Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 51

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày hôm sau, tôi mang theo tờ báo tìm đến tòa biệt thự có địa chỉ in trên đó.
"Quận A…", có lẻ là ở đây rồi.
Tôi xác nhận lại một lần nữa địa chỉ nơi cần tuyển quản gia, sau đó nhấn chuông cổng.
Đây quả thực là một cơ hội hiếm có, nếu như nhận được công việc này, vậy thì ước mơ mở một cửa hiệu bánh ngọt cua tôi có thể trở thành thực hiện sớm hơn. Mà việc mở một cửa hiệu bánh ngọt không ngoài mục đích được tìm về với những ngày thơ ấu, nơi có mùi thơm của những món ăn ngon bay ra từ nhà bếp mà mẹ làm, được tìm về với nguồn hạnh phúc luôn nằm sâu trong vùng ký ức tươi đẹp nhất của tôi…
Vào bên trong biệt thự, tôi gặp Ngải Đạt.
"Em đến nhận việc chắc cũng biết rõ điều kiện duy nhất của chỗ chúng tôi là phải biết làm các món điểm tâm". Tôi nhìn đôi mắt tỏ rõ sự phân biệt đúng sai của Ngải Đạt, biết ngay chị ấy nhất định là một người vô cùng thông minh. Ngải Đạt mặc chiếc áo choàng màu xám nhạt, trông dáng vẻ rất có tư chất.
"Vì thế nên em có đem đến đây một suất tiramisu em tự làm, chị ăn thử xem thế nào", cố gắng để không nói thừa một chữ, tôi lấy hộp đựng đồ điểm tâm từ trong túi vải bọc ra.
Những chiếc bánh tiramisu mang theo mùi thơm đậm đà, bên trên được trang trí những miếng dâu tây tươi ngon đỏ rực, bên ngoài dùng chocolate trắng điểm xuyến, nhìn qua đã thấy rất tinh tế và ngon mắt.
Ngải Đạt hơi nhướng mày lên, cầm lấy chiếc dĩa mà tôi đã chuẩn bị từ trước để nếm thử.
"Ồ, ok. Em cứ thoải mái xem xung quanh đi, nếu bản thân cảm thấy không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đến đây làm việc."
Tôi hơi kinh ngạc khi thấy sự khoáng đạt của Ngải Đạt, nhưng vẫn cố tỏ ra chẳng để ý đến thứ gì, đi loanh quanh xem xét tòa biệt thự.
Tòa biệt thự được xây dựng theo phong cách điển hình của châu Âu, màu sắc chính của khu phòng ở nghiêng về màu xanh da trời, mái nhà cao ✓út và hoa lệ khiến cả quần thể phòng khách giống hệt một tòa lâu đài. Từ cửa sổ ở hành lang tầng 2 có thể nhìn thấy khoảng không nơi xa tắp chân trời.
Bầu trời mùa đông luôn mang một màu xám tro vương vất buồn thương.
Ánh nắng mặt trời như những sợi tơ nhỏ xíu, mỏng manh và trong suốt.
Đột nhiên một luồng sáng phản xạ chiếu vào mắt làm tôi hơi nheo mắt lại, nhìn xuống dưới với vẻ nghi hoặc. Hóa ra bên dưới tầng 1 thiết kế một bể bơi lớn, mặt nước màu xanh biếc phản chiếu ánh mặt trời tạo thành những luồng sáng tuyệt đẹp nhưng cô tịch và lạnh giá.
Những lớp sóng sáng lấp lánh chiếu xiên xiên vào mắt tạo thành một sức hút mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng kìm nổi ý muốn được nhảy từ tầng 2 xuống để được chìm vào làn nước trong xanh.
Dường như đó là việc đã từng xảy ra…
Ký ức trong đầu tôi chợt như những trang sách bị gió lật giở, sột soạt sột soạt mở ra nhanh chóng. Khi ký ức đó đang dừng lại như thước phim bị dừng hình…
"Mộ Ái Ni!", tiếng gọi của Ngải Đạt cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi.
Tôi hơi giật mình, quay đầu lại, thấy chị đã đứng bên cạnh mình.
"Hồ bơi đó rất đẹp phải không?", Ngải Đạt thấp giọng hỏi, đôi mắt tĩnh lặng nhìn xuống mặt nước xanh ngắt đó.
"Ưm, rất đẹp, giống hệt một viên đá lục bảo trong ký ức con người."
"Một sự so sánh quả là kỳ lạ. Hồ bơi này là yêu cầu duy nhất của Edward, cũng chính là ông chủ của chị và là người đứng ra thuê em. Nếu so sánh ra, thì yêu cầu của anh ấy cũng thật là đặc biệt", Ngải Đạt nhún nhún vai.
Khi ấy, một chiếc Bentley cỡ lớn màu đen từ phía bên kia khuôn viên đi tới. Tôi hiếu kỳ nhìn ra hướng đó nhưng chỉ có thể trông thấy một bóng người mờ mờ ngồi trong. Ngay cả là như vậy, sự tồn tại của người đó cũng khiến cả chiếc Bentley tỏa ra một luồng khí lạnh lùng mà cao quý. Còn tất cả mọi thứ trong tòa biệt thự khi đó dường như cũng sinh động hẳn lên, cứ như tòa lâu đài trong tranh vẽ bỗng nhiên đứng thẳng dậy trong thế giới hiện thực này.
"Edward vừa từ Pháp về. Bà nội anh ấy là người Pháp, thế nên Edward có một phần tư dòng máu Pháp. Còn bố mẹ anh ấy đều là người Trung Quốc, bởi vậy hai người sẽ không gặp khó khăn gì về ngôn ngữ. Tuy nhiên, chị nghĩ rằng hôm nay anh ấy đã rất mệt rồi, không tiện gặp em nữa, phiền em hai ngày sau quay lại có được không?"
Khi Ngải Đạt nhắc đến cái tên Edward, một sự dịu dàng chợt lóe lên trong mắt chị ấy rồi nhanh chóng qua đi.
Tôi gật gật đầu nói: "Vâng. Vậy em đi trước đây."
Khi tôi đi ra gần đến ngoài, chiếc Bentley màu đen bỗng lướt qua sát cạnh người.
Một cảm giác gì đó không gọi được tên khiến tôi quay đầu nhìn lại, nhưng cũng không biết là rốt cuộc mình muốn nhìn thấy thứ gì.
**
Trong chiếc Bentley màu đen tràn ngập một mùi hương như có như không. Thôi Hy Triệt hơi ngẩn ngơ, anh nghĩ đó nhất định là ảo giác, nếu không thì tại sao mới rồi anh còn trông thấy bóng dáng thường xuyên luẩn quẩn trong những giấc mơ của mình trên cửa sổ tầng 2 như thế.
Giống hệt như một nàng công chúa bị giam cầm trong tòa lâu đài, nhìn chăm chú về phía xa xăm, hy vọng chàng hiệp sĩ sẽ đến cứu mình. Nhưng rồi nàng lại cứ chần chừ không buông mái tóc đen dài óng ả của mình xuống để chàng hiệp sĩ trèo lên, chỉ dùng ánh mắt cao ngạo và lạnh nhạt để nhìn hết người này đến người kia, hết phương trời này đến phương trời khác cho tới khi kết thúc cuộc đời.
Hồ bơi dưới tầng 1 phát ra từng lớp sóng sáng lấp lánh đầy mê hoặc, đẹp tới mức như không có thật. Hình bóng mới rồi xuất hiện trên cửa sổ đó có lẽ cũng giống như một hình ảnh trong kính vạn hoa, một ốc đảo xuất hiện trên sa mạc mênh ௱ôЛƓ.
Người ta nói việc nhìn thấy một ốc đảo xinh tươi trên sa mạc là do ảo giác quang học.
Vậy còn anh thì sao?
Chiếc xe từ từ rời khỏi con đường, lao thẳng về phía hồ bơi.
"Cẩn thận đấy", trên tầng 2 có người kêu lên.
Trái tim vốn dĩ đã tĩnh lặng rất lâu của Thôi Hy Triệt đột nhiên cảm thấy một sự mong chờ, phảng phất như trong khoảnh khắc xuân đến hoa nở rộ, anh ngẩng đầu nhìn lên đó.
Là Ngải Đạt.
Rốt cuộc không phải là cô ấy, không phải là cô ấy…
Vẫn biết rõ ràng ốc đảo trên sa mạc là cảnh ảo nhưng anh lại vẫn không kìm nổi niềm hy vọng. Vết thương trong trái tim bắt đầu vỡ toác, rỉ ra dòng máu đặc sánh màu tường vi, đau đến mức không sao thở nổi.
Ánh mắt quay về điểm xuất phát, chợt phát hiện ra chiếc xe đã nằm sát bờ hồ.
Két két két!
Phanh xe không hiểu vì sao không còn tác dụng, trong lúc hơi hoảng hốt anh lại nhấn vào chân ga, sau đó là một thứ tiếng "ping" lớn, cả chiếc xe lao thẳng xuống dưới hồ.
Những dòng nước màu xanh biếc róc rách chảy vào trong xe, sau đó dường như mất kiểm soát, ào vào cuốn lấy anh.
Thôi Hy Triệt mở cửa xe bơi ra ngoài.
Trên đầu, ánh sáng của những cơn sóng màu xanh lam đan lẫn vào nhau, đẹp tươi vô cùng. Có lẽ nàng tiên cá trong truyện cổ Anđécxen vì yêu cái đẹp đó mà lưu luyến không nỡ rời nơi đây. Làn nước lạnh giá tới mức xuyên thấu tận xương giống hệt những lưỡi dao đang lướt qua cơ thể anh, mỗi động tác bơi đều mang đến một nỗi đớn đau nguy hiểm.
Róc rách.
Anh nổi lên trên mặt nước, khoảnh khắc trông thấy ánh mặt trời lập tức bị luồng sáng đó làm cho lóa mắt.
Ảo ảnh nơi sa mạc có lẽ cũng xuất hiện bởi cách này…
5 năm trước.
Một chiếc xe sang trọng lao trên đường một cách điên cuồng, bên trong xe, ánh mắt Thôi Hy Triệt nhìn thẳng về phía trước một cách lạnh lùng. Trong đôi mắt đó là vô số hình ảnh đan xen lẫn nhau, khi thì là con đường trước mặt, khi lại là khuôn mặt quý phái nhưng lạnh giá của mẹ anh; thoáng chốc đã biến thành Ái Ni lúc ở La Đồ, sau đó lại là Ái Ni dứt khoát nói với anh rằng từ trước đến nay chưa từng thích anh…
Không thể nào, không thể nào! Vì em gái mình nên cô ấy mới cố ý nói rằng không thích anh, không để ý đến anh.
Nhưng nếu cô ấy đúng như lời mẹ anh nói, sẽ quên anh rất nhanh, sau đó vui vẻ ngã vào vòng tay ôm ấp của một người khác, vậy thì anh phải làm thế nào?
Một luồng khí lạnh rợn người tỏa lan khắp cơ thể Thôi Hy Triệt. Một giọng nói đầy bất an cứ liên tục gào thét trong thâm tâm anh-Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy, Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy! Sau đó bất luận là thiên đường hay địa ngục anh cũng sẽ đi theo.
Anh lái xe đến nhà Ái Ni trong sự vô thức. Đã có hai chiếc xe ô tô đỗ ở đó, ánh đèn màu xanh đỏ liên tục chớp lên trên nóc xe. Trái tim anh càng trở nên quặn thắt, liên tục đập dồn.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại có xe cảnh sát ở đây?
Anh bước vào nhà Ái Ni với đầy sự nghi hoặc, lúng túng, thấy bà Quách đang khai báo gì đó với cảnh sát, còn Ái Ni đứng xoay lưng lại với anh, đang gõ cửa một căn phòng.
Thôi Hy Triệt vội vàng tiến lên phía trước, định hỏi cô xem đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng lúc đo Ái Ni đã vào bên trong, anh theo đến sát cửa phòng, đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô…
"…Con xin bố.. hãy thôi miên con một lần, giống như… Giúp con xóa sạch những ký ức đó đi…"
Xóa sạch ký ức? Cô ấy muốn xóa đi khoảng ký ức nào kia chứ?
Là muốn… quên anh đi hay sao?
Nghĩ đến đây, trong đầu Thôi Hy Triệt chợt nổ òa một tiếng, khiến linh hồn đang vật lộn trong đau khổ của anh vỡ ra trăm mảnh.
Tay anh chợt run rầy, mặt mỗi lúc một nhợt nhạt hơn, máu huyết trong cơ thể phút chốc bỗng đông cứng lại như băng.
Mộ Ái Ni! Mộ Ái Ni! Trái tim em làm bằng thép ư?
Gọi tên cô trong thâm tâm như vậy, kết quả là người đau đớn tột cùng vẫn là anh…. Vậy thì anh còn dựa vào cái gì để lớn giọng mà cho rằng cô sẽ không thay đổi cho đến lúc ૮ɦếƭ giống như mình?
Không!
Mình không muốn thất bại như thế!
Không!
Mình sẽ không từ bỏ cô ấy như thế, không đời nào!
Ngày hôm sau, Thôi Hy Triệt đi theo Ái Ni đến tầng 18 tòa cao ốc Thương Nghiệp. Thang máy vừa mở ra đã không thấy bóng dáng Ái Ni đâu, đập vào mắt là tấm biển vuông vắn bên trên có những chữ chạm nổi màu vàng kim "Trung tâm nghiên cứu tâm lý học."
"Chào anh! Xin hỏi có thể giúp được gì cho anh?", Thôi Hy Triệt đẩy cánh cửa kính bước vào trong, một cô lễ tân ngồi sau quầy tiếp đón nở nụ cười thân tình hỏi anh.
"Mới rồi có cô gái nào đeo khuyên tai hình chim phượng hoàng đi vào đây không?"
Trên khuôn mặt cô gái đó tỏ vẻ hơi lúng túng: "Xin lỗi anh, ở đây chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin về khách hàng."
Hai má cô lễ tân lập tức đỏ hồng lên, ánh mắt mang theo vẻ ngại ngùng đáng yêu.
"Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi, mới rồi hai chúng tôi cãi nhau nên tôi theo cô ấy đến đây tìm cơ hội hòa giải thôi."
"À…", cô lễ tân có vẻ như hiểu ra mọi chuyện, đồng thời cũng hơi thất vọng, bất giác buộc miệng nói: "Thảo nào trông sắc mặt cô ấy không được ổn lắm, cô ấy vào phòng Dr.Mu rồi."
Nghe xong Thôi Hy Triệt lập tức đi thẳng vào đó với vẻ không hề do dự. Cô thiếu nữ đứng sau quầy lễ tân ngẩn ngơ nhìn theo cái bóng của anh, xung quanh dường như vẫn còn phảng phất mùi hương thơm dìu dịu tỏa ra trên cơ thể người con trai mới vừa đứng đó.
Quả thực la còn đẹp trai hơn cả minh tinh màn bạc.
Sao mình lại kém may mắn tới mức không kiếm được một người bạn trai như thế nhỉ?
Cô vẫn nhìn với theo cái bóng cao lớn của Thôi Hy Triệt, không cưỡng lại nổi một cảm giác ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.
Thôi Hy Triệt sải từng bước lớn.
Mộ Ái Ni, em đến tìm bác sĩ tâm lý để làm gì chứ?
Dr. Mu?
Lẽ nào… bố của Ái Ni chính là bác sĩ họ Mộ ở đây?
Thôi Hy Triệt chợt dừng bước, quay lại quầy lễ tân: "Xin hỏi ở đây có thể giúp một người xóa bỏ đi ký ức không?"
Cô lễ tân hơi sững người, đỏ mặt trả lời: "À… ừm, bác sĩ Mộ của trung tâm chúng tôi đang nghiên cứu về vấn đề này, hy vọng không lâu nữa sẽ có thể giúp mỗi người tự do lựa chọn ký ức của mình, xóa bỏ đi những quá khứ đau buồn hoặc tăng thêm nhựng ký ức tươi đẹp…"
Ánh mắt người con trai đó phút chốc trở nên u ám đến mức ghê người, anh không đợi cô nói hết đã quay người chạy vội vào phía trong.
Để lại cô thiếu nữ đứng nguyên tại chỗ với những phỏng đoán đầy bất an: "Xóa đi ký ức, lẽ nào bạn gái anh ấy muốn… quên anh ấy!"
"Bố, bắt đầu thôi!", Thôi Hy Triệt vừa đi đến bên cửa phòng liền nghe thấy tiếng Ái Ni.
Dường như có tiếng sét xẹt qua bên tai, anh cảm thấy như cả thế giới này săp41 sập đổ đến nơi.
Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni….
Cái tên đó quanh đi quẩn lại trong đầu Thôi Hy Triệt, tựa như lưỡi dao cắt nát tim anh. Trong phút chốc anh rơi vào một vùng tăm tối, chỉ còn lại một khuôn mặt dù có bị đày xuống địa ngục cũng không thể nào quên được, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng khô khốc và nói:
"Anh là ai?"
Câu nói ấy cũng giống như con chim phượng hoàng trên đôi khuyên tai, vô tình và lạnh lẽo.
"Anh là ai?"
"Anh là ai?"

Thôi Hy Triệt xô mạnh cánh cửa, cảm thấy cơn đau nhói như xoáy vào tim. Trong phòng, Mộ Ái Ni quay ra nhìn anh với vẻ hơi kinh ngạc xen lẫn chút buồn thương.
Không!
Không thể vì biểu cảm đó của cô ấy mà mềm lòng!
Tự nhắc nhở mình như vậy, tất cả sự vui mừng, sự nghi hoặc, mệt mỏi trong lòng Thôi Hy Triệt… đều hóa thành sự phẫn nộ và phun trào ra một cách vô cùng khủng khi*p.
Giọng nói của anh trở nên quá mức lạnh lùng, lạnh như vừa đến từ vùng cực bắc, không thể lạnh hơn…
"Nếu như em dám, anh sẽ Gi*t em…"
Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy, sau đó bất kể là thiên đường hay địa ngục, anh sẽ đi cùng…

"Edward, Edward, anh không làm sao chứ? Edward?", Ngải Đạt vội vàng chạy từ trên tầng xuống, sự lo lắng tràn đầy khuôn mặt
Thôi Hy Triệt mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, ánh nắng vẫn chói vào mắt khiến trong một khoảnh khắc anh không phân biệt nổi đâu là thế giới thực, còn đâu là cảnh ảo.
Thôi Hy Triệt quay đầu lại, khi tầm nhìn trở nên sáng rõ hơn, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Ngải Đạt?"
"Mau lên đây, dưới nước lạnh lắm. Sao anh lại lái xe xuống bể bơi chứ? Trời ạ, đây quả là một chuyện khó hiểu nhất xảy ra với anh kể từ khi em biết anh đến nay."
Thôi Hy Triệt trèo lên bờ, đưa tay cầm lấy chiếc khăn bông khô Ngải Đạt mang tới.
Anh ngước mắt lên nhìn, trong mắt là màu xanh sâu thẳm.
Co quý mà xa cách.
"Bởi tôi vừa nhìn thấy tòa lâu đài ảo ảnh, đẹp vô cùng…"
Phải rồi…
Rất đẹp, nhưng lại lạnh lẽo thấu tận xương, hệt như nước dưới hồ bơi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc