Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 60

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đóa hoa hận thù nở trong đêm tối
Ngày hôm sau, những thông tin liên quan đến việc công ty Thiên Ảnh sắp sửa giải thể lan ra khắp hang cùng ngõ hẹp, còn tâm điểm bàn tán xôn xao của dư luận vẫn tập trung ở Chân Ni, người được mệnh danh là "Công chúa Thiên Ảnh". Tôi liên tục bấm số máy gọi cho con bé hết lần này đến lần khác, nhưng đầu bên đó trước sau luôn trong trạng thái tắt máy.
Có lẽ là giờ này cánh phóng viên cũng đang điên cuồng tìm cách gọi điện thoại di động tìm Chân Ni.
Tôi lo lắng suốt cả ngày, khi từ tiệm bánh ngọt Queen đi ra, bất chợt nhận được một cú điện thoại lạ.
"Mộ Ái Ni phải không? Chị là Ngải Đạt."
"Vâng, em đây"
"Bây giờ em có thời gian không?"
"Ưm."
"Tốt rồi, em lập tức đến đây một chuyến nhé, biểu hiện của em trong buổi tối hôm nay sẽ quyết định việc Edward có tuyển dụng em vào làm hay không", nói dứt câu, Ngải Đạt không thêm lời nào, lập tức ngắt máy ngay.
Đợi đã, Edward? Sao cái tên này nghe lại quen tai thế nhỉ?
"Đừng gọi anh là Hội trưởng, gọi là Edward."

Không lẽ nào chứ? Chẳng lẽ bọn họ lại vừa vặn là một người ư?
Edward… mỗi lần nhắc đến cái tên này, trong lòng đều trào dâng lên một cảm giác lo lắng mơ hồ không sao gọi được chính xác là cái gì.
Cho dù khả năng tôi gặp anh ta chỉ có 1% hoặc là 0,001%, tôi đều phải tránh để tình huống đó xảy ra. Dù rằng công việc này quả thực rất tốt, nhưng tôi nhất định không thể nhận làm.
Bắt xe buýt đi đến tòa biệt thự từng đến xin việc hồi trước, từ xa tôi đã nhìn thấy hồ bơi lấp loáng những con sóng xanh tràn trề đó. Trong khoảnh khắc, tôi rơi vào sự mê mải, trong thâm tâm dội lên một cảm giác bất an ngấm ngầm.
"Xem ra bể bơi này thực sự là rất đẹp", Ngải Đạt đi đến bên cạnh, nhìn theo hướng mắt tôi đang nhìn.
"Ừm?"
"Hôm trước Edward về, vì nhìn thấy cái bể bơi này, đã làm gì em có biết không? Anh ấy đã lái cả xe lao xuống dưới bể. Ha ha", Ngải Đạt cất tiếng cười, trong mắt chợt lấp lánh những tia sáng tươi vui.
Dường như chỉ có mỗi lúc nhắc đến Edward, biểu cảm của Ngải Đạt mới trở nên vui vẻ vài phần.
"Đừng có hiểu lầm, đối với Edward, chị chỉ giống như… một người chị gái mà thôi", thấy ánh mắt tôi, Ngải Đạt giải thích.
Đối với anh ta, chị ấy giống như một người chị gái.
Vậy thì đối với bản thân chị ấy, chị ấy định nghĩa về tình cảm đó thế nào đây?
"Không có gì, có thể được người khác thích đã là một điều hết sức hạnh phúc rồi", tôi cười bình thản.
"Khi em cười trông rất xinh, giống hệt một con chim phượng hoàng kiêu hãnh vậy. Ha ha, cách so sánh rất kỳ phải không?", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Tôi hơi ngẩn người, nụ cười dần dần lan rộng ra thêm trên khuôn mặt. Khi còn nhỏ, cũng có người từng nói với tôi câu này. Đó là người có nụ cười ấm áp và tươi đẹp nhất thế gian, nụ cười khiến tôi đến ૮ɦếƭ cũng không thể nào quên được.
Mẹ, mẹ cũng đã từng nói với tôi như vậy.
"Chị Ngải Đạt, lần này đến đây là em muốn…", có thể vì câu nói của chị ấy mà trong lòng tôi dâng trào lên một cảm giác vô cùng gần gũi, nhất thời tôi không biết phải làm thế nào để nói ra việc mình không thể nhận làm quản gia ở đây được.
"A, suýt nữa thì chị quên, mau theo chị vào đây", Ngải Đạt có vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, vội vàng đi vào bên trong biệt thự. Chợt thấy tôi không đi theo sau, chị ấy liền giải thích, "hôm nay có nhiều khách quan trọng đến chơi, hy vọng em có thể giúp tiếp đãi họ, nhân đó tận dụng cơ hội này luôn. Đây là cơ hội rất tốt để em được nhận vào làm ở đây đấy."
"Ngải Đạt…" tôi hơi do dự.
"Mau lên, coi như là giúp chị một lần. Edward lúc nào cũng giễu cợt, nói người chị mời đến làm nhất định thuộc hạng kém cỏi, lần này để họ thưởng thức tài nghệ của em xem."
Vậy là dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Ngải Đạt, tôi cuối cùng đã không thể nói ra điều mình muốn. Lại còn đi theo chị ấy vào nhà bếp, tạy chân quáng quàng với một đống thực phẩm để sẵn.
Bắt đầu từ bao giờ tôi trở thành một người dễ mềm lòng như thế này nhỉ?
Chỉ duy nhất một nguyên do là chị ấy đã nói ra một câu giống hệt mẹ tôi từng nói hay sao?
**
Trong phòng khách sang trọng như cung điện.
Một thanh niên tóc vàng với các đường nét thâm trầm trên khuôn mặt không ngừng lắc lư chiếc ly cao thành nằm trong tay, ánh mắt đầy vẻ lười biếng. Thứ rượu nho được cất giữ cả trăm năm bỗng nhiên tỏa ra một mùi thơm ngọt ấm áp, anh ta khẽ nhấp một ngụm, cảm thấy như mùi hương vẫn còn đọng lại ở từng kẽ răng.
Giống hệt như đang nói với người tình, anh ta khẽ khàng cất giọng: "Mùi hương khiến người ta yêu thích đến nỗi không thể rời xa này quả thực khiến mình mê đắm."
Bên cạnh chiếc lò sưởi được chạm khắc những hình dây hoa tinh xảo, người thanh niên có mái tóc màu hạt dẻ nhạt chăm chú thưởng thức những bức bích họa, khuôn mặt với những đường nét mềm mại dịu dàng hệt như một cô thiếu nữ.
"Hóa ra ở chỗ cậu có nhiều thứ hay thật, rượu vang, họa phẩm nổi tiếng, biệt thự sang trọng… Ha ha, nhưng mà nghe gã Cam Trạch Trần đó nói cậu lại rất thích cái bể bơi nhỏ đến mức đang thương nào đó ở ngoài kia. Triệt, lẽ nào ở dưới đó có bảo bối gì à?"
Thôi Hy Triệt nới lỏng cà vạt, hơi cau mày lại. Hai gã này là bạn thân nhất hồi Đại học của anh, đương nhiên cũng là hai kẻ quái dị nhất, lắm điều nhất trong tất cả bọn đàn ông. Khi bọn họ với Cam Trạch Trần cùng tấn công, có thể nói anh hoàn toàn không có chút cơ may nào chống đỡ nổi.
૮ɦếƭ tiệt, chai rượu vang đỏ của Pháp đó là loại rượu cực quý mua ở hội chợ đấu giá về.
Anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ lấy tay đỡ trán, mắt nheo nheo như rơi vào trạng thái giả tưởng: "Hay là mỗi lần cậu nhìn thấy cái bể bơi đó lại tưởng nhớ đến hình đáng một cô gái mặc áo tắm mà cậu đã từng thích?"
"૮ɦếƭ tiệt! Cung Chí Nam, nếu không có chuyện gì, cậu lập tức đưa Tư cút khỏi đây mau!", trong đôi mắt lạnh giá của Thôi Hy Triệt như có ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.
Băng với hỏa giao nhau, khiến đôi mắt màu xanh sẫm ấy tỏa ra một thần thái đầy ma lực.
"Good! Từ nước Pháp xa xôi ngàn dặm đến đây thăm cậu, cậu lại đón tiếp bọn mình thế này đây hả? Hay là tên Cam Trạch Trần đó nói không sai, đây chính là nơi trái tim cậu bị tổn thương, khiến cậu suốt ngày gào thét lên như giẫm phải bom mìn thế?", Cung Chí Nam không mếch lòng tí nào vì câu nói của Thôi Hy Triệt.
"Nam, tớ cũng đoán như vậy đấy", Tư lại nhấp một ngụm rượu vang, đôi môi hé nở nụ cười có vẻ như rất hứng thú với chủ đề đối thoại này, "Lúc đang học Đại học, bọn con gái đều bị khuôn mặt lạnh lùng và trạng thái nóng lạnh bất thường của cậu làm cho ૮ɦếƭ khi*p, ngoại trừ mỗi Ngải Đạt. Nhưng mà nếu tình cảm của hai người tiến triển được thì đã tiến triển lâu rồi, thế nên Ngải Đạt có thể loại trừ nốt. Vậy thì người khiến cậu bị tổn thương chắc chỉ có cô gái nào đó gặp hồi Trung học thôi. Là ai thế? Quả thực mình rất tò mò."
Đôi mắt Thôi Hy Triệt như nhấp nháy, phút chốc bỗng dưng không biết nói gì. Mãi lâu sau anh mới cười với vẻ hơi bất lực, nhưng nụ cười vẫn mang sắc màu nhợt nhạt.
"Nếu như cậu thích một người, cô ấy đưa cậu đến nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của cô ấy, đem đến cho cậu sự ấm áp, cuối cùng lại nói một cách tàn nhẫn rằng cô ấy muốn quên cậu, thì cậu sẽ thế nào?"
"Đánh cho cô ấy một trận, sau đó hùng hồn nói rằng: Để cả hai chúng ta cùng quên nhau vậy, ha ha!", Tư cười lớn.
"Triệt, cậu thì sao?", Nam nhìn Thôi Hy Triệt một cách nghiêm túc.
"Mình? Mình sẽ… Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy. Thế nhưng cuối cùng lại không thể nhẫn tâm làm vậy", Thôi Hy Triệt cười như tự giễu cợt chính mình.
Không gian vốn đang thư thái và êm dịu bỗng chốc một nỗi buồn thương và trầm mặc chen vào.
Đối với vết thương giấu kín trong lòng mà nói, anh càng dịu dàng với nó, nó sẽ lại càng đau đớn hơn.
Cung Chí Nam biết chuyện Thôi Hy Triệt từ trước đến nay luôn dùng vẻ lạnh lùng để che giấu vết thương trong trái tim mình mà thôi, dùng sự lạnh nhạt, xa cách tất cả mọi người xung quanh chỉ là để mình không phải chịu đựng thêm sự tổn thương nào nữa… Nếu như anh biết người con gái đã làm tổn thương Triệt là ai, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho cô ta.
"Đồ điểm tâm đến rồi!", lúc ấy, Ngải Đạt bê một khay điểm tâm thơm lừng vào.
"Oa, không ngờ là Ngải Đạt lại còn có thêm ngón nghề này nữa", Tư lập tức tràn đầy sức sống, ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên khi nhìn vào khay đựng đồ điểm tâm được trang trí rất công phu, "Nhìn qua đã thấy rất tuyệt rồi."
"Tôi thì chả có bản lĩnh ấy đâu, là do người quản gia tôi mới thuê cho Edward đấy. Các anh thử nếm xem tài nghệ của cô ấy thế nào, để Edward khỏi chê tôi toàn mời cho anh ấy những kẻ bất tài."
"Lần này nhất định là không phải rồi."
Ngải Đạt vui vẻ nhìn Thôi Hy Triệt, đứng đó chờ xem anh nói ra một câu để quyết định có thuê Mộ Ái Ni hay không.
"Đây là món gì?", Thôi Hy Triệt liếc mắt chợt nhìn thấy một món điểm tâm trông hơi quen thuộc, những bông hoa được xếp xoay tròn xung quanh trông rất giống hoa mẫu đơn.
"Váng sữa mẫu đơn", vì hình thức của món điểm tâm này trông rất đặc biệt nên Ngải Đạt cũng đã hỏi Ái Ni từ nãy.
"Váng sữa mẫu đơn?", ánh mắt Thôi Hy Triệt nhìn món điểm tâm được làm một cách tinh tế đó bỗng nhiên chấn động, khóe môi lẩm bẩm thốt ra một câu nghe vừa đắng chát lại vừa ngọt ngào: "Người đó đâu rồi?"
Thấy anh đột nhiên hỏi vậy, cả ba người trong phòng đều nhìn chăm chú với vẻ chẳng hiểu gì.
Ting ting tang tang….
Âm báo có tin nhắn ở điện thoại di động của Ngải Đạt chợt vang lên, cô mở điện thoại ra đọc, sau đó nói với vẻ nghi hoặc: "Cô ấy nhắn tin là không thể làm quản gia ở đây được, đã đi rồi."
Ngải Đạt vừa dứt lời, Thôi Hy Triệt đã đứng bật dậy.
Cô ấy vẫn giống hệt khi xưa, đột nhiên xộc vào cuộc sống của anh, sau đó nói lời tạm biệt một cách vô tình.
Váng sữa mẫu đơn? Mộ Ái Ni, là do em làm đúng không?
Cái tên đó cứ chuyển qua chuyển lại trong thâm tâm, nỗi đau hệt như con tằm đang vật lộn khi bị kéo tơ cứ dần dần lan ra từng chút một, nhưng bàn chân đã vụt khỏi sự kiểm soát, chạy thẳng ra ngoài.
Mộ Ái Ni, em muốn chạy trốn khỏi như thế này ư?
Đã vậy thì anh sẽ dùng hết mọi khả năng để đưa em trở lại bên anh, đem vết thương mà anh đã từng phải gánh chịu trả lại cho em….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc