Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 54

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Buổi chiều, Hạ Nhạc Huyên quyết định đến võ đường Không Liên thăm bố cô ấy, nhưng để trốn tránh việc bị bố ép đi xem mặt, cô ấy vẫn để hành lý ở chỗ tôi, để hễ có vần đề gì là chuồn thật nhanh. Tôi cũng định đến thư viện lớn nhất ở Mễ Á để tìm mấy quyển sách hướng dẫn làm các món điểm tâm.
Ba người cùng sóng bước đi trên đường, ánh mặt trời lướt qua giữa chúng tôi mang theo một hương vị ấm áp hết sức khiêm nhường.
Thiên Diệp hơi nhếch nhếch miệng lên, đôi môi hệt như cánh hoa đó được vẽ một viền ánh áng đầy mê hoặc, lộ rõ vẻ tinh tế và hào hoa. Khuôn mặt với vẻ dịu dàng không thể nhìn rõ được ấy giống hệt một bức tranh đẹp đẽ, thanh bình.
Hạ Nhạc Huyên kể mấy câu chuyện thú vị khi cô ấy ở Maldives, đôi mắt hấp háy như ánh sao.
Thiên Diệp thỉnh thoảng lại nghiêng đầu cười với tôi có vẻ như đã hòa nhập vào thế giới mà Hạ Nhạc Huyên đang miêu tả.
"Này, cẩn thận!", đúng lúc Hạ Nhạc Huyên vì không cẩn thận nên suýt nữa bước hụt xuống chỗ đường ống cống thoát nước đang sửa chữa trên vỉa hè, Thiên Diệp đã kịp thời kéo cánh tay cô ấy lại, "Sao không để ý nhìn đường thế, ngốc xít này."
"Ừm, cảm ơn anh, suýt nữa thì ngã xuống rồi, tệ thật", Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chưa hết sợ, nhưng liền sau đó lại cười toáng lên: "Ha ha, anh việc gì phải căng thẳng như thế, nếu có ngã xuống đấy anh cứu em lên là được mà, sau đó gọi số điện thoại cấp cứu."
"Em mà ngã xuống, còn lâu anh mới cứu…"
Hai người đó đứng ngay bên đường đấu khẩu như bên cạnh không còn ai khác nữa, dường như đang quay lại trong bầu không khí đầy căng thẳng của một trận chiến quyết liệt với đầy gươm đao khi còn nhỏ, song trong sự căng thẳng ấy vẫn có một tình cảm gắn bó mà người ngoài nhìn qua có thể thấy được ngay.
Thời gian bay đi như những cánh hoa, khiến người ta…
Tôi mím chặt môi, nói bằng giọng bình thản: "Thiên Diệp, anh đưa Hạ Nhạc Huyên về trước đi, em tự đi đến hiệu sách được rồi."
"Ái Ni?", Thiên Diệp tiến lên trước kéo tay tôi, không hiểu vì sao mặt tôi tự nhiên biến sắc.
Tôi liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên, sau đó gạt tay anh ra: "Nếu như bố Hạ Nhạc Huyên bắt ép cô ấy đi xem mặt người ta, anh còn có thể giúp một tay, em đi trước đây."
Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng nhiên có một tâm trạng gì đó nặng nề, khiến tôi không kiềm chế được sự tức giận với Thiên Diệp. Nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu kỹ quá, để mặc cho đầu óc trong trạng thái thoải mái.
Khó khăn lắm mới đến được ngã tư, tôi đột nhiên mất phương hướng. Trong đầu cứ như có một tấm bản đồ đen trắng, các hướng đông, tây, nam, bắc đều chỉ thẳng đến nỗi buồn thương, khiến tôi không biết nên đi hướng nào.
**
Thiên Diệp đi theo Ái Ni suốt dọc đường, nụ cười chìm dần nơi khóe miệng. Khi Ái Ni không nhìn thấy, đôi môi anh luôn phảng phất một màu sắc ảm đạm hết sức nặng nề.
Anh nhìn thấy cô giống hệt một con thú nhỏ không có nơi chốn để về, nháo nhác khắp nơi cố tìm một góc nào đó để có thể một mình nằm Lเế๓ láק vết thương.
Ánh nắng mặt trời khi ấy là một màu trắng nhợt khiến người ta ngạt thở, phủ một lớp mỏng manh lên toàn cơ thể Ái Ni, làm cho cô giống hệt một thiên thần gãy cánh, vì mất đi khả năng bay lượn nên lạc lối trên đường về nhà.
Cuối cùng, cô ấy cũng đến được thư viện cần đến, đứng bên ngoài cửa lấy thẻ ra quẹt, sau đó đi vào bên trong.
Thiên Diệp vốn muốn đi theo Ái Ni vào trong đó, song người quản lý chặn lại vì anh chưa làm thẻ nhận dạng thành viên ra vào tự do ở đây.
Thiên Diệp quay người, nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên vẫn còn chờ ở phía sau mình.
"Em đi về một mình đi, anh ở đây đợi Ái Ni", Thiên Diệp liếc nhìn Hạ Nhạc Huyên như thể cô là một người xa lạ, giữa cặp lông mày tinh tế ấy là một luồng khí lạnh lẽo và xa vắng.
Hạ Nhạc Huyên cắn chặt môi, bỗng chốc hai chân như mất hết sức lực. Cô lùi về sau một bước.
Mấy năm nay, cô đã đi qua nhiều thành phố khác nhau, không có người thân nào bên cạnh, tất cả chỉ là những người bạn xa lạ mới quen. Bởi vì nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, thế nên có thể tự nói với mình cái tên người mình thích…
Cái cảm giác đó… xa rời tất cả mọi người, giống như mất tích vậy.
Giờ đây cô không thể không nghĩ rằng, có lẽ mất tích như vậy cũng tốt, ít ra thì cũng sẽ không phải chịu đựng sự tổn thương và đau đớn khi thấy biểu cảm lạnh lùng đó của anh.
Hạ Nhạc Huyên giận dữ ấn ấn vào vết thương mới vừa bị mảnh đĩa vỡ đập vào, bên ngoài vết thương đã được băng lại cẩn thận bằng băng keo cá nhân.
Chẳng bao lâu sau vết thương sẽ hoàn toàn biến mất, chỗ da đó cũng sẽ phẳng lì như chưa từng xuất hiện bất cứ vết tích nào.
Thế còn vết thương trong trái tim thì sao?
Cùng với dòng thời gian trôi đi, không những không thể nào chữa lành, mà trái lại còn trở thành nội thương, suốt ngày đêm bị nó giày vò.
Cô cảm thấy đúng là Thượng đế đang trêu cợt mình, khi nhỏ cô không biết phải làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, thế là cố tìm mọi cách để bắt nạt Thiên Diệp, còn bây giờ, dù chỉ là một ánh mắt lạnh lùng của anh cũng có thể khiến cô ta đau đớn đến mức muốn ૮ɦếƭ ngay đi được!
Ông trời ơi, như thế thật quá bất công.
Hạ Nhạc Huyên cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, cả thế giới trước mắt cô đã trở nên hư ảo, từ đầu tới cuối trong mắt cô cũng chỉ có duy nhất một người, tai cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của duy nhất một người.
Vì người ấy cô có thể vứt bỏ hết lòng tự tôn của bản thân, cố gắng thêm một lần cuối cùng.
"Anh đợi ở đây một mình ư? Em đợi cùng anh nhé?"
Giọng nói của cô còn nhợt nhạt và yếu ớt hơn cả ánh mặt trời, nhưng lại phát ra một luồng nhiệt có thể thiêu đốt tất cả.
"Không cần đâu, anh sẽ đợi một mình", Thiên Diệp còn không nhìn cô lấy một cái.
Liêu có phải đối với người mà mình không để ý đến, bất luận là anh ấy (hay cô ấy) mất bao nhiêu năm để đợi chờ, vẫn chỉ là vô vọng.
Thiên Diệp không quan tâm đến việc Hạ Nhạc Huyên có còn ở phía sau mình hay không, anh không muốn để cô hy vọng một chút nào, bởi vì trái tim anh đã trao gửi hoàn toàn cho Ái Ni, không có chỗ cho bất kỳ người nào khác.
Bên cạnh thư viện là một sân bóng rổ, mấy cậu học sinh mặc đồng phục đang chơi bóng bên trong đó. Đang chơi thì một trong số họ ném bóng chệch mục tiêu, quả bóng bật vào thành rổ, bắn ra ngoài đến trước mặt Thiên Diệp.
Thời gian bỗng chốc như ngừng lại, cả thế giới trở nên lung linh sắc màu và tươi đẹp dưới nụ cười của Thiên Diệp.
Những ngón tay thon dài mang đầy linh khí của anh xoay chuyển quanh quả bóng, vài bước chạy đã qua hết những cậu học sinh đó, rồi vọt thẳng lên không.
Tất cả dường như đang trôi chậm lại.
Những lọn tóc mềm mại của Thiên Diệp nhảy múa trong không trung, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào rổ ném bóng.
Những ngón tay phát lực, quả bóng rời khỏi điểm tựa, đầu ngón tay anh giống hệt những đóa hoa nở trong không gian ấy.
Cơ thể hoàn hảo đáp xuống đất một cách tự tin.
Bịch!
Quả bóng lọt vào lòng rổ, còn Thiên Diệp đứng xuống đất một cách vững vàng.
Một tiếng đồng hồ qua đi.
Thiên Diệp ngồi trên chiếc ghế đá cạnh sân bóng rổ, những ngón tay để trên đầu gối khẽ khàng nhịp theo một tiết tấu nào đó.
Ánh mặt trời chiếu chếch chếch trên nữa mặt anh, tỏa ra một vầng sáng đầy huyễn hoặc.
Một tiếng rồi, lại một tiếng nữa qua đi.
Sân bóng đã không còn tiếng người huyên náo, quả bóng chầm chậm lăn đến gần chân Thiên Diệp trong sự cô đơn lặng lẽ. Anh đứng dậy, một mình dẫn bóng chạy đến gần đích ném để được nghe tiếng bịch bịch đầy mạnh mẽ nện xuống nền sân đất.
Ánh nắng kéo dài mãi, dài mãi cái bóng của anh.
Lại một tiếng đồng hồ nữa qua đi.
Thiên Diệp đứng trước cửa thư viện, nhìn qua cửa sổ vào bên trong.
Một cơn mưa nhỏ bất chợt đổ xuống, từng hạt rơi tí tách.
Lạnh giá như băng.
Ngấm dần vào từng vùng da để lộ ra ngoài của anh.
**
"Thiên Diệp?", tôi cầm ô đi ra ngoài, lập tức trông thấy Thiên Diệp đang đứng đó.
Anh đứng tựa lưng vào tường, những ngón tay đưa ra bên ngoài bầu không buốt giá đón lấy những hạt mưa lạnh thấu xương.
Những hạt mưa li ti bắn tóe lên, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thiên Diệp quay đầu lại, nụ cười ấm áp của anh cùng với không gian lạnh giá xung quanh chợt làm thành một bức tranh đầy mâu thuẫn. Nụ cười ấy dần dần xán lạn đến cực điểm, giống hệt cánh bướm bay qua mặt bể, đẹp tuyệt vời tới mức có thể quên hết tất cả mọi thứ trên đời.
"Em ra rồi à?"
"Anh vẫn đợi em đấy ư? Anh đúng là đồ ngốc", tôi hơi nổi cáu, dùng mấy quyển sách vừa mượn được đánh Thiên Diệp.
Thiên Diệp đột nhiên giữ chặt lấy hai tay tôi, kéo tôi vào lòng anh.
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Thiên Diệp, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt đầy lo lắng của anh:
"Lần sau em đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kể là vì ai. Bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải rời xa em."
"…"
"Sau này… đừng vứt bỏ anh dễ dàng như thế nữa, bất kê… là vì ai. Em biết chưa? Mộ Ái Ni."
Nước mưa rơi trên trán, trên mắt tôi, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được vị mằn mặn trong đó. Bởi vì biết rằng Hạ Nhạc Huyên thích Thiên Diệp, nên tôi cố ý tức giận, cố ý làm ra vẻ chán ghét, cố ý đẩy anh ra…. Nhưng đến giờ này tôi đã hiểu, hành động vừa rồi của tôi đã đem lại cho Thiên Diệp sự tổn thương lớn đến thế nào.
"Bất luận em có phải là người mang tướng mệnh "thiên sát cô tinh" hay không, anh cũng không cần biết sau này có phải đối mặt với cái ૮ɦếƭ hay không, bởi vì có một thứ đối với anh còn đáng sợ hơn cái ૮ɦếƭ, đó là sự lạnh lùng xa cách của em."
Tai tôi bỗng nhiên mất đi thính lực, trái lại câu anh vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong tim.
Nỗi buồn thương cứ vậy nở từng đóa lớn trong không trung, tất cả nỗi bất an tích tụ lại của 5 năm qua như nhấn chìm lấy tôi.
"Em xin lỗi, Thiên Diệp…", dường như được một tình cảm nào đó không gọi được tên dẫn lối, cuối cùng những tâm tư vốn được cất giữ nơi sâu thẳm nhất, kín đáo nhất của trái tim bỗng chốc được tôi thổ lộ ra trong khoảnh khắc ấy, "Em đang rất lo sợ, lo sợ rằng sẽ có ai đó hợp với anh hơn em, người đó sẽ mang lại nhiều hạnh phúc cho anh hơn, sợ rằng một người mang tướng mệnh "thiên sát cô tinh" như em sẽ mang đến cho anh một tương lai đầy bi thảm, sợ rằng,… sợ rằng cuối cùng anh sẽ rời bỏ em, không còn ở bên em…"
Xin lỗi anh.
Nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên làm cho anh cười vui vẻ như vậy, em đã hơi nổi cáu, thậm chí là… ghen.
Dù rằng anh đã ở bên em lâu như vậy, nhưng em vẫn rất lo lắng, vẫn sợ rằng… có lẽ em không phải là sự lựa chọn duy nhất của anh.
"Đồ ngốc, sao em lại có thể nghĩ như thế chứ. Không bao giờ, Ái Ni, không bao giờ… Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời xa em". Giọng nói của Thiên Diệp vừa mang vẻ vui mừng lại thấm đẫm nỗi buồn thương.
Vòm иgự¢ của anh mới ấm áp làm sao.
Bàn tay đang buông xõng của tôi dần dần chuyển dịch lên trên, cuối cùng cũng ôm trọn lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Xuân về hoa nở, dường như có thứ gì đó vừa hé nở trong trái tim tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc