Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, thoảng nghe cả tiếng nước chảy róc rách trên những ngọn giả sơn.
Dưới chân là những ngọn cỏ non, cứ cách một đoạn giữa thảm cỏ lại thấy một ngọn đèn hắt ánh sáng lên bầu không. Trên màn đêm đen sẫm, mặt trăng chỉ giống như một bánh xe sáng mờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.
Những ngón tay tôi lạnh cứng như băng, hai chân bị dồn tất cả trọng lượng cơ thể bước đi cứng ngắc trên đường.
Đi thôi, đi thôi, dường như đã biến thành một xác ૮ɦếƭ không còn nghĩ suy, sẽ không còn phải chịu thêm bất cứ sự tổn thương nào nữa, sẽ không còn cảm thấy đau như vậy nữa.
"Trời đất bỗng nhiên tối tăm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em… Anh hiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em."
Không biết là bước đi bao lâu sau đó, cho đến lúc chiếc điện thoại để trong túi vang lên từng hồi chuông, tôi mới đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng đầy bi thương.
"Ái Ni, anh gọi điện đến máy cố định nhà em mấy lần đều không có người bắt máy. Anh rất lo, muộn thế này rồi em còn làm gì ở bên ngoài thế?", là giọng nói dịu dàng của Thiên Diệp.
"À… ưm", mất một lúc lâu tôi dường như vẫn không còn hơi sức để nói ra điều gì.
"Em đang ở đâu? Nếu muốn gặp anh thì cứ nói, anh sẽ lập tức đến ngay trong vòng mười phút."
Dưới luồng ánh sáng mờ mờ bao phủ khắp nơi của những ánh đèn hai bên đường, bóng tôi biến thành mấy cái, dần dần từ ngắn đến dài, từ dài đến ngắn.
Khóe mắt bất chợt nhìn thấy một cái bóng khác vẫn bám theo phía sau mình từ nãy, khiến cho những lời từ chối tôi định nói ra với Thiên Diệp lại bị nuốt vào.
"Không cần đâu, em đang ở gần chỗ anh. Bây giờ anh xuống cầu thang đón em đi."
"Ái Ni… Đã xảy ra chuyện gì phải không? Có phải là Chân Ni đã quay về không? Con bé ấy lại nói năng lung tung điều gì đó phải không?", nghe thấy giọng nói của tôi, Thiên Diệp lo lắng hỏi.
"Không có gì, chỉ vì em… muốn gặp anh."
Sau đó Thiên Diệp nói những gì nữa tôi cũng không nghe thấy, khi đóng điện thoại vào, khóe môi tôi chợt cong lên thành một đường cung quái đản.
Thới khắc ấy tôi giống hệt một người đã mất đi tấm khiên che chắn bản thân mình, đang liều mình tìm kiếm một thứ νũ кнí, bất kể đó là thứ gì, miễn là có thể gây tổn hại cho đối phương, đều có thể trở thành thanh gươm sắc lẹm của tôi. Còn thanh gươm đó sau này có gây ra nhưng vết thương cho người bên cạnh tôi không, điều đó đã không còn quan trọng.
Ý nghĩ đó khiến cơ thể tôi đột nhiên trở nên mạnh mẽ thêm mấy phần, thậm chí còn đem lại cho tôi cảm giác hưng phấn.
Từ đằng xa tôi đã thấy Thiên Diệp đứng trước cửa nhà, ánh đèn trong sân hắt ra càng khiến cơ thể anh lộ rõ vẻ thanh cao và tuấn tú.
Dù rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt anh, nhưng tôi đã có thể cảm nhận thấy sự dịu dàng ấm áp dâng trào trong đôi mắt anh khi tiến nhanh về phía tôi.
Trong khoảnh khắc, cơ thể anh như một vật chiếu sáng tạo ra một vòng hào quang lấp lánh xung quanh.
"Ái Ni, em vừa đi đâu về đấy? Lần sau đừng có ra ngoài muộn thế nữa nhé, đi, bây giờ anh đưa em về nhà…", Thiên Diệp khẽ cầm lấy tay tôi, kêu lên kinh ngạc vì sự lạnh lẽo của nó.
Chưa đợi Thiên Diệp nói hết câu, tôi đã ôm chầm lấy anh.
Thiên Diệp đột nhiên bị sự nồng nhiệt của tôi làm cho giật mình, không biết phải làm gì.
"Đêm nay em có thể ở lại đây được không? Em… không muốn về nhà", tôi mờ to mắt, nhìn con chim đang đậu trên bức tường bao quanh nhà.
Con chim ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt nó dịu dàng nhưng đầy thương hại.
Cảm giác bị nhìn xuyên thấu ấy khiến tôi phải nhắm mắt vào, liền sau đó tôi nghe thấy tiếng con chim vỗ cánh bay ✓út lên trời.
"Ưm, cũng được. Chúng ta vào nhà đi, ở đây lạnh lắm", Thiên Diệp kéo tôi vào trong nhà.
Bàn tay anh vô cùng ấm áp, dường như có thể cứ nắm mãi như thế, cho đến một nơi hoàn toàn không còn giá lạnh.
Tôi đã đến căn nhà Thiên Diệp thuê rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ở lại đây qua đêm.
Đồ đạc bên trong nhà được bài trí giản đơn, nhưng sự sắp xếp đó mang lại cảm giác rất thân thương. Thậm chí ngay cả chùm đèn, tấm khăn trải bàn kẻ ca rô, lọ hoa giả màu tím… đều là dựa trên ý thích của tôi mà mua về.
Tôi đi khẽ khàng đến bên cửa sổ như một con mèo, nhìn thấy chiếc xe Porsche màu đen đang đỗ ở bên ngoài.
"Hôm nay em… có vẻ hơi khác ngày thường", mắt Thiên Diệp trở nên đen sẫm, ẩm ướt và trong vắt, "Nhưng như vậy làm anh rất vui".
Câu nói ấy của anh khiến trái tim tôi bất chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi. Người con trai tài năng tuyệt đỉnh này chỉ vì một chút nồng nhiệt nho nhỏ của tôi mà vui mừng tới mức không biết phải làm gì, hệt như một đứa trẻ con.
Anh đối đãi bằng tấm lòng chân thành, còn tôi lại đang chạy theo một mục đích đê hèn mà anh không hề biết.
Thiên Diệp đưa những ngón tay thon dài mang đầy linh khí lên khẽ khàng thận trọng tiến gần đến má tôi.
Chậm rãi từ từ, từng tấc từng tấc rút ngắn dần khoảng cách.
Cuối cùng hai làn da tiếp xúc với nhau.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên ấm áp và nóng bỏng, đến việc hít thở bình thường cũng khó khăn hơn.
Khuôn mặt hoàn hảo của Thiên Diệp tiến gần đến tôi, đôi môi giống như cánh hoa non mướt của anh tỏa ra hương thơm dễ chịu. Một làn sương mỏng manh màu trắng bao phủ trên đôi mắt tuyệt đẹp của anh, đẹp tới mức không gì sánh nổi.
"Thiên Diệp…"
Tôi cố giấu đi sự lo lắng bất an trong lòng, khẽ khàng quay mặt ra.
Thế nhưng những nụ hôn nồng nàn tinh tế ấy vẫn rơi xuống trán tôi, mũi tôi, má tôi, cuối cùng dừng lại ở môi tôi, quyến luyến không rời.
Nụ hôn nhẹ như cánh bướm, mềm mại như lông vũ trong đêm mùa đông lạnh lẽo ấy, trái tim băng giá của tôi bắt đầu ấm lại.
Thiên Diệp đang ở gần tôi, ở gần tôi đến vậy, đột nhiên khiến tôi không thể nào tự chủ.