Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 86

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ting tang!
Thang máy mở ra, tôi vừa xuất hiện, một đám phóng viên đã ào đến bao vây trước mặt.
"Cô Mộ Ái Ni, vì sao chức quán quân đã rơi vào tay mà cô còn từ bỏ?"
"Có tin đồn rằng chức quán quân trong cuộc thi này đã được định trước chính là cô, về việc này cô có thể giải thích gì không?"
"Xin hỏi nhà tài trợ cho cuộc thi, Thôi Hy Triệt đã từng có quan hệ yêu đương với cô phải không? Vậy còn Phác Thiên Diệp thì sao? Rốt cuộc ba người đã có quan hệ như thế nào trong quá khứ?"
Từng người bọn họ chia nhau chĩa máy ảnh về phía tôi tìm gốc độ để chụp, những tiếng tách tách vang lên không dứt.
Đủ rồi, tôi đã chịu đựng đủ rồi!
Tôi dựa vào thứ gì mà đứng ở đây, để cho bọn họ truy cứu về quá khứ của tôi?
Tôi hít sâu một hơi, đang chuẩn bị quát lên.
"Đủ rồi!", một giọng nói đầy uy lực vang lên trấn áp được tất cả đám người đó. Mắt tôi cũng nhìn theo hướng nhìn của những người này.
Cánh cửa một buồng thang máy khác vừa mở ra, lộ ra những mảng hình điêu khắc hoa hồng lớn màu vàng kim.
Những bông hoa hồng đẹp không gì sánh nổi ấy đang ôm gọn lấy một người đứng trong thang máy.
Thân hình cao lớn, đôi mắt màu xanh thẳm.
Dáng người tôn quý như bậc đế vương.
Ánh mắt lạnh lùng có thể khống chế được tất cả đó dừng lại trên người đám phóng viên, như có ma lực, khiến đám đông đó bất giác rẽ ra thành một lối đi nhỏ.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, nói bằng thứ giọng không thể từ chối:
"Đi theo tôi!"
Câu nói ấy như phá vỡ phép thuật mà anh ta đã tung ra, đám phóng viên tiếp tục bao vây quanh chúng tôi, tiếp tục truy hỏi:
"Cô Mộ Ái Ni, việc từ bỏ chức quán quân cũng là sách lược của cô ư?"
Thôi Hy Triệt từng giúp đỡ Thiên Ảnh, bây giờ lại giúp cô đoạt được chức quán quân, điều này liệu có phải đã thể hiện quan hệ giữa hai người vô cùng đặc biệt?"
"Còn em gái cô, Chân Ni, vì sao lại chấm điểm cho cô thấp nhất trong cuộc thi? Có phải vì cô đã ςướק mất người yêu của cô ấy không?"
Tôi dừng bước lại, hít thật sâu. Vô vàn tiếng kêu gào đang dậy lên ở trong lòng.
Đủ rồi, đủ rồi, đừng hỏi thêm gì nữa!
"Đừng để ý, mau đi theo tôi!", bên tại lại vang lên tiếng ra lệnh lạnh lùng của Thôi Hy Triệt.
"Hiện giờ cô đã mặc nhiên thừa nhận Thôi Hy Triệt là người yêu của mình có phải không?"
Phụt!
Sợi dây cung của sự nhẫn nhịn cuối cùng đã đứt phựt, tôi quya người nhìn bọn họ với ánh mắt cao ngạo.
"Đừng tranh cãi làm gì, đi theo tôi", Thôi Hy Triệt đặt tay lên vai tôi, những ngón tay ấy dường như đều chứa đựng sự lo lắng và dịu dàng.
Tôi ngước mắt lên nhìn, bất chợt gặp ngay ánh mắt anh ta.
Mình không thể nào lay chuyển được tình cảm của Thiên Diệp, không thể thay thế cậu để đem đến hạnh phúc cho anh ấy, tất cả điều đó không phải là vì cậu…, mà là vì Thiên Diệp…
Ái Ni, chị đừng có kéo em, chị không đi cứu bố thì em đi! Chị sợ ૮ɦếƭ nhưng em không sợ ૮ɦếƭ!
Không bao lâu sua nữa, bố sẽ đưa ra một kết quả nghiên cứu gây chấn động toàn thế giới, đến lúc đó bố sẽ khiến cho con cảm thấy tự hào.

Đôi lông mày hơi run lên khe khẽ, khi nhìn lên, tôi thấy ánh mắt Hy Triệt trở nên xa lạ và lạnh lẽo.
"Mộ Ái Ni!", anh ta nói với vẻ bồn chồn.
Tôi hất tay Hy Triệt ra, lặng lẽ như thế gạt đi một hạt bụi.
Nên đưa ra quyết định rồi.
"Mọi người nhất định là rất hiếu kỳ về quan hệ giữa tôi và Hy Triệt, hiện giờ tôi có thể nói với các vị, anh ấy giúp Thiên Ảnh, giúp cho em gái tôi Chân Ni, tôi vô cùng cảm kích. Ngoài những thứ đó ra, giữa tôi và anh ấy không có quan hệ gì. Còn Phác Thiên Diệp…", tôi cười bình thản, "Anh ấy đối với tôi là một người vô cùng, vô cùng quan trọng, không thể nào để mất được."
Đám phóng viên chợt sững sờ vì câu trả lời của tôi.
Còn Thôi Hy Triệt cau khuôn mặt đẹp trai lại, đứng ૮ɦếƭ lặng tại chỗ.
Đồng tử của anh ta thu gọn lại vì sự tổn thương, nhìn tôi với vẻ không dám tin. Sự phẫn nộ cuốn quanh người anh ta khiến nhiệt độ xung quanh giảm tới mức thấp nhất.
Những câu bàn tán xôn xao của đám phóng viên như nước thủy triều ập đến.
Tôi cao ngạo quay người bước đi trong tiếng bàn tán của họ.
Duy có một ánh mắt vẫn siết chặt lấy tôi, mãnh liệt biết bao, đau khổ biết bao, khiến tôi không thể dễ dàng bỏ qua, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, thậm chí là hoài nghi.
Làm như vậy, có phải là tốt nhất cho tất cả mọi người không?
Ra khỏi tòa nhà, ánh nắng mặt trời lập tức nuốt gọn lấy tôi. Phía sau vẫn vang lên một tiếng gầm còn lạnh giá hơn cả những tảng băng Bắc Cực.
"Mộ Ái Ni!"
Nhưng bước chân tôi không vì thế mà dừng lại.
Bởi vì
Thôi Hy Triệt, từ nay tôi và anh
Là hai người xa lạ.
**
Phòng hạng Tổng thống trong khách sạn cao cấp trung tâm Mễ Á.
Màn hình ti vi cỡ lớn trong phòng khách được bài trí sang trọng đang phát một bản tin tài chính.
Mẹ Thiên Diệp ngồi trên ghế salon một cách uể oải, hai tay đang ôm một con mèo nhỏ trắng toát, bàn tay vuốt ve trên bộ lông mượt mà của con mèo một cách vô thức.
"Đã cho con thời gian 5 năm, lẽ nào vẫn chưa chán cuộc sống bình dân này hay sao? Hãy mau quay về với quỹ đạo vốn thuộc về con đi, có nhiều việc có ý nghĩa quan trọng hơn đang cần con…"
"…", Thiên Diệp trở nên trầm lặng, cứ tưởng rằng thời gian 5 năm có thể thay đổi sự kiên quyết của mẹ anh, còn Ái Ni sẽ toàn tâm toàn ý với một người duy nhất là anh, nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi.
Là do thời gian 5 năm quá ngắn, hay là sự cố gắng của anh chưa đủ?
"Lần này mẹ đến Mễ Á còn để tham gia một hội nghị quan trọng liên quan tới vấn đề phát triển ở Châu Á. Sau khi hội nghĩ kết thúc, con sẽ cùng mẹ quay về Canađa."
"Mẹ", Thiên Diệp vừa mở miệng liền bị mẹ cắt ngang, "Đừng có nói NO nữa, mẹ không muốn nghe bất cứ lời chống đối nào. Nếu như lần này con vẫn cứ quyết tâm ở lại đây, mẹ đảm bảo là từ nay về sau con sẽ không nhìn thấy mặt Mộ Ái Ni nữa."
Mẹ Thiên Diệp chau mày, trong mắt lóe lên một ánh sáng rợn người, bàn tay vẫn đang vuốt ve con mèo bất giác văn xoắn lông nó lại.
Miao!
Con mèo trắng kêu lên một tiếng đau đớn, nhảy ra khỏi lòng mẹ Thiên Diệp.
Trong sự tĩnh lặng đó, trên màn hình ti vi bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh. Dẫu có trải qua trăm năm kiếp luân hồi, Thiên Diệp liếc qua vẫn có thể nhận ra người con gái đang trả lời phỏng vấn đám phóng viên trong bản tin đó.
Dù là vậy, người con gái đó vẫn khiến anh bỗng giật thót tim. Với ánh mắt lạnh lùng, đôi môi hé mở một nụ cười lạnh nhạt, nói: "Phác Thiên Diệp…, anh ấy đối với tôi là một người vô cùng, vô cùng quan trọng, không thể nào để mất được!"
Tất cả những sự bất an và do dự đều trôi tuột đi cùng với câu nói ấy, Thiên Diệp đừng nguyên tại chỗ khẽ mỉm cười, một thần thái gì đó hiện ra trên vầng trán khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
Nói quá chói lòa, quá sắc nét.
Giống như mùa hoa lily nở rộ, tất cả đám bướm ong đầy quyến rũ đều lao đến, phủ kín rợp bầu không xanh ngắt.
"Những gì con thấy không phải là tất cả những gì con tin tưởng đâu, Thiên Diệp", mẹ Thiên Diệp nhìn chằm chằm lên hình ảnh Mộ Ái Ni trên màn hình, nói với vẻ không còn gì nghi ngờ: "Con cần phải biết, con không thuộc về con bé đó, thế nên con vẫn chẳng có chút hy vọng nào."
Nụ cười của Thiên Diệp trở nên cứng ngắc trong không trung, dần dần biến mất mà không hề cáu giận.
Không có chút hy vọng nào ư?
Hai người cách nhau có mấy bước chân, luồng khí đầy uy Hi*p đối phương mà cả hai đều tỏa ra không ngừng lan rộng, lan xa.
Còn lại con mèo trắng hoảng sợ chạy quanh chạy quẩn, không tìm được nơi nào nằm nghỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc