Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 14

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Bờ hồ khu vui chơi
Thời gian đã qua rất lâu, rất lâu, dường như dài bằng cả thế kỉ.
Tôi thất thần nhìn mặt hồ đen sẫm, lo lắng trong mê man.
Chân Ni vẫn chưa xuất hiện, màn hình điện thoại hiển thỉ khuôn mặt tĩnh tại của con bé.
Nụ cười như đóa tường vi...
Mình bị bỏ rơi sao?
Bị bỏ rơi ở đây, dù bao lâu cũng vẫn chỉ có một mình đứng đây. Nghe nói ở hổ Lockness có thủy quái, không biết hồ này có không nhỉ?
Tôi hy vọng là có, trong lúc cô đơn này, nó có thể kéo tôi xuống đáy hồ lạnh giá, cho tôi một giấc ngủ dài.
"Trời đất bỗng tối tăm, tất cả mọi thứ trên thế giới đột nhiên biến mất, anh nhớ đến em... Anh hiểu rằng, không thể rời xa được tình yêu của em".Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, tôi vội vàng nghe máy.
"Alô, Chân Ni à? Chị đang chờ ở bờ hồ, bọn em ở đâu thế?"
"Ái Ni, là anh."
"Thiên Diệp? Sao anh biết số điện thoại của em?"
"Haha, anh đến đồn cảnh sát, nhờ các anh ấy tìm giúp một người thân đã mất tích nhiều năm, thế là bọn họ rất nhiệt tình cung cấp cho anh số của em."
"................"
"Ái Ni, em đoán xem hôm nay anh gặp ai? Hạ Nhạc Huyên, Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt, haha. Em còn nhớ không? Chúng ta từng học võ ở võ đường nhà cô ấy."
"...."
"Ái Ni, em có đói không? Em đi ăn gà rán không? Anh mời."
"..."
"Ái Ni, em vẫn còn giận anh à?"
Tôi vẫn lặng thinh, giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Thiên Diệp khiến tâm tư tôi rơi vào một vùng trống rỗng.
Không muốn nói gì, cũng không muốn hỏi gì.
Không muốn bị tổn thương, không muốn đau lòng...
"Ái Ni, em xảy ra chuyện gì rồi? Mau nói đi.", giọng Thiên Diệp bên đầu kia nghe hơi hoảng loạn.
"Em đang chờ máy, không có gì thì thôi nhé."
Phải rồi, có lẻ Chân Ni cũng gọi điện đến.
Thiên Diệp đáng ૮ɦếƭ, nếu Chân Ni không gọi được, sau này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
"Chờ đã, Ái Ni, em không ở nhà à? Thế đang ở đâu?", Thiên Diệp cố sống cố ૮ɦếƭ hỏi thêm
"Em ở khu vui chơi."
"Thế thì anh đến ngay"
"Không cần đâu, Chân Ni quay lại ngay bây giờ...", tôi chưa nói xong, Thiên Diệp đã tắt máy.
Trong điện thoại chỉ còn tiếng tút kéo dài, giữa bóng đêm âm thanh trở nên vang to khủng khi*p.
Tút!
Tút!
Tút.......
Nghe thấy chói tai.
Men theo bóng tối là tiếng chuông nhà thờ thanh khiết.
Từng tiếng từng tiếng vươn thẳng lên mây.
Nguyện cầu cứu độ cho tôi lỗi.
Không biết bao lâu sau nữa, chợt có tiếng bước chân vang lên...........
"Hú hú.... Ái Ni, Ái Ni", tiếng gọi phía đằng sau nghe hơi khàn vì âm thanh quá lớn.
Tôi quay người lại, thấy Thiên Diệp đang đứng ở chỗ vòng xoay ngựa gỗ cách đó không xa. Nụ cười xán lạn quen thuộc ấy như kéo gần tôi lại với anh.
Ánh đèn sáng mờ mờ chiếu trên người anh khiến một màn sương mỏng vây quanh
Anh nhìn tôi chăm chú, trong mắt là một dạng cảm xúc gì đó không rõ ràng và phức tạp.
Dần dần anh cười, nụ cười hiền dịu làm cho bóng tối bỗng nhiên sáng rực lên.
Lao xao...
Trong làn gió nhẹ, tôi như thấy những cánh hoa anh đào bay liệng.
"Ái Ni, những người quản lý nói em nhất quyết không chịu về, em cố ý đợi anh à?"
"Còn lâu nhé! Với lại, đừng có tưởng rằng em bỏ qua rồi", tôi mím môi, cất bước định đi, "Á!"
Chân chợt mềm nhũn, tiếp đó là cảm giác tê dại tỏa lan.
Xem ra vì đứng quá lâu nên cả hai chân đã tê cứng hết rồi.
"Sao thế?", Thiên Diệp cúi đầu nhìn tôi.
"Đứng lâu quá!"
"Rốt cuộc em đứng đây bao lâu rồi? Đồ ngốc. Thôi... để anh cõng em đi", Thiên Diệp cẩn thận nắm lấy cánh tay tôi, ngồi hụp xuống phía trước.
"Ê, hồi nhỏ anh yếu xìu à. Lát nữa anh cho em ngã quay ra đất thì sao?", tôi nhìn với vẻ nghi ngờ.
"Em nhiều chuyện quá", anh quỳ bên dưới nắm hai tay tôi quàng lên cổ, sau đó nhấc bổng tôi lên,"Sao không về nhà, còn ở đây đợi ai?"
"Em đợi Chân Ni. Chắc là nó quên rồi."
Tôi tì sát vào tấm lưng ấm áp của Thiên Diệp, ở góc độ anh không nhìn thấy, sự tin tưởng trong đôi mắt đã trở nên khó tả.
Chân Ni, chắc là không quên chứ?
Cái gọi là quên chẳng qua là sự cố ý bỏ rơi...
Nhưng rồi vẫn có người tìm đến với tôi, cõng tôi đi khỏi khu vui chơi cô tịch.
Là Thiên Diệp....
Người mất hút gần mười năm bỗng dưng xuất hiện...
Cái đầu lạnh giá của tôi cúi xuống sát gáy anh, sự ấm áp ở nơi ᴆụng chạm ấy nhanh chóng lan ra.
Lan khắp toàn thân...
Trong đầu bất giác lại hiện ra bức tranh có nền trời xanh mây trắng...
"Ái Ni, anh đã ước rồi, ba mảnh giấy này thay thế cho ba ước nguyện, một là anh sẽ không bao giờ rời La Đồ; hai là chúng ta sẽ cùng lớn lên bên nhau, sau này còn cùng vào một trường đại học; ba là....."
"Là gì?"
....
"Thiên Diệp, anh thực sự sẽ không đi chứ?"
"Ừ, sẽ không đi đâu."
"Thiên Diệp, nếu anh đi đến một nơi thật xa, em cũng sẽ đến tìm anh."
"Haha, thật chứ? Tuy nhiên, Ái Ni không cần đến tìm anh, cứ đứng nguyên một chỗ, anh sẽ đến tìm em."
"Sao ngày đó đột nhiên anh bỏ đi?", tiếng nói khẽ khàng của tôi mất hút trong màn sương đêm.
"..."
"Vì sao?"
"... Vì một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Không nhìn thấy biêu cảm của anh, sự thất vọng của tôi rơi bịch từ trên không trung xuống.
Cố nhớ câu trả lời, cuối cùng lại khiến mình bị tổn thương. Thiên Diệp, người luôn thích đi lẽo đẽo sau lưng tôi, người thường xuyên mang quà vặt đến cho tôi vì sợ tôi không vui, người đã nói đi nói lại rằng sẽ không bao giờ rời La Đồ...
Khuôn mặt trở nên mơ hồ trong kí ức.
Thiên Diệp, nếu anh ra đi là để có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy thì vì sao...
Lại còn quay về tìm em?
Vì đã quá đói, tôi và Thiên Diệp đến một nhà hàng sushi.
Không ngờ vừa bước chân qua cửa, anh liền bị một người đội mũ lưỡi trai chặn lại.
"Oh my god! Anh bạn quả thực rất đẹp trai!"
Anh ta nhìn Thiên Diệp, mắt sáng lên khiến tôi tưởng Thiên Diệp là người đàn ông cuối cùng còn sót lại của thế kỷ này.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của chúng tôi, anh ta rút trong túi ra một tấm danh thi*p.
Hú hồn, hóa ra anh ta là một tay "săn" ngôi sao.
\'Em tên là gì? Gia nhập công ty anh đi, sau khi được bọn anh gắn mác và huấn luyện, chắc chắn em sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu Châu Á. Hơn nữa điều kiện vốn có của em đã rất tốt rồi, tin rằng chỉ chưa đến một năm, thậm chí ngắn hơn, nửa năm thôi, em sẽ nổi như cồn."
Không rõ từ khi nào những người xung quanh kéo đến mỗi lúc một đông.
"Đẹp trai quá, ngôi sao có phải không? Trông quen lắm, hình như đã trông thấy ở đâu rồi."
"Ngớ ngẩn, cậu thì hễ thấy ai đẹp trai lại bảo là quen."
"Nhưng mà anh ấy đẹp trai quá, không biết đã có bạn gái chưa, có kiếm được số điện thoại của anh ấy không nhỉ?"
"Anh ấy không cho đồ ngốc như cậu số điện thoại đâu."
...
Khi đó tôi mới phát hiện ra bên cạnh mình là một vật thể phát sáng cực mạnh, chỉ trong mấy chục giây, đã có thể thu hút đông người như vậy vây quanh. Nhưng vật thể phát sáng đó lại không hề để ý đến tất cả, bình thản nhận lấy hộp sushi từ người bán hàng, sau đó lại bước sang quán rà sữa kế bên mua hai cốc trà sữa nguyên chất nóng.
Trong sự kinh ngạc và ghen tị của những người đứng xung quanh, anh nắm lấy tay tôi quay người đi.
"Này, này, không suy nghĩ việc anh làm minh tinh à? Có anh làm người quản lí, em chắc chắn sẽ thành một ngôi sao hàng đầu", anh chàng săn minh tinh trối ૮ɦếƭ đuổi theo.
Đang dắt tay tôi đi, Thiên Diệp bỗng dừng lại, quay đầu, nở nụ cười thần bí nhưng dịu dàng.
Ánh mắt hoạt bát giống hệt một chú thiên tinh cao ngạo.
"Xin lỗi, người quản lý của tôi chỉ có một thôi, cô ấy tên là Mộ Ái Ni."
Khi những người xung quanh đang còn ngất ngây bởi nụ cười ấy, anh kéo tôi đi khuất khỏi tầm mắt họ.
"Lạ thật, sao từ trước đến nay không biết anh có ma lực như thế nhỉ?", tôi hỏi với giọng giả vờ ghen tị.
"Bây giờ biết cũng chưa muộn mà. Thế cho nên từ nay trở đi em phải giữ lấy anh cho chắc, đừng giận dỗi anh, luôn luôn cười với anh..."
Mặc kệ anh thao thao bất tuyệt, tôi đã đi ra xa cả quãng. Chợt vô tình nhìn thấy một sợi dây chuyền trong cửa hàng nữ trang rất giống chiếc mẹ cho mà tôi đánh mất, tôi dừng bước.
"Gì vậy, em thích cái đó à?"
Tôi lắc lắc đầu: "Nó rất giống sợi dây mẹ cho mà em đã làm mất."
"À, anh nhớ trước đây em rất thích sợi dây chuyền đó."
"..."
Thấy tôi có vẻ buồn, Thiên Diệp kéo tay tôi lại.
"Ái Ni, khi anh còn ở bên Canađa một mình, lúc nào anh cũng nghĩ em sống có tốt không? Liệu có buồn vì việc anh đi không? Có lần nào nhớ đến anh không? Bây giờ anh xin thề, anh nhất định sẽ không bao giờ bỏ đi trong câm lặng như thế nữa. Anh đã quyết định ở lại Mễ Á rồi."
Khi anh nói những lời ấy, ánh mắt sáng lên vẻ chân thành.
Tôi biết anh nói thật, giống như hồi tôi 8 tuổi anh đã nói sẽ không rời La Đồ.
Nhưng những lời nói ngọt ngào cũng chỉ có thời hạn sử dụng nhất định, cả lời thề cũng vậy.
"Thế thì bây giờ em nói cho anh biết, em luôn sống rất tốt, không hề buồn vì việc anh đi, cũng chưa từng nhớ đến anh. Thế nên nếu được, anh quay về Canađa đi."
Nếu cuộc sống ở bên đó tốt đẹp, thì anh hãy quay về và tiếp tục sống thật tốt đi.
Tôi gạt tay Thiên Diệp ra, đi lên trước một mình, hai tay ôm chặt cốc trà sữa nóng, qua khóe mắt vẫn còn nhìn thấy Thiên Diệp đứng nguyên tại chỗ.
Dẫu vậy, tôi không thể mềm lòng, cứ thế bước đi một cách cứng rắn.
Trên con đường vắng, bóng Thiên Diệp trông thật cô đơn và tịch liêu.
Trong không gian vi ✓út gió, thoảng qua tiếng nói khẽ khàng của Thiên Diệp, trong suốt và dễ vỡ như thủy tinh.
"Ái Ni, Ái Ni, vì nhớ thương em, anh đã sống rất chán chường. Anh nhớ em không chỉ một lần, mà từng ngày từng đêm, mỗi phút mỗi giây đều nhớ đến em. Anh cũng giống như cốc trà sữa trong tay em vậy, từ trước tới giờ chưa hề thay đổi. Xin em hãy tin anh."
Giọng nói cuả Thiên Diệp dịu dàng nhưng chuẩn xác, quả thực giống như cốc trà sữa tôi đang cầm trên tay, sau khi chạm vào da thịt, cảm giác ấm áp cứ thế lan tỏa khắp toàn thân...
Lan ra từng centimét cho đến khi thấm vào tim.
Làn gió đêm hơi se lạnh, những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy, kéo dài mãi bóng hình anh phía sau lưng tôi.
Tất cả đều thấm đẫm hương vị của cuộc sống đã an bài.
TÔi gần như quên mất thực tế là anh đã từng bỏ tôi.
Ký ức dừng lại ở thời khắc anh nói sẽ vĩnh viễn bên tôi.
Những lời nói ngọt ngào...
Những người cô đơn luôn rất thích được nghe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc