Thiên Ảnh sụp đổ rồi, Thiên Ảnh làm sao lại có thể sụp đổ kia chứ?
Mộ Chân Ni không thể nào tin nổi trong mấy ngày nữa thôi Thiên Ảnh sẽ hoàn toàn phá sản, đối với cô, một người đi lên từ Thiên Ảnh, sau đó được Thiên Ảnh giúp đỡ để trở thành một ngôi sao nổi tiếng mà nói, Thiên Ảnh không còn nghi ngờ gì chính là một chỗ dựa vô cùng quan trọng.
Trong làn giải trí, tuổi thanh xuân đáng quý biết bao, cô không thể để cho tuổi thanh xuân của mình bị chôn vùi trong những tháng ngày bị chủ nợ truy đuổi thế này.
Không thể nào!
Đúng rồi, cô vẫn còn có một tia hy vọng, đó chính là Thôi Hy Triệt.
Chính là ý nghĩ này khiến cho Chân Ni bất chấp tất cả lao ra thang máy.
Trên con phố nhộn nhịp đông vui, người đi đường kinh ngạc khi nhìn thấy một chiếc Porsche màu hồng lao đi với tốc độ điên cuồng. Trong sự nghi hoặc, mọi người chỉ trông thấy một cái bóng xa hoa, một giây sau đó chiếc Porsche đã mất hút trong tầm mắt, không thấy đâu nữa.
"Cha mẹ ơi, sao lại đem tính mạng ra mà đùa như thế chứ?"
"Ở đây không phải là đang tổ chức đua xe đấy chứ."
"Đâm phải người ta là ૮ɦếƭ chắc."
…
Chân Ni nhấn chân ga, tiếp tục tăng tốc độ. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là không thể để cho Thiên Ảnh sụp đổ được. Đột nhiên, một tờ poster bay đến trước mũi xe, che khuất tầm nhìn của Chân Ni.
"Á!", Chân Ni vội vàng phanh gấp, tờ poster trôi từ trên kính xe xuống đất, bị bánh xe chèn qua nhàu nát.
Sao ở đây lại có poster thế này? Suýt nữa thì hại ૮ɦếƭ người ta rồi.
Tất cả sự sợ hãi và ấm ức tích tụ từ nãy tới giờ như trào lên trong иgự¢, Chân Ni giận dữ mở cửa xe ra, hỏi: "Ai làm trò này hả? Muốn Gi*t người hay làm gì đây?"
Hai người mặc đồng phục công nhân đứng bên đường hơi sững lại, trong phút chốc đứng đờ ra tại chỗ.
Chân Ni nhìn họ một cái như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt ngay sau đó chững lại ở trên tấm poster.
Dù tấm poster quảng cáo đã bị chèn nhàu nát tới mức nhìn không rõ nguyên bản là gì, nhưng liếc mắt qua cô cũng có thể nhận ra nó.
Chìm trong giấc ngủ trăm năm, đợi chàng trăm năm.
Đó là bức poster cô chụp quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da, giờ đây cuối cùng đã bị dở xuống.
Chân Ni đứng đó run rẩy, đột nhiên nhận ra rằng cuộc sống trong làng giải trí tàn khốc biết bao, khi đang nổi tiếng thì mọi người đều nâng niu bạn, vây quanh bạn, bây giờ xảy ra chuyện, liền gột sạch mọi thứ liên quan đến bạn.
Những năm qua cô đã phải nổ lực, cố gắng biết bao nhiêu, có lẽ tất cả đã mất đi, trong chớp mắt tất cả mọi người đều quên cô, thậm chí còn ghét cô.
"Là ngôi sao Mộ Chân Ni đấy! Sao lại lái xe như tự sát thế nhỉ. Gần đây những tin tức liên quan đến cô ấy nhiều lắm. Xem kìa, tấm hình quảng cáo của cô ấy bị dở đi rồi, thế nên có lúc nổi tiếng chưa hẳn đã là một việc tốt lành đâu. Anh nói xem có đúng không?"
"Có lẽ chẳng còn ai cứu nổi Thiên Ảnh nữa rồi, Chân Ni có thể sẽ phải ra tòa, mau lên, dọn dẹp chỗ này lại đi, các ngôi sao tính tình quái đản lắm, đừng để cô ấy nói nhiều, tôi chẳng muốn bị đưa theo cô ấy lên ti vi đâu."
Hai người công nhân bên đường đẩy nhau chuẩn bị dọn tấm poster vào, vừa mới đưa tay ra thì bị chặn lại.
"Dừng tay!", Chân Ni quát to một tiếng.
"Này, đã rách hết rồi, chúng tôi thu dọn xong còn về chứ."
"Tôi bảo các người dừng tay!", Chân Ni trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó mím chặt môi, "Tôi nói cho các người biết, Thiên Ảnh nhất định sẽ không phá sản! Còn tôi sẽ khiến cho tấm hình này tiếp tục được trương lên trên bàng quảng cáo."
Sau khi buông xõng lại một câu đó, Chân Ni tự tay xé tờ quảng cáo ra, rồi quay vào trong xe ngồi. Qua gương chiếu hệu cô nhìn thấy hai người công nhân chẳng buồn quan tâm, đang cười với vẻ chê bai. Nước mắt của Chân Ni cứ thế tuôn ra không sao ngăn lại được, cô gục đầu khóc không thành tiếng.
"Anh vẫn còn thích em đúng không?", Chân Ni chạy thẳng đến nhà Thôi Hy Triệt, vừa gặp mặt đã buông ra câu đó. Dường như để chứng minh rằng mình đã đúng, trong mắt cô lóe lên những luồng ánh sáng nồng nàn như thiêu đốt, "5 năm qua, anh cũng nhớ em giống như em nhớ đến anh có phải không?"
"…"
Thôi Hy Triệt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính xách tay, dù là vô cùng trầm mặc nhưng vẫn tỏa ra một khí chất cao ngạo áp đảo người đối diện.
Đôi mắt nhìn qua thì tưởng như có màu đen sẫm, nhưng khi nhìn thật kỹ thì sẽ thấy lấp lánh màu xanh của một viên thạch bảo.
"Chắc chắn là như vậy rồi, anh đang giận đúng không? Bởi vì 5 năm trước em bỗng dưng biến mất không nguyên cớ nên anh mới đi sang Pháp. Nhưng mà anh vẫn luôn nhớ đến em, thế nên mới quay về đây. Em biết, em không hề giận anh, cho dù là đêm hôm đó anh… ở cùng với Ái Ni… Em vẫn luôn thích anh", Mộ Chân Ni chầm chậm nắm chặt bàn tay lại.
Thôi Hy Triệt vẫn lặng im, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn không hề hướng sang phía Chân Ni.
"Thôi Hy Triệt!" Anh ấy đang làm gì thế? Vì cô thích anh nhiều hơn một chút, nên anh có thể coi thường cô như vậy ư?
"Thế cho nên?", Thôi Hy Triệt đóng máy tính xách tay lại, thản nhiên nhìn sang phía Chân Ni, ánh mắt sao mà lạnh lùng, sao mà xa cách.
"Ưm?", Chân Ni bị câu hỏi bất ngờ đó làm cho chựng lại.
"Cô vẫn luôn thích tôi, thế cho nên?", Thôi Hy Triệt nhếch môi lên với vẻ giễu cợt.
"Anh có thể giúp em đúng không? Việc ở Thiên Ảnh anh sẽ giúp em có đúng không?", Chân Ni nhìn Thôi Hy Triệt với vẻ nghiêm túc và sốt ruột, thận trọng xét đoán từng biến đổi nhỏ trên nét mặt của anh.
"Ha ha, tình cảm của cô có giá rẻ mạt thế ư? Vì muốn tôi giúp cô nên nói rằng thích tôi mà hoàn toàn không cảm thấy một chút xấu hổ nào ư?", Thôi Hy Triệt liếc xéo Chân Ni một cái rồi quay đi, dường như chán ngán đến mức không buồn nhìn cô nữa.
Khuôn mặt Chân Ni ngay lập tức trở nên bợt bạt, trắng nhợt.
Giống như toàn bộ máu huyết trên cơ thể đã trơi đi đâu hết trong phút chốc, chỉ còn lại cơ thể giá lạnh.
"Em không phải thế, em thật lòng mà!"
Thôi Hy Triệt đột nhiên thấy chán ghét vì câu nói đó, thật lòng, cái gì là thật lòng?
Nếu anh thật lòng, anh sẽ trở thành kẻ thất bại, còn tình cảm chẳng qua chỉ là một trò chơi giằng xé người ta, anh càng thật lòng bao nhiêu, anh sẽ càng thất bại thảm bại bấy nhiêu.
Bản thân anh chẳng phải là một ví dụ sinh động nhất hay sao?
Tình yêu là sự mù quáng thôi!
Trong ánh mắt chờ đợi của Chân Ni, Thôi Hy Triệt đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Cái bóng cao lớn được bao phủ bởi ánh sáng yếu ớt, gió bên ngoài thổi tới, bay sát qua bên cơ thể anh, lạnh lẽo và buốt giá.
Bầu trời bên ngoài kia mang một màu xám tro đầy u uẩn, bỗng trở nên trống rỗng tới vô cùng.
Dường như có một làn sương mờ trong không gian vẫn chưa chịu tan đi, ௱ôЛƓ lung khiến người ta không thể nào nhìn thấu. Tiếng chương nhà thờ thanh khiết ở đằng xa vọng lại, xoáy vào không trung lời nguyện cầu cứu rỗi.
Thôi Hy Triệt cúi xuống nhìn, thấy Ngải Đạt dẫn một người đi ngang qua sân biệt thự về phía bên này. Cái bóng quen thuộc ấy ngay lập tức lọt vào tầm mắt của anh, hằn sâu vào trái tim anh, thiêu đốt tới mức đau đớn.
Mộ Ái Ni?
Cô ấy đến rồi, đã đến rồi…
Đẩy cửa vào, tôi trông thấy Chân Ni, còn cả Thôi Hy Triệt đang… cười.
Nụ cười tàn khốc của kẻ đi săn.
Lạnh lùng biết bao, thỏa mãn biết bao.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian dường như có vạn ngàn đóa hoa báo thù nở rợp trời rợp đất, nở đến cực điểm.
Diễm lệ nhưng bí ẩn.
Ánh mắt cười mà như không cười của anh ta khiến tôi cảm thấy một cái lạnh thấu tận xương.
"Mộ Chân Ni, tôi tin tấm lòng chân thành của cô, nhưng có một việc này từ trước đến nay tôi vẫn chưa nói cho cô biết."
Đột nhiên trong lòng tôi có một dự cảm cực kỳ bất ổn.
Anh ta muốn nói gì kia?
Trong sự hoảng hốt, tôi nắm lấy cánh tay Chân Ni: "Theo chị về, đừng cầu xin anh ta."
"Buông ra! Ai bảo chị đến đây làm gì? Việc của em không cần chị phải quan tâm", Chân Ni gạt phắt tay tôi ra, nhìn Thôi Hy Triệt khi đó vẫn đứng bên cạnh với tư thế đang xem một vở kịch hay, hỏi, "Anh chưa nói điều gì với em?"
"Cơ bản là tôi không thích cô, lần này quay về cũng không phải vì cô, thế nên cô đừng có làm ra vẻ đa tình!", Thôi Hy Triệt lạnh lùng nói, mắt nhìn thẳng vào tôi.
"Thôi Hy Triệt!", tôi đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
Chân Ni bị đả kích mạnh mẽ, cơ thể dường như không chịu nổi câu nói vô tình của Thôi Hy Triệt nên hơi loạng choạng, không dám tin vào những gì mình nghe thấy: "Anh… anh nói gì?"
"Tôi không hề thích cô!", Thôi Hy Triệt có vẻ như đã đạt được một niềm vui thú nào đó, nhắc lại câu nói ấy một cách thản nhiên.
"Anh nói dối, vì sao anh lại muốn gạt em? Chính anh là người chủ động hẹn em đến khu vui chơi, hơn nữa còn ngâm thừa nhận trong toàn trường rằng anh là bạn trai của em…", từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên khuôn mặt Chân Ni.
Tôi kinh hoàng nhìn Thôi Hy Triệt, cắn chặt môi.
Đừng, ngan vạn lần xin anh đừng nói ra.
Thế nhưng Thôi Hy Triệt cười nhạt, dưới đáy đôi mắt xanh lóe lên một thứ ánh sáng tàn khốc của quỷ ma.
"Hẹn hò với cô, qua lại với cô, những chuyện đó đều là do có người nhờ tôi làm cả. Thật đáng thương cho cô vì đến giờ vẫn chưa biết gì, vẫn còn đứng đây thổ lộ với tôi như một đứa ngốc."
"Em không tin. Em không biết vì sao anh lại nói với em những điều đó, hay là…", không nghĩ ra nổi bất cứ lý do gì để biện minh thay cho những lời nói của Thôi Hy Triệt, Chân Ni rơi vào trạng thái đờ đẫn trong tuyệt vọng.
"Chân Ni?", tôi ôm lấy hai vai con bé, muốn truyền thêm sức mạnh cho nó.
"Có muốn biết là ai đã nhờ tôi không?", Thôi Hy Triệt nhìn tôi cười bỡn cợt.
"Thôi Hy Triệt!", tôi phẫn nộ gào lên.
"Làm gì thế? Không cho tôi nói à? Cuối cùng cũng sợ rồi hay sao?", anh ta đi đến gần tôi, mang theo luồng khí lạnh băng khiến người ta tức thở.
Tôi và anh ta nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt lạnh lẽo của cả hai như quấn kết lại thành mảng, không ai chịu nhượng bộ ai.
Đây đích xác là sự trói buộc của số mệnh an bài, tất cả những thứ lắng chìm trong 5 năm qua giờ đây cuối cùng cũng có kết cục thế này. Tôi đã lo sợ biết bao việc nó sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, bởi nó đã trở thành vết thương vĩnh viễn không bao giờ khâu kín được giữa tôi và Chân Ni.
Ông trời ơi, đã tưởng rằng cùng với việc anh ta ra đi, tôi đã tránh được tất cả kiếp nạn này.
Thế nhưng giờ đây tôi mới hiểu rằng kiếp nạn đó không bao giờ có thể tránh được, chỉ có thể đến nhanh hoặc châm mà thôi.
"…Là ai?"
Trong sự lặng lẽ giằng co ấy, chợt vang lên tiếng hỏi yếu ớt run rẩy của Chân Ni.
Thôi Hy Triệt lạnh lùng nhếch miệng lên, nở nụ cười chiến thắng, đôi môi tuyệt đẹp thả ra từng lời nghe như sấm nổ:
"Là chị gái cô, Mộ Ái Ni."
Phụt!
Dây cung căng hết cỡ trong não tôi đột nhiên đứt tung ra, ánh mắt tôi chậm chạp chuyển dịch sang phía khuôn mặt Chân Ni
Khuôn mặt vốn đã trắng toát của con bé giờ đây càng bợt bạt như tờ giấy, đôi mắt đen láy đầy thù hận nhìn tôi trừng trừng, ánh mắt ấy dường như có thể chém tôi thành năm, sáu mảnh.
"Mộ Ái Ni, điều hội trưởng nói có phải là thật không?"
"…", ánh mắt khiến người ta đau đớn vô cùng đó khiến tôi mất đi hoàn toàn lời nói.
Tôi liều mạng cố sức đến gần Chân Ni, nhưng hai chân đã đông cứng tại chỗ, không thể dịch chuyển được một tấc nào.
"Chân Ni…", tôi run rẩy gọi tên con bé.
"Rất hay, ngày hôm nay một chút tự tôn còn lại của tôi cũng đã mất nốt rồi, sự sỉ nhục của chị dành cho tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. Tôi sẽ không tha thứ cho chị, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho sự đê tiện của chị, cho hành vi vô liêm sỉ của chị đối với tôi. Tôi hận là không thấy chị ૮ɦếƭ đi! Chị ૮ɦếƭ đi!", Chân Ni gào lên căm hận với tôi, sau đó mang theo nỗi hận sâu sắc ấy quay người chạy đi.
"Chân Ni!", trái tim tôi co rút lại cực kỳ đau đớn, hai chân guồng chạy theo con bé trong vô thức.
Nhưng cánh tay tôi đã bị người ta giữ chặt lấy.
"Bỏ ra!", tôi cất giọng lạnh lùng.
"Sao mà cô phải nổi giận? Đấy chẳng phải là sự thật ư? Tôi có nói dối không?", Thôi Hy Triệt nói.
"Anh đang chờ để được thưởng thức cảnh tôi đau khổ đến mức không muốn sống nữa ư? Trước tiên là bố tôi, bây giờ đến lượt em gái tôi, liệu có phải là sau đó sẽ đến tôi? Không… chúc mừng anh, Thôi Hy Triệt, anh đã làm được rồi đấy". Giây phút ấy, tôi rốt cuộc đã nhận thua cuộc.
Không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Đột nhiên Thôi Hy Triệt buông gọng kìm ở tay tôi ra, tôi và anh ta lại trở về thành hai đường thẳng song song.
Tôi từng bước từng bước rời xa anh ta, không muốn quay đầu lại nhìn bộ mặt tàn nhẫn đó.
Đi được vài bước, tôi chợt dừng chân lại, thốt lên lời thề độc trong sự trấn tĩnh.
"Nếu như Chân Ni xảy ra chuyện gì, tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh, sẽ khiến anh phải ૮ɦếƭ!"
Bất kể dùng đến cách thức nào, tôi sẽ đều phải khiến anh ta bị trừng phạt vì tất cả những gì anh ta đã từng và giờ đây đang làm để gây tổn thương cho tôi.
Thôi Hy Triệt!
Tôi sẽ không để cho anh cơ hội mà hối hận.