Vào lúc gần như tuyệt vọng, tôi trông thấy Chân Ni từ một lối khác đi tới.
"Tìm mãi từ nãy đến giờ mà không thấy bóng hội trưởng Triệt đâu. Có vẻ như tìm một ngưởi ở trong mê cung cũng khó quá nhỉ?", con bé chau mày nhìn tôi hỏi với vẻ phiền não.
Nhìn thấy Chân Ni chuẩn bị chạy sang phía bên trái, tôi không kìm được kéo tay nó lại: "Em đi sau lưng chị, có thể là Thôi Hy Triệt ở phía bên này đấy."
"Có thật không?", Chân Ni nhảy lên với vẻ với vẻ vui mừng, hứng thú đi theo tôi vào con đường nhỏ.
Mới đi được mấy bước, con bé đã dừng lại, ánh mắt trở nên hơi miên man.
Cho rằng con bé nghi ngờ gì đó, tôi vẫy vẫy tay, cười tươi cổ vũ nó: "Chắc em sẽ gặp anh ấy thôi."
Phải rồi, Chân Ni rất thích Thôi Hy Triệt, thế nên tôi không thể giành lấy thứ mà em gái mình đã thích.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, một tia nhìn hận thù lóe lên trong mắt Chân Ni rồi vụt qua đi. Tiếp đó, con bé quay người rồi mất hút vào một góc rẽ khác của mê cung.
Thế là sao nhỉ, tôi có nhìn nhầm không?
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi một mình hốt hốt hoảng hoảng tìm lối thoát ra khỏi mê cung.
Dường như phải trải qua cả một thế kỷ, lâu đến nỗi tôi sắp sửa ngạt thở trong những lối rẽ không biết đâu là điểm kết của mê cung, cuối cùng tôi cũng thấy lối ra. Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy Thôi Hy Triệt sắp sửa đi ra từ một lối thoát khác.
Trực giác mách bảo tôi bước nhanh hơn, không muốn lại đối mặt với anh ta.
"Này, Mộ Aí Ni...", giọng nói của anh ta nghe cứng nhắc, mang theo một nỗi tức giận không sao kiềm chế nổi.
Gọi tôi làm gì kia chứ?
Còn Chân Ni không phải là đi tìm anh ta theo hướng đó hay sao? Vì sao hai người bọn họ không xuất hiện cùng lúc?
Bất kể như thế nào, bây giờ tôi tuyệt đối không được dừng lại, không thể tiếp tục luấn quấn với anh ta được.
Tôi bước nhanh, phía sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân vang lên, quyết đoán hơn.
Bịch bịch bịch!
Hệt như những trọng âm rơi trên phím đàn khiến tâm tư tôi rối loạn.
Đột nhiên, Thôi Hy Triệt kéo tay tôi lại bằng lực rất mạnh. Tôi cố giằng ra với vẻ mất kiên nhẫn, không ngờ anh ta nhanh chóng chuyển đến đứng trước mặt tôi, dùng nốt canh tay còn lại ôm chặt lấy tôi, kéo tôi sát vào lòng mình.
Anh ta muốn làm gì đây?!
Sự tức giận trong lòng tôi bỗng chốc dâng lên như nham thạch núi lửa, đúng lúc sắp sửa trào ra, đột nhiên...
"Kịch! Xoảng!"
Âm thanh vẳng đến như thứ gì đó vừa vỡ toác.
Đang ôm chặt tôi, khóe miệng Thôi Hy Triệt bỗng bật ra tiếng kêu khe khẻ, cả người hơi run lên trong chốc lát.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi mở to mắt, tầm nhìn lập tức chạm vào con ngươi đã trở thành màu xanh ngắt u ám của Thôi Hy Triệt. Anh ta ngoảnh đi tránh cái nhìn ấy, dùng hết sức đẩy tôi ra.
"Tôi đối với cô mà nói, cũng giống như con mãnh thú hay cơn hồng thủy ư?", khóe miệng anh ta hơi nhếch lên với vẻ lạnh lùng, thêm vào đó là nụ cười tự chế giễu mình.
Nhìn thấy nụ cười của anh ta, trái tim cố làm bộ tàn nhẫn của tôi lại bắt đầu dội lên đau nhói.
Thôi Hy Triệt cười kiểu ngang ngạnh rồi quay người đi, đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từng vệt lớn màu đỏ sẫm thâm ra lớp áo sơ mi anh ta đang mặc, giống như những đóa tường vi nở mỗi lúc một lớn hơn, càng lúc càng chói mắt.
Một mùi tanh ngọt phảng phất trong không khí.
Máu ử?
Trên mặt đất, những mảnh vỡ của bể cá thủy tinh lấp lánh ánh sáng trông rợn người, chói đến mức tôi cảm thấy đau cả mắt.
Lẽ nào... việc anh ta ôm lấy tôi mới rồi là để ngăn tôi khỏi vật này?
Tim tôi hỗn loạn và co thắt lại , nhìn theo bóng Thôi Hy Triệt đang từng bước rời khỏi nơi ấy trong tâm trạng phức tạp. Có một giọng nói nào đó không ngừng bảo tôi đi về hướng đó, hỏi xem vết thương của anh ta thế nào, có đau không...
Thế nhưng...
Chân Ni... không biết Chân Ni đã đứng ở cửa ra từ khi nào, nhìn tôi với anh mắt đầy phẫn nộ và khác thường. Tôi dừng bước, miệng hé mở định nói gì xong lại ngâm chặt lặng im, tất cả những lời muốn nói ra đều rũ tàn như cánh hoa.
Thế là tát cả sự mềm yếu vì cảm động đều hóa thành một nỗi đau...
"Sao lại có bể cá?", Hạ Nhạc Huyên cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, xuất hiện sau lưng tôi.
Tôi giật mình lấy lại ý thức: "Đúng rồi, sao lại có bể cá bay về phía mình nhỉ?"
Là… tôi bất chợt nhớ đến ánh mắt Chân Ni nhìn mình lúc quay người đi ở trong mê cung, còn vị trí con bé đúng mới rồi nữa…
Là Chân Ni làm ư?
"Á, sao Thôi Hy Triệt lại bị thương thế kia?", Hạ Nhạc Huyên lại tiếp tục kêu lên kinh ngạc.
Khi ấy, thân hình Thôi Hy Triệt hệt như một bức tượng điêu khắc mà Thượng đế hài lòng nhất, cầm trên tay, không khí xung quanh anh ta giống như vừa trải qua một cơn bão lớn, những gì còn sót lại là sự nguy hiểm và hơi lạnh tàn khốc.
Anh ta như vậy khiến người ta sợ hãi không dám đến gần.
Thôi Hy Triệt không hề dừng chân lại, cũng không hề quay đầu nhìn tôi một cái, lấy điện thoại ra gọi lái xe rồi đưa Chân Ni cùng về.
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?", Hạ Nhạc Huyên nhìn theo tất cả với vẻ không lý giải nổi, sau đó đưa ánh mắt đầy nghi hoặc chuyển lên người tôi.
"…", tôi bất giác cắn chặt môi, cố gắng ngăn sự đau đớn đang trào lên mãnh liệt trong lòng.
"Ái Ni…", Hạ Nhạc Huyên khẽ gọi, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay tôi với vẻ quan tâm.
Khi ấy, Thiên Diệp cuối cùng cũng ra khỏi mê cung. Khuôn mặt anh rạng rỡ một nụ cười, dần dần chữa lành vết thương của tôi bằng nụ cười êm ái ấy.
Trái tim cuối cùng không đau xé nữa.
"Bọn họ đâu rồi?", Thiên Diệp không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"À, Chân Ni và Thôi Hy Triệt về trước rồi", Hạ Nhạc Huyên nhìn tôi một cái, quyết định che giấu sự thật.
"Ái Ni, không kể truyền thuyết thế nào, cũng không ai có thể chia rẽ được duyên phận của anh và em", Thiên Diệp bỗng nhiên ôm lấy tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất an.
Còn Hạ Nhạc Huyên khi nhìn thấy anh gần gũi với tôi như thế, nỗi buồn trong mắt càng trở nên sâu sắc.
Cảm giác sợ hãi và lo lắng không hiểu vì sao bỗng dội lên trong lòng tôi. Tôi không muốn làm bất cứ ai bị tổn thương, vậy tại sao vẫn luôn luôn có người bị tổn thương? Tại vì sao tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào một nỗi đau thương lớn chứ?
Ông trời ơi, xin hãy tin rằng, đây không hề là ý muốn của con.