Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 95

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Trên chiếc xe buýt đi La Đồ.
Trước mắt Thôi Hy Triệt là một khoảng hư không trắng mênh mang, dường như cảnh vật xung quanh đều đã trở nên thành cảnh ảo.
Anh ngồi bó gối trong một không gian hẹp, lưng cong gặp lại thành một tư thế đầy khắc khoải.
Nỗi buồn thương lan tỏa…
Cô ấy đi rồi, cô ấy đã chọn rời xa anh.
Cô ấy và anh thực sự là hai đường thẳng song song…
Đút tay vào trong túi, Thôi Hy Triệt lấy ra hai tấm vé.
Điểm xuất phát: Mễ Á. Điểm đến: La Đồ.
Hành trình còn chưa bắt đầu, cô ấy và anh đã đến luôn điểm kết thúc ở ngay Mễ Á.
Giờ đây chỉ còn một mình anh đi đến nơi tình yêu của họ bắt đầu.
Quay về nơi duy nhất khiến cho trái tim lạnh giá của anh tìm được chút ấm áp, có lẽ chỉ cần dựa vào một chút hơi ấm đó, cũng đủ cho anh chống đỡ được cả cuộc đời này.
Trước đây anh đã quá tham lam.
Nhưng giờ đây, anh chỉ cầu xin được giữ lại một chút, một chút hơi ấm này thôi.
Là đủ rồi…
Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni…
Anh gào lên gọi cái tên ấy không biết bao nhiêu lần, thậm chí đến máu huyết cũng đã réo sôi lên đau đớn.
Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni…
Đừng có yêu em [Mộ Ái Ni đồng âm khác nghĩa với cụm từ "đừng có yêu em (anh)] …
Đây chẳng phải là một sự ám thị từ trước rồi hay sao?
Thôi Hy Triệt chìm đắm trong thế giới cô đơn lạnh lẽo, đột nhiên xung quanh vang lên những âm thanh khủng khi*p. Anh ngẩng đầu lên, nhận ra chiếc xe đang bị hất ngược đầu với tốc độ cực nhanh.
Ánh nắng lạnh lẽo chiếu thẳng vào mắt.
Thế giới của anh lại rơi vào vòng xoáy huyễn hoặc như lần đầu tiên gặp mặt cô.
Điệu Valse tuyệt mỹ, vẽ nên những vòng tròn không dứt.
Xoay tròn…
* *
Trong khán phòng hòa nhạc, giọng nói hơi khàn khàn của Thiên Diệp vẫn tiếp tục vang lên…
"Khi đó, Ái Ni thường làm những chuyện kỳ quặc mà những cô bé khác không thể nào hiểu nổi, như ngồi chót vót lên cành cây cao để ngắm bầu trời, lại không buồn đi giải thích những sự hiểu lầm của người khác với cô ấy… Thế là tôi cũng vì cô ấy mà làm những chuyện vô cùng ngốc nghếch, cùng cô ấy ngắm những đám mây trên trời, đi theo sau lưng cô yấ giải thích với người này người khác những chuyện bị hiểu lầm… Rất nhiều, rất nhiều những chuyện ngớ ngẩn, giờ đây ấn tượng đã mơ hồ, nhưng có một chuyện mà đến giờ tôi vẫn nhớ hết sức rõ ràng, hôm đó, chúng tôi cùng nhau chôn chiếc bình có ước nguyện ở bên trong…"
Tôi đứng nguyên tại chỗ, tâm tư cũng bay theo những lời anh nói đến một quãng thời gian trong sáng với những linh hồn màu trắng xóa dập dờn bay…

Dưới bóng cây cổ thụ rầm rì, Thiên Diệp cẩn trọng lấy từ trong túi ra một chiếc bình đựng điều ước nhỏ xinh.
Bên trong bình là vô số những ngôi sao ước rất đẹp và ba mẩu giấy được cuộn tròn lại một cách tỉ mẩn bằng sợi tơ.
Dưới ánh mặt trời, chiếc bình ước nguyện dường như phát ra ánh sáng.
"Ái Ni, anh đã hứa rồi, ba mảnh giấy này thay thế cho ba ước nguyện, một là anh sẽ không bao giờ rời La Đồ, hai là chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên, sau này còn cùng vào một trường đại học. Ba là…"
"Là gì?"
"Ha ha, sau này anh sẽ nói cho Ái Ni", cậu bé cười với vẻ hơi xấu hổ.
"Xì, em cũng không cần biết nữa."
"Đừng giận mà. Ái Ni, chúng ta cùng chôn nó đi."
"Bẩn lắm, anh tự làm lấy."
"Em chôn chiếc bình cùng với ước nguyện vừa rồi xuống, nói không chừng sẽ thành hiện thực đấy."
"Thật không?"
"Ừ."
"Vậy thì được."

"Thiên Diệp, anh thực sự sẽ không đi chứ?"
"Ừ, sẽ không đi đâu."
"Thiên Diệp, nếu như anh đi đến một nơi thật xa, em cũng sẽ đến tìm anh."
"Ha ha, thật chứ? Tuy nhiên, Ái Ni không cần đến tìm anh, cứ đứng nguyên một chỗ, anh sẽ đến tìm em."

"Khi đó Ái Ni nói với tôi, nếu như tôi đi đến một nơi thật xa, cô ấy sẽ đến tìm tôi. Niềm xúc động mà câu nói đó mang lại cho đến tận bây giờ vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi.", Thiên Diệp hơi hé miệng cười, "Ái Ni, em có biết không, việc bất chấp tất cả để đến gần em, bất kể em có đứng nguyên tại chỗ hay không đó chính là tình yêu. Vậy nên khi anh nói với em "Không cần đến tìm anh, cứ đứng nguyên một chỗ, anh sẽ đến tìm em", coi như là lần thứ tư anh nói "Anh yêu em"…"
Đứng lặng lẽ trong bóng tối, tôi thanh thản nở một nụ cười.
Bên tai tôi, giọng nói mềm mại nhưng kiên định đó vẫn cứ vang lên tha thiết.
Đây chính là lý do mà Hạ Nhạc Huyên cứ quấy nhiễu em suốt cả buổi sáng hôm nay ư? Sợ rằng em sẽ bỏ lỡ mất niềm vui lớn lao mà anh mang đến?
Đột nhiên, chiếc điện thoại di động trong túi tôi khẽ rung lên, tôi nghi hoặc nhấn nút nhận cuộc gọi.
"A lô", máy bên kia vang lên một loạt những tạp âm, nghe rất giống tiếng kêu gào và cả tiếng nổ.
"…"
"A lô?"
"…", máy bên kia vẫn không có tiếng ai nói, ôi cho rằng chắc kẻ vô vị nào đó đùa dai, đang định tắt máy thì thấy trên màn hình hiện lên dòng tên – Thôi Hy Triệt.
"Triệt?", tôi nén giọng xuống hỏi.
"Ái Ni, anh sắp đến La Đồ rồi", những tạp âm đó dần dần trôi xa, trong điện thoại chỉ còn lại giọng nói trầm trầm của Thôi Hy Triệt.
Từng chữ từng chữ đều khó khăn, nghe như anh đã phải dùng hết sức lực toàn thân để nói ra.
Chỉ một câu nói mà nặng nề biết bao, trong khoảnh khắc khiến tôi chợt như kiệt sức.
Vù…
Một cơn gió lạnh thổi qua cửa bao trùm lấy cơ thể tôi nhưng cũng không thể nào thổi đi được sự trống trải nơi đáy tim.
Anh ấy vẫn đi đến đó?
Anh ấy vẫn không từ bỏ ư?
* *
"…Rất xa, rất xa, bao xa mới được coi là xa đây? Cách nhau cả đại dương đã coi là xa hay chưa? Những năm sống ở Canađa, tôi luôn muốn quay về tìm cô ấy, cũng luôn mong chờ cô ấy sẽ đến tìm tôi, nhưng cuối cùng không được. Thế giới của tôi có tiếng đàn, có sự giàu sang, chỉ duy nhất không có cô ấy. Thế nên tiếng đàn của tôi trở nên cô độc, thế giới của tôi chỉ còn lại hai màu đen và trắng. Cảm giác không thể nào thiếu vắng được cô ấy… Ái Ni, em có biết không? Khi anh cuối cùng cũng quay trở lại, đứng trước mặt em, nói với em rằng "Ái Ni, anh đã về rồi", khi đó vẫn là anh nói với em "Anh yêu em", là lần thứ bảy anh nói ra câu đó…"
Giọng nói trầm trầm và chậm rãi của Thiên Diệp lại một lần nữa mở toang cánh cửa ký ức, mùi hương hoa lily bay phảng phất trong không trung, quấn quít không chịu bay đi…
"Thiên Diệp…"
"Là anh đây, Ái Ni."
"Ping!"
"Anh đúng là đồ ngốc."
"Ái Ni!"
"…"
"Ái Ni!"
"…"
"Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni…"
"…"
"Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni…"
"Này, tôi không quen anh, đừng có gọi tên tôi nữa. Ok?"
"Ái Ni, em nghe anh giải thích, khi đó anh đi là vì…"
"Không cần giải thích, tôi không có hứng thú."
"Ái Ni, được rồi, tha lỗi cho anh đi, lần này anh thề sẽ không bao giờ rời xa em nữa."
"Xì, tôi chẳng buồn quan tâm anh đi hay không."

"Ái Ni, chắc chắn là em không biết rằng, khi em trách anh đột nhiên biến mất, anh đã rất vui, vì anh biết em không hề quên anh…"
Trên sân khấu, Thiên Diệp bình thản nói, khuôn mặt tinh tế tỏa ra một luồng sáng như ánh trăng.
Thánh khiết tới mức người ta không dám nhìn thẳng vào.
Dường như không phải anh đang nói câu chuyện của mình mà là kể về một người nào đó anh quen biết, một câu chuyện được nghe kể lại. Nhưng những dòng xúc cảm không ngừng trào ra cứ dần dần tích tụ lại, tích tụ lại,…, trở thành một dòng sông, một đại dương.
Những dòng cảm xúc trào dâng đó từ từ nhấn chìm tất cả khán giả ngồi bên dưới, khiến họ như cam tâm tình nguyện bị nhốt chặt trong cảm xúc ấy, hoàn toàn không kháng cự.
Thiên Diệp tiếp tục nhớ lại khi anh mang theo trái tim phấp phỏng và hạnh phúc tặng cô cả một vườn hoa lily ấy, cô chắc chắn không biết thứ mà anh muốn mang đến cho cô xa hơn hẳn những thứ này, thậm chí chỉ bằng một phần mười những điều anh nghĩ tới.
Cô không hề biết, khi cô đau khổ thì anh còn đau khổ hơn gấp bội…

Lần đó, sau khi bản nhạc độc tấu trong buổi biểu diễn kịch nói thất bại, anh sững sờ đứng phía sau sân khấu.
Tay rất đau, nhưng anh không hề để ý đến điều đó.
Ái Ni sẽ trách móc anh phải không?
Chân Ni gay gắt đổ lỗi cho Ái Ni, anh những muốn đến để ngăn lại, nhưng cổ tay quá đau, anh phải lấy hết sức mới có thể khiến cho vẻ mặt mình trông có vẻ bình thường.
Cuối cùng cơn đau cũng dịu lại, anh đi tới đó, định an ủi Ái Ni.
"Ái Ni…"
"Xin lỗi, Thiên Diệp, bây giờ em không thể nói gì với anh được. Còn sợi dây chuyền anh tặng em nữa, em muốn trả lại cho anh!"
Ánh mắt của Ái Ni lạnh lùng biết bao, cô hoàn toàn không do dự giật ngay sợi dây chuyền đang đeo trên cổ vứt xuống đất, sau đó chạy theo Chân Ni.
Khoảnh khắc ấy, nỗi buồn thương nuốt chững lấy anh một cách vô tình.

Kiên trì ở lại đây 5 năm, anh cũng đã có được niềm hạnh phúc ngắn ngủi, có thể vui theo niềm vui của cô, cùng cô chia sẻ mọi nỗi buồn. Vậy mà thời gian vẫn trôi quá nhanh, nhanh tới mức mỗi người đều không thể nhìn rõ những hạt cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát đã lặng thầm rơi xuống…
Hôm đó, Ái Ni đến thư viện mượn sách, anh đứng bên ngoài cố chờ cô bằng được.
Những hạt mưa bủi bay đầy trời.
Từng hạt, từng hạt.
Ngấm vào những phần da để hở.
Lạnh ngắt.
Nhưng anh vẫn hướng về Ái Ni và nở nụ cười khi thấy cô đi ra.
"Em ra rồi à?"
"Anh vẫn đợi em ở đây ư? Anh đúng là đồ ngốc", Ái Ni hơi nổi cáu, dùng mấy quyển sách vừa mượn được đánh Thiên Diệp. Nnhưng anh đột nhiên giữ chặt lấy hai tay cô, kéo cô vào lòng anh.
"Lần sau… em đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kể… là vì ai. Em biết chưa? Mộ Ái Ni."
"…"
"Bất luận em có phải là người mang tướng mệnh "Thiên sát cô tinh" hay không, anh cũng không cần biết sau này có phải đối mặt với cái ૮ɦếƭ hay không, bởi vì có một thứ đối với anh còn đáng sợ hơn cái ૮ɦếƭ, đó là sự lạnh lùng xa cách của em."
Nỗi buồn thương như những đóa hoa nở rực trong không gian, nhấn chìm lấy anh. Bên tai dường như có thể nghe thấy tiếng chuông nhà thờ gióng từng hồi, tiếng chuông xuyên thẳng lên tít tầng mây.
"Xin lỗi anh, Thiên Diệp…"

Thiên Diệp nhớ lại từng chi tiết một, anh không biết qua ngày hôm nay rồi, mình còn có thể có cơ hội khác để nói ra tâm ý của mình nữa hay không.
Tình yêu của anh với cô gần như khiến anh sắp phát điên lên.
Khiến anh muốn nói với toàn thế giới…
Nhưng, liệu có nên nói với cả thế giới rằng cô vẫn chưa tìm được lối đi đến vị trí của mình trong trái tim anh?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc