Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 37

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Cuối cùng tôi vẫn có thể đưa Thôi Hy Triệt về nhà
"Thiếu gia? Thiếu gia làm sao thế?", người quản gia hỏi tôi với vẻ đầy lo lắng.
"Cũng không biết làm sao", tôi lắc lắc đầu.
Người quản gia ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng của gia đình. Tôi vốn định rời khỏi đó, nhưng Thôi Hy Triệt nằm trên giường dùng tay phải nắm chặt lấy tay trái của tôi, thế nào cũng không chịu buông ra. Vị bác sĩ tư khám xong đi ra ngoài cửa nói với người quản gia "dù chỉ là bị ngoại thương, nhưng vẫn cần phải chú ý tĩnh dưỡng", sau đó ra về. Còn tôi mấy lần cố gắng rút tay ra nhưng trước sau vẫn không sao rút được.
Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng trắng nhợt nhạt của Thôi Hy Triệt, cuối cùng tôi cũng thấy mềm lòng, nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu."
Có lẽ là nghe được câu tôi nói, cuối cùng Thôi Hy Triệt cũng buông tay tôi ra.
Thời gian tích tắc trôi qua, tôi nhìn mắt Thôi Hy Triệt đã khép chặt, bèn đứng lên.
Không biết giờ này Chân Ni đã về nhà hay chưa? Tôi vô cùng lo lắng, vì vậy lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
"Mộ Ái Ni!", khi tay tôi vừa tiếp xúc với cánh cửa, tiếng Thôi Hy Triệt đã vang lên từ phía sau.
Tôi giật mình quay đầu lại, đã thấy Thôi Hy Triệt đứng lên khỏi giường, bước về phía tôi với một tư thế khiến người ta phát sợ. Tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, bất giác hơi lùi bước về phía sau. May mà Thôi Hy Triệt đi được vài bước thì quay người lại đi sang phía cửa sổ.
Những đám mây trên bầu trời giống hệt những chiếc kẹo bông.
Gió bên ngoài thổi vào phòng, trong không gian đầy hương thơm dịu ngọt của mùa xuân.
Thôi Hy Triệt đứng đó, cả dáng người tuyệt đẹp được bao trùm bởi ánh nắng mặt trời, giống như đang phát sáng.
Vì đứng ngược sáng nên tôi không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt Thôi Hy Triệt, vậy nên ngập ngừng nói: "Bác sĩ đã dặn phải giữ anh nằm tĩnh dưỡng trên giường."
"Mộ Ái Ni, cô có thể trả lời tôi một câu không. Cô… có thích tôi không?", Thôi Hy Triệt không đếm xỉa đến lời tôi nói, thốt ra như tự nhủ với chính mình.
Sự việc quay về điểm xuất phát rối rắm ban đầu.
Dẫu thế nào cũng không thể thoát khỏi sợi dây trói buộc số phận.
Tôi trầm mặc không nói một lời.
"Được thôi, nếu cô đã không muốn dùng lời nói để trả lời, vậy thì dùng hành động nhé."
Khi tôi chưa hiểu Thôi Hy Triệt định nói gì, đã nhìn thấy anh ta buông người nhảy ra ngoài cửa sổ như một con chim bay giữa bầu trời.
Thiếu đi cái bóng của Thôi Hy Triệt, ánh mặt trời không còn gì ngăn cản xói thẳng vào mắt tôi, chói đến mức khiến tôi phát hoảng.
Thôi Hy Triệt đã nhảy xuống dưới!
Một âm thanh trống rỗng vang lên trong tim, tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều vôi chạy đến trước cửa sổ, lập tức nhìn thấy ánh mặt Thôi Hy Triệt đang nhìn chăm chú vào mình.
Cao quý mà xa cách.
Có một chút dịu dàng thoáng qua.
Tôi không kìm được cũng lao theo, nhảy từ trên đó xuống nước. Nước mắt trào ra ướt đầm trên má.
Không gian như ngưng đọng lại, toàn thân Thôi Hy Triệt động kết thành một bức tranh kinh điển như trong phim. Tất cả xung quanh đều biến thành những ảo ảnh xa mờ.
Ánh nắng mặt trời chiếu trên khuôn mặt đẹp tuyệt vời của anh ta, khiến nụ cười đang hé lộ ở miệng anh ta trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Thôi Hy Triệt nói một cách bình thản: "Ái Ni, Ái Ni, anh đã nhận được câu trả lời của em rồi, em cũng thích anh có đúng không?"
Giọng nói giống như một con sóng thủy triều trên biển lớn, lãng mạn nhưng nguy hiểm.
Tôi cũng giống như cánh bướm sắp sửa bị hủy diệt trong sự dịu dàng êm ái của biển cả, cứ chìm sâu mãi xuống. Màu xanh ngắt như nước biển phía sau lưng anh ta sắp nhấn chìm cả hai chúng tôi…
Đợi đã… sao mặt đất lại có màu xanh?
Ùm oạp!
Tôi vẫn còn đang nguy hoặc, Thôi Hy Triệt đã rơi xuống trảng xanh ngất say lòng người đó, khiến hàng vạn bông hoa nước lạnh giá tung lên.
Là bể bơi, bể bơi!
Thôi Hy Triệt! Tôi muốn Gi*t ૮ɦếƭ anh!
Ùm oạp!
Tôi cũng rơi tõm vào trong bể khiến cho từng làn nước xanh sẫm bắn tóe lên, bao trùm khắp người.
Tôi không thể nào tin nổi, bên tai chỉ thấy tiếng nước òng ọc, còn có cả tiếng của Chân Ni…
"Không! Từ trước đến nay tôi chưa từng ghét chị… Tôi chỉ hy vọng từ trước tới nay chị chưa từng xuất hiện trong thế giới của tôi thôi!"

"Mộ Ái Ni, tôi nói cho chị biết, sau này mặc kệ chị làm lao công hay trợ lý của hội trưởng Triệt gì cũng được, đừng có để tôi nhìn thấy chị đến gần anh ấy quá mứ, hoặc là tìm cách nịnh bợ anh ấy, nếu không thì… nếu không thì giữa chúng ta chẳng còn chị em gì nữa."

"Đập vỡ điện thoại? Vẫn còn chưa hết giận! Nếu như có thể thì con thực sự muốn đập vỡ chị ta ra thành như thế này."

"Mộ Ái Ni, tôi sẽ nhớ tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc sẽ có một ngày tôi khiến chị hối hận vì đã khiến tôi bị tổn thương như thế."

"Loại người này một cái tát thôi chưa đủ."

Chân Ni, nếu như người em ghét cay ghét đắng là chị ૮ɦếƭ đi, liệu em có rơi một giọt nước mắt hay không?
Không hiểu vì sao tôi bỗng nhiên từ bỏ việc giãy giụa, cứ để cơ thể mình chìm mại xuống. Tôi mở to mắt, trong khoảng xanh sẫm đến mê hoặc lòng người ấy, một bóng người bơi về phía tôi trong ánh sáng còn sót lại dưới nước.
Giống như cánh bướm, tuyệt vọng nhưng vẫn lãng mạn một cách yêu kiều.
Mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần…
Thôi Hy Triệt đưa tay về phía tôi, nhưng tôi đã không còn một chút sức lực nào, иgự¢ ngạt thở đến mức vô cùng khó chịu, những giọt nước mắt vẫn đang lăn ra như những hạt ngọc trai rồi hòa tan vào dòng nước.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, khoảng trời xanh tươi đó từ từ biến mất trong tầm mắt.
Trong sự mơ hồ, tôi cảm nhận thấy một vật gì đó mềm mại áp sát môi mình.
Môi tôi hơi hé mở ra, ngay lập tức một luồng không khí trong lành tràn vào trong phổi.
Cảm giác đó tươi đẹp đến mức khiến người ta phải ngạt thở.
Cơ thể tôi dần dần nổi lên trên mặt nước.
Cảm giác nóng bỗng xuyên qua môi tôi rồi lan ra khắp toàn thân, tê tê dại dại, sau đó bốc hơi trên da thịt. Tôi dần dần mê mải đi trong sự ấm áp đó.
Đột nhiên một giọng nói đầy oán hận vang lên trong tâm thức…
"Mộ Ái Ni! Tôi hận chị…."
Chân Ni, là tiếng của Chân Ni.
Tôi đột nhiên sững người, giận dữ đẩy Thôi Hy Triệt ra.
"Anh lừa tôi."
Trong mắt Thôi Hy Triệt lóe lên ánh sáng của niềm vui khôn xiết. Nóng bỏng biết bao, dường như muốn đốt thiêu tất cả.
Tất cả những thứ đó lại khiến tôi sợ hãi, một nỗi sợ hãi khủng khi*p không biết vì sao.
Thôi Hy Triệt nhìn tôi chăm chú rồi nói: "Em cũng thích anh có đúng không?"
"Anh lừa tôi" Tôi gằn trong cổ, dường như đang tự cảnh cáo mình.
"Em cũng thích anh có đúng không?"
"Không! Tôi không thích anh", tôi lắc đầu thật lực, nước mắt lại bắt đầu rơi giàn giụa trên má: "Không hề thích, từ trước tới nay chưa từng thích."
Tôi gằn giọng đến mức âm thanh trở nên khàn đặc cả đi.
Đồng tử trong con ngươi Thôi Hy Triệt thu nhỏ lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, giống như muốn làm mặt nước trong hồ bơi đóng băng lại.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy xuyên qua da thịt tôi, thấu vào tận trong xương cốt.
Bỏ chạy thôi! Ý nghĩ đó bất lực chợt lóe lên trong thâm tâm tôi.
Tôi bám lấy thanh vịn bên thành bể bơi, lấy hết sức trèo lên, cố chạy trốn khỏi nơi đó.
Phía sau lưng tôi vang lên giọng nói lạnh lùng đầy phẫn nộ của Thôi Hy Triệt: "Em có thích anh, rõ ràng em có thích anh."
Không phải, không phải… tôi không thể thích anh được.
Tôi sẽ không thích người mà em gái mình đã thích.
*
Trong võ đường Không Liên, võ sinh đã ra về gần hết, một mình Thiên Diệp vẫn ngồi trên sàn đấu, quanh anh là một sự tĩnh lặng đến ngộp thở.
Đột nhiên có bốn chiếc xe chạy đến và dừng ngay trước cổng võ đường, mười mấy người mặc âu phục đeo kính đen vội vã bước xuống, nhanh chóng đứng thành hàng ngay ngắn.
Tất cả đã chỉnh tề, một người phụ nữ mới bước ra từ chiếc xe thứ 2.
Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng tinh tế, người phụ nữ ấy mặc bộ quần áo của Chanel, trông thoải mái nhưng không mất đi vẻ quý phái.
Tất cả sự ngạo mạn nhưng đầy nhạy cảm nghệ thuật ấy kết hợp lại thành khí chất của bà ta, khiến người khác cảm thấy hơi sợ hãi và cách biệt.
Khi bà ta đi qua, những người mặc âu phục đứng hai bên đều cúi rạp mình chào cung kính.
Người phụ nữ ấy đi đến trước mặt Thiên Diệp thì đứng lại, cúi xuống nhìn anh khi ấy đang ngập chìm trong nỗi buồn thương, nói một cách bình thản: "Con bé ấy không thích con."
Câu nói ấy hết sức đơn giản, không có chút sức mạnh nào, nhưng lại dễ dàng đánh sập bức tường bao vốn được Thiên Diệp dựng lên trong trái tim mình.
Ái Ni, người em thích là cậu ta ư?
Ái Ni, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ em sẽ không thích anh.
Ái Ni, nếu như mất đi lòng tin rằng em có thích anh, vậy thì anh làm thế nào để tiếp tục sống đây?
Trước đây anh luôn tràn đầy sự tin tưởng nói với người phụ nữ đứng trước mặt mình rằng, số mệnh của anh và Ái Ni đã hòa vào làm một, bất kỳ người nào cũng không thể tách rời ra. Thế nhưng giờ đây….
Thiên Diệp từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như bị bao phủ bởi một màn sương bàng bạc, khiến người khác không thể nào nhìn xuyên thấu được.
Một nỗi buồn thương lặng lẽ tỏa lan khắp cơ thể anh.
Không thể nào ngăn nổi…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc