Tôi cố bắt đầu mình nhớ lại một cách kỹ lưỡng tất cả những nơi Chân Ni thường hay đến, khu vui chơi, quán cà phê, công viên gần nhà…
"Mộ Ái Ni!", tôi vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Trong giọng nói ấy chứa đựng hương vị lãng mạn nhưng nguy hiểm của đại dương.
Thôi Hy Triệt? Toàn thân tôi bỗng trở nên cứng ngắc, không dám quay đầu lại. Dừng mấy giây, tôi tiếp tục đi về phía trước.
"Mộ Ái Ni!", đằng sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
"Đừng có gọi tên tôi, đừng có gọi! Tại vì sao… vì sao sau khi tôi đã nói không thích anh mà anh vẫn đến tìm tôi? Sao không thử tìm cách quên tôi đi, coi tôi như một người xa lạ chứ?", tôi quay đầu lại, nói một cách dứt khoát.
"Anh không thể, Mộ Ái Ni. Suốt cuộc đời này anh không thể xem em như người xa lạ, hiện thực đó bất kể là em hay là anh đều không thể thay đổi được", Thôi Hy Triệt nói với vẻ kích động.
"Nhưng mà tôi đã nói tôi không thích anh, hiện thực này cũng không có cách gì thay đổi được", tôi lạnh lùng nhắc lại câu nói tàn nhẫn đó.
Phía sau tôi không còn bất cứ âm thanh gì, tất cả như rơi vào một hang sâu tăm tối và tĩnh mịch.
"Là do Chân Ni có đúng không?", giọng nói lạnh lùng của anh bay tản ra trong gió.
"Chân Ni?", tim tôi chợt giật thót lên, bỗng nhiên bước chân dừng lại.
"Cô ấy đã đến tìm anh", Thôi Hy Triệt nói khẽ khàng, "đúng vào buổi sáng hôm chúng ta từ La Đồ quay về."
Tôi hoảng hốt quay đầu, hỏi bằng giọng sốt ruột: "Con bé có nói gì không?"
"Cô ấy hỏi anh có phải đêm hôm trước đã ở bên em không?"
Soạt!
Toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể tôi bỗng nhiên tụt xuống, thấp tới mức xuống dưới cả không độ.
"Vậy anh trả lời thế nào?", dù biết rằng có hỏi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng tôi vẫn khấp khởi hy vọng khi đó anh không trả lời Chân Ni.
"Anh nói với cô ấy đúng vậy, cô ấy vô cùng tức giận…"
Mặt tôi giống như bị đánh dồn dập liền mấy cái, toàn thân trở nên lạnh lẽo đến mức tê dại.
Bầu trời dường như cũng nghe thấy tiếng kêu than trong lòng tôi, những hạt mưa mau bắt đầu rơi xuống trong tiếng chim kêu đau khổ.
Từng hạt từng hạt.
Tí tách tí tách.
Mưa rơi ướt đầm trên mắt tôi, ướt đầm trên khuôn mặt…
Tôi quay người đi trong nỗi tuyệt vọng. Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian đã ngưng tụ lại.
Chậm rãi như trong một bức họa Montage, đôi mắt lạnh lẽo đến vô cùng của tôi phát ra những ánh nhìn đầy buồn đau và tuyệt vọng, kèm theo đó là sự căm giận.
"Thế nên cơ bản không phải là vì Thiên Diệp mà em từ chối anh. Nguyên nhân khiến em từ chối anh bởi vì Chân Ni là em gái em, bởi vì cô ấy thích anh, nên em muốn nhường cho cô ấy, nên em mới nói ra những điều vô lý ngày hôm đó đúng không?"
Dưới từng đám mây đen nặng trịch, dưới cơn mưa dày hạt, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ cố chấp của Thôi Hy Triệt.
Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh dường như đang phát ra luồng sáng màu xanh nhàn nhạt trong làn mưa trắng bạc, khiến người ta động lòng, ngạt thở.
Trong bầu không khí lạnh lẽo ấy, Thôi Hy Triệt chăm chú nhìn tôi, cái nhìn thẳm sâu như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn tôi, nhưng lại giống như không có cách nào hiểu nổi nỗi buồn thương mà tôi đang đối diện.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một nặng hạt hơn.
Mỗi giọt mưa đều mang theo hơi thở của cái ૮ɦếƭ, rơi xuống mặt đất một cách dữ dội. Tan tành thành trăm mảnh.
Khắp vòm trời là tiếng chim kêu ai oán…
"Tôi đã từng nói anh là người chỉ biết gây ra sự tổn thương cho người khác, anh có nhớ không?", tôi hỏi một cách lạnh nhạt, tiếng nói nhẹ tới mức trong suốt như một sợi tơ.
"…", ánh mắt Thôi Hy Triệt hơi lóe sáng lên.
"Anh quả thực là một người như vậy! Nếu như có thể…", tôi vừa nói vừa cảm thấy dòng máu nóng hổi đang rỉ ra từ trái tim mình, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên cuốn mình trong điệu Valse với anh: "tôi thực sự hy vọng từ trước tới nay chưa từng gặp anh, nếu vậy thì sự tổn thương có lẽ sẽ bớt đi rất nhiều. Thôi Hy Triệt, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh…"
"Còn những ký ức…. Những ký ức liên quan đến chúng ta…"
"Tôi sẽ bất chấp tất cả để quên đi…"
Phải rồi, quên đi tất cả mới là kết cục tốt nhất.
Lần gặp gỡ đầu tiên chẳng qua chỉ là một vở kịch vui xảy ra giữa đường.
Lần gặp gỡ đầu tiên chẳng qua chỉ là một giấc mộng tuyệt đẹp.
Nụ hôn đầu tiên chẳng qua chỉ là một trò đùa cợt của gió xuân…
Thế giới của em…
Sẽ không thể có hình bóng đơn độc của anh được nữa…
Thôi Hy Triệt nghe tôi nói hết, những tia nhìn lạnh lẽo đầy điên dại lóe lên trong mắt, không dám tin rằng tôi rốt cuộc lại có thể tuyệt tình một cách đơn giản như vậy.
Cả màn trời trở thành một màu xanh nhạt đầy buồn thương, trong thế giới tối tăm ấy, những hạt mưa lạnh ngắt theo nhau cắt lên mặt tôi và anh, biến tất cả thành sự mơ hồ mờ mịt. Mưa như trút nước không ngừng nghỉ, cứ như là tất cả nước của Thái Bình Dương xanh thẳm đều đang tích tụ lại trong những đám mây kia.
Trong khoảnh khắc ấy, không gian ngập tràn một hương vị đau thương và buồn thảm.
"Anh không hiểu… quả thực anh không hiểu vì sao em cứ luôn bảo vệ Chân Ni như vậy, em thậm chí còn vì Chân Ni mà lập ra thỏa thuận với anh, hy vọng rằng anh sẽ trở thành bạn trai của cô ấy. Nhưng mà Mộ Ái Ni, tình cảm thì làm sao có thể kiểm soát được kia chứ? Nếu như có thể, anh cũng đã mong rằng mình sẽ không bao giờ thích một người lạnh lùng băng giá như em", Thôi Hy Triệt thấp giọng tới mức như gằn lại, âm thanh bị tiếng mưa làm cho vỡ vụn ra.
"Tình cảm không thể kiểm soát được, thế nên tôi không làm cách nào thích anh được."
"Mộ Ái Ni, em vẫn đang nói dối! Lẽ nào vì tình chị em thì có thể Gi*t ૮ɦếƭ tình yêu của một người, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra hay sao?"
Tôi đã từng nói với bản thân mình, nếu như Thôi Hy Triệt làm tổn thương đến Chân Ni, bất kể là vô tình hay cố ý, tôi sẽ đều dùng hết khả năng của mình để bắt anh phải trả giá.
Ngày đêm tôi sẽ luôn nhắc mình điều đó để cố hết sức.
Cho tới khi nhắm mắt…
Và bây giờ cũng vậy…
Xuyên qua màn mưa, tôi nở nụ cười giễu cợt, đáp lời bằng vẻ lạnh nhạt: "Tôi đối với anh từ trước đến nay chưa hề có tình cảm, thì việc gì phải xóa bỏ chứ."
Những dòng nước nóng hổi bắt đầu trào ra từ khóe mắt tôi, hòa lẫn vào nước mưa rơi ướt đẫm trên má.
Cảm giác như có thứ gì đó như tiếng chim kêu ai oán trong lòng, sau đó ૮ɦếƭ đi trong căm lặng.
Lúc quay người đi, nụ cười của tôi tan ra trong nước mưa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến mất không để lại dấu vết gì. Tôi bước đi rất thẳng trong ánh mắt của người đang đứng phía sau, cố làm ra vẻ ngạo nghễ của kẻ vừa chiến thắng dù rằng đã bị cơn mưa làm cho tan tác, tả tơi.
Tôi cất bước đi, cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi tầm mắt của người ấy, trái tim trở nên trống rỗng vô cùng. Mưa ào ạt rơi vào trong mắt, khiến tầm nhìn thoắt mơ hồ, sau đó rõ rệt hơn, và lại mơ hồ…
Đột nhiên hai luồng sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt tôi, phía bên cạnh vang lên tiếng phanh xe chói tai.
Zìn zìn zìn!
Ánh đèn mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Tôi mở to hai mắt, hai chân không làm thế nào mà chuyển dịch được. Trước mắt trở thành một màn trắng mênh mang, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tôi từng nghe người ta nói về chứng bệnh whiteout trong y học, theo tiếng Trung được giải thích là "chứng mù trắng". Đấy là hiện tượng người ta không thể phân biệt được phương hướng khi đứng giữa vùng cực Nam, Bắc hoặc cao nguyên, nơi có tuyết rơi trắng xóa đầy trời, khắp nơi đều thành một màu trắng. Trong cái vùng trắng mênh ௱ôЛƓ ấy, trời đất hòa vào làm một, cả thế gian cũng như nhạt nhòa đi, hoàn toàn không còn ranh giới, cũng không thể nào biết được ở phía trước rốt cuộc là đường đi hay là vực thẳm, là trần gian hay địa ngục…
Đúng vào thời khắc ấy, tôi cũng rơi vào trạng thái mù trắng, trước mắt là một màn trắng mênh ௱ôЛƓ, không thể nào phân biệt được phương hướng.
"Cẩn thận!"
Bên tai vang lên tiếng kêu gấp gáp đầy lo lắng của Thôi Hy Triệt, nhưng tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong sự đau thương, không thể nào dịch chuyển nổi.
Người tôi bất ngờ được đẩy ra, lúc ngã xuống đất, tôi nhắm nghiền hai mắt, rơi vào một thế giới tối đen vô tri vô giác…