Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 26

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Kết quả là khi đến sông Minh, đội ngũ đã phát triển thành ba người tôi, Hạ Nhạc Huyên và Thiên Diệp. Bởi vì Hạ Nhạc Huyên nói không muốn để Thiên Diệp cứ bị ong ve trong cửa hàng nơi anh ấy làm thuê quấn quít xung quanh, thế nên nhất định bảo tôi gọi Thiên Diệp đi.
Bầu trời hôm nay thoáng rộng đến mức khiến người ta lo lắng, đến một cụm mây nhỏ cũng không thấy dấu tích gì.
Ở bên kè đá được chạm khắc những hình hoa văn tinh tế, Thôi Hy Triệt và Chân Ni đang đứng cạnh nhau.
Từng cơn gió thổi vù vù qua chiếc áo sơ mi rộng rãi của Thôi Hy Triệt, khiến anh ta như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay đi.
Đôi mắt sâu thẳm màu xanh ngắt giống hệt màu trời.
Chân Ni giơ tay vẫy vẫy về phía chúng tôi, vì sao chỉ những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy Chân Ni là một đứa trẻ hiền hòa, một cô em gái rất mực yêu thương chị nó.
"Chị, bạn trai của chị đúng không? Đẹp trai quá!", Chân Ni ám chỉ Thiên Diệp đang đứng cạnh tôi, vẫn cười tươi rạng rỡ.
"Là Thiên Diệp, hồi nhỏ em cũng biết anh ấy mà", tôi giới thiệu Thiên Diệp với Chân Ni xong, sau đó chỉ sang Hạ Nhạc Huyên nói, "còn đây là chị Hạ Nhạc Huyên, hồi ở La Đồ nhà có mở võ đường đấy."
"Chào em, Mộ Ái Ni. Anh là Phác Thiên Diệp, em còn nhớ không?"
"Hi, chị là Hạ Nhạc Huyên."
"Oa oa, là hai người. Ha ha, Thiên Diệp người vẫn luôn bám dính lấy chị Ái Ni, lại còn Hạ Nhạc Huyên đánh nhau cực kỳ lợi hại nữa. Nói cho cùng, mấy người là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên còn gì", Chân Ni nhìn tôi và Thiên Diệp với vẻ đầy ý vị, sau đó quay sang Thôi Hy Triệt nói, "hồi còn nhỏ, Thiên Diệp rất thích chị em đấy."
Nghe thấy Chân Ni nói câu này, tim tôi giống như bị ai đó cầm kim chích vào, ngấm ngầm đau.
Chân Ni, chúng ta vốn là một vòng tròn hoàn chỉnh, sao giờ đây lại chỉ còn sự lợi dụng và làm tổn thương nhau thế?
Khuôn mặt u ám của Thôi Hy Triệt liếc nhìn tôi một cái, sau đó bỏ đi trước, để bọn tôi lục ᴆục đi sau.
"Sông Minh là một điểm ngắm cảnh rất đẹp ở Mễ Á, đến buỗi tối khi thắp đèn lên mới thực sự mê đắm lòng người. Tuy nhiên ban ngày đến đây, có thể đi tản bộ xung quanh, hoặn đạp xe lòng vòng, cũng thú vị lắm", tôi thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Thiên Diệp.
Nhưng nói gì thì nói, thỉnh thoảng tôi lại ngại ngùng nhìn anh. Trong đầu hiện lên bài báo trên tạp chí xem trong quán cà phê và cả những chuyện mà Hạ Nhạc Huyên nói với tôi. Tôi muốn hỏi Thiên Diệp anh có phải nghệ sĩ dương cầm không, tôi muốn nói với anh đừng vì tôi mà vứt bỏ tất cả như thế. Dù rằng đã biết tất cả những điều đó là thực, nhưng tôi vẫn muốn được nghe câu trả lời từ chính miệng anh.
Bởi vì trong sâu thẳm tôi vẫn hy vọng rằng những điều đó không phải là sự thật. Dường như chỉ có vậy mới làm cảm giác hối hận trong tôi vơi bớt phần nào.
Chân Ni bước đi phía trước với những bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang nói gì đó với Thôi Hy Triệt. Đi đến chỗ người ta cho thuê xe đạp đôi, con bé bỗng nhiên nổi hứng, đòi thuê 3 chiếc.
"Chúng ta cùng thi xem ai nhanh hơn nhé, được không? Ai đến cuối con đường kia trước thì người ấy giành phần thắng".
"Được! Chị nhất định sẽ thắng", Hạ Nhạc Huyên cũng thêm vào với vẻ đầy hưng phấn.
Chúng tôi chia thành 3 nhóm, Chân Ni và Thôi Hy Triệt đi một chiếc, tôi và Thiên Diệp đi một chiếc, còn Hạ Nhạc Huyên một mình một chiếc.
"Oa oa, thật là sảng khoái!"
"Hội trưởng Triệt, cố lên!"
"Mấy người không thắng nổi tôi đâu, ha ha, tôi chỉ có một mình mà."
Từng cơn gió thổi mơn man trên con đường thẳng tắp ngập tràn ánh nắng bên bờ sông Minh. Thỉnh thoảng tiếng cười đùa của chúng tôi lại vang lên.
Thời khắc vui vẻ ấy sẽ mãi mãi được giữ trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim tôi.
Tôi ngồi trên yên đằng trước xe đạp, giơ cả hai tay lên, ánh mặt trời vuốt ve trên mặt, từng luồng gió trôi qua kẻ tay tôi như một tấm lụa mỏng manh. Nghe tiếng Thiên Diệp hét lớn đằng sau: "Ái Ni, em có muốn thắng không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn sang Chân Ni vẫn đang không ngừng thúc Thôi Hy Triệt đạp nhanh, cười nói: "Không muốn, đi nhanh như vậy sẽ bỏ qua nhiều cảnh đẹp tiếc lắm."
" Ha ha ha ha…", Thiên Diệp cười như thể một vườn hoa oải hương đang nở đẹp vô cùng.
Cuối cùng, Hạ Nhạc Huyên về thứ nhất, cô ấy nhảy đến bên cạnh Thiên Diệp, mặt sáng bừng giơ hai ngón tay ngụ ý chiến thắng. Thiên Diệp vui vẻ vò đầu tóc cô ấy rối tung lên, khiến Hạ Nhạc Huyên không ngừng buông ra những lời oán trách.
Khi ấy, tôi chợt cảm thấy từ trong sâu thẳm một ánh nhìn lạnh lẽo đang chú mục vào mình, quay lại lập tức nhìn thấy gương mặt của Thôi Hy Triệt.
Ánh nắng chói lọi chiếu sáng rực rỡ trên người anh ta.
Những cánh chim trắng muốt dang rộng bay lên từ sau người Thôi Hy Triệt.
Giống như một cảnh ảo đẹp tươi vô cùng trong truyền thuyết.
"Này, mọi người mau đến đây, trò này chơi rất thú vị đấy", Chân Ni đứng đằng xa giơ tay lên vẫy chúng tôi.
Hóa ra là trò tìm đường trong mê cung, người bán vé nói trong mê cung này có một câu chuyện thần thoại, nếu có thể gặp người mình thích trong đó, có nghĩa là giữa hai người có một mối duyên mà suốt cả cuộc đời không thể nào chia cắt nổi.
Cả Chân Ni và Hạ Nhạc Huyên đều tỏ ra cực kỳ phấn khích đòi mọi người phải vào bằng được.
Thiên Diệp đi lên trước nhìn một lượt rồi cười lớn: "Hạ Nhạc Huyên, trong này có người mà em thích à? Nếu không có thì vì sao lại thích vào trong đó chơi thế? Ha ha."
"Em muốn vào để cảm nhận truyền thuyết thần bí trong mê cung không được hay sao?"
Nói xong, Hạ Nhạc Huyên bèn cầm tấm vé đầu tiên một mình đi vào trong mê cung.
Còn Chân Ni trước khi đi vào mê cung vẫn quay lại nói với Thôi Hy Triệt: "Hội trưởng, anh nhất định, nhất định phải tìm thấy em đấy nhé."
Cứ vậy, chúng tôi từng người một đi vào trong mê cung. Là bắt đầu tìm kiếm con đường định mệnh vốn thuộc về mình, hay là đi theo bước luân hồi của sự sai lầm đây?
Ở trong mê cung, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời xanh ngắt. Hai bên là những bức tường có bám đầy dây leo chằng chịt.
Trong không gian yên tĩnh ấy, dường như có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ khàng của chính mình.
Không phải, còn cả tiếng bước chân rất nhẹ nhàng từ đằng sau vọng lại nữa. Tôi quay lại nhìn với vẻ cảnh giác.
Là Thôi Hy Triệt!
Anh ta cũng dừng chân lại, mắt chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt như có một tảng băng mòng màu xanh ngắt, có vẻ như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ lập tức vỡ ra thành ngàn mảnh, khiến người ta bất giác phải cẩn trọng nén hơi thở của mình lại.
Tôi hơi bực mình, mở miệng: "Anh đi theo tôi à?"
Anh ta nhún nhún vai với vẻ không thèm quan tâm: "Cảm giác về phương hướng của tôi rất kém."
"Như thế này là vi phạm nguyên tắc của trò chơi đấy."
"Đã là trò chơi, cần gì phải có nguyên tắc nào."
૮ɦếƭ mất, anh ta đang chơi chữ với tôi chắc? Tôi giận dữ đi đến trước mặt Thôi Hy Triệt, lấy hết sức đẩy mạnh vào иgự¢ anh ta: "Thôi Hy Triệt, nếu anh có ý kiến gì có thể nói thẳng với tôi, tôi không thích có người cứ ẩn mặt trong bóng tối, sau đó dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn trộm mình."
"Cô không nhìn tôi thì làm sao lại biết là tôi nhìn cô?", không ngờ Thôi Hy Triệt lại có thể phản bác một cách bất lực như thế, tôi nhất thời tắc nghẹn lời.
"Cô thích anh chàng đó đúng không?", Thôi Hy Triệt bất ngờ hỏi một câu chẳng ra đầu ra cuối.
"Anh chàng nào kia?"
"Phác Thiên Diệp."
"Vì sao tôi lại phải trả lời anh?", tôi dùng sức đẩy anh ta một lần nữa, nào ngờ anh ta lập tức giữ chặt lấy tay tôi.
Những ngón tay thon dài của anh ta giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Lạnh lẽo vô cùng, thêm vào đó là cảm giác run rẩy như khi tiếp xúc với dòng điện giật.
Thình thịch thình thịch!
Tim bỗng nhiên nhảy loạn lên như không được kiểm soát, những ngón tay của tôi bỗng bấu chặt vào bàn tay anh ta trong vô thức.
"Tôi muốn biết."
"Vậy thì tại sao anh muốn biết?"
"Bởi vì tôi kông hy vọng cô thích anh ta."
"Vì sao anh không hy vọng tôi thích anh ấy? Ha, lẽ nào anh lại thích tôi??
Tôi nghĩ tôi và Thôi Hy Triệt có lẽ đều là một loại người, cho đến khi đối phương chưa đưa ra con át chủ bài, thì sẽ lấn tới ép bước từng bước một, không ai muốn mở miệng nói ra mục đích của mình trước. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới lần này là… tôi lại thắng.
"Làm thế nào bây giờ? Tôi nghĩ tôi đã hơi hơi thích cô rồi."
"Ai thèm để ý đến anh. Ừm, cái gì kia?". Anh ta vừa nói cái gì nhỉ?
Vì quá ngạc nhiên, đồng tử trong hai con ngươi tôi mở to hết cỡ. Tôi nhìn Thôi Hy Triệt với vẻ không hiểu ra làm sao, quên mất cả việc rút tay mình về.
Trong thâm tâm tôi không ngừng nói với bản thân mình: nhất định là nghe nhầm, là nghe nhầm…
"Mộ Ái Ni, cô không nghe nhầm đâu", anh ta dường như nhìn xuyên qua tâm tư của tôi, cúi đầu xuống nói.
Những lọn tóc tơ mềm mại hơi quăn của anh ta rủ trên trán tôi, cảm giác của sự tiếp xúc như say như dại.
Một mùi hương thơm ngát đầy lãng mạn cuốn lấy khứu giác của tôi.
Mộ Ái Ni! Mau rời xa anh ta! Rời xa anh ta!
Những lời cảnh báo nguy hiểm không ngừng được phát ra từ thâm tâm tôi, nhưng hai chân cứ như bị một phép thuật nào đó buộc lại bằng lời nguyền, không thể nào dịch chuyển được một centimet.
Cả khuôn mặt anh ta được bao phủ bởi một ánh sáng chói lòa, vẻ đẹp toàn bích ấy khiến người ta phải động lòng.
Thôi Hy Triệt ghé sát tai tôi nói khẽ khàng, từng chữ từng chữ:
"Tôi-đã-thích-cô-một-chút-rồi-Mộ-Ái-Ni"
Hơi thở anh ta phả bên tai tôi, ngây ngất say mê, khiến toàn thân tôi bất giác run rẩy, co rút lại.
Dường như bị giọng nói lạnh lẽo nhưng lại ấm nóng ấy mê hoặc, ý thức của tôi dần dần biến mất, trong đầu hiện lên từng đoạn, từng đoạn ký ức liên quan đến Thôi hy Triệt.
Trong đêm vũ hội hóa trang ấy, chúng tôi đã cùng cuốn xoay trong điệu valse uyển chuyển.
Trên xe buýt, anh ta luôn đứng đằng sau lưng tôi và kịp thời đưa cánh tay ấm áp đó ra đỡ lấy thân tôi.
Bên dưới khu phòng học, anh ta đã cảnh cáo khi tất cả mọi người chuẩn bị đưa nắm đấm về phía tôi: Từ nay về sau không ai được bắt nạt cô ấy nữa.
…Tất cả miền ký ức ấy như tìm được lối thoát ra ngoài, cuộn trào về phía tôi. Tiếp sau đó trái tim không ngừng cắn xé, gần như cắn đến toát ra một lỗ hổng lớn.
Thôi Hy Triệt thích tôi ư?
Vậy thì tôi có thích anh ta không?

Cả trái tim như vừa bị nổ tung ra, những giọt máu tươi màu hoa tường vi đều trào hết ra ngoài.
Cảm giác này chứng tỏ điều gì nhỉ?
Tôi… cũng thích anh ta?
Không! Không thể thế! Không đời nào!
Chân Ni…
Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa tường vi của Chân Ni, nó như một luồng điện xẹt qua đánh thức tôi. Tôi hoảng hốt lùi về sau mấy bước, đồng thời cố tránh xa khỏi luồn hơi thở của anh ta như tránh khỏi con mãnh thú hay cơn hồng thủy.
Nhận ra phản ứng của tôi, đồng tử Thôi Hy Triệt thu hẹp lại, thần sắc trở nên lạnh lẽo: "Sao thế? Đúng là cô thích gã kia à?"
Tôi cắn chặt môi, nhếch cằm lên một cách kiêu ngạo: "Tôi thích ai không phải việc của anh."
"Mộ Ái Ni", Thôi Hy Triệt gầm lên như bị tổn thương, anh ta bước lên đằng trước, giữ chặt hai vai tôi rời lắc mạnh, "Mộ Ái Ni, cô đúng là con người lạnh lùng độc ác. Tại sao tôi lại có thể thích cô kia chứ?"
Giọng anh ta giống hệt tiếng gầm gừ giãy giụa của con thú bị thương.
Tôi cảm thấy hơi váng vất vì bị lắc mạnh, tim co thắt lại thành một cụm, ngấm ngầm đau. Tôi không muốn những người bên cạnh mình bị tổn thương, nhưng nếu như bắt buộc phải làm tổn thương người đó mới có thể bảo vệ được người tôi cần bảo vệ, vậy thì như tôi đã nói…
Tôi sẽ bất chấp tất cả!
"Tôi khuyên anh nên nhanh chóng chấm dứt cái ý thích chẳng ra làm sao ấy đi, bởi vì tôi phát hiện ra rằng tôi rất khó để thích được anh", nói xong, khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Là tàn nhẫn với anh ta, hay tàn nhẫn với chính bản thân mình?
Sắc mặt Thôi Hy Triệt trở nên cực kỳ lạnh giá, ánh mắt mỗi lúc một trở nên điên cuồng: "Tại vì sao? Lẽ nào tôi không bằng cái gã Phác Thiên Diệp kia, hắn cười với đứa con gái nào cũng vẫn cái nụ cười dịu dàng ấy, nói không chừng còn là một kẻ lăng nhăng, còn đối với cô có khi cũng chỉ chơi một lúc cho chán rồi đá đi ngay."
"Anh câm miệng lại", tất cả các cả, xúc khó gọi tên trong tôi bỗng chốc hóa thành sự phẫn nộ, tôi nhìn thẳng anh ta, nói với giọng căm tức: "Thôi Hy Triệt, anh lấy gì ra mà so sánh với Thiên Diệp? Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh với Thiên Diệp là gì không?"

Trong một phút bình tĩnh ngắn ngủi, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cả tôi và anh ta. Tôi lạnh lùng nhìn đôi mắt mỗi lúc một trở nên xanh sẫm hơn của Thôi Hy Triệt, màu xanh như một điềm báo cơn giông bão khủng khi*p đang kéo đến đầy trời.
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Thiên Diệp là", trên miệng tôi nở một nụ cười lạnh giá, chầm chậm nói, "Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui cho người khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta…"
Ánh nắng sáng chói đến láo mắt.
Đôi mắt anh ta giống như mặt biển lớn mênh ௱ôЛƓ sâu thẳm đang ấp ủ hình thành một cơn bão lớn.
Miệng tôi cười mỗi lúc một rộng hơn, mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Giọng nói vỡ vụn mang theo một chút buồn đau vang lên trong không gian quang đãng: "Chỉ đem đến… tổn thương"
Con người lạnh lùng như anh chỉ đem đến cho người ta sự tổn thương…
Chỉ có sự tổn thương…
Tổn thương…..

Giống như một lời nguyền đầy tà ác, những dây leo xanh ngắt mọc đầy xung quanh đều dường cánh tay dài về phía anh ta như bị phù phép, dần dần quấn lấy toàn thân, thắt chặt vào cổ anh ta, rồi từ từ siết mạnh, từ từ hằn lên trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta một vết thương không thể nào chữa lành nổi.
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở đầy phẫn uất của Thôi Hy Triệt, nhưng rồi cuối cùng cơn giông tố ấy không ập xuống.
Anh ta nắm chặt bàn tay, quay người, để lại cho tôi một cái bóng đầy đau thương rồi mất hút trong một góc ngoặt của mê cung.
Chỉ còn lại mình tôi không còn chút cảm giác nào về phương hướng, lạc lối trong mê cung, giống như một con thú nhỏ không biết dựa vào đâu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc