Thịch thịch thịch!
Trong gian phòng bệnh tối mờ, Thiên Diệp có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đang đập.
Thịch thịch thịch!
Trong khoảnh khắc ấy, khi cổ tay bỗng đau đớn, anh còn cho rằng mình sẽ đau đến ૮ɦếƭ đi trên một bãi biển đầy máu đỏ tươi, tất cả mọi thứ trước mắt đều bị máu bao trùm, không thể nào nhìn rõ Ái Ni.
Anh là một nghệ sĩ dương cầm, nhưng giờ đây những ngón tay đã mất đi khả năng khiêu vũ linh hoạt trên những phím đàn đen trắng, Thương đế quả là đã chơi một trò đùa quá bỡn cợt với anh. Dù anh luôn luôn chống đối lại mẹ mình, không muốn bị bà ấy ép phải học đàn, những mỗi lần bị nỗi nhớ giày vò, tiếng đàn là niềm an ủi duy nhất của anh.
Vốn cho rằng mình có thể không cần đến tiếng đàn, vốn cho rằng mình có thể vứt bỏ đi…
Nhưng khi bàn tay đang chơi bản nhạc cho Ái Ni đau đến mức không thể nào tiếp tục, anh mới phát hiện ra là mình đã sai. Anh không thể từ bỏ chơi đàn, tiếng đàn đã trở thành một phần trong sự sống của anh.
"Tích tích tích!"
Đột nhiên bừng tỉnh trong âm báo điện thoại có tin nhắn nghe sắc nhọn, Thiên Diệp mở to mắt ra nhìn.
Chiếc điện thoại di động anh vừa mới sửa xong đang được đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường, anh với tay ra lấy.
Âm báo tin nhắn tiếp tục vang lên, hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh ấy ở trong căn phòng tĩnh lặng bỗng trở nên cực kỳ trong trẻo.
Là ai nhỉ?
Sao mà có nhiều tin nhắn thế?
Đúng lúc Thiên Diệp đang còn nghi hoặc, chữ Ái Ni trên màn hình đập ngay vào mắt anh.
Tin nhắn thứ nhất: Thiên Diệp, em rất lo cho anh.
Tin nhắn thứ hai: Thiên Diệp, anh đang ở đâu?
Tin nhắn thứ ba: Thiên Diệp, cảm ơn anh…
Tin nhắn thứ tư: Em rất muốn gặp anh ngay lập tức…
…
Thiên Diệp hơi kinh ngạc lại vừa hơi sốt ruột đọc hết những tin nhắn đó, tất cả đều là do Ái Ni nhắn đến hay sao? Thời gian hiển thị rõ ràng là ngày hôm Hạ Nhạc Huyên nói Ái Ni đến tìm anh.
Thời điểm ấy, Ái Ni đang mang tâm trạng thế nào mà lại gửi tin nhắn cho anh?
Đã biết rằng không thể gửi đi, vậy mà vẫn từ từ gửi hết tin này đến tin khác, khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ấy chứ?
Nhưng bất luận thế nào, anh vẫn thấy lòng mình ấm lại.
Bởi vì rốt cuộc anh vẫn có một vị trí an toàn trong trái tim Ái Ni, dù ngoài mặt lúc nào cô cũng làm ra vẻ lạnh lùng, không quan tâm, để ý đến bất cứ việc gì, nhưng giờ đây anh có thể ngấm ngầm cảm thấy trong trái tim cô anh hoàn toàn khác.
Như thế thôi đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi…
Bóng tối bao trùm toàn bộ căn phòng, Thiên Diệp nhìn vào màn hình điện thoại, nở một nụ cười.
Màn hình sáng mờ mờ ấy bao trùm lên khuôn mặt anh, hiển hiện lên vẻ thần bí và tuyệt đẹp trên khuôn mặt ấy.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Là Ái Ni ư?
Thiên Diệp ngẩng đầu lên với vẻ mong chờ, lập tức nhìn thấy một bóng người đứng ngược sáng, mặc bộ Chanel màu tím, mái tóc được 乃úi cao một cách tinh tế. Dù không nhìn rõ mặt bà ấy, nhưng Thiên Diệp đã lẩm bẩm thành tiếng: "Mẹ…"
Anh hơi cảm thấy thất vọng, ánh sáng trong đôi mắt bỗng nhiên bị dập tắt trong khoảnh khắc.
"Mộ Ái Ni sẽ không đến thăm con nữa đâu, bởi vì con bé ấy cơ bản là không thích con", giọng nói của mẹ Thiên Diệp giống như truyền đến từ địa ngục, khắc nghiệt và lạnh lẽo, hoàn toàn không cho người ta cơ hội để hít thở bình thường.
Cũng giống như hôm bắt ép anh rời khỏi La Đồ hồi nhỏ vậy…
"Mẹ, con không muốn rời La Đồ đi đến Canađa", Thiên Diệp kiên quyết nói với người mẹ đang thu dọn hành lý.
"Bất kể con quyết định như thế nào, Thiên Diệp", mẹ Thiên Diệp dừng động tác lại, nói với vẻ mặt lạnh lùng, "con sẽ vẫn phải đi theo mẹ, đây là mệnh lệnh."
"Mẹ, con không muốn rời nơi đây đến một nơi hoàn toàn xa lạ, ở đây có rất nhiều người con quen thuộc, Ái Ni, chú hàng xóm, Hạ Nhạc Huyên…"
Mẹ Thiên Diệp sốt ruột cắt ngang lời con trai: "Đủ rồi! Mẹ không muốn biết những người chẳng liên quan gì đến ta đó cả. Sau này con đến Canađa còn phải luyện đàn, sau này con không được đánh nhay nữa, biết không? Đôi tay chính là sinh mệnh của người chơi đàn."
"Con không thích đàn, con chỉ thích học Taekwondo để tự bảo vệ mình", Thiên Diệp bật khóc, từng giọt nước mắt tròn xoe rơi xuống. Cậu không biết phải làm thế nào để thuyết phục mẹ cho mình ở lại, cậu đã nhận lời với Ái Ni, nhất định phải thực hiện bằng được.
Thế nhưng ngay sau đó, Thiên Diệp bị mẹ nhốt vào phòng vì không nghe lời.
"Ping ping ping!"
Cậu dùng hết sức gõ vào cánh cửa, vừa khóc vừa gọi mẹ: "Mẹ ơi… con muốn đi gặp Ái Ni, con đã nhận lời với em ấy sẽ không đi đâu cả."
Thế nhưng không ai để ý đến Thiên Diệp, cho đến khi cậu khóc lóc, gào thét mệt nhoài, cuối cùng có một người mang sữa cùng mấy thứ đồ ăn vặt cậu thích nhất vào. Thiên Diệp không nghĩ đến việc ăn, chỉ uống một ít sữa. Đến lúc định đứng dậy chuẩn bị đi tìm Ái Ni, Thiên Diệp bỗng cảm thấy mỗi lúc một buồn ngủ, không thể chống nổi cơn buồn ngủ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, Thiên Diệp đã ở trên không trung, ngồi trên chuyến bay sang Canađa.
Thiên Diệp lại kêu khóc lần nữa, mẹ cậu không có cách nào đành phải nói với cậu: "Nếu con chịu khó tập chơi đàn mẹ sẽ để con quay về."
"Có thật không?", mắt Thiên Diệp bừng sáng lên, nước mắt vẫn còn in trên má.
Khi ấy, anh cho rằng học dương cầm rất dễ dàng, có khi chẳng bao lâu nữa đã có thể quay về La Đồ, gặp lại Ái Ni.
Thế nhưng qua hết một năm trong nỗi nhớ nhung…
Rồi lại một năm nữa…
…
"Nếu cô ấy có thích con thì sao?", Thiên Diệp giận dữ nắm chặt lấy điện thoại di động.
"Con bé ấy cơ bản không thích con, vì con cơ bản không thể đem lại hạnh phúc cho nó!"
"Con có thể!"
"Con không thể, con không nghe lời khuyên của mẹ, từ đó tới nay mà tay vẫn chưa hồi phục, có lẽ sau này còn vĩnh viễn không thể nào chơi đàn được nữa. Nếu không có dương cầm, không có gia tộc của con, thì con chẳng có bất cứ thứ gì! Người không có bất cứ thứ gì có thể mang lại hạnh phúc cho người khác hay sao?", mẹ Thiên Diệp nở nụ cười chiến thắng, nói tiếp một cách tàn nhẫn, "Con không thể!"
Đồng tử hai bên mắt của Thiên Diệp thu nhỏ lại, sắc mặt nhợt nhạt.
Không biết là tại sao, vết thương ở cổ tay bỗng dưng lại đau nhói, đau như xói vào tận tim.
"A…", Thiên Diệp thốt ra tiếng kêu đau đớn.
"Con sao rồi, Thiên Diệp? Thiên Diệp? Tay lại đau phải không? Mẹ sẽ lập tức gọi bác sĩ đến", trên khuôn mặt lạnh lùng của mẹ Thiên Diệp xuất hiện vẻ lo lắng và quan tâm, bà tiến lên trước đặt tay vào trán Thiên Diệp, sau đó quay người đi ra.
Đúng vào thời khắc bà mở cánh cửa phòng bệnh, Thiên Diệp bất ngờ nhảy vọt xuống, xông đến chỗ cánh cửa.
"Thiên Diệp!", mẹ Thiên Diệp hốt hoảng nhìn con trai xô mình sang một bên, chạy ✓út ra ngoài.
"Thiên Diệp! Con quy lại đây cho mẹ!", bà chạy đuổi theo.
"Thiên Diệp."
Chạy mau chạy mau…
Thiên Diệp nói với thâm tâm mình, phải thoát khỏi đây, mau thoát khỏi đây…
"Con bé ấy không thể thích con đâu."
"…Vì con không thể đem lại hạnh phúc cho nó!"
"…Một người chẳng có gì như con làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho người khác được?"
Những câu nói ấy như một lời nguyền đến từ đáy biển sâu, lạnh lùng và tàn khốc. Hết lần này đến lần khác, bà ấy muốn nhắc nhở Thiên Diệp rằng vận mệnh của anh và Ái Ni là hai đường thẳng song song. Thế nhưng chiếc điện thoại di động nắm chặt trong tay lại đem đến cho anh một sự kỳ vọng đầy mạnh mẽ khác…
Nhưng nếu ngay cả sự kỳ vọng này cũng bị hủy diệt nốt, liệu anh có nên thực sự rời bỏ nơi đây…
Thiên Diệp chạy ra sảnh bệnh viện, bỗng nhiên đứng sững lại. Dù có nhiều người như vậy cản trở trước mắt, dù thoáng qua anh vẫn có thể xuyên qua những kẽ hở của đám người ấy để nhìn thấy Ái Ni đang ngồi trên ghế.
Trong không gian chợt phảng phất hương vị của số mệnh đã an bài.
Thiên Diệp chậm rãi đến gần Ái Ni, gần đây trông cô thật tiều tụy, khuôn mặt nhợt nhạt, mi mắt cụp xuống thành một cái bóng mờ mờ.
Chỉ duy đôi hoa tai hình chim phương hoàng vẫn phát ra những tia sáng lấp lánh.
Phía sau lưng vang lnê những tiếng bước chân đan xen gấp gáp, căng cẳng tiếng mẹ Thiên Diệp đang gọi lớn.
Thiên Diệp đưa ra quyết định, rảo bước đến trước mặt Ái Ni, trong khoảnh khác cô vừa ngẩng đầu lên kinh ngạc, Thiên Diệp đã nắm lấy tay cô, hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, anh khẽ khàng nói:
"Đi với anh…"
Thế là trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một chàng trai mặc quần áo bệnh nhân kéo một cô gái chạy ✓út ra khỏi bệnh viện, bám theo sau họ là những người đàn ông mặc âu phục, đeo kính râm trông kỳ quái.
Khuôn mặt chàng trai tinh tế và tuyệt đẹp, nụ cười còn ấm áp hơn cả mùa xuân.
Mái tóc dài của cô thiếu nữ tung bay trong gió như cánh diều, đôi hoa tai hình chim phượng hoàng sáng long lanh.
Dường như không ai có thể ngăn cản bước đi của họ…
Không ai có thể…