DẪN RẮN RA KHỎI HANG
"Không cần ..." Trình Thanh Thông gần như là liền lắc đầu cự tuyệt vào một giây giọng nói của Tần Dĩ Nam rơi xuống, sau khi nói xong, cô giống như ý thức được phản ứng của mình quá mức mãnh liệt, có chút áy náy cười với Tần Dĩ Nam: "... Tôi là nói, để cho bọn họ tới đưa cơm cho tôi thì không được tốt lắm đâu, tôi có chút không quen, hơn nữa cơm trong công ty rất tốt, tôi có thể ăn ở trong công ty."
"Vậy cũng được." Tần Dĩ Nam cười ôn nhu với Trình Thanh Thông, chậm rãi kéo cửa lại.
Vào một giây cửa sắp đóng kin, Trình Thanh Thông đột nhiên lên tiếng: "Tần Dĩ Nam."
"Hả?" Tần Dĩ Nam đẩy cửa ra một kẽ hở nhỏ.
"Cái đó..." Trình Thanh Thông động môi, ở dưới cái nhìn chăm chú của Tần Dĩ Nam, lời nói đã đến bờ môi, không cốt khí lại nuốt về trong bụng, cô miễn cưỡng kéo một nụ cười với anh: "... Cám ơn, ngủ ngon."
Tần Dĩ Nam cười nhẹ một tiếng, không lên tiếng, giúp Trình Thanh Thông nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Theo một tiếng vang "cạch", Trình Thanh Thông lảo đảo lui về sau mấy bước, liền ngơ ngẩn ngồi ở trên mép giường.
Vừa rồi suýt nữa, suýt nữa cô liền muốn nói một câu thực xin lỗi với anh, thẳng thắn chuyện cô đã lừa dối anh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể nào lấy hết dũng khí, cô sợ biết sau khi anh chân tướng, liền ly hôn với cô, tuổi của cha mẹ cô đã rất lớn, tâm đã gánh hơn nửa đời người cho cô, cô thật ... Nhưng mỗi ngày cô trôi qua rất thấp thỏm rất bất an, lời nói dối của cô giống như một con dao treo ở trên đầu cô, giống như có thể sẽ rơi xuống vào bất cứ lúc nào, hung hăng chặt đứt cần cổ của cô, nhất là khi cô đối mặt với sự quan tâm của Tần Dĩ Nam với cô, lúc anh chăm sóc cô, cô liền cảm thấy chính mình quá hư ...
Có thể là gánh vác đè ép ở trong lòng quá nặng, Trình Thanh Thông nghĩ đi nghĩ lại, liền một mình ngơ ngẩn rơi nước mắt.
Khóc khóc, đáy lòng cô liền hiện ra một ý nghĩ.
Thẳng đến lúc này, cô mới phát hiện, người là không thể làm chuyện xấu , bởi vì một khi bạn làm chuyện xấu một lần, rất có thể phải làm chuyện xấu vô số lần để giấu giếm chuyện xấu bạn đã từng làm kia.
Nhưng cô không có lựa chọn tốt hơn, không phải sao?
Trình Thanh Thông vừa lau nước mắt, vừa tìm điện thoại di động từ trong túi của mình, gửi qua một dòng tin nhắn cho người bạn bác sĩ mà cô liên hệ lúc đầu đó: "Tớ muốn giả sảy thai, cậu có thể giúp tớ an bài một chút không?"
Chỉ qua vài giây, trong điện thoại di động của Trình Thanh Thông đi vào một dòng tin ngắn: "Có thể, cậu giả vờ té ngã, trực tiếp để cho người đưa tới chỗ của tớ, tớ liền có thể làm cho cậu một giấy chứng nhận xảy thai."
Đầu ngón tay Trình Thanh Thông run rẩy rất lâu, mới nhẹ gõ ở phía trên hai cái, gửi ra ngoài hai chữ: "Cám ơn."
"Không cần khách khí."
Trình Thanh Thông thấy tin trả lời này, lần nữa rơi nước mắt như mưa.
-
Tô Chi Niệm gần như là một đường hôn Tống Thanh Xuân trở lại Vĩnh Huy Hoa Uyển.
Xe ngừng ổn ở trong sân, Tô Chi Niệm đến lửa xe cũng không tắt, liền nghiêng người hung hăng đè Tống Thanh Xuân ở trên ghế lái phụ, kích tình lửa nóng hôn sâu lên.
Hai người dây dưa triền miên với nhau rất lâu, mới quần áo không chỉnh tề xuống xe.
Vừa vào nhà, đến giày cũng không đổi, Tô Chi Niệm liền khẩn cấp vội vã ấn chặt Tống Thanh Xuân vào trong lòng, không biết là cúi đầu lần thứ mấy trong đêm nay, chặn lên môi cô.
Anh cường hãn cạy mở môi răng cô, vừa dây dưa ʍúŧ thỏa thích lưỡi cô, vừa xô đẩy cô về phía cầu thang.
Áo khoác, ví tiền, chìa khóa xe, áo sơ mi, giày... Từ một đường cửa lan tràn rơi tán loạn đến chỗ rẽ ngoặc cầu thang.
Tống Thanh Xuân bị hôn đến mềm chân, còn chưa đi xong cầu thang, liền dần dần không dịch chuyển được chân, tay nắm lấy bờ vai của Tô Chi Niệm, người lại rớt thẳng xuống dưới.
Tô Chi Niệm nhốt chặt eo cô, cô thuận thế đặt sức lực toàn thân lên trên người anh, thân thể cô mềm giống như một bãi nước, khiến cho Tô Chi Niệm đỏ mắt, hít vào một hơi, liền đè cô ở trên tay vịn cầu thang, liều ૮ɦếƭ triền miên gặm cằm khéo léo của cô, một đường dời xuống, điểm ra một tầng lửa nóng bất tận, nóng đến thân thể Tống Thanh Xuân run lên một cái.
Theo một tiếng vải dệt xé rách, Tống Thanh Xuân cảm giác được trước иgự¢ mình chợt lạnh, sau đó liền rơi đầy vết ướt nóng bỏng ở phía trên.
Cô bất giác dựa vào trong lòng anh sâu thêm một chút, kết quả lại trêu chọc Ⱡồ₦g иgự¢ anh càng dán chặt lên da thịt của cô, toàn thân cô hung hăng giật mình một cái, liền trốn tránh về phía sau.
Một động tác khẽ dựa hời hợt như vậy của cô, đã trêu chọc khiến anh kêu rên một tiếng, hung hăng cắn da thịt cô một chút, liền trực tiếp đỡ cặp ௱ôЛƓ của cô, vừa hôn ướƭ áƭ trước иgự¢ của cô, vừa sải bước giẫm cầu thang, đi lên hành lang tầng hai.
"... Tô Chi Niệm... Anh nhẹ một chút..." Lực đạo gặm cắn của anh, lúc nhẹ lúc nặng, chọc cho cô hô nhỏ một tiếng, âm điệu thấp chuyển mềm mại, quanh quẩn ở trong hành lang yên tĩnh, vang vọng ra mùi vị sầu triền miên.
Mắt Tô Chi Niệm càng đỏ hơn, anh nhấc chân đá văng cửa phòng ngủ, chợt tiến về phía trước bước hai bước, liền bỗng nhiên vung cánh tay kéo sau lưng cô ra, cô hoàn toàn không có lực chống đỡ, kêu thét lên một tiếng, cả người liền ngửa ra sau, lộ ra một mảnh lớn cảnh xuân kiều diễm ở trước mặt của anh, khiến cho anh đại phát đại phát thú tính, giống như bổ nhào về phía trước, vững chắc ấn cô ở trên giường, lặp lại nhẹ hôn nhẹ cắn nơi anh vừa mới tham luyến một lần nữa
Tiếng thở dốc của cô càng ngày càng gấp rút, giống như là hạt mưa dày đặc, đánh lên màng nhĩ của anh từng chút một, chấn động đầu óc của anh đến lờ mờ, động tác càng тһô Ьạᴏ vội vã.
Quần áo ở trong kích tình bốc cháy kịch liệt, một món tiếp một món bị xé rách, biến thành mảnh vụn, bay xuống giường.
Anh đè thân thể mềm mại của cô, cô quấn quýt eo tinh tráng của anh, tất cả trong phòng, quanh quẩn tiếng thở dốc ái muội uyển chuyển, có anh, cũng có cô, trộn lẫn ở cùng một chỗ, biến thành ca dao mị hoặc nhất.
Anh không có gấp gáp đánh chiếm cô, giở trò xấu đùa nghịch cô, cô ở trong thế công cường đại của anh, hóa thành một bãi nước ôn nhuyễn nhất, cô mặc cho anh muốn làm gì thì làm, ngẫu nhiên giơ tay lên ngăn cản lực đạo của anh, càng mềm mại giống như là đang dụ hoặc.
Cô thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ lạnh thấp nhuyễn, mềm mại xinh đẹp câu lòng người, khiến cho hưng trí của anh càng nồng đậm, bộ иgự¢ nhấp nhô càng lợi hại hơn, anh chống đỡ mở hai chân của cô, chen vào bên trong của cô.
Có chút tốn sức, cô đang kháng cự, anh cúi đầu, mổ mổ tinh tế tỉ mỉ mặt mày của cô, vừa mới chuẩn bị chậm rãi gia tăng sức lực, dư quang khóe mắt, bỗng nhiên liền bay tới một quyển sách bên gối.
《 Bảo bối của mẹ 》.
Bốn chữ, giống như là một đạo sấm sét, hung hăng nổ vang ở bên tai anh.
Tay Tô Chi Niệm chống đỡ ở trên ra giường dùng sức nắm lấy, nắm ga trải giường nhăn thành một đoàn, dùng sức thở gấp nặng nề, ép buộc chính mình, khó khăn rút khỏi hai chân của cô, sau đó liền mang toàn thân ngột ngạt nặng nề bò tới trên người cô.
Anh bỗng nhiên dừng động tác, khiến cho cô ý loạn mê tình mờ mịt cau mày lại, qua một hồi lâu, mới hé mở mí mắt, nhìn về phía anh.
Da thịt thân cận, khiến cho Tô Chi Niệm dễ như trở bàn tay liền đọc được nghi vấn nơi đáy lòng cô.
Anh nghẹn đến toàn thân khô nóng khó chịu, tiếp xúc đến tầm mắt của cô, đến lời cũng chẳng thèm nói một câu, lòng náo loạn nhìn chăm chú về phía《 bảo bối của mẹ》 bên đầu cô.
Tống Thanh Xuân không hiểu, mắt nhìn Tô Chi Niệm, đẫm nước và rất vô tội.
Mặt nhỏ cô đỏ hồng, môi bị anh hôn vừa sưng vừa đỏ, phía trên còn dính nước sáng bóng, là nước miếng anh lưu lại lúc hôn cô.
Hình ảnh như vậy, Tô Chi Niệm nhìn đến khí huyết xông lên, giống như là chịu nội thương cực lớn vừa rầu rĩ hừ một tiếng, vừa trừng phạt dùng sức đè cô xuống, nổi nóng đưa cánh tay ra, che quyển 《 bảo bối của mẹ》 lên mặt cô.
Tống Thanh Xuân nắm lấy 《 bảo bối của mẹ》, tức giận trừng mắt nhìn Tô Chi Niệm một cái, mới nhìn về phía chữ trên sách.
Mẹ, meo, bảo, bối... Đây là tạp chí cô vừa mới mua vào mấy ngày trước... Tiểu hạt vừng!
Tống Thanh Xuân dừng một lát, dưới đáy lòng đột nhiên liền kinh hô một tiếng, sau đó cả người liền bất giác cảm nhận phần bụng, phát hiện bên trong không có bất kỳ không thoải mái nào, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Suýt nữa liền phạm sai lầm lớn, còn may... may mà không làm với Tô Chi Niệm...
Cái gì gọi là suýt nữa liền phạm sai lầm lớn? Nếu không có sai lầm, sao có thể có tiểu hạt vừng? Còn có, cái gì là may mà không làm với anh?
Tô Chi Niệm không thỏa mãn Dụς ∀ọηg, có chút sinh không thể yêu thở ra một hơi.
Tống Thanh Xuân phát hiện được anh không vui, bỗng chốc ngây ngẩn, mới phản ứng được, anh đây là đọc được ý nghĩ trong đáy lòng mình, Tống Thanh Xuân vội vàng cười làm nũng với Tô Chi Niệm, dán đến bên lỗ tai anh, nhỏ giọng mềm giọng nói: "Anh cũng biết, hiện tại anh không thích hợp đi thăm tiểu hạt vừng..."
Hiện tại anh, không thích hợp đi thăm tiểu hạt vừng... Một câu nói uyển chuyển trong miệng cô, rơi ở trong tai Tô Chi Niệm, lại biến thành hình ảnh Tô Chi Niệm nhỏ của anh, chui vào trong cơ thể cô...
"Chẳng may, nếu như anh không cẩn thận, chọc đến đầu tiểu hạt vừng..."
Chọc đến đầu tiểu hạt vừng... Xúc động thật vất vả mới hơi áp chế được, lần nữa cuộn trào mãnh liệt áp đảo Tô Chi Niệm, anh rầu rĩ hừ hai tiếng, hình ảnh trong đầu óc vốn ở trạng thái tĩnh, biến thành trạng thái động.
Cô xác định cô đây là đang an ủi anh, chứ không phải là đang khiêu khích anh?
"... Cho nên, anh trước nhịn một chút, chờ đến sau này, chúng ta..." Tống Thanh Xuân nói đến đây, bỗng dưng ngừng lại, mặt đỏ quay đầu ra, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tô Chi Niệm dựa vào trên người cô, liền xem rõ ràng lời cô nghĩ muốn nói.
... Chúng ta làm đủ... Làm đủ? Làm đủ!
Hình ảnh không đơn thuần là từ trạng thái động, biến thành hình ảnh video high definition (HD: (là từ viết tắt của High Definition - độ phân giải cao hay độ nét cao) là một thuật ngữ chỉ các chương trình TV kỹ thuật số, các tập tin đa phương tiện (video, âm thanh, game) được trình chiếu với độ phân giải cao hơn các chuẩn thông thường đã có trước đây như PAL, SECAM, NTSC)....
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được nửa người dưới của mình sưng tấy như muốn nổ tung, anh nghiến răng nghiến lợi hung hăng lật đi từ trên người cô, sau đó đến đầu cũng không quay lại, vọt vào nhà vệ sinh.
...
Tiếng nước chảy trong phòng rửa tay, vang đủ nửa tiếng mới ngừng lại.
Tô Chi Niệm kéo cửa phòng tắm ra, đập vào mắt nhìn thấy là giường hỗn loạn, quần áo loạn một chỗ, còn có chăn miễn cương mới che đến иgự¢ Tống Thanh Xuân, trên mảnh da thịt tuyết trắng lộ ra ngoài của cô, phủ kín đầy dấu hôn.
Chỉ là vừa nhìn, Tô Chi Niệm liền thấy da đầu căng lên, nghĩ cũng không nghĩ liền lại ném mạnh cửa phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên lần nữa.
...
Sau khi Tô Chi Niệm đi ra, ôm Tống Thanh Xuân, nằm chưa đầy một lát, liền lại vào phòng tắm.
Tắm nước lạnh đến cuối cùng, cũng không có được một chút tác dụng.
Tô Chi Niệm tâm viên ý mã (Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác), làm sao cũng không ngủ, nằm ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, ngửi hương khí nhàn nhạt phát ra từ trên người cô, suy nghĩ quấn quanh cả một đêm, lại lăn lộn sôi trào lên.
Tô Chi Niệm dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại di động, bắt đầu chuyển dời ý nghĩ.
Điện thoại di động phát ra ánh sáng yếu ớt, quấy nhiễu Tống Thanh Xuân vốn không có ngủ say.
Tô Chi Niệm phát hiện được cô gái bên cạnh nhúc nhích, nghiêng đầu một chút, nhìn thấy cô trợn tròn mắt, đang nhìn chính mình, liền vội vàng bấm tối điện thoại di động: "Ồn ào đến em?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, Tô Chi Niệm nằm xuống, ôm Tống Thanh Xuân vào trong lòng.
Thân thể luôn không có ổn định, nóng bỏng nhanh chóng cháy lên.
"Tô Chi Niệm... Không được..." Tống Thanh Xuân lên tiếng nhắc nhở, lời nói còn chưa nói xong, liền bị Tô Chi Niệm cúi người, ngăn chặn môi.
Anh hôn đến mềm mại mà lại triền miên, tay còn chụp lên иgự¢ cô
Không khí trong phòng dần dần trở nên hơi ngưng trệ.
Tống Thanh Xuân né tránh môi Tô Chi Niệm, tiếp tục ngăn trở: "... Ba tháng trước, không được ..."
Môi anh, theo mặt cô, chuyển đến bên tai cô, nhẹ nhàng ngậm chặt dái tai của cô, môi của cô.
Toàn thân Tống Thanh Xuân run cầm cập một chút, lời nói đã nói đến phân nửa, liền bỗng dưng ngừng lại.
Tay sờ da thịt cô của Tô Chi Niệm, hướng về phía eo cô, thăm dò đến tay nhỏ của cô, nắm chặt, chuyển đến bụng mình, sau đó dời xuống, cầm lấy tay cô, nắm chặt anh.
Lòng bàn tay mềm mại và âm ấm của cô, khiến cho toàn thân anh rùng mình, hơi thở dán bên dái tai cô, trở nên đặc biệt không ổn định, anh vừa phun khí nóng lên cổ cô, vừa nhẹ nhàng nói nhỏ: "Đình Đình, giúp đỡ anh, nha?"
Anh còn chưa nhận được sự đồng ý của cô, liền đã nắm tay cô, lúc chậm lúc nặng, động lên từng chút.
...
Cho dù không phải hoan ái chân chân chính chính, vào lúc kết thúc, Tô Chi Niệm vẫn đạt được vừa lòng và thõa mãn, lan tràn từ đáy lòng đến chỗ sâu trong xương tủy.
Tính kỹ một chút, sau khi anh và cô thật lòng yêu nhau, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy.
Tô Chi Niệm hôn e lệ rụt rè một chút, nhắm mắt lại chậm chạp không chịu rời khỏi trán Tống Thanh Xuân, sau đó lại mổ mổ sợi tóc của cô, hôn cánh môi của cô, mới lưu luyến không rời chuyển dời từ trên người của cô, đi nhà vệ sinh, lấy khăn lông nóng ẩm, đi ra giúp lau sạch sẽ thứ lây dính trên tay và làn da Tống Thanh Xuân, sau đó đổi vỏ chăn khăn trải giường mới, sau khi đắp kín mền cho Tống Thanh Xuân, mới đi ra phòng tắm, vui sướng dạt dào tắm nước nóng.
Sau khi đi ra, Tống Thanh Xuân co rụt ở trong chăn đệm, giống như là ngủ, Tô Chi Niệm nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, động tác muốn bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, vén chăn lên, nằm ở bên người cô.
Anh đưa tay ra, lúc ôm cô vào trong lòng, mới biết cô còn chưa ngủ.
Đêm đã khuya, cũng rất yên tĩnh, trải qua yêu không tính là yêu vừa rồi, tâm anh và cô, vô hình được kéo lại gần rất nhiều.
Tống Thanh Xuân gối trên Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Chi Niệm, nghe tiếng tim đập thình thịch thình thịch, mạnh mẽ có lực, nhịn không được ôm eo anh, câu được câu không nói chuyện phiếm với anh.
Bọn anh tán gẫu rất nhiều rất nhiều, luôn tán gẫu đến cơn buồn ngủ đột kích, hai người ôm chặt nhau cùng nhập mộng.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, lúc này bọn họ ngọt ngào ôm nhau ngủ, tỉnh lại liền nghe thấy hai tin tức không tốt liên tiếp.
Một giấc mộng đẹp, lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Tô Chi Niệm đã sớm tỉnh, nhưng không rời giường đi làm.
Hai người tiếp tục nằm lười ở trên giường một lát, Tống Thanh Xuân xuống giường trước, đi rửa mặt.
Lúc đi ra, Tô Chi Niệm đã ngồi dậy từ trên giường, đang dựa vào ở trên đầu giường, nhận điện thoại di dộng, từ trong nội dụng nói chuyện của anh, Tống Thanh Xuân có thể nhận ra, là chuyện công việc.
Tống Thanh Xuân không quấy rầy Tô Chi Niệm, đi đến bên giường, nắm tay anh một chút, nói với anh, cô đi xuống lầu nấu ăn trước, sau khi nhìn thấy Tô Chi Niệm gật đầu, mới xoay người rời đi.
Sáng sớm không tỉnh dậy, không ăn bữa sáng, trong bụng sớm đã đói kêu ùng ục, Tống Thanh Xuân nấu đơn giản hai tô mì nước, lúc vừa mới chuẩn bị đi lên lầu gọi Tô Chi Niệm, chuông cửa lại vang lên.
Tống Thanh Xuân dừng lại bước chân đi đến cầu thang, xoay người đi đến cổng vòm.
Cách máy theo dõi ở cửa, Tống Thanh Xuân nhìn thấy là một chàng trai tuổi trẻ, trong tay kéo một cái hộp lớn, tới đưa chuyển phát nhanh.
Có kinh nghiệm suýt nữa bị chuyển phát nhanh đâm Gi*t vào lúc trước, có thể là sinh ra ám ảnh, Tống Thanh Xuân nhận chuyển phát nhanh, nhưng cũng không có nói chính diện với người chuyển phát nhanh, cho nên giống như thường ngày, cô bảo nhân viên chuyển phát nhanh đặt đồ chuyển phát nhanh ở cửa nhà, chờ đến sau khi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Tống Thanh Xuân mới mở cửa, ôm hộp vào.
Hộp đóng gói rất vui mắt, chữ cái LAMER phía trên, nói với Tống Thanh Xuân, có thể là đồ trang điểm mình đặt ở trên trang web mấy ngày trước gửi đến.
Cô nóng lòng dỡ bỏ đồ chuyển phát nhanh, không có đi lên lầu gọi Tô Chi Niệm, chỉ là ngẩng đầu, nói câu: "Ăn cơm ." với trên lầu
Liền đặt hộp chuyển phát nhanh ở trên bàn trà, đứng dậy đi phòng bếp, lấy kéo.
Chuyển phát nhanh gói rất kỹ, trong ba tầng, ngoài ba tầng.
Tống Thanh Xuân trước dỡ bỏ một lớp giấy hộp bên ngoài của công ty chuyển phát nhanh, từ bên trong lộ ra hộp quà tinh mỹ màu xanh lá của tiệm LAMER.
Lập tức có cái nơ con bướm bên ngoài, Tống Thanh Xuân giữ băng dán cố định lại, cởi bỏ nơ con bướm, đưa tay ra, đi mở hộp ra...
-
Sau khi Tô Chi Niệm cúp điện thoại, vén chăn lên, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đánh răng đến một nửa, dưới lầu truyền tới tiếng chuông cửa, anh theo bản năng muốn xuống lầu, kết quả lại nghe thấy âm thanh Tống Thanh Xuân để cho nhân viên chuyển phát nhanh đặt đồ ở cửa.
Tô Chi Niệm ngừng bước chân, súc miệng, mở vòi nước ra, trong quá trình rửa mặt, trước nghe thấy Tống Thanh Xuân gọi anh một câu "Ăn cơm ", sau đó liền nghe thấy cô dỡ bỏ hộp chuyển phát nhanh, các loại tiếng vang lặp lại nhiều lần.
Tắt vòi nước đi, âm thanh ở trong tai Tô Chi Niệm càng rõ ràng hơn, ngoại trừ những âm thanh Tống Thanh Xuân gỡ bỏ, còn có một tiếng vang tích tích.
Rất nhẹ, rất yếu ớt, ở trong biệt thự của anh.
Loại âm thanh kia, khiến người nghe sởn tóc gáy, nổi lên ớn lạnh.
Động tác lau mặt của Tô Chi Niệm dừng một chút, mi tâm cũng nhanh chóng nhíu chặt.
Anh tập trung tinh thần chú ý một lúc lâu tiếng vang tích tích, sau đó vừa mới chuẩn bị cầm lấy khăn lông tiếp tục lau mặt, anh bỗng nhiên liền nhận ra âm thanh kia, là truyền tới từ chỗ nào.
Tâm anh hung hăng lộp bộp một chút, nghĩ cũng không nghĩ tới liền kéo cửa phòng tắm ra, vọt ra ngoài, xông tới ngưỡng cửa phòng ngủ, còn chưa xuống lầu, liền trước lớn tiếng rống một câu với Tống Thanh Xuân dưới lầu: "Đừng động!"
Tống Thanh Xuân vừa mở hộp đến một nửa, bị tiếng hô đột ngột của Tô Chi Niệm làm giật nảy mình, cô buồn bực quay đầu, còn chưa phát ra âm thanh, Tô Chi Niệm liền chạy xuống cầu thang, xông đến trước mặt cô.
Tô Chi Niệm không kịp thở một hơi, ôm cái hộp vẫn ở trên tay của cô, kéo cô, lui trực tiếp về sau nhiều bước, mới ngừng lại.
“Thế nào...” Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm kéo lảo đảo một cái, nhào vào trong lòng anh, sau khi đứng vững, cô mới nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Tô Chi Niệm cúi đầu làm một biểu tình im lặng với Tống Thanh Xuân, ánh mắt liền nhìn chằm chằm hộp quà đặt trên bàn trà.
Trong phòng rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân không nghe thấy bất kỳ tiếng vang khác thường nào, Tống Thanh Xuân chờ trong giây lát, quay đầu, vừa định hỏi thăm Tô Chi Niệm một câu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng của anh, lời nói đến bờ môi bỗng dưng dừng lại, sau đó lúc thì nhìn anh, lúc thì nhìn xem cái hộp quà đó.
Qua một lát, Tô Chi Niệm buông cổ tay Tống Thanh Xuân ra, chậm rãi bước bước chân, đi về phía hộp quà.
Anh cúi người, xích lỗ tai lại gần hộp quà, tập trung tinh thần nghe thêm một lát nữa, xác định âm thanh quả nhiên là truyền tới từ trong hộp quà này, lúc này mới cau mày đứng lên.
“Có vấn đề gì không?” Tống Thanh Xuân không rõ tình huống cũng bước lên phía trước mấy bước, nhẹ giọng hỏi.
Tô Chi Niệm không nói gì, kéo Tống Thanh Xuân đứng sóng vai ở trước mặt mình một cái, lôi cô đến phía sau, dùng chính thân thể của mình ngăn trở, sau đó nhìn quanh trái phải một vòng, cuối cùng liền dắt tay Tống Thanh Xuân vào phòng bếp, xách một cái ghế gỗ thật ra.
“Anh kéo cái ghế làm cái gì?”
“Đó là đồ trang điểm em đặt trên mạng vào mấy ngày hôm trước?”
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm luôn trầm mặc không nói, liền thì thầm càu nhàu than thở với anh ở dưới đáy lòng.
Sắc mặt Tô Chi Niệm trầm thấp đặc biệt dọa người, đối mặt với lời nói của Tống Thanh Xuân, từ đầu đến cuối đều không có đáp lại.
Có lẽ là anh lại không cao hứng, ném mạnh cái ghế vào trong sân, liền kéo Tống Thanh Xuân quay trở về trong nhà, sau đó mới ngừng lại, ngữ khí mở miệng với cô mang theo тһô Ьạᴏ nhàn nhạt: “Em ở trong nhà đừng động.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền buông tay Tống Thanh Xuân ra, đi đến trước bàn trà, ôm hộp màu xanh là có khắc LAMER lên.
“Tô Chi Niệm, anh muốn ôm đồ em mua đi nơi nào?” Tống Thanh Xuân bất giác cất bước, đuổi theo Tô Chi Niệm.
Lúc Tô Chi Niệm đang đi ra cửa phòng, ngữ khí đối với Tống Thanh Xuân phía sau đặc biệt nghiêm túc, lại dặn dò một lần: “Đừng ra khỏi nhà!”
Ngữ khí của anh quá mức ác liệt, kinh hãi bước chân Tống Thanh Xuân theo bản năng liền ngừng ở cửa phòng.
Cô nhìn thấy Tô Chi Niệm ôm hộp, cẩn thận dè dặt đi vào trên đất trống trong sân, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, anh lùi đến bên cạnh cái ghế anh đẩy ra ngoài lúc trước.
Vào lúc Tống Thanh Xuân còn chưa hiểu rốt cuộc Tô Chi Niệm muốn làm gì, người đàn ông bỗng nhiên liền xách ghế dựa lên, lực đạo cực lớn ném mạnh tới trên hộp quà vừa để ở trên sân.
Tô Chi Niệm gần như là dùng khí lực toàn thân, cái ghế rơi xuống đất, trực tiếp vỡ thành gỗ vụn.
Phát ra tiếng vang cực lớn, chấn động thân thể Tống Thanh Xuân lắc lư, sau đó liền nhìn thấy cái ghế vỡ thành bảy tám mảnh nằm ở trên mặt đất trước mặt Tô Chi Niệm, mà hộp quà màu xanh lá đó, đã bị hung bạo đập nứt ra thành mảnh vụn, bên trong có thứ đặc dính giống như huyết nhục mơ hồ chảy xuôi ra.
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm đi về phía một đống bừa bãi đầy đất, mới giẫm bậc thềm, vội vàng đi xuống, cô vừa mới chỉ đi hai bước, lúc nhìn rõ hình ảnh trên mặt đất, bỗng chốc liền cúi người xuống.
Đó đâu phải là vật đặc dính giống như huyết nhục mơ hồ, đó chính là vật đặc dính huyết nhục mơ hồ...
Cô đặt đồ trang điểm, bên trong đựng hoàn toàn không phải đồ trang điểm cô mua, mà là một con rắn sống sờ sờ!
Tuy rằng con rắn kia bị Tô Chi Niệm đập ૮ɦếƭ tại chỗ, nhưng đầu rắn lại còn hoàn hảo không chút tổn hại, lưỡi rắn đưa ra rất dài.
Động vật cô ghét nhất trong đời này, chính là loại rắn bò sát động vật khoa xương sụn này, cho dù cô nhận biết được rắn không hề nhiều, nhưng con rắn này, cô lại nhận biết được, đó là rắn hổ mang, có kịch độc.
Phía sau lưng Tống Thanh Xuân, bỗng chôc dâng đầy mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi, cô không có bị Tô Chi Niệm ngăn trở đúng lúc, một khi cô mở nắp ra, như vậy cô liền sắp đối mặt với hai kết quả, cái đầu tiên là tình huống chưa kịp phản ứng, bị rắn cắn, trúng độc bỏ mình, thứ hai chính là phản ứng lại, nhưng rất có thể trong quá trình thoát khỏi, bị dọa đến té ngã trên đất.
Cô có thai, còn chưa tới ba tháng, là thời điểm không ổn định nhất, mặc kệ là kết quả nào trong hai cái đó, hậu quả đều không dám tưởng tượng nổi...
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục tưởng tượng tiếp, hô hấp của cô trở nên hơi hỗn loạn, cô không có dũng khí xoay người đi xem hình ảnh phía sau lần thứ hai, cô đưa lưng về phía Tô Chi Niệm, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì...” Theo Tô Chi Niệm lãnh đạm đáp lại, Tống Thanh Xuân cảm giác được người đàn ông đi đến trước mặt cô, cô nghĩ cũng không nghĩ tới liền nhào vào trong lòng anh, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy anh.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, mang cô vào phòng.
Sau khi đỡ cô ngồi xuống, Tô Chi Niệm rót cho cô một ly nước, hỏi cô có nên gọi bác sĩ không?
Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi, sắc mặt tái nhợt lắc đầu, bưng ly thủy tinh, uống non nửa ly nước, mới trấn định lại, cô quay đầu, mở miệng nói câu nói đầu tiên với Tô Chi Niệm, chính là: “Phương Nhu.”
“Là Phương Nhu!” Tống Thanh Xuân không đợi Tô Chi Niệm lên tiếng, liền khẳng định lại lặp chắc chắn một lần nữa: “Tuyệt đối là Phương Nhu! Mấy ngày trước đây lúc em đặt LAMER, chị ta có ở bên cạnh, còn bảo em giúp chị ta đặt một bình kem dưỡng da...”
“... Chị ta thật là phát rồ rồi, hiện tại chị ta đều đã bại lộ chính mình, lại còn không chịu ૮ɦếƭ tâm, đây rõ ràng cho thấy chị ta muốn cho em một xác hai mệnh...”
“... Nếu như vừa rồi, vừa rồi anh không xuất hiện, em, em...”
Tống Thanh Xuân nói nói, cảm xúc liền dao động lên: “... Chị ta hại ૮ɦếƭ Tống Thừa, còn muốn tính toán mọi cách để hại em, hại đứa bé của em!”
“Em không thể tha cho chị ta, em tuyệt đối không thể tha cho chị ta...”
“Được rồi, Đình Đình, không có việc gì, được rồi...” Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vào trong lòng an ủi tinh tế.
Ngay từ lúc anh dán lên hộp quà, nghe thấy tiếng rắn thè lưỡi, liền đã đoán được là Phương Nhu.
Người phụ nữ đó một ngày không sa lưới, Tống Thanh Xuân liền có một ngày nguy hiểm tính mệnh.
Mà người phụ nữ đó lại giảo hoạt hơn bất cứ kẻ nào, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, lại không có để lại đủ chứng cớ xác thực.
Cho nên muốn để cho cô ta sa lưới, sợ là phải phí trắc trở một phen... Nhưng có một điểm, anh rất xác định, hiện tại bọn họ không thể lại ngồi chờ ૮ɦếƭ nữa!
Gần như là vào một khắc ý nghĩ Tô Chi Niệm rơi xuống, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: “Tô Chi Niệm, anh nói, tai nạn xe cộ chúng ta suýt gặp vào lúc trước, có phải cũng có liên quan đến chị ta không?”
“Khẳng định có liên quan với chị ta, anh nghĩ đi, ai sẽ không có chuyện làm, lái một chiếc xe tải vào nội thành Bắc Kinh? Hơn nữa còn là tăng tốc đi ngược chiều...”
Tống Thanh Xuân nói đến đây, ánh mắt bỗng chốc lạnh xuống: “Phương Nhu này là đang mua người Gi*t người! Cũng chính là nói, nói không chừng vào lúc nào đó, chúng ta liền có khả năng sẽ bị chị ta hại ૮ɦếƭ!”
Tống Thanh Xuân dùng sức mím môi một chút, trầm mặc lại.
Trong phòng rất an tĩnh, qua một hồi lâu, Tống Thanh Xuân lên tiếng, ngữ khí ít đi kiên quyết: “Tô Chi Niệm, chúng ta không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ như vậy.”
Tuy rằng cô chỉ là nói một câu nói đơn giản như vậy, nhưng Tô Chi Niệm ôm cô, lại có thể rõ ràng đọc được toàn bộ tính toán từ trong đáy lòng cô.
Tô Chi Niệm nghĩ cũng không nghĩ tới liền lắc đầu bác bỏ: “Chúng ta không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không đồng ý phương pháp suy nghĩ ở đáy lòng em!”
“Tô Chi Niệm, cũng không phải anh không biết, không có phương pháp nào tốt hơn phương pháp em nghĩ.”
“Là tạm thời không có phương pháp tốt hơn phương pháp em nghĩ, nhưng phương pháp của em cũng là phương pháp nguy hiểm nhất, em phải biết, hiện tại em còn đang mang thai, không thể làm ẩu! Lại nói, cảnh sát đang điều tra...”
“Bây giờ đã điều tra bao nhiêu ngày rồi, không phải đều không có kết quả ư? Tô Chi Niệm, em không chờ được nữa, nếu như em là một người, em có thể cẩn thận dè dặt chịu đựng, nhưng hiện nay ở trong bụng em còn có một đứa bé, em không thể không nhanh chóng giải quyết xong chuyện Phương Nhu, bởi vì em sợ, sợ em nhất thời không chú ý, đứa bé liền có nguy hiểm...”
“Đúng, chúng ta là muốn nhanh giải quyết Phương Nhu đi một chút nhưng, Đình Đình, đây không hề đại biểu, anh có thể để cho em đi mạo hiểm!”
“Nhưng mà, Tô Chi Niệm, anh cũng biết, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa em khẳng định sẽ bảo vệ tốt chính mình, lại nói, không phải còn có anh nữa ư?”
“Có anh cũng không được, đó vẫn là quá nguy hiểm, chẳng may anh không bảo vệ được em... Không được! Không được! Tuyệt đối không được!”
...
Hai người Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân tranh luận rất lâu, chẳng những không tranh luận ra một kết quả, còn nhận được một cú điện thoại.
Điện thoại là thư ký Tô Chi Niệm mới nhận vào không bao lâu gọi tới, bởi vì đang tranh cãi với Tống Thanh Xuân, ngữ khí của Tô Chi Niệm có vẻ hơi trầm thấp, có lẽ thư ký nhỏ là bị âm thanh đó dọa đến, lắp ba lắp bắp một lúc, mới biểu đạt rõ ràng sự tình: “... Chị Trình không cẩn thận bị té ở cửa phòng trà nước một cái... chảy rất nhiều máu... Trên mặt đất có nước...”
Tô Chi Niệm cau chặt mi tâm lại: “Đưa đi bệnh viện chưa?”
Tống Thanh Xuân nghe được hai chữ bệnh viện, đầu bởi vì vừa giận dỗi với Tô Chi Niệm mà quay đi liền quay về phía Tô Chi Niệm một lần nữa.
“Bệnh viện nào?” Theo Tô Chi Niệm thấp lạnh hỏi thăm trong điện thoại một tiếng, tâm của Tống Thanh Xuân cũng lộp bộp một chút theo, cô hoàn toàn mặc kệ không vui vừa rồi, lên tiếng hỏi với Tô Chi Niệm vừa cúp điện thoại: “Ai vào bệnh viện?”
“Thư ký Trình xảy ra chút ngoài ý muốn.”
Trình Thanh Thông? Cô ấy có thai, xảy ra ngoài ý muốn? Tống Thanh Xuân nhăn mi tâm lại: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Té một cái, chảy rất nhiều máu...” Tô Chi Niệm vừa nói, vừa đứng lên, đi lên trên lầu: “... Em nghỉ ngơi ở nhà, anh đi bệnh viện nhìn xem.”
Tống Thanh Xuân cũng đứng lên theo, cùng lên lầu: “Em đi cùng với anh.”
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, động môi, không quấn quýt vấn đề mới vừa tranh cãi với cô nữa, khẽ gật đầu.
Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đến bệnh viện, Trình Thanh Thông vừa được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, nằm ở trên giường bệnh, đang mê man. Lúc nghe được mấy chữ “Chả rất nhiều máu” này, Tống Thanh Xuân đã làm dự tính xấu nhất, chỉ là cô không nghĩ tới, hóa ra lại không có được một chút khả năng xoay chuyển, dự tính xấu nhất của cô đã thành sự thực.
Trình Thanh Thông sảy thai.
Có thể là do đều cùng làm mẹ, Tống Thanh Xuân thấy sắc mặt Trình Thanh Thông trắng bệch, tiêm truyền dịch, đáy lòng cực kỳ khổ sở.
Chỉ là thấy người khác mất đi đứa bé, cô cũng đã khó thừa nhận như vậy, nếu dứa bé của cô có ngoài ý muốn... Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, càng kiên định với tính toán vừa nảy sinh ở nhà của mình và Tô Chi Niệm.
...
Vào lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nhận được tin tức, Tần Dĩ Nam đang mở cuộc họp ở Thượng Hải nơi xa cũng nhận được tin dữ này.
Anh cũng không đợi cuộc họp mở xong, hành lý trong khách sạn cũng không thu dọn, trực tiếp đặt chuyến bay sớm nhất, bay trở về Bắc Kinh.
Lúc Tần Dĩ Nam đến bệnh viện, đã là buổi tối, Trình Thanh Thông tính lại lúc chạng vạng, vừa mới ngủ qua.
...
Tối đó, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm luôn chờ đến khi Tần Dĩ Nam đến bệnh viện, hai người mới rời đi.
Trước khi rời đi, Tống Thanh Xuân vẫn nói chuyện riêng với Tần Dĩ Nam một lúc, an ủi anh một lát.
Trong miệng Tần Dĩ Nam nói không việc gì, nhưng mà Tống Thanh Xuân lại nhìn ra được, anh vẫn có một ít khổ sở.
Chẳng qua, mặc kệ Tần Dĩ Nam có bao nhiêu khổ sở, anh vẫn luôn không có oán trách Trình Thanh Thông không đúng chút nào, thậm chí sau khi Trình Thanh Thông tỉnh lại, anh vẫn dùng khuôn mặt quan tâm an ủi cô.
Trình Thanh Thông vừa nghe lời nói của Tần Dĩ Nam, nước mắt liền không có dấu hiệu nào rơi xuống.
Tần Dĩ Nam cho rằng cô là vì mất đứa bé nên đang khổ sở, giơ tay lên, chần chờ một chút, cuối cùng rơi ở sau lưng cô, an ủi nhẹ vỗ lên.
Nước mắt Trình Thanh Thông rơi càng mãnh liệt, cô nhỏ giọng nghẹn ngào, nói: “Thực xin lỗi.”
“Em thực xin lỗi tôi cái gì, lại không phải em muốn như vậy.”
Trình Thanh Thông nức nở ra tiếng, tay giấu ở trong chăn đệm, dùng sức nắm chắc khăn trải giường.
Câu thực xin lỗi kia của cô, không phải nói là cô không cẩn thận ngã mất đứa bé của cô, mà là cô lại lừa gạt anh lần nữa...
...
Ở trên đường Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm về nhà, Tống Thanh Xuân lại nhắc tới tính toán của mình.
Không ngoài dự liệu của cô, giống như buổi chiều, lọt vào phản đối mãnh liệt của Tô Chi Niệm.
Hai người lại phát sinh tranh chấp một lần nữa.
...
Mặc kệ hai người tranh cãi có bao nhiêu hung dữ, cuối cùng sau mỗi lần tranh cãi là ai cúi đầu với ai trước, quá trình ra sao đều không quan trọng, quan trọng là, tóm lại cuối cùng là Tô Chi Niệm thỏa hiệp với Tống Thanh Xuân.
...
Sự tình tiến hành thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Tống Thanh Xuân rất nhiều.
Đầu tháng tư, buổi họp báo sản phẩm mới của xí nghiệp Tô thị sẽ mở ở Hồng Kông, ngày 3 tháng 4 Tô Chi Niệm bay về phía Hồng Kông.
Hành tung của anh vốn luôn khiêm tốn bảo mật, vào ngày cất cánh kia, lại bị truyền thông chụp được tấm hình anh đang chờ ở phi trường quốc tế Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh tháng tư, chính là lúc cảnh xuân đẹp nhất, trên đường phố có vài cô gái thích xinh đẹp, đều mặc váy xinh đẹp vào.
Ngày hôm sau Tô Chi Niệm đi tới Hồng Kông, Tống Thanh Xuân liền sớm ra khỏi nhà họ Tống, lái xe, một mình nhàn nhã mà lại tiêu sái đi lang thang vòng buôn bán thành phố Bắc Kinh.
Vào khoảng giữa trưa, Tống Thanh Xuân phát hiện được có người đang theo dõi mình
Vào khoảng giữa trưa, Tống Thanh Xuân phát hiện được có người đang theo dõi mình.
Thời tiết hơn hai mươi độ, cho dù người bình thương không có mặc áo ngắn tay, cũng đều sẽ mặc áo mỏng, mà người đó lại mặc một thân đen, bao bọc mình giống như bánh chưng, toàn thân che đậy nghiêm nghiêm thực thực, còn mang mũ và khẩu trang.
Tống Thanh Xuân làm bộ dạng không phát hiện, theo thói quen dạo phố như bình thường, ngó xem nhìn kỹ, lựa chọn mặc thử.
Mặc kệ cô đi tới chỗ nào, chỉ cần xuyên qua gương, cố ý lưu ý một lát, cô sẽ luôn nhìn thấy người trang bị đặc biệt đó theo dõi nghiêm mật.
Ba giờ chiều, Tống Thanh Xuân ở quán cà phê tầng bốn, uống một cốc sữa tươi nóng, bưng tạp chí nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút, sau đó vào lúc điện thoại di động vang lên đinh đông, liền giương mắt, nhìn chăm chú màn hình, tiếp đến xóa sạch tin nhắn, sau đó gọi người phục vụ tính tiền, đứng dậy, đi thang máy chạy thẳng xuống bãi đỗ xe dưới đất.
Tống Thanh Xuân bước vào thang máy, nhấn chốt đóng kín, cách cửa thang máy chậm rãi đóng kín, cô lại nhìn thấy người theo dõi mặc một thân quần áo màu đen đó lần nữa.
Vừa đi ra từ trong thang máy, Tống Thanh Xuân liền đi đến trước xe, mới phát hiện, bốn cái săm lốp chẳng biết bị người thả khí từ lúc nào.
Tống Thanh Xuân giơ điện thoại lên, trước liên hệ công ty xe kéo, sau đó liền bước vào thang máy lần nữa, lên lầu một.
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi trung tâm thương mại, đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Chẳng qua chỉ nửa phút, liền có một chiếc xe taxi màu vàng ngừng ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn chăm chú người ngồi ở trên ghế lái, kéo cửa phía sau xe ra, ngồi xuống, sau đó nói với tài xế xe taxi địa chỉ nhà họ Tống.
Tài xế xe taxi không lên tiếng, sau khi Tống Thanh Xuân ngồi yên, liền khởi động xe.
Tống Thanh Xuân rũ mắt xuống, lúc ấn điện thoại di động, quét đến quần áo giấu ở phía dưới chỗ ngồi của xe, một thân màu đen, bên trong cuốn một cái khẩu trang và một cái mũ lưỡi trai.
Tống Thanh Xuân chỉ nhìn thoáng qua, liền giả thành bộ dạng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhìn như rất mệt mỏi nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Thật ra Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có nhập mộng, tuy rằng cô nhắm mắt lại, nhưng lại biết, giữa đường xe từng ngừng lại, tài xế xe taxi xoay người, còn rút đi điện thoại di động từ đầu ngón tay cô.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không mở to mắt, mãi đến sau khi qua hơn nửa tiếng, mới giả vờ bộ dáng ngủ mơ hồ, vuốt mắt, mở mí mắt ra.
Cô trước là kinh ngạc một lát, sau đó mới nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, phát hiện xe đã sớm lái ra thành phố Bắc Kinh, lái lên đường cao tốc, cô trước là nghi ngờ hỏi một câu: “Đây là chỗ nào nha?” Sau đó mới lập tức tỉnh táo ngồi thẳng người, thoạt nhìn giống như là không biết gì hết, vỗ phía sau ghế tài xế xe taxi: “Tài xế, anh lái sai đường...”
Tài xế taxi giống là không nghe thấy lời nói của cô, không bị lay động tiếp tục nhấn ga lái tiến về phía trước,
Giữa ghế sau và ghế trước xe taxi có một cái lưới hàng rào bảo vệ, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không ᴆụng tới tài xế xe taxi được, chỉ đành xoay người đi kéo cửa xe, phát hiện xe đã bị khóa trái, lúc này mới giả vờ bộ dạng thất kinh, vừa chất vấn tài xế xe taxi rốt cuộc muốn kéo cô đến nơi nào, vừa bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình, làm ra phản ứng muốn báo cảnh sát.
Cô không tìm được điện thoại di động, bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khóc cầu xin tài xế xe taxi.
Tài xế xe taxi nhắm mắt làm ngơ, không có đáp lại chút nào, chỉ là mắt không chớp nhìn chằm chằm đường trước mặt, nhanh chóng chạy đi.