99 CÂU CHÚC PHÚC
Hai tay Tống Thanh Xuân tạo thành chữ thập, bày ra một bộ dáng nhu thuận, trong cái miệng nhỏ thì thầm lời nói lấy lòng: "Tô Chi Niệm, em cầu xin anh, anh nhanh một chút, nhanh chút, xin nhờ... Smecta... Oppa..."
Tô Chi Niệm thầm hít một hơi, có chút chịu không nổi làm một biểu tình tạm dừng với Tống Thanh Xuân, sau đó liền quay đầu, nhìn về phía người phục vụ, mi tâm anh nhíu lại một chút, sau đó Tống Thanh Xuân liền thấy người phục vụ vốn đi phương hướng ngược lại chỗ ngồi của cô, bỗng nhiên xoay người, đi tới đối diện bàn cô và Tô Chi Niệm đang ngồi này.
Người phục vụ đứng ở trước bàn ăn, để sữa bắp xuống, lúc đứng lên, còn hơi cười ôn hòa với Tống Thanh Xuân: "Tống Thanh Xuân tiểu thư, chúc cô dùng vui vẻ."
Tống Thanh Xuân biết rõ, đây là Tô Chi Niệm khống chế ý thức người khác, nói câu nói này với cô, nhưng cô vẫn giả vờ ra một bộ dáng không biết gì, mặt mày cong cong cười với người phục vụ, lễ phép khách khí đáp một câu: "Cám ơn."
Người phục vụ cười với Tống Thanh Xuân, xoay người rời đi, chỉ là cô ta còn chưa được đi hai bước, người liền ngừng lại.
Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm, mặt mày người đàn ông đã giãn ra, vẻ mặt lạnh lùng giống như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì với mình.
Tống Thanh Xuân biết, lúc này Tô Chi Niệm đã vứt bỏ điều khiển người phục vụ, cô nỗ lực đè ép khóe môi không ngừng tăng lên, mở miệng với người phục vụ: "Phục vụ?"
Người phục vụ đứng đưa lưng về phía cô, chậm rãi xoay người, vẻ mặt trên mặt có vẻ hơi mờ mịt.
Một tay Tống Thanh Xuân chống cằm, một ngón tay chỉ sữa bắp trên bàn, ngữ khí ôn nhu nhắc nhở: "Có phải bưng cái này lên nhầm rồi không? Chúng tôi không có gọi."
Người phục vụ buồn bực nhìn một chút bàn cô ta vốn muốn di, lại quay đầu nhìn bàn của Tống Thanh Xuân, nhíu mày, cũng không hiểu rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ đành vội vàng đi lên trước, vừa nói xin lỗi, vừa bưng sữa bắp lên: "Tiên sinh, tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, là tôi nhầm lẫn."
"Không việc gì." Tống Thanh Xuân cười khanh khách đáp, cô chờ đến sau khi người phục vụ bưng sữa bắp xoay người rời đi một khoảng cách, mới khắc chế không được cười hì hì ra tiếng.
...
Sau khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ăn cơm xong, đi xuống tầng khu mua sắm.
Tống Thanh Xuân trước chọn đi dạo một cửa hàng nhãn hiệu mình khá thích.
Cô bán hàng tiếp đón cô và Tô Chi Niệm, thấy Tô Chi Niệm mặc âu phục giá cả xa xỉ, cho rằng đón tiếp được khách hàng lớn, đáy mắt sáng giống như đang phát sáng, mỗi khi Tống Thanh Xuân đi đến trước một chỗ hàng hóa, liền dùng hết toàn lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Từ bước đầu tiên Tống Thanh Xuân đi vào trong tiệm, đến khi cô bán hàng giới thiệu miệng đắng lưỡi khô, vẫn luôn không có mở miệng nói câu nào.
Cô bán hàng thấy hai người đều sắp dạo quanh cửa hàng một vòng, nhưng không có chút xíu dấu hiệu muốn mua đồ, trở nên hơi nản lòng xuống, hướng dẫn mua đến cuối cùng, cô bán hàng dứt khoát ngậm miệng trầm mặc lại.
Trong một mảnh trầm mặc, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi cùng cô bán hàng, vòng trở lại cửa tiệm.
Tô Chi Niệm cho rằng Tống Thanh Xuân không vừa ý món nào, tao nhã thong dong bước bước chân, đi tới lối vào cửa hàng, đi hai bước, anh mới phát giác, chẳng biết từ lúc nào, cô gái đã ngừng lại.
Anh ngừng bước chân, hơi nghi hoặc quay đầu một chút, nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Thế nào?"
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ, vẫn yên tĩnh nhìn anh, không có đáp lại câu hỏi của anh, cũng không có ý tứ cất bước đi về phía anh.
Tô Chi Niệm nhíu mày, chờ giây lát, thấy cô vẫn không có dấu vết muốn động, liền xoay người quay trở lại trước mặt cô.
Từ sau lúc mang thai, cô liền đổi thành giày đáy bằng, thấp hơn anh rất nhiều, anh hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không nói chuyện?"
Tống Thanh Xuân giống như là người câm, vẫn là bộ dáng im lặng trầm mặc.
Tô Chi Niệm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, dưới bề ngoài nhìn như bình tĩnh của anh, tâm che giấu lại là sóng lớn bất an, có phải cuối cùng cô đã nhớ lại chuyện siêu năng lực của anh, muốn nói chuyện với anh không?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lát, phát giác anh không có chút xíu dấu vết anh muốn ᴆụng chạm vào mình, liền hơi hơi nâng tay một chút.
Cử động nhỏ nhặt như vậy của cô, khiến cho thân thể kéo căng của Tô Chi Niệm thả lỏng một chút, sợ đọc được tin tức không tốt về anh từ đáy lòng cô, chần chờ một lát, đưa tay ra, nắm chặt tay cô.
"Tô Chi Niệm, anh có thể biết em đang nói cái gì không? Nếu như có thể, liền nháy mắt với em mấy cái." Khuôn mặt Tống Thanh Xuân hờ hững nhìn Tô Chi Niệm, ở trong lúc người chung quanh không nhìn thấy đáy lòng, lặng lẽ nói với anh.
Tô Chi Niệm vừa nháy mắt một cái với Tống Thanh Xuân, đáy lòng Tống Thanh Xuân liền lại hiện ra ý nghĩ mới: "Ba lô màu xanh, vòng tay trân châu màu trắng, váy dài màu tím, áo khoác màu đỏ thẫm..."
Mặt mày Tô Chi Niệm chớp động một chút, có một lúc không phản ứng được, cô liên miên cằn nhằn đếm vô số đồ dưới dáy lòng như vậy là có ý tứ gì.
Hai người đúng lúc đứng ở mặt tiền ra vào của cửa hàng, khiến cho khách hàng ra ra vào vào phải đi đường vòng, thời gian lâu, nhân viên làm việc trong cửa hàng nhịn không được tiến lên phía trước dàn xếp: "Tiên sinh, tiểu thư, xin lỗi, có thể phiền toái các người hơi đi xuống dưới một chút không?"
Tống Thanh Xuân không phản ứng, một lòng một dạ tiếp tục đếm dưới đáy lòng: "... giày cao gót hồng nhạt, túi xách khảm kim cương, vỏ ốp điện thoại da hươu..."
Tô Chi Niệm đặt tất cả lực chú ý ở đáy lòng cô, cũng giống như cô, nhắm mắt làm ngơ với lời nhắc nhở của nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng bị không để ý tới, lúng túng một lát, mở miệng lần nữa: "Tiên sinh..."
Lần này âm điệu lời nói của người bán hàng có chút cao, cắt đứt ý nghĩ nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân, trong đáy lòng cô hiện ra một chút không vui lòng, nhịn không được âm thầm phun một câu: "Thật phiền nha."
Tô Chi Niệm đọc được ý nghĩ nơi đáy lòng cô, nghĩ cũng không nghĩ liền bỗng dưng quay đầu, liếc về phía nhân viên bán hàng, đáy mắt lạnh buốt tĩnh đạm của người đàn ông, chứa đựng cảnh cáo nồng đậm, lực áp bách cường đại đến mức khiến cho nhân viên bán hàng bỗng chốc liền ngậm chặt miệng lại, cũng không dám thở mạnh chút nào.
Tô Chi Niệm nhìn về phía Tống Thanh Xuân lần nữa.
Tống Thanh Xuân tiếp tục vừa nỗ lực duy trì trên mặt không biểu tình, vừa tán gẫu với anh ở dưới đáy lòng: "... dây chuyền cỏ bốn lá, bông tai màu vàng... Còn có, túi mới ra treo ở đó..."
Biểu tình trên mặt hai người, đều không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là nhìn mắt đối mắt.
Hình ảnh như vậy, rơi ở đáy mắt người chung quanh, có chút giống như là đang thâm tình nhìn nhau.
Mỗi một người đi qua, đều sẽ nhịn không được quay đầu, không hiểu ra sao cả nhìn Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm một cái.
Bởi vì hai người qua thời gian quá dài, đều bảo trì tư thế không động đậy, có vài người đi dạo phố, đều dừng bước, cách một khoảng cách, vây xem.
Hai người không chút để ý tới ánh mắt khác thường bên ngoài, chỉ là một mực đắm chìm ở trong giao lưu chỉ có bọn họ mới hiểu.
Cô bán hàng tiếp đãi Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân lúc đầu, bởi vì chính mình bán mạng giới thiệu, kết quả hai người đều không mua gì hết, tâm tình có chút ngột ngạt, thấy hai người nhìn nhau đủ sáu bảy phút, nhịn không được nói nhỏ một câu với đồng nghiệp của mình: "Thật chán ngấy, chịu không nổi nói yêu đương như vậy nhất, tự cho là đúng ngược chó, nhưng lại thật sự là ghê tởm!"
Có vài người đi đường vây xem nóng nảy, thấy Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngoại trừ nhìn nhau, cũng không có cử chỉ nào khác, dần dần mất tính kiên nhẫn, bắt đầu lục tục rời đi.
Nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên và người tới vây xem bọn họ, bắt đầu bị sự yên lặng bất động của hai người náo đến xì xào bàn tán lên.
Theo xao động chung quanh càng lúc càng lớn, lúc nhân viên bán hàng của cửa hàng đã bắt đầu do dự có nên mời nhân viên bảo vệ tới đây không, Tống Thanh Xuân lải nhải không ngừng đếm đồ với Tô Chi Niệm lâu như vậy, dưới đáy lòng nói câu nói cuối cùng với anh: "... Tô Chi Niệm, em đều thích những thứ vừa mới nói..."
Nghe được câu này, Tô Chi Niệm bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu rõ ra.
Té ra vừa rồi cô bỗng nhiên không nói một tiếng đứng lại không đi, là muốn dùng siêu năng lực của anh tới mua đồ...
Tô Chi Niệm nâng cái tay khác để ở bên người lên, sờ sờ mặt Tống Thanh Xuân, không nói hai lời miệng liền đáp ứng: "Được."
Hai người đứng yên lặng tương đối lâu như vậy, cuối cùng cũng có phản ứng.
Dưới đáy lòng nhân viên bán hàng trong cửa hàng âm thầm mong đợi lên, chắn đường nửa ngày, cuối cùng cũng muốn rời đi ...
Người đi đường đứng nửa ngày, cho rằng còn có thể thấy một màn hình ảnh hôn môi, mất mác lắc đầu, một bộ dáng muốn rời đi...
Vào lúc đám người muốn tản ra, nhân viên bán hàng thả lực chú ý xuống trên người khách hàng khác, Tô Chi Niệm dắt Tống Thanh Xuân, chẳng những không có đi ra ngoài, ngược lại quay trở lại bên trong cửa hàng.
Khuôn mặt người vây xem buồn bực, xoay đầu lại lần nữa, mặt nhân viên bán hàng mang theo cổ quái, vừa tiếp đãi khách hàng vừa lưu ý bọn họ.
Sau đó mọi người liền tận mắt nhìn thấy một hình ảnh vừa kích thích lại vừa kỳ lạ.
Một người đàn ông dung nhan xuất chung, kéo một cô gái mặt không biểu tình, mỗi khi đứng ở trước một tủ quầy, người đàn ông liền nâng ngón tay thon dài xinh đẹp lên, chỉ mấy món.
Anh chỉ vật phẩm gần đủ mười phút, mới mở miệng nói với cô bán hàng: "Gói lại toàn bộ những món tôi vừa chỉ, đưa đến..."
Anh vừa nói, vừa dùng một tay lấy tấm danh thi*p trong túi ra, đưa tới trước mặt tiểu thư bán hàng: "... Địa chỉ này."
Tô Chi Niệm chỉ cụ thể bao nhiêu món, mọi người không rõ, nhưng hai cô thu ngân, cùng dùng ngón tay rất nhanh bắt đầu đánh hóa đơn kết toán, tổn gần nửa tiếng, mới đánh xong hóa đơn kết toán.
Mà Tô Chi Niệm chỉ dùng ba mươi giây, liền ký xong hóa đơn kết toán đánh ra trong nửa tiếng này rồi.
Trả tiền quá lưu loát, quá sảng khoái ... Nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trong toàn bộ quá trình, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh anh, đối mặt với hóa đơn giá trị gần bằng một căn nhà lầu, từ đầu đến cuối đừng nói là nói một câu cám ơn với người đàn ông, ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Mà người đàn ông đập số tiền lớn, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể đổi lấy được một lời đáp lại của cô gái, chẳng những không có so đo, ngược lại ở dưới ân cân hộ tống của tất cả nhân viên bán hàng của cửa hàng, vừa ôm lấy cô gái có vẻ mặt lạnh lùng, vừa thường nghiêng đầu, sắc mặt ôn nhu nói nhỏ mấy câu bên tai cô.
Đại đa số vây xem xung quanh đều là phái nữ, đồ không phải mua cho các cô, nhưng các cô lại càng giống như người nhận được đồ hơn Tống Thanh Xuân, tất cả khuôn mặt đều là phấn chấn và kích động.
Người đàn ông đó thật cưng chiều cô gái này, quả thực đã cưng chiều đến tận trời! Cô gái đó luôn mặc kệ anh, nhưng anh vẫn tốt tính nết một mực mua mua mua cho cô gái! Thậm chí còn hết một lại tới hai dùng mặt nóng dán ௱ôЛƓ lạnh của cô gái! Cô gái này thật tùy hứng, nhưng tùy hứng khiến cho người khác thật ghen tị mà, có được hay không?
Thẳng đến khi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi ra rất xa, những cô gái kia vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, vẫn đắm chìm ở trong hình ảnh vừa mới nhìn thấy được.
...
Ban đầu Tô Chi Niệm cho rằng, đây chỉ là một trắc nghiệm làm ra vì Tống Thanh Xuân còn chưa hoàn toàn tiếp nhận siêu năng lực của anh, tiếp theo Tống Thanh Xuân giống như là chơi nghiện, vẫn luôn dùng ý nghĩ đáy lòng nói chuyện với anh, từ đầu đến cuối không có mở miệng phát ra một chút âm thanh.
Do đó tình cảnh dạo phố tiếp theo, luôn là Tô Chi Niệm một mình nói nói nói, mua mua mua, mà Tống Thanh Xuân ở bên cạnh anh, mặc kệ anh làm bao nhiêu chuyện khiến cho người ta kinh ngạc đến ngây người, đều giống như đi dạo ở cửa hàng đầu tiên, mặt đều luôn bảo trì vẻ mặt an tĩnh hờ hững.
Khuôn mặt xinh đẹp đến không hề tì vết của Tô Chi Niệm, đặt ở trường hợp nào, đều là tồn tại đoạt ánh mắt người ta, tập trung ở trên người anh nhiều, cũng tự nhiên có người nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngột ngạt không lên tiếng của Tống Thanh Xuân, còn có hình ảnh Tô Chi Niệm ấm giọng ôn khí nói chuyện với cô.
Mỗi khi đó, những người dó sẽ ném tới ánh mắt hoặc hâm mộ, hoặc ghen tị, ngẫu nhiên cũng sẽ có người thấp giọng phát biểu ý kiến, có một hai lần như vậy, bởi vì âm thanh đối phương quá lớn, Tống Thanh Xuân cũng nghe thấy : "Cô gái này thật đủ làm ra vẻ, người đàn ông đối với cô ta tốt như vậy, nhưng cô ta đến khuôn mặt tươi cười cũng không có!"
"Đúng vậy đó, thói quen quá lập dị quá ngạo khí, quả thực là tiết tấu muốn chia phút tìm đường ૮ɦếƭ mà!"
Tống Thanh Xuân đều có thể nghe thấy tiếng nghị luận, sao Tô Chi Niệm có thể sẽ không nghe được, tuy rằng cô không có chút phản ứng nào với những lời nói kia, nhưng Tô Chi Niệm lại luôn vào lúc những người đó bàn luận nhìn về phía anh và Tống Thanh Xuân, không phải quan tâm một chút cô có mệt hay không, chính là ngồi xổm người xuống thay cô buộc lại dây giày hoàn toàn không có bị nới lỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân vốn như một tờ giấy, trên thực tế đáy lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa: "Tô Chi Niệm, anh thật xấu nha, anh là cố ý đúng không?"
"Tô Chi Niệm, bọn họ tuyệt đối là đang hâm mộ ghen tị hận em, anh có tin không?"
"Tô Chi Niệm, chúng ta đi xem Chanel đi?"
Dưới bề ngoài tĩnh đạm như nước của Tống Thanh Xuân, sớm đã nhảy nhót kích động thành một mảnh, hưng trí ngẩng cao kéo anh, không ngừng tuôn ra suy nghĩ mới: "Tô Chi Niệm, em thích đôi giày kia, em là số 35."
"Tô Chi Niệm, em muốn uống sữa tươi nóng..."
"Tô Chi Niệm..."
Tuy Tô Chi Niệm đang theo Tống Thanh Xuân dạo phố, nhưng đáy lòng sẽ thường nghĩ tới rốt cuộc cô có cách nhìn như thế nào về siêu năng lực của anh.
Anh biết cô rất vui vẻ, nhưng anh lại không xác định, vui vẻ của cô là ngắn ngủi, hay là chân thật .
Nhiều lần lời nói của Tô Chi Niệm đã đến bờ môi, đều suýt nữa muốn hỏi ra, nhưng cuối cùng lại bị vui vẻ đắc ý hả hê nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân xóa bỏ đi.
Cuối cùng anh vẫn không nhẫn tâm đánh vỡ hưng trí của cô, không dũng khí đánh vỡ tốt đẹp lúc này.
...
Vẫn dạo đến chín giờ tối, dạo toàn bộ ACR, Tống Thanh Xuân mới bỏ qua.
Màu sắc ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng biến ảo, chiếu ra các loại sáng rỡ trên áo sơ mi màu trắng của anh, nổi bật tư thế ngọc thụ lâm phong của anh, càng mê hoặc ánh mắt người hơn.
Tống Thanh Xuân, nguyện em ngoái đầu nhìn lại, liền có thể nhìn thấy Tô Chi Niệm.
Cô quả nhiên nhìn thấy anh...
Lời chúc tốt đẹp bao nhiêu, hiện thực liền tốt đẹp bấy nhiêu.
Đáy mắt Tống Thanh Xuân thật vất vả mới ngừng lệ, lần nữa vỡ đê.
Phút chốc đó, phong cảnh quanh thân xinh đẹp hơn nữa, cũng không sánh bằng người đàn ông anh tuấn đứng ở dưới ánh đèn lúc này.
Giữa anh và cô, cách một khoảng cách rất xa, cô không thấy rõ vẻ mặt trên mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được tầm mắt của anh, đang yên tĩnh nhìn chằm chằm cô.
Cô đột nhiên bước tiến về phía trước mấy bước, lúc có thể nhìn rõ ràng dung nhan của anh, liền ngừng lại.
Cô nâng mặt treo đầy nước mắt, liền nhe răng cười chói lọi với anh.
Anh nhìn cô chăm chú, không động.
Không ngừng có người đi đường, đi qua trước mặt anh và cô, bọn họ cứ cách đám người, yên tĩnh nhìn nhau như vậy.
Nước mắt cô rơi càng hung, nụ cười lại càng xán lạn.
Cuối cùng anh bị nụ cười của cô cảm nhiễm, mặt mày trở nên hơi ôn nhuận.
Cô đứng ở nguyên tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên lần nữa nâng chân lên, chạy về phía anh.
Anh thấy cô tới đây, thân thể đứng thẳng dựa trên thân cây, ngừng tại chỗ không động, thẳng đến khi hơi thở của cô hơi không ổn định đứng ở trước mặt anh nửa mét, anh mới mở miệng, âm thanh tĩnh đạm êm tai: "Đình Đình, em thật lợi hại, có thể làm cho người toàn thế giới tặng lời chúc phúc cho em."
Đây là lời cô vừa mới chơi xấu già mồm át lẽ phải nói với anh, không nghĩ tới bây giờ lại bị anh học có hình có dạng khen ngợi trở về.
Tống Thanh Xuân bị đùa đến cười hì hì ra tiếng, khuôn mặt cô tán đồng gật đầu lia lịa với anh: "Đúng vậy, em thật rất lợi hại!"
Theo sau, nước mắt của cô, liền giống như là không dừng được, một giọt tiếp một giọt liều mạng đập xuống.
Vào lúc một phần ba những người đi đường tặng lời chúc phúc cho cô, cô liền đã đoán được có quan hệ với anh.
Lúc này, khi anh dùng ngữ khí nói giỡn như vậy để nói với cô, cô vẫn bị đánh đến chấn động mạnh một cái.
99 người, đủ 99 khuôn mặt khác nhau, đi đến trước mặt cô, tặng cho cô lời chúc phúc, mà những lời chúc phúc kia, không có lặp lại một câu nào.
Cho nên, tất cả là một mình anh, nghĩ ra từng câu từng chữ.
Trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô bắt đầu khởi động ra một cổ cảm động không có cách gì nói thành lời, loại cảm động này thúc đẩy cô, bất chấp sự tồn tại của nhiều người chung quanh như vậy, dứt khoát nhào vào trong lòng anh, kiễng chân lên, chủ động hôn anh.
Môi cô vừa dán lên môi anh, cô liền bị anh kéo ra từ trước mặt anh.
Tống Thanh Xuân bị cự tuyệt hôn, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Biểu tình ôn nhuận trên mặt người đàn ông, chẳng biết đã trở nên hết sức nghiêm túc từ lúc nào, con ngươi đen nhánh thâm thúy, nhìn chằm chằm cô, giống như đang do dự cái gì, qua rất lâu, anh mới thấp giọng mở miệng: "Đình Đình, em sợ anh không?"
Đáy mắt Tống Thanh Xuân hiện ra một tầng không hiểu.
"Hoặc là, em chán ghét anh không?" Dừng một chút, Tô Chi Niệm giải thích: "Những siêu năng lực kia của anh."
Tống Thanh Xuân nghe được lời giải thích, chớp chớp mắt, cuối cùng hiểu được hai câu không hiểu ra sao mà Tô Chi Niệm ném tới là có ý gì.
Chỉ là, vì sao cô phải sợ anh? Lại vì sao phải chán ghét anh?
Siêu năng lực là một chuyện huyễn khốc như vậy, cô kiêu ngạo còn không kịp đâu, sao sẽ bởi vì chuyện này mà sợ anh, chán ghét anh chứ?
Quan trọng nhất là, xế chiều hôm nay dạo phố, không nói đến chuyện khiến cho cô có bao nhiêu vui sướng...
Huyễn khốc, kiêu ngạo... Bắt đầu từ năm anh tám tuổi, bởi vì siêu năng lực, bị mẹ tự tay đưa vào bệnh viện tâm thần, anh vẫn cảm thấy, trời cao giao cho anh năng lực cường đại, là bi thảm nhất cuộc đời anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, thậm chí có một cô gái, dùng từ ngữ tốt đẹp như vậy, hình dung về siêu năng lực của anh.
Buổi chiều, sở dĩ cô nói dạo phố, không phải muốn trốn tránh anh, cũng không phải muốn kháng cự anh, mà là bởi vì cô cảm thấy chơi vui.
Cô là không hiểu rõ những siêu năng lực kia của anh, rốt cuộc khủng bố đến mức nào, hay là đã thật sự tiếp nhận?
Đầu ngón tay Tô Chi Niệm nắm eo Tống Thanh Xuân, bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, anh nỗ lực kiềm nén cảm xúc không ngừng phập phồng trong Ⱡồ₦g иgự¢, tận lực dùng âm điệu rất bình ổn rất lý trí, nói với cô: "Đình Đình, em phải biết, anh có thể đọc được tất cả ý nghĩ nơi đáy lòng em, em ở trước mặt anh sẽ không có bất kỳ bí mật nào..."
"Em biết mà..." Tống Thanh Xuân đáp lại, còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của anh nhiều: "... Nhưng mà, anh cũng là người mà em muốn sống cả đời, em còn có cái gì không thể để cho anh biết chứ?"
Anh cũng là người mà em muốn sống cả đời, em còn có cái gì không thể để cho anh biết chứ?
Sợ và chán ghét, là bởi vì có dụng ý khác.
Nếu là thật tâm, đâu có gì để sợ hãi?
Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, lại bỗng chốc ngây ngẩn, rồi bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng ngăn chặn môi của Tống Thanh Xuân.
Anh hôn rất bá đạo, rất hung mãnh, không kiềm chế, công thành đoạt đất, tùy ý càn quét ở trong miệng cô.
Theo nụ hôn không kiêng nể gì của bọn họ, thân thể anh và cô dán chặt với nhau hơn.
Màu sắc đèn trên đỉnh đầu anh vẫn còn đang biến ảo không ngừng.
Thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, sẽ liếc mắt nhìn một cái.
Anh và cô không coi ai ra gì tiếp tục hôn sâu thêm.
-
Vào ngày Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm dạo phố ở ACR, Trình Thanh Thông cũng đúng lúc hẹn bạn ăn cơm tối ở ACR.
Lúc Trình Thanh Thông đi ra từ nhà hàng, đã gần mười giờ, đêm đầu mùa xuân có hơi lạnh, lúc Trình Thanh Thông đứng ở cửa nhà hàng mặc áo khoác, bạn của cô bỗng nhiên vỗ cánh tay cô một cái: "Trình Thanh Thông, cậu xem, cậu mau nhìn!"
Trình Thanh Thông vừa sửa sang lại áo khoác, vừa nhìn theo ngón tay người bạn chỉ.
Dưới một tàng cây có ánh đèn xinh đẹp, một đôi nam nữ ôm nhau, đang hôn môi kịch liệt.
Dù khuôn mặt hai người đều không có đối mặt với cô, nhưng chỉ liếc mắt, Trình Thanh Thông vẫn nhận ra đó là Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Hai người hôn đến nóng bỏng và quên mình, vây xem không ít người, vào lúc cuối cùng bọn họ lưu luyến không rời tách ra, trong đám người đứng xem, có người đi đầu vỗ tay lên, Tống Thanh Xuân thẹn thùng vùi mặt ở trước иgự¢ Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm ôm cô, rời đi trong tiếng vỗ tay ở một bên.
Thẳng đến khi bóng dáng hai người biến mất ở trong tầm nhìn của Trình Thanh Thông, cô còn sững sờ lăng đứng ngẩn người ở trên bậc thềm nhà hàng.
"Trình Thanh Thông, cậu sững sờ cái gì, đều đã giải tán rồi!"
Trình Thanh Thông bị bạn vỗ cánh tay một cái, đột nhiên hoàn hồn, nở nụ cười nhạt, mặc xong một nửa áo khoác mới vừa sửa sang lại, cùng bạn đi đến khu xếp hàng chờ taxi ở ven đường.
Người bạn đi trước, một mình Trình Thanh Thông tiếp tục chờ hai phút ở khu xếp hàng, mới lên xe taxi.
Đường phố đêm khuya, đặc biệt thông thuận, Trình Thanh Thông ngồi ở trong xe taxi, cách cửa sổ, nhìn ánh đèn lộng lẫy của thành phố Bắc Kinh, trong đầu óc lại chậm rãi hiện ra hình ảnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm hôn môi ở dưới tàng cây trên đường dành riêng cho người đi bộ ở ACR.
Một màn thật xinh đẹp đó, liền giống như là trong phim truyền hình, trải qua chế tác hậu kỳ và cố ý trang trí lãng mạn của ống kính.
Cô là sau khi gả cho Tần Dĩ Nam, mới biết Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm là anh em ruột cùng cha khác mẹ.
Lúc cô biết được tin tức đó, đừng nói đến đã có bao nhiêu rung động.
Cô vì không để cho Tần Dĩ Nam cưới Tống Thanh Xuân, thừa dịp lúc Tần Dĩ Nam uống say, cố ý trèo lên giường anh, còn tìm bạn làm một chứng nhận giả, nói dối mang thai đứa bé của anh, bức anh buông tay Tống Thanh Xuân, cưới cô.
Cô cho rằng như vậy, người đàn ông cô thích, liền sẽ có cơ hội, lại không nghĩ rằng, chân tướng sự tình lại khiến cho cô dở khóc dở cười như vậy.
Vào một đêm biết được chân tướng, cô đã khóc suốt cả đêm, vì chính mình, cũng vì Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhiều năm như vậy.
Trời biết, trước đó vài ngày, ở trên tiệc tròn năm của xí nghiệp Tống thị, khi cô biết được Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không phải anh em ruột, cô cao hứng biết bao nhiêu.
Nam thần cô yên lặng thích nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể dắt tay cô gái mà anh yêu, sao cô có thể không cao hứng chứ?
Nhất là đêm nay, cô nhìn thấy hình ảnh bọn họ thoải mái hào phóng ôm nhau hôn hít, khỏi nói đến cô có bao nhiêu vui mừng.
Nhưng sau vui mừng đó, cô trở nên càng tâm sự nặng nề.
Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân giống như cô mong muốn, cuối cùng cũng được hạnh phúc.
Nhưng cô thì sao? Phía bên cô còn có một đống cục diện rối rắm chưa giải quyết.
Cô không có mang thai, nhưng cha mẹ Tần Dĩ Nam, cha mẹ cô, bao gồm cả Tần Dĩ Nam, đều cho rằng cô có thai.
Hiện tại còn tốt, bụng không lớn, cô có thể che giấu, nhưng qua một thời gian nữa thì sao?
Cho dù cô là vì cản trở Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ, mới gả cho Tần Dĩ Nam, nhưng cô cũng không thể vào lúc Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không có khả năng nữa, liền tùy tùy tiện tiện ly hôn.
Cô là con gái gia đình bình thường, cha mẹ cô mong cô hạnh phúc, sẽ không chịu nổi đả kích vừa kết hôn liền ly hôn này.
Nhưng nếu Tần Dĩ Nam biết cô không có mang thai, là đang lừa anh, khẳng định anh sẽ ly hôn với cô?
Giữa anh và cô, không có cơ sở tình cảm nào, hai người đã kết hôn hơn nửa tháng, hình thức chung sống vẫn là tương kính như băng, vào lúc không có ai, thỉnh thoảng anh còn gọi cô là Trình tiểu thư đấy, cho nên ý nghĩ phát sinh quan hệ với anh lần nữa, tranh thủ mang thai đứa bé là không thể thực hiện.
Trình Thanh Thông càng nghĩ, càng cảm thấy nhức đầu, cô giơ tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Trở về nhà, Trình Thanh Thông đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đang ở trong phòng khách, xếp quần áo bỏ vào va ly.
Tần Dĩ Nam nghe được tiếng vang, quay đầu, nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông: "Trở về rồi?"
"Vâng." Trình Thanh Thông khẽ gật đầu, đổi dép lê, đi vào phòng, cô nhìn chằm chằm vali hành lý của Tần Dĩ Nam một lát, hỏi: "Anh... Muốn đi công tác sao?"
"Ừ, đi Thượng Hải, sáng mai đi, ngày kia về." Tần Dĩ Nam để áo sơ mi đã xếp xong vào trong va ly, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, chỉ một cái hộp đặt ở trên ghế sofa: "Đúng rồi, đó là tặng cho em."
Tặng cho cô? Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới cúi người mở hộp, bên trong bày biện ngay ngắn một đôi giày đế bằng.
"Em mang thai, đừng luôn mang giày cao gót ..." Theo lời giải thích của Tần Dĩ Nam, đầu ngón tay Trình Thanh Thông run rẩy, làm rơi giày lên trên mặt đất.
"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam ngừng động tác thu dọn đồ đạc, quan tâm nhìn tới: "Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
"Sao vậy?" Tần Dĩ Nam ngừng động tác thu dọn đồ đạc, quan tâm nhìn tới: "Sao sắc mặt khó coi như vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Muốn đi bệnh viện không?"
"Không cần." Trình Thanh Thông vội vàng lắc lắc đầu với Tần Dĩ Nam, viện cớ lung tung qua loa tắc trách: "Buổi tối tụ họp với bạn bè, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút liền không có việc gì."
Tần Dĩ Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi, tinh thần căng thẳng rõ ràng giãn ra rất nhiều: "Vậy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
Trình Thanh Thông kéo khóe môi một chút, gật đầu.
Vào lúc Trình Thanh Thông đẩy cửa phòng ngủ ra, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên lại gọi cô lại: "Trình..."
Có lẽ là không quen gọi tên cô lắm, giữa chừng hơi hơi vấp một cái: "... Thanh Thông, em thật không có việc gì chứ? Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh, công tác ngày mai của anh, có thể hủy bỏ hết."
Trình Thanh Thông đưng lưng về phía Tần Dĩ Nam, dừng bước lại, một loại hổ thẹn nói không nên lời, dánh thẳng vào đáy mắt cô khiến cho có chút phiếm chua.
Cô nắm tay nắm cửa, bởi vì dùng sức, khớp xương trở nên trắng bệch ra.
Anh cưới cô, tuy rằng không phải bởi vì tình yêu, nhưng mà sau khi kết hôn, cô có thể cảm giác ra được, anh luôn đang nỗ lực đi làm một người chồng tốt.
Cô mang thai, anh chưa từng để cho cô giặt quần áo, anh và cô không có ngủ cùng phòng, nhưng đồ lót của cô đều là anh giặt giúp cô.
Anh biết thai phụ cần dinh dưỡng, lúc không bận, sẽ về nhà sớm một chút, nấu cho cô đủ loại canh dinh dưỡng.
Thậm chí còn có một lần, bởi vì cô có công việc chưa xử lý xong, anh bảo cô đi ngủ sớm, bởi vì chuyên nghiệp không phù hợp, anh vừa tra baidu vừa xử lý, ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, anh giúp cô làm xong tất cả, mà anh nằm sấp ở trên bàn viết, khuôn mặt mỏi mệt ngủ thi*p đi.
Trình Thanh Thông nỗ lực hít sâu mấy hơi, mới bức trên mặt mình nâng lên nụ cười nhàn nhạt, quay đầu, biểu tình mềm mại mở miệng với Tần Dĩ Nam: "Anh yên tâm, thật không có việc gì."
Tần Dĩ Nam nghe được lời cam đoan của cô, không tiếp tục hỏi nhiều, cuời cười ôn hòa với cô: "Vậy thì tốt, tôi không quấy rầy em nữa."
"Ừ." Trình Thanh Thông khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm nụ cười ấm áp thoải mái của Tần Dĩ Nam, nhìn một lát, mới xoay người, đẩy cửa vào phòng ngủ, lúc cô đóng cửa, cô lại ngẩng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam đang cúi người, chỉnh sửa hành lý một cái.
Đóng cửa lại, Trình Thanh Thông giống như là mất đi toàn bộ sức lực, dựa vào ván cửa, chậm rãi ngồi xổm ở trên mặt đất.
Tâm trạng cô lo lắng, chôn đầu ở trên đầu gối, vấn đề lo lắng về đứa bé khi ở trên taxi về nhà, lại quấn lên trong lòng cô.
Đang lúc Trình Thanh Thông chuẩn bị chậm rãi thở ra một hơi, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ vang, cô bị dọa đến toàn thân run cầm cập một chút, vội vàng đứng lên, kéo cửa ra.
Tần Dĩ Nam bưng một ly sữa tươi âm ấm, đưa cho cô: "Uống chút sữa tươi rồi ngủ đi."
Trình Thanh Thông há to miệng, bất giác liền rủ tầm mắt xuống, cô nhỏ giọng nói câu "Cám ơn", nhận lấy sữa tươi.
Tần Dĩ Nam nói một câu "ngủ ngon", giơ tay lên, liền muốn giúp cô kéo cửa, lúc kéo đến một nửa, Tần Dĩ Nam lại nói: "Uống xong sữa tươi, đặt ly ở trên tủ đầu giường, buổi sáng ngày mai tôi thu dọn."
"À, còn có, hai ngày tôi không ở Bắc Kinh, nếu như em không muốn làm cơm, có thể đi qua chỗ cha mẹ tôi ăn, nếu như em cảm thấy ngại ngùng, tôi có thể gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, để bọn họ phái người đưa tới cho em."