Khoảng cách xa và gần của một vòng tay
Mệt quá, toàn bộ sinh lực dường như đã trôi đi đâu hết sau màn tranh cãi mới rồi.
Bởi sợi dây chuyền đã mất đi và lấy lại được trong tay nên con tim tôi, trái lại còn nứt ra một khoảng trống rỗng.
Trên chiếc giường phảng phất mùi mặn đắng của nước mắt, tôi một lần nữa rơi vào cảnh tượng của đoạn ký ức mà mình vĩnh viễn không bao giờ quên được.
"Cứu với, mau cứu bố tôi với", Chân Ni khóc gào lên, vừa kéo tay mấy nhân viên cứu hỏa.
Tôi kéo con bé ra, không nói được một lời nào, chỉ có thể gắng gỏi nuốt nước mắt vào bên trong, cổ họng đắng chát vô cùng, có lẽ chỉ cần nói một lời thôi thì nước mắt sẽ trào ra không thể nào ngăn nổi.
Sợ hãi, bất lực, hoảng hốt, nhưng tôi chỉ có thể đứng ở tầng dưới để giữ Chân Ni, nhìn ngọn lửa quái ác cứ từng bước, từng bước nuốt gọn sự sống của bố tôi.
Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Nhất định là một cơn ác mộng rồi.
Vừa xong rõ ràng tôi vẫn còn nói chuyện qua điện thoại với bố, nói rằng sẽ mang mấy món ăn ngon đến cho ông, thế nhưng khi tôi và Chân Ni vừa đến tầng 1, chỉ nghe thấy tiếng "ầm" một tiếng kinh hoàng, những mảnh vỡ vụn của cửa kính dưới sức ép khủng khi*p lả tả rơi xuống, còn chúng tôi vì quá hãi hùng nên đứng ૮ɦếƭ lặng nguyên tại chỗ.
Những mảnh vụn thủy tinh rơi trên đầu, trên mặt.
Nhưng không hề cảm thấy đau một chút nào.
"Bố, em phải đi cứu bố. Ái Ni, chị đừng có kéo em, chị không đi cứu bố thì em đi! Chị sợ ૮ɦếƭ nhưng em không sợ ૮ɦếƭ! Em sẽ không để bố rời bỏ chúng ta mà đi đâu!"
Chân Ni điên cuồng gạt tay tôi ra, quay người định lao lên cầu thang tòa nhà. Nhưng mới chạy được vài bước con bé đã bị các nhân viên cứu hỏa ngăn lại, nước mặt giàn giụa trên mặt, Chân Ni gào lên thảm thiết: "Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!"
Tôi ngã ngồi xuống đất, sững sờ nhìn ngọn lửa dữ tiếp tục thiêu đốt.
Trong đầu đột nhiên đầy ắp những âm thanh đủ loại, sắc lẹm như một lưỡi dao…
"Ái Ni, có lúc bố chiều Chân Ni, nhưng con đừng quên rằng bố mãi mãi yêu con."
"Không bao lâu sau nữa, bố sẽ đưa ra một kết quả nghiên cứu gây chấn động toàn thế giới, đến lúc đó bố sẽ khiến các con cảm thấy tự hào."
"Ái Ni, đến xem quà bố mua cho con đây này."
…
"Nếu như em dám, anh sẽ Gi*t em!"
"Mộ Ái Ni, bây giờ tôi mới thấy rõ con người cô! Hóa ra cô luôn coi tôi là một món đồ chơi, thật là cao mưu! Nhưng cô có biết không? Tôi sẽ không để cho cái văn phòng quái quỷ này tiếp tục tồn tại, tôi sẽ khiến cho nó vĩnh viễn biến mất, chỉ có thế cô mới không có cách gì xóa bỏ ký ức của mình đi được, mà sẽ phải nhớ đến một người không muốn nhớ như tôi, đó chẳng phải là một nỗi khổ đau vô cùng tàn khốc hay sao?"
"Liệu có phải là… những người giàu có luôn thích dùng những thủ đoạn vô liêm sỉ như thế để đạt được mục đích của mình?"
"Nếu như có thể khiến bản thân mình vui vẻ, có gì mà làm không được…"
…
Cuối cùng cũng đã hiểu hết mọi chuyện, tiền học bổng bị cắt, văn phòng nghiên cứu của bố bị nổ tung…
Tất cả, tất cả đều là do…
Thôi Hy Triệt!
…
"Không!", tôi gào lên đau đớn, hai mắt mở trừng trừng.
Hình ảnh trong tầm mắt dường như vẫn còn sót lại tàn dư của ngọn lửa khủng khi*p khiến người ta ngạt thở đó.
Phù phù phù…
Tôi hút thở một cách khó khăn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, thấp giọng nói: "Không, Thôi Hy Triệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh…"
***
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…", đó là câu trả lời lạnh lẽo mà Thiên Diệp đã nghe tới lần thứ N trong điện thoại.
Vừa mưa một trận xong, Thiên Diệp đứng trong màn đêm tăm tối bao trùm hơi ngẩng đầu lên, phòng của Ái Ni trên tầng 2 vẫn tối om.
Muộn như thế này rồi, cô ấy còn có thể đi đâu chứ?
Xem truyền hình trực tiếp cuộc thi làm điểm tâm trên ti vi, thấy quang cảnh đoạn cuối rơi vào hỗn loạn, không biết Ái Ni có việc gì không? Có lẽ cô ấy cũng đã về rồi. Nghĩ vậy, Thiên Diệp vội vàng chạy lên tầng.
Từ sau khi Chân Ni vào bệnh viện, có vẻ như Ái Ni luôn trốn tránh anh, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt với anh, vì sao vậy?
Đến trước cửa nhà, anh phát hiện ra cửa không khóa, bèn nhẹ nhàng đẩy ra.
Thiên Diệp đi vào bên trong, dường như có thể nghe thấy tiếng thổn thức nho nhỏ.
Ai? Là ai đang khóc nhỉ?
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn, một bóng người nhỏ xíu đang ngồi bó gối, đôi vai hơi rung lên khe khẽ, trông đầy cô độc và bất lực, giống hệt như một vị thiên sứ bị lạc lối, vì không tìm thấy đường về nên ngồi đó khóc ngon lành.
Thiên Diệp nhẹ nhàng đi đến gần, hỏi một cách thận trọng: "Ái Ni, có phải em không?"
Người đang khóc bỗng dừng lại một chút, cái đầu đang vùi trong gối đột nhiên ngửng lên, giận dữ nói: "Đi đi, đi đi!"
A…
Một bức ảnh chầm chậm rơi xuống đất, ánh đèn dịu dàng chiếu trên bề mặt nó, trên đó là một người phụ nữ xinh đẹp đang cười rạng rỡ và hiền dịu, nụ cười như có thể xua tan đi tất cả bóng tối đang bao trùm nơi đây.
"Chân Ni?", Thiên Diệp hơi sững người.
Trên khuôn mặt đang tức giận đó vẫn còn sót lại một giọt nước mắt trong suốt như pha lê, tấm áo mỏng manh ướt đầm bám dính lấy da thịt cô, từ trên cơ thể nhỏ xinh ấy phát ra một hơi thở mạnh mẽ khiến người ta không sao tin nổi cô là cô gái mới rồi còn khóc đến mức đáng thương.
Thiên Diệp cười cười, lấy tấm chăn mỏng trên giường xuống, đi đến trước mặt Chân Ni, sau đó khẽ khàng mở tấm chăn ra.
Chân Ni ngẩn người nhìn nụ cười đẹp đến tuyệt vời của anh, thậm chí quên cả việc chống đối lại, sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể cao lớn ấy từ từ bao vây quanh cô.
"Đừng có nói là em bị ướt nhẹp vì chính nước mắt của mình đấy nhé, ha ha", Thiên Diệp cười lớn, đôi lông mày tuyệt mỹ khiến người ta phải động lòng.
Chân Ni giữ lấy tấm chăn, đôi tay lạnh giá lập tức cảm nhận được bề mặt bông vô cùng dễ chịu. Cô sững sờ nhìn Thiên Diệp vừa xuất hiện bất ngờ, bỗng giống hệt một con mèo Ba Tư nằm lặng yên không kêu một tiếng nào.
Mời rồi cô còn hung dữ như vậy, vì sao anh vẫn nở nụ cười dịu dàng như thế đối với cô?
Không, anh ta đến tìm Mộ Ái Ni kia mà.
Nghĩ đến đó, Chân Ni sa sầm mặt xuống, quay đầu đi, nhưng miệng vẫn không thể thốt được ra lời nào để đuổi anh đi.
Buổi sáng tại cuộc thi làm điểm tâm, cô nhìn thấy Thôi Hy Triệt ôm lấy Ái Ni bằng một vẻ dịu dàng, thời khắc ấy đã khiến cô nảy sinh một niềm đố kỵ chưa từng có đối với chị gái của mình.
Cái gì cũng là giả hết! Chị gái, Thôi Hy Triệt, những fan hâm mộ vẫn thích cô… Tất cả đều là giả!
Từ đầu chí cuối, chỉ có một mình cô gây chiến.
Nhưng giờ đây khi thấy Thiên Diệp đứng trước mặt, trái tim cô chợt yên tĩnh đến lạ thường, không còn ghen ghét, không còn cô đơn, không còn thất vọng,… hay đau khổ.
Thiên Diệp nhặt tấm ảnh lên, tay kia nắm lấy bàn tay Chân Ni.
"Á…", Chân Ni bị bàn tay ấm áp chạm vào bất chợt rụt lại theo bản năng.
"Đã là một vật quý giá thí đương nhiên phải giữ chặt trong tay mình", anh dịu dàng nói rồi đặt tấm ảnh vào lòng bàn tay cô.
Tất cả xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, nụ cười của Thiên Diệp giống như pha lê, phát ra những tia sáng trong suốt và lấp lánh.
Chân Ni ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh của cô phản chiếu lại nụ cười tuyệt đẹp của anh. Hai má cô dần dần xuất hiện ráng hồng.
Cứ vậy, Thiên Diệp nhìn Chân Ni trong lúc yếu đuối, cảm thấy như đang nhìn Ái Ni ở một phương thức tồn tại khác, anh không kiềm chế nổi, đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc cô.
Quả thực hai chị em họ rất giống nhau…
Phải rồi, sao giờ này Ái Ni vẫn chưa về chứ?
Nhớ ra điều đó, Thiên Diệp đột nhiên đứng dậy, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ấm nồng ấy. Vừa định đi, bàn tay anh chợt bị giữ lấy.
Anh quay đầu lại…
Cơ bản là không biết vì sao Chân Ni lại giữ lấy tay anh, các ngón tay cô hơi siết vào có vẻ như muốn dùng lực mạnh hơn để giữ anh ở lại.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiên Diệp, Chân Ni khẽ hỏi: "Anh có thể… ở lại được không?"
Một vật quý giá thì đương nhiên phải giữ chặt trong tay mình, chẳng phải anh mới nói thế sao?
Hay là… anh ấy cũng lừa dối cô?
"Ái Ni vẫn chưa về, anh hơi lo…", Thiên Diệp giải thích với vẻ có lỗi. Mặt Chân Ni lập tức biến sắc, cô hất mạnh tay anh ra, nói một cách lạnh lùng: "Anh hãy từ bỏ đi, chị ta đã dọn đến chỗ Hội trưởng Triệt ở rồi. Sao hả, anh vẫn chưa biết đúng không?"
Ánh mắt Thiên Diệp trở nên tối sầm lại: "Chuyển đến chỗ Thôi Hy Triệt?"
"Đúng vậy, chị ta vốn luôn luôn lừa dối anh! Mộ Ái Ni cơ bản là một kẻ lừa tình. Thật đáng thương cho anh vì vẫn chưa biết chuyện gì. Ha ha, đau lòng ư? Nếu như đau lòng thì hãy mau chóng nhận ra bộ mặt thật của chị ta đi, mau tỉnh lại đi!"
Giống như một kẻ chạy trốn, Thiên Diệp đi ra khỏi phòng trong tiếng cười của Chân Ni.
Ái Ni đang lừa dối anh? Hay là tất cả sự nồng ấm trong 5 năm qua đều là giả tạo?