Tôi thề với ông trời, khoảng khắc ấy tôi quên luôn việc anh ta đã vức thư đi một cách tàn nhẫn thế nào trong đêm vũ hội, quên mất việc anh ta bắt tôi thành trợ lý, quên cả việc anh ta mới vừa từ chối một cách độc ác người con gái thích mình.
Trái tim tôi suýt nữa thì chấp nhận anh ta, bỏ qua mọi đối địch.
Thế nhưng…
Khi tôi đứng trên tầng 7 của tòa nhà, tay cầm chiếc chổi lau sàn nhìn những bậc thang kéo dài miên man, tôi sụp đổ hoàn toàn.
Thôi Hy Triệt, anh ૮ɦếƭ đi!
Những lời đoán già đoán non của lũ bạn hồi sáng bắt đầu lặp lại bên tai tôi.
Đúng rồi, đây đúng là hình thức trả thù biến thái.
Thôi Hy Triệt, tôi nhớ rồi.
Đổ một xô nước ra, biến phẫn nộ thành động lực, tôi bắt đầu ra sức cọ sàn.
Tầng 7.
Tầng 6.
Tầng 5.
…
Mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, trong đầu tôi như có cơn sấm sét vừa nổ ra, những tiếng ầm ầm vang vọng.
Mệt quá. Động tác cọ sàn gần như đã trở thành một quán tính của cánh tay.
Mặt trời dần dần lặn ở đằng tây, không gian thiếu ánh nắng chiếu rọi trở nên tĩnh mịch và lạnh lẽo tới mức đáng sợ
Tôi dừng lại trong rã rời, ngồi vào một góc cầu thang đã sạch, tay ôm gọn hai chân, đầu gục xuống.
Giống như bị vứt bỏ trên một đảo hoang, không có ai bầu bạn, đến không khí hít vào cũng lạnh lẽo khác thường. Trên thế giới này, có lẽ chẳng có thứ gì thuộc về tôi.
Không ai quan tâm đến tôi.
Không ai nhớ đến tôi.
Giống như hồi 8 tuổi mẹ ra đi…
Bầu trời màu xanh xám bay đầy những cánh bồ công anh, như hoa tuyết rợp trời. Máu trên mặt đất đọng lại thành những đóa hồng đỏ tươi. Ngày hôm đó, tôi mất đi người mình yêu thương nhất trên đời, cũng như mất đi cả thế giới này.
Mẹ đưa cánh tay run rẩy nắm lấy tay tôi, đặt lên cánh tay nhỏ bé của Chân Ni.
Từ đó trở đi, số mệnh của tôi và con bé gắn chặt với nhau.
Bà nói với tôi bằng giọng yếu ớt:
"Ái Ni, giao em cho con đấy, hãy… chăm sóc nó tốt, hãy làm cho nó… hạnh phúc."
Tôi đã cho rằng, dẫu sau này có gặp khó khăn đến thế nào, tôi cũng sẽ không cô độc, bên cạnh tôi sẽ luôn có một đôi tay mềm mại như cánh hoa đợi chờ tôi, ủng hộ tôi.
Thế nhưng, chủ nhân của đôi tay ấy lại xem tôi như người đáng ghét nhất thế gian.
Đôi mắt nhắm nghiền hơi cay cay, một chất lỏng âm ấm trào ra.
Thật là mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi chợt ập đến như côn giông bão.
Thôi Hy Triệt từ văn phòng đi ra, đến cầu thang thì thấy Mộ Ái Ni đang tựa vào tay vịn cầu thang ngủ.
Chổi lau sàn, xô nước để một bên.
Anh ta nhìn cái dáng cuộn tròn cô đơn nhỏ bé của cô lòng như dịu lại.
Cảm giác đó đến thật bất ngờ, Thôi Hy Triệt gần như sững sờ.
Trong đầu Thôi Hy Triệt chợt hiện ra cảnh tượng Ái Ni ra sức bảo vệ Chân Ni hôm đó.
"Thế nên cô không sợ tôi công khai bức thư chứ gì?"
"Không sợ!", tôi hơi nhếch cằm lên.
"Không lo tôi sẽ trả thù Mộ Chân Ni hay sao?"
"Không."
"Vì sao?"
"Vì tôi sẽ luôn bảo vệ nó. Tôi thề!"
Khi đó, viên đá hình con chim phượng hoàng trên tai cô phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng ánh mắt còn sáng rực hơn. Sự hi sinh bất chấp tất cả của cô để bênh vực em gái khiến anh bị sốc.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó anh quan tâm đến Ái Ni.
Cứ vậy, Hy Triệt đứng nhìn cô rất lâu.
Làn da trắng như ngà, lông mi cong ✓út giống như đôi cánh bướm đang đâu trên cành. Bỗng nhiên, một giọt lệ rơi ra từ khóe mắt cô, vẻ buồn thương phút chốc lan ra toàn khuôn mặt.
Giọt nước mắt ấy như thấm cả sang da thịt Thôi Hy Triệt, hòa tan vào những giọt máu màu hoa tường vi.
Mộ Ái Ni, Mộ Ái Ni…
Anh thầm gọi tên cô trong lòng, vì thế mà giọt nước mắt ấy cũng ngấm vào tim.
Khuôn mặt toàn bích của Hy Triệt lộ ra nụ cười chế nhạo, anh đưa mắt nhìn những tầng cầu thang chưa lau dọn, cầm lấy chiếc chổi, lần lượt cọ sạch từng bậc.
Không hiểu vì sao mình lại có hành động này, cơ bản là chưa kịp ngẫm nghĩ xem.
Anh lau nốt bậc thang cuối cùng, sau đó đến bên Ái Ni nói khẽ:
"Đồ ngốc, lẽ nào dêm nay định ngủ ở đây luôn à?"
Đang định gọi cô dậy, bỗng phía sau vang lên tiếng gọi của Trạch Trần.
"Triệt? Triệt, cậu ở đâu thế? Quay lại đây! Không đợi tớ à?"
Dường như bị phát hiện ra bí mật nào đó, Thôi Hy Triệt vội vàng vứt chiếc chổi trong tay, lớn tiếng gọi Mộ Ái Ni đang chìm trong giấc ngủ:
"Này, Mộ Ái Ni, cầu thang chưa lau xong, cô lại lười biếng ngồi đây ngủ gật à?"
Ồn ào quá!
Giọng nói quen thuộc vọng đến bên tai, kéo tôi ra khỏi giấc mộng đầy màu đen.
Ai? Tôi đang ở đâu?
Khi mắt tôi còn chưa thích ứng được với bóng đèn cầu thang, một giọng nói đầy khoe mẽ vang lên.
"Triệt, đợi tớ lâu rồi phải không. A a a… bé yêu à, sao em lại ở đây?"
Nghe thấy mấy từ "bé yêu à", chẳng cần đoán cũng biết là ai. Chắc chắn là anh chàng Cam Trạch Trần tức cười gặp hôm dạ hội rồi.
Mắt cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng, tôi nhìn thấy khuôn mặt Thôi Hy Triệt đứng trước mình.
Dường như mọi luồn sáng đều hướng đến anh ta, khiến cho cơ thể ấy càng cân đối hoàn hảo hơn.
"Việc này phải hỏi Hội trưởng đại nhân đây, vì tôi là trợ lý hội trưởng, nên tất cả phải nghe theo anh ta", tôi nghiến răng nhìn Hy Triệt.
"Cái gì, bây giờ em là trợ lý hội trưởng á? Nếu thế thì lập tức từ chức đi, làm trợ lý cho anh này. Anh chỉ giao cho em một nhiệm vụ thôi, đó là nhanh chóng vun đắp tình cảm với anh", Trạch Trần hấp tấp nắm cánh tay tôi.
"Nếu thế để tôi làm trợ lý hội trưởng được rồi, không chuyện phiếm với anh nữa, tôi còn phải lau cầu thang", tôi tự cảnh cáo mình phải nhanh chóng rời xa anh chàng toàn nói lời xằng bậy này.
"Lười nhác đến tận bây giờ, mới nhớ ra phải làm việc sao? Thôi đi, trời tối rồi, cô về nhà đi", Thôi Hy Triệt đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
"Thôi Hy Triệt, anh nói tôi lười nhác?", thấy bộ dạng lạnh như băng của anh ta, tôi nổi cáu, anh ta dám bôi nhọ tôi.
"Triệt, sao cậu lại làm một việc vô nhân đạo như thế với bé yêu của tớ. Việc vô nhân đạo đó…"
"Cậu làm nhé?" Cam Trạch Trần còn định nói gì nữa nhưng bị Thôi Hy Triệt chen ngang giữa chừng.
Trạch Trần lập tức ra sức lắc đầu, nhìn tôi với vẻ nuối tiếc: "Bé yêu, không giúp được em rồi."
Tôi cuối cùng không nhẫn nại nổi, giơ tay tát anh ta một cái.
Trạch Trần dính vào tường, nói với giọng não nề: "Bé yêu, sự тһô Ьạᴏ của em cũng thật đáng yêu."
Hừ, giờ tôi chỉ muồn biến thật nhanh khỏi nơi kẻ khiến người ta nổi da gà này đang đứng.
"Hội trưởng đại nhân đã bảo tôi đi, vậy tôi đi trước đây", tôi cầm ba lô, quăng lên vai, quay đầu lại vẫy vẫy tay bye bye Thôi Hy Triệt.
Tôi có thể thề rằng, thời khắc đó, anh ta đang cười. Ngũ quan ngay ngắn, dù biểu cảm không để lộ ra sự rung động nào, nhưng ánh mắt anh ta như băng bắt đầu tan, tỏa ra hơi ấm của mùa xuân.
Tôi giận dữ trừng mắt một cái. Xí, có gì đáng cười chứ, cho tôi là con ngốc à?
Khi đi xuống cầu thang, tôi chợt phát hiện ra tất cả đã sạch bóng, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng đèn như mặt hồ lấp lánh.
Sạch quá!
Nhưng mà rõ rành rành tôi vẫn chưa lau hết các tầng, nó vốn đã sạch thế này rồi ư?
"Bé yêu, đợi anh đưa về."
Những sự nghi hoặc đang dâng lên bỗng biến mất hoàn toàn khi nghe thấy giọng nói ma quỷ của Trạch Trần, tôi vội vàng bước nhanh chân chạy trốn.
Tiếng gió sạt qua tai, dường như mang theo một thanh âm nào đó.
"Đồ ngốc, lẽ nào đêm nay định ngủ ở đây luôn à?"
Giọng nói êm dịu ấy là của ai chứ?
Là do tôi đang chìm đắm trong giấc ngủ cô đơn, muốn được ai đó kéo ra, nên ảo giác xuất hiện chăng?
Có lẽ là vậy…………..