Yêu theo mách bảo của bản năngVăn phòng Hội học sinh trường Duy Nhã.
Tôi nhìn quyển bài thi tháng của mình và khẽ thở dài. Thực sự là nghiêm trọng rồi, một câu trong bài thi môn vật lý bị khoanh một vòng tròn màu đỏ rõ to. Nhưng mà vì sao tôi lại có thể làm sai câu này được nhỉ? Rõ ràng là cực kỳ đơn giản.
Mộ Ái Ni, rốt cuộc là lúc đó mày đang nghĩ gì thế?
Thở dài một lần nữa, tôi ngửi thấy mùi thơm của một món điểm tâm bay trong không khí.
Thôi Hy Triệt đang gõ gõ trên bàn phím chiếc laptop mini của anh ta, thỉnh thoảng lại dừng một chút, đưa tay sang chiếc hộp đựng đồ điểm tâm để bên cạnh bàn, cầm một miếng bánh ga tô hoa hồng lên ăn.
Thật là kỳ quặc, rõ ràng là bánh tôi mang đến cho anh ta, vậy mà tôi không hề được ăn một miếng.
Ây, phải tự trách bản thân thôi, bởi vì Thôi Hy Triệt giúp tôi làm rõ cái vụ tiêu cự kia, nên tôi hơi hơi cảm động, đã làm bánh điểm tâm đến cho anh ta thay lời xin lỗi, sau đó hàng ngày đều đến văn phòng hội điểm danh rất đúng giờ, đối diện với bộ mặt lạnh như núi băng ngàn vạn năm vẫn không thay đổi kia mà tự ngược đãi bản thân mình.
"Kết quả thi hàng tháng sau này đều được tính vào tổng thành tích của cả năm, nếu kết quả thi tháng sau mà lại kém thế này, thì không cách gì để nhận được học bổng nữa rồi", tôi chống cằm, thấp giọng nói với vẻ bất lực.
"Đã từng nghe câu này bao giờ chưa: cái gì của anh thì là của anh, cái gì không phải của anh thì không phải là của anh", Thôi Hy Triệt bất ngờ nói tiếp lời tôi.
"Câu đấy có nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là nếu không giành được tiền học bổng thì tức là nó không thuộc về cô."
"Xì, tôi chỉ biết rằng nếu như tôi không cố gắng giành lấy nó thì nó sẽ mãi mãi không thuộc về tôi thôi."
"Tôi thì không cho rằng việc cố gắng giành lấy một món tiền nhỏ gần như chẳng dùng được vào việc gì có ý nghĩa lớn lắm."
"Còn tôi thì phát hiện ra rằng việc ngồi đây mà thảo luận về vấn đề này với anh càng không có một chút ý nghĩa nào. Không, phải nói là một sự sai lầm lớn."
"Mộ Ái Ni !", giọng nói của anh ta bỗng nhiên hạ thấp xuống còn không độ.
Lại nổi giận rồi hay sao?
Ha ha, mỗi lần anh ta nổi giận, đều gọi đầy đủ tên của tôi như vậy. Tuy nhiên, lúc này đây tôi chỉ muốn dùng tất cả những thứ có sẵn bên mình để ném vào người anh ta.
"Đúng, tiền học bổng đối với anh mà nói gần như chẳng dùng được vao việc gì! Món tiền nhỏ đó, có thể còn chẳng giá trị bằng chiếc áo đồng phục có gắn tên anh mà anh đang mặc trên người ấy chứ!" Có trời mới biết vì sao tự nhiên tôi lại kích động đến thế, nhưng cảm giác uất ức trong lòng như đang trào sôi lên, khuấy đảo, khiến tôi sốt ruột không yên, "Thế nhưng anh có biết ý nghĩa của nó đối với tôi không? Có lẽ anh còn chẳng thèm nhìn liếc qua tờ tiền mệnh giá 50 tệ, tiện tay có thể vứt thẳng vào hộp đựng tiền trên xe buýt, nhưng số tiền đó tôi có thể đi xe buýt đến 50 lần. Còn cái số tiền học bổng mà anh nói là "không thuộc" về tôi ấy, nếu tôi giành được, điều đó có nghĩa là tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình, có thể chăm sóc những người khác trong gia đình tôi.:"
"Mộ Ái Ni, tôi không hề có ý đó…", Thôi Hy Triệt đứng lên, bước đến gần tôi.
Thân hình cao lớn và thanh tú của anh ta che đi ánh nắng chói mắt từ cửa sổ.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, lớp băng vốn phủ trong đôi mắt ấy bắt đầu tan ra, một dòng cảm xúc không biết gọi tên là gì đang lấp lánh.
Tôi lùi về phía sau tỏ ý chống đối, từng bước từng bước, vừa lắc đầu vừa nói: "Nhưng mà Thôi Hy Triệt, tôi lại không hề muốn biết anh có ý gì."
Nói xong, tôi lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Cho đến bây giờ tôi mới biết, khi đứng trước một con người vốn ưu việt bẩm sinh như Thôi Hy Triệt, tôi đã đánh mất sự tự tôn của bản thân. Con người tôi vốn từ trước đến nay luôn kiêu ngạo nên không thể chịu được điều này, đành dùng cách làm tổn thương người khác để ngăn không cho mình bị tổn thương.
Ánh nắng chói lọi nhưng trong suốt, giống như đôi cánh bị gãy của thiên thần.
Tôi không để ý đến tất cả, cứ thế chạy về phía trước, mọi thứ xung quanh mình đều trở nên nhạt nhòa.
Vậy nhưng trong thâm tâm tôi vẫn ảo tưởng, trong sự tổn thương như thế, sẽ có một cánh tay kéo tôi lại, kéo tôi lại, để tôi không bị rơi vào tột cùng của niềm tuyệt vọng.
Bộp!
Cánh tay lạnh ngắt của tôi cuối cùng cũng được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Một âm thanh ấm áp vang lên khi hai bàn tay tiếp xúc với nhau, giống như con bướm phất phơ đôi cánh mỏng, như bông hồng nở dưới ánh trăng màu trắng bạc.
Quay mặt lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt Thiên Diệp như được đội vòng tròn thiên sứ trên đầu.
"Ái Ni… em làm sao thế?"
Anh đưa bàn tay kia lên vuốt vuốt má tôi, những ngón tay thon dài trắng muốt như có linh khí, ấm áp vô cùng, khẽ khàng như sợ tôi vỡ vụn ra.
Cảm giác lành lạnh trên da mặt khiến tôi ý thức được rằng mình đã khóc không biết tự bao giờ.
Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai Thiên Diệp, để mặc cảm giác ấm áp bao bọc lấy mình, sau đó mới nói nhỏ: "Thiên Diệp… còn bao lâu nữa thì có tuyết?"
"Ừm?", anh hỏi với vẻ không hiểu.
"Khi ngàn vạn bông hoa tuyết từ trên trời rơi xuống, sẽ giống như vô vàn tinh linh nhỏ đang rơi. Mẹ em từng nói rằng, khi nào bọn em nhớ mẹ, cả bầu trời sẽ rơi xuống một cơn mưa tuyết sáng lấp lánh."
Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp, sau đó lấy ra một chiếc hộp kiểu cổ hệt như làm ảo thuật, khẽ khàng đặt vào tay tôi.
"Cái này để tặng em".
Tôi sững người nhìn anh, hỏi: "Cái này là gì thế?"
"Hộp cất giữ ánh trăng, nó sẽ giúp em đạt được mọi ước nguyện của mình". Khi nói ra câu ấy, ánh mắt anh gợn lên những cơn sóng sáng chói lóa trên mặt hồ.
Không hiểu vì sao tôi chợt tin ngay điều đó, lập tức nói ra ước nguyện tận trong tâm khảm của mình: "Xin hãy cho tôi được trở lại thời khắc được mẹ hôn lên trán để an ủi trước kia."
Gió thổi đến vù vù, nhẹ nhàng lướt qua hai má tôi, ánh mặt trời dịu dàng hôn lên cặp mắt đang khép hờ của tôi.
Còn nữa… trên trán?
Tôi mở to mắt ra, đôi môi tinh tế như cánh hoa của Thiên Diệp đang ở rất gần trong tầm nhìn của tôi.
Đôi môi? Một chiếc hôn lên trán?
Tôi mở to mắt với vẻ cực kỳ ngạc nhiên, ngay lúc đó cũng cảm thấy một ánh mắt cháy bỏng như dán vào sau gáy mình.
Hơi quay đầu lại, tôi trông thấy Thôi Hy Triệt đang đứng yên lặng ở đằng xa.
Anh ta vừa trông thấy tất cả có phải không?
Gió nhảy múa điệu vũ cuốn xoay bay đến bên tôi, trong không khí dường như đang dần tỏa lan hơi thở của cuộc sống đã được an bài.
Giống như rơi vào một vòng luân hồi không thể nào thoát ra nổi, chỉ còn lại tiếng tim đập nghe hơi hoảng hốt.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thôi Hy Triệt đuổi theo ngay sau Mộ Aí Ni, bên tai không ngừng vang lên câu nói ban nãy của cô.
"Đúng, tiền học bổng đối với anh mà nói gần như chẳng dùng được vao việc gì! Món tiền nhỏ đó, có thể còn chẳng giá trị bằng chiếc áo đồng phục có gắn tên anh mà anh đang mặc trên người ấy chứ!" Có trời mới biết vì sao tự nhiên tôi lại kích động đến thế, nhưng cảm giác uất ức trong lòng như đang trào sôi lên, khuấy đảo, khiến tôi sốt ruột không yên, "Thế nhưng anh có biết ý nghĩa của nó đối với tôi không? Có lẽ anh còn chẳng thèm nhìn liếc qua tờ tiền mệnh giá 50 tệ, tiện tay có thể vứt thẳng vào hộp đựng tiền trên xe buýt, nhưng số tiền đó tôi có thể đi xe buýt đến 50 lần. Còn cái số tiền học bổng mà anh nói là "không thuộc" về tôi ấy, nếu tôi giành được, điều đó có nghĩa là tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình, có thể chăm sóc những người khác trong gia đình tôi."
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc mà trước đây chưa từng thấy bao giờ - sự hối hận. Giống như tim đang bị xoắn lại từng vòng, quặn thắt khiến người ta đau đớn.
Cuối cùng, anh cũng có thể nhìn thấy cô, bỗng nhiên trong lòng trào lên ý muốn có thể lao đến bên cô, ôm lấy cô thật chặt, sau đó nói với cô lời xin lỗi.
Dù rằng anh không ngừng tự ngấm ngầm cảnh bảo mình rằng không nên đặt tình cảm lên bất kì ai, bởi vì tình cảm không bao giờ có sự công bằng, bạn đầu tư vào đó bao nhiêu, người ta không nhất định là sẽ trả lại cho bạn bấy nhiêu, thậm chí không chỉ không trả lại cho bạn một phần, mà còn nợ thêm tình cảm của bạn nữa kia.
Điều đó là hiện thực, trong đó mẹ anh là một trường hợp cụ thể , mang thai, sinh ra anh, sau đó vứt anh sang nước Pháp.
Cho đến khi tình cảm của anh với những người sinh ra mình đi từ chỗ nhớ thương, khao khát mong chờ, đến chờ không thể nào tin nổi và cuối cùng là... tuyệt vọng.
Dầu vậy cảm xúc như hồi mới đầu đó không biết từ khi nào đã lại manh nha trong con người anh, thâm chí còn mãnh liệt hơn, mạnh mẽ đến mức không thể nào kiểm soát nổi. Bàn tay của định mệnh lại một lần nữa kéo anh đến bên biên giới giữa yêu và hận, đau khổ triền miên.
Đúng lúc ấy, anh nhìn thấy có người kéo tay Aí Ni lại.
Anh cũng đồng thời dừng bước.
Người ấy có khuôn mặt dịu dàng và tràn đầy sức thanh xuân như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.
Nụ cười hé ra nơi khóe môi còn xán lạn, chói lòa hơn cả anh mặt trời.
Không hiểu vì sao, Thôi Hy Triệt lập thức khẳng định đó chính là người con trai đã nhận điện thoại hôm anh gọi đến cho Mộ Aí Ni.
Người con trai đó và Aí Ni có quan hệ gì chứ?
Xem bộ dạng của họ thì vô cùng thân mật.
Đúng lúc còn đang nghi hoặc, Thôi Hy Triệt nhìn thấy người con trai đó hôn lên trán Aí Ni.
Hực!
Ngọn lửa điên cuồng bất chợt bùng cháy từ đáy tim, thiêu đốt anh.
Con ngươi màu xanh sẫm của Thôi Hy Triệt thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
Toàn thân cứng ngắc như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Sau đó, Mộ Aí Ni nhìn thấy anh.
Ánh mặt của anh và cô gặp nhau trong không gian, xuyên qua cả thời gian.
"Hi, là hội trưởng của Ái Ni phải không? Cảm ơn cậu đã chăm sóc Ái Ni nhà chúng tôi", Thiên Diệp nhìn thấy Thôi Hy Triệt bèn cất tiếng chào hỏi rất thân tình.
૮ɦếƭ tiệt!
Cái gì mà là "Ái Ni nhà chúng tôi" chứ?
Tôi tròn xoe mắt nhìn Thiên Diệp, nhưng anh thì có vẻ không hề muốn lui bước, cánh tay quàng qua vai tôi càng siết chặt hơn, nhìn tôi cười dịu dàng với vẻ mặt hoàn toàn vô tội.
Rốt cuộc anh là đồ ngốc, hay ánh mắt của tôi thực sự là khó hiểu?
"Cô ta cơ bản không cần ai chăm sóc cả, với lại bây giờ xem ra cũng không thiếu người chăm sóc", Thôi Hy Triệt nói một cách lỗ mãng.
Tôi cắn chặt môi, không thể tin nổi cái tên Thôi Hy Triệt này lại chạy theo mình để nói những câu này. Khi ấy tôi vốn đang vui mừng vì thấy sự xuất hiện của anh ta, vốn đang cho rằng anh ta chạy theo để bày tỏ với tôi rằng anh ta có hơi hối hận về chuyện mới rồi. Vậy mà, anh ta không hề!
"Anh cố ý đi theo để nói với tôi câu này ư?", tôi nhìn Thôi Hy Triệt với ánh mắt giễu cợt.
"Tôi không rỗi việc như cô tưởng đâu, tuy nhiên chẳng phải cô vẫn chưa tìm được nguyên nhân khiến kết quả học tập bị kém sút hay sao? Ngày ngày hẹn hò với bạn trai, thậm chí trường học cũng thành nơi hò hẹn của mấy người…"
"Đủ rồi đấy! Thôi Hy Triệt, từ trước đến nay tôi không hề biết anh lại là người ưa để ý mấy chuyện vặt vãnh như thế", tôi cắt ngang lời anh ta.
"Tôi cũng vốn không thèm để ý đến mấy chuyện của cô."
"Anh….", tôi tức giận nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta. Màu xanh như đáy biển, lóe lên vẻ nguy hiểm và vô tình.
"Ha ha…", Thiên Diệp bất chợt cười lớn, giọng nói mềm mỏng dịu dàng ngay lập tức phá vỡ không khí cứng ngắc đó, "hội trưởng đây chắc hẳn lo lắng cuộc hẹn của tôi và Ái Ni bị nhà trường phát hiện nên mới nhắc nhở như vậy đúng không? Cảm ơn cậu. Còn nữa Ái Ni, bất kể kết quả học tập của em thấp tới đâu, trong lòng anh em vẫn luôn là No.1!"
My God! Cuộc hẹn? Cuộc hẹn gì chứ? Nói thẳng tuột cứ như thật vậy.
Thiên Diệp, anh nói như vậy, em thực không biết nên cảm ơn hay tung nắm đấm ra nữa.
Thiên Diệp nhìn Thôi Hy Triệt cười cười, nụ cười lấp lánh vẻ tự tin khiến đối phương chói mắt, giống hệt một con thiên tinh ranh mãnh hàng đầu.
Thôi Hy Triệt liếc ngang nhìn Thiên Diệp, ánh mắt càng trở nên xanh sẫm hơn, vẻ đẹp ngời ngời đó như không có thật.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, khiến xung quanh như đều tóe lửa.
Thời gian từng khắc, từng khắc lách qua kẽ hở trôi đi, những tiếng thì thầm khe khẽ lạnh như băng được gió đưa đến.
Thôi Hy Triệt cuối cùng cũng trở nên trầm mặc, mọi biểu cảm trên khuôn mặt toàn bích đó dần dần mất đi. Một lát sau, anh ta khẽ quay người đi, để lại một cái bóng nghiêng trông tĩnh mịch. Mỏng manh đến mức như chỉ một giây được thôi sẽ hóa thành giấc mộng, rồi từ từ biến mất vào không trung.
Anh ta xoay lưng lại phía tôi đi thẳng, được vài bước bỗng nhiên dừng lại.
"Hưm, mới rồi vẫn còn làm điệu làm bộ nói ra những câu thừa thải đó, chúc mừng cô, màn diễn thuyết vừa xong rất thành công. Tuy nhiên… tôi sẽ không tin thâm một lần nữa đâu". Giọng nói của anh ta vừa lạnh lùng vừa mang vẻ tự giễu mình.
Không biết tại vì sao khi nhìn theo bóng Thôi Hy Triệt, tôi chợt thấy lạnh vì những cơn gió thổi quanh mình, bất giác vòng hai cánh tay ôm quanh người.
Gió thổi tung từng lọn từng lọn tóc tôi rối tung lên, ngăn cản tầm nhìn của tôi, khiến những tâm tư chất chứa trong lòng chợt xoắn xuýt thành một cụm.
Thôi Hy triệt, rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật của anh?
Bởi vì không thể nhìn rõ con người của anh, nên tôi… cảm thấy hơi sợ.
Hóa ra Thiên Diệp đã từng nhắc đến, chỉ có điều bộ dạng làm như không có gì quan trọng của anh khiến tôi không thể nào tiin nổi.
"Thiên Diệp từng nói rồi, nhưng khi ấy mình chỉ cho là anh ấy nói đùa", tôi nhìn Hạ Nhạc Huyên cười cười..
Ly cà phê Capuchino trên bàn tỏa ra mùi sữa thơm nồng nồng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu thẳng vào chỗ chúng tôi ngồi, chói lọi và trong suốt.
Hạ Nhạc Huyên chăm chú đọc bài phỏng vấn trong tạp chí, từng làn khói mỏng từ ly cà phê bay lên quấn quýt quanh cặp lông mày cong dài của cô ấy.
"Trong này có nói Thiên Diệp là một thiên tài về đàn dương cầm, bất kể bản nhạc nào cũng đều được anh ấy tấu lên bằng đôi tay có linh khí khiến không ai sánh kịp, thậm chí có tờ báo còn gọi anh ấy là một ngôi sao sáng chói mới nổi trong giới nghệ sĩ dương cầm. Tuy nhiên sau khi Thiên Diệp giành được vị trí danh dự cao nhất trong làng nhạc thế giới, đột nhiên tuyên bố không chơi dương cầm nữa!". Hạ nhạc Huyên ngập ngừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi tôi:"Aí Ni, cậu có biết nguyên nhân vì sao không?"
Tôi ngẫm ngợi một lúc, sau đó lắc đầu. Cho đến lúc ấy tôi vẫn tỏ ra bán tín bán nghi với nội dung bài báo. Thiên Diệp, người vô cùng thân quen trong kí ức của tôi hóa ra lại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, điều này làm sao có thể khiến tôi tin ngay lập tức kia chứ.
Nhưng mà đến khi tự vấn lại mình, ngoài việc Thiên Diệp đi Canada, tất cả những việc sau đó, như Thiên Diệp học trường đại học nào, anh ấy có những niềm yêu thích nào, đã kết giao với những người bạn mới nào..., tất cả tôi đều không hay biết.
Anh ấy đến một nơi khác sống gần mười năm trời làm gì có chuyện không thay đổi một chút nào kia chứ? Sao tôi lại vẫn có thể đối xử với anh hệt như cậu bé Thiên Diệp ngày xưa nhỉ?
Trong lúc đang nghĩ ngợi vản vơ, bất chợt phát hiện ra là Hạ Nhạc Huyên đang nhìn mình chằm chằm, tôi nhún vai, hỏi
"Sao thế?"
"Sợi dây chuyền."
"Ưm?", Hạ Nhạc Huyên nhắc đến sợi dây chuyền hình ngôi sao tôi đang đeo ư?
"Aí Ni, cậu nhất định phải giữ gìn cẩn thận sợi dây chuyền đó". Cô ấy đột nhiên nói với vẻ hơi thương cảm.
"Yên tâm đi, sợi dây chuyền này giống y hệt sợi dây chuyền mẹ đã tặng mình trước kia, mình nhất định phải giữ thật cẩn thận, không để mất một lần nữa."
"Không phải vì nguyên nhân ấy", Hạ Nhạc Huyên nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt đáng yêu của cố ấy còn có cái gì đó hơi khác thường,"Cậu cần phải giữ gìn cẩn thận không phải chỉ vì nguyên nhân đó, mà còn la do Thiên Diệp đã phải mang cầm đồ của anh ấy để mua cho cậu, dù là trong người chẳng có lấy vài đồng, dù là tiền chẳng có, nhưng anh ấy vẫn mang đặt đồng hồ, thậm chí vay tiền mình để mua sợi giây chuyền ấy cho cậu. Thế nên cậu hãy giữ gìn cẩn thận, dừng để mất nó nữa."