Kiếp nạn không thể nào thoát khỏi "Ái Ni, em đã nghĩ xong sẽ dự thi bằng tác phẩm gì chưa?", Tư Sâm vừa sáng đã gọi điện thoại đến cho tôi.
"Em đang định thử làm bánh ga tô, váng sữa, bánh quy…, nhưng trước sau vẫn thấy thiếu một thứ gì đó", tôi trả lời với vẻ bất lực, nhìn những chiếc bánh tiramisu đã làm đến lần thứ n, tỏ ra thất vọng.
"Ái Ni, dù rằng em biết làm các món điểm tâm, nhưng em cần phải biết rằng, làm điểm tâm đối với một người bình thường mà nói có thể chỉ là một kỹ thuật chế biến, nhưng đối với một chuyên gia về điểm tâm thì đó là một bộ phận không thể thiếu, một bộ phận không thể tách rời trong cuộc sống… A, nói như vậy có thể em cũng chưa hiểu lắm, hay là anh đến nhà em nhé? Ha ha…"
Quái quỷ, e rằng đó chính là mục đích cuối cùng của anh ta!
"Tư Sâm, em đề nghị anh hãy cứ nghiêm chỉnh đợi ở cửa hiệu đi. Uyển Lỵ Hương mà gầm lên như sư tử Hà Đông thì…"
"…Á! Làm gì thế, bà già độc ác, tôi hẹn hò với cô gái khác thì đã sao nào… Xin lỗi em, Ái Ni, mụ địa chủ quay về rồi, đợi lát nữa nói chuyện tiếp nhé." Xem bộ dạng thì anh ta lại khai chiến với Uyển Lỵ Hương rồi. Nếu như có một ngày hai người bọn họ có thể hòa bình yên ổn, vậy thì đúng là một sự kiện làm chấn động thế giới này.
Sau khi gác điện thoại, tôi bất chợt cảm thấy trong gian phòng vô cùng yên tĩnh. Đi đến phòng Chân Ni nhìn vào trong, những bức tường màu phấn hồng, ga trải giường màu phấn hồng, giống hệt căn phòng của một cô công chúa trong cổ tích. Tính đi tính lại, đã hơn hai tháng rồi Chân Ni không về nhà, lần trước nó về cũng chỉ ở lại có vài phút ngắn ngủi rồi lại đi ngay.
Tôi rót một cốc nước, uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn. Chỉ có những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy âm thanh đó chuyển động thật diệu huyền. Bật ti vi lên xem, ngay lập tức dòng chữ "Công chúa Thiên Ảnh" to tướng đập vào mắt tôi.
"…Thông tin công ty giải trí Thiên Ảnh bị mua lại được chứng thực, người mua Thiên Ảnh là Edward, người đứng đầu trong bảng xếp hạng các tỷ phú trẻ tuổi toàn cầu, được mệnh danh là "hoàng tử trẻ tuổi". Theo các nguồn tin đáng tin cậy, Thiên Ảnh giờ đây đang đứng trước nguy cơ phá sản, còn Edward sau khi mua lại Thiên Ảnh sẽ giải thể công ty này…"
"Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Thiên Ảnh đứng trước áp lực quá lớn về nguy cơ phá sản, hôm nay đã được phát hiện tự sát ૮ɦếƭ tại nhà riêng… Còn "Công chúa Thiên Ảnh" Mộ Chân Ni hiện đang đối mặt với nguy cơ bị công ty trang sức khởi kiện, là người nắm giữ cổ phần lớn thứ hai của công ty, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn trả tất cả số tiền góp vốn của các cổ đông, đồng thời bồi thường những tổn thất mà việc giải thể Thiên Ảnh mang lại…"
…
Sao lại có thể như thế được? Sao hậu quả lại trở nên nghiêm trọng như vậy chứ?
Chân Ni giờ đây có ổn không?
Tôi sốt ruột bấm số máy di động của Chân Ni, nhưng trong điện thoại chỉ nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"
Dập máy trong sự lo lắng vô cùng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ như một thói quen. Trên tấm biển quảng cáo cao cao, có người đang dỡ bức hình Chân Ni quảng cáo kem dưỡng da.
Hình ảnh Chân Ni nằm lặng yên nhắm mắt ngủ đẹp như một đóa tường vi theo gió từ từ bay xuống.
Chân Ni…
Em gái tôi, người đã rất yêu thích con đường này, bây giờ ra sao rồi?
"Ting ting ting…" tiếng điện thoại bên trong nhà vang lên.
"A lô, Chân Ni à?", tôi vội vàng hỏi.
"A lô, anh là Tư Sâm đây, bây giờ tiếp tục nói chuyện nhé, mụ địa chủ kia đi ra ngoài rồi…"
"Tư Sâm, xin lỗi anh, bây giờ em có việc phải đi ngay. Bye bye."
"Này, này, này, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Không có thời gian giải thích, tôi vừa bấm số máy của trợ lý Chân Ni, vừa đi ra khỏi cửa.
Ngồi trên taxi, những cảnh tượng bên ngoài cửa sổ loang loáng trôi ngược lại đằng sau. Giữa ngày nắng đẹp nhưng nỗi lo lắng lại dâng trào trong lòng tôi như cơn sóng thủy triều dữ dội. Ngay cả điện thoại của trợ lý Chân Ni cũng luôn trong tình trạng không thể liên lạc được, tôi đành phải bảo người lái xe tăng tốc để đến Thiên Ảnh cho nhanh.
Vừa vào đến Thiên Ảnh đã thấy một quang cảnh nhếch nhác bên trong tòa nhà công ty. Rất nhiều người bất chấp sự ngăn cản của tốp bảo vệ, vận chuyển tài sản của công ty với một bộ mặt hầm hè đầy hung tợn.
Cuối cùng tôi cũng đến được phòng nghỉ của Chân Ni, người trợ lý đang tất bật đi đi lại lại bên ngoài, vừa nhìn thấy tôi đã vội vã tiến lên đón.
"Hiện giờ Chân Ni đang trốn trong phòng nghỉ, bên ngoài có mấy người tự xưng là chủ nợ của công ty Thiên Ảnh đã bao vây hò hét một hồi lâu, vừa mới bỏ đi xong. Thật chẳng biết phải làm thế nào bây giờ?"
Tôi bước đến gõ gõ cửa: "Chân Ni, chị đây, là chị gái Ái Ni đây."
Từ "chị gái" trôi qua cửa miệng dù chỉ có hai âm tiết đơn giản nhưng lại ẩn chứa biết bao trúc trắc giữa tôi và Chân Ni.
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, trong đôi mắt đen sẫm như mã não của Chân Ni chứa đầy vẻ sợ hãi, các ngón tay thậm chí vẫn đang run lên bần bật. Con bé sững người nhìn tôi, không nói một lời nào. Chân Ni vốn được tất cả mọi người yêu thương, Chân Ni từ trước đến nay chưa từng trải qua sóng gió, nên bị sự việc lần này làm cho sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Một tình thương dịu nhẹ lan ra dần trong cơ thể tôi. Tôi đưa tay lên vuốt khẽ khàng những giọt nước mắt lạnh giá trên khuôn mặt Chân Ni.
"Em đừng sợ, Chân Ni."
Một giọt nước vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt Chân Ni, cuối cùng vì nghe thấy câu tôi nói nên rơi xuống đất.
Tôi từng nghe nói rằng từ thuở đồng hoang, có một loài sinh vật có tên là giao nhân*. Giao nhân có sắc đẹp phi phàm, đôi mắt màu xanh biếc, nhưng giọt nước mắt của họ khi rơi xuống đều hóa thành những hạt ngọc trai vô cùng quý giá.
Thế nhưng giờ đây có bao nhiêu viên nọc trai quý giá đến đâu cũng không thể sánh với giọt nước mắt ấy của Chân Ni.
Nó khiến tôi đau lòng biết bao nhiêu, khiến tôi khổ sở biết bao nhiêu.
"Xem kìa, Chân Ni ra rồi, mọi người mau lên đi."
"Đúng là Chân Ni, bây giờ tất cả mọi tin tức liên quan đến cô ta đều đứng trang nhất các báo đấy."
"Đi, đến gặp cô ta lấy lại tiền."
…
Trong thoáng chốc, cánh phóng viên và chủ nợ đã vây kín xung quanh. Đôi mắt họ phát ra những tia sáng điên cuồng, trên miệng là nụ cười cực kỳ khoái trá.
Tôi quay người đứng chặn ngay ở cửa ra vào, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, lớn tiếng nói: "Tất cả đứng lại cho tôi."
Những người đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn một người lạ mặt bất ngờ xuất hiện tại đây. Thấy động tác của họ có hơi chững lại, tôi tranh thủ thời cơ, nắm lấy cánh tay của người đứng đầu tiên và làm động tác quật vai một cách dữ dằn.
"Tôi nói rồi, mấy người đứng lại hết cho tôi", tôi lạnh lùng nhìn quanh một vòng, khí thế mạnh mẽ trong phút chốc trấn áp được tất cả bọn họ.
"Cô là ai hả? Ai cho phép cô đến đây lớn tiếng quát nạt bọn này, gọi Chân Ni ở sau lưng cô ra đây, công ty Thiên Ảnh còn nợ chúng tôi 1 triệu tệ, cô ta phải có lời nói thế nào chư?", một người cầm gậy gỗ trong số bọn họ nhìn tôi như muốn nuốt chửng.
Nhờ có ông ta, tất cả bọn họ lại trở nên hưng phấn gào thét, còn đám phóng viên thì nhân cơ hội đó theo nhau chụp ảnh Chân Ni.
"Các người làm như vậy là trái pháp luật…", khi tôi vẫn còn đang cố gắng ngăn chặn bọn họ, Chân Ni tranh thủ lúc mọi sự chú ý hướng về phía tôi, đột nhiên nhanh chân chạy ra thang máy.
"Mau lên, Chân Ni bỏ trốn rồi, đuổi theo."
Trong phút chốc, tất cả mọi người hò nhau đuổi theo sát Chân Ni.
Chân Ni đang làm gì thế? Con bé định đi đâu vậy?
Không liệu trước được việc Chân Ni đột nhiên làm vậy, tôi chỉ còn cách đứng sững sờ nhìn cánh cửa thang máy đóng vào, tốp người chạy theo không kịp tức giận đập phá những thứ có thể ở xung quanh, thậm chí phá ca thùng rác.
"Chân Ni muốn đi đâu nhỉ?", tôi bình tĩnh lại, quay sang hỏi trợ lý của con bé.
"Tôi cũng không biết", cô ta lắc đầu.
"Vậy cô có biết phải làm thế nào mới giải quyết được ổn thỏa tình trạng này không?"
"Việc Thiên Ảnh đứng trước nguy cơ phá sản là hiện thực, bây giờ chỉ còn hy vọng người mua lại Thiên Ảnh như báo chí đưa tin sẽ chỉnh đốn lại công ty, bác bỏ lời đồn sẽ giải thể Thiên Ảnh mà thôi. Chỉ có như vậy, Chân Ni mới được cứu thoát, tất cả những rắc rối mới được xử lý ổn thỏa."
Người mua Thiên Ảnh?
…Thôi Hy Triệt? Chân Ni đi tìm anh ta ư?
Trước mắt tôi bị từng mảng lớn màu xám tro bao phủ, tất cả mọi thứ ở xung quanh đều biến mất, dường như đã bay đến một không gian nào đó, chẳng còn cảm giác yên ổn nữa.
Vì sao lại thế?
Vì sao làm thế nào cũng không thể thoát khỏi anh ta?
(*) Giao nhân : người cá (theo truyền thuyết của Trung Quốc)