Nữ Dâm Tặc Háo Sắc - Chương 29

Tác giả: Dã Nhân Bất Lưu Danh

Giữa lúc Cuồng Nguyệt và An Bích Vân ở trên đường đến Lạc Dương trải qua sinh hoạt phu thê ngọt ngào, nhân mã của Bạch Vân sơn trang cũng liên tục dò la tung tích nhị tiểu thư đào hôn.
An Bích Vân lần nữa nhìn thấy Lục Tâm Doanh và Đỗ Tư Nhiên, hoảng hốt giống như xa cách rất lâu, sau khi trở lại Bạch Vân sơn trang, nàng nhớ Cuồng Nguyệt, cảm thấy cuộc sống không thú vị. Hiện tại trở lại bên cạnh Cuồng Nguyệt, tuy rằng thỉnh thoảng cãi cọ, ầm ĩ, thế nhưng cuộc sống rất vui vẻ!
“Lục muội muội, Đỗ tỷ tỷ, đã lâu không gặp!” An Bích Vân vui vẻ nói.
“Đúng vậy, tiểu tặc này thực sự là lợi hại, có thể đoạt lại nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang.” Đỗ Tư Nhiên cười nói.
“An tỷ tỷ, Tiểu Nguyệt ςướק ngươi về, ta biết ngay Tiểu Nguyệt rất lợi hại mà!” Lục Tâm Doanh thiên vị Cuồng Nguyệt nói.
“Nàng nga, chỉ biết uy Hi*p ta!” nói đến Cuồng Nguyệt, nàng liền nhớ lại bộ dạng lúc đó của Cuồng Nguyệt, nếu mình không đi cùng nàng, nàng sẽ liều mạng cùng người của Bạch Vân sơn trang, dường như biết mình không nỡ để nàng bị thương vậy.
“Nàng làm sao uy Hi*p ngươi?” Đỗ Tư Nhiên nói.
“Nàng nói, nếu như ta không đi cùng nàng, nàng sẽ ςướק dâu, người của Bạch Vân sơn trang cũng đâu phải tầm thường, nếu như nàng kiên quyết đến, không phải...” An Bích Vân nghĩ đến cái gì, liền nói không được nữa.
“Sợ nàng bị thương đúng không? Còn nói nàng a, nếu như ngươi không thích nàng, còn quan tâm nàng bị hay không bị thương a? Chính là do ngươi giao nhược điểm cho nàng.” Đỗ Tư Nhiên chê cười nàng. Lục Tâm Doanh cũng ở một bên cười trộm.
Người của Bạch Vân sơn trang theo đường tìm đến Lạc Dương, lúc này Cuồng Nguyệt đang ở trong phòng Lục Tâm Doanh tác quái! Nàng còn chưa ý thức được mình đã gây đại họa.
An Bích Vân biết hậu quả của việc đào hôn, thế nhưng cũng không nghĩ tới người của Bạch Vân sơn trang tới nhanh như vậy, nhìn Đỗ Tư Nhiên, nàng lặng lẽ gật đầu.
“Ngươi thật sự phải về, thế nhưng Tiểu Nguyệt...” Đỗ Tư Nhiên khổ sở nói.
“Yên tâm đi, nếu đã quyết định theo Cuồng Nguyệt, ta cũng sẽ không lập gia đình, tạm thời về trước, dời lực chú ý của bọn họ, để Cuồng Nguyệt lại nghĩ cách tới đón ta là được rồi!” An Bích Vân cười nói, trong lòng lại nghĩ không biết Cuồng Nguyệt có cách nào mời được hai vị lão bà kia của nàng không, dù sao cũng là tình địch, nào có nữ nhân nguyện ý giúp người yêu của mình cứu tình nhân của nàng!
Diêm Lăng mang thai không thể đi đâu, không thể làm gì khác hơn là để Ân Dụ Tranh đi giúp Cuồng Nguyệt. Biết An Bích Vân là nhị tiểu thư Bạch Vân sơn trang, ςướק dâu không thể dễ dàng như vậy! Lần nào Cuồng Nguyệt cũng không biết hậu quả, muốn là làm. Sau này cần phải quản nàng thật tốt mới được.
Trải qua thương lượng, hai người quyết định Ân Dụ Tranh sẽ dẫn người đi giúp Cuồng Nguyệt. Theo như giáo đồ theo dõi Cuồng Nguyệt hồi báo, An Bích Vân đã bị Cuồng Nguyệt dẫn tới Lục gia ở Lạc Dương. Ân Dụ Tranh liền dẫn giáo chúng đến Lạc Dương.
Lúc này, người của Bạch Vân sơn trang đang cùng An Bích Vân đàm phán.
“Tiểu thư, ngài theo chúng ta trở về đi!” Lôi quản gia mặt không thay đổi nói.
An Bích Vân còn chưa nói chuyện, Cuồng Nguyệt đã giành mở miệng trước nói: “Nàng sẽ không về, nàng đã là người của ta! Ta mới là cô gia của các ngươi, các ngươi mau hành lễ với cô gia ta!” Cuồng Nguyệt phách lối cười.
Lôi tổng quản giận dữ, xuất thủ liền muốn dạy dỗ Cuồng Nguyệt, An Bích Vân xuất thủ đỡ công kích của Lôi tổng quản, lạnh lùng nói: “Nàng đã là phu quân của ta, Lôi tổng quản đánh nàng đó là đánh ta! Lôi tổng quản không để tiểu thư ta đây ở trong mắt đúng không?”
“Nô tài không dám!” Lôi tổng quản cúi người nói.
“Bích vân, ngươi để hắn động thủ đi, vừa lúc để ta xem một chút hắn có thật lợi hại hay không!” Cuồng Nguyệt ôm thân thể An Bích Vân cười hắc hắc nói.
Lôi tổng quản tức giận nhìn Cuồng Nguyệt ở trước mặt bọn họ cợt nhã nhị tiểu thư của bọn họ, mà nhị tiểu thư không chút nào có ý ngăn cản nàng, không thể nhịn được nữa nói: “Tiểu thư, nếu ngài không chịu theo chúng ta về, cũng đừng trách nô tài vô lễ.” nói xong liền nhanh chóng hạ thủ, muốn cưỡng chế mang An Bích Vân đi.
An Bích Vân thấy tình huống không đúng, liền đẩy Cuồng Nguyệt ra muốn tạm thời đáp ứng yêu cầu của Lôi tổng quản, lại bị Cuồng Nguyệt bá đạo không chịu buông.
Ân Dụ Tranh mang theo thủ hạ đúng lúc chạy tới, thấy Cuồng Nguyệt ôm An Bích Vân mảy may không chút nào để ý sát ý của Lôi tổng quản, trong lòng buồn bực, liền trút giận lên thủ hạ của Bạch Vân sơn trang.
Cuồng Nguyệt nhìn sát khí của Ân Dụ Tranh, liền vội vàng tiến lên ôm lấy nàng nói: “Lão bà, sao nàng lại tới đây?”
An Bích Vân nhìn Ân Dụ Tranh xinh đẹp, trong lòng thầm than tên dâm tặc này thật là có diễm phúc. Nhìn người của Ma giáo và thuộc hạ nhà mình giương cung bạt kiếm, An Bích Vân thở dài, nói: “Lôi tổng quản, ngươi về đi! Ta sẽ không về.”
“Tiểu thư...” Lôi tổng quản đánh giá tình thế trước mắt, bản thân đang bất lợi, nhìn ánh mắt kiên định của An Bích Vân, hắn biết lần này không thể mang tiểu thư trở về, vì vậy tức giận mang theo thủ hạ rời đi.
Ân Dụ Tranh đến khiến lo lắng của An Bích Vân rốt cục cũng hạ xuống! Có Ân Dụ Tranh bảo hộ, nàng cũng không cần sợ mình sẽ bị bắt về! Đương nhiên cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ Ma giáo giáo chủ này lại giúp Cuồng Nguyệt.
Đối với Cuồng Nguyệt, Lục Chính rất tức giận, khi dễ con gái của mình, nhìn nữ nhi thẹn thùng lôi kéo tay áo của Cuồng Nguyệt, cũng biết nữ nhi đã đứng về phía tên hỗn đản này! Hắn nhìn Cuồng Nguyệt đang cười vô lại từ trên xuống dưới, thế nào cũng không hiểu nổi tại sao nữ nhi của mình cuối cùng lại thích một tên dâm tặc!
“Ngươi... Muốn lấy nữ nhi của ta cũng được! Thế nhưng phải đáp ứng ba điều kiện của ta!” Lục Chính nghiêm túc nói.
“Nhạc phụ, ngài có điều kiện gì cứ việc nói đi!” Cuồng Nguyệt vươn tay ôm Lục Tâm Doanh vào lòng hì hì cười nói.
Lục Chính lườm cánh tay không an phận của Cuồng Nguyệt đang tác quái trên lưng nữ nhi của mình, tức giận đến ngứa răng.
“Thứ nhất, ngươi phải giúp Doanh Doanh xử lý việc làm ăn của Lục phủ. Thứ hai, muốn nạp thi*p phải được Doanh Doanh đồng ý. Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, chính là hài tử Doanh Doanh sinh phải mang họ Lục.”
“Hai điều kiện đầu ta có thể đáp ứng, cái cuối cùng không được, bảo bối của ta phải cùng họ với ta.” Cuồng Nguyệt vô cùng kiên trì.
“Vậy ngươi đừng hòng lấy nữ nhi của ta!” Lục Chính hừ lạnh nói.
“Tiểu Nguyệt...” Lục Tâm Doanh vừa nghe phụ thân phản đối vội vàng dùng ánh mắt yêu cầu Cuồng Nguyệt nhượng bộ, Cuồng Nguyệt thấy Lục Tâm Doanh đáng thương nhìn mình. Vì vậy mềm lòng nói: “Cùng lắm thì, hài tử thứ nhất họ Lục, còn lại đều phải theo họ ta.”
Sau khi Lục Chính suy sét, liền đáp ứng, miễn sao Lục gia có hậu là được!
Vô cùng vui vẻ ở Lục phủ mấy ngày, Cuồng Nguyệt nhớ tới đã đến lúc đi đón Tử Uyển lão bà, liền cáo biệt những nữ nhân ở đây mà lên kinh!
Tử Uyển vuốt vuốt bụng còn chưa hiện rõ, mài dược liệu, nghĩ thầm Cuồng Nguyệt cũng sắp trở về!
Đến kinh thành, Cuồng Nguyệt nhìn thấy Tử Uyển vẫn xinh đẹp như trước, kích động ôm nàng vào lòng nói: “Tử Uyển nương tử, ta rất nhớ nàng nga!” (xạo heo =”=)
“Ta cũng nhớ ngươi!” Tử Uyển nhìn thấy Cuồng Nguyệt mà nàng ngày đêm mong nhớ, cũng không nhịn được tưởng niệm ôm lấy Cuồng Nguyệt, hấp thu khí tức quen thuộc trên người nàng, để bản thân cảm thụ được nàng thực sự đã trở về!
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Tử Uyển mới phát hiện chỉ có một mình Cuồng Nguyệt trở về, liền hỏi: “Thư Đồng đâu? Sao không cùng ngươi trở về?”
“Nàng a, còn đang ở Thiên Hạ Bảo. Được rồi, vị kia nàng trị xong chưa?” Cuồng Nguyệt hỏi.
“Ân, đã sắp xong rồi. Mấy ngày nữa chúng ta có thể trở về!” Tử Uyển tựa ở trong lòng Cuồng Nguyệt, nghĩ đến sắp được trở về ngôi nhà nhỏ yên tĩnh ấm áp, trong lòng lại dâng lên một trận ngọt ngào.
“Ân... Tử Uyển...” Cuồng Nguyệt ôm Tử Uyển nghĩ thầm: Tử Uyển có...phải không nhỉ? Ta cố gắng như vậy... Thế nhưng lại không tiện hỏi ra.
“Cái gì?” Tử Uyển cười nhẹ hỏi.
“Nàng, gần đây nàng có cảm thấy dáng người của nàng thay đổi hay không?” Cuồng Nguyệt thử thăm dò nói.
“A, có phải ta mập lên hay không? Làm sao bây giờ?” Tử Uyển biết nàng nói cái gì, bất quá vẫn không nhịn được trêu chọc nàng một chút.
“Không đúng không đúng, không phải mập, chính là đầy đặn chút. Đặc biệt là bụng.” Cuồng Nguyệt sờ sờ bụng của nàng nói.
“Nga, ta... Hình như là...” Tử Uyển đỏ mặt nói: “có.”
“Hắc hắc! Ta biết ngay mà, ta lợi hại như vậy!” Cuồng Nguyệt nghe vậy đắc ý nói.
Tử Uyển xấu hổ vùi vào lòng Cuồng Nguyệt nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ra, nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?” Vì vậy Cuồng Nguyệt đem hết chuyện tình cổ nói cho nàng nghe. Tử Uyển nghe xong thầm nghĩ thật thần kỳ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc