"Anh em, nhất định phải giành thể diện, không được để cho người chỉ biết khoác lác này sống sót rời khỏi đây."
Trên sàn tập, từng vỏ sinh mặc đồng phục Taekwondo ngồi ngay hàng thẳng lối. Hạ Nhạc Huyên chỉ vào Thiên Diệp, cố gắng động viên tinh thần của đám võ sinh.
Thiên Diệp khi đó đã thay một bộ võ phục màu trắng ngồi lặng im ở một góc của sàn đấu.
Vóc dáng cao cao, khuôn mặt tinh tế đến từng đường nét.
Khi không cười, đôi môi gợi cảm khép chặt lại, tỏa ra một khí thế khiến đối phương sợ hãi.
"Chúng ta phải làm cho người này ngày mai xấu hổ tới mức không dám quay lại đây nữa. Cố lên".
"Cố lên!"
"Cố lên!"
...
Tất cả số võ sinh ngồi dưới đều đồng thanh hô.
Hạ Nhạc Huyên đắc ý nhìn Thiên Diệp hất cằm lên, đôi mắt đen sẫn phát ra khí thế của kẻ mạnh hơn.
Hai người nhìn nhau trong chớp mắt, sau đó cùng cúi mình thi lễ.
"Ya!", Hạ Nhạc Huyên giành thế chủ động lao vào tấn công Thiên Diệp.
Đấm ngang.
Đá vòng cầu.
Đá sau...
Những chiêu thức phức tạp nhưng đẹp mắt, nếu nhìn qua thì chỉ thấy hai người bọn họ tiếp xúc trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Nhạc Huyên đã thở hồng hộc và bị Thiên Diệp dùng đòn quật vai đè nghiến xuống sàn.
Thiên Diệp chiến thắng một cách nhanh chóng và hoàn hảo.
Không chỉ có H.N.H đang nằm trên sàn, mà ngay cả tôi cũng sững sờ.
H.N.H lấy lại hơi, tiếp tục đầu với T.D một hiệp nữa, dù kéo dài thời gian được hơn một chút, nhưng kết quả vẫn là thảm bại.
"Không cần giữ kẻ nữa, tất cả cùng lên nào, nhất định phải đánh bại người này, không thì ngày mai sẽ đến lượt chúng ta xấu hổ tới mức không dám đến học nữa."
H.N.H vừa dứt lời, tất cả số võ sinh đang ngồi bên dưới lập tức ào dậy, xông lên phía trước.
Thân hình cao lớn của anh vẫn đứng thẳng trong cơn gió nhẹ thổi qua.
Khuôn mặt không có nụ cười hoàn toàn khác hẳn với mọi khi, có một cảm giác gì đó khiến người ta thấy sợ. Đúng rồi, đó là sát khí.
Dẫu là như vậy, T.D vẫn đẹp trai như một vị thần, vị thần bay đến bên tôi trong một vườn hoa ngập sắc xuân.
Mấy phút sau.
Trên sàn nhà đã la liệt người nằm ngồi thở dốc.
H.N.H cúi khom lưng, thở phì phò: "Em không tin là lại không có ai đánh thắng được anh."
"Chẳng phải tất cả người của em đã ngã hết rồi à?", Thiên Diệp cười, cố ý trêu chọc Hạ Nhạc Huyên.
"Ai...ai bảo thế?", Hạ Nhạc Huyên nhìn quanh một lượt, mày chau lại mỗi lúc một sâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, "Ha ha, chỗ chúng ta vẫn còn một người chưa bị đánh ngã, Mộ Ái Ni."
~~~~
Tôi muốn từ chối, việc học Taekwondo đã qua mười năm nay rồi, nhất là tôi lại vừa tận mắt chứng kiến Thiên Diệp lợi hại như thế nào.
Thật lạ lùng, anh ấy chẳng phải khi trước luôn yếu đuối đi sau lưng tôi, rối rít đòi tôi bảo vệ hay sao?
"Cố lên nào, Mộ Ái Ni, tất cả dựa vào cậu đấy. Chúng tớ sẽ ở sau ngầm cổ vũ cho cậu", H.N.H đẩy tôi lên trước.
Tôi nhìn T.D đang đứng trước mặt mình, anh cười dịu dàng, đôi mắt nhấp nháy như những ánh sao trong đêm tối.
Trông T.D thế này chẳng khác nào một khúc ca dao cổ xưa vượt qua thời gian ngàn năm bay tới trong đêm trăng tuyệt đẹp, đầy ma lực nhưng nguy hiểm.
Không còn cách nào khác, tôi đành đứng thế, chuyển động về phía trước với một vẻ cảnh giác cao độ, khi đến gần sát Thiên Diệp mới xuất chiêu, nhưng anh đã tránh được bằng một phản ứng cực kỳ điêu luyện, đồng thời phản đòn nắm lấy vai tôi.
Gay rồi! Chắc chắn bị Thiên Diệp đánh ngã ngay bây giờ.
Tuy nhiên lúc ấy, tôi cảm giác thấy động tác của anh dừng lại, thế là lập tức tranh thủ thời cơ, nắm lấy cổ tay anh và làm động tác quật vai.
"A!"
"A!"
Tất cả mọi người đều mong đợi giây phút Thiên Diệp ngã ra sàn, sau đó thì nhìn sang tôi, trong mắt lóa ra từng ngôi sao sùng bái. Tôi nghi hoặc nắm chặt tay, mới rồi tôi có sức khỏe đến thế kia ư?
Nhờ dấu chấm câu hoàn hảo mà tôi viết cho trận đấu nên mọi người đều rất vui vẻ, nhưng có một người ngoại lệ, là Hạ Nhạc Huyên. Khi trận đấu kết thúc, Thiên Diệp đi thay quần áo đến bên tôi.
Cô ấy cười, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương.
"Thực không ngờ Thiên Diệp lại trở nên lợi hai như vậy, nhưng cảm giác mà anh ấy mang lại cho mọi người có vẻ không giống một anh chàng biết võ Taekwondo."
"Vậy thì giống cái gì?", tôi hỏi với vẻ hiếu kì.
"Giống một anh chàng con nhà giàu đang chơi dương cầm."
"Ha ha, có lẽ vậy."
"Vừa rồi… Thiên Diệp rõ ràng có cơ hội đánh ngã cậu, có biết vì sao mà cuối cùng cậu lại là người thắng cuộc không?", Hạ Nhạc Huyên cười hỏi.
"Chắc là… anh ấy cố tình", tôi lắc đầu, vừa nãy tôi cũng cảm giác là mình thua chắc.
Hạ Nhạc Huyên cũng lắc đầu, đôi mắt màu đen sẫm giống như vực xoáy, tất cả sự buồn thương đều đã hóa thành những cánh anh đào bay xao xác bên trong đó. Tuy nhiên, nụ cười của cô ấy vẫn xán lạn, ngọt ngào.
"Vì trong lượng của cậu không phải ở trên vai anh ấy, mà là ở trong tim."
"Vì trong lượng của cậu không phải ở trên vai anh ấy, mà là ở trong tim."
Khi câu nói đó vang lên trong tai đến lần thứ 12, tôi lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diệp đến mức sững người.
Mái tóc đen mềm mại. Nụ cười ấm áp, lãng mạng hơn cả những đóa anh đào.
Trong dân gian người ta quen gọi đó là những "mỹ nam", những chàng hoàng tử phương Tây trong các bức tranh đại khái chắc cũng chỉ thế này thôi
Nhưng giờ đây, anh ấy đang ở trước mặt tôi, bê cho tôi một cốc lớn bỏng ngô.
"Sao bây giờ anh lợi hại thế?", tôi hỏi
"Vì có người nói không muốn bảo vệ anh, thế nên anh chỉ còn cách lợi hại để bảo vệ cô ấy", anh cười với vẻ bất chính, "còn nữa...ừm, để nghĩ xem, để thoát thân này. Trở nên lợi hại thì bỏ chạy thoát thân sẽ dễ hơn."
"Xì, thời thái bình này thì chạy thoát thân gì chứ. Còn nữa, Hạ Nhạc Huyên đối với anh rất tốt, anh đừng có mà ức Hi*p người ta."
Tôi lạnh nhạt bặm môi với vẻ không tin một chút nào lí do vớ vẩn của anh.
"Aí Ni..., anh chỉ muốn tốt với mình em..."
Câu nói đó có vẻ không giống như câu nói đùa vừa nãy, khẽ khàng rơi xuống như cánh hoa bập bềnh trong gió.
Không có chỗ để về...
Bất chợt giật mình, tôi quay mặt sang, chỉ thấy nửa bên khuôn mặt tuyệt đẹp của Thiên Diệp, nụ cười giống như bị tổn thương vẫn còn trên môi.
Cảm giác như bị mảnh vỡ thủy tinh cứa qua da, trong lòng chơt dội lên một nỗi đau rấm rứt.
Tôi nhếch miệng cười, đôi môi hé ra một góc độ trông tàn nhẫn:
"Đừng nói với em anh thích em đấy nhé, xem ra lợn thì có khả năng, anh tuyệt đối không có khả năng đó đâu."
Cuối cùng tôi đã biết sự dựa dẫm của Thiên Diệp vào tôi là một niềm vui.
Sự ức Hi*p của Hạ Nhạc Huyên đối với Thiên Diệp hóa ra là một tình cảm thầm kín, khao khát được đối phương chú ý.
Nhưng trong thế giới tình cảm này vốn không hề có sự công bằng.
Không phải cứa tốt với ai, người đó sẽ thích mình.
"Vì sao?"
"Vì chứng ta là bạn bè, vì tình bạn sẽ mai mãi không bao giờ thay đổi." Tôi đáp lại một cách điềm nhiên.
"Ha ha, thật à?", Thiên Diệp vẫn cười lớn, cười nhưng mặt đầy vẻ âm u. Tôi thò tay vào cốc bỏng ngô Thiên Diệp đang cầm, bất chợt chạm tay vào một vật gì đó hình vuông. Cầm lên với vẻ nghi hoặc, nhìn vào mới biết đó là một hộp đựng đồ trang sức được làm tinh xảo.
"Này, bây giờ việc tặng đồ trang sức cũng thô thế này à?"
"Em mở ra xem", anh nhìn tôi với vẻ đợi chờ.
"Nói cho anh biết, em không dễ bị cảm động như thế đâu nhé", tôi vừa nói vừa mở chiếc hộp ra.
Một luồng sáng lóe lên, sợi dây chuyền với đầy những ngôi sao lấp lánh nổi bật lên trên lớp lót bằng nhung đen của chiếc hộp.
"Sợi dây này...", tôi nghẹn lời không nói được tiếp.
Sợi dây chuyền giống hệt sợi dây tôi đánh mất.
"Cảm động rồi đúng không, ha ha. Tặng em đấy, lần này thì giữ gìn cẩn thận nhé", Thiên Diệp lấy sợi dây chuyền trong chiếc hộp ra rồi giúp tôi đeo vào cổ.
Một cảm giác có lỗi và xúc động trào dâng lên tỏng tôi.
Thiên Diệp...
Em không xứng đáng để anh tốt với em như vậy, bởi em không thể cho anh thứ tình cảm mà anh cần.
Nó quá nặng nề, sẽ khoét rỗng trái tim em.