Lại quay về biệt thự của Thôi Hy Triệt một lần nữa.
Trạch Trần không theo vào cũng tôi, vì chạy xe quá tốc độ cho phép, anh ta bị cảnh sát giao thông giữ lại, sau đó nhờ thuyết phục được cảnh sát một cách thần kỳ, đưa tôi đến biệt thự trước rồi theo cảnh sát quay về đồn.
Lúc chào tạm biệt, anh ta còn nước mắt dầm dề kêu khóc với tôi: "Nếu như cô ấy biết anh dính án này, chắc sự đề phòng không còn là một con sông lớn, mà phải thành biển cả."
Nhìn theo cái bóng bất lực của anh ta đi khuất, tôi chần chừ một chút, sau đó quay người đi vào trong biệt thự.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, nhưng dường như tôi vẫn nghe thấy một tiếng thở nặng nề từ nơi nào đó vọng lại.
Tiến thở ấy giống hệt tiếng thở đứt quãng khó nhọc của một con thú nhỏ bị thương.
"Đừng có đến đây!", một giọng nói lạnh lùng vang lên chặn bước chân tôi.
Tôi nhìn ra phía đó, chỉ thấy Thôi Hy Triệt ngồi bó gọn người trên chiếc ghế salon mà đối với anh ta giống như một không gian hẹp, trước ghế là một vũng nước.
Anh ta vẫn chưa thay bộ quần áo ướt ư? Anh ta phát hiện ra mình rồi hay sao? Tôi hơi hốt hoảng, nghĩ ngợi.
"Tôi không muốn cho cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, Ngải Đạt, thế nên xin cô cứ đứng nguyên ở đó được không?", Thôi Hy Triệt lầm rầm, giọng nói mang một vẻ yếu đuối khiến người ta thấy buồn se sắt.
Hóa ra anh tưởng tôi là Ngải Đạt, tôi thở phào một hơi, hiện giờ quả thực không biết nói gì với anh ta hoặc nên đối mặt với anh ta như thế nào.
Tôi lặng lẽ đứng ở nơi cách Thôi Hy Triệt vài bước chân, chỉ cách vài bước chân mà như cách xa cả thế kỷ.
"Ngải Đạt, tôi vẫn luôn tự đánh giá cao bản thân mình, cho rằng rời xa là có thể quên cô ấy, thế nên mới đi sang Pháp; cho rằng mình sẽ hận cô ấy, thế nên mới quay lại Mễ Á; cho rằng sẽ không còn yêu cô ấy nữa, thế nên mới để cho mình đến gần cô ấy. Nhưng tôi đã sai rồi, tôi không thể nào chịu được việc nhìn cô ấy rời xa tôi, không thể nào chịu được việc vĩnh viễn không gặp cô ấy nữa, không thể nào không yêu cô ấy…"
"Cô có biết không? Gần đây tôi thường nằm mơ, trong giấc mơ tôi ra sức vẫy vẫy tay với cô ấy, gào lên gọi… nhưng cô ấy không quay đầu lại. Làm thế nào bây giờ? Tôi sắp ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ rồi…", có vẻ như đau khổ tới cùng cực, cơ thể Hy Triệt co gập lại thành một đường cong, trong cổ họng phát ra những tiếng thở đầy khó khăn.
Cuối cùng, tôi vứt bỏ hết sự phòng bị, đi lên phía trước, quỳ xuống vòng hai tay ôm lấy mái đầu ướt nhẹp của Hy Triệt, khẽ khàng áp sát vào cơ thể mình.
Dưới ánh sáng chiếu rọi từ chiếc đèn pha lê trong phòng khách, cái bóng của tôi và Hy Triệt dần dần hợp thành một vòng tròn hoàn chỉnh.
"Ngải Đạt, hình như tôi lại nằm mơ, mơ thấy Ái Ni. Cô ấy ôm tôi bằng một sự dịu dàng trước nay chưa từng có", Thôi Hy Triệt khẽ cười, nhưng rồi ngay lập tức cảm thấy có gì đó không phải lắm, bèn ngẩng đầu lên: "Ái Ni, có đúng là em không?"
"Ưm", âm thanh tôi phát ra hệt như tiếng thở dài của kẻ chiến bại.
"Ái Ni, anh gián tiếp hại ૮ɦếƭ bố em, xin em hãy tha thứ cho anh được không?", sự suy sụp trong đáy mắt anh khiến tôi vô cùng đau đớn, "Anh muốn giúp em, ai làm tổn thương đến em, anh sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã làm chuyện ấy. Thế nhưng người đe dọa đóng cửa văn phòng của bố em lại là mẹ anh, bất kể anh có cự tuyệt đến thế nào, sự thực đó vẫn không thể thay đổi được. Hãy tha thứ cho anh, Ái Ni, anh không thể nào nhẫn tâm…"
"Ưm", thốt ra một tiếng thở dài nhẹ như tiếng gió, tôi gật gật đầu, "Tha thứ cho anh."
Sự thực là không phải lỗi của anh, chẳng phải sao?
Con người từng bắt ép tôi phải ở bên cạnh mình, từng bảo vệ tôi trước bao nhiêu học sinh trong trường, thậm chí sau khi bị tôi làm tổn thương còn chấp nhận ra đi với kết quả thi tốt nghiệp bằng 0…
5 năm qua, người ấy luôn đau khổ thế này ư?
Thậm chí còn luôn giày vò bản thân mình vì đã không bảo vệ được người mình yêu thương…
Một con người cô đơn đến vậy, tôi lại còn đẩy anh vào trong sự cô quạnh đến tột cùng.
Bố thân yêu của con, bố cũng sẽ tha thứ cho sự mềm yếu của con chứ?
Hy Triệt không nói gì nữa, mà ôm lấy tôi chặt hơn.
Nép trong lòng anh tới mức gần như ngộp thở, tôi nhắm mắt lại, vứt bỏ hoàn toàn sự giằng xé nội tâm.
Thời khắc ấy, giữa chúng tôi dường như không còn những sự cãi vã, hiểu lầm, chia ly…
Không còn sự hận thù…
Một lát sau, tôi buông tay ra, đi lấy một chiếc khăn bông.
Sau khi hận thù tan biến, trái tim tôi bỗng chốc trở nên trống tênh, dường như tảng đá bấy lâu nay luôn đè nặng ở đó cuối cùng cũng đã được nhấc đi.
Nhưng kỳ lạ là… vẫn không hề có cảm giác nhẹ nhàng hơn.
Ánh mắt Hy Triệt không hề rời lấy tôi một giây, bám riết lấy, thiêu đốt, mang theo một sự xâm chiếm mãnh liệt…
Hóa ra từ đầu chí cuối anh vẫn cứ là một kiếp nạn trong cuộc đời tôi.
Kiếp nạn không chủ định nhưng không thể nào tránh nổi.
Tôi dùng chiếc khăn bông lau tóc cho anh, tay ấn mạnh như kiểu trả thù.
"Giống hệt một con chó nhỏ, ưm, một con chó nhỏ đang lang thang trong đêm tối", tôi khẽ khàng cười.
Trong đôi mắt màu xanh sẫm của Hy Triệt bừng lên một sự ấm nóng hơi ẩm ướt, anh hé môi, nói nhẹ nhàng: "Lẽ nào em còn không biết ư? Anh vẫn luôn đi lang thang mải miết trong thế giới của nỗi nhớ về em."
Đối mặt với tình cảm không hề giấu giếm của anh, tôi bỗng chốc hơi hoảng hốt nên cố tình tránh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Vì sao?
Vì sao bây giờ tôi lại sợ phải nhìn thẳng vào anh?
Xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức dị thường, dường như có thể nghe rõ tiếng nhịp tim trầm lắng của anh. Bàn tay anh dần dần tiến đến sát mặt tôi, khẽ gạt lọn tóc ra sau tai tôi với vẻ vô cùng nâng niu.
"Sao em không hề thay đổi gì thế? Đôi mắt, mũi, đôi môi vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo và tuyệt mỹ như vậy. Anh quả thực rất đố kỵ với Phác Thiên Diệp, 5 năm qua anh ta luôn được ở bên em, thế nhưng anh không thể không cảm thấy biết ơn anh ta."
Đôi mắt bất chợt trở nên u ám, trong đầu tôi vụt lóe lên hình ảnh người con trai đứng chờ ướt nhẹp dưới cơn mưa.
Hy Triệt nắm lấy tay tôi, mắt anhd âng tràn một sự quyền uy nhưng hết sức dịu dàng làm mê hoặc lòng người: "Bây giờ Thôi Hy Triệt ra lệnh cho Mộ Ái Ni, ngày mai chúng ta sẽ hẹn hò nhé!"
"Triệt", không hiểu tôi đang lo sợ điều gì, bàn tay dần dần nắm chặt lại, tự nhiên hơi run lên trong lòng bàn tay lạnh ngắt của anh.
"Ngày mai cứ vậy nhé. Bất kể sau này em đưa ra quyết định như thế nào, ít ra hãy để cho chúng ta có một cuộc hẹn hoàn toàn không vương vấn điều gì vào ngày mai đi", Hy Triệt siết chặt thêm tay tôi.
Có nên chấp nhận đề nghị của anh như thế hay không?
Ý nghĩ đó chớp lên trong đầu tôi, sau đó hoàn toàn biến mất trong nụ cười chứa chan hy vọng của anh.
Nụ cười ấy bỗng nhiên lại khiến tôi cảm thấy hơi xa lạ.
Đôi lông mày vẫn cao quý và xa cách, khuôn mặt đẹp trai tới mức khiến người ta đắm say ngây ngất.
Dù anh đang cúi đầu nhưng từ con người ấy vẫn tỏa ra một khí chất vương giả hết sức mãnh liệt, những thứ đó làm chấn động đến nơi sâu thẳm nhất trogn trái tim tôi. Thế nhưng vì sao trên khuôn mặt anh dần dần xuất hiện một lớp sương trắng mỏng mảnh, nụ cười ấy khi đến độ rạng rỡ chợt giống hệt một người khác, nụ cười khuynh thành của một chú thiên tinh… nhưng rồi cười tới mức nước mắt tuôn rơi , biến thành những hạt ngọc trai nơi đáy biển.
Nỗi buồn thương như một màn sương trắng dù thế nào cũng không chịu tan đi.
"Thiên Diệp", tôi thốt lên khẽ khàng tới mức khó lòng nghe thấy.
Dù tiếng gọi đó thoảng nhẹ như một ảo giác, nhưng không khí tĩnh lặng xung quanh vẫn bị tôi phá vỡ. Màn sương trắng tan đi, Hy Triệt ôm chặt lấy tôi trong tâm trạng đầy phức tạp.
Lực siết mạnh tới mức như muốn tôi biến mất.
Giọng nói khàn khàn đầy lực hút của anh thì thầm bên tai tôi: "Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi, ngày mai Mộ Ái Ni chỉ thuộc về Hy Triệt thôi."
Tôi ngẩn người, bộ óc trở nên rối loạn.
Một người có thể hoàn toàn thuộc về một người khác hay không?
Còn tôi thực sự thuộc về Hy Triệt ư?
Mộ Ái Ni, rốt cuộc mày đang nghĩ gì thế?
Rõ ràng tất cả sự hiểu lầm với anh đã được giải tỏa, vì sao vẫn còn chần chừ do dự?
Hận anh đến mức như vậy, chẳng phải là vì quan tâm đến anh ấy, vì vẫn còn thích anh ấy hay sao?
Thế nhưng trong trát tim đã rỗng mất quá nửa lại không thể hình dung ra nụ cười vừa hé nở của anh, cũng không thể nhớ lại điệu valse đã nhảy trong lần đầu tiên gặp gỡ, thậm chí còn quên cả lời tuyên bố giống như lời thề đó.
Tôi ra sức lắc đầu, không muốn nghĩ đến những câu hỏi không lời đáp nữa.
Có lẽ trong vòng xoay của điệu valse tình ái, khi nhảy đến cuối cùng vẫn cứ là một cá thể cô đơn.
Ngày tận cùng của đất trời ở quá xa, ai sẽ nguyện cùng bạn nhảy đến khúc nhạc sau cùng?
Rời khỏi biệt thự của Thôi Hy Triệt, tôi quay về nhà, Chân Ni vẫn chưa về.
Một mình tôi ngồi bó gối bên cạnh điện thoại, hy vọng Chân Ni sẽ gọi.
Sự chờ đợi vô vọng.
Vừa nghĩ đến cuộc hẹn ngày mai với Thôi Hy Triệt, tôi bất giác hơi lo sợ. Tình yêu trong đôi mắt anh quá mãnh liệt, mãnh liệt tới mức tôi khó lòng hít thở được bình thường.
Đột nhiên tôi giật thót người.
Điều đó có nghĩa là tình cảm của tôi dành cho anh không hề sâu sắc như tình cảm của anh ư?
Tít tít tít!
Điện thoại bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, cắt đứt những suy nghĩ rối rắm bủa vây trong trí não tôi.
"A lô, Chân Ni phải không?", tôi sốt ruột hỏi.
"Ái Ni, là anh, Thiên Diệp", giọng nói dịu dàng và êm ái lọt vào tai tôi, "Chân Ni lại có chuyện gì rồi?"
"À, không có gì. Chỉ có điều con bé lâu rồi mà chưa thấy gọi về", tôi tìm cách lảng tránh, không muốn nói với Thiên Diệp chuyện sau khi bị Thôi Hy Triệt giáo huấn, Chân Ni bỏ chạy ra ngoài đến giờ vẫn chưa thấy về nhà.
"Ha ha, em đừng lo lắng. Chân Ni sẽ tìm được lối về thôi…", Thiên Diệp dừng lại một chút, sau đó lại hỏi, "Ái Ni, em đã bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh đi đến một nơi rất rất xa, cùng nhau sống một cuộc sống không hề có những chuyện buồn lòng hay chưa?"
"…", tôi im lặng. Đây là một lời cầu hôn gián tiếp ư?
Thiên Diệp đợi một chút ở đầu dây bên kia, sau đó vội vàng nói: "Đừng từ chối anh nữa, Ái Ni, lần nào cũng bị em kiếm cớ để chặn lại, có lẽ lần sau anh sẽ không còn dũng khí để nhắc đến chuyện đó với em nữa."
"Thiên Diệp, em…", tôi đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì Thiên Diệp lại xen ngang, tiếng cười nghe đầy vẻ bất an, "hay là đừng trả lời anh vội, nếu chẳng may nghe được những lời không muốn nghe, anh lại xấu tính đấy, ha ha. Ái Ni, em có biết không?"
Tay tôi nắm chặt lấy ống nghe, bất giác dồn lực toàn thân vào đó.
Dường như có thể nhìn thấy màn sương trắng đang phủ đầy trong mắt Thiên Diệp ở đầu dây bên kia.
Buồn thương và lan tỏa.
Nhưng lại bị anh giấu kín bằng cách cố làm ra vẻ vui tươi.
"Ưm?", tôi đột nhiên nhớ ra lời hẹn đi đến công viên anh đào với Hy Triệt, trong cổ họng chợt tắc nghẹn vô cùng khó chịu.
Một cảm giác có lỗi dần dần xuất hiện trong tim.
Xin lỗi anh, Thiên Diệp. em biết điều anh muốn hỏi, nhưng em không thể nào trả lời anh.
Hiện giờ người duy nhất tôi không muốn làm tổn thương chính là anh, thế nên không thể tiếp tục trì hoãn… Ngày mai… Cuộc hẹn ngày mai có lẽ sẽ giúp tôi xác định được tình cảm trong trái tim mình.
Thiên Diệp ý thức được sự giằng xé trong thâm tâm tôi, anh dịu dàng nói tiếp: "Ái Ni, anh từng nói rồi, nếu như em đi đến một nơi rất rất xa, anh sẽ đến tìm em. Nhưng… Nếu em đi đến nơi làm em hạnh phúc, anh sẽ vì em mà đứng nguyên tại chỗ, thậm chí… sẽ không gặp lại em thêm nữa."
Một cảm giác êm ái tột cùng bất chợt bao quanh trái tim tôi, tất cả những sự lo lắng bất an dường như đều biến mất khi giọng nói đó cất lên.
Cơ thể tôi như đang bay bổng, bay lên tới tận tầng mây…
Sau câu đó, anh và tôi không ai nói gì nữa, cứ ngồi yên như vậy nghe tiếng thở nhẹ nhàng của nhau mà đắm chìm vào một không gian khác yên tĩnh vô cùng.
Không gian trong suốt và ấm áp.
Dường như không còn gì ngăn cách, thời gian cũng ngừng lại không trôi nữa.
Tôi và Thiên Diệp đều như có thể nhìn thấy nhau, cảm giác được về nhau.
Không cần lời nói…