Sẽ không còn quan hệ gì nữa~ ~ ~
Không nghĩ tới An Thành đã bay suốt đêm từ thành phố G trở về thành phố S.
Khi nhận được điện thoại của An Thành, Hân Nhan do dự rất lâu, cuối cùng cũng ấn nghe. Cô nghĩ, dù sao giữa hai người họ cuối cùng thì cũng nên có kết thúc.
Giọng điệu An Thành rất lạnh nhạt: “Lục Hân Nhan, em ở đâu, anh muốn gặp em.”
Cô cũng trả lời đơn giản một câu: “Được, em đi tìm anh.”
Nơi hai người gặp nhau, lại là bờ sông.
Trong không khí rõ ràng có mùi nước sông, tất cả dường như chỉ còn là hương vị trong hồi ức, khi hít vào trong иgự¢, cả Ⱡồ₦g иgự¢ như đau đớn tột cùng.
Khi Hân Nhan đến, An Thành đã đứng chờ sẵn rồi. Nhìn bóng lưng anh, rất chán chường. Không biết anh tối qua anh đã trải qua thế nào, nhất định rất khó chịu.
Còn cô thì thức trắng cả đêm. Chẳng qua là phụ nữ có đồ trang điểm, chỉ cần trang điểm qua loa, có thể che dấu đi trạng thái tinh thần của chính mình.
Sống mũi cô cay cay, nhưng vẫn cố nén xuống, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh An Thành.
Vừa thấy cô đến, An Thành vội nắm tay cô, như thể muốn Ϧóþ nát, cũng có lẽ sợ rằng chỉ cần anh nắm lỏng một chút, cô lập tức sẽ bỏ đi ngay. Đầu tóc anh rối bời, ánh mắt hằn lên những vệt máu, râu mọc lởm chởm, bộ dạng suy sụp khiến lòng người đau đáu.
Anh nhìn cô vẻ đầy giận dữ, ánh mắt như muốn nhìn thấu tâm can cô: “Em đã ngủ với hắn?”
Cô trầm mặc, ngay cả đối mặt với anh cũng không dám.
An Thành cho là cô cam chịu, ngầm thừa nhận. Thất vọng buông tay cô ra, trong ánh mắt lộ ra đau đớn.
Bởi vì là buổi sáng, sương vẫn giăng kín bờ sông. Xa xa phong cảnh chìm trong làn sương mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Hân Nhan hi vọng làn sương mù này sẽ dày hơn, để che lấp hết biểu cảm của An Thành, chỉ có vậy lòng của cô sẽ không đau như thế này, cũng sẽ rời khỏi anh mà không luyến tiếc.
An Thành bỗng nhiên ôm cô vàomlòng, giọng nói khàn đi: “Hân Nhan, sao em không nói lời gì, sao không giống trước kia cãi nhau với anh? Em nói cho anh biết đi, tất cả chi là em gạt anh mà thôi, đúng không?”
Viền mắt cô ướt nhoà, nhưng mà, cô lại cảm nhận được bờ vai đã ươn ướt từ bao giờ.
Đó là nước mắt của anh.
Cô cắn mạnh môi, sau một lúc lâu, mới dùng giọng nói lãnh đạm nói: “Anh đừng như vậy, An Thành, chúng ta đã kết thúc.”
Người cô rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Buộc chính mình phải nói tiếp: “Thật ra trong lòng em vẫn chỉ yêu một mình Cẩn Niên…”
“Anh không tin, ” anh cắt ngang lời cô, càng ghì chặt cô hơn, “Em đã nói em yêu anh mà.”
Cô dừng một giây, giọng nói lạnh nhạt lại cất lên lần nữa: “Đó là gạt anh thôi. Em ở bên cạnh anh, chỉ vì muốn chọc tức Cẩn Niên, thực tế em không hề yêu anh.”
Những lời nói rành mạch lưu loát này, giọng điệu vừa đủ dứt khoát, che dấu đi cõi lòng trĩu nặng đau tận xương cốt của cô.
Hóa ra nói những lời tổn thương người khác cũng không khó, chỉ cần nhắm mắt lại, chìm vào trong bóng đêm vô tận, không cần phải đấu tranh trong đớn đau.
An Thành đẩy cô ra, sững sờ nhìn cô: “Em thật sự không yêu anh?”
Nét mặt cô không chút thay đổi: “Phải.”
“Cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu sao?”
“Trong lòng em từ đầu đến cuối chỉ có Cẩn Niên.”
An Thành cười tự giễu, trong ánh mắt mang theo sự bi thương oán hận: “Lục Hân Nhan, em là người phụ nữ vô tâm. Tôi trước kia không biết vì sao lại yêu em, cứ tưởng rằng em thật sự yêu tôi.”
Cô cười hờ hững: “Hiện tại anh đã biết rồi, còn làm phiền em chi nữa? Chúng ta hợp được tan được, về sau làm bạn bè cũng tốt, làm người xa lạ cũng được, sẽ không liên quan gì tới nhau nữa.”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Được, sẽ không liên quan nữa.”
Hân Nhan ở lại ngoài bãi sông thật lâu.
Từ bãi sông số 1 thẫn thờ đi đến hai mươi mấy cây số.
Giống như một du khách thông thường, tỉ mỉ ngắm nhìn kiến trúc từng tòa nhà, đọc kỹ càng câu chuyện lịch sử phía sau mỗi tòa nhà cao tầng.
Hai bên đường tấp nập người qua kẻ lại, có người nhờ cô chụp ảnh giúp, cô cầm máy chụp hình, lần lượt chụp từng gương mặt tươi vui mà xa lạ. Cũng có người người đi rất vội vã, bước chân thoăn thoắt lướt đi.
Lúc sau, cô ngừng chân trước một toà nhà.
Cô nhớ lại, trước kia đã từng cùng An Thành uống cà phê một lần trên lầu của toà nhà này. Cô còn nhớ rõ cô gọi một ly Espresso, nhấp ngụm nhỏ, vị rất đắng, quả thực đắng không chịu nổi. Thấy cô nhíu chặt mày, An Thành lại chẳng tỏ ra phong độ mà còn cười ha hả, cuối cùng lấy ly Latte của mình đổi cho cô. Anh một hơi uống hết ly Espresso kia, không hề cảm thấy đắng nghét, còn trịnh trọng mà nói với cô, “Có nằm gai nếm mật, mới là người trên người.” Câu này khiến cô mỉm cười thật lâu.
Hai người ngồi ở vị trí có quang cảnh khá đẹp, có thể nhìn thấy mặt sông yên ả, và phong cảnh bên kia bãi sông. Một bên sông thì mang đậm dấu ấn lịch sử hào hùng, còn bên kia lại mang đậm hơi thở hiện đại, tạo nên nét quyến rũ độc đáo chỉ có ở thành phố này.
An Thành khi đó hỏi cô: “Em thích bờ sông bên này hay bờ sông bên kia?”
Lúc đó cô đã trả lời: “Bên này là đứng ở góc độ lịch sử nhìn thế giới hiện đại, còn đứng ở bên kia thì lại nhìn lịch sử từ góc độ hiện đại, nếu kết hợp cả hai lại thì càng tuyệt hơn”.
Anh nhìn cô một lát, vừa cười vừa nói: “Em hiểu thành phố này còn sâu sắc hơn cả anh nữa”.
An Thành thực ra không biết, những lời này trước kia khi cô và Cẩn Niên đến thành phố S, anh ta đã nói cho cô biết.
Vận mệnh của bọn họ, vô hình trung, từ lâu đã dây dưa không dứt được.
Như mây mù lượn lờ trên bề mặt sông trước mắt, trông không thấy tương lai, chỉ chìm ngập trong quá khứ.
Cô gọi điện thoại cho Tô Vãn: “Đột nhiên tôi muốn uống rượu, cô có thể uống với tôi không?”
Tô Vãn tới quán bar, hỏi Hân Nhan: “Cô lạ lắm, sao tự dưng lại muốn uống rượu thế?”
Hân Nhan thản nhiên nói: “Tôi vừa mới chia tay.”
Tô Vãn kinh ngạc: “Chia tay? Với An Thành hả? Tại sao vậy?”
Hân Nhan lắc ly rượu, nhìn chất lỏng bên trong phản chiếu lại hình ảnh chính mình, bởi vì đèn màu nhấp nháy mà biến thành đủ loại màu sắc: “Vì một người đàn ông khác.”
“Cô…” Tô Vãn càng ngạc nhiên, hồi lâu sau mới thở dài nói, “Tôi cứ nghĩ loại chuyện bắt cá nhiều tay này, chỉ có thể là An Thành làm chứ không phải cô. Nhưng mà, cô đừng trách tôi nhiều chuyện, rốt cục người đàn ông nào có thể khiến cô bỏ qua người ưu việt như An Thành chứ?”
Hân Nhan cười, dưới ánh đèn lay lắt khuôn mặt cô hơi tái nhợt, nói những lời không liên quan chút nào: “Tô Vãn, thật ra tôi là một người phụ nữ xấu xa. Tôi trước kia cùng bạn trai của em gái ruột dây dưa không rõ, bây giờ lại tổn thương An Thành.”
“Đừng nói bản thân như vậy” Tô Vãn nâng ly rượu lên, cùng cô chạm ly, “Trước đây, tôi cũng từng nghĩ những người bắt cá hai tay là những kẻ đáng hận nhất trên thế gian này. Thế nhưng khi tôi và bạn trai cũ của mình cũng dùng dằng mãi, mới biết được, có những chuyện, thân bất do kỷ. Cô không xấu, tôi cũng không xấu, mà cái xấu chính là…” suy nghĩ một chút, lại nói tiếp, “Tình yêu? Ôi !!! Sao tôi có thể nói văn vẻ thế nhỉ.”
Nói xong đến cả chính mình cũng không thể hiểu nổi mà ngu ngơ cười.
Hân Nhan cũng muốn cười, lại cười không nổi. Quay đầu sang, hỏi Tô Vãn: “Cô và Hàn Phong sao rồi?”
Tô Vãn lắc đầu, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh: “Kết thúc rồi. Anh ấy không cho tôi cơ hội giải thích, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà gặp anh ấy nữa. Nghĩ lại lúc đầu tôi quen anh ấy, thật sự chỉ vì tôi muốn quên đi bạn trai trước mà thôi. Tình yêu là thế, yêu thì tổn thương người khác, mà không yêu cũng khiến người ta đau khổ.”
“Vậy bạn trai cũ của cô thì sao? Anh ta quay về tìm cô, không phải như cô vẫn hy vọng sao?”
Tô Vãn cười buồn bã: “Đến giờ tôi mới hiểu ra, hy vọng chỉ là hy vọng thôi. Tôi lúc trước luôn nhớ thương anh ta, từ lâu đã không còn là tình yêu nữa, mà là vì không cam lòng. Giống như một đôi giày cao gót cô muốn mua từ lâu bỗng dưng người ta lại nói là đã hết hàng, chờ đến lúc cô rốt cục mua được, lại phát hiện sớm đã hết mốt rồi, cô vốn không thích kiểu giày đó nữa rồi. Giờ thì tôi đã xác định, tôi chỉ yêu Hàn Phong. Đáng tiếc…”
Cô ấy vẫn lắc đầu, ánh mắt rất bình thản, tựa như cam chịu số phận.
Hân Nhan cầm ly rượu trong tay một hơi uống cạn.
Rõ ràng là rượu rum, chẳng hiểu sao lại có vị đắng chát thê lương.
Hân Nhan nói: “Trước đây điều tôi hối hận nhất, là đã đến thành phố B sau khi ba tôi qua đời. Còn bây giờ chuyện tôi hối hận nhất, chính là đã đến thành phố S này sau khi em gái qua đời.”
Tô Vãn khó hiểu nhìn cô, mắt mơ mơ màng màng, đã có chút ngà ngà say.
Mà Hân Nhan cũng không giải thích.
Cuối cùng, Hân Nhan vẫn như trước kia ‘mọi người đều say mình ta tỉnh’, như thể càng uống rượu nhiều bao nhiêu lại càng tỉnh táo bấy nhiêu. Mà Tô Vãn thì “mượn rượu giải sầu sầu càng thêm sầu”, đến mức say mèm, vừa ôm cô vừa khóc nháo lên. Bên trong quán bar không ít kẻ không đàng hoàng muốn đến làm quen, đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Hân Nhan đuổi đi mất.
Sau đó, cô tìm di động của Tô Vãn, gọi cho Hàn Phong.
Lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.
Cô nhớ lại, lúc trước quen biết An Thành, cũng vì Thiếu Phi uống rượu, cô phải lấy điện thoại của cậu ta gọi vào số điện thoại đầu tiên trong danh bạ.
Hàn Phong rõ ràng cũng không muốn nghe điện thoại của Tô Vãn, không chút do dự liền tắt.
Hân Nhan lại dùng di động của cô gọi cho anh ta, Hàn Phong bắt máy, vì có chút rượu trong người nên cô liền mắng anh ta: “Hàn Phong, anh có phải là đàn ông không? Anh trốn thì có tác dụng gì sao? Anh nghe rõ cho tôi, trong lòng Tô Vãn từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh, không có người khác. Nếu cô ấy không yêu anh, cô ấy lại đi giải thích nhiều với anh như vậy sao? Tô Vãn uống say rồi, nếu trong lòng anh còn có cô ấy, thì lập tức đến đón cô ấy đi!”
Tô Vãn ở bên cạnh say khướt, khóc mắng: “Hàn Phong, anh là tên khốn! Ai yêu anh chứ! Anh cút càng xa càng tốt cho tôi…”
Thiếu chút nữa là cắm đầu té xuống đất.
Hàn Phong nghe được giọng của Tô Vãn, im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Hai người ở đâu? Tôi đến ngay.”
Sau khi Hàn Phong tới, Tô Vãn ôm chầm lấy anh ta, khóc rống lên, kéo áo anh ta đến nỗi nhăn nhúm, nước mắt nước mũi tèm lem trên áo.
Hàn Phong dịu dàng ôm cô ấy, mặc cho Tô Vãn khóc bù lu bù loa.
Cuối cùng vỗ nhẹ lưng Tô Vãn, nhỏ nhẹ nói: “Được rồi, là anh sai, là anh không tốt, em đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Vãn ghì anh ta : “Sau này anh không được bỏ mặc em!”
Anh ta gật đầu: “Được, anh hứa sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đến lúc họ đi, Hàn Phong mỉm cười với Hân Nhan, chân thành tha thiết nói: “Hân Nhan, cám ơn cô.”
Hân Nhan cũng cười đáp lại: “Phải đối xử tốt với cô ấy đấy.”
Anh ta nhìn Tô Vãn đang ngủ trên xe, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: “Tôi biết.”
Trở lại nhà của Cẩn Niên, Cẩn Niên nhìn cô người đầy mùi rượu và thuốc lá, cau mày: “Em ra ngoài uống rượu sao?”
Hân Nhan vừa giương mắt, cười như không cười: “Thì sao, làm anh không vui hả? Tôi nói anh biết, tôi không chỉ uống rượu, ta còn đi gặp An Thành nữa.”
Cẩn Niên nắm lấy cánh tay của cô, hơi siết chặt, sắc mặt xanh mét: “Em đang thách thức tính nhẫn nại của anh đấy.”
Cô cười khẽ, vùng tay khỏi tay anh ta, lảo đảo đi đến sô pha và ngồi xuống, mắt lim dim dựa vào ghế, chẳng thèm đoái hoài đến anh ta.
Bởi vì trải qua một ngày mệt mỏi, đêm qua lại thức trắng, nhắm mắt một lát là đã ngủ ngay.
Đang lúc mơ màng, có người ôm cô đi đến giường, dùng khăn lau mặt cho cô, từ từ cẩn thận, rất dịu dàng.
Cô không có mở mắt, khẽ thì thầm một tiếng: “An Thành…”
Cánh tay đang lau cho cô bỗng ngừng lại.
Cô ôm cánh tay kia, lại nỉ non: “An Thành.”
Không biết có phải do nước mắt chảy xuống hay không, cô chỉ cảm thấy hai má lạnh buốt.
Ngay sau đó, có người hôn lên đôi môi của cô, nhẹ nhàng mà từ tốn, nhưng lại hoàn toàn khác với cảm giác hoài niệm trong cô.
Cô nhíu mày đẩy người kia ra, trở mình, ngủ thật say.