EM CÀNG QUAN TRỌNG HƠN ĐỨA BÉ
Đêm nay, lúc cô kiếm cớ nói đi nhà vệ sinh, nói chuyện với nữ phục vụ, nói hôm nay cô từng đi bệnh viện, hơn nữa vitamin B11 và canxi cũng đều ở trong túi xách của cô, cũng chính là nói...
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu óc liền thoáng hiện ra một ý nghĩ, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Nặc một cú điện thoại.
Sau khi cắt đứt, Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm con đường tối đen nặng nề trước mặt một lát, liền khởi động xe, quẹo đến một siêu thị chưa đóng cửa gần đó, ở bên trong mua hai chai rượu phần thượng hạng, lái xe, quay trở lại nhà họ Tống.
...
Mở cửa cho Tô Chi Niệm là Phương Nhu - vợ của Tống Thừa, cô ta nhìn thấy anh, giống như thường ngày, trước dịu dàng hào phóng chào hỏi một câu, mới tránh khỏi cửa, để cho Tô Chi Niệm đi vào.
Trong nhà rõ ràng có người giúp việc, nhưng Phương Nhu lại tự mình cúi người, giúp Tô Chi Niệm lấy một đôi dép lê, bày ở trước mặt anh.
Tô Chi Niệm nói trầm thấp một tiếng cám ơn, mang dép, đi tới trong phòng khách, không nhìn thấy thân ảnh Tống Mạnh Hoa, anh vừa định hỏi thăm, Phương Nhu đi theo phía sau anh liền ôn nhu cho anh đáp án: "Ba đang tắm rửa."
Tô Chi Niệm gật đầu một cái, không lên tiếng, tư thế tao nhã ngồi ở trên ghế sofa, thuận thế đặt hai chai rượu Phần xách trong tay lên trên bàn trà.
Phương Nhu không ngồi, mà là vòng qua Tô Chi Niệm, đi phòng ăn, qua khoảng một phút, cô ta bưng một tách trà nóng, đi ra từ bên trong.
"Cám ơn." Tô Chi Niệm vừa nói cảm ơn xong, cửa phòng của Tống Mạnh Hoa liền được kéo ra, Phương Nhu hơi cười với Tô Chi Niệm, xoay người, đi về phía Tống Mạnh Hoa, cô ta vừa nói câu "Ba, Tô tiên sinh tới ", vừa dìu đỡ cánh tay ông, đi tới ghế sofa.
"A Niệm, sao muộn như vậy rồi mà con còn tới đây?" Tống Mạnh Hoa tựa vào trên ghế sofa hỏi.
"Đêm nay ăn cơm với bạn, tặng con hai chai rượu Phần, nghĩ đến ba thích uống, liền thuận đường quẹo tới đây."
Phương Nhu ngồi ở bên cạnh Tống Mạnh Hoa, cong môi cười : "Ba, Tô tiên sinh thật hiếu thuận."
Tống Mạnh Hoa cao hứng cười vài tiếng, phân phó Phương Nhu đi cắt chút trái cây cho Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sofa, nhìn như đang không chút hoang mang tán gẫu với Tống Mạnh Hoa, thực ra vẫn luôn đang lưu ý động tĩnh Tống Thanh Xuân trên lầu.
Trong phòng cô ngoại trừ truyền ra tiếng ti vi, còn lại không có tiếng vang nào khác, vào lúc Tô Chi Niệm hoài nghi Tống Thanh Xuân đã ngủ hay chưa, anh nghe thấy âm thanh cô vội vội vàng vàng nhảy xuống từ trên giường, sau đó chính là tiếng bước chân lẹp xẹp, tiếp nối chính là cửa nhà vệ sinh bị dùng sức đẩy ra, sau đó nữa chính là tiếng nôn mửa của cô.
Cô ói rất lâu mới ngừng lại, có lẽ là tiêu hao quá nhiều thể lực, thở gấp từng ngụm từng ngụm một hồi lâu, mới nhấn bơm nước, truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Qua khoảng nửa phút, cuối cùng trong gian phòng của cô cũng hơi an tĩnh một chút, sau đó Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng vang ૮ởเ φµầɳ áo soạt soạt.
Cô đây là chuẩn bị muốn tắm rửa đi ngủ sao?
Tô Chi Niệm ung dung thản nhiên tiếp tục theo Tống Mạnh Hoa tán gẫu một lát, sau đó liền một giọt nước cũng không lọt nói ra lời chào tạm biệt.
Vào lúc Tống Mạnh Hoa đưa anh ra cửa, anh bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, ngừng bước chân: "À, đúng rồi, Thanh Xuân đâu?"
"Ở trên lầu." Tống Mạnh Hoa chỉ lên lầu một chút, liền mở miệng phân phó Phương Nhu ở một bên: "Phương Nhu, con đi gọi Thanh Xuân xuống..."
"Không cần, con tự mình lên là được." Tô Chi Niệm cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa, ngẫm nghĩ, lại bổ sung câu: "Có chút chuyện công việc muốn nói với em ấy."
Tô Chi Niệm làm bộ làm tịch gõ cửa phòng ngủ của Tống Thanh Xuân hai cái, liền đẩy ra, đi vào.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm, che giấu động tĩnh của anh, cô gái trong phòng tắm đang hát ca tắm rửa, không có phát hiện.
Tô Chi Niệm đi đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, qua một lát, tiếng nước bên trong ngừng lại, truyền tới tiếng của Tống Thanh Xuân: "Ai đó?"
"Đình Đình, là anh."
"Á?" Cách cửa phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe thấy Tống Thanh Xuân đi chân trần, đến gần tiếng vang: "Không phải anh về nhà rồi ư? Sao lại quay lại?"
"Đi đến nửa đường, nghĩ đến có đồ muốn cho ba, cho nên lại quay trở lại..." Tô Chi Niệm ngừng một chút, lại nói: "... Em trước tắm rửa, đừng để cảm mạo, chờ một lát ra rồi nói."
"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, bên trong lại truyền tới tiếng cô đi chân trần giẫm ở trên mặt đất, sau đó vòi nước bị mở ra, tiếng nước chảy che giấu tất cả tiếng vang trong phòng tắm.
Tô Chi Niệm dừng ở trước cửa phòng tắm một lát, xoay người, vừa đi đến mép giường, vừa sờ tìm điện thoại di động, gửi cho Đường Nặc một dòng tin nhắn: "Có thể rồi."
Tin nhắn gửi đi, chỉ qua mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Tống Thanh Xuân liền vang lên.
Tô Chi Niệm không sốt ruột đi nhắc nhở Tống Thanh Xuân trong phòng tắm, luôn chờ đến khi Đường Nặc gọi điện thoại tới ba bốn lần, mới đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, dùng sức gõ gõ cửa phòng tắm lần nữa.
Sau khi tiếng nước chảy dừng lại, Tô Chi Niệm mới lên tiếng: "Đình Đình, điện thoại di động của em vẫn luôn đang vang, giống như có người có việc gấp tìm em..."
Tô Chi Niệm dừng một chút, dùng một ngữ khí tốt bụng, hỏi thăm: "... Giúp em nhìn một chút nhé?"
Tống Thanh Xuân sốt ruột gội đầu, không nghĩ nhiều đáp: "Vâng."
Tô Chi Niệm được sự cho phép của Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi đến cạnh giường, mở túi xách của Tống Thanh Xuân ra, lục tìm ở bên trong.
Tuy rằng Tô Chi Niệm chờ ở bên ngoài, Tống Thanh Xuân cũng sốt ruột ra ngoài gặp anh, nhưng bởi vì cô có thai, sau khi tắm rửa xong, vẫn là thành thành thật thật đứng ở dưới đèn sưởi ấm của phòng tắm, cầm lấy khăn lông, nghiêm túc chăm chỉ lau tóc.
Vì đề phòng cảm mạo, sau khi Tống Thanh Xuân hoàn toàn lau khô đầu tóc, mới kéo cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.
Bàn trang điểm của cô, gần sát cửa phòng tắm, cô đi ra, quẹo trái, ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy sản phẩm dưỡng da, liền đổ vào trong lòng bàn tay.
Đổ một nửa, Tống Thanh Xuân nghĩ đến đứa bé trong bụng, sợ dùng những sản phẩm dưỡng da này sẽ có ảnh hưởng, liền để sản phẩm dưỡng da ở nơi xa, lại đi trở về trong phòng tắm, lúc cô rửa tay, còn hỏi một câu với Tô Chi Niệm đang đứng trong phòng ngủ: "Ai gọi điện thoại cho em vậy?"
Tô Chi Niệm không đáp lời cô, cô nhăn mày lại, không nghĩ nhiều, mà là quẹo vào trong phòng thay quần áo, lục tung tìm rất lâu ngăn kéo ở dưới cùng, sau đó tìm một mỡ ngựa thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, đi trở về phòng ngủ.
Cô vặn mở mỡ ngựa, móc một hạt lớn như viên trân châu, lúc vừa mới chuẩn bị bôi lên trên mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại di động của mình ở trong túi xách, mà trong túi xách có...
Tống Thanh Xuân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Trong tay người đàn ông cầm lấy mấy tờ giấy, đang xem, trên giường trước mặt anh, đặt chỉnh tề song song vitamin B11 và canxi cô mua từ trong bệnh viện.
Trên túi xách của cô, giấy vệ sinh mở ra, phía trên đặt mười cái que thử thai cô kiểm tra vào buổi sáng.
Tống Thanh Xuân dừng ở tại chỗ không biết bao lâu, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng xem xong đơn kiểm tra cô mang thai, anh hơi cúi tầm mắt xuống, im lặng một lát, liền cầm lấy phần đơn kiểm tra kia, đi về phía cô.
Tống Thanh Xuân dừng ở tại chỗ không biết bao lâu, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng xem xong đơn kiểm tra cô mang thai, anh hơi cúi tầm mắt xuống, im lặng một lát, liền cầm lấy phần đơn kiểm tra kia, đi về phía cô.
Lúc ăn cơm ở Kim Lăng, anh đọc ra tin tức cô mang thai từ trong đáy lòng cô, anh không phải không rung động, nhưng khi anh lấy được những tấm sắt boong boong chứng minh của bệnh viện từ trong túi xách của cô, trái tim mà anh vốn cho rằng chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn cứng đờ ૮ɦếƭ lặng rất lâu, mới nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu nhảy lên.
Tô Chi Niệm đứng lại ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chằm chằm mặt mày của cô, nhẹ nhàng mấp máy môi, không mở miệng nói chuyện, lực đạo ngón tay nắm đơn kiểm tra của anh đã bắt đầu lớn hơn.
Tống Thanh Xuân giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ không chút nhúc nhích ở chỗ cũ, mỡ ngựa trong lòng bàn tay, bị cô nắm thành quả đấm, nhơm nhớp chen đến giữa kẽ tay.
An tĩnh không biết bao lâu, Tô Chi Niệm giơ đơn kiểm tra lên trước mặt Tống Thanh Xuân: "Em?"
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu.
Sau khi Tô Chi Niệm hỏi xong, mới ý thức được chính mình hỏi một lời thừa, trên đơn kiểm tra rõ ràng đã viết tên Tống Thanh Xuân, nhưng tiếp theo anh vẫn là lại hỏi hai lời thừa: "Những que thử thai kia, cũng là của em?"
"Vitamin B11 và canxi, cũng là em đang uống?"
Tống Thanh Xuân vẫn luôn là trầm mặc gật đầu.
Tô Chi Niệm quay đầu đi, nhìn về phía bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, giữa hai người lại rơi vào trong yên tĩnh, qua một hồi lâu, Tô Chi Niệm giống như là hạ quyết tâm, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, quay đầu, thấp giọng mở miệng với Tống Thanh Xuân: "Đình Đình, đứa bé này..."
Tiếng của Tô Chi Niệm, lơ đãng nghẹn một chút: "... Không được."
Từ vừa mới bắt đầu, Tống Thanh Xuân liền biết, đứa bé này không được, nhưng cô luôn đang mang theo may mắn trong lòng.
Thậm chí vào xế chiều, lúc một mình cô ngồi ở trên đường cái, cũng nghĩ tới, có lẽ Tô Chi Niệm có thể hoàn thành may mắn của cô.
Đáng tiếc, sau khi Tô Chi Niệm biết cô mang thai, câu nói đầu tiên, lại là đứa bé này, không được... Mấy chữ cái đơn giản, lật đổ tất cả mong mỏi và ảo tưởng trong đáy lòng cô.
Tống Thanh Xuân bất giác liền che bụng của mình, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, cẩn thận một chút hỏi: "... Không có biện pháp khác sao?"
Không có biện pháp khác sao? Đêm nay lúc anh biết cô mang thai, thời gian đầu tiên là gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, khi bác sĩ Hạ nói với anh, đứa bé này trăm triệu lần không được giữ lại, anh hỏi cũng là một câu tương tự, chỉ có thể như vậy sao?
Anh biết, hỏi câu nói kia ra, đáy lòng có bao nhiêu tuyệt vọng, anh rất muốn cho cô hy vọng, nhưng anh lại chỉ có thể cõi lòng tràn ngập xin lỗi mở miệng nói: "Đình Đình, em biết mà, chúng ta là tình huống như thế nào... Chúng ta ở cùng một chỗ, vốn chính là không được khoan dung rồi, cho nên đứa bé này đến, liền chú định là bi kịch... Hơn nữa, em cũng biết, xác suất đứa bé này dị dạng không khỏe mạnh rất lớn, chờ nó lớn lên, nó có thể sẽ oán trách em sinh nó ra..."
"Hiện tại em phá bỏ nó, có lẽ nó còn sẽ oán hận em không sinh nó ra hơn!" Tống Thanh Xuân càng nghe Tô Chi Niệm khuyên mình đừng giữ đứa bé này, cảm xúc liền càng kích động, đến cuối cùng, liền không khống chế được kêu gào ra tiếng: "Đây là một sinh mệnh mà, Tô Chi Niệm, nó là con của anh, sao anh lại tàn nhẫn như vậy..."
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đứng ở trước mặt cô, bỗng nhiên liền đưa tay ra che miệng cô lại.
Tống Thanh Xuân vừa định tránh khỏi lòng bàn tay của Tô Chi Niệm, liền nghe thấy tiếng đập cửa truyền tới, tiếp nối chính là vang lên tiếng của Phương Nhu: "Thanh Xuân?"
Tô Chi Niệm giơ tay lên, làm một biểu tình im lặng với Tống Thanh Xuân, anh luôn chờ đến khi Tống Thanh Xuân gật đầu, mới chậm rãi chuyển dời tay khỏi bờ môi của cô, sau đó nhanh chóng xoay người, đi đến bên giường, nhét những que thử thai, vitamin B11, viên canxi và đơn xét nghiệm ở trên giường Tống Thanh Xuân vào trong túi xách.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tô Chi Niệm thu dọn tất cả ổn thỏa, mới mở cửa phòng ngủ ra: "Chị dâu, sao vậy?"
"Không có gì, chị chuẩn bị ngủ, về trước phòng ngủ, đưa cho em ly sữa tươi." Phương Nhu cười ôn nhu bưng ly sữa tươi nóng cầm trong tay về phía Tống Thanh Xuân.
"Cám ơn chị dâu." Tống Thanh Xuân cười khanh khách nhận lấy, sau đó tránh khỏi cửa một chút: "Chị dâu, muốn đi vào ngồi một lát không?"
"Không cần, chị vẫn muốn ngày mai dậy sớm." Dừng một chút, khuôn mặt Phương Nhu quan tâm hỏi: "Vừa rồi, em và Tô tiên sinh giận dỗi à? Sao chị nghe thấy em đang kêu gào?"
"Không có, chính là không cẩn thận lớn tiếng một chút."
"Vậy thì tốt." Phương Nhu nở nụ cười, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của mình, liền xoay người rời đi.
Tống Thanh Xuân chờ đến khi Phương Nhu đi ra hai mét xa, mới đóng cửa lại, cô quay đầu, vừa định tiếp tục đề tài mới vừa rồi với Tô Chi Niệm, Tô Chi Niệm liền lắc lắc đầu với cô, bước nhanh đi đến trước mặt cô, dán ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Nói mấy chuyện đó ở nơi này sẽ bất tiện, như vậy đi, sáng thứ sau em đi tới chỗ anh, chúng ta nói chuyện thật tốt lần nữa, được không?"
Tuy rằng Tống Thanh Xuân rất muốn thuyết phục Tô Chi Niệm, đáp ứng để mình giữ đứa bé này lại, nhưng giống như những lời anh nói, nhà họ Tống thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện này, cô ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu, nói: "Được."
-
Chuyện Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân hủy bỏ lễ cưới, là Tần Dĩ Nam ngả bài với cha Tần mẹ Tần và Tống Mạnh Hoa, Tống Thanh Xuân cũng ở một bên, tuy rằng cô cực lực biểu thị, giữa mình và Tần Dĩ Nam không có tình yêu, chỉ là bởi vì Tống Mạnh Hoa, lúc trước mới nói muốn kết hôn, mặc dù như thế, sau khi Tần Dĩ Nam nói rõ sự việc ra, vẫn là bị cha Tần cầm lấy ly, hung hăng đập lên đầu.
Tống Mạnh Hoa vốn chính là muốn tìm cho Tống Thanh Xuân một chỗ dựa, bây giờ đây ông có nhiều thêm một đứa con trai là Tô Chi Niệm rồi, hôn sự Tống Thanh Xuân bị hẫng, tuy ông tiếc nuối, nhưng cũng không có quá khổ sở, cộng thêm Tống Thanh Xuân ở một bên luôn tỏ vẻ nhận sai với Tống Mạnh Hoa, Tống Mạnh Hoa lại nhìn Tần Dĩ Nam lớn lên từ nhỏ, vốn đã rất thích, cho nên cũng không náo ra nhiều mâu thuẫn lớn.
Tuy rằng cha Tần mẹ Tần tức giận, cảm thấy thực có lỗi với nhà họ Tống, nhưng rốt cuộc cũng là con trai của mình, lại nghe đến trong bụng Trình Thanh Thông có thai, sau khi phát hỏa một trận, hôn sự này cũng liền dàn xếp ổn thỏa.
Lúc trước hôn sự của nhà họ Tống và nhà họ Tần đã từng trì hoãn qua một lần, lúc này hủy bỏ, khó tránh sẽ bị người lưu truyền ồn ào huyên náo, cho nên sau khi một nhóm người thương lượng, quyết định ngày mười bốn tháng ba, lễ cưới cứ tổ chức bình thường, chỉ là cô dâu từ Tống Thanh Xuân biến thành Trình Thanh Thông.
Tống Mạnh Hoa gửi đi nhiều thiệp cưới như vậy, cũng không thể rút về, dứt khoát liền cho Tần Dĩ Nam đi tới nhà họ Trình câu thông một chút, ông nhận Trình Thanh Thông làm con gái nuôi.
Tần Dĩ Nam ở ngay trước một bàn người lớn, gọi điện thoại cho Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông ngược lại không có quá nhiều do dự, dứt khoát sòng phẳng đáp ứng xuống.
Sự tình giải quyết viên mãn, chỉ chờ lễ cưới cuối tuần đến.
Đám cưới của Tần Dĩ Nam, thật sự là một chuyện rất đáng để vui vẻ, Tống Thanh Xuân cũng rất vui vẻ , sau khi cô giúp Tần Dĩ Nam băng bó vết thương trên trán xong, còn bưng một ly nước trái cây, thay thế rượu, chân tâm thật ý chúc mừng Tần Dĩ Nam.
Chỉ là sau khi ra khỏi bàn ăn, loại cảm giác vui sướng kia của Tống Thanh Xuân, liền tiêu tán sạch sẽ không còn chút gì.
Bởi vì ngày mai chính là thứ sáu, cô còn muốn đi tìm Tô Chi Niệm, xử lý những chuyện phiền lòng giữa anh và cô.
Buổi tối thứ năm, Tống Thanh Xuân không thế nào ngủ ngon, cả một buổi tối đều mơ bậy bạ, cuối cùng còn có một viên thịt tròn mập mạp mũm mĩm leo đến trước mặt cô, tiến đến gần, cô mới nhìn rõ ràng, đó là một đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu, cô ở trong mộng, không có phân rõ là trai hay gái, mắt đứa bé rất xinh đẹp, lớn lớn, đen sẫm, chớp chớp nhìn cô, cho người ta một loại hồn nhiên vô tà nói không nên lời.
Nó giống như có chút sợ cô, quan sát cô rất lâu, mới chậm rãi trèo lên thân thể cô, sau đó liền cẩn thận dè dặt đưa tay nhỏ béo ụt ịt ra sờ sờ mặt cô, ngọt ngào ngây thơ gọi một câu: "Mẹ."
Tống Thanh Xuân trong mộng, tim đều đều mềm nhũn, không nói hai lời ôm tiểu bảo bảo ở trong lòng, cô chọc cho nó cười khanh khách, lúc hình ảnh đang tốt đẹp, đứa bé bỗng nhiên liền khóc oa lên: "Mẹ, vì sao mẹ không cần con? Mẹ, sao mẹ có thể không cần con?"
Tống Thanh Xuân cảm giác được tim của mình giống như là bị vật nào đó hung hăng tóm lấy một chút, toàn thân giật mình một cái, đột nhiên liền mở to mắt ra.
Cô trước là giơ tay lên, sờ sờ bụng của mình, cảm giác được tất cả bình thường, mới thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ngồi dậy, dựa vào ở trên đầu giường.
Cô tìm điện thoại di động, nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ rưỡi rạng sáng, suy nghĩ đầy trong đầu của cô đều là tiểu bảo bảo phấn điêu ngọc trác đó, không có chút xíu buồn ngủ.
Cho dù chỉ là một giấc mơ, nhưng hình ảnh tiểu bảo bảo trong mộng, khóc hỏi cô vì sao không cần nó, khiến cho qua một lúc lâu rồi, nhưng trong lòng của cô vẫn còn có chút sợ hãi.
Tống Thanh Xuân trợn tròn mắt, ngồi cứng đờ đến bảy giờ, rửa mặt xuống lầu.
Tống Mạnh Hoa còn chưa rời giường, Phương Nhu đang ở cùng một chỗ chuẩn bị bữa sáng với người giúp việc.
Tống Thanh Xuân chào hỏi Phương Nhu một tiếng, liền đi tới cửa nhà.
"Thanh Xuân, em không ở nhà dùng bữa sáng sao?" Phương Nhu hỏi.
"Không được, em có chút chuyện, hẹn bạn rồi." Tống Thanh Xuân vừa đổi giày, vừa đáp.
"Được rồi, em chờ chút." Vào lúc trước khi Tống Thanh Xuân chuẩn bị ra cửa, Phương Nhu giống như là nghĩ đến cái gì, gọi Tống Thanh Xuân lại, sau đó liền lên lầu, chưa đầy một lát, chị ta lấy một cái túi xách xuống, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Không phải em luôn rất muốn cái túi xách này sao? Lần trước chị mua giúp em, đeo thử xem."
Tống Thanh Xuân vui mừng nói tiếng "Cám ơn", liền đeo ở trên người, toàn thân xoay hai vòng, nghiêng đầu, cười hỏi Phương Nhu: "Như thế nào?"
"Rất xinh đẹp." Phương Nhu cười đáp, dừng một chút, lại nói: "Liền đeo nó đi, tương đối phù hợp với quần áo của em."
Tống Thanh Xuân soi gương suy nghĩ một lát, thật sự là rất phù hợp, Tống Thanh Xuân mở túi mình vốn đang xách ra, một mạch đều lấy ra hết đồ vật bên trong, bỏ vào trong túi Phương Nhu cho, sau đó liền nói câu "Bái bái" với Phương Nhu, ra khỏi cửa.
-
Lúc Tống Thanh Xuân đến biệt thự Tô Chi Niệm, mới có 7:30, cô vốn cho rằng Tô Chi Niệm còn chưa rời giường, không nghĩ tới, nhập mật mã vào cửa nhà anh, vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy anh mặc một thân quần áo bình thường thoải mái, đang bước tao nhã thong dong xuống cầu thang.
Tô Chi Niệm giống như là sớm đoán được cô sẽ tới đây sớm như vậy, không bất ngờ chút nào, chờ đến khi cô đổi dép xong, mới mở miệng: "Ăn bữa sáng chưa?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu.
"Đối diện tiểu khu, mới mở một cửa hàng bữa sáng, mùi vị cũng không tệ, đi qua ăn một chút?"
Tống Thanh Xuân nghĩ một lát: "Vâng."
Tô Chi Niệm không nhanh không chậm đổi giày, lấy chìa khóa xe, kéo cửa ra, cùng đi ra với Tống Thanh Xuân.
Anh thân sĩ kéo cửa ra thay cô, chờ đến sau khi cô ngồi xong, giống như thường ngày, cúi người chăm sóc cài dây an toàn cho cô.
Cửa hàng bữa sáng ở đối diện tiểu khu, chỉ năm phút, liền đến mục tiêu.
Bữa sáng là Tô Chi Niệm gọi, hai phần cháo gạo kê, bốn cái bánh bao, còn có một phần tương củ cải muối chua ngọt ngon miệng.
Lúc sắp ăn xong, Tô Chi Niệm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, hỏi: "Hôm nay có thể xin phép nghỉ không?"
Tống Thanh Xuân húp một ngụm cháo gạo kê, rồi mới đáp: "Có thể."
"Vậy chờ lát nữa anh dẫn em đi một nơi?"
Không phải nói tới bàn chuyện về đứa bé ư? Vì sao chậm chạp không nhắc tới? Tống Thanh Xuân hơi chần chờ một lát, mở miệng, nói: "Vâng."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, không nói chuyện nữa, Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho trưởng đài, xin phép nghỉ.
Ăn xong bữa sáng, Tô Chi Niệm tính tiền, sau khi ra ngoài, Tô Chi Niệm không sốt ruột bảo Tống Thanh Xuân lên xe, mà là quẹo đến trong siêu thị gần đó, mua mấy bình nước ném đến chỗ ngồi phía sau xe.
Mấy ngày nay thời tiết Bắc Kinh càng lúc càng ấm áp, trong xe đã không dùng đến máy sưởi, Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế cạnh tài xế, cảm thấy bên trong xe có chút ngột ngạt, hạ cửa sổ xe xuống.
Con đường có chút ùn tắc, xe vừa đi vừa dừng, qua hơn nửa tiếng, mới thông thuận lên, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, lưu ý một chút, phát hiện Tô Chi Niệm đây là lái xe, mang cô tới ngoại thành.
Tống Thanh Xuân rất hiếu kỳ Tô Chi Niệm đây là mang mình đi nơi nào, cô nhiều lần động môi, muốn hỏi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Tô Chi Niệm lái xe rất vững vàng, tối hôm qua cô không thế nào ngủ ngon, dựa vào ở trên lưng xe, nhắm mắt lại chợp mắt.
Tô Chi Niệm xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn qua Tống Thanh Xuân, điều chính lưng ghế ngồi của cô thấp xuống một chút, để cho cô nằm càng thoải mái.
Tống Thanh Xuân mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Tô Chi Niệm một cái, sau đó liền rơi vào trong giấc mộng.
Lúc cô tỉnh lai, xe Tô Chi Niệm đúng lúc đến mục tiêu, đang giảm tốc độ dừng xe.
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, ngoài trừ một cửa sắt nhẵn bóng, cũng không còn dấu hiệu nào khâc, mắt cô đầy kinh ngạc nhíu mày, quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Đến rồi?"
"Đến rồi." Tô Chi Niệm dừng xe xong, đẩy cửa xe ra, dẫn đầu xuống xe trước, sau đó liền vòng qua đầu xe, mở cửa xe bên này của Tống Thanh Xuân ra.
Tống Thanh Xuân chần chờ một chút, cởi dây an toàn ra, xách túi, cũng đi xuống xe theo.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trực tiếp dắt tay Tống Thanh Xuân, đi về phía cửa sắt.
Không có chuông cửa, Tô Chi Niệm chỉ có thể giơ tay lên, dùng sức lắc cửa sắt hai cái, qua khoảng năm phút, mới có một phụ nữ trung niên chạy tới, mở cửa.
Có lẽ Tô Chi Niệm từng liên lạc trước với người phụ nữ trung niên đó, sau khi báo tên của mình, người phụ nữ trung niên đặc biệt nhiệt tình dẫn Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm vào trong sân.
Sau khi vào sân, rẽ ngoặt một cái, Tống Thanh Xuân liền nhìn thấy trong sân ngồi bảy tám đứa bé, lớn cũng chỉ là bộ dáng bảy tám tuổi, nhỏ thì chỉ mới hai ba tuổi.
Bình thường khi trẻ con tụ tập cùng một chỗ, thường đều sẽ tranh cãi rất ầm ĩ, nhưng mà những đứa bé kia rất kỳ quái, hoàn toàn không có tinh thần phấn chấn của trẻ con.
Đến gần một chút, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng, những đứa bé kia đều là không kiện toàn, có rất nhiều đứa đần độn ngồi chảy nước miếng, có rất nhiều đứa thì tay chân dị dạng.
Tống Thanh Xuân bất giác nghiêng đầu, nhìn Tô Chi Niệm một cái, Tô Chi Niệm giống như biết nghi hoặc trong đáy lòng cô, quay đầu, cho cô đáp án: "Những đứa bé này, đều là những đứa bé có vấn đề bẩm sinh."
Người phụ nữ trung niên nghe được tiếng nói của Tô Chi Niệm, quay đầu, nở nụ cười thân thiện với Tống Thanh Xuân: "Tôi nghe Tô tiên sinh nói, cô là ký giả? Hôm nay cô tới đây, là muons tìm hiểu một chút tình huống đứa bé bị dị dạng bẩm sinh, đúng không?"
Cô nói muốn tới đây tìm hiểu những chuyện này khi nào? Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm một cái, cô biết là anh an bài, cô không vạch trần lời nói dối của anh, mỉm cười gật đầu với người phụ nữ trung niên một cái.
Người phụ nữ trung niên vừa dẫn Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân đi vào trong, vừa giới thiệu với Tống Thanh Xuân: "Viện này là một người tốt bụng tin phật bỏ vốn xây, những đứa bé trong viện này, toàn bộ đều là bị vứt bỏ, nguyên nhân là lúc bọn chúng sinh ra, liền có chỗ thiếu hụt bẩm sinh."
"Giống như đứa bé này, thằng bé tên Mao Mao, năm nay năm tuổi, lúc mẹ nó mang thai, nó liền được kiểm tra ra có vấn đề, nhưng bởi vì là bé trai, khăng khăng muốn sinh, kết quả sau khi sinh ra, thiếu hụt chân bẩm sinh, không thể đi lại, không có năng lực tự chủ, nếu như không có người ở bên cạnh, nó sẽ tiểu ở trên người. Lúc mới đầu, cha và mẹ nó cũng rất chăm sóc nó, nhưng thời gian lâu dài, năng lực kinh tế không theo kịp, liền bắt đầu sinh ra mâu thuẫn, về sau cha mẹ nó liền ly hôn, mà nó liền bị cha nó vô tình ném ở cổng sân của chúng tôi."
"Cô bé tên Tiểu Đan, năm nay bảy tuổi, mẹ nó là bị chú của mẹ cô ta cưỡng gian, khiến cho lúc đó tuổi còn nhỏ, không biết dùng phương pháp tránh thai và nạo thai, sau khi sinh nó ra, không đủ năng lực bẩm sinh, hiện tại thoạt nhìn nó rất tốt, nhưng thật ra chỉ số thông minh còn không bằng đứa bé một tuổi, không biết nói chuyện, sẽ không ăn cơm, cũng không nhìn rõ người khác."
"Còn có đứa bé này..."
Người phụ nữ trung niên lần lượt đều giới thiệu từng đứa bé trong viện cho Tống Thanh Xuân.
Phía sau mỗi một đứa bé, đều là một câu chuyện chua xót khác nhau, nhưng câu chuyện của bọn họ, đều có một điểm giống nhau, chính là toàn bộ những đứa bé này đều là có vấn đề bẩm sinh.
"Tống tiểu thư, nếu như lúc cô muốn làm tin tức đưa tin, nhất định phải đề cập cho người trong xã hội này biết, nếu như lúc kiểm tra thai, tra ra đứa bé có vấn đề, hoặc là họ hàng gần, ngàn vạn phải phá bỏ đứa bé, đừng sinh hạ ra, rất nhiều người cho rằng bọn họ là một lòng cha mẹ yêu con không giới hạn, nhưng tôi nói cho cô biết, lòng cha mẹ yêu con không giới hạn không bù được hiện thực tàn nhẫn."
"Trong cái xã hội này, dù chỉ là người tàn tật, cũng đã không thể hưởng thụ yêu đương khỏe mạnh bình thường, càng huống chi trí lực không đủ hoặc là dị dạng bẩm sinh?"
"Tám mươi phần trăm đứa bé có vấn đề bẩm sinh, kết quả cuối cùng, là bị vứt bỏ, có vài đứa vừa sinh ra, liền bị ném vào núi lớn không một bóng người, mặc kệ sống ૮ɦếƭ."
"Thật sự trên thế giới này, có cha mẹ tốt, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc đứa bé có vấn đề của mình, nhưng phải biết, bọn họ ૮ɦếƭ rồi thì sao? Ai sẽ chăm nom đứa con?"
"Chị Dương, không tốt, không tốt, Tiểu Đóa lại phát điên rồi!" Lời của người phụ nữ trung neien còn chưa nói hết, trong phòng liền chạy ra một cô gái, nôn nóng kêu gào với bà ấy.
Người phụ nữ trung niên vội vàng im lặng, nói câu "Xin lỗi" với Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm, liền vội vàng chạy vào trong nhà.
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ một lát, nhịn không được bước bước chân, cũng vội vàng đi theo, cô vừa bước vào trong phòng, liền nhìn thấy một cô bé bộ dạng sáu bảy tuổi, cầm lấy đầu, dùng sức đánh lên trên vách tường.
Trên trán cô bé, đã bị va đến máu tươi giàn giụa, nhưng mà cô bé lại giống như là không cảm giác được đau đớn, liều mạng tiếp tục ᴆụng vào.
Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Dương và cô gái trẻ tuổi chạy ra gọi kia, hai người cùng đi ngăn cản cô bé đó, nhưng cô bé đó lại giống như là là điên rồi, vùng vẫy, lắc lư đầu của mình, còn nghĩ muốn đi ᴆụng vào tường, thẳng đến khi cô gái trẻ tuổi trẻ tiêm cho cô bé một mũi thuốc an thần, cô bé mới mơ màng ngủ thi*p đi.
Chị Dương băng bó trán cho cô bé xong, mới nói câu "Thực xin lỗi" với Tống Thanh Xuân đứng ở một bên, sau đó dẫn cô đi ra khỏi phòng.
"Tiểu Đóa này, vừa rồi tôi quên nói với cô, cha mẹ con bé là anh em ruột."
Một câu nói của chị Dương, khiến cho màu máu trên mặt Tống Thanh Xuân đột nhiên rút hết, hàm răng cô run rẩy một hồi lâu, mới phát ra tiếng: "Con bé thường xuyên như vậy sao?"
"Đúng vậy, giờ còn may là ban ngày, chúng tôi đều canh giữ con bé, nhìn thấy con bé phát điên, còn có thể ngăn chặn, có lúc buổi tối, con bé phát điên lên, đều có thể ᴆụng ngất chính mình..."
Sau đó chị Dương nói cái gì, Tống Thanh Xuân đều không nghe vào trong lòng được một chữ.
Cô chỉ biết, lúc mình phục hồi tinh thần lại, Tô Chi Niệm đã ôm bờ vai cô, dẫn cô ra viện phúc lợi vứt bỏ toàn bộ những đứa bé dị dạng này.
Sắc mặt Tống Thanh Xuân tái nhợt ngồi trên xe, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, Tô Chi Niệm giống như cô, bảo trì trầm mặc, lái xe về trong thành phố.
Mãi cho đến khi lái vào Tứ Hoàn trong thành phố, Tống Thanh Xuân mới phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người ở trong viện phúc lợi vừa rồi, cô theo bản năng đặt tay ở trên bụng, cô chuyển mắt một lúc lâu, mới chậm rãi rủ mí mắt xuống, sau đó tầm mắt liền rơi ở trên túi văn kiện chẳng biết Tô Chi Niệm đặt ở trên đầu gối mình từ lúc nào.
Tống Thanh Xuân nhăn mày lại, sau một lát, mới cầm túi lên, cởi bỏ miệng túi đóng kín.
Đập vào mắt, là hai tấm vé máy bay, cô và Tô Chi Niệm, từ Bắc Kinh bay đến Thượng Hải, ngoại trừ những thứ này, còn có một phần đơn nhập viện, bệnh viện nhân dân Thượng Hải, phẫu thuật là nạo thai, ngày là thứ Tư tuần sau.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mấy chữ "phẫu thuật nạo thai" này một lúc lâu, mới phản ứng được điều này đại biểu cái gì, sau đó nước mắt liền không có dấu hiệu nào từ đáy mắt cô, tách tách tách rơi xuống.
Cô không biết mình rốt cuộc là đang sợ hãi, hay là đang tức giận, trong Ⱡồ₦g иgự¢ không hiểu ra sao cả liền dâng lên một ngọn lửa, cô quay đầu, trừng Tô Chi Niệm đang lái xe, răng trên răng dưới run lẩy bẩy mở miệng nói: "Tô Chi Niệm, anh đây là nói chuyện với em sao? Anh đã sớm tính toán xong, đúng kohong? Từ đầu an hđã không nghĩ tới tôn trọng ý kiến của em, tất cả những chuyện hôm này, đều đã có chuẩn bị sẵn, đúng không?"
Đối mặt với chất vấn của Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm mấp máy môi, không sốt ruột mở miệng, mà là trước muốn lái xe đến ven đường, sau khi ngừng xong, mới quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân: "Đình Đình, em đừng kích động, em cũng nhìn thấy, những đứa bé kia rất đáng thương, chẳng lẽ, em muốn sau khi con của chúng ta sinh ra, cũng đáng thương giống như bọn chúng sao?"
Không nhắc đến những đứa bé kia thì còn tốt, nhắc tới những đứa bé kia, cảm xúc của Tống Thanh Xuân liền trở nên càng kịch liệt.
Cô không phải không thừa nhận, Tô Chi Niệm mang cô đi xem những đứa bé kia, đích xác dao động tâm luôn rất muốn giữ lại đứa bé trong bụng kia.
Nhưng mà, thân là một người mẹ, cô càng không làm được chuyện giơ tay chém xuống Gi*t ૮ɦếƭ con của mình...
Loại muốn hay không muốn này, đày đọa khiến toàn thân cô đều run rẩy lên theo, cô bỗng nhiên trở nên hơi tức giận Tô Chi Niệm, tức Tô Chi Niệm có thể dùng một động tác dễ như trở bàn tay như vậy, trực tiếp đâm vào trong nội tâm của cô, đánh vỡ kiên định của cô.
Tống Thanh Xuân biết rõ, lời nói của Tô Chi Niệm có đạo lý, nhưng trong Ⱡồ₦g иgự¢ giao chiến, khiến cho cô mở miệng, chính là phản bác lời nói của Tô Chi Niệm: "Vậy anh làm sao biết, con chúng ta sinh ra liền nhất định đáng thương như vậy? Con anh em ruột sinh ra, xác suất dị dạng rất lớn, nhưng không phải là trăm phần trăm, lỡ như đứa bé trong bụng em là tốt, vậy anh nói như thế nào?"
"Đình Đình, em cũng biết là lỡ như, sao em có thể xác định, chúng ta có thể là một phần vạn may mắn kia?"
"Vậy sao anh có thể biết chúng ta không phải là một phần vạn may mắn kia? Lại nói, em có thể chờ, chờ thai nhi trong bụng em lớn một chút, nhìn xem có phải có dị dạng hay không, đến lúc đó nếu như thật không có may mắn như vậy, vậy lúc đó em phá thai cũng giống nhau thôi!"
"Không thể!" Vừa rồi Tô Chi Niệm còn trò chuyện ôn hòa với Tống Thanh Xuân, ngữ khí bỗng chốc trở nên nghiêm khắc lên: "Đình Đình, em nghe đây, anh sẽ tuyệt đối không đáp ứng phương pháp này, em và anh đều rõ ràng, phá thai tổn thương thân thể, nhưng ở hai tháng đầu mang thai, phá bỏ đứa bé sẽ tổn thương cơ thể người mẹ ít nhất, theo thai nhi càng lúc càng lớn, lúc làm giải phẩu nạo thai, nguy hiểm cho cơ thể người mẹ cũng sẽ gia tăng tương đối, mà thai nhi có dị dạng hay không, đại đa số đều là trong giai đoạn cuối mang thai mới có thể thấy được, thậm chí có khi sinh ra xong mới biết được, anh sẽ tuyệt đối không để cho em mang thai đến giai đoạn cuối, phát hiện thai nhi có vấn đề, lại đi làm phẫu thuật đâu! Quá nguy hiểm, không thể!"
Dừng một chút, Tô Chi Niệm lại cường thế bổ sung một câu: "Anh có thể không cần đứa bé, nhưng mà em, anh đều sẽ không để cho em chịu đựng một chút xíu nguy hiểm nào đâu! Cho nên ý nghĩ này, em nghĩ cũng đừng nghĩ! Tuyệt đối không thể, không có cửa đâu!"
Tô Chi Niệm kiên quyết, khiến cho Tống Thanh Xuân trở nên càng nóng nảy: "Dù có nguy hiểm, đó cũng là em nguy hiểm, càng huống chi, anh không phải em, anh không thể làm quyết định thay em, chuyện của em, em muốn tự làm chủ, dù sao thứ tư tuần sau em cũng không đi Thượng Hải nạo thai đâu! Muốn đi anh tự mình đi! Muốn làm hung thủ Gi*t người anh tự mình làm! Đánh ૮ɦếƭ em cũng sẽ không đi!"
"Đình Đình, anh biết em khổ sở, anh cũng rất khổ sở, nhưng chúng ta không thể dùng khổ sở làm tùy hứng!"
"Em không phải tùy hứng, Tô Chi Niệm, con không có ở trong bụng của anh, anh không hiểu, vì đứa bé này, em bằng lòng dùng sinh mệnh em đi đánh cuộc!" Nước mắt chảy xuôi của Tống Thanh Xuân càng mãnh liệt hơn, cô giống như là đang nói cho chính mình, rất chắc chắn, lại thêm một câu: "Em mặc kệ, hiện tại em nhất định muốn giữ đứa bé này, em chính là muốn đánh cuộc một lần! Cho dù ૮ɦếƭ, em cũng muốn đánh cuộc!"
"Vậy anh thì sao?" Nếu so sánh với ngữ khí kịch liệt của Tống Thanh Xuân, âm điệu của Tô Chi Niệm, có vẻ đặc biệt nhỏ nhẹ: "Đình Đình, em vì đứa bé này, bằng lòng đi ૮ɦếƭ, vậy anh thì sao? Em có nghĩ cho anh không, anh có thế mất đi bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể mất đi em."
Một câu nói qua loa của Tô Chi Niệm, khiến cho cảm xúc kích động của Tống Thanh Xuân, trong phút chốc liền yên tĩnh trở lại.
"Đình Đình, vào một khắc anh biết em mang thai, em biết anh oán trách chính mình bao nhiêu khong? Anh oán anh lúc trước đã quá xúc động, oán anh ngày hôm sau không nghĩ dặn em uống thuốc, hiện giờ trên người em chịu đựng những ђàภђ ђạ không nên chịu đựng này, đều là anh cho, anh đã khiến cho em tổn thương, anh không thể tiếp tục để cho em lại tổn thương nữa."
"Đứa bé này, hiện tại phát bỏ, em sẽ đau, sẽ rất đau, nhưng sau đó, sẽ luôn tốt hơn, tốt hơn sau khi để thai nhi có vấn đề sinh ra, sẽ ђàภђ ђạ cả đời."
"Đình Đình, anh thừa nhận anh không yêu đứa bé này như em, bởi vì đối với anh mà nói, em còn muốn quan trọng hơn nó rất nhiều, nếu như để cho anh lựa chọn, anh sẽ không chút do dự lựa chọn em, vứt bỏ nó."
"Cho nên, Đình Đình, anh thật không làm được, biết rõ hiện tại em quyết định là sai, còn theo em tiếp tục sai, anh không muốn nhìn thấy cả đời của em đều thống khổ vì một đứa bé không khỏe mạnh."
"Thứ Tư tuần sau, anh theo em đi Thượng Hải, đó không phải Bắc Kinh, không có ai biết được, toàn bộ hành trình anh đều sẽ theo bên cạnh em... Chúng ta phá bỏ đứa bé này, được không?"
Cuối cùng Tống Thanh Xuân nhịn không được khóc ra tiếng, cô rõ ràng cảm giác được tâm mình chấn động rất lợi hại, mỗi một câu của anh, cô liền giống như bị người đâm một dao, đau đớn sắc bén một chút.
Thời điểm trước kia, cô luôn nghe người ta nói, tình mẹ rất vĩ đại, nhưng cô không hề biết, rốt cuộc tình mẹ vĩ đại tới mức nào, thẳng đến lúc này, cô mới rõ ràng, tình mẹ vĩ đại ở chỗ có thể vì đứa con, vô tư hiến dâng ra tất cả.
Cũng giống như hiện tại, cô biết, Tô Chi Niệm nói đều rất đúng, cô nên phải làm theo lời anh nói, nhưng cô chính là không gật đầu đáp ứng đề nghị của anh được, ngược lại, đáy lòng cô giãy giụa rất lâu, liền lắc đầu với anh.
Tô Chi Niệm nắm tay Tống Thanh Xuân, cảm giác được đáy lòng cô dao động, nắm bắt cơ hội, vừa khuyên vừa dụ: "Đình Đình, nếu như em thật thích trẻ con, chúng ta có thể nhận nuôi..."
"Trẻ con, đều là nuôi dưỡng mới thân thiết, cũng không nhất định phải là ruột thịt, mới sẽ thân thiết..."
"Cho nên, đừng vì đứa bé này, dùng tính mạng của mình đi đánh cuộc, được không?"
"Em phải biết, nếu như em có chuyện không may gì, anh khẳng định cũng sẽ sống không nổi theo... Cho nên, coi như vì anh..."
Tống Thanh Xuân giống như là điện giật, phản ứng đặc biệt kịch liệt bỗng nhiên vẫy tay, hất tay Tô Chi Niệm ra.
Cô sợ chính mình nói chuyện với anh như vậy nữa, thật sự sẽ gật đầu đáp ứng anh không cần đứa bé này.
Vào lúc Tô Chi Niệm còn chưa phản ứng kịp rốt cuộc cô muốn làm những gì, cô đã nhanh chóng cởi dây an toàn, sau đó đẩy cửa xe ra, lung tung xách túi, vội vàng chạy xuống xe.
"Đình Đình!" Tô Chi Niệm hô gọi một tiếng tên của Tống Thanh Xuân, luống cuống tay chân cởi dây an toàn, vội vàng nhảy xuống xe theo.
Anh vừa đuổi theo cô mấy bước, cô đã kéo cửa một chiếc xe taxi ra, chui vào trong.
Tô Chi Niệm vội vàng quay trở lại, lái xe của mình, chờ đến khi anh đuổi đến đường cái, xe taxi Tống Thanh Xuân đón kia, đã sớm chìm ngập trong dòng xe cộ.
Anh vừa điều khiển xe, lái về phía xe taxi, vừa tập trung tinh thần tìm kiếm âm thanh của cô trong một mảnh tạp âm, nhưng cô rất an tĩnh, an tĩnh đến mức anh đều không tìm được một chút âm thanh.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cô, điện thoại của cô, biểu hiện đã tắt máy.