Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 94

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Xuyên qua những hàng xe tắc nghẽn, cuối cùng tôi cũng tới được nơi Thiên Diệp tổ chức hòa nhạc.
Đưa tay nhìn đồng hồ.
Tích tắc tích tắc, dường như có thể nghe thấyâm thanh ngàn năm vẫn không hề thay đổi của kim phút khi dịch chuyển.
Trái tim tôi vẫn chưa hồi tỉnh sau nỗi đau vừa ập tới, đập chậm đến mức đáng sợ.
Tôi đứng bên ngoài cửa khán phòng, cố gắng nở nụ cười để vẻ ngoài của mình trông không có vẻ cứng nhắc quá.
"Ha ha, không ai đến muộn như mình phải không? Buổi biểu diễn sắp kết thúc rồi mới đến."
Đoán rằng thế nào cũng bị Hạ Nhạc Huyên trách móc một hồi, nhưng quan trọng hơn là tôi biết phải giải thích với Thiên Diệp thế nào đây?
Đúng lúc đang phiền não, chợt thấy một người quen đi từ bên trong ra.
"Bác gái?", tôi ngạc nhiên sững người lại, là mẹ Thiên Diệp.
Bà ấy có vẻ như không ngờ là sẽ gặp tôi, sắc mặt hơi khác thường, thậm chí còn chưa kịp lau đi giọt nước đang ngập ngừng nơi khóe mắt.
"Bây giờ cô mới đến hay sao? Đây là buổi hòa nhạc cuối cùng Thiên Diệp biểu diễn cho cô, sao cô lại có thể vắng mặt được? Dù rằng ta không thoải mái với việc Thiên Diệp thích cô, nhưng…", bà ấy ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục, "Nhưng nó chỉ thích mỗi mình cô! Thiên Diệp từ trước đến nay chưa hề chống lại ta, nó là một đứa trẻ rất ngoan, thậm chí mối duyên với nghệ thuật tuyệt vời đó rất giống ta, nhưng mà vì cô…"
Tôi đưa cho bà ấy một chiếc khăn giấy, không kiềm nổi sự ngạc nhiên, hỏi: "Vuổi biểu diễn cuối cùng là sao?"
"Lẽ nào Thiên Diệp không nói với cô? 5 năm trước, ta đã chấp nhận cho nó thời hạn 5 năm, bất kể cô có chấp nhận đi Canađa với Thiên Diệp hay không, nó đều phải quay về vị trí của mình."
Cái gì?
Tôi nhìn mẹ Thiên Diệp kinh ngạc, lẽ nào 5 năm trước mẹ Thiên Diệp ra đi không nói một lời không phải vì cảm động trước tấm tình của Thiên Diệp, mà chỉ là chấp nhận cho anh thời hạn 5 năm?
Thế nên bây giờ bà ấy sẽ đưa Thiên Diệp đi.
Còn đồ ngốc Thiên Diệp đó vẫn luôn giấu giếm tôi, là do không muốn gây áp lực cho tôi hay sao?
Thật là…
Muốn mắng anh ta một trận, nhưng lại không thể nào nói được điều gì.
Trái tim bị lấp đầy bởi sự yêu thương chăm sóc của anh suốt 5 năm qua, thế nên không thể nói ra lời trách cứ nào được nữa.
"Cho thằng bé 5 năm là để nó có thể đi theo con đường mà nó muốn, cũng coi như là bù đắp những sự nuối tiếc trong thời tuổi trẻ của ta. Nhưng mỗi người đều có số phận và trách nhiệm riêng của mình, Thiên Diệp cũng không thể nào tránh được. Cô…", mẹ Thiên Diệp nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, "Nếu như cô không yêu Thiên Diệp, thì hãy buông tha cho nó đi."
"Vẫn còn do dự hay sao? Nó đã vì cô mà bỏ cả dương cầm, lẽ nào cô còn muốn khiến nó phải từ bỏ cả hạnh phúc của mình?", thấy tôi im lặng không nói, mẹ Thiên Diệp nghiêm giọng.
Tôi hất cằm lên, nhìn bà bằng ánh mắt kiên định: "Bác sai rồi, mỗi người đều có số phận của riêng mình, thế nên bác không thể nào thay đổi được."
* *
Buổi hòa nhạc thu hút được hơn một vạn người tham dự, tất cả đều ngồi lặng yên nghe tiếng đàn của Thiên Diệp.
Tiếng đàn diệu kỳ hệt như cơn gió du dương bên tai khán giả, thuần khiết và tuyệt vời.
Giống như tiếng nhạc đến từ thiên giới.
Ánh mắt của mọi người đuề tập trung vào dáng người ngôi trên sân khấu trung tâm, một vầng hào quang bao quanh cơ thể anh, khiến toàn thân anh bỗng trở nên không có thực.
Những ngón tay thon dài mang đầy linh khí của anh như cánh bướm bay lướt qua những phím đàn đen trắng.
Khiến cho những dây hoa cứ vươn dài mãi ra xung quanh.
Nở ngợp trời ngợp đất, đẹp đến tột vời.
Tay phải của anh sau khi vẽ nên một đường cong huyền ảo trong không trung, khẽ khàng đặt xuống nốt nhạc cuối cùng.
Ting!
Dư âm đọng trong trái tim mãi lâu sau vẫn không chịu tản đi, khiến linh hồn người ta vẫn cứ đắm chìm trong giấc mộng.
* *
Đôi lông mày cực kỳ tinh tế khẽ nhướng lên.
Em vẫn chưa đến ư, Ái Ni?
Cô ấy có thể đi đâu chứ?
Cảm giác đắng chát dần dần tích tụ trong cổ họng Thiên Diệp khiến anh thấy đau vô cùng.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy của khán giả, nhưng trái tim anh lại trống rỗng tới mức đáng sợ.
Sau khi tiếng vỗ tay rút đi như sóng nước, anh ghé sát vào chiếc micro bên cạnh cây đàn, đôi mắt đầy hy vọng nhìn khắp xung quanh thêm một lần nhưng cuối cùng vẫn bị sự thất vọng bao trùm.
Buổi biểu diễn cuối cùng dành cho cô ấy, bởi vì cô ấy không xuất hiện nên đã trở thành không nghĩa lý gì.
Ánh sáng trên sân khấu tụ lại trên đầu Thiên Diệp, khiến anh giống hệt một thiên thần gãy cánh.
"Hôm nay sẽ là lần biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời tôi. Nhưng người tôi vẫn chờ đợi, người vô cùng quan trọng đối với tôi vẫn chưa đến…", cổ họng Thiên Diệp nghẹn lại vì nỗi buồn thương, mắt như nhìn vầ một nơi nào xa tắp, giọng nói thấm đẫm tình yêu nhưng cũng đầy thất vọng, "Khi còn rất nhỏ, tôi đã gặp cô ấy, thị trấn nhỏ La Đồ với bầu trời xanh trong vắt với những cánh bồ công anh trắng tinh thuần khiết bay ngợp trời đó…"
Dòng thời gian bỗng chầm chậm quay ngược lại với miền ký ức…
Bầu trời bát ngát một màu xanh làm ngây ngất lòng người.
Cậu bé Thiên Diệp lặng lẽ đến gần chỗ những đứa trẻ trai khác đang đùa nghịch, muốn được cùng chơi trò cảnh sát bắt quân gian của chúng. Thế nhưng khi bọn trẻ phát hiện ra cậu, mỗi đứa bọn chúng đều cầm con dao đồ chơi lao ra đăm Thiên Diệp với đầy ác ý.
"Xí, tất cả bọn con gái đều thích chơi với mày, vậy thì đừng có đến chơi với bọn tao."
"Hay là mày cũng là con gái nhỉ, ha ha!"
"Nếu thích chơi với bọn tao thì phải để bọn tao dùng dao đâm, không được chống lại cũng không được kêu cứu cơ! Xem mày có vẻ nhát gan lắm!"

Đã bao nhiêu lần Thiên Diệp gặp phải tình huống đó, thậm chí mỗi đêm ngủ còn nằm mơ thấy ác mộng.
Nhưng dù là vậy, cậu vẫn muốn đến gần bọn trẻ.
Thiên Diệp không ngừng nói với mình rằng, bị dao đâm mấy nhát cũng chẳng làm sao, không việc gì mà phải sợ.
Chắc sẽ không đau đâu.
Chắc sẽ không chảy máu rồi.
Hơn nữa, nếu như sợ thì sẽ bị bọn chúng coi thường.
Thế nhưng cậu không hiểu vì sao nụ cười trên khuôn mặt bọn trẻ đó lại có thể khiến trái tim cậu đau hệt như những con dao đồ chơi kia vậy…
Bọn trẻ bắt nạt cậu, dùng những con dao đồ chơi đâm lia lịa hệt như cậu chỉ là một món đồ chơi trong tay chúng. Hoặc chỉ là một đống cát trên mặt đất, có thể tùy bọn chúng tha hồ giẫm đạp lên mà chẳng hề gì.
"Ha ha ha…"
"Nhìn nó giống hệt thằng ngốc kìa…."
"Đúng đấy, đúng đấy…"
"Dừng tay!" Giữa những lời cười đùa chế nhạo, đột nhiên một giọng nói trẻ con non nớt nhưng đầy uy lực vang lên.
Tất cả bọn trẻ đều nhìn về hướng đó, Thiên Diệp cũng không ngoại lệ.
Đang đứng dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ là một cô bé tầm tuổi bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng không đếm xỉa đếni bất cứ điều gì. Cô bé hất đầu lên như một bà hoàng, nói một cách bình tĩnh: "Này, mấy người đông như vậy mà bắt nạt một người, như vậy là kém cỏi. Nếu đủ can đảm thì từng đứa một lên đấu tay đôi với tao."
Còn nhỏ thế mà chí khí của cô bé đã áp đảo được từng đứa đứng xung quanh.
Thiên Diệp sững sờ nhìn cô bé tung ra những đòn quật vai đẹp mắt, khiến từng đứa con trai bắt nạt cậu nằm bò trên đất.
Khí thế lẫm liệt đó giống hệt một con chim phượng hoàng đang nghênh chiến.
Lúc cô bé ấy hạ gục tất cả chuẩn bị bỏ đi, Thiên Diệp vội vàng đi lên hỏi: "Tớ tên là Phác Thiên Diệp, sau này… cậu có thể dạy tớ đánh nhau không?"
"Đấy là võ Taekwondo."
"Vậy tớ có thể học Taekwondo của cậu được không?"
"Không được"
"Vì sao?"
"Thế vì sao cậu lại bám theo tớ?"
"Đâu có."
"Này, rõ ràng là có mà"
"Không phải đâu. Là tớ muốn từ nay về sau sẽ đi theo cậu."
...
"Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã quyết định sẽ mãi mãi ở bên cô ấy. Tôi thậm chí hy vọng rằng mình sẽ trở thành một vật dụng nho nhỏ của cô ấy, để lúc nào cũng được cô ấy đem theo bên mình, đến tất cả những nơi mà cô ấy đến… Say này tôi mới hiểu, ý nghĩ sẽ ở bên cô ấy suốt đời lúc đó chính là một trạng thái của niềm yêu thích. Ái Ni, em có biết không? Thích là một hình thái sớm nhất của tình yêu, nghĩa là từ lúc đó anh đã yêu em. Nói với em rằng "Từ nay về sau sẽ đi theo em", thực ra đó chính là lần đầu tiên anh nói câu "Anh yêu em". Tâm ý đó của anh, em có hiểu không, Ái Ni?"

Chìm đắm trong những dòng ký ức xa xăm, Thiên Diệp không hề trông thấy một bóng người mảnh khảnh vừa bước đến.
Lời tâm sự chứa đầy tình yêu tha thiết của anh khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đó nở một nụ cười làm lay động lòng người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc