Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 17

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Giờ tan học, học sinh tràn ra cổng trường hệt như thủy điện xả lũ.
Tôi rảo qua phòng học lớp Chân Ni, mới hay con bé đã về từ sớm. Hết lớp này đến lớp khác đi qua, tiếng nói cười ồn ã, thảo luận về một ngôi sao đang nổi tiếng hoặc một anh chàng đẹp trai nào đó vừa mới chuyển trường.
"Cậu nói về nhóm Kitty á? Kể ra cũng hơi nực cười, hơi sến, nhưng tớ vẫn thích."
"Ca sĩ hát chính cũng đẹp trai lắm mà, khi anh ấy hát bài \'Nhớ hay không cậu bé thần kỳ\' (mọi người đừng hỏi về bài này nhé! Jain cũng k pk âu :D) đúng là lôi cuốn dễ sợ".
"Hội thao sắp sửa khai mạc rồi, phải tập hợp một đội cổ vũ mới được, như thế bọn mình mới phô diễn được hết vẻ diễm lệ yêu kiều, Hôhô!"
Ánh mặt trời rực sáng chiếu lấp lánh trên từng khuôn mặt rạng ngời tuổi thanh xuân. Có lẽ, đây mới là cuộc sống tươi đẹp nhất.
"Ái Ni, Mộ Ái Ni!"
Tôi đi ra cổng trường một mình, lập tức trông thấy Thiên Diệp đứng đó, nổi bật giữa đám đông, hướng về phía tôi vẫy tay thật lực.
Con người anh ấy giống như một vật thể phát sáng nhanh chóng thu hút tất cả mọi ánh mắt xung quanh.
"Oa, ai đây nhỉ? Dám đến trường Duy Nhã tranh giành fan hâm mộ của mình. Tôi ra lệnh cho anh lập tức đi khỏi đây", Trạch Trần đẩy chiếc xe máy rất thời thượng đến, dọc đường còn ra sức tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh.
"Ái Ni", Thiên Diệp không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng đến chổ tôi.
Nhìn thấy Thiên Diệp, những lời nói tối qua lại vọng lên trong đầu tôi.
"Ái Ni, Ái Ni, vì nhớ thương em, anh đã sống rất chán chường. Anh nhớ em không chỉ một lần, mà từng ngày từng đêm, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em. Anh cũng giống như cốc trà sữa trong tay em vậy, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Xin em hãy tin anh."
Dường như đâu đó có tiếng chuông nhà thờ vọng lại, mở ra một số phận không cách gì thoát được.
Thiên Diệp đi xuyên qua thời gian đến bên tôi, trời ơi, tôi không cách gì làm trái lại được với tâm nguyện của mình.
Anh ấy vẫn luôn thường trực trong trái tim tôi, chưa từng rời xa.
"Anh không thấy là mình nên đeo mình nên đeo một cặp kính đen vào à?", tôi nhìn anh, lạnh nhạt nói.
"Để làm gì?". Thiên Diệp tỏ vẻ không hiểu.
"Che bớt đi khuôn mặt hấp dẫn ong bướm của anh."
"Hóa ra Ái Ni ghen à, haha.", Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp.
Ngay tức khắc, ánh nắng trở nên nhợt nhạt và mất đi mọi sắc màu.
Chỉ còn sót lại tiếng thở khẽ khàng của gió.
"Ái Ni, anh ta là bạn em à? Nhớ đừng để anh ta chuyển đến trường mình đấy nhé, anh chịu không nổi sự công kích này đâu", Trạch Trần xoa xoa иgự¢, làm ra vẻ khổ đau.
"Bạn tôi, Phác Thiên Diệp", tôi giới thiệu xong Thiên Diệp, lại chỉ vào Trạch Trần, "Còn đây là Cam Trạch Trần".
"Chờ chút, sao mà giới thiệu đơn giản thế, hay là để anh tự nói nhé. Tôi là Cam Trạch Trần cực cực cực kỳ đẹp trai, người mà vô số các cô gái đẹp trong trường Duy Nhã đều ngưỡng mộ. Ha ha ha!"
Phật phật phật.
Một đàn chim bay qua.
Cảm giác lạnh vô cùng.
Tôi ôm lấy trán, thật không biết nói gì.
"Đừng cảm thấy tự ti nhé, anh cũng rất...", Trạch Trần tiến đến gần Thiên Diệp, mắt tóe ra một luồng điện cực mạnh, miệng ghé sát THiên Diệp thì thầm, "đẹp trai."
Khắp người tôi tự nhiên sởn hết da gà.
Còn Thiên Diệp phản ứng nhanh hơn, dùng một đòn quật vai vật ngã ngay Trạch Trần xuống đất.
Lúc tôi còn đang ngạc nhiên vì sao động tác quật vai của Thiên Diệp lại chính xác đến như thế, thì bên tai vọng đến tiếng kêu "ay da" liên hồi của Trạch Trần.
"Này, anh định sát hại người đẹp trai hả!"
"Ái Ni, nếu em không phản đối, thì chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi anh chàng tự tôn đến mức buồn nôn này đi", Thiên Diệp không chịu nổi, lấy tay ôm trán.
"Được, em rất đồng ý."
"Vậy thì đến chỗ này nhé", Thiên Diệp nháy mắt, kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi cổng trường. Người nào không biết có khi cũng tưởng rằng chúng tôi đang cố chạy khỏi dòng nước lũ hung dữ. Song tôi nghĩ, dòng nước lũ có khi cũng không đáng sợ bằng người Sao Hỏa Cam Trạch Trần đó.
Khi cùng Thiên Diệp chạy xuyên qua một con phố không rõ tên gì, mỗi lần tôi định mở miệnghỏi anh định đưa mình đi đâu, lại thấy anh đặt tay lên đôi môi gợi cảm làm ra vẻ thần bí, tỏ ý rằng tôi đừng nên hỏi.
Đi qua một hàng bán kính vỉa hè, anh phát hiện ra một cặp kính râm màu nâu hạt dẻ.
"Trông thế nào?", anh đeo kình lên xong, nhìn tôi hỏi với vẻ mong chờ.
"Thường thôi", tôi bĩu môi nhưng trong lòng lại cảm thán vì cặp kính kia không những không che bớt phần nào khuôn mặt luôn tỏa ra ánh sáng của anh, mà trái lại còn khiến nó trở nên càng bắt mắt hệt như một minh tinh.
"Em cũng đeo một cặp đi", anh giúp tôi đeo vào một cặp kính râm khác nhỏ gọn hơn.
Cảm giác động chạm hơi lành lạnh.
Tôi chăm chú nhìn anh nhẫn nại điều chỉnh độ cao của kính cho mình, khuôn mặt được che khuất trong thế giới màu hạt dẻ ấy vẫn sáng chói hệt như ánh mặt trời rực rỡ nhất.
"Oa, thật là lạ kỳ, cũng rất hợp với em", Thiên Diệp lấy tiền trả cho người bán hàng.
Ông bán hàng nói bằng chất giọng xen lẫn tiếng địa phương: "Chà chà, anh chàng này đúng là rất có mắt nhìn."
"Vậy thì em đành miễn cưỡng nhận vậy", dù không mấy quen đeo kính râm, nhưng khóe miệng tôi vẫn hơi nở nụ cười.
Vào cuối ngày, mặt trời nhanh chóng lặn xuống sau dãy núi.
Ánh nắng dần dần tắt ngấm.
Thế nên rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy tôi và Thiên Diệp mỗi người đeo một cặp kính râm đi xuyên qua những con phố ngoằn ngoèo.
"Võ đường Teakwondo Không Liên?", tôi sững sờ nhìn tấm biển đề trên cổng.
"Ái Ni, mau vào đây."
"Thiên Diệp, anh đừng nghĩ rằng em nhàn rỗi, nên đưa em đến đây để luyện Teakwondo."
"Ha ha, gì cơ? Anh còn tưởng rằng em sẽ nhớ kĩ lắm. Có nhớ hồi chúng ta ở La Đồ cùng tập Taekwondo không? Khi đó anh muốn em dạy, nhưng em nói không được, khi anh bảo vậy thì từ sau trở đi em phải bảo vậy thì từ sau trở đi em phải bảo vệ anh, em cũng nói không được vì em chỉ bảo vệ cho một người, đó là Chân Ni, em gái em", Thiên Diệp nhắc lại chuyện xưa.
Không biết vì sao khi nhắc lại những chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt Thiên Diệp vừa ngọt ngào lại vừa mang cảm giác buồn thương.
Giống như một bức tranh thủy mặc, nhàn nhạt thôi, nhưng nhìn cái thấy rõ ngay.
"Em vẫn còn nhớ con gái võ sư, Hạ Nhạc Huyên rất thích bắt nạt anh."
"Ha ha, Ái Ni, võ đường này là do gia đình Hạ Nhạc Huyên mở đấy, bây giờ anh sống tại đây."
"Ở đây? Lẽ nào anh muốn học Taekwondo tiếp à?"
"Haha, bây giờ anh lợi hại lắm rồi, Ái Ni đánh chưa chắc thắng đâu."
Xí! Tôi liếc nhìn anh với vẻ không thèm tin, sau đó đi vào bên trong võ đường.
Bên trong rất thoáng va rộng, khá nhiều võ sinh đang tập luyện, đá xoay, móc chân, đá sau, đều là những chiêu thức quen thuộc với tôi.
Giữa đám mấy chục võ sinh nam, duy nhất có một nữ sinh thắt đai đỏ đen.
"Thiên Diệp, trời tối mịt rồi mới về à", rồi nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, cô ấy thốt lên vui mừng, "Mộ Ái Ni phải không?"
Khuôn mặt tròn trịa dễ thương, hễ cười là lộ ra hai lúm đồng tiền.
Tôi tìm thấy trong biển ký ức của mình một khuôn mặt quen thuộc, vậy là hơi nhoẻn miệng cười: "Hạ Nhạc Huyên!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc