ÔM MỘT CÁI
Trình Thanh Thông đứng ở chỗ cách sau lưng Tô Chi Niệm một mét, cung cung kính kính mở miệng: "Tô tổng, mọi người vẫn đang chờ ngài vào họp."
"Ừ..." Giống như vừa rồi, Tô Chi Niệm bảo trì trầm ổn, khẽ lên tiếng, chỉ là giọng nói mới nói được một nửa, âm điệu liền mang theo vui sướng không có khống chế được.
Trình Thanh Thông có chút kỳ quái đánh giá Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm vội vàng ngậm miệng, im bặt, vừa bước bước chân vượt qua Trình Thanh Thông, đi tới phòng họp, vừa dùng sức nuốt nuốt nước miếng một cái, muốn đè ép tiếng cười không khống chế được phát ra của mình, kết quả ngược lại sặc đến chính mình, Tô Chi Niệm dùng sức mím môi, bảo trì hình tượng cao quý trước sau như một, không để cho mình chật vật ho khan ra tiếng, chưa đầy một lát, mặt trắng nõn tuấn dật của anh liền bị ngộp đến đỏ rực.
"Tô tổng?" Trình Thanh Thông nhìn tới điện thoại di động bị Tô Chi Niệm để lại ở trên mặt đất, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở Tô Chi Niệm một chút.
Tô Chi Niệm cho rằng chính mình bị nhìn ra khác thường, không để ý đến tiếng gọi của Trình Thanh Thông, bước chân càng nhanh hơn một chút.
"Tô tổng?" Trình Thanh Thông lại hô một tiếng, thấy Tô Chi Niệm không có dấu vết dừng lại, chỉ đành cúi người xuống, nhặt điện thoại di động lên, giẫm giày cao gót, cạch cạch cạch một đường chạy chậm đuổi theo.
Tô Chi Niệm nghe được tiếng bước chân gấp gáp của Trình Thanh Thông, cũng bước càng gấp bước chân của mình theo, ở trong công ty anh, đâu đâu cũng có nhân viên, Trình Thanh Thông có thể chạy chậm, nhưng anh không thể, mắt thấy tiếng bước chân của Trình Thanh Thông đều đã đuổi tới bên cạnh anh, Tô Chi Niệm thẹn quá hóa giận chợt dừng bước lại, quay đầu, vừa định răn dạy Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông liền giơ điện thoại di động đến trước mặt anh: "Tô tổng, điện thoại di động của ngài rơi rồi."
Lời nói đến bờ môi của Tô Chi Niệm, bị một câu nói thở hồng hộc của Trình Thanh Thông, hung bạo ngăn ở trong cổ họng, anh ngừng vài giây, mới mặt lạnh dùng mũi "Hừ" một tiếng. Trình Thanh Thông vô duyên vô cớ bị hừ lạnh, khuôn mặt vô tội đứng ở chỗ cũ, đáy lòng thấp thỏm không thôi.
Gần đây cô giống như không có làm sai chuyện gì mà...
Cửa đóng lại của phòng họp bị kéo ra lần nữa, Tô Chi Niệm lùi ra từ bên trong.
Trình Thanh Thông bị dọa đến vội vàng ngừng thở, toàn thân phòng bị nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Theo từng bước chân Tô Chi Niệm đi về phía cô, phía sau lưng Trình Thanh Thông, dâng lên một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.
Khí tràng của Tô Chi Niệm vẫn luôn cường đại, khi anh đứng ở trước mặt cô, Trình Thanh Thông cảm thấy tim của mình đều đã ngừng nhảy lên.
"Cô không cần đi họp ..."
Mắt Trình Thanh Thông đột nhiên liền mở đến lớn nhất, không cho cô đi họp, đây là ý tứ đuổi cô sao? Chẳng lẽ chuyện cô phá rối hôn sự của Tống tiểu thư, đại BOSS đã biết rồi ư?
Nên tới sẽ luôn phải tới, lúc trước khi cô làm chuyện kia, liền nghĩ đến chính mình sẽ bị đuổi đi...
Trình Thanh Thông im lặng không tiếng động mím môi một chút, hơi cúi tầm mắt xuống dưới, che lại ảm đạm nơi đáy mắt, sau đó âm điệu lãnh đạm của Tô Chi Niệm lại truyền tới đây: "... Cô giúp tôi đi Tân Quang Thiên Địa làm chút chuyện, chờ lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô..."
Dừng một chút, Tô Chi Niệm bổ sung: "... Sau đó trực tiếp đưa những thứ đó đến Kim Lăng, đặt trước một phòng bao, để ở trong phòng, vậy cô liền có thể tan tầm ."
Tô Chi Niệm dặn dò xong, không có dừng lại chút nào, liền xoay người, quay trở lại phòng họp.
Theo cửa phòng họp đóng lại lần nữa, Trình Thanh Thông nhắm mắt lại, vỗ Ⱡồ₦g иgự¢ kinh hoàng khi*p sợ của mình, dùng sức thở sâu mấy hơi, mới lấy lại tinh thần.
Lúc Tống Thanh Xuân đến "Kim Lăng", Tô Chi Niệm đã chờ ở trong phòng khách.
Phục vụ đẩy cửa ra, Tô Chi Niệm ngồi trên ghế gỗ lim khắc hoa, liền theo tiếng quay đầu sang, khi anh thấy Tống Thanh Xuân mặc trang phục thoải mái và giày đế bằng, mi tâm nhẹ nhăn một chút.
Tống Thanh Xuân luôn rất thích xinh đẹp, rất ít mặc tùy tiện ra cửa như vậy... Tô Chi Niệm giống như là đột nhiên bị dừng hình ảnh, vẫn chờ đến khi Tống Thanh Xuân vào phòng bao, cửa được phục vụ đóng lại lần nữa, anh mới mở miệng hỏi: "Sao hôm nay lại mặc tùy ý như vậy?"
Tống Thanh Xuân là bởi vì có thai, mới đổi lại những bộ quần áo trói buộc trong ngày thường, cô hoàn toàn không nghĩ tới khi Tô Chi Niệm nhìn thấy mình, câu đầu tiên lại sẽ là hỏi về vấn đề như vậy.
Chuyện cô màng thai... Cô còn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào...
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới dùng ngữ điệu nhẹ nhàng đáp: "Thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi phong cách thôi."
Không biết có phải là do có tật giật mình không, Tống Thanh Xuân vì che giấu đáy lòng thấp thỏm của mình, vừa thản nhiên đi đến trước bàn ăn, vừa cười hỏi: "Sao vậy? Không đẹp mắt sao?"
"Không." Tô Chi Niệm lắc đầu, đứng lên, vòng qua bàn ăn, giúp Tống Thanh Xuân kéo một cái ghế dựa cồng kềnh ra, chờ sau khi cô ngồi xuống, mới trở ngồi lại trên chỗ ngồi của mình, thuận tay đưa thực đơn cho Tống Thanh Xuân, sau đó nhìn cô cúi đầu lật xem thực đơn, lại đáp một câu: "Mặc như vậy có vẻ rất nhỏ."
Khi phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, từ hình dung có vẻ rất nhỏ như vậy, liền thành một khen ngợi rất khiến người vui.
Tống Thanh Xuân cũng không ngoại lệ, cô nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, lập tức nét mặt tươi cười như hoa, vừa nhấn chuông gọi, còn vừa lòng tham không đáy giương mắt nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, làm ra vẻ không vui lòng, vẻ mặt đau khổ nói: "Anh là đang gián tiếp mắng em già sao?"
"Không có." Tô Chi Niệm vội vàng giải thích, giọng nói trầm thấp thuần hậu: "Anh là nói em như vậy, giống như là học sinh cao trung."
Mặt mày Tống Thanh Xuân cong càng xán lạn, nói khoác không ngượng nói một câu với Tô Chi Niệm: "Cám ơn."
Sau đó liền gọi thức ăn với nữ phục vụ đi vào.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không biết đứa bé trong bụng mình sẽ giữ lại hay là phá bỏ, nhưng lúc cô gọi thức ăn, vẫn bất giác chú ý rất nhiều, gọi tất cả là món thanh đạm dinh dưỡng.
Tống Thanh Xuân khép thực đơn lại, chú ý đến Tô Chi Niệm đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô: "Gọi xong rồi?"
"Đúng vậy." Tống Thanh Xuân thoải mái hào phóng khẽ gật đầu, đưa thực đơn cho Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nhận lấy thực đơn, tùy ý lật hai cái, sau đó liền tìm gọi những món Tống Thanh Xuân thích ăn nhất, vừa gọi, còn vừa hỏi thăm ý kiến của Tống Thanh Xuân một chút, không nghĩ tới lại đều bị cô lắc đầu, bác bỏ.
Tô Chi Niệm nhíu mày, điều tra nghiên cứu nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, đưa thực đơn cho người phục vụ ở một bên, lúc nhận menu rượu, tự nhiên lên tiếng hỏi Tống Thanh Xuân quen uống chút rượu đỏ khi tới Kim Lăng một câu: "Laffey?"
Đầu Tống Thanh Xuân càng lắc giống như trống bỏi: "Không muốn, em muốn uống nước lọc."
Người tới "Kim Lăng", bình thường không uống rượu, chính là trà, gần như không có ai muốn nước lọc, sau khi Tống Thanh Xuân nói xong, nữ phục vụ liền sững sờ.
Tống Thanh Xuân thấy nữ phục vụ hờ hững lạnh nhạt, nhăn mày lại: "Không thể được sao?"
Nữ phục vụ quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Chi Niệm, ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú thật sâu vài giây, hơi gật đầu một cái, nữ phục vụ mới mang theo mỉm cười, khuôn mặt cung kính đáp với Tống Thanh Xuân: "Có thể, Tống tiểu thư."
Sau khi nữ phục vụ rời đi, trong phòng ăn rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ sát đất bên cạnh bàn ăn, đúng lúc là đèn đuốc vạn nhà, cảnh đêm đẹp nhất của thành Bắc Kinh, huy hoàng tương ánh, xinh đẹp rối tinh rối mù.
Một tay Tống Thanh Xuân chống cằm, nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ một lát, quay đầu, đúng lúc bắt gặp Tô Chi Niệm cúi người, không biết nhìn cái gì dưới bàn cơm.
Tống Thanh Xuân hiếu kỳ nghiêng đầu một chút, bị tấm ván gỗ dưới bàn đúng lúc ngăn trở tầm mắt, cô chỉ đành mở miệng: "Sao vậy?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, cúi người, tiếp tục giằng co trên bàn ăn một lát, sau đó ngồi thẳng người, đẩy một cái hộp rất tinh xảo đến trước mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một cái: "Cho em?"
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, Tống Thanh Xuân nhận lấy món quà, tháo dỡ đóng gói ở ngay trước mặt anh, nhìn thấy một dây chuyền tinh xảo xinh đẹp nằm ở bên trong, là nhãn hiệu Dior.
Tống Thanh Xuân vừa mới chuẩn bị hỏi Tô Chi Niệm đang yên lành, sao lại tặng quà cho cô, liền có thêm một hộp quà lớn hơn, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt cô.
Lần này Tống Thanh Xuân không lên tiếng, buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Chi Niệm một lát, tiếp tục tháo dỡ hộp quà, lần này bên trong nằm là một túi xách của Chanel, Tống Thanh Xuân vừa nhìn liền nhận ra được, đó là túi có số lượng hạn chế của Chanel mới tung ra vào mùa xuân.
Sao Tô Chi Niệm lại tặng cô dây chuyền, còn tặng túi xách cho cô?
Nghi hoặc trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, lại có một hộp quà càng lớn hơn bày ở trước mặt cô.
Cô giống như là bị chấn động đến đần độn , chớp mắt nhìn Tô Chi Niệm một hồi lâu, mới lại dỡ bỏ đóng gói ra.
Đầu tiên đập vào tầm mắt là ba chữ tiếng Anh YSL, mở nắp ra, Tống Thanh Xuân nhìn thấy son môi sắp hàng chỉnh tề, Tống Thanh Xuân đếm lần lượt, gần như là bao gồm tất cả màu sắc của YSL.
Anh mua cho cô nhiều son như vậy làm cái gì, cô dùng không hết, cũng không thường dùng... Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, lúc vừa mới chuẩn bị đi chất vấn Tô Chi Niệm, liền nhìn thấy anh giống như là ảo thuật, lấy từ dưới bàn ra một cái hộp chữ nhật càng lớn hơn.
Hộp có chút nặng, Tô Chi Niệm dùng hai tay, ôm đặt ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân mở nắp chất gỗ ra, đập vào mắt chính là một bó hoa hồng phấn kiều diễm ướƭ áƭ.
Túi Chanel số lượng hạn chế, dây chuyền Dior, son môi YSL, hoa hồng hồng nhạt...
Đây là vào trước đó không lâu, cô vì giúp Đường Noãn, mê hoặc Hoàng phu nhân, thuận miệng nói một mình diễn trò với Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân há to miệng, có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Người đàn ông một thân tao nhã dựa vào ở trên ghế, đèn treo màu sắc cổ xưa trên đỉnh đầu, chiếu ra ánh sáng màu vàng ấm, chiếu lên người anh một thân lộng lẫy.
Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm, không dời tầm mắt đi, đáy lòng kinh diễm, hiện ra một vòng một vòng bất an.
Cô là sợ sau khi phát sinh tranh chấp với Hoàng phu nhân, tổn thương đến chính mình, sau đó tổn thương đến đứa bé trong bụng, cho nên mới tạm thời nghĩ một phương pháp như thế, lợi dụng Tô Chi Niệm, ở trước mặt Hoàng phu nhân, giả vờ âи áι, khoe khoang hạnh phúc, để bà ta cho rằng chính mình rất trân quý với Tô Chi Niệm, nhìn mặt mũi Tô Chi Niệm nhường cô một bước.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới, ý đồ riêng của cô, đổi lấy lại là tràn ngập thật lòng của anh.
Những món quà tinh mỹ đắt tiền này, giống như một cái tát vang dội, hung hăng ném lên trên mặt Tống Thanh Xuân, khiến cho cô hổ thẹn cúi đầu xuống.
Tuy rằng không phải cô cố tình, nhưng cuối cùng cô lại ỷ vào yêu thích của anh, bắt nạt anh.
Hơn nữa còn là vì Đường Noãn - một người cô chán ghét nhất, ở dưới tình huống anh không biết chút gì, coi anh như công cụ...
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, trong Ⱡồ₦g иgự¢ càng ấm ức.
Lúc anh mua quà cho cô, đáy lòng nghĩ cái gì?
Anh nghe cô ở trong điện thoại, thân mật gọi anh là Chi Niệm như vậy, đáy lòng sẽ lại nghĩ cái gì?
Có phải anh rất vui vẻ hay không? Nhưng mà, nếu anh biết, những vui vẻ kia, thật ra chỉ là một tuồng diễn kịch của cô, anh sẽ thất vọng bao nhiêu?
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục đi suy đoán tâm tình của Tô Chi Niệm, cô cảm thấy иgự¢ của mình ngột ngạt đến sắp không thở được.
"Sao vậy?" Tô Chi Niệm phát hiện được sự khác thường của cô, ngữ điệu trầm thấp ôn nhu hỏi.
Anh càng ôn nhu với như vậy, Tống Thanh Xuân liền càng hổ thẹn, đầu của cô càng cúi thấp hơn.
Giữa Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân, cách tấm ván gỗ, anh không có cách nào ᴆụng chạm thân thể của cô, không biết đáy lòng cô nghĩ cái gì.
Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu tóc của cô một lát, sau đó tầm mắt liền rơi ở trên đống quà tặng bày ra trước mặt cô.
Là những món quà này không khiến cho cô vui vẻ sao? Hình như sau khi nhìn thấy những món quà này, cô mới biến thành bộ dáng như vậy...
"Không thích những món quà này à?" Ngữ điệu của Tô Chi Niệm càng trở nên mềm mại hơn.
Không biết có phải là do mang thai không, mấy ngày này cảm xúc của Tống Thanh Xuân nhấp nhô dao động đặc biệt lớn, cô không phải người quá cảm tính, nhưng khi nghe được tiếng nói kiên nhẫn che chở như vậy của Tô Chi Niệm, nước mắt liền không chịu khống chế tách tách rơi xuống.
Tô Chi Niệm bỗng chốc liền trở nên luống cuống, phục vụ đúng lúc đẩy cửa ra, đi vào bưng cơm lên, anh không nói lời nào liền chỉ quà tặng trên cả bàn, mở miệng phân phó: "Kéo toàn bộ đồ này xuống ném đi."
Phục vụ bỗng chốc ngây ngẩn, lập tức gật đầu, đặt dĩa ở trên một cái bàn dài gần sát vách tường, nhanh chóng đi lên trước, đi thanh lý những món quà kia.
Phục vụ còn không chưa ᴆụng đến những hộp quà tinh xảo kia, Tống Thanh Xuân liền mãnh liệt lắc đầu.
Phản ứng kịch liệt của cô, khiến cho phục vụ dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, giơ tay lên, vẫy vẫy, phục vụ biết điều lui về, lúc này Tô Chi Niệm mới đá ghế dựa phía sau ra, đứng lên, vòng qua bàn, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân, trực tiếp xoay ghế dựa của cô một vòng, sau đó liền ngồi xổm ở trước mặt của cô, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt còn đang rơi nước mắt của cô, khẽ thở dài một hơi, giơ tay lên, giúp cô lau nước mắt: "Rốt cuộc là làm sao?"
Rõ ràng là cô có lỗi với anh, kết quả còn để cho anh tới dỗ cô, trong khoảng thời gian ngắn, Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình quả thực là lập dị không thể nói được, cô chậm chạp trốn tránh ra sau một chút, tránh khỏi tay lau nước mắt của anh, cúi đầu, mím chặt môi một chút, liền dùng ngữ điệu rầu rĩ mở miệng, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Đang yên lành nói thật sự lỗi với anh làm gì? Tô Chi Niệm có chút không rõ nguyên do nhìn Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm nhất định là đang đợi mình tiếp tục mở miệng, chỉ là cô có chút sợ, sợ anh biết cô lợi dụng anh, không vui vẻ, thất vọng với cô.
Cô đã làm sai, có lỗi với anh, cô không nên giấu anh nữa, càng huống chi, anh thân là đương sự, có quyền biết chân tướng sự tình, cô cũng nên phải chân tâm thật ý nhận lỗi với anh...
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân liền giương mắt, đối diện tầm mắt của Tô Chi Niệm.
Giữa lông mày tuấn nhã xinh đẹp của người đàn ông, mang theo lạnh lùng và thanh ngạo bẩm sinh, có lẽ là dưỡng thành thói quen nhiều năm, vẻ mặt trên mặt vẫn là lãnh đạm, không có thay đổi cảm xúc gì quá lớn, nhưng thông qua mặt anh, cô vẫn nhìn thấy anh tràn đầy đau lòng và tính kiên nhẫn với cô.
Anh như vậy, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân càng thêm hổ thẹn, cô hơi mím môi một chút, không nghĩ nhiều nữa, liền động môi, nói ra từ đầu đến cuối chuyện phát sinh vào buổi chiều: "Chính là buổi chiều, ở..."
Tống Thanh Xuân chần chờ một chút, vẫn bỏ bớt chính mình là ngẫu nhiên gặp Đường Noãn ở gần bệnh viện nhân dân: "... Trên đường phố, lúc em chờ xe taxi, gặp gỡ Đường Noãn."
Đường Noãn... Tô Chi Niệm đã rất lâu không nghe tới cái tên này, anh ghi nhớ tên phụ nữ không hề nhiều, Đường Noãn được tính là một người, nguyên nhân chính là trước giờ cô ta và Tống Thanh Xuân đều rất không hợp nhau, cho nên khi Tô Chi Niệm nghe đến hai chữ Đường Noãn này, mi tâm nhẹ nhăn một chút, đáy mắt có một chút lệ khí chợt lóe lên, theo bản năng liền lãnh trầm giọng mở miệng: "Cô ta lại trêu chọc em?"
Anh cũng không đợi cô hồi đáp, một giây sau, liền đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh luôn ít nói, răn dạy cô giống như răn dạy đứa bé: "Gặp phải phiền toái, sao em không gọi điện thoại cho anh đầu tiên? Chẳng may tổn thương đến chính mình thì làm sao?"
Tống Thanh Xuân bị anh răn dạy, chẳng những không có chút xíu không vui lòng, ngược lại đáy mắt trong suốt đều hiện ra ánh sáng mềm mại, cô mở miệng, giọng nói mang một chút thanh nhã đến chính cô cũng không phát hiện ra: "Không phải nha, cô ta không có trêu chọc em, em không có phát sinh tranh chấp với cô ta..."
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn cô, mang theo một chút không tin tưởng.
Tống Thanh Xuân chỉ đành tiếp tục nói phía dưới: "... Là chính cô ta gặp phải một chút phiền toái, chính là Hoàng tổng đó, người hợp tác gần đây với anh, không phải ông ta và Đường Noãn có chút quan hệ ư, vợ Hoàng tổng tìm tới Đường Noãn, đánh cô ta ở bên đường..."
Hóa ra không phải cô gặp phải phiền toái... Tô Chi Niệm nghe đến đó, tâm hơi ổn định một chút.
Ở trên thế giới này, ngoại trừ chuyện có liên quan đến Tống Thanh Xuân, anh đều không có cảm thấy hứng thú với chuyện của bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Chẳng qua, Tống Thanh Xuân đang nói, cho nên anh vẫn rất nghiêm túc nhìn cô chăm chú, dằn tính khí, nghe tiếp.
Tống Thanh Xuân miêu tả đơn giản một chút Đường Noãn bị đánh rất thảm, sau đó mới nói trọng điểm: "... Anh cũng biết, em và cô ta vẫn luôn không hợp nhau, em muốn đi, cũng đã chận xe taxi, kết quả cô ta gọi tên em..."
"... Cô ta cầu em giúp đỡ cô ta, em..." Tống Thanh Xuân ở dưới ánh mắt "Em sẽ không phải thật sự lo chuyện bao đồng" của Tô Chi Niệm, kiên trì đến cùng, tiếng nói càng ngày càng nhỏ nói ra chi tiết: "... Em liền giúp..."
Tống Thanh Xuân rõ ràng có thể cảm giác được khinh bỉ trong mắt Tô Chi Niệm, ngay cả chính cô cũng thật sự có chút khinh bỉ chính mình: "Em biết, em giúp Đường Noãn có chút hơi thánh mẫu, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Hoàng phu nhân đó, bà ta không thể nào tin được em rất quen thuộc với anh... Bà ta mang theo hai vệ sĩ, em có chút sợ bọn họ đánh em, sau đó em chỉ đành gọi điện thoại cho anh..."
Tống Thanh Xuân nói nửa ngày, cuối cùng nói đến điểm mấu chốt nhất, có chút khẩn trương nắm vạt áo, cúi đầu, giống như đứa bé phạm sai lầm, nói đàng hoàng: "... Em cố ý gọi anh là Chi Niệm, chính là vì để cho Hoàng phu nhân cho rằng quan hệ của em và anh rất tốt..."
Biểu tình của Tô Chi Niệm bỗng chốc sững sờ, khiến cho không khí trong phòng, đều trở nên hơi ngưng trệ theo.
Tống Thanh Xuân khẩn trương, trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, cô dùng âm điệu nhỏ như tiếng muỗi, nói tiếp: "... Em vì để cho trình diễn càng giống như thật, liền giả bộ anh gọi điện thoại tìm em, bộ dáng muốn tặng quà cho em, sau đó, sau đó..."
Sau đó, sau đó tiếp theo anh hẳn đều biết rồi mà...
Tống Thanh Xuân lắp ba lắp bắp nhiều cái "Sau đó", liền ở trong sự trầm mặc nín im lặng của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, không đi xem mặt anh, nhưng cô nghĩ, lúc này anh nhất định rất không cao hứng đi.
Thật ra cô rất muốn len lén nhấc mí mắt lên, đi nhìn biểu tình của anh một cái, nhưng cô sợ, sợ nhìn thấy mất mác từ trong đáy mắt anh, nhìn thấy thất vọng của anh với cô.
Trong phòng khách rất an tĩnh, xuyên qua cửa sổ, còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng còi xe truyền tới từ dưới lầu.
Không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, Tô Chi Niệm luôn không có phản ứng chút nào, tâm Tống Thanh Xuân thấp thỏm bất an đến cực hạn.
Thật ra cô cũng biết, cô đại khái có thể không nói chuyện này với anh, cô vui vẻ nhận lấy quà tặng, an tĩnh tốt đẹp vượt qua một bữa tối với anh.
Nhưng mà, cô không nhẫn tâm sau khi anh u mê hồ đồ bị cô lợi dụng như vậy, còn ngốc hồ hồ tiêu số tiền lớn đối tốt với cô...
Tống Thanh Xuân cúi đầu, dùng sức cắn cắn khóe môi, giọng nói nhỏ bé nói: "Tô Chi Niệm, thực xin lỗi, em không nên làm như vậy..."
Đây là lần đầu tiên trong đời, cô để ý cách nhìn của một người với cô như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời, cô ăn nói khép nép đi nhận lỗi dỗ một người như vậy.
Dù là khi cô thích Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam chọc cô không vui vẻ, cô đều là giận dỗi quay đầu rời đi, thẳng đến khi Tần Dĩ Nam ý thức được cô không cao hứng, tiến đến trước mặt cô dỗ cô, cô mới nín khóc mà cười.
Cô vẫn cảm thấy, chính mình chủ động nhận sai đi dỗ một người là một chuyện rất mất mặt, nhưng hiện tại, cô mới biết, hóa ra trên thế giới này, cuối cùng cũng có một người, sẽ khiến cho bạn bất chấp tất cả đi yêu.
Tô Chi Niệm không tiếng động đáp lại, khiến cho Tống Thanh Xuân càng thêm hoảng hốt, cô thật sợ anh không vui vẻ, không để ý cô, anh và cô ở cùng một chỗ còn chưa vượt qua bốn ngày mà, cũng chưa có bao nhiêu ngọt ngào và vui vẻ, vậy bọn họ liền muốn chiến tranh lạnh sao?
Tống Thanh Xuân lại tội nghiệp mở miệng: "Tô Chi Niệm, em biết em khiến cho anh thất vọng, nếu anh không vui, anh liền mắng tôi, anh đừng không để ý em..."
Tô Chi Niệm vốn luôn luôn ngồi xổm ở trước mặt cô, thấp hơn cô một nửa, bỗng nhiên chậm rãi đứng lên.
Anh đây là tức giận, ý tứ muốn rời đi sao?
Tống Thanh Xuân vội vội vàng vàng đưa tay ra, đi nắm vạt áo của Tô Chi Niệm, tính ngăn cản hành động của anh: "Tô Chi Niệm, em sai rồi, anh đừng tức giận..."
Có thể là cảm xúc thai phụ nhấp nhô quá lớn, cũng có thể là Tống Thanh Xuân không có thể nắm lấy vạt áo của Tô Chi Niệm, khiến cho anh đứng lên, nước mắt của cô bỗng dưng liền rơi xuống: "Nếu anh là thật rất không vui vẻ, anh có thể đánh em mà, đừng không để ý em, cũng đừng chiến tranh lạnh với em..."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô thật là rất đáng thương và ủy khuất, Tô Chi Niệm nghe đến tâm đều mềm mại thành một đoàn bông vải theo, đột nhiên có chút hối hận chính mình vừa mới cố ý giả thành bộ dáng tức giận, muốn nhìn cô sẽ quyết định như thế nào.
Tô Chi Niệm không giả bộ được, đưa ra tay sờ sờ đầu tóc của Tống Thanh Xuân: "Đôi mắt nào của em thấy anh tức giận?"
Tống Thanh Xuân cúi đầu, ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu, cẩn thận dè dặt nhìn về phía Tô Chi Niệm từng chút một.
Bộ dáng cô ngốc nghếch và đáng yêu như vậy, chọc cho mặt mày Tô Chi Niệm đều nhiễm lên vui vẻ theo, anh đặt tay lên đầu cô, không cầm lòng nổi xoa xoa mái tóc dài của cô: "Được rồi, nói lâu như vậy, khẳng định đói ૮ɦếƭ, chúng ta ăn trước đi?"
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ phi phàm của Tô Chi Niệm, chớp mắt hai cái, không lên tiếng.
Lúc Tống Thanh Xuân vừa nghe được những lời đó của Tô Chi Niệm, cô liền nghe đến tiếng kêu ùng ục trong bụng, tuy rằng anh dùng ngữ khí hỏi thăm, nhưng sau khi nói xong, vẫn xoay người, chuẩn bị gọi người phục vụ đi vào mang thức ăn lên.
Chỉ là anh còn chưa kịp mở miệng, Tống Thanh Xuân liền đưa tay ra, nắm cổ tay áo của anh, có chút không xác định hỏi: "Anh thật không có tức giận sao?"
Tô Chi Niệm hơi nghiêng đầu một chút, từ trong đáy mắt trong suốt đen nhánh của cô, nhìn thấy được một chút bất an nhàn nhạt.
Xem ra, nếu như không nói rõ ràng, cô cũng không an lòng ăn cơm.
Tô Chi Niệm trầm mặc một lát, xóa bỏ ý nghĩ gọi phục vụ đi vào, xoay người, nhìn chằm chằm mắt cô mở miệng nói: "Đình Đình, anh thật không có tức giận."
Tô Chi Niệm nói xong, giơ tay lên, vuốt thuận theo mái tóc dài của Tống Thanh Xuân: Anh là có chút khổ sở, khi em nói, em gọi anh là Chi Niệm, là vì để cho người khác cho rằng quan hệ chúng ta rất tốt, nhưng, cũng chỉ là có chút xíu khổ sở, chút xíu mất mác, không đến mức tức giận."
Tô Chi Niệm nói chữ chữ thành khẩn, nhưng đáy mắt Tống Thanh Xuân, vẫn có bất an tinh khiết, cô cắn môi trầm tư một lát, lại nhỏ giọng mở miệng: "Thật không tức giận?"
"Thật không có."
Rốt cuộc vẫn có chút niềm tin không đủ, đầu ngón tay của cô vừa vẽ vòng tròn ở trên bàn, vừa hỏi lần nữa: "Lừa em là chó nhỏ?"
Rõ ràng là một câu nói rất ấu trĩ, Tô Chi Niệm lại cười không nổi, anh hơi cong chân, để cho chính mình ngồi bảo trì ở một độ cao cùng với cô, anh nhìn thẳng mắt cô: "Đình Đình, anh nói lại lần nữa, anh thật không có tức giận."
"Ngược lại, bộ dạng hiện tại này của em, khiến cho đáy lòng anh lại có chút không thoải mái."
Tô Chi Niệm trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng, gọi đến không phải Đình Đình, mà là: "Tống Thanh Xuân."
Ngữ khí của anh, mang theo nghiêm túc hiếm có, khiến cho tâm Tống Thanh Xuân nhảy vọt lên chỗ cổ họng theo.
Anh nhìn chăm chú đáy mắt của cô, chậm rãi mở miệng, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc, giống như là đang thề thốt, vô cùng trang nghiêm: "Anh ở bên cạnh em, là muốn để cho em trôi qua được càng tốt, không phải khiến cho em trôi qua càng mệt mỏi, tuy rằng anh rất cao hứng vì em để ý anh, nhưng anh càng hy vọng, làm sao để em càng vui vẻ hơn."
Anh ở bên cạnh em, là muốn để cho em trôi qua được càng tốt, không phải khiến cho em trôi qua càng mệt mỏi.
Một câu nói đơn giản, thẳng tắp đâm vào nơi mềm mại nhất trong иgự¢ trái của Tống Thanh Xuân, khóe mắt của cô liền trở nên hơi ướƭ áƭ một chút, trong đầu cô xẹt qua rất nhiều rất nhiều lời nói, muốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại hóa thành một câu: "Ôm một cái."
Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa ngẩng đầu lên với Tô Chi Niệm, mở cánh tay ra.
Tô Chi Niệm không hề dừng lại một chút nào, đưa tay ra, nghiêng thân ôm cô vào trong lòng.
Một cái ôm đơn giản, kéo càng gần khoảng cách giữa hai người, liên khiến cho không khí trong phòng, đều trở nên ấm áp lên theo.
Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng Tô Chi Niệm, giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, xích lại gần bên tai Tô Chi Niệm, ôn nhu trầm thấp kêu một câu: "Chi Niệm."
Tô Chi Niệm giống như nghe thấy tiếng trời, cúi đầu, ngăn chặn môi của Tống Thanh Xuân.
Anh tham luyến hôn cô rất lâu, mới lưu luyến không rời buông cô ra, một tay anh ôm eo cô, một tay sờ hai gò má bị hôn đến đỏ bừng của cô, trầm thấp thở gấp một trận, vẫn là nhịn không được, thấp giọng dông dài hai câu: "Về sau gặp phải chuyện như vậy, anh không ở bên cạnh, chính mình không nên tùy tiện xông lên phía trước giúp người, chẳng may chịu ủy khuất thì làm sao?"
Tống Thanh Xuân ra vẻ thông minh gật mạnh đầu, liên tục "vâng" nhiều tiếng.
Thật là rất ngoan... Tô Chi Niệm kiềm nén không được tiến đến bờ môi cô, tiếp tục mổ hôn mấy cái, mới dán môi cô mở miệng lần nữa: "Chẳng qua anh thật sự cũng có chút không vui vẻ lắm, nhưng không phải bởi vì em lợi dụng anh, mà là bởi vì Đường Noãn, cô ta có bệnh sao? Tìm em giúp đỡ, còn có em, đứt gân não hả? Lại có thể giúp cô ta?!"
"Tô Chi Niệm, lòng dạ của anh thật hẹp hòi nha." Tống Thanh Xuân làm nũng chà xát hai cái lên môi Tô Chi Niệm, nhìn thấy ý lạnh giữa mặt mày anh tiêu tán một chút, mới tiếp tục mở miệng nói: "Thật ra em cũng không phải rất muốn giúp đỡ cô ta, thẳng thắn mà nói, mới bắt đầu khi em thấy cô ta bị đánh, rất hả giận luôn đó?"
"Chỉ là..." Ngữ khí của Tống Thanh Xuân bỗng chốc trầm thấp xuống, sau một lúc lâu, mới đưa tay ra, ôm eo Tô Chi Niệm, hơi ngưỡng ngửa người ra sau, hơi kéo môi dán chung vào nhau của hai người ra một chút, mới nói tiếp: "... Chỉ là cô ta mang thai, lúc bị đánh, đều luôn bảo vệ bụng dưới, em... thấy cô ta đáng thương, mới giúp cô ta, dù sao đứa bé là vô tội mà."
Tô Chi Niệm không cảm thấy một chút hứng thú với Đường Noãn, thờ ơ "ừ" một tiếng.
Nhắc tới chuyện Đường Noãn có thai, Tống Thanh Xuân liền nghĩ đến đứa bé trong bụng của mình, thế cho nên cô thất thần, không có phát hiện đến qua loa lấy lệ của Tô Chi Niệm.
Đồng dạng, cũng không có phát hiện đến Tô Chi Niệm cau chặt mày lại.
Đáy lòng cô vừa mới chợt lóe lên suy nghĩ gì? Đứa bé trong bụng? Là của ai? Là của Đường Noãn sao?
Tống Thanh Xuân hốt hoảng một lát, liền tâm sự nặng nề dán lên иgự¢ Tô Chi Niệm, cô nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, tầm mắt không khống chế được, liền rũ xuống, sau một lúc lâu, cô mở miệng: "Chi Niệm?"
"Hả?" Tô Chi Niệm khẽ lên tiếng.
Tống Thanh Xuân há to miệng, cuối cùng vẫn không thể nào nói ra lời mình muốn nói, mà là đổi một câu: "Anh thích trẻ con không?"
Sao đột nhiên lại hỏi anh đề tài như vậy? Đáy lòng Tô Chi Niệm dâng lên một cổ dự cảm không tốt, anh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: "Không thích, quá ồn."
Không phải không thích, mà là, giữa anh và cô, không thể có đứa bé.
Anh nghĩ, có lẽ cô hỏi anh vấn đề này, là bởi vì Đường Noãn có thai, cô đi cùng với anh, không thể làm mẹ, mới thương cảm như vậy đi.
Tuy rằng Tô Chi Niệm đáp rất rõ ràng, nhưng Tống Thanh Xuân cũng biết, anh là đang lừa cô.
Sao anh có thể sẽ không thích trẻ con chứ? Dù không thích trẻ con, nhưng khẳng định sẽ thích đứa bé của mình.
Buổi chiều, lúc một mình cô ngồi ở trên ghế dựa nghỉ ngơi trên đường cái, rõ ràng đã nghĩ xong muốn nói với Tô Chi Niệm, nhưng cô vừa mới động môi, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói ra.
Dù sao, người khác mang thai, đều là tin vui, mà cô mang thai, lại là tin dữ.
Tống Thanh Xuân đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không có ý thức được biểu tình Tô Chi Niệm ôm cô, đã trở nên hơi cứng đờ.
Cô vừa mới nói, đứa bé trong bụng, hóa ra không phải chỉ đứa bé trong bụng Đường Noãn, mà là đứa bé trong bụng cô... Cô mang thai ...
Đây vốn phải là một chuyện rất đáng được chúc mừng, nhưng mà, lại khiến cho khóe môi Tô Chi Niệm vốn có chút khẽ nhếch, liền kéo căng lên.
Sự khác thường của cô trong quãng thời gian gần đây, nhanh chóng xẹt qua trong đầu óc của anh.
Khó trách tuần trước, lúc cô ở nhà anh, động một chút liền ói, lúc đó anh còn cho rằng là trong dạ dày của cô không thoải mái.
Khó trách hôm nay cô không có đi làm, còn mặc tùy ý thoải mái như vậy.
Khó trách lúc cô gọi thức ăn, chuyên chọn món ăn thanh đạm, lúc anh đề nghị uống rượu, còn lắc đầu muốn nước lọc.
Hóa ra, cô mang thai ... Đầu ngón tay Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, anh bất giác cúi đầu, nghĩ muốn lên tiếng hỏi thăm cô, lời nói đến bờ môi, anh mới bỗng nhiên ý thức được, chính mình là dựa vào siêu năng lực biết chuyện cô mang thai, nếu anh hỏi thăm cô như vậy, vậy chẳng phải là bại lộ chính mình sao?
Tô Chi Niệm nghĩ đến lúc còn nhỏ, khi những người kia biết được anh có thể đọc được những suy nghĩ trong lòng người khác, liền coi anh như quái vật rồi né tránh, anh động môi, ngậm miệng lại.
Anh biết, anh không nên giấu cô, nhưng anh không có sức mạnh.
Phải biết, người ở cùng với bạn, khi bạn tới gần anh ta, ý tưởng chân thật nhất trong đáy lòng liền mở ra ở trước mắt anh ta, đây sẽ là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào?
Anh sợ sau khi cô biết anh có thuật đọc tâm, sẽ giống như những người kia, né tránh anh, chán ghét anh, rời khỏi anh...
...
Hiện tại, không khí giữa anh và cô tốt như vậy, nếu như cô nói với anh, cô có thai, không khí tốt đẹp liền bị phá hỏng rồi?
Dù sao cô cũng không chuẩn bị sẵn sàng, không bằng chờ đến sau này lại nói với anh đi...
Tống Thanh Xuân âm thầm tính toán dưới đáy lòng một chút, liền ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Chúng ta ăn cơm đi?"
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì, không có để ý đến cô.
"Chi Niệm? Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân gọi hai tiếng, Tô Chi Niệm vẫn nhắm mắt làm ngơ, Tống Thanh Xuân nhịn không được bấm thịt trên eo Tô Chi Niệm một cái, người đàn ông đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu, "hả?" Một tiếng.
"Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như vậy."
"Không có gì." Tô Chi Niệm lắc lắc đầu, hỏi: "Thế nào?"
"Chúng ta ăn cơm đi, em rất đói."
Tô Chi Niệm gật gật đầu: "Được."
Trong cả quá trình ăn cơm, Tô Chi Niệm thoạt nhìn giống như là không biết cái gì, không có bất kỳ khác biệt gì với ngày thường.
Bởi vì mang thai, Tống Thanh Xuân ăn có chút nhiều, lúc Tô Chi Niệm lại gọi thêm thức ăn cho cô, còn ngắm nhìn mắt cô, hỏi câu: "Không phải ồn ào muốn giảm béo à? Sao còn ăn nhiều như vậy?"
Tô Chi Niệm rõ ràng chú ý đến, biểu tình Tống Thanh Xuân cứng đờ một chút, sau đó liền mặt mày cong cong phồng má, nói năng hùng hồn: "Ăn no mới có sức lực giảm béo chứ!"
Ánh mắt Tô Chi Niệm ôn nhu nhìn Tống Thanh Xuân, một bộ dáng tin là thật, không đi vạch trần lời nói dối của cô.
Cơm nước xong, lúc gọi người phục vụ tính tiền, Tống Thanh Xuân lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Tô Chi Niệm ở trong phòng bao riêng, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn xách túi đi ra ngoài.
Đôi mắt Tô Chi Niệm nhìn túi trong tay Tống Thanh Xuân, mới nhận lấy hóa đơn tiêu phí phục vụ chuyển tới, anh nhìn như đang kiểm tra hóa đơn tiêu phí có xuất hiện sơ suất hayu không, nhưng thực ra bên tai luôn đang lưu ý hướng đi bên phía Tống Thanh Xuân.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân, chỉ đi mấy bước, liền ngừng lại, giống như là đang nói chuyện với một người phục vụ: "Chào cô, có thể phiền toái cô lấy cho tôi một ly nước không?"
Hồi đáp cô là một giọng nữ: "Được, cô chờ một chút."
Cách khoảng nửa phút, truyền tới một câu: "Cám ơn." của Tống Thanh Xuân.
Cô giống như là kéo khóa kéo túi xách ra, không biết là lấy cái gì từ trong túi, có tiếng va chạm rất nhỏ truyền tới.
Vào trong lúc Tô Chi Niệm nghi hoặc, nữ phục vụ mới đưa nước cho Tống Thanh Xuân đó, liền mở miệng: "Tiểu thư, cô mang thai sao? Cho nên mới uống vitamin B11 và canxi."
Theo tiếng Tống Thanh Xuân nuốt nước, Tô Chi Niệm nghe được cô rất hàm hồ "ừ" một tiếng.
"Vậy thì thật là trùng hợp, tôi cũng giống như cô, hiện tại cũng có thai, tôi hai tháng, cô thì sao?"
"Một tháng rưỡi."
Có lẽ là do bởi vì lần đầu làm mẹ, lời nói của nữ phục vụ đó có vẻ hơi nhiều: "Cô đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
"Kiểm tra, hôm nay vừa đi." Tống Thanh Xuân giống như là đưa ly nước trả lại cho nữ phục vụ, lại nói một câu: "Cám ơn."
Hóa ra, hôm nay cô không có đi làm, là đi bệnh viện kiểm tra ... Mang thai một tháng rưỡi... Là mang thai vào đêm ở bệnh viện kia...
"Tô tiên sinh?" Nữ phục vụ đứng ở một bên chờ Tô Chi Niệm ký đơn tính tiền, thấy anh ngừng rất lâu cũng không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng thúc giục một chút.
Tô Chi Niệm hoàn hồn, cầm 乃út lên, nhanh chóng ký tên lên phía trên.
Sau khi phục vụ rời đi, Tô Chi Niệm dựa vào ở trên lưng ghế, nhìn chằm chằm đèn được vạn nhà ngoài cửa sổ, thất thần một lát, lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
"Bác sĩ Hạ sao? Ừ... Không có, thân thể tôi không có vấn đề, tôi gọi điện thoại cho ông, là muốn hỏi ông, nếu anh em ruột mang thai, xác suất xuất hiện dị dạng lớn không? ... Sau khi sinh hạ thai nhi, trên cơ bản đều sẽ có vấn đề? ... Có rất ít đứa bé còn có thể may mắn khỏe mạnh tồn tại? ... Không phải, là một người bạn của tôi xuất hiện tình huống như vậy... Vậy ông xem thế nào? ... Chỉ có thể như vậy ư? ..."
Tô Chi Niệm nói đến đây, nghe được tiếng bước chân của Tống Thanh Xuân truyền đến từ ngoài cửa: "Được, tôi biết ... Ừ, cứ như vậy... gặp lại sau."
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, cửa phòng bao liền bị đẩy ra, Tô Chi Niệm trước quay đầu nhìn Tống Thanh Xuân đi vào một cái, trong tay mới cầm điện thoại di động nhấn cắt đứt.
"Thế nào? Lại có chuyện gì muốn bận sao?" Tống Thanh Xuân thấy anh cúp điện thoại, thuận miệng hỏi.
"Không có việc gì, Đường Nặc gọi điện thoại tới..." Tô Chi Niệm qua loa lung tung một chút, xách những món quà mua cho Tống Thanh Xuân, đi về phía cô đứng ở cửa.
...
Tô Chi Niệm đưa Tống Thanh Xuân đến cửa tiểu khu nhà họ Tống, không xuống xe, sau khi thấy cô vào tiểu khu, lái xe, rời đi.
Dọc theo con đường, lái chỉ mới hai trăm mét, Tô Chi Niệm liền giẫm phanh lại, ngừng ở ven đường.
Bác sĩ Hạ vừa mới nói với anh, anh em ruột mang thai khiến cho xác suất dị dạng rất lớn, có rất ít may mắn thoát khỏi, rất nhiều người đều ôm thái độ may mắn, muốn đi đánh cuộc một lần, nhưng chấn đến cuối cùng, thường thường đều là một trận bi kịch.
Tống Thanh Xuân đã mang thai một tháng rưỡi, đêm nay anh ở trong phòng bao Kim Lăng, lúc ôm cô, có thể cảm giác được từ trong đáy lòng cô, hiện tại cô còn chưa chuẩn bị tư tưởng muốn nói cho anh biết.
Nhưng, anh không có bao nhiêu thời gian, chờ cô tới nói với anh, anh nhất định phải nghĩ một biện pháp, mau chóng quang minh chính đại biết chuyện cô mang thai.