Cuối cùng cô ấy không hề giải thích một câu nào, ngay cả một chữ cũng không.
Liệu có phải cảm thấy việc giải thích quá ư là thừa thải?
Thiên Diệp nắm chặt bàn tay lại, trong mắt như có cơn bão sắp cuốn qua.
Cái hôm Ái Ni chủ động đến nhà anh ấy, thậm chí còn không cưỡng lại việc anh ôm và hôn cô ấy, đầu là vì chủ nhân chiếc xe đỗ bên ngoài đường hay sao?
૮ɦếƭ tiệt!
Là Thôi Hy Triệt phải không?
Nỗi đau lẩn khuất trong tim chợt biến thành những giọt nước mắt chua cay.
Còn có gì thê thảm hơn việcbị chính người mình yêu thương lợi dụng chứ?
Nhất là khi lại còn lợi dụng để đối phó với cái gã Thôi Hy Triệt đó.
Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni, trong trái tim em, việc anh luôn ở bên cạnh bảo vệ em 5 năm qua còn không đáng giá bằng thứ đó hay sao?
Tất cả sự kiên định trong thâm tâm Thiên Diệp dường như đều sụp đổ, anh cúi đầu thất thần nhìn vết sẹo xen lẫn vào với đường sinh mệnh trong lòng bàn tay mình.
Nó giống hệt một vết xăm hằn vào da thịt, cũng như Mộ Ái Ni đã được khắc vào cuộc sống của anh vậy.
Việc tương ngộ của một người đã rất khó khăn, anh quả thực không biết phải làm thế nào…
"Thiên Diệp, Thiên Diệp thối, tai anh điếc rồi hả?"
"Thiên Diệp, con heo ngốc xít này, lòng bàn tay thì có gì mà xem chứ? Ở trên đó được thêu hoa thêu gấm hay có xăm hình gì bí mật hả?"
Hạ Nhạc Huyên vừa trốn thoát khỏi một bữa tiệc giới thiệu bạn trai, từ tít xa đã nhìn thấy Thiên Diệp, ưm, miễn cưỡng thừa nhận vậy, anh chàng này đúng là một vật phát sáng gây lóa mắt.
Thế nhưng cô gọi đến mấy lần, anh đều có vẻ như không nghe thấy, thậm chí cả dáng đứng của anh cũng như đang nói với người khác rằng: Xin đừng có quấy rầy tôi.
Ha ha, nhưng cô lại mặc kệ những thứ đó.
Thế là Hạ Nhạc Huyên nhảy mấy bước đến gần, đưa hai tay ra che trước mặt Thiên Diệp.
"Zậc zậc, những người đẹp trai hóa ra đều có lúc dở ngây, còn không nghe thấy cả tên mình…", khi Hạ Nhạc Huyên nhìn thấy khuôn mặt Thiên Diệp, sự hưng phấn đã chuyển thành kinh ngạc, "Anh… sắp khóc đấy à?"
"Tránh ra!", Thiên Diệp không ngửng mặt lên một chút nào.
"Phác Thiên Diệp! Dù trời có sập xuống thì cũng đã có nóc nhà cao chống đỡ, thế nên có gì mà phải đau buồn", Hạ Nhạc Huyên cố nén nổi ấm ức vì bị anh chẳng coi ra gì vừa mới trào lên, vừa cười vừa nói.
"Tránh ra, bây giờ anh không có tâm trạng đâu mà vui đùa với em", Thiên Diệp đẩy Hạ Nhạc Huyên ra.
Hạ Nhạc Huyên lùi về đằng sau mấy bước mới đứng vững được, cắn chặt môi, đôi mắt cũng đã bắt đầu hơi ươn ướt.
"Ai đùa với anh chứ, anh cho rằng em cam tâm tình nguyện nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của anh hay sao? Phác Thiên Diệp, chẳng có ai vô vị như em cả, đã biết rõ ràng rằng gặp phải anh là sẽ đau lòng, sẽ tổn thương, sẽ tuyệt vọng, nhưng vẫn cứ dại dột không nghĩ ngợi gì mà lao vào. Anh yên tâm đi, sau này em sẽ không bao giờ đùa với anh nữa", nói xong, Hạ Nhạc Huyên tức giận quay người, nhưng bước chân trước sau vẫn không sao nhấc lên nổi.
Giống như đã bị cắm rễ ở đó rồi, trong tiềm thức thì không ngừng ra lệnh cho mình "đi đi, đi thôi", nhưng vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ hy vọng người đứng phía sau sẽ quay sang…
Bước chân Thiên Diệp cứng ngắc, anh chầm chậm quay người, thấy đôi vai gầy của Hạ Nhạc Huyên đang rung lên từng hồi.
Anh khẽ khàng thở dài một tiếng, thu lại ánh mắt lạnh lẽo đến ghê người đó.
Đôi môi đẹp tuyệt vời hơi giãn ra, cả con người anh trong phút chốc hoạt bát hẳn lên, màu sắc lung linh khiến người ta xiêu hồn lạc phách.
"Vậy là em đang "mưa rơi" hả?"
"Xì!", Hạ Nhạc Huyên khẽ xì một tiếng.
"Dù trời có sập xuống thì cũng đã có nóc nhà cao chống đỡ, muốn mưa thì cũng phải có mây đen, em sốt ruột làm gì?", Thiên Diệp trêu chọc Hạ Nhạc Huyên.
"Phác Thiên Diệp, bây giờ em không có tâm trạng đâu mà đùa cợt với anh", Hạ Nhạc Huyên dùng chính câu nói của Thiên Diệp để đập lại anh.
"Hóa ra Hạ Nhạc Huyên của chúng ta lại thiếu độ lượng như vậy đấy, được rồi được rồi, mới rồi là anh sai, xin lỗi em, Hạ Nhạc Huyên", Thiên Diệp đi đến trước mặt cô.
Câu nói chẳng có liên quan gì khiến trái tim cô trở nên mềm yếu hẳn.
Hạ Nhạc Huyên lau khóe mắt, sau đó nói một câu với vẻ chẳng có khí thế: "Em đâu có khóc."
"Phải rồi, em không khóc, là do em muốn ăn hồ đào, thế nên mới có bộ dạng giống hệt hạt hồ đào", Thiên Diệp nói trong tâm trạng đã bình ổn trở lại.
Thiên Diệp vốn tưởng rằng Hạ Nhạc Huyên sẽ đáp lại một câu ngốc nghếch nào đó, nhưng không ngờ mãi lâu sau cũng chẳng í ới tiếng nào.
"Này, Hạ Nhạc Huyên, làm bộ thâm trầm như thế không hợp với em đâu", Thiên Diệp kéo vạt áo Hạ Nhạc Huyên.
Hạ Nhạc Huyên đột nhiên quay lại, sự nghiêm túc rõ mồn một khiến đôi mắt cô trở nên sáng rực.
Có vẻ như rất khó khăn để đưa ra một quyết định nào đó, Hạ Nhạc Huyên lấy từ trong túi ra một tờ giấy đã cũ, ngẩng mặt lên hỏi với vẻ mong chờ: "Anh còn nhớ 5 năm trước đây anh đã ký với em tờ khế ước tương tự như khế ước bán thân này không?"
"Á? Khế ước bán thân? Đầu óc em không có vấn đề gì đấy chứ, Hạ Nhạc Huyên?", Thiên Diệp cảm thấy câu Hạ Nhạc Huyên vừa thốt ra cực kỳ quái đản, phải rồi, phải nói là giống như lời nói của người ngoài hành tinh mới đúng.
"Em biết trước anh sẽ không bao giờ thừa nhận nó, nhưng chứng cứ vẫn còn rất chân thực trong này", Hạ Nhạc Huyên mở tờ giấy đó ra, đọc to từng từ lên, "Hôm nay Phác Thiên Diệp vay của Hạ Nhạc Huyên 500 tệ chẵn, cam kết sau này bất kể là Hạ Nhạc Huyên có nguyện vọng gì, nhât định sẽ bất chấp mọi khó khăn, thề ૮ɦếƭ vẫn lao vào nước sôi lửa bỏng để thực hiện cho bằng được", cuối cùng còn có chữ ký do chính tay Thiên Diệp đại nhân ký đây. Chữ ký này quả là rồng bay phượng múa nhỉ."
Thiên Diệp cuối cùng cũng nhớ ra việc 5 năm trước khi vay tiền mua cho Ái Ni sợi dây chuyền, anh đã ký thỏa ước này với Hạ Nhạc Huyên.
Quỷ sứ…
Thật đúng là thần giữ của, đến bây giờ mà vẫn còn giữ rịt mẩu giấy rách nát này.
"Chuyện này đã xảy ra N năm về trước rồi, không nhớ nữa, không nhớ nữa", Thiên Diệp phẩy phẩy tay, sau đó ςướק ngay lấy tờ giấy, vo viên lại ném ra vệ đường.
Hạ Nhạc Huyên ngăn không kịp, lo lắng kêu lên: "Này! Anh giở trò xấu nhé!"
"Đi thôi đi thôi, đi về nhà đi, hôm nay em vẫn ở nhà Ái Ni đùng không, nói ra thì em cũng nên quét dọn nhà cửa một chút chứ, phải không? Một cô gái lười biếng thì làm sao tìm được một chàng trai tử tế!", Thiên Diệp đi thẳng về phía trước.
"Anh nói bản thân anh ấy, đã khi nào anh thấy em không chịu dọn dẹp hả? Chờ chút, không phải là nói đến việc này. Thiên Diệp, anh đừng có đánh trống lảng!", Hạ Nhạc Huyên đuổi theo, kéo Thiên Diệp lại.
Thiên Diệp bất lực thở dài ra một hơi, quay người: "Nói đi, em muốn anh làm gì hả, Hạ Nhạc Huyên đại nhân?"
"…", Hạ Nhạc Huyên lại trở nên trầm lắng.
"Này, không phải là em định bắt anh hái sao trên trời hay đem em lên mặt trăng đấy chứ? Đây quả thực là một âm mưu lớn, âm mưu lớn!", Thiên Diệp cảm thấy sợ nên chuẩn bị dậm chân chạy.
"Này, Phác Thiên Diệp! Em muốn anh rời khỏi Mễ Á, cùng với em đi bất cứ nơi nào mình muốn. Góc biển chân trời cũng được, rừng sâu núi thẳm cũng được, chỉ cần đó là nơi có đất bằng, sẽ có dấu chân của chúng ta, chỉ cần đó là nơi có nước, sẽ có hơi thở của chúng ta, thế nên Pahác Thiên Diệp, anh đi du ngoạn khắp thế giới với em có được không?", nói xong, hai má Hạ Nhạc Huyên ửng lên màu hoa anh đào.
Kiểu này chính xác là kiểu đưa người mình yêu chạy trốn trong các bộ phim đây mà…
Sau đó sinh tử vẫn bên nhau, trôi dạt đến chân trời…
Quái, sao cứ cảm thấy những từ ngữ đó và cả không khí không ổn lắm, khiến người ta toát mồ hôi lạnh!
Hạ Nhạc Huyên nín thở nhìn Thiên Diệp, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Bản khế ước đó đã theo cô đi qua biết bao nhiêu vùng đất đẹp tươi, còn hôm nay cuối cùng cô cũng đã có thể lấy được dũng khí để nói ra với anh điều đó.
Cô vốn luôn cho rằng mình đã chấp nhận từ bỏ rồi, khi gặp lại anh có thể ung dung tự tại.
Nhưng cô đã sai, tình yêu không dễ cai như một thứ rượu ngon.
Nó giống như loài cổ trùng*, hễ đã sinh sôi trong dòng máu màu hoa tường vi thì không thể chuyển đi đâu được nữa.
Thiên Diệp, dù việc anh chấp nhận chỉ có một phần nghìn cơ hội, thì em vẫn không hối tiếc tất cả để kỳ vọng khả năng một phần nghìn đó.
Thế nên, xin anh đừng từ chối!
Dưới cái nhìn đau đáu của cô, Thiên Diệp thu lại nụ cười, đôi mắt bị từng tầng tầng lớp lớp khói sương bao phủ, khiến người ta không thể nào nhìn xuyên thấu.
Lớp khói sương ấy như đang phiêu diêu, khiến người ta không kìm nổi cảm giác buồn thương…
"Anh đừng nhìn em như thế, Thiên Diệp", Hạ Nhạc Huyên lên tiếng trước, giọng nói nghe hơi sắc, "là anh thương hại em à? Anh đang thương hại có đúng không? Dù là như thế, em vẫn cần anh cho em câu trả lời."
Phải rồi, nếu như việc thương hại có thể khiến cho anh chấp nhận đi cùng cô, cô cũng bằng lòng tiếp tục lênh đênh trong vực sâu thăm thẳm đầy nổi giày vò, giằng xé đó.
Thiên Diệp cười đau khổ, hàng mi dài rủ xuống trong câm lặng, giống hệt một chiếc quạt trong tay các mỹ nhân thời cổ.
Khuôn mặt đẹp tuyệt vời hơi nhuốm màu ảm đạm, nhưng sự buồn thương như có như không đó lại càng mê hoặc lòng người.
"Anh… anh có tư cách gì mà thương hại em chứ? Ha ha, Nhạc Huyên, Nhạc Huyên thích ăn quýt… Thế giới của em có cả biển, có san hô, có những con cá nhiệt đới, nếu không có anh sẽ vô cùng vui vẻ, thế nên…"
Thiên Diệp đưa tay lên, chậm rãi, từ từ chạm vào làn da trên má Hạ Nhạc Huyên.
Một giọt nước mắt chợt như tìm thấy được chỗ dựa bởi những ngón tay chứa đầy linh khí của anh, lấp lánh lên thứ ánh sáng u buồn.
"…", khuôn mặt Hạ Nhạc Huyên trở nên trắng nhợt, tất cả ánh sáng, màu sắc trong đôi mắt như bị hút cạn. Cô cố gắng kiềm chế bản thân, song vẫn để lộ ra những tiếng khóc thầm khe khẽ.
"Thế nên, Hạ Nhạc Huyên, em đừng thích anh nữa. Với lại, anh không nỡ… nhìn em khóc, bởi vì em là Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt", Thiên Diệp khẽ khàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má Hạ Nhạc Huyên, thế nhưng những giọt nước mắt ấy như vẫn cứ rơi cả vào trái tim anh.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống đầy chật cả tim.
Dường như có thê ngửi thấy cả mùi mặn chát đầy u uẩn như nước biển.
Hạ Nhạc Huyên thất thần nhìn Thiên Diệp, cơ thể bỗng mất đi hoàn toàn thân nhiệt, trở nên lạnh lẽo vô cùng. Cô tham lam cố giữ lấy một chút ấm áp trên những ngón tay đặt ở má của anh.
"Thiên Diệp, Thiên Diệp…, tại sao anh không cho em một chút cơ hội thôi, cũng là cho chính bản thân anh… một chút cơ hội?", Hạ Nhạc Huyên ngẩng mặt lên, đôi mắt đã mất hết sắc màu mang theo một vẻ đắng đót khiến người ta cảm thấy đau lòng, đã vậy còn nhìn xoáy thẳng vào anh, không để cho anh bất cứ cơ hội lảng tránh nào.
Đôi mắt Thiên Diệp đột nhiên lạnh giá hệt như một vực sâu tăm tối, sự lạnh giá dàn trải mênh ௱ôЛƓ.
Anh rút tay về, lạnh lùng quay người đi.
Tại sao anh không cho em một chút cơ hội thôi, cũng là cho chính bản thân anh… một chút cơ hội kia chứ?
Câu nói ấy khiến cho tâm tư anh trở nên rối rắm, trong đầu chợt hiện lên một đôi mắt đẹp lạnh băng, một cảm giác ngọt ngào trong phút chốc trỗi dậy cuốn trôi đi mọi nỗi buồn thương trong trái tim.
"Bởi vì, anh đã mất cơ hội mà em nói đó từ lâu rồi, nhưng em… vẫn còn"
Nói xong, anh không quay đầu lại nữa mà cứ thế sải bước đi.
Bởi vì từ lâu anh đã đứng bên vách đá của tình yêu, yêu đến mức tim gan đều vỡ vụn ra, yêu đến mức không còn quan tâm đến thứ gì, yêu đến mức đánh đổi tất cả, thậm chí yêu đến mức chấp nhận mọi khổ đau…
Nhưng cô…
Vẫn còn cả một thế giới rộng lớn phía sau để lùi bước lại, thế nên anh chỉ là một kiếp nạn có thể tránh được trong cuộc đời cô.
(*) Cổ trùng: theo truyền thuyết Trung Hoa là một loài côn trùng độc hại do con người tạo nên, được sử dụng trong những phép thuật phù thủy thần bí để hại người