Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 41

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày hôm sau, tôi bồn chồn không nỡ rời khỏi La Đồ, rời khỉ nơi chứa đựng ký ức tươi đẹp nhất của mình.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải quay về Mễ Á, nơi là nguồn gốc phát sinh của mọi vấn đề.
Tôi không còn nắm tay Thôi Hy Triệt nữa, chỉ lẳng lặng ngồi yên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ từ từ trôi lại đằng sau.
Suốt dọc đường, tôi cố gắng lấp đầy lỗ hổng lớn trong tim mình. Cho dù nó sẽ chảy ra những dòng máu màu hoa tường vi tươi rói, dù là sẽ đau đến mức không thể nào thở nổi, nhưng tôi sẽ khâu lại cẩn thận từng mũi, từng mũi, sẽ không cho nó cơ hội toác ra thêm lần nữa.
Đến bến xe buýt, mọi người ào ra đông nghịt.
Tôi không nắm lấy bàn tay mà Thôi Hy Triệt đưa ra phía sau cho mình, nhìn theo cái bóng anh lần cuối, sau đó quay người đi lẫn vào dòng người, trốn chạy.
Có người từng nói rằng, nếu như muốn chôn vùi đi thứ mà mình không nỡ vứt bỏ, cách tốt nhất là đưa nó đến nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của mình, như thế sẽ khiến những lần sau, mỗi khi nhớ đến nó trong lòng sẽ không thấy nuối tiếc quá nhiều.
Giờ đây tôi đã đưa Thôi Hy Triệt đến La Đồ, nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của tôi.
Sau này khi nghĩ lại, chắc tôi sẽ không thấy tiếc nuối nữa phải không?
Thế nhưng… tại sao trên má lại ướt đầm thế này?
Thậm chí còn chưa cảm thấy mình đang khóc, nước mắt đã chảy ra ào ạt như một vòi nước không có khóa.
Tôi lên một chiếc xe buýt khác cạnh đó để về nhà, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính và cả dòng người đông đúc bên ngoài thấy Thôi Hy Triệt vẫn đang điên cuồng tìm kiếm bóng dáng tôi.
Thôi Hy Triệt, Thôi Hy Triệt, anh có biết không?
Em không thể khiến Chân Ni và em tách rời như ngôi sao Biela đó, khoảng cách mỗi lúc một xa, sau đó trở thành một lỗ hổng vĩnh viễn không thể nào lấp đầy nổi.
Chân Ni, em gái của em.
Nó là người em quan tâm nhất trên đời này, là người em đã thề sẽ mang lại hạnh phúc.
Mà anh lại chính là niềm hạnh phúc của nó, số phận của anh đã gắn kết lại với Chân Ni, thế nên em không thể ςướק lấy anh từ tay nó một cách tàn nhẫn như thế.
Chiếc xe buýt dần dần chuyển bánh, Thôi Hy Triệt dường như trông thấy tôi, ánh mắt ẩn chứa đầy sự lo lắng và sốt ruột nhìn xuyên qua kính cửa sổ xe buýt, dán chặt lấy cơ thể tôi.
Tất cả mọi vật thể trong tầm nhìn của tôi đều biến thành ảo ảnh, cả thế giới của tôi chỉ còn lại bóng dáng Thôi Hy Triệt.
Đôi mắt cao quý mà xa cách. Khuôn mặt lạnh lùng đẹp tuyệt vời.
Những lọn tóc bồng bềnh lãng mạn bị gió thổi tung lên một cách duy mỹ.
Ánh mắt tôi trở nên dứt khoát, đôi môi bình thản hé mở.
Tôi không thích anh, Thôi Hy Triệt. Vĩnh viễn không bao giờ thích.
Cả trạm xe buýt ấy bị lời nói của tôi cắt ngọt thành một vết thương, đau đớn phát ra những tiếng u u nghe chói tai.
*
Thiên Diệp mang chiếc điện thoại bị hỏng của Ái Ni đến cửa hàng sửa chữa, dù gì thì mẹ anh cũng đã tìm thấy anh rồi, không cần thiết phải trốn tránh nữa. Thiên Diệp ngồi đợi mấy tiếng ở quán cà phê bên cạnh, cuối cùng cũng lấy được chiếc điện thoại đã sửa xong.
"Oa, đẹp trai quá, ra xin số điện thoại của anh ấy đi."
"Cậu đi đi, mau lên, mau lên."
"Không được, trông tụi mình nhếch nhác quá."

Các cô gái xung quanh tụ tập lại mỗi lúc một đông.
Thiên Diệp nở nụ cười dịu dàng, tronh khoảnh khắc đã làm ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt cả đám con gái đó.
Thật kỳ lạ, nếu như Ái Ni cũng dễ dàng bị hấp dẫn như vậy có phải tốt không. Thiên Diệp vừa nghĩ vừa lắp sim điện thoại vào, nhưng bất ngờ có hai người xuất hiện đứng chắn trước mặt anh.
"Phu nhân muốn gặp cậu!"
Ánh mắt Thiên Diệp dần dần trở nên lạnh giá, nhưng chỉ có cách lặng lẽ lên xe cùng họ.
Ngay cả khi tuyên bố cắt đứt quan hệ với người ấy, ngay cả khi thẳng thừng nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người ấy, ngay cả khi một chút tình cảm yêu thương còn lại trong lòng cũng đã hóa thành nỗi hận…
Nhưng trong con người anh vẫn đang chảy dòng máu mà người ấy ban cho, đó là hiện thực không thể nào thay đổi được.
Bởi vì người ấy là mẹ anh.
Thiên Diệp đến biệt thự nghỉ hè mà mẹ anh mua ở Mễ Á, vì chuyện liên quan đến anh nên bà ấy tạm thời ở lại đây một thời gian.
"Trong chuyến bay chiều mai, con hãy theo mẹ quay về Canađa". Mẹ Thiên Diệp cuối cùng đã đưa ra quyết định.
"Mẹ, sao từ trước đến nay mẹ vẫn cứ không tôn trọng quyết định của con như thế? Con có quyền tự lựa chọn cuộc sống cho mình." Thiên Diệp tức giận gào lên với vẻ không cam chịu.
"Cuộc sống của con? Con muốn ở lại đây cơ bản chỉ là vì Mộ Ái Ni! Còn có một lựa chọn khác nữa, mẹ có thể miễn cưỡng chấp nhận Mộ Ái Ni, con có thể bảo con bé ấy cùng về Canađa", mẹ Thiên Diệp cho rằng như thế đã là mình xuống nước rồi.
"Không, cô ấy sẽ không đi với con đến Canađa", Thiên Diệp phủ định dựa vào cảm giác.
"Đây chính là câu trả lời rồi, Thiên Diệp."
"…"
"Con bé không đi đến Canađa với con, điều đó chứng tỏ nó cơ bản không thích con", mẹ Thiên Diệp lạnh lùng nói hết câu, sau đó ngồi yên lặng lẽ chờ, chờ Thiên Diệp sẽ từng bước, từng bước thất bại trước mặt mình, sau đó đầu hàng.
Mộ Ái Ni không thích mãi mãi sẽ là điểm huyệt ૮ɦếƭ người của Thiên Diệp, là căn nguyện sự chống đối của anh.
Đúng như dự liệu, khoảnh khắc thoáng qua ấy trong mắt Thiên Diệp dường như có một đóa hoa vừa mới điêu tàn, lặng lẽ rơi vào không gian tuyệt vọng của con người.
Lúc ấy, ánh nắng bên ngoài cửa sổ đang nhảy múa như diễn tấu trên những phím đàn đen trắng, khi đến gần Thiên Diệp ánh nắng đột nhiên trở nên sáng rực một màu vàng kim khiến anh chói mắt. Biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Diệp trở nên ưu tư và bí ẩn, nhưng lại mê hoặc lòng người như tiếng hát của những nàng tiên cá Siren.
Thiên Diệp trấn tĩnh lại, sau đó nói một cách bình thản: "Nếu như Ái Ni thích con thì sao?"
*
Giữa biển người dày đặc, Thôi Hy Triệt không thể nhìn rõ khuôn mặt của Chân Ni sau tấm kính cửa xe buýt mờ mờ, chỉ thấp thoáng thấy màu trắng lấp lánh phát ra từ đôi hoa tai hình chim phượng hoàng của cô.
Lạnh lùng tàn nhẫn.
Như có thể chói lóa tới mù mắt anh.
Anh vôi vàng đi tới phía cô, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh nhìn thấy cô mấp máy môi.
Tôi không thích anh, Thôi Hy Triệt, vĩnh viễn không thích.
Dù không thể nghe thấy, nhưng anh vẫn có thể hiểu rõ ý cô muốn nói thông qua khẩu hình.
Cô ấy không thích anh, vĩnh viễn không thích…
Anh lẩm nhẩm trong miệng, trái tim bị câu nói ấy cứa đi cứa lại đầy những vết thương chằng chịt. Dòng máu đỏ chảy ra, vết thương rộng toác đang không ngừng thở gấp.
Thôi Hy Triệt rút điện thoại di động trong túi ra, những ngón tay chầm chậm bấm số.
Anh vẫn hy vọng rằng câu nói vừa rồi chỉ là mình suy đoán lầm. Họ đã cùng đi đến La Đồ, cô ấy nói La Đồ là nơi tươi đẹp nhất trong ký ức của mình. Vậy thì việc cô ấy đưa anh về đó, chẳng phải muốn chia sẻ với anh hay sao?
Đêm qua, cô ấy vẫn còn nằm gọn trọng lòng anh, kể cho anh nghe câu chuyện của ngôi sao chổi Biela, sau đó cùng nhau chờ đợi một kỳ tích xảy ra nơi trần gian này- một trận mưa sao băng huyền diệu.
Nhưng chỉ một phút không chủ ý, vừa mới quay người, cô đã không còn ở bên anh nữa.
Đứng ở một nơi xa vời không sao với tới ấy, nói với anh rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thích anh.
Anh hy vọng rằng đó chỉ là ảo giác, một giấc mộng tàn nhẫn mà thôi.
"Mộ Ái Ni!", anh kêu lên trong điện thoại một cách tuyệt vọng.
"…", cô không trả lời, sự yên lặng đó khiến trái tim anh hoàn toàn sụp đổ. Rốt cuộc cô không muốn giải thích, khồng hề giải thích!
"Vì sao? Là vì Thiên Diệp à?", anh hỏi một cách giận dữ.
"Đúng!"
"Em nói dối, em đã đưa anh đến La Đồ, đi đến nơi cất giữ những ký ức đẹp tươi nhất của em, điều đó chứng tỏ trái tim em đã chấp nhận anh."
"Đưa anh đến La Đồ… là để anh hiểu được rằng, số phận của tôi và Thiên Diệp mới thực sự gắn liền với nhau. Bởi vì ở nơi có ký ức tươi đẹp nhất của tôi, Thiên Diệp luôn luôn tồn tại."
"…", tia sáng cuối cùng trong mắt Thôi Hy Triệt cũng tắt ngấm.
Cơ thể anh hơi loạng choạng, bất giác lùi về sau mấy bước.
Thiên Diệp luôn luôn tồn tại, luôn luôn tồn tại trong trái tim cô ấy.
Thế nên tất cả chỉ là tự bản thân anh quá đa tình, anh cam tâm tình nguyện.
Trời ơi, đây đúng là câu chuyện tiếu lâm đáng buồn cười biết bao.
"Ha ha ha…", Thôi Hy Triệt bật cười, tiếng cười lạnh lẽo và trống rỗng.
Điện thoại bên đó vẫn chưa ngắt máy, người ấy đang tận hưởng nỗi đau khổ của anh ư? Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni, em thực sự là một người lạnh giá vô tình đến mức đó ư?
Trái tim bất chợt bị một thanh gươm dài xuyên qua, máu tươi trào xuống, vết thương dường như không thể nào chữa khỏi.
Xe buýt từ từ chuyển bánh, trước mắt anh đã chẳng còn một bóng người.
Ánh nắng chiếu thẳng vào nơi cô ấy mới vừa tồn tại, rực rỡ nhưng u buồn.
Cô ấy đã vội vàng bỏ đi, không hề lưu luyến một chút nào đã mất hút ở đằng xa…. Cô ấy căm ghét anh đến vậy ư?
Lúc ấy, Thôi Hy Triệt bỗng thấy việc hít thở đối với anh cũng thật khó khăn.
Dường như việc thở thôi cũng khiến anh đau đớn……..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc