Võ đường Không Liên.
Hôm nay Thiên Diệp cố ý xin chủ cửa hàng nơi mình làm thuê để được nghỉ, khi đó đang nằm xoài một cách lười biếng trên hành lang được dát gỗ phía bên ngoài cửa phòng phơi nắng. Không ngờ mới được một lúc, cả bầu trời đã tràn ngập những đám mây đen mang theo hơi nước nặng nề.
"Liệu có mưa không nhỉ?", Thiên Diệp tự hỏi với vẻ hơi buồn.
Một lát nữa thôi Aí Ni sẽ đến, nếu gặp mưa ướt thì làm thế nào? Không hiểu cô ấy có mang theo ô không?
"Này! Anh cùng ăn cơm với em nhé?", Thiên Diệp đang tập trung nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ Nhạc Huyên nói oang oang.
"Không cần đâu", anh trả lời bằng vẻ uể oải, trong giọng có một chút gì đó vui vui, "chờ lát nữa Aí Ni sẽ mang đến mấy món điểm tâm cô ấy tự tay làm."
"Aí chà! Phải rồi, phải rồi, chờ mà ăn món điểm tâm của anh", Hạ Nhạc Huyên nói bằng giọng hơi bực bội.
"Yên tâm đi, đợi lát nữa Aí Ni mang đến, anh cũng sẽ không chia cho em tí nào đâu", Thiên Diệp cười với vẻ đắc ý, có đôi khi anh phát hiện ra mình rất thích chọc tức Hạ Nhạc Huyên, chẳng phải khi còn nhỏ cô ấy thường xuyên bắt nạt anh hay sao? Tuy nhiên bây giờ anh không sợ cô ấy nữa rồi.
"Anh đi mà ăn, Phác Thiên Diệp, em mới không thèm ăn cùng ấy!", Hạ Nhạc Huyên tức giận đến mức không biết lấy gì để mắng Thiên Diệp mới được, nếu khi đó ở bên cạnh có cây gậy gỗ, chắc chắn cô sẽ giận dữ mà nên cho anh một trận.
Nhưng mà thật sự sẽ đánh vào người anh ư?
Không tìm được câu trả lời, thôi chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Hạ Nhạc Huyên giận dữ quay người đi thẳng.
Độp!
Một giọt mưa rơi xuống sàn gỗ.
Thiên Diệp chau chau đôi mày tuyệt đẹp, cuối cùng cũng bắt đầu mưa rồi. Anh đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài cổng võ đường.
Đứng ở ngoài cổng, từng giọt mưa rơi xuống dày đặc, chảy dài trên da thịt. Lạnh giá vô cùng.
Lần trước đổi điện thoại cho Aí Ni, đến giờ anh vẫn chưa mang đi sửa. Thế nên Thiên Diệp đành chạy đến bốt điện thoại cố định ở gần đó, gọi đến số của Aí Ni.
Tút tút tút!
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đến không có người nhận..."
Gọi đi gọi lại mười mấy lần cũng đều không có ai nhấc máy, Thiên Diệp không thể không cảm thấy lo lắng. Anh chạy về cổng võ đường, tiếp tục đứng đó chờ.
Mưa ào ào rơi xuống như trút nước.
Từng giọt mưa lạnh ngắt rơi trên đầu, trên người, trên từng tấc da để lộ ra ngoài quần áo của Thiên Diệp.
Khuôn mặt tuyệt đẹp giống như một con thiên tinh của anh phảng phất một làn sương mỏng như có như không, khi nhìn chăm chú về phía xa, khóe môi hơi mím lại thành một nụ cười nhẹ nhàng khiến vẻ đẹp ấy càng lay động lòng người.
Trên hành lang võ đường, Hạ Nhạc Huyên cũng đứng lặng lẽ nhìn từ phía sau lưng Thiên Diệp, một chiếc ô mau xanh da trời vẫn chưa mở được dựng im lìm ở cạnh tường.
Nước trong mắt Hạ Nhạc Huyên như đang dồn cả lại chỉ chực bung ra. Một võ sinh đứng gần đó tỏ vẻ không hiểu, hỏi:
"Chị sao thế? Sao mà lại khóc thế?"
"Không có gì. Bởi vì trời mưa, nên tự nhiên thấy hơi đau lòng..."
...
Trả Lời Với Trích Dẫn
Từ nhà Thôi Hy Triệt đi ra, Cam Trạch Trần kiên quyết đèo tôi về bằng chiếc xe máy cũ nát đó của anh ta. Chẳng có cách nào khác, tôi trực tiếp đạp cho chiếc xe một cái, trong sự kinh ngạc đến nỗi mắt chữ O mồm chữ A của anh ta, chiếc xe hoàn toàn rời cả ra.
Phù… tôi cũng tránh được một lần nữa phải đứng tấp nghé bên bờ vực của cái ૮ɦếƭ.
Lúc này đã quá giờ ăn trưa, tôi đột nhiên nhớ ra Thiên Diệp vẫn đang đợi mình mang đồ điểm tâm đến. Nhưng có lẽ anh không đợi được, đã tự mình đi ăn trưa rồi cũng nên. Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bỗng nhiên phát hiện hơn mười cuộc gọi từ số máy lạ đến.
Gay rồi!
Chắc chắn là Thiên Diệp vẫn đang đợi tôi.
Tôi vội vàng chạy ngay đến võ đường Không Liên như đã hẹn, trên đường đi, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa nặng hạt. Tôi ghé vào cửa hàng tạp hóa gần đó mua một chiếc ô, tiếp tục chạy về hướng võ đường.
Từ rất xa tôi đã nhìn thấy bóng Thiên Diệp đứng trước cổng võ đường. Từ dòng nước mưa xối xả ngăn cản tầm nhìn của tôi, nhưng trong mơ hồ dường như tôi nhìn thấy Thiên Diệp nở nụ cười. Giống như một màn sương, vừa thậtlại vừa hư ảo.
Trái tim như bị từng mũi kim nhọn chích vào, tôi vội vàng chạy đến bên Thiên Diệp, lấy chiếc ô che lên đầu anh.
"Thiên Diệp ngốc này! Đang mưa to thế, anh biết hay không hả?", tôi hét lớn lên.
"Ái Ni ngốc thì có, anh mới vừa đứng ra đây thôi", Thiên Diệp trái lại còn an ủi tôi.
Xì, trừ phi tôi là đứa ngốc nghếch thực sự thì mới tin điều đó. Từng sợi tóc của anh đều đang rỏ nước ròng ròng, áo cũng ướt nhẹp và đang dính chặt vào người.
Tôi lấy khăn tay ra, ra sức lau lên mặt Thiên Diệp, vừa chạm vào mặt anh đã cảm giác thấy lạnh như băng.
"Thiên Diệp ngốc, sao không đợi em trong phòng chứ?", tôi nổi cáu trừng mắt với anh.
Thiên Diệp cười với vẻ ấm áp, nói: "Vì nếu đừng đợi ở đây, từ rất xa anh có thể nhìn thấy em rồi."
Mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn, từng giọt khi chạm vào mặt đất đều vỡ òa như những đóa hoa pha lê bừng nở.
Tôi đưa bàn tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay đang cầm cán ô của Thiên Diệp, dùng bộ mặt đầy tức giận để mắng mỏ anh: "Lần sau anh mà ngốc nghếch đừng chờ trong mưa thế này nữa, đừng có mà để em nhìn thấy, nếu như để em nhìn thấy, em sẽ Gi*t anh luôn."
"Hung đồ thế cơ à? Anh không tin đâu", khóe miệng Thiên Diệp hơi hếch hếch lên.
"Không Gi*t anh, thì sau này cũng không tha thứ cho anh", tôi càng tỉ vẻ hung tợn, nụ cười trên môi anh lại càng trở nên rạng rỡ hơn.
Tôi bất lực kéo Thiên Diệp quay vào trong phòng, tìm một tấm khăn sạch lau đầu cho anh.
Thiên Diệp nhắm mắt lại một cách lười nhác và bộ dạng cực kỳ hưởng thụ. Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, mở to mắt hỏi tôi: "Chẳng phải em hẹn làm mấy món mang đến cho anh ư? Còn nữa, vì sao lại đến muộn như vậy? Gọi điện rất nhiều nhưng không thấy em trả lời?"
"Món điểm tâm em quên không làm rồi, để lần sau sẽ đem đến cho anh."
Tóc anh cuối cùng cũng khô hơn một chút, tỏa ra một mùi thơm của những cánh hoa. Nghe tôi nói quên không làm điểm tâm, anh tỏ rõ vẻ hơi thất vọng. Không hiểu vì sao tôi lại muốn giấu chuyện mới rồi đến thăm Thôi Hy Triệt, nói với anh: "Ở trường có việc bận nên em đến muộn."
"Thật tiếc quá, không được ăn món điểm tâm của Ái Ni tự tay làm rồi. Thế em đã ăn trưa chưa? Anh đói quá."
"Phác Thiên Diệp, đến giờ này mà anh vẫn chưa ăn thứ gì sao? Thật là không còn gì để nói với anh, đến bản thân mình cũng không biết chăm sóc một chút. Ở đây đợi em, em đi mua đồ ăn về."
"Ái Ni, Ái Ni…"
Tôi mở ô ra, chạy đến một siêu thị gần đó. Bánh ga tô, sandwich đều nguội lạnh cả rồi, thế nên tôi mua một đống mì tôm.
"Sao toàn là mì tôm thế này?", khi mang về đến nơi, Thiên Diệp hỏi.
"Trời đang mưa nên nếu ăn thứ gì ấm nóng sẽ tốt hơn."
"Nhìn thấy Ái Ni là ở chỗ này của anh cảm thấy ấm lắm rồi", Thiên Diệp đưa tay vỗ vỗ vào chỗ trái tim.
"Ha! Thiên Diệp, em nói cho anh biết, sau này đừng có mà tùy tiện nói những câu đó với các cô gái, cũng đừng có mà làm những động tác ấy!", tôi vung một cánh tay lên.
Thiên Diệp cười khổ não xua xua tay, giải thích: "Anh có nói một cách tùy tiện đâu."
"Mau ăn đi", tôi úp xong bát mì, giục anh ăn. Chợt nhớ ra việc Chân Ni nhờ mình, bèn hỏi anh: "Thiên Diệp, Chân Ni sắp tham gia biểu diễn một vở kịch, con bé muốn mời anh đến xem, đồng thời nhờ anh giúp một việc."
"Được thôi, giúp việc gì?", trong làn khói bốc lên từ bát mì tôm, Thiên Diệp nhìn tôi cười.
"Xin anh hãy hỏi là việc gì trước, sau đó mới chấp nhận có được không?", tôi tỏ vẻ hơi bất lực.
"Ha ha, vậy thì xin hỏi em định nhờ anh giúp việc gì?", Thiên Diệp cố ý nói thật khẽ.
"Chân Ni muốn anh giúp nó biểu diễn một bản nhạc lúc vở kịch mở màn", tôi vừa nói xong, thấy bàn tay cầm đũa của anh chợt dừng lại một chút, nỗi buồn thương chợt trào lên trong mắt như màn sương.
Thiên Diệp cười nhạt nói với tôi: "Anh không thể chơi đàn được nữa rồi."
"Vì sao thế?", tôi không hiểu, hỏi lại anh.
"Ha ha, vì tài cùng sức kiệt rồi", nụ cười Thiên Diệp mang màu sắc hơi ảm đạm, "tuy nhiên nếu như em muốn anh đi, anh sẽ đến đó chơi một lần. Nhưng nếu anh chơi đàn thêm một lần nữa mà bàn tay này trở thành tàn phế, em còn muốn anh đi không?"
"Tay anh có thể cầm đũa, có thể đánh đòn quật vai, chắc sẽ không có chuyệng gì đâu. Thiên tài dương cầm đẳng cấp thế giới dù có tài cùng lực kiệt, khi tấu lên bản nhạc chắc vẫn khiến bọn em kinh ngạc đấy."
"Ha ha, cũng có thể nói như thế", Thiên Diệp cúi đầu tiếp tục ăn mì tôm, trong làn khói cuộn lên, tôi không nhìn rõ mặt anh.
Phù phù…
Chỉ muốn giúp Chân Ni thuyết phục Thiên Diệp, hy vọng buổi biểu diễn con bé có thể thành công.
Tuy nhiên, tại sao tong lòng tôi cứ có cảm giác bất an?