Nói Yêu Em Lần Thứ 13 - Chương 09

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn vài áng mây chiều còn sót lại ở đường chân trời.
Cuối cùng, tấm màn the màu đỏ bao trùm cả thinh không.
Theo thói quen, tôi đưa tay lên cổ nghịch sợi dây chuyền, đó là kỉ vật mẹ để lại cho tôi.
Oái! Trống không?
Tôi vội vàng cúi đầu, phát hiện sợi dây chyền đã không cánh mà bay. Nó rơi ở đâu mới được chứ?
Tôi hơi lo lắng quay lại tìm kỹ lưỡng trên mặt đất.
Thế nhưng bóng tối đã bao trùm khắp cả bầu trời, rất khó phân biệt trên mặt đất có thứ gì.
Sẽ mất hay sao?
Mẹ, liệu có phải cũng giống như mất mẹ, đó là hiện thực không thể vãn hồi?
Một nỗi đau chợt ập đến trong lòng, giống như trái tim tôi bị nhét kín bằng bông. Khi đó tôi nghe thấy tiếng chim hót khẽ.
Trong bóng tối bao trùm, một con chim bay liệng không ngừng trên đầu tôi. Từng có người nói, cánh chim bay không phải vì bốn mùa thay đổi, mà do thương nhớ một người nào đó trên mặt đất nên cứ lần lữa không chịu bay đi.
Giờ đây, con chim nhỏ đó mang nỗi nhớ thương, có phải vì tôi?
Tôi thẫn thờ quay về, khi sắp đến nhà, đột nhiên trông thấy một vật gì đó phát ra ánh sáng màu xanh lá cây trên đường.
Đó là một mũi tên làm bằng gỗ, trên mặt có dính nhựa huỳnh quang màu xanh. Đi tiếp về đằng trước, lại thấy thêm cái nữa.
Một cái, rồi cái nữa… Tôi đi theo hướng chỉ của những mũi tên, đột nhiên thấy phai trước sáng rực lên, lọt vào tầm mắt là một vườn đầy hoa lily.
Từng khóm hoa lily màu vàng rực rỡ sáng bừng lên trong không gian, bông hoa ngậm hương muốn nở bung ra, tràn ngập những đốm sáng mờ, vẻ đẹp khiến người ta ngộp thở.
Gió đêm khẽ thổi, những bông hoa nhè nhẹ đung đưa.
Mỗi bông lily như đã biến thành một linh hồn, như gần như xa vẫy gọi tôi.
Có một linh hồn mỗi lúc một gần tôi, càng lúc càng gần, tôi dần dần nhìn rõ mặt anh.
Mái tóc hơi dài cuộn lại thành tầng, khuôn mặt tinh tế với vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở tiến đến gần tôi. Ánh mắt chứa chan ngàn vạn lời muốn nói xuyên qua không gian vuốt ve trên da mặt tôi, êm dịu và đa tình biết bao.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi đóa hoa xuân trên thế gian đều hé nở.
Anh khẽ hé môi, xung quanh như vang lên tiếng hát mê hoặc của nàng tiên cá Siren, tiếng hát về một kiếp luân hồi khó tránh.
"Ái Ni, Mộ Ái Ni, anh đã về rồi."
"Ái Ni, Mộ Ái Ni, anh đã về rồi."
Tôi nhìn thấy nụ cười gần gũi mà xa lạ, quá khứ bỗng theo gió cuốn quay về.
Thị trấn nhỏ La Đồ.
Một vùng bình nguyên xanh mướt, một cái cây bám rễ lâu đời ở đó.
Một cô bé cùng một cậu bé ngồi dưới gốc cây.
Cô bé ngửng đầu nhìn lên tán cây xanh rậm rì, cảm thấy trên tận cùng vòm lá sẽ là màu trời màu xanh ngắt
"sao em lại thích đến đây?", cậu bé hỏi.
"Em thích trèo cành cây lên trời tìm một người."
"Đồ ngốc, trời cách đây xa lắm", cậu bé lớn hơn cô bé vài tuổi, cũng hiểu chuyện hơn một chút.
"Dù là rất xa, em vẫn muốn tìm thấy người ấy", cô bé tỏ vẻ cố chấp.
"Người đó rất quan trọng phải không?", cậu bé không hiểu, hỏi.
"Ưm, đối với em rất quan trọng", cô bé gật gật đầu.
"À, Ái Ni, mẹ muốn anh đi Canađa, nghe nói Canađa cũng ở rất xa."
Cô bé im lặng không nói.
Cậu bé vội vàng giải thích: "Em yên tâm, anh không đồng ý đâu. Anh đã hứa với em sẽ ở bên cạnh em suốt đời mà."
Nói xong, cậu cẩn trọng lấy từ trong túi ra một chiếc bình đựng điều ước nhỏ xinh. Bên trong là vô số những ngôi sao ước rất đẹp và ba mẩu giấy được cuộn tròn lại một cách tỉ mỉ bằng sợi tơ.
Dưới ánh mặt trời, chiếc bình ước nguyện dường như phát ra ánh sáng.
"Ái Ni, anh đã hứa rồi, ba mảnh giấy này thay thế cho ba ước nguyện, một là anh sẽ không bao giờ rời La Đồ; hai là chúng ta sẽ cùng lớn lên bên nhau, sau này còn cùng vào một trường đại học; ba là…."
"Là gì?", cô bé nói với vẻ hiếu kì.
"Ha ha, sau này anh sẽ nói cho Ái Ni", cậu bé cười với vẻ hơi xấu hổ.
"Xì, em cũng không cần biết nữa", cô bé bĩu môi, hơi tức.
"Đừng giận mà Ái Ni, chúng ta cùng chôn nó đi."
"Bẩn lắm, anh tự làm lấy đi."
"Em chôn chiếc bình cùng với ước nguyện vừa rồi xuống, không chừng sẽ thành hiện thực đấy". Cậu bé lừa cô bé.
"Thật không?"
"Ưm", cậu bé ra sức gật đầu.
"Vậy thì được."
Thế là hai cái bóng nhỏ bé trở nên bận rộn dưới bóng cây.
"Thiên Diệp, anh thực sự sẽ không đi chứ?"
"Ừ, sẽ không đi đâu."
"Thiên Diệp, nếu anh đi đến một nơi thật xa, em cũng sẽ đến tìm anh."
"Haha, thật chứ? Tuy nhiên, Ái Ni không cần đến tìm anh, cứ đứng nguyên một chỗ, anh sẽ đến tìm em."
Ánh mặt trời xán lạn và trong suốt.
Cỏ xanh tỏa hương thơm dìu dịu.
Trên bầu trời, những chiếc cánh hình cầu của hoa bồ công anh bay qua, từng đám từng đám khẽ khàng xoay chuyển.
Giống như những đám tuyết trắng tinh khôi rơi xuống giữa ngày xuân.
Trong mắt tôi, khuôn mặt với lời hứa đoan chắc ấy và khuôn mặt với nụ cười nồng nàn tuyệt đẹp đang hiện hữu ở đây chợt nhòa thành một.
"Thiên Diệp….", tôi thấp giọng thì thầm.
"Là anh đây, Ái Ni", anh bước gần đến bên tôi.
Mùi hương hoa cuốn theo từng bước chân anh đến vây quanh tôi, cảnh ảo xung quanh trở nên lãng mạn vô cùng.
Anh mở rộng cánh tay, muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi cười nhạt, khi anh còn cách một bước chân, lấy hết sức vung cánh tay ra.
"Ping!"
Tất cả những gì tươi đẹp chợt vỡ tan tành.
Anh không hề tránh mà ương ngạnh đứng im mà nhận đòn của tôi, mắt vẫn nhìn tôi với một vẻ dịu dàng.
"Anh đúng là đồ ngốc!", tôi buông xõng một câu, quay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Dù rằng không gặp đã sắp mười năm rồi.
Dù rằng khi ấy anh bỏ lại tôi mà không nói lại một lời.
Dù rằng… vẫn rất vui khi gặp lại anh.
Nhưng.
"Ái Ni!", anh lập tức chạy theo.
"…"
"Ái Ni!"
"…"
"Ái Ni Ái Ni Ái Ni…", thấy tôi không trả lời, anh gọi tên tôi liên tục.
"…"
"Ái Ni Ái Ni Ái Ni.."
"Này, tôi không quen anh, đừng gọi tên tôi nữa. OK?", tôi quyết không cho phép mình mềm lòng.
"Ái Ni, em nghe anh giải thích, khi đó anh đi là vì…"
Tôi giận dữ cắt ngang: "Không cần giải thích, tôi không có hứng thú."
"Ái Ni, được rồi, tha lỗi cho anh đi, lần này anh thế sẽ không bao giờ rời xa em nữa."
"Xì, tôi chẳng buồn quan tâm anh đi hay không", tôi sẽ không ngốc nghếch đi tin lời một kẻ đã phản bội lời hứa đến lần thứ hai.
"Ái Ni, anh vẫn luôn muốn quay về tìm em, sau này nghe nói nhà em đã chuyển đi, sau đó anh mới biết tin tức của em, đã lập tức trốn nàh đến đây", anh kéo vạt áo tôi lại.
"Thôi, anh lừa người ta vừa thôi, so với Canađa, anh đương nhiên muốn rời bỏ La Đồ chứ gì? Thế nên anh đừng có dùng vẻ khổ sở để đánh lừa tôi."
Phác Thiên Diệp, người tôi hiểu rõ nhất, một kẻ chuyên gây rối thích ăn quà vặt, đặc biệt nghịch ngợm và luôn thích lẽo đẽo đi sau tôi khi còn nhỏ.
Nhưng có lẽ chưa đủ hiểu chăng. Dù anh nói như đinh đóng cột sẽ không rời La Đồ, nhưng việc sáng hôm sau bỗng biến mất tăm mất dạng khiến tôi không thể nào đoán trước nổi.
Hít thật sâu trong cơn giận dữ...
"Em yên tâm, anh không chấp nhận. Anh đã hứa với em sẽ ở bên cạnh em suốt đời mà."
"Ái Ni, anh đã hứa rồi, ba mảnh giấy này thay thế cho ba ước nguyện, một là anh sẽ không bao giờ rời La Đồ; hai là chúng ta sẽ cùng lớn lên bên nhau, sau này còn cùng vào một trường đại học; ba là…."
Lời hứa chắc chắn của Thiên Diệp khi ấy như một đoạn phim cũ lần lượt hiện về trong đầu tôi.
Những ngày sau khi mẹ mất, bố thì phải túc trực chăm sóc em gái bị ốm, chỉ có Thiên Diệp thường xuyên ở bên tôi thậm chí còn tin rằng sau này sẽ sống cùng anh như lời ước đó. Vậy mà....
Sao tôi lại có thể xem lời nói của một đứa trẻ là thật chứ?
Về đến nhà, tôi quay người đóng cổng.
"Ái Ni, không mời anh vào à? Anh rất muốn xem chỗ ở của em thế nào", Thiên Diệp dùng tay chặn cánh cổng.
"Rầm!"
Tôi chẳng nói chẳng rằng, đóng sập cổng vào.
"Ái Ni, anh thực sự đã trốn nhà đến đây, nên chẳng còn chỗ nào mà đi", anh đứng ở bên ngoài hét lớn.
"Vậy thì anh quay về Canađa đi", tôi lạnh lùng.
Không thèm để ý đến Thiên Diệp bên ngoài nữa, tôi lên tầng 2, nhìn thấy Chân Ni đang đứng ở cửa phòng.
"Chân Ni, ăn tối chưa?"
"Đợi chị về làm cơm, đói sắp ૮ɦếƭ, mẹ đã gọi 2 suất pizza rồi". Con bé đứng chắn ở cửa, không cho tôi vào. "Tôi đến chúc mừng chị, cuối cùng đã may mắn trở thành "dì lao công" của Hội học sinh Duy Nhã."
Mặt con bé nở một nụ cười, yêu kiều như đóa tường vi.
Đôi mắt đen giống như màn đêm sâu thẳm khiến người ta ngạt thở.
"Em nên đi ôn bài đi, sắp thi tháng rồi", tôi nhẹ nhàng dịch chuyển cánh tay chắn cửa của nó.
"Chị không phải quan tâm, thi tháng thì có gì chứ, sau này tôi sẽ làm diễn viên, thành tích học tập thế nào không quan trọng. Học giỏi như chị, rồi cũng đi làm "dì lao công" của hội đấy thôi. Từ nay về sau xin chị đừng vào lớp tôi, nếu có chạm mặt trong trường cũng đừng gọi tên tôi, giả như không biết là được. Nếu người khác biết tôi có bà chị lao công, chắc tôi sẽ xấu hổ đến ૮ɦếƭ mất."
Tôi vào phòng, bỏ cặp xuống. Dù đã quen với những lời giễu cợt của Chân Ni, nhưng lần nào cũng vẫn thấy đau lòng.
Nghe nói nếu đau lòng nhiều lần tim sẽ trở nên tê liệt. Thế nhưng sao lần nào tôi cũng vẫn thấy rất rõ cảm giác nhói đau.
Rõ rành như vậy, đậm sâu như vậy.
"Pang pang cha cha, pang pang cha cha, anh là kẻ lấy cắp trái tim em. Pang pang cha cha, pang pang cha cha, là thủ phạm bắt cóc em". Tiếng chuông điện thoại của Chân Ni vang lên. Con bé nghi hoặc nhìn màn hình, sau đó nhấn nút nhận.
"A lô!"
"A! Là hội trưởng Triệt!", nghe thấy giọng nói bên kia, Chân Ni phấn khích nhảy lên.
Mắt nó nhìn tôi nhấp nháy, sau đó nén giọng xuống một cách dịu dàng.
"Cuối tuần? Hẹn em đến khu vui chơi? Để em xem thời gian biểu đã nhé, đợi chút", Chân Ni cố tình để xa điện thoại ra, chờ thêm mấy giây, sau đó lại áp lên tai, "Cuối tuần em rảnh".
Chân Ni từng qua lại với nhiều bạn trai, châm ngôn của nó là: Đối xử với con trai nhất định phải có chiến thuật. Có thế mới khiến đối phương hiểu rằng mình không có anh ta cũng chẳng sao.
"Hội trưởng, em sẽ mang theo thứ gì đó để ăn trưa. Ngủ ngon nhé."
Chân Ni ngắt điện thoại, hưng phấn đến tột độ, vừa hát: "Anh là kẻ lấy cắp trái tim em" vừa quay về phòng.
Tôi nghe thấy tiếng đảo lộn tủ quần áo bên đó lên, chắc chắn là nó đang tìm bộ cánh cho cuộc hẹn rồi.
Nó vui vẻ như vậy, có phải đã tìm thấy hạnh phúc không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc