Cuồng Nguyệt cải trang, ngựa không ngừng vó chạy đi, rốt cuộc tìm được Thiên Hạ Bảo.
Diêm Bá nghe nói bên ngoài có một tiểu tử muốn cưới nữ nhi bảo bối của mình liền đi ra tiếp kiến. Thấy Cuồng Nguyệt mi thanh mục tú, thầm nghĩ: Người này có thể bảo hộ con ta không đây?
“Diêm bảo chủ, tại hạ đến cầu thân.” Cuồng Nguyệt vội vã giải nghĩa mục đích đến đây, bất quá nghe thiên hạ đồn rằng thiên kim của bảo chủ là Vô Diệm*, mình nên nói lý do gì muốn cưới nàng đây? Tùy tiện đưa đại một lý do là được rồi!
*Chung Vô Diệm
“Ngươi là ai? Có tư cách gì cưới nữ nhi của ta?” Diêm Bá ngồi trên ghế da hổ của mình, uy nghiêm hỏi.
“Tại hạ Tuyền Nguyệt, vô danh tiểu tốt, trong nhà không có tài sản gì. Thế nhưng ta nghĩ tâm ý muốn cưới Diêm tiểu thư là quan trọng nhất, cho nên hôm nay ta mang theo chân tình đến gặp bảo chủ để cầu hôn, hy vọng bảo chủ có thể đem Diêm tiểu thư gả cho tại hạ.” Cuồng Nguyệt một mực cung kính nói.
Diêm Bá thấy vẻ mặt nàng chân thành, nghĩ thầm nữ nhi cũng đã hai mươi hai, nếu không gả cũng sắp thành lão bà cô, hơn nữa còn rước lấy thiên hạ chê cười, không bằng cho tiểu tử này một cơ hội đi, nói không chừng còn có thể chiêu được một con rể hữu dụng.
“Muốn lấy nữ nhi của ta cũng có thể, thế nhưng ngươi phải vượt qua tam quan.” Diêm Bá cười nói.
“Tam quan? Tại hạ có thể hỏi tam quan ra sao không?” Cuồng Nguyệt đè xuống nghi ngờ, ung dung hỏi. Trong lòng âm thầm kêu khổ, sẽ không kêu ta trảm lục tướng đi?
==============================
̣i mỹ nhân nha hoàn!
“Ngươi đi theo ta sẽ biết.” Diêm Bá cười nói.
“Nga.” Cuồng Nguyệt ngoan ngoãn theo Diêm Bá đến một đình viện, nghe Diêm Bá nói “Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ở chỗ này.”
“Dạ, tam quan?” Cuồng Nguyệt tận lực để cho biểu hiện của mình không phải rất nôn nóng, bất quá chuyện này liên quan đến mạng nhỏ, cho nên vẫn không nhịn được mà hỏi một chút.
“Người trẻ tuổi không nên gấp như vậy, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi về tam quan.” Diêm Bá cười trêu nói.
Cuồng Nguyệt bất đắc dĩ ở Thiên Hạ Bảo, chờ tam quan của bảo chủ, thế nhưng cũng đã qua ba ngày, hắn còn chưa đến tìm mình, không phải là đùa giỡn ta đi?
Cuồng Nguyệt buồn bực đi ra ngoài giải sầu, lại thấy có một vị đại mỹ nhân trong đình viện, oa, tuyệt sắc dung nhan sợ rằng ngay cả Tư Nhiên cũng phải nhượng bộ ba phần, bất quá đáng tiếc chính là đại mỹ nhân đang cầm cái chổi quét rác, Cuồng Nguyệt đau lòng muốn ૮ɦếƭ, loại việc này tại sao có thể để mỹ nhân làm chứ? Nàng liền vội vàng đi đến cười hì hì chào hỏi mỹ nhân.
“Cô nương, xin chào. Tại hạ Tuyền Nguyệt, xin hỏi cô nương biết bảo chủ ở đâu không?” Cuồng Nguyệt nhân cơ hội đến gần, mắt tận lực bảo trì lễ độ, bất quá vẫn là không nhịn được mà nhìn mỹ nhân vài lần.
Mỹ nhân thẹn thùng liếc Cuồng Nguyệt, mặt đỏ hồng mà nói “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ là một nha hoàn quét rác.” Cuồng Nguyệt bị sự thẹn thùng của nàng mê hoặc đến ngạt thở, trong lòng khẽ động nói “Cô nương, để tại hạ giúp ngươi quét đi. Dù sao ta cũng nhàn rỗi vô sự, ngươi để ta làm Gi*t thời gian cũng tốt.” nói liền đoạt lấy cái chổi trong tay mỹ nhân, trong lòng kinh hoảng, tay của nàng thật là mềm a, tại sao có thể lãng phí như vậy đây? Chờ sau khi ta thành con rể của bảo chủ sẽ thu mỹ nhân này, hắc hắc!
Nàng vừa nghĩ lướt qua, vừa nở nụ cười. Mỹ nhân kia bất đắc dĩ nhìn công việc của mình bị giành lấy, chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn.
Quét đất xong, Cuồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn mỹ nhân cười nói “Cô nương, nếu lần sau có việc, ta lại đến giúp cô nương làm được không? Ta đang buồn chán không có việc gì làm đây!”
“Được a, ngươi thật là một người tốt.” mỹ nhân yểu điệu mà nhìn nàng, khiến Cuồng Nguyệt thiếu chút nữa kiềm nén không được, bất quá vì lợi ích to lớn, nàng trước hết nên nhịn một chút.
“Đâu có đâu có.” Cuồng Nguyệt cười nói.
Chỉ thấy mỹ nhân đi về phía muốn lấy lại cái chổi, bất quá trên đường vấp té hướng đến Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vội vã vứt cái chổi tiếp được mỹ nhân, nghe hương khí trên người nàng, hô hấp của Cuồng Nguyệt càng ngày càng gấp, vội vã đẩy mỹ nhân ra để cho nàng đứng ngay ngắn, vì không để mình xấu mặt, vội vàng hướng mỹ nhân cáo từ.
Mỹ nhân nhìn bóng lưng nàng rời đi buồn cười, khóe môi cong lên.
============================
̣ đệ của bảo chủ
Cuồng Nguyệt nhàm chán thêm ba ngày nữa thì có một người nam nhân tự xưng là đệ đệ của bảo chủ đến tìm nàng.
“Ta là Diêm Khánh, là đệ đệ của Diêm Bá. Nghe nói ngươi muốn lấy chất nữ* của ta?” Diêm Khánh nói.
*chất nữ: cháu gái
“Đúng vậy, tại hạ đã đề cập hôn sự với bảo chủ.” Cuồng Nguyệt nói.
“Ôi, ngươi không biết chất nữ của ta xấu bao nhiêu đâu, quanh năm trốn ở trong phòng không thể gặp người, ngươi lấy nàng e là sẽ lãng phí một tuấn nhi lang* như ngươi.” Diêm Khánh tiếc hận nói.
*chàng trai tuấn tú
“Vậy sao? Thế nhưng người xấu đẹp không nhìn bên ngoài mà là nhìn vào nội tâm, tại hạ nghĩ thê tử Vô Diệm cũng không sao, chỉ cần hiền lành là tốt rồi.” Cuồng Nguyệt không thích Diêm Khánh, có thúc thúc nào lại hạ thấp chất nữ của mình như vậy, cho dù nàng thực sự rất xấu, hắn cũng không thể nói như vậy a!
“Công tử thật hiểu lý lẽ, bất quá chỉ sợ nàng ngoại trừ Vô Diệm cũng không hề hiền lành. Ta có một nữ nhi, xinh đẹp như hoa, chất nữ của ta đố kị khuôn mặt xinh đẹp của nàng liền đem nàng cách chức làm nha hoàn, để nàng quét rác, điều này làm cho ta đau lòng không dứt. Nữ nhi của ta lại không phản kháng mà lặng lẽ mặc nàng khi dễ, ngươi nói người làm cha như ta sao có thể không khó chịu? Còn có đại ca của ta, hắn dĩ nhiên lại tùy ý nữ nhi của hắn làm bậy?” Diêm Khánh nói xong lão lệ tung hoành a.
Cuồng Nguyệt vừa nghe đến nha hoàn quét rác liền nhớ tới đại mỹ nhân kia, chẳng lẽ là nàng? Hắc hắc! Mỹ nhân kia thật là dịu dàng nha, nàng nhịn không được lại bắt đầu say mê.
“Cho nên lão phu có một kế hoạch, không biết công tử có nguyện ý nghe một chút hay không?” Diêm Khánh đổi giọng.
“Kế hoạch gì?” Cuồng Nguyệt hiếu kỳ hắn rốt cuộc muốn gì.
“Chúng ta cùng nhau lật đổ cha con Diêm Bá, ngôi bảo chủ thuộc về ngươi, ta sẽ đem nữ nhi gả cho ngươi, thế nào? Ngày sau chỉ cần nữ nhi của ta hạnh phúc ta cũng thỏa mãn, ngươi cả người lẫn tài đều có được, không ngại suy nghĩ một chút đi?” Diêm Khánh nói.
Cuồng Nguyệt vừa nghe, người này không hiểu sao lại tìm đến mình, nói ra một đống chỗ tốt như thế, thế nhưng hình như ta đối với hắn không có tác dụng gì nha? Hơn nữa muốn hại bảo chủ, cái này rất phiền toái, tuy nói nữ nhi hắn xấu xí một chút, mình cũng thích đại mỹ nhân, bất quá giết người luôn luôn không tốt. Cùng lắm thì sau này đón đại mỹ nhân về thương yêu thật nhiều, đáy lòng nàng cười thầm, ta thực sự là quá thông minh!
“Không cần suy tính, ta không đáp ứng.” Cuồng Nguyệt kiên định nói.
“Cái gì? Nhưng mà ngươi đã biết kế hoạch của ta, nếu như không đáp ứng, như vậy thì đừng trách ta lạnh lùng hạ sát ngươi!” Diêm Khánh nhe răng trợn mắt nói.
Cuồng Nguyệt thấy vẻ mặt hắn hung ác, độc địa, dựa vào địa thế chống đỡ “Gi*t ta cũng không đáp ứng, ngươi đây là tham tài giết người, căn bản cũng không phải là suy nghĩ cho nữ nhi của ngươi, ngẫm lại ngươi chính là một tên lang tâm cẩu phế, cho dù hôm nay ngươi Gi*t ta, cũng sẽ có người tới trừng trị ngươi.”
Diêm Khánh tức giận đánh về phía Cuồng Nguyệt, Cuồng Nguyệt vội vã ra chiêu phản kháng, đánh tới đánh lui, đánh hơn mười chiêu, Cuồng Nguyệt nói: Công phu của ta cũng không tệ lắm đi, ha ha!