Giữa lúc Cuồng Nguyệt chạy ra ngoài tìm hiểu phủ đệ của các mục tiêu, Lâm Tử Uyển cũng bị chiêu tiến cung!
Hoàng đế vừa thấy dáng vẻ khuynh thành của Lâm Tử Uyển, kinh diễm một lúc mới để Lâm Tử Uyển chữa bệnh cho tiểu Thái tử.
“Lâm cô nương, bệnh này của Tuấn nhi...Có thể trị hết không?” hoàng đế lo âu hỏi, ánh mắt lại chăm chú dán lên người của Lâm Tử Uyển, Tử Uyển nhìn thấy rất không dễ chịu, lúc này nàng đặc biệt muốn Cuồng Nguyệt ở bên cạnh, có nàng ở đây, mình sẽ không bị ánh mắt nóng rực của hoàng đế quấy rầy!
“Hồi hoàng thượng, dân phụ chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh đậu mùa của Thái tử.” Lâm Tử Uyển tự tin mà nói, đồng thời cho hoàng đế thấy mình đã thành thân, hi vọng hoàng đế bỏ đi ý đồ không an phận.
“Dân phụ?” hoàng đế kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, lần này dân phụ vào kinh cùng với phu quân.” Lâm Tử Uyển chậm rãi nói.
“Nha, Lâm cô nương, chữa khỏi Thái tử, trẫm sẽ thưởng hậu hĩnh!” hoàng đế hoàn hồn lại phát hiện bản thân thất lễ, vội vã nói sang chuyện khác.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Lâm Tử Uyển cũng không phí lời, xoay người đi hốt thuốc!
Hoàng đế lại thất thần nhìn bóng lưng của Lâm Tử Uyển, người tài ba kiêu ngạo như thế không ngờ là đã có phu quân!
̉ng bố!
Sau khi thấy mục tiêu là hai tiểu thư, lập tức Cuồng Nguyệt mất đi hứng thú? Gì đây? Thì ra sư phụ chọn người cũng không phải đều đẹp, cũng có nhan sắc loại trung đẳng a. Phải biết Cuồng Nguyệt ta nếu không phải là nhan sắc thượng đẳng thì sẽ không động a, ngoại trừ Diêm Lăng, mình yêu nàng, không có lý do gì. Nhớ tới Diêm Lăng liền nhớ lại đứa bé trong bụng của nàng, không biết bao lớn đây?
Cuồng Nguyệt không biết là bản thân nhận lầm, hai tiểu kia thư vốn là thanh mai trúc mã, lại thích trốn đi chơi, thường xuyên cùng nha hoàn trao đổi thân phận, vì vậy hai người mà Cuồng Nguyệt thấy là hai nha hoàn nhan sắc bình thường. Có điều cũng bởi vì như thế, hai cái tiểu thư trẻ tuổi kia tránh được một kiếp. (nếu ko là dàn harem của ẻm thành 9 người rồi =)))
Không có bao nhiêu hứng thú đi xem tiểu thư thứ ba, cũng chính là thiên kim của tể tướng đương triều, Diệp Thư Đồng. Oa, bộ dáng tiểu thư này không tệ. Khà khà! Hơn nữa lại là dáng vẻ yếu đuối mong manh, thực sự khiến người yêu thương a!
Cuồng Nguyệt thừa dịp nàng ngồi một mình bên trong đình viện uống trà liền nhảy vào, Diệp tiểu thư bị Cuồng Nguyệt trước mắt không mời mà tới làm cho sợ hết hồn, run lập cập nói: “Ngươi...Ngươi là ai?”
Cuồng Nguyệt khà khà cười khẩy hai tiếng, tới gần Diệp Thư Đồng nói: “Ta a, ta là phu quân tương lai của ngươi nha!”
“Ngươi, ngươi đừng tới đây, ngươi tới nữa ta sẽ gọi người!” Diệp tiểu thư run run rẩy rẩy mà nói.
Cuồng Nguyệt đưa tay điểm á huyệt* của nàng, khiến cho nàng muốn gọi cũng gọi không được, nàng đắc ý nâng Diệp Thư Đồng lên, nhảy tường ra ngoài!
*á huyệt: điểm huyệt này ko nói chuyện được
Đến rừng núi không người, Cuồng Nguyệt mới giải á huyệt của Diệp Thư Đồng á, cười nói: “Khà khà! Hiện tại ta liền muốn làm chuyện phu quân nên làm với ngươi!” nói liền đem bàn tay không an phận hướng về phía Diệp Thư Đồng, kết quả bị Diệp Thư Đồng đánh một cái, nàng không dám tin, một tiểu cô nương yếu đuối mong manh lại có thể đánh nàng đau như vậy. Nàng khi*p sợ nhìn Diệp Thư Đồng, chân mày Diệp Thư Đồng cau lại nói: “Ngươi cho rằng bổn tiểu thư vô dụng như vậy sao? Tên sắc lang chết tiệt ngươi, dám có ý đồ chiếm tiện nghi bổn tiểu thư, xem bổn tiểu thư làm sao giáo huấn ngươi!” nàng ra tay tấn công về phía Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vội vã đánh trả, làm sao nàng tưởng tượng được thiên kim tiểu thư của tướng phủ trông có vẻ yểu điệu như vậy lại là một cao thủ võ lâm a!
Không được mấy chiêu đã bị Diệp Thư Đồng điểm huyệt đạo không thể động đậy, lần này đến lượt Cuồng Nguyệt nóng ruột, Diệp Thư Đồng này sẽ không Gi*t mình chứ?
Ở trên đường Diệp Thư Đồng bị nàng khiêng đến khó chịu, tức giận mà mãnh liệt đập lên đầu Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt ảo não nghĩ chờ ngày nào đó nàng rơi vào tay mình, không cố gắng giáo huấn nàng thì không được mà, dám đánh đầu ta, đầu của Cuồng Nguyệt ta nơi để ngươi đánh sao?
Diệp tiểu thư đánh lên đầu của Cuồng Nguyệt xong dường như còn chưa hài lòng, ngược lại tấn công về phía иgự¢ của Cuồng Nguyệt , tuy nói иgự¢ được quấn chặt bằng vải trắng, thế nhưng bị Diệp Thư Đồng dùng sức đánh mạnh như vậy vẫn rất đau, Cuồng Nguyệt bị đánh đến đổ mồ hôi lạnh, thiên a, nàng thật hối hận! Lại rướt về một ma nữ!
Từ lúc bị nữ nhân bạo lực Diệp Thư Đồng dây dưa, Cuồng Nguyệt muốn chuồn cũng chuồn không được, đành chịu bản lĩnh không hơn người, cho nên phải bị người chế trụ!
Mang theo tha du bình* trở về khách điếm, Lâm Tử Uyển sớm đã ở trong phòng chờ Cuồng Nguyệt.
*con ghẻ, mà ở đây chắc Cuồng Nguyệt ghét ẻm quá nên gọi ẻm vậy:v
Đợi Cuồng Nguyệt vừa vào cửa, thấy cô nương xinh đẹp phía sau Cuồng Nguyệt, trong lòng Lâm Tử Uyển nhói một cái nói: “Vị cô nương này là...”
“Đừng để ý tới nàng! Tử Uyển, người kia nàng chữa xong chưa?” Cuồng Nguyệt không để ý tới Diệp Thư Đồng theo sát mình, tiến đến hỏi Lâm Tử Uyển, trong lòng hy vọng mau mau rời khỏi thành thị xui xẻo này, vừa tới nơi này thì liên tục gặp vận xui, chẳng những chưa gặp được bao nhiêu mỹ nữ, đã vậy còn gặp phải bạo long*!
*Diệp Thư Đồng là khủng long bạo chúa hung dữ =))
“Đại khái khoảng một tháng, nếu như ngươi buồn chán! Có thể đi dạo đâu đó!” Lâm Tử Uyển nói, sau đó chuyển mắt nhìn Diệp Thư Đồng nói: “Vị cô nương này, có thể thỉnh giáo xưng hô như thế nào không?”
“Ta là Diệp Thư Đồng, là vị hôn thê của người này, rất hân hạnh được biết ngươi!” Diệp Thư Đồng cười nói.
Cuồng Nguyệt nghe vậy phun ra một ngụm trà vừa uống vào, còn phải ho khan! Lâm Tử Uyển trừng Cuồng Nguyệt, sớm biết rằng người này sẽ không an phận, bất quá mới rời khỏi nửa ngày đã rước lấy một nữ tử! Hừ!
“Có phải cô nương lầm người rồi hay không, ta không biết thì ra phu quân mình còn có một vị hôn thê?” Lâm Tử Uyển nhàn nhạt nói.
“Nàng là phu quân của ngươi? Được lắm, tên hỗn đản này, vậy ngươi còn dám nói với ta ngươi là phu quân tương lai của ta? Ta đánh ૮ɦếƭ ngươi tên hỗn đản này!” Diệp Thư Đồng nghe vậy tức giận đến giậm chân, thẳng tắp nhằm phía Cuồng Nguyệt còn đang ho khan, nện một phát lên lưng của Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt bị nàng đánh cho thiếu chút nữa tắt thở!
“Ngươi đừng đánh nữa!” Lâm Tử Uyển thấy Cuồng Nguyệt bị đánh đến không thở nổi, vội vã kéo lại tay của Diệp Thư Đồng, giúp Cuồng Nguyệt thuận khí. Nàng tức giận đến trừng mắt nhìn Diệp Thư Đồng thô bạo kia, cho dù Cuồng Nguyệt hoa tâm, cũng không thể dùng sức đánh nàng như thế đi?
“Ngươi...Các ngươi...Đều khi dễ ta!” Diệp Thư Đồng bị Lâm Tử Uyển kéo lại, lại thấy nàng đau lòng ôm Cuồng Nguyệt giúp nàng thuận khí, liền trước hết cáo trạng kẻ xấu! Nói xong còn hu hu sụt sùi khóc.
“Ngươi...Rõ ràng là ngươi đánh ta, ngươi còn giả bộ?” Cuồng Nguyệt thở một hơi trách móc nói.
“Ngươi còn nói ta, không phải ngươi nói muốn làm phu quân của ta sao? Người đùa cợt ta như vậy, lẽ nào ta không thể đánh ngươi sao? Ngươi đã có thê tử, còn nói muốn làm phu quân của ta, có phải ngươi muốn kêu ta làm thiếp hay không?” Diệp Thư Đồng “khóc” chỉ vào Lâm Tử Uyển, sau đó lại trừng mắt Cuồng Nguyệt, chỉ trích nàng lừa gạt mình!
“Ta hối hận! Nếu như lão thiên gia cho ta một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không đến trêu chọc ngươi!” Cuồng Nguyệt biết vậy không làm a! Làm sao rước về một sát tinh, thật sự không biết làm sao lúc đó sư phụ tìm ra, lại tìm cho mình một người hiếm thấy như vậy!
́m lấy ngươi!
Cuồng Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Diệp tiểu ăn vạ không chịu đi, xin Lâm Tử Uyển giúp đỡ, ai ngờ Lâm đại mỹ nhân đang ăn dấm, ám chỉ với nàng phiền toái của mình tự mình giải quyết!
“Diệp tiểu thư, vì sao ngươi nhất định phải đổ thừa ta a?” Cuồng Nguyệt thở dài lần thứ chín trăm chín mươi chín.
“Bởi vì ta nhận định ngươi là phu quân của ta, phu quân đi chỗ nào, đương nhiên thê tử cũng phải ở chỗ đó! Ta đã nói với ngươi nga, ta cũng không làm thi*p, muốn làm cũng là nàng làm!” Diệp Thư Đồng điêu ngoa mà chỉ vào Lâm Tử Uyển nói, đáy mắt hiện lên một tia lanh lợi!
“Hứ, ngươi muốn làm thì chỉ có thể làm thi*p, Tử Uyển là đại lão bà, cái này sẽ không thay đổi!” Cuồng Nguyệt lập tức đứng lên trợn mắt nói, tại sao cô nương này cứ nhất sương tình nguyện* như vậy chứ? (ách, Cuồng Nguyệt, hình như ngươi cũng rất nhất sương tình nguyện! Tác giả nhỏ giọng nói. Cuồng Nguyệt quay đầu trừng nói: đó là Cuồng Nguyệt ta có bản lĩnh nhất sương tình nguyện, còn hơn tiểu phụ đanh đá này? Tác giả tự động câm miệng!”)
* đơn phương cam chịu
“Huhu, ngươi hung dữ với ta! Ta trở về nói cho cha ta biết, kêu hắn giáo huấn tên bạc tình nhà ngươi!” Diệp Thư Đồng “ủy khuất” mà khóc lên, Cuồng Nguyệt nhìn thấy trực tiếp giậm chân nói: “Đừng khóc, đừng khóc! Sao ngươi cứ dây rưa như vậy? Ngươi muốn làm lão bà của ta, phải không, qua một cửa ải của đại lão bà nhà ta, ta sẽ đồng ý!” Cuồng Nguyệt nói xong liền đá cửa đi ra ngoài!
Diệp Thư Đồng sửng sốt, chuyển hướng Lâm Tử Uyển nói: “Tỷ tỷ, ngươi nguyện ý nhường phu quân cho ta sao?” nói xong vẻ mặt cười đến khiến người thương yêu.
Đáy mắt Lâm Tử Uyển hiện lên một tia bỡn cợt, mỉm cười nói: “Ngươi muốn thì lấy đi! Ta không ngại!”
Diệp Thư Đồng vui vẻ nhảy cỡn lên nói: “Vậy sau này nàng chính là phu quân của một mình ta, tỷ tỷ đừng giành với ta nha!”
“Ta sẽ không giành với ngươi, yên tâm đi!” Lâm Tử Uyển buồn cười nói, mấy ngày nay nàng phát hiện thân thể của mình không bình thường, có một sinh mệnh đang ở dựng dục, tạm thời không thể cùng phòng với tên quỷ háo sắc Cuồng Nguyệt này, để phòng ngừa nàng ra ngoài chọc ghẹo cô nương nhà lành, không bằng ném cô nương chanh chua này cho nàng để nàng phiền muộn đi!