Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 36

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Bên trong sàn đấu võ đường Không Liên.
Thôi Hy Triệt và Thiên Diệp đứng đối mặt với nhau, không khí xung quanh mang một vẻ lạnh lẽo đầy ૮ɦếƭ chóc.
Tất cả các võ sinh đều chờ đợi trận đấu này trong bộ dạng vô cùng hứng thú, lần trước bọn họ đã được thấy thân thủ cực kỳ lợi hại của Thiên Diệp, nên lần này càng hy vọng một đối thủ với khí chất phi phàm như Thôi Hy Triệt sẽ khiến cho trận đấu có một kết cục khác đi.
Tôi đứng một bên, thấp thỏm lo âu.
Thôi Hy Triệt rĩ ràng không thể đánh thắng một người đã luyện Taekwondo như Thiên Diệp, sao anh ta lại ngốc nghếch đưa ra lời thách đấu cơ chứ?
Cho rằng mình là kỵ sĩ hồi thế kỷ XIII chắc?
Không khí xung quanh trở nên căng như dây cung, khi cả hai bọn họ cùng hô lên một tiếng, dây cung cuối cùng đứt phựt.
Nhìn thấy Thôi Hy Triệt ra đòn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn còn may, chắc chắn lúc trước hồi ở Pháp, Thôi Hy Triệt đã luyện qua kiếm thuật phương Tây, dù hiện giờ không phải là đấu kiếm, nhưng trong một thời gian ngắn vẫn có thể phòng vệ được.
Ánh mắt cả hai người đều nhìn chằm chằm vào đối phương, động tác nhanh chóng và dứt khoát hệt như hai con báo tuyết tuyệt đẹp.
"Á", Thôi Hy Triệt thốt lên tiếng kêu đau đớn, là cánh tay Thiên Diệp đã ra đòn chính xác vào khóe miệng anh ta.
"Đủ rồi! Đừng đánh nhau nữa, Thôi Hy Triệt, anh đánh không lại Thiên Diệp đâu", tôi thốt lên cố ngăn bọn họ lại, thế nhưng cả hai lại quấn lấy nhau còn nhanh hơn trước. Ánh mắt Thôi Hy Triệt cực kỳ băng giá, trong màu xanh sẫm đó mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo vô cùng.
"Rần", ai ngờ Thiên Diệp lại bị Thôi Hy Triệt đánh ngã sấp trên sàn.
Không được rồi, không được rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, cả hai người bọn họ sẽ cùng bị thương.
Tranh thủ lúc cả hai đang thở dốc, tôi đứng chặn ngay vào trước mặt Thiên Diệp, nói với Thôi Hy Triệt: "Dừng tay đi, Thôi Hy Triệt! Đừng có đánh nhau nữa, anh không nghĩ là như thế trẻ con lắm à?"
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thôi Hy Triệt càng lạnh lẽo hơn, một cảm xúc tuyệt vọng lóe lên rồi biến mất.
Khóe miệng anh ta dần lộ ra dòng máu màu hoa tường vi, cả khuôn mặt bỗng trở nên đẹp đến kinh người. Thôi Hy Triệt chấm chấm khóe miệng, gần như muốn bật cười, song cuối cùng chỉ nhếch môi lên thành một đường cong, sau đó nói một cách lạnh nhạt: "Tôi thua rồi, Phác Thiên Diệp."
Tôi lặng lẽ nhìn Thôi Hy Triệt, sau lưng anh ta là Chân Ni đang đứng lặng lẽ.
Một nỗi buồn thương khùng khi*p trong không gian bay thẳng đến bên tôi, dường như muốn nuốt chửng tôi vào.
Tôi cắn chặt môi, không nói gì, nhìn theo cái bóng Thôi Hy Triệt vừa quay người bỏ đi.
"Thôi Hy Triệt, cậu không thua đâu!" Khi Thiên Diệp đứng đằng sau nói ra câu ấy, Thôi Hy Triệt dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước ra ngoài với thái độ dứt khoát hơn, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy một sự lạnh giá và cô độc dần dần thấm vào da thịt mình từng chút một.
Cuối cùng lạnh tơi mức tê dại, trở nên cứng ngắc.
"Rất hay, rất hay…", vốn trầm mặc từ nãy tới giờ, lúc này Chân Ni bắt đầu vỗ tay, vừa cười vừa rơi nước mắt. Con bé chầm chậm đi đến cạnh tôi, ánh mắt đầy sự bỡn cợt, "Thiên Diệp, anh nên đứng từ góc độ của tôi để mà nhìn cho kỹ chị gái tôi-Mộ Ái Ni, chị ấy đứng bên cạnh anh nhưng lại dùng ánh mắt đầy ai oán để nhìn theo người tôi yêu mến. Loại người này…"
Bốp!
Chân Ni đứng trước mặt tôi sải tay tát một cái thật mạnh, cười vô cùng rực rỡ, cười như quên hết tất cả xung quanh: "Loại người này cho một cái tát thôi chưa đủ."
Nói xong, Chân Ni tiếp tục giơ tay lên lần nữa…
Tôi đừng im không động đậy, giống hệt một bức tượng gỗ đã mất đi mọi sinh lực.
Một bên má đau nhức nhối, giống như bị một ngọn lửa đang thiêu đốt thịt da…
Tất cả mọi người xung quanh đều nhạc nhiên đến mức đờ ra, không hiểu vì sao tình huống lại diễn biến đến mức này. Bàn tay mang theo hơi lạnh của Chân Ni cuốn gió vù vù bay đến, khi sắp sửa tiếp xúc với má tôi bất ngờ bị chặn đứng lại.
Là Thiên Diệp.
Thiên Diệp giữ chặt lấy cánh tay Chân Ni, ngăn hành động của con bé lại.
"Thiên Diệp, anh đúng là một thằng ngốc, hoàn toàn là một thằng ngốc", Chân Ni không cam chịu, gào lên giễu cợt Thiên Diệp.
"Nếu em không phải là em gái của Ái Ni, anh đã đánh cho rồi", Thiên Diệp cảnh cáo.
Còn tôi nhìn ánh mắt tràn đầy sự oán hận của Chân Ni, toàn thân không kìm chế được, run lên khủng khi*p.
Chân Ni…
Chân Ni, xin em đấy, đừng có nhìn chị như vậy nữa.
"Em nghe chị nói đã, Chân Ni…", tôi cố gắng để âm thanh lọt ra khỏi cổ họng đã co rút lại của mình, cố giải thích. Tôi đưa tay ra định cầm lấy tay con bé, nhưng Chân Ni không để cho tôi bất kỳ cơ hội nào.
Con bé dùng hết sức gạt cánh tay tôi ra, quay người bỏ đi.
Cánh tay tôi trở nên cô độc giữa không trung, không biết để vào đâu.
"Chân Ni…", tôi không biết phải làm sao, gọi với theo.
Chân Ni, Chân Ni, trong tim tôi vọng lại âm thanh như đang đứng trong hang núi.
Âm thanh ấy thúc đẩy tôi bỏ mặc tất cả để chạy theo nơi bóng Chân Ni vừa khuất dạng.
Đi theo con đường dẫn ra ngoài phố tìm hồi lâu, tôi vẫn không thấy bóng Chân Ni đâu. Gọi vào điện thoại di động của nó, nó cũng không hề bắt máy. Khi tôi sắp sửa từ bỏ, bất chợt nhìn thấy Thôi Hy Triệt.
Bên trong ngõ nhỏ mờ tối và tĩnh lặng, Thôi Hy Triệt đứng khom người, hai tay chống vào mặt tường phủ đầy những dây leo trước mặt.
Tập trung chú ý, tôi có thể nghe thấy tiếng rên đầy đau đớn mà anh ta cố nén lại.
"Không được đến đó!", khi tôi chuẩn bị bước đến gần, một tiếng nói chợt vang lên trong thâm tâm khiến tôi dừng bước lại.
Không được đến gần Thôi Hy Triệt, không được để Chân Ni tiếp tục hiểu lầm, không được!
Thế nhưng…
"Thôi Hy Triệt?", thế nhưng tôi vẫn không thể kiểm soát được bản thân mình, vẫn buộc miệng gọi tên anh ta.
Một hồi lâu, Thôi Hy Triệt không hề động tĩnh, mái tóc buông rũ xuống dường như đã mất đi vẻ óng mượt thường thấy.
Tôi lại cất tiếng một lần nữa: "Thôi Hy Triệt?"
Tấm lưng anh ta bỗng nhiên cứng ngắc, uốn lại thành một đường cong đầy cô độc, đứng trước mặt tôi, nó giống như một vòng tròn không hoàn hảo.
"Anh sao rồi? Có phải vừa nãy đã bĩ thương không?", tôi dừng bước chân lại.
"Đừng có để ý đến tôi!", anh ta lạnh lùng mở miệng, toàn thân hơi loạng choạng với vẻ yếu ớt.
Tôi lo lắng tiếp tục đến gần Thôi Hy Triệt, hỏi: "Có cần phải đưa anh đến bệnh viện không, sắc mặt của anh trông…"
Tôi còn chưa nói xong, Thôi Hy Triệt đột nhiên ngã về phía trước. Tôi vội vàng bước đến nơi, kịp đỡ lấy Thôi Hy Triệt vừa ngã vào lòng mình.
Trong khoảnh khắc, cơ thể tôi trở nên cứng ngắc và nhạy cảm, không dám có thêm hành động gì khinh suất.
"Đã bảo cô đừng có đến gần…", cằm Thôi Hy Triệt dựa vào vai tôi, khi anh ta nói cằm hơi ấn xuống khiến tôi có cảm giác đau đau.
Tôi sững người, không hiểu nổi vì câu anh ta thốt lên giống hệt một lời thở dài.
"Nếu như cô đến đây, tôi sẽ không thể nào kiếm chế nổi lại đến gần cô…"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc