Quan hệ giữa tôi và Chân Ni rơi vào băng giá. Trong khi đại hội thể thao tổ chức hàng năm của trường đã sát đến nơi. Công việc chuẩn bị cho các hạng mục thi đấu trước thềm đại hội vô cùng bận rộn và sôi động, bản thân là trợ lý hội thưởng Hội học sinh nên cũng không nằm ngoại lệ.
Phạm trù công việc của tôi là chui vào trong kho đầy những gián và mạng nhện, lôi ra những thiết bị dùng cho thi đấu, sau đó làm sạch chúng và chuyển đến nơi cần thiết. Vì đầu óc bị những việc lớn cần đến nhiều sức lực như thế chiếm cứ, nên tôi rất ít nghĩ đến chuyện rắc rối với Chân Ni, nhờ thế mà lòng thấy nhẹ nhàng hơn.
Cho đến ngày đại hội bắt đầu, Chân Ni và Y Sa, một người bạn thân đến tìm tôi.
"Mộ Ái Ni, em nghe người ta nói chị làm trọng tài môn chạy ngắn đúng không?"
Mộ Ái Ni? Quả nhiên Chân Ni làm đúng như những gì đã nói trước đó, trước mặt người khác sẽ làm ra vẻ như không quen biết tôi. Tôi hơi đau lòng nhưng vẫn gật đầu, mắt nhìn Chân Ni đứng trước mặt mình đang cười tươi như hoa với vẻ nghi hoặc.
"Đây là bạn em Y sa, hôm nay cô ấy tham gia thi chạy ngắn. Chi6 cũng biết đấy, chạy ngắn là hạng mục thi đấu yếu nhất của lớp em. Mộ Ái Ni, nếu chị có thể nhấn đồng hồ tính giờ bớt đi vài giây để thời gian chạy rút ngắn hơn cho Y Sa giành được ngôi quán quân, bọn em sẽ vô cùng biết ơn chị."
"Làm như vậy là gian dối à?"
Lẽ nào Chân Ni đột nhiên đến tìm tôi là để nhờ tôi giúp việc này? Nghe thấy tôi nói thẳng ra mục đích của bọn họ, nữ sinh tên Y Sa đó trở nên lúng túng, mặt đỏ dừ.
"Mộ Ái Ni!", Chân Ni kéo tay tôi sang một bên, hạ thấp giọng uy Hi*p, " Chị nói thẳng ra đi, có giúp hay là không?"
"Đã chấp nhận tham gia thi đấu thì phải dựa vào thực lực của mình, còn chị đã là trọng tài thì nhất định phải làm việc một cách công bằng."
Nghe thấy tôi nói vậy, ánh mắt Chân Ni nhìn tôi lộ rõ vẻ thiếu nhẫn nại và chán ghét.
Khuôn mặt tươi sáng như đóa hoa tường vi bị bao phủ bởi bóng đêm. Máu như dồn lên đôi môi mỏng màu đỏ tươi, đỏ đến chói mắt.
Đúng vào lúc tôi và con bé đang găng nhau như thế, Y Sa đến kéo Chân Ni đi, nói: "Thôi mà, Chân Ni. Có lẽ mình sẽ cố gắng hết sức, thi đấu để giành chiến thắng đấy."
"Nhưng mà…"
"Thôi mà, Chân Ni. Phải rồi, cậu và Mộ Ái Ni có quan hệ gì thế?"
"Xì, ai có quan hệ gì với chị ta chứ."
Câu nói đó của Chân Ni dường như hóa thành đám mây đen giữa ngày u ám, nặng nề bao trùm lên khắp đầu tôi.
Nặng nề và ức chế.
Trong cuộc thi chạy ngắn, Y Sa giành vị trí á quân, khi cô ấy về đến vạch đích, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi rói. Vào thời khắc ấy, tôi cảm thấy sự kiên trì của mình đã hoàn toàn đúng.
Tiếp theo đó là hạng mục thi chạy vượt rào, tôi cuối cùng cũng đã xếp xong ngay ngắn các tấm chắn trên đường chạy, đứng chờ các vận động viên vào thi đấu. Đúng lúc cuộc thi sắp bắt đầu, tôi bất chợt thấy các vận động viên chỉ vào tôi rồi nói nhỏ với những động viên khác xung quanh.
"Tớ vừa nghe đồn vị trọng tài này không công bằng, thậm chí còn báo sai thành tích nữa cơ."
"Có thật không? Cậu nghe có chính xác không? Vậy thì tớ phải làm sao bây giờ?"
"He he, biết trước rồi thì cậu hãy đi đút lót cô ta đi."
"Không được rồi, tớ rút lui khỏi cuộc thi này thôi, không thì lại phí sức mà chẳng được gì."
…
Trong phút chốc, các vận động viên theo nhau ra khỏi sân chạy, khiến khán giả trên khán đài xì xầm loạn cả lên.
Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng sững ở một chỗ cho đến khi Hội học sinh đưa ra một trọng tài khác đến thay. Âu Dương Thiên Thiên nói với tôi rằng tôi không thể tiếp tục đảm nhận vị trí trọng tài nữa, đồng thời được điều chuyển sang làm công việc vận chuyển dụng cụ thi đấu.
Khi cô ấy nói, tôi cảm nhận thấy rõ sự khinh thường trong ngữ khí.
"Này, vì sao lại thay mình? Mình không hề làm sai điều gì."
"Ha, vì cô làm trọng tài thì các vận động viên đều từ chối tham gia thi đấu. So…"
"Vì sao thế?"
"Có người tố cáo cô dính tiêu cực, làm giả thành tích."
"Tôi không hề làm thế."
"Tuy nhiên để cuộc thi được tiến hành bình thường, nhất định phải thay trọng tài. Vì danh dự của Hội học sinh, tôi cũng cảm thấy…"
"Cậu muốn khai trừ tôi chứ gì?"
"Tôi tin rằng hội trưởng Triệt sẽ tôn trọng ý kiến của bọn tôi."
Tôi cười với vẻ không thèm quan tâm, cũng không buồn giải thích gì thêm. Có vẻ như sự đối địch của cô ta với tôi có nguyên nhân không phải vì chuyện đó, mà chính là ở bản thân gã Thôi Hy Triệt kia. Nếu như giải thích cũng không tác dụng gì, vậy thì từ bỏ đi cho nhanh.
Tôi rời sân vận động, trên đường đi các học sinh khác đều cố tình tránh xa.
"Xí, sao cô ta còn ở đây cho chướng mắt nhỉ, làm trọng tài mà dám giúp người khác làm trò tiêu cực."
"Nghe nói cô ta là học sinh ưu tú của trường đấy, tên là Mộ Ái Ni."
"Mộ Ái Ni? Là Mộ Ái Ni đánh ngất hội trưởng Triệt, sau đó lại gia nhập Hội học sinh đúng không? Mấy hôm trước hội trưởng Triệt còn đứng ra bênh vực cho cô ta, không ngờ cuối cùng cô ta lại gây ra chuyện này."
"Này, này, này, đang nói với cậu, cậu chú ý đi đâu thế hả?"
"…Nhìn bên kia kìa, đúng là một hoàng tử cực kỳ đẹp trai."
"Trông quen thật đấy, hình như đã nhìn thấy trên tạp chí."
"Xí, đừng có mà hễ thấy trai đẹp lại nói là quen đi."
…
Ánh mặt trời màu vàng chói bỗng xuyên qua đám mây đen chiếu xuống rực rỡ.
Dưới ánh nắng chói lòa, dường như có ngàn vạn cánh hoa bay lả tả trong không trung, lơ lửng mà không rơi xuống đất.
Còn khuôn mặt Thiên Diệp lại giống như điểm dừng ảo ảnh của những cánh hoa đang bay lượn. Anh không để ý đến những tiếng xuýt xoa kinh ngạc của những thiếu nữ quanh mình, mỉm cười nhẹ nhàng bước về phía tôi, mắt lấp lánh những dòng cảm xúc khó gọi thành tên.
Dường như xuyên qua ngàn năm ánh sáng, xuyên qua những năm tháng vô cùng tận.
Anh cất lời bằng chất giọng mềm mại: "Ái Ni của chúng ta thật là có chí khí đấy."
"Ha, dù gì thì cũng không thể bằng chí khí của anh", tôi chỉ về phía các nữ sinh đang mắt tròn xoe, tim rạo rực…
"Sao thế được, cũng không biết có bao nhiêu nam sinh đang nhìn trộm em đâu. Thật đáng ghen tức đấy, bọn họ có thể ở bên em một cách quang minh chính đại thế kia."
"Em có phải động vật đâu."
"Haha, vậy thì Ái Ni của chúng ta đúng là động vật không biết nghe lời nhất."
Không hiểu vì sao, sự xuất hiện của Thiên Diệp đã hóa giải tất cả trạng thái căng thẳng của tôi, có lẽ ngay từ đầu tôi đã tin lời anh, tin lời thề rằng anh sẽ bảo vệ tôi. Dù tôi vẫn không ngừng tự cảnh cáo mình rằng lời thề cũng chỉ có thời hạn sử dụng nhất định, nhưng thân thể thì vẫn cứ làm trái lại, trở nên nhẹ nhõm.
Thiên Diêp…
Nhìn khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo của anh, tôi cơ bản không thể phủ nhận được việc mình rất vui khi được gặp anh.
"Này, này, này, em đi đâu thế? Đi ăn cùng anh nhé?", Thiên Diệp thấy tôi rẽ sang hướng khác, hỏi với theo.
"Em phải mang điện thoại đi sửa, thế nên không có thời gian đi ăn cơm với anh", tôi khoát khoát tay.
"Này, Mộ Ái Ni…"
…
Kết quả là tôi vẫn đến một nhà hàng kiểu Tây ăn cơm với Thiên Diệp, nguyên nhân là anh đưa cho tôi điện thoại di động của anh, sau đó nở nụ cười sáng bừng và nói: "Em dùng điện thoại của anh đi, như thế thièm sẽ đi ăn với anh được, phải không?"
Tôi nhìn anh, tiếp tục rơi vào trạng thái lăng im như trước đó vài phút.
"Bộ dạng của em mới rồi có vẻ như đang gặp chuyện không vui", Thiên Diệp ngồi trước mặt tôi, hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Dưới vô vàn sợi nắng hội tụ, mái tóc anh lấp lánh màu đen mềm mại.
Những ngón tay thon dài cầm chiếc dĩa một cách nhã nhặn, liên tục gõ vào chiếc đĩa sứ được chế tác tinh xảo, phát ra những tiếng leng keng giòn tan hệt như một khúc nhạc du dương.
"Không có gì đâu", tôi đáp lời, đúng lúc người phục vụ bê đĩa sườn rán đến đặt trước mặt.
"Nói dối, khi đó mặt em nhăn lại đầy nếp hệt như một bà già vậy", Thiên Diệp cố ý nhăn mặt lại giống tôi.
"Bộ dạng đó của anh trông khó coi quá", tôi vươn tay đẩy mạnh vào mặt anh.
"Chờ chút, em ăn phần này đi", Thiên Diệp ngăn lại khi tôi đang chuẩn bị nhấc dĩa lên.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy anh dồn hết phần của mình sang bên đĩa tôi, những miếng sườn thơm lừng đã được anh cẩn thận cắt nhỏ. Quái lạ, mới rồi anh còn khăng khăng phải ăn món sườn cùng tôi.
Trái tim tôi như bị bao vây bởi bởi một cơn thủy triều ấm áp, tôi lặng lẽ nhìn anh qua ánh nến không ngừng nhảy múa trên bàn.
Đôi mắt có ánh sao chớp qua ấy sao mà đẹp đến thế, khiến người ta chìm đắm không sao dứt ra nổi.
"Em không cần, anh cắt hết ra thế này khó ăn lắm", tôi cố gắng chống chọi lại sự mê hoặc ấy, từ chối một cách lạnh lùng.
Ánh sao nơi đáy mắt anh hơi tối đi một chút, nhưng ngay sao đó nụ cười chói mặt lại hiện ra.
Chỉ có điều nụ cười dù sáng chói như thế, nhưng từ đầu tới cuối khuôn mặt vẫn có vẻ hơi nhợt nhạt.
"Ái Ni, em thật quá tuyệt tình", anh nói.
Tiếng đàn dương cầm du dương bỗng nhiên ngừng bặt, những cánh bướm đang lãng quên sự đời trên mặt biển cũng xuống cả, dưới đáy biển sâu thẳm màu xanh ngắt dập dờn những bóng nước chấp chới, tuyệt nhiên không còn thấy những cánh bướm đẹp tuyệt vời đâu nữa.
Thiên Diệp nhìn theo bóng Ái Ni, hoảng hốt nhận ra rằng khi yêu một người sẽ không ngừng bị tổn thương, tình yêu càng đậm sâu thì sự tổn thương càng lớn. Nhưng không hiểu vì sao nỗi đau khi bị tổn thương vẫn đem lại cho người ta niềm vui, vì thế mà cứ loay hoay trong vòng luẩn quẩn.
Dùrằng trái tim vẫn không ngừng xuất hiện những vết thương mới, nhưng không thể khiến người ta rời bỏ được.
"Trong một phút bất ngờ trời đất trở nên tăm tối, tất cả vạn vật trên thế gian đều biến mất, anh nhớ đến em… Anh mới hiểu ra, không thể nào rời bỏ tình yêu em." Đoạn nhạc chuông đầy bi thương của điện thoại di động vang lên.
Chiếc điện thoại di động Ái Ni để trên bàn liên tục rung chuyển. Trên màn hình hiện lên cái tên Thôi Hy Triệt.
Thiên Diệp nhìn về phía nhà vệ sinh, Ái Ni vẫn chưa quay ra.
Điện thoại di động vẫn tiếp tục rung lên, dường như muốn chứng tỏ người gọi đến kiên trì tới mức nào.
Anh với tay ra cầm chiếc điện thoại lên.
"A lô, bạn tìm Ái Ni à? Xin hãy chờ một chút, cô ấy đang đi rửa tay."
"…"
Phía bên kia yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ có hơi thở thật khẽ khàng.
Song dường như trong mỗi tiếng thở ấy đều toát ra một luồng khí lạnh.
Thiên Diệp cười, cười giống như một chú thiên tinh tuyệt đẹp vừa bước ra từ trong vườn hoa đầy màu sắc. Anh cứ lặng lẽ cầm điện thoại như vậy, không nói gì nữa, cũng không để ý đến việc đối phương không trả lời.
Giống như một sự đối kháng vô thanh, trong cuộc đấu ấy, ai càng nhẫn nại hơn càng tốt.
Tút tút tút!
Cho đến khi bên kia tắt máy, Thiên Diệp mới bỏ điện thoại về phía bên bàn Ái Ni, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, xán lạn hơn.
Rạng rỡ như những đóa hoa nở đến tột cùng.