Ngôi sao chở che vĩnh viễn không thay đổi
Tấm biển bằng gỗ ốp trên trụ cổng phía trước tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu được khắc một chữ "Thôi" theo lối hoa văn phức tạp nhưng trông vẫn rất khỏe khoắn.
Tôi đứng đó rất lâu, cho tới khi mặt trời lặn.
Rõ ràng đã nói rất căm hận con người ấy, thề có ૮ɦếƭ cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Trước mặt Thôi Hy Triệt, sự tự tôn là thứ duy nhất còn sót lại của tôi. Thế nhưng giờ đây tôi cũng đã giày xéo lên sự tự tôn đó để đến đây, gặp anh ta như một kẻ ăn mày.
"Em yêu ơi, em đến rồi à!", tôi đang chuẩn bị nhấn chuông thì một giọng nói quen thuộc cất tiếng chào đầy ngạc nhiên ở phía sau.
"Cam Trạch Trần!", tôi quay đầu lại, bình thản vô cùng, đối nghịch với thái độ nồng nhiệt của anh ta.
"Hóa ra em yêu vẫn chưa hề quên anh, thật khiến anh vui mừng quá! Em yêu đến đây tìm anh có phải không? Hiện giờ cái tên Thôi Hy Triệt đó cũng đang ở trong nhà đấy, suốt ngày mặt nặng như chì, thật khiến người ta buồn phát ốm. Biết làm sao được, đây là nhà hắn mua, ha ha…", Cam Trạch Trần mờ khóa miệng, nói luyên thuyên từ đầu chí cuối. Thấy nụ cười tươi tắn không vướng bận điều gì của anh ta, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
"Anh vẫn luôn sống cùng anh ta từ đó tới nay à?", tôi đi cùng Trạch Trần vào trong tòa biệt thự.
"Ừm, anh với Triệt mở một công ty bên Pháp, làm ăn rất ổn. Ha ha, ai bảo anh và Triệt là một cặp đôi kết hợp rất hoàn hảo chứ! Thế nên muốn không thành công cũng khó."
"Hai người sẽ mua lại Thiên Ảnh à?"
"Đương nhiên rồi. Ừ. Thiên Ảnh là kế hoạch…", Cam Trạch Trần đột nhiên dừng lại, nhìn tôi với bộ mặt bị tổn thương, "Em yêu à, em đang thăm dò anh đấy ư? Nếu như em muốn biết thông tin về Thiên Ảnh em có thể trực tiếp hỏi anh, nhưng mà em…"
Tôi bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Xin lỗi! Lần này tôi đến đây là muốn nói về chuyện này với Thôi Hy Triệt."
"Cậu ấy ở trong thư phòng", Cam Trạch Trần hơi thất vọng chỉ lên phòng đọc sách ở trên tầng 2.
Nghĩ tới việc ngay sau đây sẽ phải gặp Thôi Hy Triệt, tôi vội vàng "vũ trang" lại bản thân mình. Cam Trạch Trần đứng đằng sau còn nói với theo: "Triệt nói với anh rằng em quá lạnh lùng nên có lúc cực kỳ tàn nhẫn. Trước đây anh vốn không tin, nhưng bây giờ anh đã hiểu hơn một chút rồi. Nhưng mà em yêu à…"
Tôi hơi sững người, quay lại.
"Cái mà em cho là sự che chở ấy, người ta không hiểu được, cứ như thế sẽ làm tổn thương đến chính người mà em quan tâm", Trạch Trần nở nụ cười rạng rỡ, xoa xoa đầu, "Câu này được viết trong một cuốn sách, anh không hiểu lắm, nhưng mà, em yêu à… nhất định là em hiểu. Ha…"
Nói dứt lời, Cam Trạch Trần quay đầu bỏ đi như chẳng để tâm đến điều gì.
"Này, Cam Trạch Trần…", tôi muốn gọi anh ta lại.
"Thôi được rồi, không cần cảm ơn anh đâu, ha ha", Trạch Trần quay đầu lại vẫy vẫy tay, nở nụ cười cực kỳ tự mãn.
Ping!
Vừa quay người anh ta đã va ngay đầu vào cái cột đá bên cạnh, nụ cười tự mãn đó vẫn còn váng vất trên môi, nhưng cơ thể cứ lắc lư xoay tròn tại chỗ không biết phương hướng nào mà đi.
"Tôi chỉ định nhắc anh "cẩn thận đằng trước có cái cột" mà thôi", tôi nhếch môi lên, cười với vẻ hơi "bó tay".
Chào Cam Trạch Trần, đi đến trước cửa thư phòng, trái tim vừa mới nhẹ nhàng được một chút của tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Tôi nghi hoặc khi thấy cửa phòng không đóng chặt, thế nên khẽ khàng đẩy cánh cửa ra.
Tất cả rèm cửa bên trong phòng đều kéo kín, đèn cũng không bật, thế nên tối đen một mảng. Ánh mặt trời nhân cơ hội cửa mở ra vội vàng rót vào trong khiến căn phòng hơi sáng lên một chút.
Chẳng phải Cam Trạch Trần nói Thôi Hy Triệt ở trong này ư?
"Á, đau!", tôi nghi hoặc bước vào trong, mới đi được vài bước đã đâm ngay vào chiếc bàn thủy tinh kê dưới thấp.
Khi ấy, tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh vô cùng kỳ diệu, dường như đó là khúc nhạc tuyệt đẹp truyền từ trên thiên không xuống, mở ra bức màn số phận.
Tôi ngẩng đầu, giữa hai tấm rèm từ từ xuất hiện một luồng sáng, luồng sáng ấy ngày càng rộng ra vì rèm được kéo về hai bên, cuối cùng toàn cơ thể tôi được ánh nắng mặt trời chói lóa bao trùm.
Ánh nắng sao mà rực rỡ, dường như muốn phơi bày ra hết tất cả những thứ tôi giấu kín trong lòng ra.
Khi tấm rèm được kéo hết, một thân hình lạnh lùng cao ngạo nhưng cô đơn ngồi tựa vào bậu cửa sổ, dù ngược sáng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta đang chăm chú nhìn tôi. Mãi lâu sau, ánh mắt đó vẫn không hề dịch chuyển một chút nào.
Cơ thể anh ta hệt như một con báo đang dồn sức lại, nhẹ nhàng xuống khỏi bậu cửa sổ, đi về phía tôi.
Thịch thịch thịch!
Tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, không thể nào kiểm soát nổi.
Trong màn ánh sáng ấy, tôi hệt như bị đóng khung vào cơ thể, không sao di chuyển được. Cho đến khi đôi mắt lạnh lùng lấp lánh những ánh sáng màu xanh lam đó áp sát mình, tôi mới kinh ngạc lùi lại phía sau.
Cuối cùng không thể nào lùi được nữa, tôi ngã ra chiếc ghế salon mềm mại.
Người đối diện cuối cùng nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt chứa tảng băng màu xanh lam đó trở nên hơi ấm áp. Anh ta vỗ vỗ tay, các ngọn đèn trong căn phòng bất chợt sáng lên.
"Tôi là một con quái thú biết ăn thịt người à?", Thôi Hy Triệt liếc nhìn tôi tỏ vẻ không vui.
Mái tóc anh ta được ánh đèn chiếu vào thành những vòng sáng dịu dàng như gợn sóng, khuôn mặt xoay nghiêng giống bức tượng điêu khắc vô cùng hoàn hảo. Đôi môi hơi hé mở tạo nên một vẻ cao quý như đã vốn có từ khi sinh ra, chỉ cần một ánh mắt nhìn cũng có thể khiến người ta xao động tâm tư.
Người con trai như một vị vương tử cao không với tới đó làm sao có thể là một con quái thú kia chứ?
Lạnh lùng tàn nhẫn biết bao, gần như có thể sánh ngang với vẻ đẹp thần bí của Sa tăng nơi địa ngục*.
Tôi có nén lại sự đắng chát đang trào lên trong tim, đứng dậy, lưng thẳng một cách cao ngạo đấu mắt với anh ta.
"Anh sẽ làm gì với công ty Thiên Ảnh?", tôi đi thẳng vào vấn đề, đây cũng chính là mục đích tôi đến tìm anh ta ngày hôm nay.
Khóe môi Thôi Hy Triệt hé ra một nụ cười khoái trá, nhưng anh ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như băng, bình thản nói: "Không có dự định gì cả, cô đến hỏi tôi là do cô có dự định gì sao?"
"Tôi hy vọng anh có thể đầu tư vào đó, khiến cho nó được hồi sinh", anh ta dường như đã nhìn thấu được mục đích của tôi, nhưng tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh ta. Nói theo một phương diện khác, dù có chơi thì tôi cũng tuyệt đối không thể thắng được Thôi Hy Triệt.
"Mộ Ái Ni, cô muốn làm cho em gái thân yêu Mộ Chân Ni của cô được hồi sinh chứ gì?", Thôi Hy Triệt nhìn tôi giễu cợt.
"Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, tôi biết giờ này chỉ anh là người duy nhất có khả năng làm được điều đó, vì thế… mong anh giúp đỡ!", tôi hơi cúi tấm lưng cứng ngắc xuống, thỉnh cầu với anh ta bằng ngữ điệu cậy nhờ.
Rõ ràng không có ý đồ khóc lóc gì, nhưng vào thời khắc cúi lưng xuống ấy, nước mắt tôi lại trào ra.
Thời khắc ấy, tôi đã đánh đổi nốt sự tự tôn cuối cùng của bản thân mình, đột nhiên thấy tim trống rỗng, giá băng, cơ thể trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thôi Hy Triệt hơi sững lại, trong mắt ngập tràn sự tức giận. Anh ta đột nhiên đưa tay ra siết chặt lấy hai vai tôi, sau đó kéo tôi vào lòng ôm ghì lấy trong sự kinh ngạc không gì tả nổi của tôi.
"Mộ Ái Ni ૮ɦếƭ tiệt! Vì con bé đó mà em phải tự giày vò mình cho đến lúc nào nữa đây? Em thử nói xem, có phải chỉ lúc cần nhờ anh việc gì đó thì em mới chịu đứng trước mặt anh, mới để cho anh ôm lấy thế này? Vì cô ta mà 5 năm trước em muốn chia tay với anh, cũng vì cô ta mà giờ này em đến đây cầu xin anh, rốt cuộc em còn định làm việc gì cho cô ta nữa?"
Tôi giằng co trong sự kích động, thế nhưng đôi tay anh ta đã siết chặt, không thể dịch chuyển một chút nào. Trên cơ thể anh ta có mùi hương gì đó rất dễ chịu, ánh mắt lạnh lùng nhưng vòng tay lại vô cùng ấm áp, còn cả những cảm xúc chất ngất trong câu nói của anh ta… Tất cả những thứ đó mê hoặc tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào suy nghĩ được điều gì.
"Bỏ ra! Tôi không phải vì Chân Ni…"
"Nói dối! Em đừng phủ nhận bất cứ điều gì, nhất là tình cảm của em với anh… Lúc em chăm sóc khi anh bị ốm, nước mắt của em khi anh nhảy xuống bể bơi, dưới bầu trời đêm ở La Đồ, khi em nhìn trộm anh trong cuộc hẹn với Chân Ni… Em còn muốn anh phải nói bao nhiêu? Tất cả, tất cả, ánh mắt của em, hơi thở của em, nhịp đập của trái tim em đều đang nói tất cả mọi người rằng 5 năm trước em đã thích anh, thích anh tới tận bây giờ!"
"Không! Tôi không thích!", tôi lắc đầu, từ sâu trong tiềm thức cảm thấy sợ những điều anh ta nói, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã như một sợi dây ngọc trai bị đứt.
Thôi Hy Triệt vùi đầu mình trước trán tôi, cúi xuống khẽ hôn lên tai tôi. Đôi môi mềm mại của anh ta mơn man trên da thịt, gợi lên một cảm giác rung động khiến tôi hoảng sợ vô cùng.
Có thật là như anh nói không?
Tôi đã không thể chôn vùi anh ở La Đồ, trái lại còn khiến sự ràng buộc giữa anh và tôi càng ngày càng khó gỡ ra.
Suốt thời gian 5 năm mà tôi không thể quên được anh, trái tim tôi vẫn luôn khắc ghi hơi thở của anh?
Tôi cho rằng mình đã thoái lui, nhưng vẫn không ngừng làm tổn thương những người bên cạnh mình?
Không! Không thể nào!
Cơ thể tôi đột nhiên được tiếp thêm một luồng sức mạnh, gắng hết sức đẩy Thôi Hy Triệt ra.
Khi ngước lên nhìn, linh hồn đang kháng cự của tôi gặp ngay đáy mắt anh ta.
Ngọn lửa màu xanh lam đang thiêu đốt một cách giận dữ và đam mê trong đôi mắt Thôi Hy Triệt, dường như ngay cả đến cực quang diễm lệ tới mức không gì miêu tả nổi trên bầu trời vùng cực Bắc cũng không đủ để sánh bằng vẻ đẹp đó.
Khoảnh khắc đó làm lu mờ tất cả trăng sao, cánh bướm bay chập choạng.
Tất cả những lời tôi muốn nói ra bỗng trở nên yếu ớt và nhợt nhạt.
"Tôi không thích…, tôi không thích, là tôi hận anh, hận anh…" Anh ta quá nguy hiểm, làm cho tôi chỉ có thể trốn chạy trong bối rối.
Thôi Hy Triệt nhìn tôi cay đắng, lấy lại sự lãnh đạm và cao quý. Anh ta bình tĩnh nói với tôi: "Hận tôi? Mộ Ái Ni, vậy thì tôi càng phải làm cho cô ở lại bên cạnh tôi, khiến cho cô… yêu tôi một lần nữa!"
"…", tôi thảng thốt lùi bước lại.
"Thế nên muốn tôi đầu tư cho công ty Thiên Ảnh cũng được, nhưng điều kiện duy nhất là…", anh ta quay người ngồi vào phía bên kia chiếc ghế salon, sau đó gõ gõ vào cằm nhìn tôi đầy vẻ bỡn cợt, nói, "Lập tức rời khỏi cái ổ chó của gã Phác Thiên Diệp đó, thu dọn hành lý, đến ở trong biệt thự của tôi. Trừ khi tôi cho phép đi, nếu không thì cả đời cô cũng không được đi đâu."
Tôi siết chặt bàn tay lại, trong thâm tâm thầm nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, sau đó hơi hất cằm lên, lạnh lùng rít qua kẽ răng:
"Nếu uy Hi*p người khác đã thành một hứng thú của anh, vậy thì tôi chấp nhận!"