Ban công khu lớp học
Ngồi dựa lưng vào thành ghế dài , tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời .Ánh mặt trời trong suốt như thủy tinh, những đám mây như những cánh hoa bồ công anh nhảy múa .
Vù vù...
Từng cơn gió thổi đến , lượn vòng trong không gian rồi lại bay đi .
Một giọng nói theo cơn gió bay đến : " Giờ này Hội học sinh đang bận rộn , vì sao lại vẫn còn có người ngồi đây như thể mình ngoài cuộc cơ chứ?"
Tôi đứng dậy , nhìn thấy Thôi Hy Triệt .Từ buổi tối hôm đó tôi chưa hề gặp lại anh ta
Hy Triệt cũng nhìn lên bầu trời , mái tóc bồng bềnh bay trong gió , mang một vẻ mềm mượt đến nỗi người ta không thể kìm được ý muốn chạm vào .Toàn cơ thể hoàn hảo của anh ta đứng thẳng bên ban công , dường như bất cứ lúc nào cũng có thể để gió cuốn vào không trung
"Tôi nghĩ có lẽ tôi không thích hợp với Hội học sinh , nên về điều khoản mà chúng ta thỏa thuận ấy , anh có thể thay đổi điều kiện khác không ? " , giọng nói của tôi luấn quấn trong gió , sau đó tản ra khắp xung wanh .
" Ha ha." , lần đầu tiên tôi nghe thấy Thôi Hy Triệt cười , tuy nhiên tiếng cười nghe sao mà lạnh lẽo , hoàn toàn không chút cảm giác ấm áp nào . Anh ta dừng lại 1 chút: "Tôi đang nghĩ có khi những lời đồn đại là đúng đấy , cô làm trò tiêu cực , tất cả việc này đều do cô dự định , với mục đích rời khỏi Hội học sinh để không phải vất vả làm hết việc này đến việc khác nữa . Tôi nói thế không sai chứ ? "
Thôi Hy Triệt nghiêng đầu nhìn thẳng vào tôi , trong đôi mắt ấy là mày xanh sẫm lạnh lùng .
Cao quý mà xa cách.
Cũng giống như bầu trời kia vậy .
Câu nói châm biếm có vẻ như ngọn gió lạnh cắt qua sườn núi băng với lực sát thương cực mạnh .Khi ba từ cuối cùng thoát ra khỏi đôi môi tuyệt đẹp như cánh hoa của anh ta , dù là rất mềm mỏng nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được một áp lực vô cùng đáng sợ .
" Tùy anh nghĩ thế nào cũng được " , tôi không biết phải trả lời thế nào .
Trên thế giới này luôn có những thứ không công bằng với bạn , hoặc những ánh mắt hiểu lầm , bạn không thể và không cần thiết phải đi hóa giải từng thứ một . Nếu như vậy sẽ mệt mỏi vô cùng .
" Mộ Ái Ni ! " , Thôi Hy Triệt kẽ gằn trong cổ họng.
Luồng khí lạnh lẽo đó của anh ra dường như đang khiến tất cả xung quanh tôi đông đặc lại .
Tôi dừng lại một bước , sau đó tiếp tục đi ra cửa , bất chấp ánh mắt lạnh như băng và cáu giận của anh ta.
Việc gì anh ta phải nỗi giận chứ! Chẳng qua là thay đỗi hình thức thỏa ước thôi , bây giờ tôi ra đi , chẳng phải tốt nhất cho Hội học sinh hay sao ?
Khi đi qua người anh ta , bất chợt ...
Cánh tay tôi bị giữ chặt lại.
" Thôi Hy Triệt ! Anh rất thích đùa giỡn như thế này phải không ? "
Tôi đứng hẵn lại , quay người đối diện với anh ta , mắt nhìn chằm chằm nói :" Anh còn muốn nói gì ? "
" Bản thân lúc nào cũng tự rước về một đống phiền phức , sau đó khi người khác lo lắng cho mình thì vô tư lang thang bên ngoài , thậm chí còn hẹn hò với bạn trai bằng tâm trạng rất phấn chấn , tỏ vẻ như tất cả mọi người trên thế giới này đều ngu ngốc vậy ."
" Này , Thôi Hy Triệt , anh không thấy là anh đang rất vô lý à? " , tôi cáu tiết giật mạnh cánh tay ra.
Anh ta có tư cách gì dạy dỗ tôi , lại còn nói ra một đống những lời vô nghĩa nữa ! Làm người khác lo lắng ? Ha ha , lẽ nào người khác là anh ta ? Xì , có thế mới là lạ . Còn con mắt nào của anh ta nhìn thấy tôi hẹn hò?
Con ngươi trong mắt Thôi Hy Triệt co hẹp lại , cầm bặm zào cứng ngắc
Tôi tức giận hơi hếch mặt lên.
Hai bên cứ vậy đối địch với nhau 1 cách kiêu ngạo .
Từng cơn gió ùa đến , xoay vòng rồi lại cuốn đi , dường như muốn mang theo tất cả , song những chuyện zừa xảy ra vẫn đang gào lên tuyệt vọng.
Thời gian chậm chạp trôi đi từng khắc , những đám mây trên đầu chúng tôi trở nên mờ ảo .
Không múôn tranh cải với anh ta nữa , tôi quay người bỏ đi , lần này anh ta thôi không kéo lại.
" Xem ra .. là tôi đã phạm sai lầm ? " , Thôi Hy Triệt đứng phía sau lưng tôi nói khẽ.
Trong câu nói ấy hơi có vẻ gì như tự giễu , tôi hơi nghi hoặc cho rằng mình nge lầm , có lẽ đó là ảo giác do gió tạo nên chăng!
Từ trên tầng đi xuống , tâm trạng tôi trở nên cực kỳ uể oãi . Bên tai liên tục vang lên những câu Hy Triệt mới vừa nói ra .
Xem ra ... là tôi đã phạm sai lầm.
Ha, cái con người mới ý thức được không nên quá tự tôn này quả là thích để ý đến những chuyện phù phiếm.
Khắp người tôi dường như có cái gì đó bất an cứ động đậy không ngừng , khiến tất cả mọi thanh âm đều bị khuyếch đại lên trong màng nhĩ , nó khiến cho tâm trạng tôi trở nên càng ức chế.
Vừa vào đến cửa phòng học, Diệp Phấn đã chạy đến trước mặt tôi nói: "Ái Ni, việc đó ... tớ vẫn một mực tin rằng cậu không hề làm cái việc đó, cậu nhớ phải nói với hội trưởng Triệt rằng, tớ tin tưởng cậu nhé!"
Tôi còn chưa kịp hỏi xem có chuyện gì , tụi bạn cùng lớp đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ lên.
" Ái Ni, hôm nay cậu vẫn chưa xem bản tin trên trang điện tử BBS của trường mình phải không ? Hội học sinh đã đăng tin giải oan về vụ tiêu cực giúp cậu rồi đấy ."
" Tớ nghe nói là do hội trưởng Triệt tìm thấy cuốn phim mà tổ truyền hình của nhà trường quay được, trong vô vàng đoạn băng hôm đó đã chọn cắt riêng ra những đoạn có liên quan đến cậu , sau đó gộp tất cả lại , còn yêu cầu tất cả thành viên hội học sinh xem để làm chứng nữa .."
" Oa! Sao hội trưởng Triệt lại nghĩ ra cách này nhĩ? Thật giỏi quá "
"Nhưng mà này , hình như hội trưởng Triệt đối với Ái Ni có gì đó rất đặc biệt ."
Tôi không nghe câu tiếp cuối cùng được nữa , tất cả mọi thanh âm trong lòng trở nên tĩnh lặng 1 cách kỳ lạ .Những thứ gì đó bất an mà tôi cảm thấy khi nãy bỗng như bụi thời jan tan biến , khiến tâm hồn tôi như được khai thông tỉnh ngộ.
Những ngón tay cứ động đậy không yên trên bàn phím điện thoại , nhấn gọi vào số máy của Thôi Hy Triệt xong lại lập tức dập đi . Khi lục sục trên màn hình , tôi bất ngờ nhìn thấy cuộc gọi đến ngày hôm qua .
Gì đây? Thôi Hy Triệt?
Hôm qua anh ta gọi điện cho tôi ư ? Tôi đã nhận cuộc gọi ư?
Tôi thảng thốt nhớ ra lúc mới rồi đứng trên ban công Hy Triệt có nói một câu mà tôi chẳng hiểu gì.
" Bản thân lúc nào cũng tự nhiên rước về 1 đống phiền phức , sau đó khi người khác lo lắng cho mình thì vô tư lang thang bên ngoài , thậm chí còn hẹn hò với bạn trai bằng tâm trạng rất phấn chấn , tỏ vẻ như tất cả mọi người trên thế giới này đều ngu ngốc zị "
" Hẹn hò với bạn trai !" Lẽ nào ...
Lẽ nào lúc tôi đi ăn cơm với Thiên Diệp , Thôi Hy Triệt gọi điện đến , sau đó Thiên Diệp bắt máy ? Nhưng mà vì sao Thiên Diệp lại không nói gì với tôi kia chứ ?
Từng câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu tôi , day dứt không yên . Suốt cả gờ học buổi chiều chẳng có lấy một câu lọt vào tai tôi.
Tan học về nhà , tôi đi thẳng xuống bếp nấu cơm
Có lẽ chỉ mỗi lúc chế biến các món ăn , tôi mới không bị những chuyện xảy ra hồi ban ngày làm phiền nữa.
Một lúc sau , Chân Ni về đến nhà .Con bé đứng tựa vào cửa nhà bếp , nhìn tôi rất lâu , rất lâu.
" Em nhìn gìthế ? " , tôi hỏi.
" Cảm thấy hình như chị rất may mắn , nhìn chị thật nhiều có thể số mệnh cũng sẽ trở nên may mắn ", Chân Ni hơi nhếch miệng lên , cười mà như không cười.
"..." , tôi cảm thấy hơi khó hiểu , không biết nó định nói gì.
" Chẳng phải thế sao ? Việc chị làm trò tiêu cực ấy ! Lẽ ra chị đã sắp bị đuổi khỏi Hội học sinh rồi , sắp bị mọi người nhìn rõ bộ mặt giả tạo rồi , thế mà chị chẳng cần phải làm bất cứ việc gì , vấn đề tự dưng được giải quyết , thế chẳng phải là quá may mắn còn gì ? "
".." , tôi ngừng động tác đang làm lại , nhìn xoáy vào Chân Ni , " là em đúng không? "
" Ha ha , chị nói gì thế ? " , Chân Ni cúi đầu nghịch nghịch ngón tay mình.
Trong ánh sáng hơi trầm buồn những ngón tay nhỏ xinh xinh của con bé duỗi thẳng ra trước mắt , trông giống hệt những cánh hoa tường vi đang nở.
" Những lời đồn đại ấy là do em lan truyền đúng không? "
" Đúng ! " , Chân Ni ngẩng đầu lên trả lời với vẻ không hề do dự.
Trong đôi mắt của nó lóe lên sự đắc ý . khóe miệng hơi cong lên cho thấy niềm vui sướng của sự trả thù thành công .
Hai bên huyệt thái dương của tôi bất ngờ đau như vừa nổ tung , tất cả mọi thứ trước mắt tôi bỗng dưng biến mất . Bóng đen xung quanh như mún nuốt chửng lấy tôi , cuốn tôi zào cõi u mê không giới hạn.
Trời ơi , vì sao ông trời lại muốn trừng phạt con như thế này ?
Con người mà tôi đã lấy việc chăm sóc nó làm mục đích sống của mình , vậyị thì vì sao lại năm lần bảy lượt vẫn làm tổn thương tôi một cách độc ác , những vết thương cũ chưa lên da nó đã lại bồi thêm vết thương mới?
Trước mắt tôi biến thành một màn sương mỏng trắng mờ mờ ảo ảo.
Khi ánh sáng phục hồi trở lại , tôi nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của Chân Ni đối với mình , khuôn mặt xinh đẹp như đó hoa tường vi diễm lệ kia đang cười rạng rỡ không gì bằng.
Trái tim tôi bắt đầu rơi vào tuyệt vọng , một cảm giác không còn sức lực dâng lên mạnh mẽ . Khi tôi sắp sửa không còn đứng vững và ngã xuống thì khuôn mặt mẹ hiện lên trong ký ức.
Mẹ nói với tôi : " Ái Ni , con nhớ chăm sóc tốt em con ."
"Ái Ni , không được khóc , con phải kiên cường ."
" Ái Ni ... "
Nụ cười của mẹ là nụ cười đẹp nhất trên thế gian này , nó vừa giống như cánh bướm bay qua biển xanh bao la lại vừa giống như những cánh đồng hoa oải hương trải dài đến chân trời.
Tôi quay người , giấu mặt mình vào góc khuất nơi Chân Ni không nhìn thấy được , một dòng nước mắt nóng hổi từ từ trào ra nơi khéo mắt.
Chân Ni lấy chiếc điện thoại di động trong túi tôi ra , vừa nghịch vừa nói :" Đổi chiếc mới xịn thế này à , khiến mình không nỡ đập lần nữa . Thôi được rùi , hôm nay cũng chẳng có tâm trạng đâu . Tuy nhiên số điện thoại của Thôi Hy Triệt trong danh bạ em đã xóa giúp chị rồi , hy vọng là từ nay về sau chị đừng lưu lại nữa ".
Chân Ni vứt điện thoại về phía tôi , tôi vội vàng đón lấy.
Những ngón tay bấm chặt vào chiếc điện thoại , thân điện thoại hằn sâu zào lòng bàn tay khiến tôi cũng cảm thấy đau.
Trong không gian giờ đã chìm trong bóng tối , từng đóa , từng đóa tường vi thơm ngát nở rộ , mỗi bông hoa nhỏ trong từng đóa hoa ấy đều mang gương mặt của Chân Ni.
Vậy mà tôi thì đau lòng đến mức không sao thở được bình thường.