Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 16

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Đường chỉ tay bắt nguồn từ tình yêu
Trường Trung học Duy Nhã
Khi tôi ôm một chồng sách vở đi vào trường, mới phát hiện ra vô số anh mắt đầy thù địch đang nhìn mình. Tệ thật, đêm vũ hội đó đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ họ vẫn để bụng hay sao.
Có vẻ như tôi đã xem thường lực lượng fan hâm mộ của tên Thôi Hy Triệt này rồi.
Đang nghĩ ngợi, tôi chợt thấy mấy người đi về phía mình với nụ cười không mấy tốt lành. Một cảm giác bất an chợt gợn lên trong lòng, dường như ngay sau đó sẽ có chuyện gì bất trắc đến với mình.
"Mộ Ái Ni!"
Khi vừa dến chân cầu thang, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi trên lan can tầng 2. Tôi dừng bước, lý trí mách bảo rằng đang có âm mưu gì đó.
Nhưng...
Ào!
Lạnh, lạnh như băng.
Không phải vì không khí, mà là một xô nước khốn khi*p từ phía trên đổ xuống.
" Ha haha ha!"
"Xem bộ dạng đen đủi của cô ta kìa."
"Ha ha, buồn cười quá, cô ta tưởng rằng có võ Taekwondo là lợi hại lắm sao, chỉ cần bọn mình tính toán một chút, như thế là có thể dạy cho một bài học rồi."
"Nhưng bây giờ cô ta là hội viên Hội học sinh rồi, cậu không sợ hội trưởng Triệt à?"
"Yên tâm đi, yên tâm đi, hội trưởng Triệt có mắc mớ với cô ta, sao có thể giúp cô ta được."
Những giọng nói hỗn độn xung quanh theo dòng nước lạnh ngắt chảy vào tai tôi, hóa ra không thể nào tránh khỏi những hành vi độc ác này, hóa ra không phải mình cứ muốn tránh khỏi sự tổn thương là có thể tránh được.
Tôi từ tốn rút tập khăn giấy còn chưa bị ướt trong cặp ra, lau sạch từng giọt nước trên mặt.
Không khí căn thẳng ấy, trái lại còn khiến những người xung quanh trở nên sợ hãi.
"Sao cô ta còn lau mặt, chẳng phải nên tức giận đến mức nhảy ngay lên ư?"
"Tưởng phải chạy đến mách giáo viên ngay chứ, chẳng phải những học sinh ưu tú có thành tích cao thường làm thế à?"
"Đừng cố làm ra vẻ. Thực ra muốn khóc lắm rồi đấy."
Cuối cùng cũng lau khô giọt nước trên mi mắt, tôi ngửng lên nhìn khắp xung quanh, ánh mắt giận dữ dừng lại ở kẻ đang cầm xô nước.
Một bước
Hai bước
Ba bước
Tôi chậm rãi đi lên phía hắn ta...
Nhìn ánh mắt hắn chuyển từ trấn tĩnh sang hoảng sợ.
"Kẻ nào trực tiếp làm tổn thương tôi, tôi sẽ tự tay đòi lại công bằng."
Vừa dứt lời, tôi đã dùng một động tác đo vai tuyệt đẹp cho hắn nằm sõng soài dưới đất.
Những người xung quanh sững sờ nhìn tôi, có vẻ như không cam tâm chấp nhận việc tôi chuyển bại thành thắng dễ dàng như vậy, nên bắt đầu ào ào:
"Đừng sợ, cô ta chỉ lợi hại khi một chọi một thôi, tất cả chúng ta cùng lên đi."
"Đánh đi xem cô ta còn tinh tướng được không."
"Đúng đấy, khóa miệng cô ta lại."
Tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, cả hội tiến gần đến tôi với vẻ gan góc
Không khí mỗi lúc một căn thẳng, mỗi lúc thêm ngộp thở.
Khi ấy tôi nhìn lên bầu trời, những cánh chim dập dìu bay lượn, tiếng chim nghe thật thê lương.
Tôi nở nụ cười, cười không một chút sợ hãi.
Khi trận ẩu đả sắp sửa diễn ra, đúng lúc nắm đấm bọn họ sắp phi tới.
"Dừng tay!"
Một giọng nói khắc nghiệt vang lên.
Lạnh nhạt, nhưng rất có uy lực để chặn đứng màn ẩu đả sắp xảy ra.
"Hội trưởng Triệt đấy!"
"Hội trưởng Triệt?"
Cùng với tiếng kêu kinh ngạc, những người xung quanh tôi tự động tách ra thành một lối vào.
Trong cái se lạnh của buổi sáng, mắt Thôi Hy Triệt mang một màu xanh sẫm giá băng.
Xung qunah anh ta là một màn sương mỏng bao trùm, đẹp tới mức không gì sánh được.
Tất cả những người có mặt ở đó đều bị rung động vì vẻ đẹp ấy, mãi sau mới lấy lại được tin thần.
"Hội trưởng, là do Mộ Ái Ni bất kình với anh ở dạ hội, nên bọn em muốn thay anh dạy cho cô ta một bài học", một nữ sinh đeo kính lấy hết can đảm bước đến gần anh ta nói.
"Cô là ai?"
"Em là Tô Anh, Anh trong chữ Anh đào".
"Cô tưởng là cô có thể đoán được tâm tư của tôi sao?", khóe miệng Thôi Hy Triệt khẽ nhếch lên thành một nụ cười châm biếm.
Tiếng cười nhạo xung qunah vang lên, Tô Anh lúng túng đỏ mặt dừ.
Thôi Hy Triệt chậm rãi nhìn xung quanh, tuyên bố bằng một khí chất áp đảo người khác:
"Mộ Ái Ni là trợ lý của tôi. Từ giờ trở đi, không ai được ức Hi*p cô ấy."
Không gian dường như ngưng đọng lại trong một thoáng, ánh mặt trời bỗng trở nên rực rỡ, chiếu thẳng xuống làm chói mắt.
Những lời bàn tán vụn vặt cũng biến mất không còn vết tích hệt như nước trôi đi.
Sau khi Thôi Hy Triệt nói xong câu đó, tất cả bọn họ đều trở nên cung kính và thân thiện với tôi, dường như màn kịch độc ác vừa rồi không hề xảy ra mà chỉ là giấc mộng.
Trên lớp, thầy giáo dạy thể dục đang cùng học sinh bàn về việc tổ chức đại hội thể thao. Tôi lặng lẽ giở sách vở. Thể thao không phải là hạng mục tôi có sỡ trường.
"Ti ta ti ta!"
Âm báo có tin nhắn vang lên, tôi mở điện thoại ra xem
Mộ Ái Ni, hết giờ học xuống văn phòng hội. Thôi Hy Triệt
Tôi khẽ thở dài, không phải lại việc tương tự như lau dọn cầu thang đang đợi tôi nữa chứ!
"Mộ Ái Ni là trợ lý của tôi. Từ giờ trở đi không ai được ức Hi*p cô ấy."
Lần đầu tiên được người khác bảo vệ, cảm giác thật lạ lùng.
Tuy nhiên, vì sao Thôi Hy Triệt lại giúp tôi? Không phải vì anh ta muốn "chỉnh sửa" tôi nên mới bắt tôi tham gia Hội học sinh sao? Hoặc là, lại có âm mưu gì đó lớn hơn.
Ánh sáng bên ngoài cửa kính hắt vào phòng màu trắng bạc lạnh lẽo. Tôi thì thầm tự nói với mình:
Thôi Hy Triệt, không cần biết đằng sau thiện ý của anh ẩn chứa mục đích gì, cũng không thể khiến tôi sợ hãi được đâu.
Hạ Nhạc Huyên đang luyện động tác đá sau trong sàn tập, khuôn mặt đầy vẻ cực kỳ chán nản.
"Sai rồi, sai rồi, tư thế sai, góc độ cũng sai", vừa vặn lúc Thiên Diệp đẩy cửa bước vào.
"Xì, bớt nói đi cũng không ai cho là ngốc đâu, anh học Taekwondo được mấy bữa nào", Hạ Nhạc Huyên bĩu bĩu môi.
Dưới ánh mặt trời, Thiên Diệp cười uể oải.
Sự ngây ngất dịu dàng như hòa tan vào trong gió, lan dần ra khắp chốn.
Dù nói với vẻ giễu cợt Thiên Diệp, nhưng Hạ Nhạc Huyên vẫn không thể không hé miệng cười. Gần đây, cô thường như vậy, chỉ cần Thiên Diệp xuất hiện trước mặt, chỉ cần nhớ đến câu gì đó Thiên Diệp nói, chỉ cần nhìn thấy nụ cười quen thuộc của anh, là lại không kìm được, cười một cách ngô nghê.
Tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
"Ping!"
Hạ Nhạc Huyên xoay người đá hết sức vào bao cát, cú chạm mạnh khiến cho chân đau điếng, rồi không ngừng cảnh tỉnh mình: Hạ Nhạc Huyên, Hạ Nhạc Huyên, Thiên Diệp là kiếp nạn của mày, không có việc gì thì đừng có mà tiến đến gần.
"Hạ Nhạc Huyên, còn tiền không?"
"Còn chứ, nhưng không cho anh mượn đâu."
"Sao lại thế? Chắc chắn anh sẽ trả lại em, anh có việc cần dùng gấp. Nếu không thì anh viết cho em mấy chữ làm bằng, nếu sau này em có nguyện vọng gì, dù có phải trả giá đắt đến đâu, anh cũng giúp em thực hiện."
"Thật không?", nghe đến đó, mắt Hạ Nhạc Huyên nhấp nháy như sao.
Cô lập tức lấy trong cặp ra một cây 乃út, xé một tờ giấy trong vở, viết nhanh một bản thỏa thuận. Thiên Diệp hoảng hồn nhìn cô hoàn thành tất cả trong nháy mắt với một vẻ vui sướng, sau đó đưa tờ giấy cho anh ký tên.
Sao lại có cảm giác tự mình đan rọ cho mình chui vào thế nhỉ?
Soạt soạt soạt - Thiên Diệp ký tên xong, hỏi Hạ Nhạc Huyên với vẻ bất an:
"Này, ước nguyện của em không phải là bắt anh đưa lên mặt trăng, hoặc là đưa em rất nhiều rất nhiều tiền đấy chứ?"
"Yên tâm, em sẽ không yêu cầu anh làm việc gì dễ dàng đâu", Hạ Nhạc Huyên cố ý cười gian xảo, cẩn thận cất tờ thỏa ước vào trong cặp.
Kết quả là Thiên Diệp lấy được tiền trong tâm trạng thấp thỏm không yên.
"Không phải anh đang tìm việc làm à? Ở đây đã được em bao cấp ăn ở, còn cần tiền làm gì?", Hạ Nhạc Huyên lấy tiền ra đưa, mới nhớ phải hỏi lý do.
Tuy nhiên, Hạ Nhạc Huyên biết trước mục đích Thiên Diệp vay tiền, thì dù Thiên Diệp có thảo ra 10 bản thỏa ước vừa rồi, chắc Hạ Nhạc Huyên cũng không chấp nhận. Không cam tâm tình nguyện, song, cô cũng chẳng dám trơ mặt đến mức lấy lại tiền, đành rầu rĩ đi theo anh đến cửa hàng trang sức.
Dưới ánh đèn chói mắt, những món đồ trang sức đắt tiền phát ra luồng sáng lấp lánh bên trong tủ kính.
Thiên Diệp hỏi han qua loa, người bán hàng bèn lấy trong tủ ra một sợi dây chuyền bạc hình ngôi sao.
"Hôm qua anh mô tả đại khái hình dáng, chúng tôi đã phải gửi hàng từ Paris qua đây đấy, anh xem đi", người bán hàng nói với Thiên Diệp bằng vẻ cung kính.
"Khỏi cần, đúng là sợi dây này. Làm cho tôi một chiếc hộp thật đẹp. Đây là ngân phiếu", THiên Diệp rút trong túi ra một tờ giấy mỏng.
Hạ Nhạc Huyên đứng bên cạnh mắt tròn xoe, mồm há hốc.
Ra khỏi cửa hàng trang sức, cô vội vàng hỏi:
"Không phải là anh không có tiền ư?"
"Anh mang đồng hồ đi cầm rồi, may mà trên mặt đồng hồ có mấy viên kim cương Nam Phi."
"Thế anh còn vay tiền em làm gì?"
"Thì vẫn còn thiếu một chút số lẻ mà."
"Dùng nhiều tiền như thế để mua một sợi dây chuyền", cô dường như nhớ ra điều gì, kêu lên hoảng hốt, "Không phải là để tặng Ái Ni đấy chứ?"
Thiên Diệp gõ vào đầu Hạ Nhạc Huyên, nói bằng giọng ngợi khen: "Bingo, trả lời đúng đấy, thật là thông minh, Hạ Nhạc Huyên."
Hạ Nhạc Huyên hoàn toàn không nói gì được nữa.
"Được rồi, em về trước đi, anh đi đón Ái Ni", Thiên Diệp hướng về phía Hạ Nhạc Huyên xua xua tay, sau đó sải chân bước đi.
Hạ Nhạc Huyên đứng nguyên tại chỗ, cắn chặt môi trừng mắt nhìn theo bóng Thiên Diệp. Quả thực chả có ai ngốc nghếch như cô, lại còn cho người mình thích vay tiền để mua quà cho tình địch!
Hạ Nhạc Huyên, mày đúng là đồ ngốc nhất đời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc