Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 91

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ÁM CHỈ ĐÁNH ĐỔI BẰNG MẠNG SỐNG
Tô Chi Niệm cố chống đỡ ý thức, không biết lái xe lượn quanh Tam Hoàn Bắc Kinh lần thứ mấy, anh vừa chạy với tốc độ chậm, vừa tìm kiếm âm thanh của Tống Thanh Xuân, chờ đến khi anh vòng quanh Tam Hoàn một vòng, giống như là khi đi qua hơn ba mươi tiếng, đổi lấy là thất vọng nói không nên lời.
Qua một thời gian dài không được nghỉ ngơi, khiến cho tốc độ trái tim nhảy lên của Tô Chi Niệm đã bắt đầu có chút rối loạn, cảm giác từng trận hôn mê thường truyền tới, khiến cho anh có chút muốn ói, anh thật sự mỏi mệt không chịu nổi, dừng xe ở ven đường, ghé vào trên tay lái.
Thân thể rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn không thể ngủ.
Giữa cô và đứa bé, anh trước tiên không chút do dự lựa chọn cô, nhưng cô muốn là đứa bé, vứt bỏ anh sao?
Tay Tô Chi Niệm, bất giác nắm chắc tay lái, một loại đau đớn đã lâu không gặp, bắt đầu nhanh chóng lan tràn kéo lên từ chỗ sâu đáy lòng của anh.
Rõ ràng trước đó không lâu, cô lời thề son sắt nói muốn bồi anh cả đời...
Tô Chi Niệm nghĩ đến đây, thân thể bỗng nhiên kéo căng một chút, anh giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, một giây sau liền nhanh chóng khởi động xe, hung hăng giẫm ga, vọt ra ngoài.
Tô Chi Niệm không xác định rốt cuộc dự cảm của mình có đúng hay không, nhưng trong tối tăm, giống như là có vật gì đang chỉ dẫn anh, thúc đẩy anh đi chỗ đó nhìn xem.
Con đường đêm khuya, hết sức thông thuận, chỉ mười phút, Tô Chi Niệm liền đến được mục tiêu, anh mạnh mẽ giẫm thắng gấp, khiến cho xe cong vẹo ngừng ở ven đường, cũng bất chấp sẽ ngăn trở chiếc xe phía sau, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi tới đường cái đối diện.
Xe lui tới tới lui, Tô Chi Niệm vừa đi vừa dừng, khi anh đi đến chính giữa đường cái, anh nhìn thấy đầu hẻm đối diện, đứng một thân ảnh quen thuộc.
Cô giống như ngốc rất lâu, thế đứng có chút không thoải mái, còn thỉnh thoảng cúi đầu, đi dọc theo đầu hẻm hai bước, có lẽ là thật mệt ૮ɦếƭ, cuối cùng còn ngồi xổm người xuống.
Trước mặt cô, không ngừng có người đi đường đi qua, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn cô, cô có thể cảm thấy ngại ngùng, giơ tay lên che mặt, đoán chừng là mệt mỏi thật sự không chịu được, cô ngồi xổm một lát, nhìn chằm chằm một tảng đá nơi không xa một lúc, sau đó đứng lên, bất chấp hình tượng đặt ௱ôЛƓ ngồi lên.
Tô Chi Niệm hoàn toàn quên chính mình còn đứng ở giữa đường cái, vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân, tất cả hoàn cảnh và âm thanh chung quanh trong chốc lát liền tách rời, chỉ lưu lại một mình cô.
Anh ngăn trở một con đường, khiến cho những chiếc xe đi qua chung quanh không ngừng ấn còi, có người tính khí nóng nảy, hạ cửa sổ xe xuống, mắng anh có bệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên cạnh anh tràn ngập tiếng còi chói tai, tiếng nhục mạ khó nghe, nhưng mà anh liền giống như là mất đi thính giác, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, cũng không nhúc nhích.
Tống Thanh Xuân ở đầu hẻm, giống như cảm ứng được cái gì, thu hồi tầm mắt phiêu động về bốn phía, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm đứng ở giữa đường cái.
Biểu tình của cô rõ ràng bỗng chốc ngây ngẩn, ngay sau đó, cô liền đứng lên từ trên tảng đá.
Động tác của cô đánh thức anh, anh bước nhanh xuyên qua chiếc xe, đi về phía cô
Lúc anh cách cô hai mét, bỗng dưng ngừng lại.
Cô đứng yên tĩnh ở dưới đèn đường mờ vàng của đầu hẻm, mắt nhìn anh, trong suốt như nước.
Qua khoảng nửa phút, cô bĩu môi, mang theo vài phần ngây thơ mở miệng, oán trách một câu: "Tô Chi Niệm, sao giờ anh mới tới, em đã chờ anh rất lâu ."
Một câu nói, ở đáy lòng Tô Chi Niệm, kích thích ngàn tầng sóng, thân thể anh run mãnh liệt lên một cái, đáy mắt nhấc lên một trận đau đớn, vào một giây sau anh còn chưa kịp phản ứng, chua xót liền ùa vào hốc mắt, anh nhanh chóng rũ mắt xuống, che ướƭ áƭ nơi đáy mắt lại.
Tô Chi Niệm đúng lúc đưa lưng về phía đèn đường, ánh sáng trên mặt rất mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên người anh có chút nhăn, cổ tay áo cuốn lên lung tung, quần áo không chỉnh tề như vậy, khiến cho trên người Tô Chi Niệm lộ ra hơi thở sạch sẽ thanh lãnh, tăng thêm một cổ phong trần mệt mỏi.
Tô Chi Niệm trầm mặc rủ lông mi, dưới bề ngoài nhìn như tĩnh đạm, không có ai biết mưa rền gió dữ.
Ngày hôm qua hai người vừa cãi nhau, Tống Thanh Xuân đã chủ động mở miệng, Tô Chi Niệm còn không đáp lại, khiến cho không khí vốn đã có chút lúng túng, bắt đầu trở nên giằng co.
Tống Thanh Xuân trước là tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, tràn ngập mong đợi nhìn một lát, sau đó liền cúi đầu xuống, có chút không tự nhiên nắm nắn Ϧóþ tay của mình, đợi đến cuối cùng, Tô Chi Niệm chậm chạp không động, Tống Thanh Xuân dần dần có chút không xuống đài được, mặt nhỏ chậm rãi dâng lên một chút màu đỏ mất mặt.
Cô đã chủ động mở miệng với anh, cho anh bậc thềm xuống, anh trầm mặc như vậy là ý tứ gì?
Cô thừa nhận, ngày hôm qua cảm xúc của cô rất kích động, nhưng cô là vì đứa bé mới không khống chế được, hiện tại không phải cô tự mình trở về rồi ư? Chẳng lẽ anh đây là đang tính toán chi li với cô sao?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân trở nên có chút ủy khuất, cô cắn cắn khóe môi, chờ giây lát, thấy Tô Chi Niệm còn chưa phản ứng, liền thẹn quá hóa giận xoay người, chuẩn bị rời đi.
Động tác của Tô Chi Niệm còn muốn nhanh hơn cô nhiều, cô chỉ vừa bước chân đi, anh liền sải bước đuổi kịp cô.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, vừa nhìn thấy một đôi dép lê dính đầy tro bụi, trên đầu liền bị một bóng đen bao phủ, cô đang muốn ngẩng đầu nhìn xem, cánh tay liền bị một nguồn sức mạnh bắt lấy, thân thể cô không ổn định nghiêng về phía trước, liền rơi vào một Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc và ấm áp.
Anh ôm cô rất chặt rất dùng sức, anh vẫn là bộ dáng trầm mặc không tiếng động, nhưng mà cô lại có thể cảm giác được thân thể anh ôm cô đang nhẹ nhàng phát run.
Tim Tống Thanh Xuân không khỏi trở nên mềm nhũn, rất ngoan rất thành thật dán lên Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Chi Niệm, an tĩnh tùy ý anh ôm.
Tiếng còi xe chung quanh, tiếng bước chân người đi đường đi qua, tiếng vui vẻ ồn ào ngẫu nhiên truyền tới, đều biến thành bối cảnh không tiếng động, giống như trên thế giới này, giờ này khắc này, chỉ có hai người ôm ấp thật chặt.
Qua rất lâu, rất lâu, Tô Chi Niệm mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc, khiến cho chính mình có thể lên tiếng bình thường, anh nghiêng đầu, nói câu nói đầu tiên bên tai cô là: “Em biết anh tìm kiếm em có bao nhiêu sợ hãi không?”
“Về sau không được như vậy nữa, được không?”
Ngữ khí của anh, là bình tĩnh trước sau như một, nhưng Tống Thanh Xuân lại nhận ra được một cổ run rẩy, lại giống như đang thỉnh cầu từ bên trong.
Tim Tống Thanh Xuân hơi nhói đau một cái, lông mi chớp chớp, liền giơ tay lên ôm lấy eo anh, chôn đầu vào trong lòng anh, biết điều mà lại thuận theo “vâng” một tiếng.
Cô ngoan ngoãn đáp lại như vậy, khiến cho đáy lòng Tô Chi Niệm kéo lên một cổ cảm động không thể nói thành lời, anh ôm cô càng chặt càng dùng sức một chút.
Hai người lại ôm ở bên đường một lúc lâu, thẳng đến khi trong bụng Tống Thanh Xuân truyền tới tiếng kêu ùng ục, Tô Chi Niệm mới buông cô ra: “Đói sao? Muốn ăn cái gì?”
Tô Chi Niệm nói xong, liền dắt tay Tống Thanh Xuân, đi về phía chiếc xe mình đỗ ở ven đường đối diện, vừa đi, còn vừa trưng cầu ý kiến của cô: “Ăn ở Kim Lăng, hay nhà hàng lớn Bắc Kinh?”
Tô Chi Niệm chỉ vừa nói hai cái tên, liền cảm giác được tay mình bị Tống Thanh Xuân kéo về sau, anh dừng bước lại, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cô chỉ xéo về phía đối diện, nói: “Em muốn ăn cái đó.”
Tô Chi Niệm nhìn theo đầu ngón tay Tống Thanh Xuân, là một cửa hàng đồ nướng, rất nhiều người, bàn đều bày ở ven đường.
Không chịu ăn ở nhiều nhà hàng cao cấp anh vừa nêu ra, lại muốn ăn ở quán ven đường... Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Chẳng qua trước khi anh mang cô đi ăn quán ven đường, trước vẫn tìm một chỗ đỗ cho chiếc xe ngăn cản đường đi.
Trong quán đồ nướng đã không còn chỗ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm tùy tiện tìm một cái bàn thấp ở ven đường ngồi xuống.
Từ giữa trưa đến hiện tại, Tống Thanh Xuân vẫn luôn chưa ăn gì, thật là đói ૮ɦếƭ, cùng với Tô Chi Niệm ăn đủ hai trăm đồng ở quán ven đường.
Xe đỗ ở nơi hơn ngàn mét, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cơm nước xong, giống như là tản bộ, tay trong tay đi về phía đỗ xe.
Tống Thanh Xuân sau khi ăn no thõa mãn, có sức sống, kéo đông kéo tây Tô Chi Niệm, kéo đến về sau, Tô Chi Niệm đột nhiên hỏi câu: “Sao em lại tới nơi này chờ?”
“Em điện thoại cho anh, kết quả điện thoại di động của anh tắt máy, em nghĩ anh khẳng định đang tìm em, em lại không biết anh ở nơi nào, cho nên liền tới nơi này.” Tống Thanh Xuân giải thích xong “ừ” một tiếng, lại nói: “Em nghĩ, anh nhất định sẽ tới nơi này, bởi vì anh từng nói, những năm gần đây, anh sẽ thường xuyên tới nơi này chờ em xuất hiện.”
Đúng vậy, những năm gần đây, anh không biết tới một mình tới đầu hẻm Minh Kính đứng ngốc đần độn chờ đợi bao nhiêu lần.
Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có một ngày, anh chờ được cô ở chỗ này.
Có một loại ôn nhu nói không nên lời, xông ra từ chỗ sâu nhất trong иgự¢ trái mềm mại của Tô Chi Niệm, anh nhịn không được dừng bước, xoay người, hướng về Tống Thanh Xuân. Anh nhìn cô rất lâu, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngữ điệu rất sâu xa nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được.”
Cuối cùng cũng chờ được em ở chỗ chúng ta lần đầu quen biết.
Từ tuổi nhỏ non nớt, đến tuổi đàm hôn luận gả, cách nhau đúng mười tám năm, cuối cùng đã chờ được em.
Tống Thanh Xuân nhìn lại Tô Chi Niệm, nhịn không được giương cong khóe môi, đúng lúc nơi xa có chiếc xe lái quá, ánh đèn chiếu xa, chiếu một đoàn sáng người lên trên mặt Tô Chi Niệm, lúc này cô mới nhìn rõ xanh xao phía dưới hốc mắt anh, râu mọc đầy chung quanh cằm, làn môi có vẻ hơi khô khốc, trên trán đều là mỏi mệt.
Từ sau khi cô rời đi, anh luôn chưa từng nghỉ ngơi sao?
Tống Thanh Xuân có chút đau lòng, ngẫm nghĩ, nhịn không được mở miệng: “Tô Chi Niệm, chúng ta làm một giao hẹn đi?”
“Được.” Tô Chi Niệm cũng không đợi Tống Thanh Xuân nói là giao hẹn gì, miệng liền đáp ứng trước, sau khi đáp ứng, anh lại dắt cô, dọc theo con đường, chậm rãi từ từ đi, sau đó hỏi tiếp: “Giao hẹn cái gì?”
Không nên trước hỏi giao hẹn cái gì, sau mới nói được ư?
Tống Thanh Xuân bị hồi đáp đảo loạn trật tự của Tô Chi Niệm làm ấm lòng, cô đi nhanh hai bước tiến về phía trước, vượt qua Tô Chi Niệm, xoay người, ở dưới tình huống Tô Chi Niệm giúp cô nhìn đường, lui bước chân, nhìn mặt anh nói: “Về sau nếu như chúng ta náo không vui, em chạy đi giống như ngày hôm nay, anh không cần quá lo lắng.”
“Chờ em nguôi giận, em liền tới ngõ hẻm Minh Kính chờ anh, anh có thể trực tiếp tới nơi này tìm em, như vậy anh sẽ không cần tìm em khắp nơi...”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: “Em sẽ không tức giận quá lâu, nhiều nhất là bốn mươi tám tiếng...”
“Ừ...” Bốn mươi tám tiếng có thể có chút nhiều, Tống Thanh Xuân phồng quai hàm: “... Hai mươi bốn tiếng, sau hai mươi bốn tiếng, mặc kệ em không vui vẻ bao nhiêu, em đều nhất định sẽ tới nơi này, như vậy, anh trực tiếp tới nơi này tìm em là được!”
Sau khi Tống Thanh Xuân nói xong, cảm thấy giao hẹn này của mình thật là tuyệt, mặt mày cười cong cong, ngửa đầu hỏi: “Như thế nào? Có cảm thấy đề nghị này của em rất tốt không?”
“Cũng không tệ lắm...” Sau một lát, Tô Chi Niệm vẫn lại lặp lại lời nói vừa rồi của mình một lần: “Chẳng qua, về sau vẫn không thể tùy tiện chạy loạn, nếu như em thật rất tức giận, em có thể bảo anh đi, chờ em nguôi giận, nói với anh, anh liền trở về...”
Tô Chi Niệm vừa nói, vừa giơ tay lên, che chở bờ vai Tống Thanh Xuân, ngăn ngừa người đi đường đi tới từ sau lưng cô, đánh phải cô: “... Bởi vì anh thật rất lo lắng, lo lắng an nguy của em, lo lắng em không chăm sóc tốt chính mình, lo lắng em đói bụng, lo lắng buổi tối em đi ngủ không đắp kín mền, càng lo lắng em đi rồi không trở lại nữa, nhưng anh không giống, dù anh bị em đuổi đi, anh cũng nhất định sẽ trở về...”
Bởi vì, những năm gần đây, anh đều luôn đứng ở sau lưng em, chưa bao giờ rời khỏi nửa bước.
Bởi vì em chính là nhà của anh, mặc kệ anh đi bao xa, anh đều muốn về nhà.
Trước đây là vậy, hiện tại là vậy, tương lai vẫn là vậy.
Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh giống như rung động trái tim, trong đáy lòng cô tuôn ra một loại cảm giác thỏa mãn đời này không còn gì tiếc nuối, cô cười xán lạn với Tô Chi Niệm, sau đó xoay người, đổi thành đi song song ở bên cạnh anh.
Cô nghĩ, đời người đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Cùng anh đi tay trong tay như vậy, giống như liền muốn đi về phía thiên hoang địa lão.
Sau đó ở trong cảm giác hạnh phúc tốt đẹp như vậy, Tống Thanh Xuân liền hồi báo hành tung mất tích của mình một lần.
“Tô Chi Niệm, ngày hôm qua em ngốc ở trong công ty, ngốc một buổi tối.” “Ừ.”
“Tô Chi Niệm, thật ra buổi sáng hôm nay đã về biệt thự tìm anh.”
“Ừ.”
“Tô Chi Niệm, em nhìn thấy thứ ở trên tủ đầu giường của anh.”
“... À.”
Tô Chi Niệm luôn ít nói, cho nên lộ vẻ như lời nói của Tống Thanh Xuân có chút nhiều, lúc trước kia, Tống Thanh Xuân không thấy chính mình nói nhiều, nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình giống như là một người lải nhải.
Anh nói ít, cô nói nhiều, hai người vừa lúc bổ sung.
Không phải nói hai người bổ sung cho nhau, mới là hạnh phúc nhất sao?
Tống Thanh Xuân bị ý nghĩ trong đáy lòng của mình, cổ động hì hì hai tiếng, yên tĩnh trong chốc lát, lại nói: “Bia mộ đó, tiểu hạt vừng nhất định sẽ rất thích.”
“...” Bước chân của Tô Chi Niệm, hơi ngưng trệ một chút.
Cô nói, bia mộ đó, tiểu hạt vừng nhất định sẽ rất thích, đây là nói cô... Tô Chi Niệm đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân giả bộ không có phát hiện đến sự khác thường của anh, nhìn về phía con đường trước mặt, đáy mắt lại có sương mù từ từ dâng lên, cô hơi hơi giương cong khóe môi, gằn từng chữ, nói rất rõ ràng: “Tô Chi Niệm, thứ Tư tuần sau chúng ta đi Thượng Hải đi.”
Tô Chi Niệm mím chặt môi một chút, không lên tiếng.
Tống Thanh Xuân cúi khép mí mắt, cuối cùng vẫn không khống chế được, có nước mắt rơi lã chã xuống dưới: “Tô Chi Niệm, em đồng ý kiến nghị của anh, phá bỏ tiểu hạt vừng.”
Nếu đứa bé trong bụng, bản thân nó đã có vấn đề, nếu em sinh nó ra, chú định nó sẽ chịu khổ, em không thể đồng thời tổn thương nó, còn đi tổn thương anh - người đã yêu em như vậy.
Phá bỏ đứa bé, em rất khổ sở, sở dĩ rất khổ sở, một mặt nguyên nhân là vì là một người mẹ, nguyên nhân khác là, đứa bé này là anh cho em.
Bởi vì nó là con của anh, em mới liều mạng và muốn bảo vệ như vậy.
Tô Chi Niệm dắt tay cô, có thể đọc được hết bất kỳ ý nghĩ chảy xuôi nào ở trong đáy lòng cô.
Chuyện tốt đẹp và rất cảm động nhất thế gian là cái gì?
Chuyện tốt đẹp và rất cảm động nhất thế gian là, em vì anh, bằng lòng vứt bỏ con của chúng ta, mà anh cũng giống em, bằng lòng vứt bỏ con của chúng ta.
Cô gái này, mười tám năm trước, vào lúc thể giới của anh tăm tối nhất, một câu “Anh trai nói chú là người xấu, thì chú chính là người xấu” chiếu sáng toàn thế giới của anh, mười tám năm sau, vẫn có thể dùng cử động rất lơ đãng, ấm áp toàn thế giới của anh.
Anh nghĩ, trên thế giới này, cũng chỉ có một cô gái như vậy, có thể khiến cho anh uất ức đến phát điên, nhưng cũng có thể khiến cho anh như tẩm gió xuân chỉ trong vòng một đêm.
Cô gái như vậy, sao anh có thể không yêu? Sao có thể không yêu tha thiết?
Tô Chi Niệm hơi thu cánh tay một chút, kéo Tống Thanh Xuân đến trước mặt mình, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Thân thể Tống Thanh Xuân run lên một trận, sau đó lưỡi của anh, liền chui vào trong miệng cô. Đêm đầu mùa xuân là lạnh, nụ hôn lại là nóng.
Anh và cô liền ở trong lúc lạnh lúc nóng như vậy, trằn trọc triền miên, dùng hết sức hôn sâu.
Hôn rất lâu, Tô Chi Niệm mới lưu luyến không rời ngừng lại, anh tham luyến dán ở môi cô, hơi thở hơi loạn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt treo trên khóe mắt cô: “Thực xin lỗi, Đình Đình, về sau sẽ không để cho em khổ sở như vậy nữa.”
“Em biết...” Tống Thanh Xuân biết, phía sau câu hứa hẹn cuối cùng của anh, là dùng phẫu thuật thắt ống dẫn của anh đổi lấy, cô nỗ lực nâng khóe môi lên, nhẹ nhàng ôn nhu mở miệng: “... Chẳng qua, Tô Chi Niệm, em làm phẫu thuật là được, anh không thể đi làm phẫu thuật, em làm phẫu thuật cần phải nghỉ ngơi, anh đi làm phẫu thuật, ai tới chăm sóc em... Cho nên, anh không thể làm, anh phải chăm sóc em... Hơn nữa, em cảnh cáo anh, em không muốn chăm sóc anh đâu... Anh không thể không có việc gì lại gây phiền toái cho em... Giữa hai người chúng ta, chỉ có anh chăm sóc em, không có chuyện em chăm sóc anh đâu!”
Cô rõ ràng là sợ anh làm phẫu thuật, thân thể bị thương tổn, lại cứ bày ra bộ dạng không thấu tình đạt lý như vậy, cảnh cáo anh đừng gây phiền phức cho cô.
Khuyên can khác thường như vậy của cô, khiến cho trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Chi Niệm bị ấm áp nào đó tràn ngập, rồi lại bị đau lòng nào đó đâm đau.
Anh nhịn không được lại ôm chặt cô lần nữa, hôn cô, dùng hành động biểu thị tình yêu của mình, biểu thị xin lỗi của mình.
Thật muốn cứ ôm cô như vậy, hôn đến thiên hoang địa lão.
Nhưng mà, Tô Chi Niệm vẫn buông Tống Thanh Xuân ra, dắt theo cô sắc mặt ửng đỏ, đi tới xe ở nơi trước mặt không xa, lúc sắp đi đến, Tô Chi Niệm vẫn hỏi một câu: “Đình Đình, nếu như em rất muốn khóc, có thể khóc ra, đừng kiềm nén như vậy.”
Tống Thanh Xuân ngẩn người, mới hiểu được Tô Chi Niệm là sợ chính mình bởi vì phá bỏ tiểu hạt vừng, giấu khổ sở ở trong lòng.
Cô rất khổ sở, sao có thể không khổ sở? Nhưng người đàn ông này, vì tiểu hạt vừng cũng đã rất khổ sở, cô không muốn lại để anh lo lắng vì cô.
“Em là rất khổ sở đó” Tống Thanh Xuân bĩu môi, làm ra một biểu tình rất mất mát, chẳng qua một giây sau, cô liền yếu ớt chu miệng với Tô Chi Niệm: “Nhưng, em biết, tiểu hạt vừng sẽ thông cảm cho em, tương lai nó đi thiên đường, biết em là vì tốt cho nó, khẳng định sẽ không trách em.”
“Thật ra, ngày hôm qua là thật rất khổ sở, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, cảm thấy không có con cũng rất tốt, em cũng chưa có chuẩn bị tốt để làm một người mẹ, thẳng thắn mà nói, suy nghĩ một chút, vẫn có chút hoang mang.”
“Cho nên phá bỏ tiểu hạt vừng, cũng không phải là một chuyện chỉ có bi thống mà không có chút xíu chỗ tốt nào, đúng không? Tô Chi Niệm?”
Cô càng nói được thấu tình đạt lý, Tô Chi Niệm liền càng là đau lòng và áy náy, một trái tim hóa thành một vũng nước, ôn nhu và đau đớn.
Anh đối mặt với câu hỏi của cô, không nói gì, bởi vì anh không muốn vạch trần giả vờ ung dung của cô, anh cũng nói không ra lời, anh không thể nói đúng, cũng không thể nói không đúng, dù là mở miệng nói an ủi, cũng chỉ sẽ khiến cho cô càng khổ sở.
Anh chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay nhỏ của cô, dưới đáy lòng âm thầm thề với chính mình, cuộc đời này, anh sẽ không để cho cô nhận thêm một chút tổn thương nào nữa.
Sự trầm mặc của anh rơi vào đáy mắt cô, biến thành lo lắng.
Cho dù tim cô như bị đao cắt vì sắp mất đứa bé, nhưng, yêu thương và tình thâm của anh khiến cho cô ấm áp và hạnh phúc, cô thật không muốn anh không vui vẻ như vậy, càng huống chi, anh tìm cô lâu như thế, còn chưa nghỉ ngơi thật tốt.
Tống Thanh Xuân chuyển vòng con ngươi đen nhánh, nghĩ trêu đùa như thế nào để Tô Chi Niệm vui vẻ. Trước khi đi đến xe, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên ngừng bước chân, Tô Chi Niệm buồn bực cũng ngừng lại theo, thu hồi tay đang chuẩn bị mở cửa xe lái phụ giúp cô
Anh đang muốn quay đầu đi nhìn cô, cô bỗng nhiên liền kiễng chân lên, tiến đến bên tai anh.
Trên đường phố người đến người đi, tạp âm rất nhiều, hạ thấp âm điệu, người khác cũng không thể nghe thấy, nhưng cô lại giống như là đang nói thì thầm, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói nhỏ: “Hơn nữa, anh nghĩ đi, không có bé cưng, chúng ta liền có thể...”
Lời nói đến phân nửa, Tống Thanh Xuân liền ngừng lại, còn có điều ngụ ý “hửm?” một tiếng, ném ra một hàm ý anh hiểu mà.
Đáy lòng cô không có nghĩ nửa phần lời nói cắt đứt phía sau, trong chốc lát Tô Chi Niệm không nghe hiểu hàm ý “anh hiểu mà” của cô rốt cuộc là chỉ cái gì, biểu tình giật mình.
Tống Thanh Xuân chớp mắt một chút với Tô Chi Niệm, nhìn thấy biểu tình yên tĩnh của Tô Chi Niệm, không có phản ứng quá lớn, lại chớp một chút, vẫn không có phản ứng, anh là thật không hiểu sao?
Tống Thanh Xuân chỉ đành tiếp tục ghé tai thì thầm với Tô Chi Niệm: “Chính là... Chính là cái đó, cái đó đó...”
Ánh mắt Tô Chi Niệm càng thêm mê mang, cái đó, cái đó là cái nào?
Là thật không hiểu hay là giả không hiểu hả! Tống Thanh Xuân có chút gấp lên, nghĩ cũng không nghĩ tới liền lớn giọng, buột miệng nói ra: “Chính là XXOO đó, chuyện có thể khiến cho em mang thai...”
Tiếng của Tống Thanh Xuân hơi lớn, khiến cho người đúng lúc đi qua chung quanh cười khúc khích, ném ánh mắt ái muội thiện ý về phía cô và Tô Chi Niệm.
Măt nhỏ của Tống Thanh Xuân, chốc lát soạt nóng đỏ lên.
Cô đột nhiên hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, tìm một cái lỗ để chui vào.
Cô dỗ Tô Chi Niệm thì dỗ Tô Chi Niệm nha, sao cô lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ bậy như vậy chứ?
Cô dỗ Tô Chi Niệm thì dỗ Tô Chi Niệm nha, sao cô lại có thể nghĩ ra biện pháp dỗ bậy như vậy chứ?
Làm đến giống như cô rất đói khát, khẩn cấp vội vã câu dẫn một thiếu niên thuần khiết cấm dục...
Hơn nữa vừa ròi anh không hiểu thì không hiểu thôi, sao cô phải lắm mồm nói tỉ mỉ như vậy, nói mạch lạc tỉ mỉ thì thôi đi, vì sao cô còn muốn lớn tiếng kêu gào ra chứ...
Thật sắp bị sự ngu xuẩn của mình hại ૮ɦếƭ rồi, được không?
Tống Thanh Xuân thẹn thùng mà lại mất mặt, đột nhiên liền hất tay Tô Chi Niệm đi, vọt tới trước xe, kéo cửa xe phía sau ra.
Cô vừa mới chuẩn bị khom người chui vào trong xe, cả người liền bị Tô Chi Niệm kéo về bên cạnh anh, anh ôm cô từ phía sau, dùng mặt chà sát tóc của cô, thổi khí nóng bên tai cô, mở miệng, giọng nói mang theo ôn nhu và mê người rung động lòng người không nói nên lời: “Đình Đình, em đây là đang câu dẫn anh sao?”
Tâm Tống Thanh Xuân, bỗng dưng liền lỡ một nhịp đập, trên mặt càng nóng hơn, cô cắn cắn môi dưới, e lệ rụt rè cúi đầu.
“Chẳng qua, không việc gì, anh liền thích em chủ động như vậy...”
Đầu Tống Thanh Xuân càng cúi thấp hơn, mặt càng nóng, cô vô cùng xấu hổ, nhịn không được âm thầm đánh trả một câu dưới đáy lòng, thích cái đầu anh, chủ động đồ quỷ anh!
Tô Chi Niệm đọc được lời nói ở đáy lòng cô, ôm cô càng chặt một chút, vừa mới chuẩn bị tiếp tục nói nhỏ hai câu bên tai cô, điện thoại di động trong túi cô bỗng nhiên liền vang lên.
Tô Chi Niệm chỉ đành mím môi trên, buông Tống Thanh Xuân ra.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, sờ tìm từ trong túi xách, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, là một dãy số xa lạ.
Cô chần chờ một chút, tiếp nghe, bên trong truyền tới là một giọng nam xa lạ: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Tống Thanh Xuân sao?”
Cô không quen người này... Tống Thanh Xuân bất giác quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm bên cạnh, sau đó mới mở miệng: “Đúng vậy, xin hỏi anh là?”
“Đúng vậy, xin hỏi anh là?”
“Tôi ở cục cảnh sát.”
Cục cảnh sát? Gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Tống Thanh Xuân bất giác quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm bên cạnh, Tô Chi Niệm nghe đến nội dung cuộc điện thoại của cô, mi tâm đúng lúc nhăn lại, hai người liếc nhau một cái, Tống Thanh Xuân mới cẩn thận dè dặt mở miệng hỏi với điện thoại: “Xin hỏi, có chuyện gì không?”
“Cô quen Đường Noãn không?”
Tống Thanh Xuân lại nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm, mới nói: “Có quen.”
“Cô ta ૮ɦếƭ rồi.” Người cảnh sát gọi tới này, nói chuyện rất trực tiếp, trực tiếp đến mức khiến cho trong chốc lát, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không phản ứng kịp bốn chữ kia là có ý tứ gì.
Cảnh sát trong điện thoại, một bộ dáng giải quyết việc chung, tiếp tục nói: “Là vào hai mươi phút trước, phát sinh tai nạn giao thông ở đường Hòe Nam, Đường Noãn bị mất mạng tại chỗ, trải qua kiểm tra của chúng tôi, phát hiện Đường Noãn đã có thai, nhưng cô ta lại hút lượng lớn thuốc phiện, căn cứ chúng tôi vừa mới tìm hiểu được, Đường Noãn cũng chưa từng có kinh nghiệm hút Mα túч, cho nên bước đầu chúng tôi hoài nghi lần tai nạn giao thông này không phải ngoài ý muốn, mà là có người làm. Chúng ta phát hiện được điện thoại di động của Đường Noãn ở hiện trường, phía trên biểu hiện một tin tức cuối cùng là gửi WeChat cho cô, cho nên liền liên hệ cô, xin hỏi hiện tại cô có thể tới hiện trường tai nạn một chút không? Chúng ta cần phối hợp cùng điều tra với cô.”
Điện thoại di động trượt từ đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân, rơi mạnh xuống đất.
Điện thoại di động không bị rơi hư, bên trong cảnh sát vẫn còn đang nói chuyện.
Đến cả Tô Chi Niệm vẫn luôn bình tĩnh, cũng yên lặng một hồi lâu, mới cúi người nhặt điện thoại di động của Tống Thanh Xuân lên, thấp giọng đáp một chữ “được” với cảnh sát bên trong.
Ở trên đường đi đến hiện trường Đường Noãn xảy ra chuyện, Tống Thanh Xuân kiểm tra điện thoại di động một chút, thật giống như cảnh sát nói, WeChat của cô, có một tin giọng nói của Đường Noãn gửi tới, cô nhấn mở, lời nói bên trong của Đường Noãn rất hỗn loạn: “Túi... Có... túi... ghi... ghi...”
Đến hiện trường, Đường Noãn đã bị vải trắng bịt kín.
Đây là lần thứ ba Tống Thanh Xuân đối mặt với người quen của cô tử vong, mẹ là người đầu tiên, Tống Thừa là người thứ hai, Đường Noãn là người thứ ba.
Cho dù giữa cô và Đường Noãn từng náo rất nhiều không vui, nhưng khi cô dùng chân run rẩy, đi đến trước cáng, mở vải trắng ra, nhìn thấy mặt tái nhợt của Đường Noãn đã được người lau sạch sẽ, môi khép kín, những oán hận và phẫn nộ trước kia, trong chớp mắt tan thành mây khói, thay vào đó lại là một loại đau đớn kịch liệt và kiềm nén nói không nên lời.
Lúc Tống Thanh Xuân chán ghét Đường Noãn nhất, cũng không nghĩ tới khiến cho cô ấy ૮ɦếƭ đi, bây giờ đây, cô không hận cô ấy, cô ấy lại ૮ɦếƭ.
Buổi sáng hôm nay, cô ấy còn cầm lấy bữa sáng, đưa đến trong phòng làm việc của cô, hàn huyên với cô mấy câu, còn chân thành nói một tiếng cảm ơn cô.
Nhưng mà hiện tại, cô ấy lại đã nhắm mắt an nghỉ, lạnh buốt không hồn.
Trước khi cô rời khỏi phòng làm việc, cô và cô ấy còn nhìn nhau cười, nụ cười đó, thật là một nụ cười có chút mùi vị xóa hết thù hận.
Lúc đó cô còn nghĩ, thật ra cô cũng không phải chán ghét Đường Noãn như vậy, có thể hận một người dài đến mười năm, nhưng thật ra thì người đó đối với cô mà nói, cũng rất quan trọng, không phải sao? Cô còn nghĩ, chờ đến khi cô tìm được Tô Chi Niệm, nói xong lời trong lòng với Tô Chi Niệm, cô liền gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi một chút buổi sáng cô ấy gọi cô lại, rốt cuộc muốn nói cái gì.
Cô nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhưng chưa kịp làm gì, Đường Noãn liền ૮ɦếƭ.
Sao Đường Noãn lại ૮ɦếƭ chứ?
Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn hai mắt nhắm chặt, màu môi tái nhợt, nước mắt bỗng dưng liền rơi xuống dưới.
Cảnh sát còn đang chụp ảnh, giữ lại hiện trường.
Xe Đường Noãn, bị ᴆụng đến hoàn toàn không nhìn ra hình dáng ban đầu, đầu xe bị hủy toàn bộ, đến hiện tại còn bốc lên khói trắng nhàn nhạt.
Chỗ ngồi điều khiển, toàn bộ đều là máu, có chút máu đã ngưng kết thành khối, tất cả hiện trường tai nạn xe cộ, đều tản mát vị tanh khiến người buồn nôn.
Những máu kia, có rất nhiều máu từ cô ấy, có rất nhiều máu từ con của cô ấy...
Tống Thanh Xuân cảm thấy hô hấp của mình đều trở nên hơi khó khăn, vào mấy ngày trước, cô hận cô ấy, cô còn ra tay cứu con của cô ấy, rõ ràng tất cả mọi chuyện, đều giống như vừa mới phát sinh, sao chỉ trong chớp mắt, liền thay đổi hết rồi?
Có cảnh sát ở một bên không ngừng tiếp điện thoại, cảnh sát vừa mời gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân kia, sau khi cúp điện thoại, đi đến trước mặt một cảnh sát trung niên, có lẽ là lãnh đạo của bọn họ, anh nói: “Vừa rồi nhận được điện thoại, nói người ૮ɦếƭ là tiểu tam, mấy ngày trước đây từng bị vợ cả đánh ở bên đường, thủ trưởng, ngài nói có thể là bởi vì chuyện này, người ૮ɦếƭ chịu đựng không nổi áp lực tâm lý, sau đó sa đọa hút thuốc phiện, xuất hiện tai nạn giao thông này không?”
Dừng một chút, người cảnh sát kia lại nói: “Hoặc là, cô ta chính là muốn tự sát, chỉ là không có can đảm, cho nên mới dùng loại thuốc phiện có thể khiến cho người ta có ảo giác này?”
“Không thể!” Từ khi đến hiện trường, Tống Thanh Xuân luôn rất an tĩnh, bỗng nhiên đứng lên từ trước mặt thi thể Đường Noãn, ngữ khí kiên quyết trả lời một câu: “Tuyệt đối không thể, Đường Noãn sẽ không tự sát.”
Cô ấy từng vì đứa bé, vào lúc bị đánh, từng bỏ xuống thể diện cầu cứu cô, cô ấy bị đánh thảm như vậy, lại luôn liều mạng bảo vệ bụng của mình.
Điều này nói rõ cô ấy rất yêu con của mình.
Nếu cô ấy đã yêu con của mình như vậy, liền không thể mang theo con của mình đi tìm ૮ɦếƭ...
“Nếu như cô ấy không phải tự sát, như vậy chính là có người Gi*t? Nhưng động cơ Gi*t người của người đó là gì, động cơ Gi*t người là gì?” Cảnh sát trưởng mở miệng.
“Thông qua tin tức tôi lấy được vào hiện này, Đường Noãn cũng không có kết thâm cừu đại hận gì với người khác.” Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân nói.
“Nếu như dựa theo lời bảo đảm của vị nữ sĩ này, nếu người ૮ɦếƭ không phải tự sát, là có người Gi*t, như vậy rất có thể thuốc phiện không phải người ૮ɦếƭ chủ động ăn vào, có lẽ là bị ép ăn vào.” Người cảnh sát luôn phụ trách chụp ảnh tham dự thảo luận.
Cảnh sát trưởng: “Liên hệ chuyên gia kiểm tra xe người ૮ɦếƭ một chút, nhìn xem có phải từng bị người động tay chân không.”
Người cảnh sát vẫn luôn phụ trách chụp ảnh kia: “Đã liên hệ, chờ kéo xe xuống dưới, chuyên gia liền sẽ đi kiểm tra.”
Người cảnh sát gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, lại chứng thực với Tống Thanh Xuân lần nữa: “Cô xác định, người ૮ɦếƭ sẽ không tự sát sao?”
“Sẽ không.” Tống Thanh Xuân không chút do dự mở miệng, cô vừa mới chuẩn bị tiếp tục cam đoan với cảnh sát cái gì đó, bỗng nhiên dư quang khóe mắt liền bị cổ tay Đường Noãn hấp dẫn qua.
Tô Chi Niệm chú ý được Tống Thanh Xuân không thích hợp đầu tiền, anh nhăn mày một chút, nhìn theo tầm mắt của cô, cũng không có nhìn ra manh mối gì, lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
Tống Thanh Xuân không nói gì, xoay người, lại đi tới gần thi thể Đường Noãn lần nữa.
Cô chậm rãi ngồi xổm người xuống, nắm lấy cổ tay Đường Noãn.
Thân thể Đường Noãn, còn có một chút ấm áp, là loại nhiệt độ khiến cho lòng người rét lạnh.
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, tầm mắt liền dừng ở trên chiếc vòng mang trên cổ tay Đường Noãn.
Tô Chi Niệm đứng ở chỗ cũ một lát, nhịn không được cũng đi tới gần theo, sau đó ngồi xổm người xuống, theo Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cái vòng trên cổ tay Đường Noãn một lát, lại hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn luôn không dời khỏi trên cổ tay Đường Noãn chút nào, qua khoảng vài giây, Tống Thanh Xuân mới mở miệng: “Em cũng không biết có vấn đề gì, nhưng chiếc vòng này khiến cho em có cảm giác là lạ, em cảm thấy nhìn rất quen mắt, giống như là từng thấy qua ở nơi nào... Không phải từng thấy qua ở nơi nào, là từng thấy rất nhiều lần, nhưng em nghĩ không ra từng thấy qua ở nơi nào...”
Tô Chi Niệm nhăn mày, chuyển tầm mắt từ trên mặt Tống Thanh Xuân đến trên cổ tay Đường Noãn, sau khi anh nhìn chằm chằm chiếc vòng kia thật lâu, ngoại trừ chất lượng không tệ, cũng không có đặc thù nào khác.
“Thế nào? Các người phát hiện cái gì sao?” Cảnh sát trưởng thấy Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngồi xổm ở chỗ đó, thì thầm nói không ngừng, nhịn không được bước bước chân, đi tiến lên hỏi thăm.
Tô Chi Niệm lắc đầu: “Không có.”
Anh nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân còn đang nghiên cứu cái vòng kia, ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Tôi có thể chụp tấm hình không?”
Cảnh sát trưởng không chậm trễ chút nào đáp ứng: “Có thể.”
Tô Chi Niệm sờ tìm điện thoại di động từ trong túi Tống Thanh Xuân, cẩn thận chụp nhiều tấm hình về phía cổ tay Đường Noãn. -
Thời gian quay trở lại buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân rời khỏi công ty TW.
Vào một khắc cửa thang máy đóng lại, nước mắt Đường Noãn liền giống như là trân châu đứt dây, một giọt tiếp một giọt rơi xuống.
Nụ cười vốn tràn ngập xán lạn của cô với Tống Thanh Xuân, trong phút chốc biến mất hầu như không còn, cô giống như là mất đi tất cả sức lực, ngồi xổm ở trên mặt đất, che mặt, khóc hu hu ra tiếng.
Những năm gần đây, cô chưa từng hối hận, nhưng phút chốc đó, cô thật sự hối hận.
Hối hận lúc cao trung, bởi vì một cái tát của Tô Chi Niệm, giận lây tất cả oán khí cho Tống Thanh Xuân.
Hối hận vì để cho Tống Thanh Xuân nếm thử đau đớn của mình, giả vờ thành cô gái mượn sách truyền thơ quen biết Tần Dĩ Nam.
Hối hận sau khi người phụ nữ đó nói với mình Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ngủ một đêm, liền tung ra tin đồn về Tống Thanh Xuân khắp cả trường học.
Hối hận xé rách ngoài mặt với Tống Thanh Xuân, sau khi tiến vào đại học, mượn đối tốt và để ý của Tần Dĩ Nam với cô, tổn thương Tống Thanh Xuân khắp nơi.
Hối hận vì so bì với Tống Thanh Xuân, từng làm nhiều tay chân không đạo đức như vậy.
Hối hận lúc Tần Dĩ Nam che chở cô như vậy, cô không quý trọng.
Hối hận bỏ thuốc cho Tống Thanh Xuân...
Một sai lầm lúc trước, đổi lấy vô số sai lầm sa này của cô.
Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên nhớ tới Tần Dĩ Nam từng đối với cô rất tốt, cô không rõ ràng vì sao chính mình sẽ thường xuyên nhớ đến, cô rõ ràng không thích anh, anh đối với cô mà nói rõ rõ ràng chỉ là một công cụ, thẳng đến vào một khắc đối diện cười với Tống Thanh Xuân, cô mới rõ ràng, hóa ra tim của phụ nữ lại có thể dễ quen thuộc như vậy, cô từng cho rằng cô yêu nhất là Tô Chi Niệm, nhưng lại chưa từng để ý đến từng ly từng tí ôn nhu và che chờ mà Tần Dĩ Nam từng đối đãi với cô.
Có lẽ vào cực kỳ lâu trước kia, cô đã yêu thích một Tần Dĩ Nam ôn nhuận như ngọc đó.
Chỉ là cô luôn vì chọc tức Tống Thanh Xuân, nói với cô ấy một lần lại một lần, là cô không thích Tần Dĩ Nam, cô chính là muốn tiêu phí những đối xử tốt của Tần Dĩ Nam với cô, sau đó cô liền thật cho rằng chính mình sẽ không thích Tần Dĩ Nam, không để ý Tần Dĩ Nam đối tốt với cô.
Là oán khí của cô, che kín đôi mắt của cô, khiến cho cô mãi mãi cũng chưa từng nhìn rõ ràng rốt cuộc mình muốn là cái gì.
Lúc trước Tần Dĩ Nam xả thân cứu Tống Thanh Xuân một lần lại một lần, cô không cao hứng, cô luôn cho rằng chính mình là đang so bì với Tống Thanh Xuân, thật ra không phải, thật ra lúc đó, cô là đang ghen.
Cô muốn độc chiếm những đối xử tốt của Tần Dĩ Nam, cô không muốn anh đối tốt với người khác.
Vào lúc anh đề xuất chia tay, cô là khổ sở, mới sẽ hận Tống Thanh Xuân như vậy.
Lúc cô biết anh và Tống Thanh Xuân chuẩn bị kết hôn, cô là kích động, mới sẽ chạy đến cửa nhà anh, bất chấp tôn nghiêm cầu anh ở cùng một chỗ với cô lần nữa.
Chỉ tiếc, đáng tiếc cô hiểu rõ quá muộn.
Nếu cô có thể hiểu sớm một chút, liền tốt rồi.
Chỉ cần sớm một chút, có lẽ cô sẽ không bỏ thuốc Tống Thanh Xuân, sẽ không làm chuyện phạm pháp Gi*t người này, hoặc là vào lúc sớm một chút, cô liền sẽ không dây dưa không rõ với Hoàng tổng, cô và Tần Dĩ Nam cũng sẽ không chia tay, càng hoặc là lại sớm hơn một chút, cô có thể sẽ không mất đi người bạn Tống Thanh Xuân này, mà Tô Chi Niệm vì Tống Thanh Xuân sẽ coi cô như bạn bè, mà Đường Noãn có thể dùng thân phận Đường Noãn quen biết Tần Dĩ Nam, ở trong quá trình chung sống, có lẽ Tần Dĩ Nam sẽ yêu thích là bản thân Đường Noãn, mà không phải Đường Noãn mượn sách truyền thơ đó.
Thật đáng tiếc, trước giờ trên thế giới này đều không có bán thuốc hối hận, tất cả đều đã muộn.
Đường Noãn cũng không biết rốt cuộc mình khóc bao lâu, thẳng đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu dời về phía tây, cô mới chậm rãi đứng dậy từ dưới đất.
Cô bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt, sau khi đi ra, liền nhận được cuộc gọi của người phụ nữ đó.
Hẹn cô tối nay gặp mặt.
Nên tới sẽ luôn tới, dù cô không liên lạc với cô ta, cô ta cũng sẽ liên lạc với cô.
Vì đứa con trong bụng, cô luôn muốn tranh thủ với cô ta một lần.
Chỉ là Đường Noãn không nghĩ tới, người phụ nữ đó còn tâm ngoan thủ lạt hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Cách thời gian hẹn gặp vào buổi tối còn sớm, sau khi Đường Noãn ra khỏi công ty TW, lái xe đi trung học A một chuyến
Từ sau khi tốt nghiệp trung học, Đường Noãn cũng chưa từng trở về trường học cũ nữa, xa cách bảy năm, lần nữa đặt chân lên đường phố quen thuộc trước cửa vườn trường, trong đáy lòng cô, lại bắt đầu khởi động lên một loại ảo giác giống như đã qua mấy đời.
Đường Noãn dừng xe ở cửa trường học, khóa kỹ cửa xe, đi vào trong sân trường.
Vườn trường từng tu sửa, so với lúc trước cô đến trường thì mới hơn một chút, bởi vì là cuối tuần, học sinh trên vườn trường rất thiếu, trên sân thể dục có mấy nam sinh đang lau mồ hôi chơi bóng.
Bố cục tổng thể trường học, cũng không có bất kỳ thay đổi nào, vào cửa trường vẫn là suối phun, phía bên phải là một vườn hoa rất nhỏ, bên tay trái là sân thể dục, trước mặt là tầng dạy học.
Đường Noãn không vào tầng dạy học, chỉ là ngửa đầu, nhìn thoáng qua ba tầng, xuyên qua cửa sổ sáng ngời, cô mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cô và Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, mặc đồng phục học sinh giống nhau như đúc, cầm lấy khăn lau cửa thủy tinh.
Trước giờ cô đều không phải là một người thích nhớ lại, có rất nhiều chuyện, cô đã cho rằng chính mình sớm đã quên, nhưng mà lúc này cô mở hồi ức ra, mới phát hiện, hóa ra từng ly từng tí trôi qua, cô đều nhớ đến rõ ràng tận xương như vậy.
“Đường Noãn, chào Đường Noãn, cậu cho tớ mượn bài tập ngữ văn chép một chút đi, van cầu cậu mà.”
“Đường Noãn, tớ mua tạp chí mới nhất, còn chưa mở bao bì, cho cậu xem trước đó.” “Oa, Đường Noãn, đâu là quà sinh nhật cậu tặng cho tớ sao? Tớ rất thích nha...”
Đường Noãn giơ tay lên, đè ép khóe mắt ướƭ áƭ, vòng qua tầng dạy học, đi tới phía sau trường học, lúc cô đi qua sân thể dục, bước chân nhịn không được liền ngừng lại.
Đại hội thể dục thể thao, lúc chạy nước rút châm mét, bên tai cô tràn ngập vang dội nhất là hò hét của Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, cố gắng lên, Đường Noãn, cố gắng lên!”
Buổi tối trước khi tự học, ăn xong cơm tối ở căn tin trường học, quanh quẩn trên sân thể dục là tiếng cười của cô và Tống Thanh Xuân: “Đường Noãn, иgự¢ cậu quả nhiên lại lớn hơn rồi.”
Trên lớp thể dục, bên dưới cây liễu sân thể dục, cô và Tống Thanh Xuân đang nhỏ giọng nói: “Đường Noãn, tớ nói cho cậu biết nha, ngày hôm qua tớ nhận lại được tờ giấy của anh Dĩ Nam từ trong quyển sách kia.”
Có nước mắt, theo hốc mắt Đường Noãn chậm rãi chảy xuôi xuống, cô tiếp tục đi tới phía trước, lúc đi đến bờ hồ vườn trường, cô giống như nhìn thấy năm đó cô ngây ngô, có một lần bị một nam sinh cao lớn ngăn lại, bảo cô theo anh ta đi tiệm internet, sống ૮ɦếƭ không chịu thả cô đi, vào lúc cô đang băn khoăn bất an, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên vọt ra, kéo cánh tay cô, không nói lời gì liền đánh vào cánh tay nam sinh đó, sải bước đi tới cửa trường học: “Tôi cảnh cáo anh, Đường Noãn nói, không thích anh, chính là không thích anh, anh còn quấn quýt lấy cô ấy, có tin tôi nói cho anh tôi biết không!”
Lễ Giáng Sinh trước cửa thư viện, Tống Thanh Xuân mặc một thân váy màu đỏ, giơ gậy huỳnh quang, dạy cô khiêu vũ: “Đúng, chính là như vậy, Đường Noãn, cậu thật lợi hại!”
Thứ năm trong căn tin đầy học sinh, Tống Thanh Xuân liều mạng chen vào bên trong, nhưng mà chỉ giành được một cái đùi gà, vểnh môi, nói với cô: “Chỉ có một cái, làm sao giờ? Thôi, Đường Noãn, tớ cho cậu ăn, dì cả của cậu đang tới, phải bồi bổ.”
Rừng cây nhỏ phía sau cùng của tầng dạy học, cô khóc giống như là đứa bé, Tống Thanh Xuân vội vàng chạy đến, ngồi xổm ở trước mặt cô, đưa cho cô nhiều tờ tiền mặt đỏ rực: “Đường Noãn, cậu đừng khóc, không phải là mất tiền thôi sao, có chuyện gì lớn đâu, chúng ta cùng nhau xài tiền tiêu vặt của tớ nhé.”
Đường Noãn đã không khóc rất nhiều năm, ngồi xổm ở chỗ trong rừng cây nhỏ mà cô đã từng ngồi xổm đó, lại khóc không ra tiếng lần nữa.
Nhưng mà, lần này cô khóc cực kỳ lâu, lại không có một Tống Thanh Xuân kích động chạy tới.
Thật ra cô đã từng, có được tình bạn rất thuần túy rất hoàn mỹ, chỉ là tình bạn kia, bị cô tự tay đánh vỡ.
Hiện tại cô thật biết sai, hiện tại cô muốn tất cả lại trôi qua lần nữa, có thể không?
Buổi sáng, lúc Tống Thanh Xuân vội vàng rời khỏi công ty TW, cô do dự không xác định có nên nói cho cô ấy biết, là ai liên tục hại ૮ɦếƭ mẹ cô ấy, anh trai của cô ấy, còn muốn hại ૮ɦếƭ cả cô ấy.
Nhưng hiện tại, Đường Noãn bỗng nhiên xác định.
Cô muốn nói với Tống Thanh Xuân, nói với cô ấy, rốt cuộc là ai đang hại cô ấy, hại nhà họ Tống.
Cô không phải bởi vì Tống Thanh Xuân cứu con của cô nên mới thay đổi.
Cô là muốn giống như Tống Thanh Xuân thời niên thiếu, đã từng vì tình bạn của bọn họ, không chút giữ lại trả giá một lần.
Nói miệng không bằng chứng, Tống Thanh Xuân chưa chắc sẽ tin tưởng người phụ nữ trong miệng cô là ác ma.
Cho nên, trước khi cô nói chuyện với Tống Thanh Xuân, cô cần một chút chứng cớ, mới hoàn toàn xé mở được bộ mặt thật của người phụ nữ đó.
Đường Noãn biết rất rõ, chính mình hạ quyết định này, mang tới cho mình sẽ là kết quả như thế nào.
Mất hết danh dự, có tiếng xấu, mọi người phỉ nhổ.
Trên đường cô lái xe đi gặp người phụ nữ đó, tự hỏi mình, sợ hãi sao?
Sợ hãi, rất sợ hãi, nhưng mà, sợ hơn nữa thì cô cũng phải làm. Ở trên đường, Đường Noãn còn quẹo đến trung tâm thương mại một chuyến, tỉ mỉ chọn lựa một phần quà tặng, lúc đóng gói, muốn chủ cửa hàng cho một cái bao lì xì, sau khi đi ra, cô lấy một ít tiền mặt, cất vào trong bao lì xì, dán miệng bao xong, đặt cùng món quà vào trong túi xách của mình.
Ngày mai là ngày đám cưới của Tần Dĩ Nam, cô đã bỏ lỡ người đàn ông đó rồi, không phải sao?
Trước đó, cô chưa từng nghĩ đến muốn chúc người đàn ông đó hạnh phúc, thậm chí cô còn nguyền rủa cả đời người đàn ông đó sẽ không được hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, cô là chân tâm thật ý muốn chúc anh hạnh phúc, cô hy vọng anh có thể cùng cô dâu tương lai của anh, bạch đầu giai lão, không rời không bỏ.
Lần nữa trở về đến trên xe, Đường Noãn vừa lái xe hướng đến chỗ đã hẹn với người phụ nữ đó, vừa gọi điện thoại, bắt đầu nhờ người giúp mình giải quyết thủ tục xuất ngoại.
Đối phương hỏi cô xuất ngoại khi nào, cô đáp là càng nhanh càng tốt.
Trong lòng cô rất rõ ràng, cô vừa đi, cũng sẽ không trở về nữa.
Một giây trước cúp điện thoại, sau một giây Đường Noãn liền đến mục tiêu.
Cô không chút hoang mang dừng xe xong, sau đó lấy 乃út ghi âm mình dùng để phỏng vấn trong hai năm qua, nhấn bắt đầu ghi âm.
Cô ngồi yên tĩnh ở trong xe vài giây, hít sâu một hơi, đẩy cửa xe ra, xuống xe, bước bước chân, chậm rãi đi vào biệt thự trước mặt.
Căn biệt thự này, giống như lúc cô tới trước đây, tịch mịch sạch sẽ.
Trong sân biệt thự không bật đường đèn, chỉ có một chiếc đèn sáng ở cửa biệt thự, Đường Noãn mượn ngọn đèn lờ mờ, giẫm đường đá, quen cửa quen nẻo đi đến cửa biệt thự.
Lúc Đường Noãn vừa mới chuẩn bị giơ tay lên, đi nhấn chuông cửa, nghe thấy cửa sổ không đóng bên cạnh, truyền tới tiếng của người phụ nữ đó.
“Đêm nay Đường Noãn sẽ đến gặp tôi, tôi và cô ta hẹn mười giờ tối, hiện tại chín giờ hai mươi, đoán chừng một lát nữa cô ta sẽ đến.”
Mi râm Đường Noãn khẽ nhúc nhích một chút, bỏ tay giơ lên xuống, cẩn thận dè dặt di chuyển hai cái về phía trước cửa sổ đang mở, để cho chính mình nghe được càng rõ ràng một chút.
“Không, hiện tại tôi còn chưa muốn vứt bỏ con cờ như cô ta, tôi muốn mượn tay cô ta, Gi*t Tống Thanh Xuân, anh cũng biết, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn tự mình động thủ đối phó Tống Thanh Xuân, bởi vì tên Tô Chi Niệm đó thật sự quá khó chơi, lúc trước bọn anh Khôn xuất thủ bao nhiêu lần, đều bị Tô Chi Niệm phá hoại, lúc trước nếu như không phải chúng ta đúng lúc vào lúc anh Khôn bị cảnh sát đuổi bắt, lái xe ᴆụng lên xe của hắn, ᴆụng hắn trọng thương, cấp cứu không kịp tử vong, tôi nghĩ lúc này chúng ta, đã sớm bại lộ hết rồi.”
Anh Khôn?
Đường Noãn nhẹ nhăn mi tâm một chút, kucs cô và Tống Thanh Xuân đối chọi gay gắt, cô cũng không rõ ràng rất nhiều chuyện, nhưng chuyện trong miệng người phụ nữ này, cô cũng từng nghe được một chút.
Anh Khôn chính là người bắt cóc Tống Thanh Xuân, đẩy cô ấy xường từ trên lầu cao 80 mét.
Lúc đó anh Khôn thấy sự tình bại lộ, lái xe đấu đá lung tung chạy trốn, kết quả lại xuất hiện tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Nhị Hoàn.
Cô còn từng theo dõi qua tin tức đó, lúc đó tất cả ký giả chú ý, đều cho rằng anh Khôn là trong lúc bỏ trốn, luống cuống tay chân nên xảy ra tai nạn xe cộ, hóa ra không phải, mà là bị Gi*t!
“Hiện tại hận ý của Đường Noãn với Tống Thanh Xuân đã không phải quá sâu đậm, có rất nhiều chuyện đều làm do do dự dự, chúng ta cần nghĩ một biện pháp, biến giá trị hận thù của cô ta lên đầy nhất... Tô Chi Niệm... Tô Chi Niệm để ý là Tống Thanh Xuân, Đường Noãn thích là Tô Chi Niệm, Đường Noãn nhằm vào Tống Thanh Xuân vô số lần, cho nên chúng ta có thể làm như vậy...” Người phụ nữ bên trong, do dự một lát, tiếp tục mở miệng: “... Ngày mai trên lễ cưới của Tần Dĩ Nam, Đường Noãn nhất định sẽ xuất hiện, lúc đó, anh phái một người, cố ý vô ý tiết lộ cho cô ta một tin, đó chính là sở dĩ Hoàng phu nhân biết sự tồn tại của cô ta, là Tô Chi Niệm lộ ra, nguyên nhân là bởi vì Tống Thanh Xuân...”
“Dựa theo tính khí Đường Noãn, khi cô ta biết tin tức này, khẳng định sẽ hận thảm Tống Thanh Xuân, dù sao ngày đó cô ta bị người đánh đủ thê thảm...” Không biết rốt cuộc người phụ nữ đó đang gọi điện thoại với ai, lúc nói đến đây, câu môi, cười khẽ trầm thấp hai tiếng: “... Không sai, lúc trước sở dĩ tôi tiết lộ chuyện Đường Noãn và Hoàng tổng cho Hoàng phu nhân, mục đích chính là sợ Đường Noãn không đủ tâm ngoan thủ lạt, vào thời điểm mấu chốt, thêm mắm thêm muối một chút, khiến cho cô ta dưới sự xúc động, hạ thủ với Tống Thanh Xuân...”
Mắt Đường Noãn, bỗng mở đến lớn nhất.
Hóa ra Hoàng phu nhân biết cô và Hoàng tổng dây dưa không rõ, là do người phụ nữ này lộ ra tin tức... Khó trách trước giờ cô đều không biết tin tức Hoàng tổng đã kết hôn, cũng khó trách Hoàng tổng và cô quấn quýt thời gian dài như vậy, vợ của ông ta đều luôn không hành động... Hóa ra, hết thảy đều là có người làm!
Cho nên từ vừa mới bắt đầu, cô đối với người phụ nữ này mà nói, chính là một con cờ Gi*t người.
Từ đầu đến cuối, cô bị cô lợi dụng thật đủ triệt để!
Nếu hôm nay cô không có vô tình nghe được cuộc điện thoại của cô ta, có phải ngày mai ở trên lễ cưới của Tần Dĩ Nam, cô liền sẽ giống như kẻ đần độn, thật hận Tống Thanh Xuân mãnh liệt, hoặc là, hạ thủ hại Tống Thanh Xuân?
Bộ иgự¢ Đường Noãn trở nên hơi nhấp nhô, cô nỗ lực áp chế lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢, cẩn thận lui về sau một bước, muốn thừa dịp trước khi người phụ nữ trong nhà chưa phát hiện, lặng yên không một tiếng động rời khỏi biệt thự này.
Nhưng mà, cô vừa lui chưa được hai bước, người phụ nữ trong phòng đó đã cúp điện thoại.
Cả tòa biệt thự, bỗng chốc yên tĩnh có chút kỳ lạ.
Trái tim Đường Noãn, nhanh chóng co rút một chút, cô giống như làm kẻ trộm, bước chân trở nên càng cẩn thận dè dặt hơn.
Vào lúc cô đi đến dưới bậc thềm cửa nhà, điện thoại di động trong túi của cô bỗng nhiên vang lên một tiếng, ở trong biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, lộ vẻ đặc biệt chói tai.
Đường Noãn vội sờ tìm điện thoại di động từ trong túi ra, vừa chuyển tắt âm, liền nghe thấy âm điệu của người phụ nữ truyền đến từ trong nhà: “Ai đó?”
Đường Noãn bị dọa đến ngừng thở, không dám đáp lại, tăng tốc bước chân đi ra cửa.
Cô chỉ vừa đi vào trong sân, đèn đường trong sân, đồng loạt sáng lên, cửa sân mở rộng chạy bằng điện, chậm rãi đóng kín.
Đôi mắt Đường Noãn kích động nhìn bốn phía, không đợi cửa nhà sau lưng bị người mở ra, liền nhanh chóng xoay người, bước bước chân thong dong không nhanh không chậm, đi về phía cửa nhà.
Nếu người phụ nữ ở trong phòng đó đã biết được có người ở trong sân, mà cô lại cứ khăng khăng đi tới cổng, chỉ sẽ để cho cô ta biết được, cô nghe thấy tiếng cô ta nói chuyện điện thoại.
Cho nên, lúc này biện pháp tốt nhất, chính là cô phải giả vờ chính mình vừa tới, cái gì cũng không nghe thấy, đi gặp cô ta.
Đường Noãn vừa suy nghĩ dưới đáy lòng, vừa nỗ lực ổn định cảm xúc của mình, vào lúc cô vừa đi đến bậc thềm cửa nhà, cửa nhà bị người đẩy ra từ trong, lộ ra khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của người phụ nữ đó.
Đường Noãn không đợi người phụ nữ đó mở miệng, liền khẽ mỉm cười với cô ta, cũng như bình thường, ngữ khí khách khí mở miệng chào hỏi: “Chào cô.”
Người phụ nữ đó đứng ở cửa nhà, một tay vịn tường, nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn cẩn thận một lát, giống như là đang đánh giá cái gì đó.
Đường Noãn dùng hết toàn lực duy trì biểu hiện hờ hững trên mặt.
Qua khoảng nửa phút, người phụ nữ đó, ôn ôn nhu nhu mở miệng: “Cô tới rồi?” “Ừ.” Đường Noãn lại cười một tiếng.
Người phụ nữ đó thấy cô cười, liền đáp lại cho cô một nụ cười, nghiêng người, tránh khỏi cửa nhà: “Đi vào đi.”
Đường Noãn sợ người phụ nữ đó nhìn ra sơ hở, không có bất kỳ do dự nào giơ chân lên, giẫm lên bậc thềm, đi vào nhà.
Người phụ nữ đó ném cho cô một đôi dép lê, liền đi thẳng tới phòng ăn, qua khoảng hai phút, cô ta bưng hai ly bốc khí nóng ra, cô ta nhìn thấy Đường Noãn đứng ở chỗ cửa nhà không động, mềm mại như nước nở nụ cười nhạt, chỉ chỉ ghế sofa: “Ngồi đi.”
“Cám ơn.” Đường Noãn ngừng vài giây, cất bước đi lên trước, ngồi xuống.
Người phụ nữ đó nhẹ nhàng đặt một ly nước ở trước mặt Đường Noãn, cô ta làm một tư thế “mời uống” với Đường Noãn, liền chỉ chỉ phương hướng nhà vệ sinh, đứng lên, đi vào.
Người phụ nữ đó ngốc ở trong phòng rửa tay một lát, mới đi ra.
Cô ta đi đến trước sô pha, chăm chú nhìn ly nước đã trở nên nguội lạnh trước mặt Đường Noãn, hỏi: “Sao không uống vậy?”
Đường Noãn cong môi, tự nhiên hào phóng lắc đầu: “Tôi không khát.”
Người phụ nữ đó nở nụ cười, giống như là tin tưởng, không lên tiếng, một thân đoan trang ngồi ở trước mặt Đường Noãn.
Trong phòng an tĩnh khoảng mười phút, Đường Noãn chủ động mở miệng: “Cô tìm tôi, là bởi vì Tống Thanh Xuân sao?”
Dừng một chút, Đường Noãn lại nói: “Cô yên tâm, tôi cam đoan đêm mai sẽ cho cô nghe được tin tốt.”
“Vậy thật đúng là không thể tốt hơn rồi.” Người phụ nữ đó bưng ly nước trước mặt mình lên, nhẹ nhấp một ngụm, sau khi để ly xuống, mới quay đầu, cười với Đường Noãn lần nữa.
Cô ta giống như rất vừa lòng với cam đoan của Đường Noãn, ánh sáng nơi đáy mắt rất ôn thiện.
Cô ta dừng tư thế tao nhã tựa vào trên ghế sofa, tay cố ý vô ý thưởng thức cái vòng trên cổ tay, cuối cùng còn thường cởi cái vòng ra, rồi đeo lên, cử động lặp lại, rơi vào trong tay của cô ta, liền giống như là một trò chơi rất vui.
Không biết an tĩnh bao lâu, Đường Noãn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó lần nữa, điện thoại di động của người phụ nữ đó bỗng nhiên vang lên.
Chuông điện thoại di động êm tai, ở trong căn phòng yên tĩnh rộng lớn, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Dọa cho thân thể Đường Noãn run nhẹ lên, sau đó người phụ nữ ngồi ở một bên, liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, tháo cái vòng xuống, đặt ở trên bàn trà, liền nhận điện thoại, đi đến gian phòng đối diện phòng khách.
Cửa phòng bị đóng lại, Đường Noãn không nghe rõ người phụ nữ đó gọi điện thoại nói cái gì.
Cô chờ khoảng mười phút, cửa đóng lại bị kéo ra, người phụ nữ đó từ từ đi ra.
Đường Noãn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách tường: “Đã mười một giờ...”
Người phụ nữ đó theo tiếng của cô, cũng nhìn thời gian một cái.
Đường Noãn cúi khép mí mắt: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà.”
Người phụ nữ đó dừng ở bên cạnh ghế sofa của Đường Noãn, ôn nhu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không còn sớm, vậy trên đường trở về cô đi chậm một chút.”
Đường Noãn lễ phép cười “ừ” một tiếng, xách túi lên, tận lực giữ vững bình tĩnh để cho mình đứng lên, cô xoay người, nói câu: “Gặp lại sau.” với người phụ nữ đó. “Gặp lại sau.” Mặt mày người phụ nữ đó yên tĩnh đáp, vẫn tránh chỗ cho Đường Noãn đi đến cửa nhà nói.
Đường Noãn không nói chuyện nữa, xách túi, giơ chân lên, đi tới chỗ cửa nhà.
Lúc cô đi qua bên cạnh người phụ nữ đó, người phụ nữ đó bỗng nhiên gọi tên cô: “Đường Noãn?”
Đường Noãn ngừng bước chân một chút, còn chưa kịp quay đầu đi nhìn người phụ nữ đó, không biết người phụ nữ đó đã lấy ra một cái ống tiêm từ chỗ nào, nhanh mà chuẩn đâm lên cánh tay của Đường Noãn.
Trên cánh tay truyền tới đau đớn, khiến cho Đường Noãn nhăn mi tâm một chút, cô bất giác muốn giãy giụa, người phụ nữ đó giống như lường trước, dùng sức đẩy cô một cái, liền đè cô ở trên bàn trà, hung hăng ấn ống tiêm, đẩy chất lỏng bên trong vào trong cơ thể Đường Noãn từng chút một.
Thẳng đến khi người phụ nữ đó hung hăng rút kim tiêm, Đường Noãn mới tức giận quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đó: “Cô tiêm cho tôi cái gì?”
Mặt mày người phụ nữ đó, đã sớm không còn khách sáo và ôn nhu mới vừa rồi, thay vào đó là sát khí lạnh buốt, không có chút nào che giấu cho Đường Noãn đáp án: “Thuốc gây ảo giác.”
Thuốc gây ảo giác, một loại thuốc phiện... Vậy chẳng phải đứa bé trong bụng cô... Đường Noãn bỗng nhiên giống như nổi điên, bò dậy từ trên bàn trà, nhào về phía người phụ nữ đó.
Dược hiệu thuốc tiêm phát tác rất nhanh, người phụ nữ đó chỉ đẩy cô một chút, cô lại ngả ngược lên trên bàn trà, cô vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng mà tay chân xụi lơ không sử dụng ra được một chút sức lực.
“Cô thật cho rằng tôi không biết gì sao?” Người phụ nữ đó cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần đùa cợt chế nhạo cô một câu, sau đó liền cúi người, đoạt túi xách của Đường Noãn, tìm kiếm ở bên trong một lát, sau đó tìm ra cây 乃út ghi âm của Đường Noãn, nhấn nút phát tiếng.
Theo nội dung trong 乃út ghi âm phát ra, lúc này Đường Noãn mới hậu tri hậu giác rõ ràng, người phụ nữ này đã sớm hoài nghi cô, tất cả biểu hiện vừa rồi của cô ta, chỉ là đang theo cô diễn trò mà thôi.
“Tôi đã sớm nói với cô, Tống Thanh Xuân và cô, chỉ có thể bảo toàn một người, nếu buổi sáng hôm nay, cô lựa chọn giữ lại Tống Thanh Xuân, như vậy cô liền nên biết, kết quả của mình...”
Người phụ nữ đó dừng lại một chút, có chút tiếc nuối lắc đầu: “Thật ra, Đường Noãn, tôi vẫn thật không nghĩ muốn mạng của cô, bởi vì tôi cảm thấy cô rất hữu dụng với tôi, chỉ là rất đáng tiếc, cô nghe thấy nội dung không nên nghe, thậm chí còn muốn dùng ghi âm tới vạch trần tôi... Cho nên, thật rất xin lỗi, tôi chỉ có thể lựa chọn để cho cô ૮ɦếƭ!”
Theo tiếng nói rơi xuống, ánh mắt người phụ nữ đó trở nên hơi ác độc, một giây sau, cô ta liền giơ điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.
...
Phá hủy 乃út ghi âm, cô liền không còn nắm trong tay một chứng cớ xác thực nào, thậm chí còn phải mất tính mạng... Nhưng mà, cô không thể cứ ૮ɦếƭ đi vô ích như vậy được... Đường Noãn vào lúc ý thức của mình còn chưa hoàn toàn tan rã, chuyển con ngươi, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, lúc nhìn thấy chiếc vòng trên bàn trà kia, mắt cô khẽ sáng lên một cái, liền đưa tay ra, lặng lẽ kéo cái vòng đó tới đây.
Đây là vật bất ly thân với người phụ nữ này, dù cô ૮ɦếƭ, cô cũng muốn kéo cô ta cùng xuống nước!
Đường Noãn dùng hết khí lực toàn thân, hung bạo Ⱡồ₦g cái vòng tay đó vào tay của mình, đeo ở trên cổ tay.
...
Điện thoại của người phụ nữ đó cắt đứt còn chưa đến năm phút, liền đi vào một người đàn ông.
Hai người nói nhỏ mấy câu, sau đó người đàn ông kia liền ôm Đường Noãn, nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.
Đường Noãn bị nhét lên trên ghế lái của xe mình, cửa xe bị khóa ૮ɦếƭ, xe bị khởi động.
Cô còn giữ lại ý thức, liều mạng đi giẫm phanh, nhưng mà, phanh đã bị người từng động tay chân, không nhạy.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, theo chiếc xe không ngừng gia tăng tốc độ trên đường phố đêm khuya Đường Noãn chỉ có thể không ngừng chuyển tay lái, ngăn ngừa chính mình đánh lên hàng rào bảo vệ chung quanh.
Cô miễn cưỡng chạy lên một con đường thẳng tắp, cô cảm giác được một cách rõ ràng, vật nhìn trước mắt mình, toàn bộ đều biến thành ảo ảnh.
Cô biết mình sẽ ᴆụng vào thứ gì đó vào bất cứ lúc nào, sau đó bỏ mình tại chỗ.
Cô phí lớn sức lực, lấy điện thoại di động ra, cô muốn báo cảnh sát, nhưng đầu ngón tay của cô hoàn toàn không nghe sai khiến, nhấn một lúc lâu, đều không nhấn được một con số.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, đã gần 180 dặm, đầu xe có chút chệch hướng, ᴆụng vào cầu vượt phía trước.
Cô nhìn thấy tử thần đang đi về phía mình, trước mắt cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, cô biết đó là thuốc gây ảo giác gây ra, hô hấp của cô trở nên càng ngày càng gấp rút, cô buông tha chuyện báo cảnh sát, cắn chặt răng, miễn cưỡng run rẩy ngón tay, nhấn ảnh “Tần Dĩ Nam” trên màn hình.
Đó là biểu tượng trò chuyện cô lưu ở trên mặt khẩn cấp.
Điện thoại kết nối, trong xe đóng kín, cô nghe thấy điện thoại di động truyền tới âm thanh đô đô đô.
Cô không phải muốn cầu cứu, cô chỉ là muốn trước khi ૮ɦếƭ, nghe một chút tiếng của cô, dù chỉ là một chữ “alo” cũng tốt, nếu như cô có sức lực, cô muốn nói với anh một câu “Thực xin lỗi”, nếu như cô còn có càng nhiều sức lực, cô còn muốn nói với anh một câu “Tân hôn vui vẻ”.
Điện thoại vang một tiếng tiếp một tiếng, Tần Dĩ Nam đều luôn không tiếp nghe.
Cầu vượt, cách xe cô, càng ngày càng gần.
Đáy lòng Đường Noãn đang mong đợi, mong mỏi, sau đó vào lúc sắp vang đến tiếng thứ bảy, điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.
Tần Dĩ Nam không nhận điện thoại của cô, Tần Dĩ Nam cắt đứt điện thoại của cô...
Khóe mắt Đường Noãn, có một giọt lệ chậm rãi trượt xuống.
Cuối cùng anh vẫn cực kỳ chán ghét cô...
Xe cách cầu vượt, chỉ còn lại mấy trăm mét cuối cùng, Đường Noãn vốn không còn sức lực, không biết lúc này mình có tính là hồi quang phản chiếu trước khi ૮ɦếƭ hay không, cô bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, nhấn mở WeChat, tìm tên Tống Thanh Xuân, liền nhấn giọng nói.
“Túi, có, túi, ghi, ghi...”
Tốc độ xe thật sự là quá nhanh, cô bị thuốc gây ảo giác khiến cho thần chí không rõ ràng, đầu lưỡi có chút luống cuống, cô lắp ba lắp bắp chỉ mới nói mấy chữ này, xe bỗng nhiên liền hung hăng ᴆụng vào cầu vượt.
...
Điện thoại di động chậm rãi trượt từ đầu ngón tay Đường Noãn, giọng nói tự động phát ra ngoài.
Đau đớn của thân thể, lấn áp tác dụng của thuốc gây ảo giác, khiến cho cô vào trước thời khắc cuối cùng, đầu óc tạm thời khôi phục tỉnh táo.
Hô hấp của cô, càng lúc càng khó khăn, cô rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể mình đang nhanh chóng trôi mất, trôi mất còn có thai nhi trong bụng cô.
Tử vong tiến đến tuyệt vọng, khiến cho cô có chỉ là vô tận tiếc nuối và cô tịch.
Biết không? Cô có rất nhiều rất nhiều chuyện, còn chưa kịp đi làm.
Cô muốn sau khi nắm lấy được chứng cớ của người phụ nữ đó, hẹn Tống Thanh Xuân ra ăn một bữa cơm, nói tất cả chuyện mình biết với cô ấy, sau đó nghiêm túc chân thành nói với cô ấy một tiếng xin lỗi.
Cô còn nghĩ vào ngày mai, ăn mặc chải chuốt xinh xinh đẹp đẹp đi tham gia lễ cưới của Tần Dĩ Nam, cô sẽ không phá rối lễ cưới của anh, cô chỉ sẽ nâng ly cụng ba lần với anh, ly thứ nhất chúc anh tân hôn vui vẻ, ly thứ hai chúc anh trăm năm hảo hợp, ly thứ ba chúc anh một đời hạnh phúc, sau đó cô nói một câu hẹn gặp lại với anh, một câu anh cho rằng là hẹn gặp lại, thật ra là lại không gặp lại nữa, sau đó nữa cô sẽ mỉm cười với anh, dưới đáy lòng nói một câu thực xin lỗi, lại nói một câu em yêu anh.
Cô càng muốn theo đứa bé trong bụng cô, rời khỏi Bắc Kinh, ra nước ngoài, bắt đầu ngày mới, cô sẽ nuôi dưỡng con của cô thành người, trong tương lai lúc nó tức giận, sẽ nói với nó, phải học khoan dung, đừng giống như cô, bởi vì không cam tâm, càng đi càng sai.
Nhưng hiện tại, rất nhiều rất nhiều những chuyện kia của cô, lại không thể làm được một chuyện...
Đường Noãn cảm giác được mí mắt của mình, bắt đầu khép kín, cô rất chán ghét loại cảm giác này, nhưng cô không có sức lực phản kháng.
Không phải nói, mỗi người trên thế giới này, đều nên phải có một lần cơ hội được tha thứ hay sao?
Cô thật biết chính mình sai, cô cũng nghĩ muốn sửa lại, nhưng mà, cô lại ૮ɦếƭ... Hóa ra, từ đầu đến cuối thượng đế đều không nghĩ muốn cho cô cơ hội làm lại từ đầu.
Chẳng qua còn may, may mà, vào lúc trước khi ૮ɦếƭ, cuối cùng cô vẫn đã cho bọn họ một ám chỉ.
Là ám chỉ mà cô đánh đổi mạng sống để đổi lấy, hy vọng bọn họ có thể hiểu, có thể hiểu...
Đường Noãn vừa nghĩ tới đây, tốn sức nhắm hai mắt lại, hô hấp hoàn toàn biến mất. -
Lúc điện thoại Đường Noãn gọi tới, Tần Dĩ Nam đang làm an bài và kiểm tra cuối cùng ở hiện trường muốn cử hành hôn lễ vào ngày mai.
Hiện trường nhiều người âm thanh hỗn loạn, vẫn là người phụ trách của công ty cưới hỏi nhắc nhở anh, anh mới biết điện thoại di động của mình đang vang lên.
Tần Dĩ Nam vừa phân phó hình cưới của anh và Trình Thanh Thông bày biện như thế nào, vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi.
Đường Noãn.
Anh tạm dừng một giây đồng hồ, nhấn cắt đứt, tiếp tục bận rộn.
Lúc Tần Dĩ Nam đi ra khỏi hiện trường đám cưới, đã là một giờ rạng sáng.
Qua mười tiếng nữa, anh phải đón cô dâu rồi.
Đây vốn là lễ cưới chuẩn cưới cho anh và Tống Thanh Xuân, nhưng đến cuối cùng, cô dâu lại không phải là cô.
Tần Dĩ Nam đứng ở ven đường một lúc lâu, mới giẫm chân đi tới xe của mình, anh vừa đi chưa được mấy bước, điện thoại di động trong túi liền vang lên một tiếng.
Là tiếng nhắc nhở của WeChat.
Đã muộn như thế rồi, ai gửi tin tức cho anh?
Tần Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua màn hình, Tống Thanh Xuân gửi tới tin tức: Đường Noãn ૮ɦếƭ rồi, một tiếng đồng hồ trước, tai nạn xe cộ.
Bước chân của Tần Dĩ Nam, khẽ lung lay một cái, cả người suýt nữa ngã quỵ trên đất.
Anh chật vật ổn định thân thể, miễn cưỡng bước lên phía trước mấy bước, tựa vào trên xe của mình, nhìn chằm chằm trên màn hình ít ỏi con số, lặp lại nhìn nhiều lần, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. -
Ngày hôm sau là lễ cưới của Tần Dĩ Nam, cũng chính là ngày đầu tiên Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đi Thượng Hải, Đường Noãn hỏa táng.
Ngày đó, tất cả bạn học cao trung quen biết Đường Noãn còn ở Bắc Kinh đều tới.
Có từng cãi nhau với cô, cũng có đã từng thân với cô như chị em, còn có đã từng có duyên gặp qua một lần với cô... Đương nhiên Tần Dĩ Nam từng yêu cô cũng từng hận cô cũng tới, Tống Thanh Xuân từng làm bạn bè cũng từng làm kẻ địch cũng đến, theo Tống Thanh Xuân tới đây còn có Tô Chi Niệm mà cô từng mê luyến cả tuổi thanh xuân.
Ở trước mặt tử vong, tất cả yêu và hận đều biến thành phong khinh vân đạm, không đáng giá nhắc tới.
Suy nghĩ trong đầu óc mỗi người, đều là Đường Noãn khi còn sống rất tốt.
Vào trong khoảnh khắc thi thể Đường Noãn hóa thành tro tàn, không ít người đều rơi lệ, ngay cả Tần Dĩ Nam cũng đỏ cả vành mắt, người khác ở trước bia mộ của Đường Noãn, để xuống đều là một bó một bó hoa cúc non, chỉ có anh, đặt lại là một bó hoa hồng.
Có bạn học nhiều chuyện, trầm thấp nói nhỏ, Tần Dĩ Nam cũng đã kết hôn rồi, có phải đáy lòng vẫn còn yêu Đường Noãn không?
Tần Dĩ Nam nghe được câu này, nhìn chằm chằm bia mộ lạnh buốt, hơi hơi mấp máy môi.
Anh yêu cô sao? Anh yêu hay không yêu cô còn quan trọng sao? Cô đã ૮ɦếƭ, vào lúc trước khi ૮ɦếƭ, cô gọi cho anh một cú điện thoại, nhưng anh không tiếp.
Anh không nghĩ nhiều vì sao cô lại muốn điện thoại cho anh vào lúc trước khi ૮ɦếƭ, cho dù trong lòng anh hiểu rõ, cô gọi cú điện thoại kia cho anh là bởi vì đáy lòng cô có anh.
Nhưng anh nghĩ, cô cũng rõ ràng trước giờ anh đều chưa từng yêu cô, anh yêu chỉ là cô gái mượn sách truyền thơ mà cô đã đóng giả thôi, mà bó hoa này của anh, cũng là cho cô gái anh đã từng nhận nhầm và bỏ lỡ tình yêu trong thanh xuân.
Tống Thanh Xuân là người cuối cùng đứng ở trước bia mộ Đường Noãn, cô không mở miệng, liền rơi lệ xuống trước.
Mặc kệ là Đường Noãn mà cô đã gặp gỡ vào năm mười sáu tuổi kia, hay là Đường Noãn đã ૮ɦếƭ vào năm hai mươi sáu tuổi kia, giờ này phút này, đối với cô mà nói, mai táng trong mộ bia này, là Đường Noãn có quan hệ tốt nhất với cô vào thời cao trung.
Ngay cả Tô Chi Niệm luôn rất chán ghét Đường Noãn, cũng nhẹ nhàng uốn cong khom người đặt một bó hoa ở trước bia mộ của cô.
...
Buổi chiều, bạn học bởi vì Đường Noãn mà tụ hợp lại một nơi, cũng đều đường ai nấy đi, phân tán lần nữa.
Bởi vì lễ cưới của Tần Dĩ Nam, bởi vì lễ tang của Đường Noãn, Tống Thanh Xuân gần như không có quá nhiều thời gian đi ảm đạm khổ sở vì ngày mai mình sẽ phải mất đi tiểu hạt vừng.
Dù là giờ phút này, hết thảy tất cả đều đã kết thúc, cô chỉ vì tiểu hạt vừng của mình hao tổn tinh thần một lát, liền muốn tháo dỡ xuống một thân áo đen, thay đổi lễ phục tươi sáng, đi tham gia tiệc tròn năm xí nghiệp Tống thị tổ chức mỗi năm một lần.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, trong tiệc tròn năm này, lại có thể phát sinh một chuyện bất ngờ, mà sự phát triển của chuyện này, liền giống như tàu lượn cao tốc, trầm bổng nhấp nhô, đặc sắc kích thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc