Két!
Tiếng phanh xe chói tai.
Cả người tôi bất ngờ xô mạnh về phía trước, chỉ vì quên mất không cài dây an toàn, nên đầu tôi ngay lập tức đập mạnh vào kính chắn gió.
"Thôi Hy Triệt, anh điên rồi à!", tôi vừa xoa xoa cái trán đau tấy vừa hét lớn.
Ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt dường như bị bóng đêm nuốt chửng, một luồng hơi lạnh toát ra từ người Thôi Hy Triệt, giống như một cơn giông bão đang tích tụ lại xung quanh con người anh ta.
"Xuống xe!"
"Thôi Hy Triệt!"
Tôi nhìn lát cắt ngang khuôn mặt lạnh lùng của anh ta với vẻ không thể nào tin nổi.
"Xuống xe!"
Tôi không nói thêm gì nữa, hất cắm lên với vẻ ngạo nghễ, đẩy cửa xe bước xuống.
Ánh đèn xe hắt qua lưng, kéo dài cái bóng của tôi.
Thôi Hy Triệt lái xe đến bên cạnh người tôi thì dừng lại, đôi mắt phát ra luồng ánh sáng lạnh như băng: "Không biết cái gì thì đừng có mà nói lung tung."
"Thôi Hy Triệt, anh đúng là đồ con….. lợn nhỏ mọn! Cút về sao Hỏa của anh đi", tôi không biết phải chửi anh ta thế nào, cũng không biết liệu lợn có sống ở sao Hỏa không, nhưng tóm lại là tôi rất tức giận, tức phát điên lên được.
Nhưng rồi tôi cũng chỉ có thể đứng tròn mắt nhìn anh ta nhấn nút đóng cửa kính xe, tấm kình dần dần được đẩy lên che khuất khuôn mặt anh ta.
Ái Ni, cô có phải là người đuầ óc có vấn đề không đấy! Người ta gọi điện đến không nghe được, việc gì mà phải lo lắng? Người ta gọi cô đến nhà, sao cô phải vác mặt đến như một kẻ ngốc nghếch thế? Người ta chỉ lợi dụng cô để chọc tức những cô tiểu thư sống trong nhung lụa kia, để công kích mẹ anh ta, cô cho rằng người ta bỗng nhiên mời cô đến nhà ăn tối chắc? Ái Ni, cô đúng là đứa con gái ngốc nhất thế kỷ này. Còn anh nữa, Thôi Hy Triệt, anh là con lợn nhỏ mọn, vô lễ nhất thế kỷ này.
Chiếc xe chạy mỗi lúc một xa, bỏ tôi lại một mình phía sau.
Tôi gần như muốn gầm lên cho tất cả nỗi tức giận thoát ra ngoài.
Phù phù phù…
Từng luồng gió đêm lạnh lẽo theo nhau lùa vào trong áo, tôi quay người, nhìn suốt con đường dài dằng dặc, cảm thấy một cơn váng vất bao trùm.
Trời ơi, làm thế nào để về nhà đây !
Lần này nhất định là con đường dài nhất cuộc đời mà tôi phải đi qua. À mà không, cộng tất cả những con đường tôi đã đi qua trong cuộc đời mình cũng không dài bằng như thế này.
Cuối cùng cũng về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy một bóng người đứng chờ trước cổng.
"Ái Ni", bóng người đó vẫy tay với tôi.
Đúng là giọng bố rồi! Tôi cố gắng bước nhanh hơn.
"Sao bây giờ con mới về? Muộn như vậy rồi ở bên ngoài không an toàn chút nào, đi đâu mà sao không để lại một lời nhắn cho mẹ Quách chứ?", vừa nhìn thấy tôi bố đã hỏi liên tục.
"Con vừa đến nhà một tên cùng trường đáng ghét", tôi đi vào phòng khách, tức giận ném chiếc điện thoại di động lên ghế salon, chuyển đề tài, "À mà đúng rồi, công trình nghiên cứu tâm lý học của bố tiến triển đến đâu rồi?"
"Ha ha, đã bắt đầu bước vào giai đoạn cuối rồi, hơn nữa tổ chức nghiên cứu tâm lý học thế giới còn điều thêm chuyên gia đến hỗ trợ nhóm của bố. Chẳng bao lâu nữa, nhóm của bố sẽ đưa ra một kết quả nghiên cứu gây chấn động cả thế giới", nhắc đến công việc, bố luôn luôn thao thao bất tuyệt như thế.
Dì Quách ngồi trên salon bóc gói quà bố mang về, nói với vẻ hơi oán trách: "Phải rồi, phải rồi, anh chỉ quan tâm đến dự án nghiên cứu đó, với cô gái rượu này thôi, còn em với Chân Ni thì sao? Khi anh về gặp mẹ con em, đâu có vui mừng như vậy."
Chân Ni nghe thấy câu nói của dì Quách, cũng tỏ vẻ không vui, bỏ chiếc kẹp tóc bằng pha lê rất đẹp đang cầm trên tay xuống.
Thấy vậy, bố đành phải đi đến ngồi giữa, ôm lấy dì Quách và Chân Ni: "Ai bảo là anh không quan tâm đến mẹ con em, mẹ ngốc cộng thêm con gái ngốc nữa, ha ha."
Nhìn cảnh tượng ấy, lòng tôi cảm thấy như dịu lại.
Có lẽ quyết định tái hôn của bố rốt cuộc là đúng, Chân Ni lại có một người mẹ mới, chúng tôi có một gia đình mới.
Thứ gì cũng đều viên mãn như thế, nhưng không hiểu sao cảm giác đắng chát trong lòng tôi làm thế nào cũng không chịu tan đi.
"Ái Ni, đến đây xem bố mua cái gì cho con này", bố đưa cho tôi một hộp màu trắng bạc.
Tôi mở lớp vỏ bọc, bên trong là một chiếc đầm dạ hội kiểu phương Tây màu đen, cổ được lót màu tím sẫm diệu huyền, còn ở eo lưng được dính những hạt pha lê lấp lánh.
Chất vải của chiếc váy toát lên màu sắc xa hoa dưới ánh sáng đèn trong phòng khách.
Sự tinh tế của những hạt pha lê đã mê hoặc con mắt tôi.
"Không thèm nữa, bố thật là thiên vị. Con không cần chiếc kẹp pha lê này nữa, con muốn chiếc váy kia cơ", Chân Ni chỉ chiếc hộp trong tay tôi.
"Làm sao bố lại thiên vị được chứ, chiếc kẹp bố mua cho con là sản phẩm cao cấp của Dior, số lượng bán ra trên toàn thế giới chỉ có hạn thôi, để mua món quà ấy cho con, bố đã phải tiêu hết toàn bộ số tiền mà cấp trên thưởng cho đấy. Con xem, bố có yêu con không nào."
"Thật á?", Chân Ni bán tính bán nghi tuy nhiên miệng đã hé nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi ngồi bên cạnh bố, đầu dựa vào bờ vai rộng và chắc chắn của ông.
Chân Ni ngồi một bên, tay chợt chạm vào điện thoại của tôi.
"Chị, mượn điện thoại của chị một tí."
"Ừm", tôi thuận miệng chấp nhận ngay.
Dì Quách đứng một bên thúc giục: "Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai cả hai chị em các con đều phải đi học, mau lên nhà ngủ đi."
Tôi cười nhạt nhẽo khi thấy cái kiểu cố ra vẻ làm một bà mẹ tốt của dì ấy mỗi khi có bố ở nhà. Tuy nhiên sự thực là đã muộn quá rồi, người tôi cũng mệt nhừ, tất cả là do gã Thôi Hy Triệt đó hại mà ra, lần sau mà trong máy có vài trăm cuộc gọi nhỡ của hắn ta, tôi cũng không thèm để ý!
Chờ đã, điện thoại di động…
Chân Ni đang cầm điện thoại của tôi, nó có thể đọc được tin nhắn của tôi?
"Chân Ni…", ánh mắt của tôi xuyên qua người bố, nhìn sang phía Chân Ni.
Những ngón tay đang bấm điện thoại của con bé ngừng lại một chút, chầm chậm ngước lên nhìn tôi, ánh mắt căm giận và lạnh như băng.
"Dùng xong điện thoại rồi thì trả lại chị", tôi nói với vẻ hơi oảng hốt.
Chân Ni đã nhìn thấy gì rồi?
Danh sách cuộc gọi…
"Soạt" một tiếng, Chân Ni đứng vụt dậy: "Trả lại cho chị chứ gì, bây giờ trả lại chị đây."
Giọng nói của con bé nghe sắc lẹm, trong phút chốc đã phá vỡ bầu không khí mới rồi còn êm đềm như một bức tranh.
Chân Ni nói dứt lời, lấy hết sức ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn.
"Crick crack!"
Toàn thân chiếc điện thoại vỡ bung ra, mỗi mãnh một nơi.
Bố giật mình sững sờ, không hiểu vì sao Chân Ni lại đột nhiên làm vậy. Ôn đứng dậy, kéo cánh tay Chân Ni.
"Có việc gì thế? Sao con lại nổi giận như vậy? Sao có thể đập vỡ điện thoại của chị con như thế!"
"Chân Ni…."
Bốp !
Lời giải thích mà tôi muốn nói vang lên đồng thời với tiếng bàn tay bố tát Chân Ni.
Chân Ni quay mặt nhìn bàn tay vẫn còn dừng trong không trung của bố với vẻ không tin nổi. Những vệt ngón tay màu đỏ bắt đầu hiện lên trên má, nhìn trông thật đáng sợ.
"Mộ Chí Kiệt! Anh điên rồi à, sao lại đánh con gái chứ", tiếng dì Quách vang lên trong thời khắc vô cùng tĩnh mịch ấy.
Nỗi uất ức và oán trách dâng đầy lên trong ánh mắt Chân Ni, nhựng giọt nước mắt như nhựng hạt pha lê theo nhau rơi xuống. Ngay cả bố cũng không thể tin nổi mình vừa tát Chân Ni một cái, ông sững sờ nhìn bàn tay mình, định nói gì với con bé rồi lại thôi.
"Chân Ni, bố không cố tình làm vậy đâu…", tôi vội nói.
"Chị câm mồm đi. Mộ Ái Ni, chị đừng có đứng đây giả bộ làm người chị tốt nữa đi", Chân Ni hét lên với tất cả sức lực của mình, "bố, sao lúc nào bố cũng chỉ thiên vị chị ấy, lúc nào cũng chỉ khen ngợi chị ấy biết điều, vì chị ấy có thành tích học tập tốt hơn con chứ gì? Chị ấy chỉ giỏi giả bộ thôi! Bố, bố đừng có bị chị ấy lừa dối có được không? Bố vốn chẳng biết có chuyện gì xảy ra đã đánh con. Bố có biết không, người chị tốt bụng này hóa ra lại là kẻ dụ dỗ người mà con thích, lừa dối con để qua lại với người ấy sau lưng con!"
Chân Ni khóc tới mức giọng khàn đi, nó khogn6 ngừng bước lùi lại đằng sau, ánh mắt nhìn về phía tôi với vẻ vô cùng căm ghét. Từng mầm độc lớn lên trong con mắt nó, vươn ra quấn lấy người tôi, dần dần thít lại, từng bước từng bước siết chặt khiến tôi không sao thở nổi.
Tôi cố gắng nhìn Chân Ni với vẻ trấn tĩnh, cố gắng để con bé hiểu mình: "Chân Ni, không phải như em nghĩ đâu…"
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe những lời giải thích của một người giả dối như chị nữa."
"Chân Ni, đừng hiểu lầm chị gái con, thực ra Ái Ni rất yêu thương con, cũng giống như mẹ con đã yêu thương con vậy", bố muốn đến gần Chân Ni khi đó đang vô cùng kích động.
"Không phải thế! Không phải thế! Mấy người vốn không yêu thương gì con, chẳng phải là mẹ vì không yêu thương con nên mới ra đi sao?", Chân Ni ra sức lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ đỗ vỡ khiến người khác cảm thấy đau lòng.
"Chân Ni… mẹ các con…", bố đã đến sát Chân Ni, giúp con bé lau nước mắt chảy dài trên má.
"Đừng, bố!", tôi lo sợ bố sẽ nói ra điều gì, vội vàng thốt lên ngăn cản.
Bố quay sang nhìn tôi một cái, rồi nói với Chân Ni: "Mẹ con… rất yêu thương con."
"Bố nói dối! Các người đều là những kẻ dối trá", Chân Ni đẩy bố ra, chạy lên tầng rồi đóng kín cửa phòng.
Dì Quách nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, vừa đi lên theo Chân Ni vừa lầm bầm trong miệng: "Vừa về đến nơi đã khiến cả nhà loạn lên, thật không biết hai bố con các người nghĩ gì nữa. Chân Ni của tôi thật là đáng thương."
Thật giống như một vở bi hài kịch, nhoằng một cái thì mở màn, đến khi kết thúc cũng ào lên như nước thủy triều, nhưng lại khiến người ta phải rơi nước mắt.
Tôi lấy hai bàn tay lạnh giá ấp lên mặt mình, cảm thấy không khí xung quanh khô khốc và tĩnh mịch.
Những ngón tay lạnh như băng đông cứng trong không trung.
Trong tiếng thở nặng nề, tôi cảm thấy tiếng thở dài buồn bã của bố.
"Việc ta làm hồi ấy có lẽ đã sai rồi nhỉ?"
"Đã sai rồi, thì chỉ còn có thể tiếp tục sai."
Tôi cố gắng ép mình lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nhưng không sao ngừng lại được. Bởi vì việc đi tìm kiếm căn nguyên của sự sai lầm sẽ gây ra một chấn động lớn hơn. Vậy thì ông trời ơi, tất cả sự thống khổ bây giờ hãy để con gánh vác, có được không?
Cố nghĩ đến mọi việc một cách sáng sủa hơn, nhưng nỗi đau vẫn cứ như dòng nước suối nóng chảy bên dưới câhn núi Phú Sĩ, mềm mại, nhẹ nhàng nhưng không sao ngăn nổi, cứ lan dần lan dần đến da thịt xương cốt, huyết mạch của tôi, rồi ập lên nhấn chìm tôi