BẠO LỰC GIA ĐÌNH
Tô Chi Niệm đau đến có chút choáng váng, lần này đến một chữ cũng không kịp nói, Tống Thanh Xuân liền cong đầu gối lên, đánh về phía hai chân của anh.
Cô dùng hết sức như vậy, thật sự là muốn ᴆụng vào, anh sẽ không bị cô ᴆụng phế chứ... Tô Chi Niệm nhịn đau đớn trên đầu, luống cuống tay chân giơ chân lên, đón đỡ Tống Thanh Xuân một chút.
Anh ngăn trở như vậy, rơi ở đáy mắt Tống Thanh Xuân, càng giống như là đánh trả, không thể nghi ngờ là tưới xăng lên lửa giận trong lòng cô, cô nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, hung hăng vỗ lên đầu Tô Chi Niệm một cái.
“Tô Chi Niệm, anh lại còn dám đánh trả, anh thật là rất bản lĩnh đó, ngày hôm qua khóa em ở trong nhà, hiện tại lại muốn đánh em...”
Tống Thanh Xuân càng nói, phẫn nộ lăn lộn trong Ⱡồ₦g иgự¢ càng lợi hại, cô không nói hai lời lại giơ chân lên lần nữa, đá vào trên chân Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm đau rên khẽ một tiếng, tay chân hỗn loạn nắm cánh tay giương nanh múa vuốt của cô, vây cô ở trong lòng, ngăn ngừa cô tiếp tục khóc lóc om sòm, sau đó liền mở miệng làm sáng tỏ với cô: “Anh không có muốn đánh em...”
“Ưm...” Tống Thanh Xuân tức gần như mất đi lý trí, hoàn toàn không nghe Tô Chi Niệm nói gì, bị anh ôm chặt lấy, cô làm thế nào cũng không tránh thoát, trong cơn tức giận, liền cắn mạnh lên cánh tay anh, cô cắn đặc biệt dùng sức, Tô Chi Niệm đau rên khẽ một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, lời nói trong miệng nói đến phân nửa, liền ngừng lại.
Bởi vì đau đớn, lực đạo tay Tô Chi Niệm vây khốn cô dần dần giảm đi.
Tống Thanh Xuân tránh thoát cánh tay anh, lui về sau một bước, không chút lưu tình liền giơ chân lên, đạp lên trên bụng anh.
Tô Chi Niệm nhăn mày xinh đẹp, che bụng, dựa vào ở trên thân xe, anh ngay cả thủ thế ngừng chiến cũng không làm ra được với cô, cô liền phát điên giống như con thú nhỏ, lại giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía anh, một trận quyền đấm cước đá mãnh liệt thêm cắn xé cào loạn.
Động tác của cô vừa nhanh vừa vội, Tô Chi Niệm không dám dễ dàng đánh trả, sợ làm đau cô, càng sợ tổn thương cô, thế cho nên tất cả đau đớn cô cho anh, anh đều chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Cô vẫn đập anh đến lúc chính mình sức cùng lực kiệt, mới thở hổn hển ngừng lại.
Anh che bụng, ngồi ở trên đường cái lạnh buốt, khuôn mặt thống khổ dựa vào lốp xe, bởi vì chịu đau, chậm rãi hút ngược mấy hơi khí lạnh.
Tống Thanh Xuân đứng ở trước mặt của anh, từ trên cao nhìn xuống anh, đáy mắt còn có một đoàn lửa giận nhảy lên, cô hít sâu mấy hơi, mới trừng Tô Chi Niệm, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ mở miệng: “Tô Chi Niệm, không phải vừa rồi anh hỏi em, có biết em đang làm cái gì, rốt cuộc muốn náo đến lúc nào sao?”
“Hiện tại em liền nói cho anh biết, em rất rõ ràng em đang làm cái gì, từ vừa mới bắt đầu, em lái xe đuổi theo anh, em liền rất rõ ràng em đang làm cái gì!”
“Em không có náo với anh, nhất là vừa rồi, em chính là rất nghiêm đánh anh!”
“Em hiểu băn khoăn của anh, nhưng hiểu không hề đại biểu là tán đồng.”
“Cho nên Tô Chi Niệm, hiện tại Tống Thanh Xuân em liền nói rõ ràng cho anh biết, tất cả quyết định của anh, ngoại trừ ở cùng một chỗ với em, những cái khác em đều sẽ không tán đồng!”
“Hơn nữa, anh cũng đừng nghỉ em sẽ tán đồng!”
Tốc độ nói chuyện của Tống Thanh Xuân, không nhanh cũng không chậm, nhưng trong ngữ điệu dịu dàng, lại pha lần một tia kiên quyết.
Cô rõ ràng hạ thủ đánh anh ác như vậy, hiện tại còn chân cao khí ngang mắng anh như thế, nhưng Tô Chi Niệm lại cảm giác rõ ràng được một cổ ấm áp không có cách nói nói ra, đang chậm rãi bao trùm anh.
“Cho nên, Tô Chi Niệm, anh đừng hy vọng ném một mình em ở nhân gian, chính mình trốn tránh ở trong địa ngục tăm tối, dựa vào thuốc an thần gì đó qua ngày.”
“Anh cũng đừng nghĩ, dùng phương thức chính mình kết hôn, bức em rời khỏi bên cạnh anh!”
“Em nói cho anh biết, Tô Chi Niệm, anh là người đàn ông mà Tống Thanh Xuân em thích, người có thể đứng ở bên cạnh anh, chỉ có thể là em, cho dù cả đời này anh đều không thể cưới em, nhưng anh cũng đừng hòng cưới người khác.”
“Cho nên, anh tốt nhất xóa bỏ ý nghĩ anh mau chóng kết hôn gì đó đi...” Vừa nhắc tới cái này, Tống Thanh Xuân liền nổi giận, cô ôm cánh tay ở trước иgự¢, ngẩng cằm lên với Tô Chi Niệm, cười lạnh một tiếng: “Kết hôn? Kết hôn em gái anh!”
Tô Chi Niệm luôn trầm mặc nghe cô tuyên thệ, lúc nghe cô phẫn hận tuôn ra câu này, lãnh đạm xốc mí mắt lên, ngữ khí thanh nhã mở miệng nói: “Em gái anh là em...”
“Anh!” Tống Thanh Xuân bị nghẹn không trả nổi miệng, giơ chân lên, dùng sức đá tới trên chân Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm khẽ rên một tiếng, động môi, còn chưa lên tiếng, liền nhìn tháy Tống Thanh Xuân lại nâng chân lên, sau đó liền dưới uy Hi*p không tiếng động của cô, ngoan ngoãn ngậm miệng, lựa chọn trầm mặc.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới vừa lòng thu chân về, nhìn xuống Tô Chi Niệm, tiếp tục lời vừa rồi còn chưa nói hết của mình: “... Qua đêm nay, nếu anh để cho em lại nghe đến một chút tiếng gió có liên quan với anh muốn kết hôn, em sẽ đập anh giống như đêm nay!”
“f, không, em sẽ đập được anh trực tiếp nằm viện, lần đầu tiên một tháng, lần thứ hai... Đừng nghĩ lần thứ hai , Tô Chi Niệm, em cảnh cáo anh, còn dám có lần sau, em trực tiếp đập anh tàn phế, anh yên tâm, em sẽ tận tâm tận lực canh giữ ở bên cạnh anh, hầu hạ chăm sóc anh cả đời!”
Đáy mắt Tô Chi Niệm, toát ra một ánh sánh kỳ lạ, lộng lẫy sáng ngời khiến cho lòng người sợ hãi.
Anh thích cô như vậy.
Bởi vì cô như vậy, có thể khiến cho anh rõ ràng cảm giác được cô để ý anh.
Đồng thời cô như vậy, khiến cho quyết định lý trí của anh, bắt đầu trở nên mơ hồ, bắt đầu dao động, bắt đầu không xác định.
Anh rõ ràng cảm giác được, máu trong cơ thể đang điên cuồng lăn lộn, la hét lên, thúc đẩy anh kéo cô vào địa ngục.
Nhưng mà, anh thật không làm được, không tự tay phá hủy cả đời cô được...
Tô Chi Niệm cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu, đối mắt với Tống Thanh Xuân: “Tống Thanh Xuân, em cũng biết, là em không đồng ý với cách làm của anh, nhưng em không đồng ý, không hề đại biểu anh không thể làm, cũng giống như là em muốn ở cùng với anh, nhưng anh không muốn... Em cũng không có cách nào, đúng không?”
Tống Thanh Xuân ghét nhất chính là lúc Tô Chi Niệm cự tuyệt cô, ngữ khí làm ra vẻ phong đạm vân khinh kia, cô cảm thấy lúc này âm thanh phun ra từ trong miệng anh, có phải là chói tai nhất không.
Bộ иgự¢ của cô, bởi vì phẫn nộ, bắt đầu nhấp nhô không ổn định, cô nắm chặt quả đấm, cắn hàm răng kẽo kẹt kẽo kẹt rung động: “Tô Chi Niệm, anh nhất định phải như vậy sao?”
Tô Chi Niệm ngừng thở, cực lực áp cổ khí lăn lộn trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhanh chóng gật đầu: “Đúng.”
“Em nói trong tất cả quyết định của anh, ngoại trừ ở cùng với em, cái khác em đều không đồng ý.”
“Mà anh, vừa lúc tương phản, tất cả yêu cầu của em, anh đều có thể đáp ứng, cho dù ૮ɦếƭ, cũng không việc gì, nhưng chỉ riêng anh ở cùng với em, anh không đáp ứng.”
“Vậy anh đi ૮ɦếƭ đi! Anh - tên khốn kiếp...” Tống Thanh Xuân bước tới phía trước một bước, một bộ dáng lại muốn nhào lên đánh anh một trận.
“Vậy anh đi ૮ɦếƭ đi! Anh - tên khốn kiếp...” Tống Thanh Xuân bước tới phía trước một bước, một bộ dáng lại muốn nhào lên đánh anh một trận.
Chỉ là bước chân của cô vừa nâng lên, cô liền giống như nghĩ đến cái gì, ngừng lại.
Vào tối hôm qua sau khi cô xem được những dòng nhật ký của, đáy lòng cô trước tiên có rất nhiều cảm động và đau lòng, theo sau chính là muốn gặp anh, sau khi nhìn thấy anh, cô tức anh đần độn, nhưng những tức giận kia, là bởi vì đau lòng mới có, cô suy đi nghĩ lại rất lâu, mới làm ra quyết định muốn ở cùng với anh.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, quyết định này của mình, là không được thế giới này tiếp nhận.
Bởi vì từ nhỏ tất cả mọi người bị truyền dẫn tư tưởng và ý niệm, là chống lại anh em ở cùng một chỗ.
Cô cũng sợ, hơn nữa là rất sợ, cô sợ ánh mắt khác thường của mọi người, cô sợ phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ, cô sợ bị cô lập bị gạt bỏ bị mắng ghê tởm... Nhưng mà, sợ thì sợ, cô vẫn là lựa chọn dũng cảm bước ra một bước khó khăn kia.
Cô vứt bỏ toàn thế giới, chỉ vì một mình Tô Chi Niệm.
Tối hôm qua, ở trên đường cô đi tìm Tần Dĩ Nam, cô là có chút thấp thỏm.
Nhưng sau khi cô ngồi ở trước mặt Tần Dĩ Nam, tán gẫu với anh xong, cô đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần rất khoan khoái.
Cô ngồi ở trên xe taxi trở về biệt thự của anh, yên tĩnh hỏi mình, hối hận sao?
Cô thấy được đáp án rõ ràng chân thật nhất ở đáy lòng, không hối hận.
Dù như có một ngày, cô sẽ bị tất cả mọi người nghị luận chán ghét, cô sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, nhưng cô sẽ không hối hận.
Trên dọc đường cô trở về biệt thự của anh, nghĩ nếu cô nói với anh, cô muốn ở cùng với anh, anh là sẽ vui vẻ ôm lấy cô, hay là sẽ cự tuyệt cô?
Cô nghĩ, anh yêu cô như vậy, khả năng cự tuyệt sẽ nhiều hơn một chút.
Lúc đó cô còn nói với chính mình ở dưới đáy lòng, không việc gì, cô sẽ dùng hết tất cả biện pháp, thuyết phục anh tiếp nhận quyết định của cô.
Sau đó cô dùng chính sách vỗ về, cực kỳ mủi lòng và thẳng tanh nói với anh tâm sự của cô, nhưng anh lại khóa trái cô ở trong biệt thự, chạy trốn .
Tiếp cô lại dùng chính sách quấn quýt làm phiền, nhưng mặc kệ cô vây chuyển quanh anh như thế nào, anh cho cô đều là coi thường, thậm chí còn nghĩ kết hôn.
Lại sau đó cô liền dùng thủ đoạn bạo lực vừa rồi... Không nghĩ tới vẫn là cự tuyệt...
Mềm, cứng, ngọt, ngoan độc, đều không thể thuyết phục anh, vậy có phải cô có thể lựa chọn cái phương thức cuối cùng, đường cùng không?
Tống Thanh Xuân nhìn đường phố hai bên, nhìn thấy ở dưới cửa sổ một cửa hàng, có một kẻ ăn xin rúc ở trong đó.
Tống Thanh Xuân xoay tròn mắt, bỗng nhiên liền có một ý nghĩ, cô thu chân giẫm về phía Tô Chi Niệm trở về, sau đó thoải mái hào phóng xoay người một cái, không nói một tiếng liền giẫm giày cao gót, bước chân khẩn khoản đi tới kẻ ăn xin đó.
Người một giây trước còn tức đến nổi điên, sao trong phút chốc liền xoay người đi?
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Thanh Xuân, nhăn mi tâm lại, có chút không hiểu ngồi thẳng người.
Anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân đi đến ven đường, đi về một phía tên ăn xin, sau đó ngồi xổm ở trước mặt anh ta.
Anh có siêu năng lực, nghe thấy cô cười tít mắt hỏi tên ăn xin đó: “Tôi xinh đẹp không?”
Cô có bệnh sao? Hơn nửa đêm chạy đến trước mặt một người đàn ông xa lại, hỏi người ta có xinh đẹp hay không?
Tuy rằng tên ăn xin đó không nhất định là một người xấu, nhưng Tô Chi Niệm vẫn không yên lòng đưa ra tay, vịn xe, đứng lên từ trên mặt đất, sau đó xoa xoa bụng bị Tống Thanh Xuân giẫm còn lờ mờ nhiễm đau, sải bước đi về phía Tống Thanh Xuân và tên ăn xin ở ven đường.
Không biết tên ăn xin là bị Tống Thanh Xuân đột nhiên chạy qua hỏi mình có xinh đẹp không dọa đến, hay là bởi vì cô thật rất xinh đẹp khiến anh ta nhìn đến ngây ngốc, tóm lại, sau khi anh ta mượn đèn đường mờ vàng, ánh mắt trợn ngược nhìn chăm chú cô gái trước mặt thật lâu, cũng không có phản ứng.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở trước mặt tên ăn xin, nhưng lực chú ý lại luôn đặt ở trên người Tô Chi Niệm, thẳng đến khi cô nhìn thấy anh đứng lên, đi tới đối diện, đáy lòng mới hơi ổn định một chút, sau đó tiếp tục mặt mày cong cong cười với tên ăn xin, nghiêng đầu, lại hỏi một lần: “Anh cảm thấy tôi đẹp mắt không?”
Tên ăn xin cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, sững sờ khẽ gật đầu với cô, mở miệng lời nói có chút nói lắp: “Đẹp, đẹp mắt.”
“Vậy anh có thích diện mạo của tôi không?” Tống Thanh Xuân mềm mại mở miệng, lại hỏi.
“Thích, thích.” Tên ăn xin đáp lời Tống Thanh Xuân xong, mặt lặng yên không một tiếng động đỏ lên, có chút thẹn thùng hơi cúi đầu.
Tô Chi Niệm nghe được rành mạch rõ ràng đối thoại của bọn họ, bước chân nhịn không được tăng nhanh hơn.
“Tôi tên Tống Thanh Xuân, anh tên gì?” Tống Thanh Xuân dùng dư quang khóe mắt, rõ ràng bắt giữ được bước chân nhanh chóng của Tô Chi Niệm, tâm tình trở nên càng vui mừng, hai tay chống cằm, tiếp tục tán gẫu với tên ăn xin.
“Tôi, tôi, tôi...” Tên ăn xin liên tục “Tôi” nhiều tiếng, trên mặt liền hiện ra một chút tự ti, rất nhỏ giọng nói: “Tôi... Tôi không có tên tuổi, bọn họ đều gọi tôi là Nhị Đản.”
Vẻ mặt Tống Thanh Xuân sửng sốt, đối với cái tên “Nhị Đản” này, có chút khó mà mở miệng, cảm thấy quá không tôn trọng người, ngẫm nghĩ, do đó liền mở miệng nói: “Vậy tôi gọi anh là nhị ca được không?”
Còn nhị ca? Tốc độ bước đi của Tô Chi Niệm, đã có thể so với tốc độ chạy chậm.
Tên ăn xin bị một tiếng “Nhị ca” này của Tống Thanh Xuân gọi đến có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, cười hắc hắc ngây ngô hai tiếng.
Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở trước mặt tên ăn xin, trầm mặc một lát, thẳng đến khi nghe đến tiếng bước chân của Tô Chi Niệm, mới lại mở miệng: “Nhị ca, anh cảm thấy tôi xinh đẹp, anh cũng thích diện mạo của tôi, vậy nếu như tôi nói với anh, chúng ta kết hôn đi, anh bằng lòng sao?”
Bước chân của Tô Chi Niệm, bỗng dưng dừng ở phía sau cách chỗ Tống Thanh Xuân ngồi xổm khoảng năm mét.
Chúng ta kết hôn đi?
Cô lại có thể tùy tiện tìm một tên ăn xin ở trên đường cái, nói muốn kết hôn, cô đây là đang giận dỗi với anh sao?
Tên ăn xin nghiễm nhiên là không nghĩ tới, chính mình ăn mày cả đời, từng nhận đồ ăn, từng nhận tiền tài, lần đầu tiên nhận được bà xã... Anh ta giống như đần độn, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân ngây ngốc.
Tô Chi Niệm anh dừng lại là ý tứ gì? Chẳng lẽ cô dùng phương thức tùy tiện tìm một người gả ra ngoài, lại không thể bức anh động sao?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân hơi trầm xuống, trên mặt vẫn là loại vẻ mặt ôn nhu mềm mại kia, thấp giọng dịu dàng nói với tên ăn xin: “Tôi là thiên kim xí nghiệp Tống thị, anh trai tôi là CEO xí nghiệp Tô thị, nói tới có lẽ còn chưa có người biết, anh trai tôi đối với tôi rất tốt, anh ta cho tôi tám căn hộ làm đồ cưới, toàn bộ đều là khu vực tốt nhất thành Bắc Kinh...”
Sao anh có thể nghe không hiểu, trong lời nói này của cô tràn ngập trào phúng... Tô Chi Niệm đứng ở chỗ không xa, ngữ điệu lạnh lẽo rét buốt, bỗng dưng mở miệng: “Tống Thanh Xuân, đừng hồ nháo, trở lại cho anh!”
Tống Thanh Xuân giống như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, vẫn âm điệu ôn ôn nói với tên ăn xin: “À, anh trai tôi ngược lại cho tôi ba mươi phần trăm cổ phần xí nghiệp Tô thị, chỉ cần anh chịu cưới tôi, những tiền này liền sẽ biến thành chúng ta cùng sở hữu, đến lúc đó, anh không cần xin ăn nữa, anh bằng lòng không?”
Giờ này phút này, đáy mắt tên ăn xin xuất hiện ánh sáng, liền giống như là trúng năm trăm vạn.
Tay bẩn thỉu dơ dáy của anh ta đã bấm bắp đùi của mình, thẳng đến khi truyền tới đau đớn thấu xương, anh mới dám tỉnh lại.
Hóa ra anh không phải đang nằm mơ... Lại có thể là thật, có một cô gái giống như thiên tiên, mang theo tài sản to lớn, tới nói kết hôn với anh... Người có tiền đều là bệnh thần kinh như vậy sao?
Tên ăn xin chớp chớp mắt, vẫn có chút không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng, cô gái trước mặt liền biến mất không còn tăm hơi .
“Tống Thanh Xuân!” Tiếng nói của Tô Chi Niệm, mang theo một chút phẫn nộ và cảnh cáo.
Nếu là trước đây, Tống Thanh Xuân nghe được âm điệu như vậy của Tô Chi Niệm, chắc canh sợ đến thân thể khẽ run rẩy, nhưng hiện tại cô, hoàn toàn không sợ trời không sợ đất, vẫn luôn không để uy Hi*p của Tô Chi Niệm vào mắt, cô chớp chớp mắt với tên ăn xin, cười càng sáng loá: “Chỉ cần anh đáp ứng tôi, mười giờ sáng ngày mai, chúng ta vào thời gian đi làm đầu tiên của cục dân chính, liền có thể đi qua lãnh chứng nhận kết hôn...”
Tên ăn xin bị tươi cười nở rộ trên mặt Tống Thanh Xuân làm choáng váng một lát, cuối cùng lắp ba lắp bắp mở miệng: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật ...” Túi vừa bị ném ra , chìa khóa xe vẫn ở trong xe không lấy, Tống Thanh Xuân cúi đầu, tìm ở trên người một lúc lâu, vẫn không tìm được một chút vật đáng giá, cuối cùng liền vươn tay ra tháo một cái vòng ngọc trên cổ tay, lúc tháo đến một nửa, Tống Thanh Xuân nghĩ đến cúc áo vàng đeo trên cổ mình, đột nhiên giơ tay lên, kéo xuống một cái, đưa cho tên ăn xin: “... Nếu anh không tin, tôi liền đưa cho anh cái này làm đính ước, đây chính là chế tạo từ vàng ròng, có điêu khắc bên ngoài, tuy rằng không đáng tiền lắm, nhưng cũng vẫn trị giá một chút tiền lẻ...”
Đó là cúc áo của anh... Cô luôn đeo trên cổ ... Dù là sau này cô biết anh là ân nhân cứu mạng của cô, anh cũng chưa từng mở miệng đòi hỏi trở về viên cúc áo kia, bởi vì thứ anh thích, mang ở trên người cô, nhưng hiện tại, cô lại kéo xuống, tùy tùy tiện tiện đưa cho người khác làm lễ đính hôn... Lễ đính hôn? Cô coi mình là vật phẩm sao?
Biết rõ Tống Thanh Xuân đây là đang giận dỗi với mình, nhưng trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Chi Niệm vẫn dâng lên nộ ý và ghen tuông nồng đậm.
“Tống, Thanh, Xuân!” Tô Chi Niệm nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ gọi tên cô, âm điệu của anh âm lãnh dọa thân thể tên ăn xin đối diện Tống Thanh Xuân run lên một chút, có chút nhát gan nhìn anh một cái, sau đó liền bò dậy từ trên mặt đất, một bộ dáng muốn chạy trốn.
Tống Thanh Xuân tay mắt lanh lẹ đưa tay ra nắm lấy tay anh ra, xoay người, cười nhạt với Tô Chi Niệm, sau đó chỉ chỉ tên ăn xin bên cạnh, nói: “Anh, đây là vị hôn phu em mới tìm được, anh cảm thấy như thế nào?”
Vị hôn phu? Tô Chi Niệm nắm chặt tay thành quả đấm.
Tống Thanh Xuân biết, người đàn ông tuấn mỹ trước mặt cách đó không xa, sắp tức điên rồi, cô chính là muốn chọc tức anh, tức ૮ɦếƭ anh!
Cô không sợ ૮ɦếƭ quay đầu, cười với tên ăn xin muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu ngọt ngào giới thiệu Tô Chi Niệm với anh ta: “Nhị ca, đó là anh trai tôi, tên là Tô Chi Niệm, CEO xí nghiệp Tô thị, có câu nói rất hay, huynh trưởng như cha, anh nhanh đi chào hỏi anh ấy, tương đương gặp qua cha mẹ của tôi ...”
Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng tay nắm thành quả đấm của Tô Chi Niệm phát ra tiếng vang rắc rắc.
Biết rõ anh đã tức đến cực hạn, Tống Thanh Xuân còn cố ý tăng thêm lên trên một trận lửa.
Biết rõ anh đã tức đến cực hạn, Tống Thanh Xuân còn cố ý tăng thêm lên trên một trận lửa, quay đầu, mở miệng gọi Tô Chi Niệm một tiếng anh thật nhiền tình: “Anh, anh cảm thấy vị hôn phu của em như thế nào? Có phải rất vừa lòng không?”
Vừa lòng cái rắm! Tô Chi Niệm tức đến không thể nói ra một câu, anh giơ tay lên nóng nảy lôi kéo cà-vạt, tâm tư muốn Gi*t người đều đã có!
Thế nào, còn có thể bảo trì bình thản?
Nếu một trận lửa vừa rồi chưa thêm đủ lớn, cô không ngại lại tiếp tục thêm một cây củi!
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, cười ôn nhu xinh đẹp với Tô Chi Niệm: “Anh, anh không nói lời nào, có phải đại biểu anh ngầm đồng ý vị hôn phu này của em không?”
“Nhị ca, thật tốt, anh trai em anh ấy đã đáp ứng, chúng ta có thể kết hôn ...”
“Nhị ca, anh đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh trai em!”
“À, nhị ca, đây là anh trai em, tuy rằng anh thoạt nhìn lớn tuổi hơn anh trai em, nhưng anh cũng phải gọi là anh!”
Dưới sự giựt dây của Tống Thanh Xuân, tên ăn xin dùng hết dũng khí hô một tiếng “anh” về phía Tô Chi Niệm, chỉ là âm điệu của anh ta còn chưa phát xong, liền bị ánh mắt rét lạnh của Tô Chi Niệm trừng đến không phát ra âm thanh, đến chân cũng bắt đầu run rẩy lên.
Dùng một thân khí tràng gặp may mắn bắt nạt một bách tính ăn mày, tính là bản lĩnh gì!
Tống Thanh Xuân tức giận xoay tròn mắt, thấy Tô Chi Niệm còn ngừng ở chỗ cũ, không có xông lên, âm thầm cắn cắn răng, chuẩn bị tưới một phen dầu điểm mấu chốt cuối cùng ra ngoài.
Cô không tin, cô đã làm chuyện tuyệt đến trình độ như vậy, Tô Chi Niệm anh vẫn còn có thể bảo trì bình thản!
Dưới đáy lòng, Tống Thanh Xuân phồng dũng khí cho chính mình, sau đó liền lại giòn giã giòn khí mở miệng nói với tên ăn xin: “Nhị ca, nếu anh trai của em đã đồng ý hôn sự của hai chúng ta, vậy có phải chúng ta cần hôn định tình không?”
“Dù sao buổi sáng ngày mai chúng ta cũng phải đi lĩnh chứng, đêm nay em cũng không ngại ở cùng với anh, chờ sau khi chúng ta hôn định tình xong, chúng ta liền đi thuê một phòng, anh tắm rửa một cái, ngày mai đi lĩnh chứng, anh nói được hay không?”
Tống Thanh Xuân càng nói, âm điệu càng ngọt, âm điệu của cô càng ngọt, đoàn lửa bốc cháy trong đáy lòng Tô Chi Niệm càng điên cuồng.
“Tống Thanh Xuân, anh đếm ba tiếng, nếu như em không trở lại cho anh, em...”
Tô Chi Niệm còn chưa nói xong lời uy Hi*p, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền kiễng chân lên, đến gần môi của tên ăn xin
Lời nói hung bạo của Tô Chi Niệm biến mất ở chỗ cổ họng, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, cả người cũng không có thời gian để lo hiện tại cô đang bức anh đi vào khuôn khổ nữa, cũng không có thời gian để lo đáy lòng luôn kiên trì của mình nữa, híp mắt lại, khống chế tên ăn xin quay mặt đi, né tránh môi của Tống Thanh Xuân, sau đó cả người liền ba bước hai bước đi lên phía trước, kéo cánh tay Tống Thanh Xuân một cái, kéo cô ra từ trước mặt tên ăn xin.
“Anh, anh làm cái gì đấy! Anh, sao anh lại ngăn trở em và vị hôn phu của em hôn định tình...”
Tô Chi Niệm tức đến bộ иgự¢ nhấp nhô không ổn định, anh mò từ trong túi mình ra một xấp tiền, ném cho tên ăn xin, sau đó liền đoạt từ trong tay anh ta cái cúc áo Tống Thanh Xuân đã đưa cho anh ta kia, kéo cổ tay Tống Thanh Xuân, liền đi về phía nơi xe đỗ.
“Em không muốn đi theo anh, em muốn ở cùng một chỗ với vị hôn phu của em, em không muốn đi...” Tống Thanh Xuân giống như khóc lóc om sòm ngồi xổm trên mặt đất, chống cự lực đạo Tô Chi Niệm kéo mình đi về phía trước.
Tô Chi Niệm quay đầu, hung tợn trừng mắt Tống Thanh Xuân không để ý hình tượng, đặt ௱ôЛƓ ngồi dưới đất một cái, sau đó trên cổ tay đột nhiên dùng sức một cái, kéo cô lên, trực tiếp gánh ở trên vai, sải bước đặt chân lên lối qua đường.
“Anh bỏ em xuống, anh là tên khốn kiếp, không phải anh không muốn ở cùng với em sao, anh đều muốn kết hôn, anh quản em làm gì?”
“Không phải anh muốn để em ở lại thiên đường sống thật tốt sao? Em như anh mong muốn, em tìm một người đàn ông chưa lập gia đình, sao anh lại muốn phá rối hôn sự của em!”
“Anh buông em ra, em muốn tìm vị hôn phu của em!”
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm hung hăng đặt ở trên mặt đất.
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, nhìn ven đường một cái, tên ăn xin đó nhặt tiền Tô Chi Niệm ném cho mình, có lẽ là bởi vì số lượng quá nhiều, sợ Tô Chi Niệm quay người lại đi tìm anh ta đòi lại, nhanh chân chạy đi.
“Vị hôn phu của em chạy rồi, em muốn đuổi theo anh ấy...” Tống Thanh Xuân la lên một câu, liền đẩy Tô Chi Niệm ra, một bộ dáng muốn đuổi theo phương hướng tên ăn xin chạy: “Vị hôn phu, chờ em một chút, vị hôn phu...”
Tô Chi Niệm nắm cổ tay Tống Thanh Xuân, hung hăng kéo cô trở về, ném một cái về lại trên xe.
“Anh...”
Tống Thanh Xuân vừa gọi một chữ, Tô Chi Niệm bỗng nhiên liền nghiêng thân đề lên người cô, cúi đầu, hung hăng ngăn chặn môi cô.
Không muốn người ta, sao lại còn muốn hôn người ta! Không cho hôn! Tống Thanh Xuân giận dỗi xoay đầu đi, né tránh môi Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghiêng đầu, lại dán lên môi cô lần nữa.
Hừ, mình là người dễ dỗ như vậy sao? Tống Thanh Xuân lại hung hăng chuyển đầu một chút, tránh né môi Tô Chi Niệm lần nữa.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, nắm chặt cằm cô, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mặt cô đối diện mặt anh, sau đó cố định đầu cô không thể nhúc nhích, lần thứ ba cúi đầu, hơi thở hơi bất ổn chậm rãi xích lại gần môi cô.
Anh và cô đã rất lâu chưa hôn môi, khoảnh khắc môi răng chạm vào nhau, có một luồng điện mãnh liệt, từ chỗ làn môi bọn họ dính vào nhau, truyền khắp toàn thân của nhau.
Thân thể Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng quấn quýt một cái, cử động vốn muốn né tránh môi anh, liền ngừng lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi vuốt ve môi cô, từng trận rùng mình, nhanh chóng nhảy lên ở trong cơ thể của anh và cô.
Anh chậm rãi đưa lưỡi nhọn ra, chậm rãi liếm làn môi cô, sau đó nhẹ nhàng cạy mở khớp hàm của cô, xâm nhập vào trong miệng cô.
Cô còn đang nổi nóng, đột nhiên cắn đầu lưỡi của anh, đau đớn khiến anh rên khẽ một tiếng, lại chậm chạp không có dấu vết muốn rút lui ra từ trong miệng của cô, lực đạo cô cắn anh dần dần biến mất, lưỡi anh ở trong miệng cô, hơi hơi mấp máy, tốc độ càng lúc càng nhanh, động tác càng lúc càng bá đạo, cho đến cuối cùng, tay anh giữ đầu cô, hôn đến kích tình, hôn đến nhiệt liệt.
Lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ cô, theo nụ hôn của anh, tiêu tán từng chút một, cô chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy eo anh, theo bản năng đáp lại anh.
Anh ôm cô chặt hơn, ở trên đường lớn không có một bóng người, hôn đến sâu nhất.
Qua rất lâu, lâu giống như một thế kỷ vậy, anh mới lưu luyến không nỡ buông cô ra.
Hơi thở anh bất ổn, gò má cô ửng đỏ.
Mi tâm của anh để ở mi tâm của cô, hai tay anh nâng chặt mặt cô, lực đạo ngón cái của anh như có như không ma sát gò má của cô, âm điệu anh mở miệng, trầm thấp, mang theo một cổ từ tính nồng đậm, nhục cảm mà câu dẫn người ta: “Đình Đình, về sau không cho như thế nữa, không cho tùy tiện gọi người khác là vị hôn phu...”
“Nếu như anh không cần em, em sẽ vẫn như thế, em vẫn tùy tiện bắt một người ở trên đường cái, để cho anh ta làm vị hôn phu của em...”
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, lại bị Tô Chi Niệm hung ác ngăn chặn môi.
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, lại bị Tô Chi Niệm hung ác ngăn chặn môi.
Môi của cô mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, cho dù anh vừa mới hôn một lúc lâu, vẫn rất dễ dàng đắm chìm ở trong mùi thơm ngát của cô.
Anh hôn đến rất dùng sức, gần như muốn dây dưa rách làn môi của cô, anh gần như tham luyến ʍúŧ thỏa thích ngọt ngào của cô, anh không kiềm nén được vẫn luôn dùng thân thể đè ép thân thể của cô, thẳng đến khi ép cả người cô đều dán sát ở trên xe, bởi vì đau đớn, cô phát ra tiếng hô mềm nhẹ, lực đạo của anh mới hơi giảm xuống.
Anh vẫn không có chút xíu ý tứ muốn chuyển dời từ trên người cô, anh giữ dầu cô, lưỡi càng thăm dò sâu vào trong miệng của cô.
Cô bị anh hôn đến toàn thân nhũn ra, phía sau lưng bị xe cứng rắn đè ép đến đã không còn cảm giác đau, xung quanh cô, hô hấp của cô, trong miệng của cô, tất cả đều là mùi vị của anh, không khí trong phổi cô, bị anh hút đi toàn bộ từng chút một, cô theo bản năng bắt lấy bờ vai anh, nghênh đón nụ hôn của anh, hơi hơi mở miệng ra một chút, muốn hô hấp, lại trêu chọc khiến lưỡi anh, càng trở nên điên cuồng tùy ý càn quét cô.
Vẫn luôn hôn đến khi Tống Thanh Xuân sắp hấp hối, Tô Chi Niệm mới vòng qua cô, anh thở hổn hển, khẽ cúi đầu, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm mặt nhỏ đỏ hồng của cô, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, ngữ khí của anh rõ ràng là hận đến cực hạn, nhưng lại mang theo bất đắc dĩ nồng đậm: "Đình Đình, anh thật là sắp bị em giày vò điên ..."
Anh rõ ràng luôn kiên định muốn em trôi qua tốt như vậy, nhưng em lại cứ cố chấp quật cường lặp đi lặp lại dao động kiên định của anh nhiều lần.
"Em biết rõ, anh không có cách nào nắm chắt em nhất ..." Dáng dấp kia của Tô Chi Niệm, hung thần ác sát giống như là sẽ xông lên Ϧóþ ૮ɦếƭ cô gái nhỏ trước mặt này bất cứ lúc nào, anh dùng sức cắn cắn răng, cuối cùng những hỏa khí kia vẫn không có phát ra, cũng không nỡ phát ra được, chỉ là hóa thành một hơi thở dài, sau đó anh liền giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, vén tóc bị gió thổi rơi của cô ra sau tai, bưng mặt nhỏ của cô, lại thầm than một tiếng, có chút không thể làm gì được lại mở miệng thì thào nhẹ hỏi một câu: "Đình Đình, em nói, anh nên làm gì với em mới tốt đây?"
Ngữ khí của anh trầm thấp mà lại mê người, mang theo một cỗ cô tịch, pha lẫn một chút cưng chiều nồng đậm, Tống Thanh Xuân nghe đến đầu ngón tay bắt lấy quần áo của anh nhẹ nhàng run rẩy một chút, bất giác chậm rãi nhấc mí mắt lên, đối diện mắt anh.
Đáy mắt của cô còn sót lại những rung động và tình loạn anh mang đến cho cô khi hôn cô, chọc cho anh thần hồn điên đảo một trận, một hồi lâu sau, anh mới ổn định tinh thần, ngón cái chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô, chậm rãi động môi, mở miệng trong giọng nói xuyên từng sợi cô tịch và phiền muộn: "Đình Đình, ra vẻ không chút để ý, có bao nhiêu khó chịu, em biết không?"
Anh nằm mơ cũng muốn đối tốt với cô, nhưng anh vì để cho cô ở lại thiên đường, chỉ có thể tỏ vẻ không chút để ý.
Tỏ vẻ không chút để ý... Sáu chữ đơn giản này, bỗng chốc liền đánh những tức giận và uất ức trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tống Thanh Xuân tan thành mây khói.
Giờ này phút này, tuy rằng cô không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, cô cũng không nhìn thấy anh sẽ viết tình hình lúc này xuống nhật ký như thế nào, nhưng mà sáu chữ "Tỏ vẻ không chút để ý" này, giống như là một lực mãnh liệt bất ngờ không phòng ngự, hung hăng đánh trúng trái tim cô, khiến cho cô cảm giác được bất đắc dĩ của anh, giãy giụa của anh, đau lòng của anh, còn có đau kịch liệt của anh.
Hốc mắt của Tống Thanh Xuân, không khắc chế nổi liền đỏ lên, cô mở miệng, âm điệu không quật cường giống như trước, cũng không tùy hứng giống như trước, có chỉ là mềm mại ôn nhu và ủy khuất nhàn nhạt: "Vậy còn anh? Anh có biết hay không, hai ngày này, anh luôn đang tổn thương em..."
"Anh biết em phát động bao nhiêu dũng khí, mới làm ra quyết định ở cùng với anh không?"
"Em phấn đấu quên mình dùng dũng khí toàn thân nói với anh, em đến địa ngục cũng anh được không?"
"Nhưng anh lại không nói một tiếng xoay người khóa em ở trong biệt thự, mặc cho em phẫn nộ, phát điên, gào thét, từ đầu đến cuối đều không có cho em chút phản ứng nào."
Đáy mắt của Tống Thanh Xuân dâng đầy sương mù.
Tô Chi Niệm ôm chặt cô, cúi khép mí mắt, che lại thần thái xin lỗi nơi đáy mắt, trầm mặc không tiếng động tùy ý cô chỉ trích.
"Suy nghĩ đầu tiên khi em ra khỏi biệt thự của anh, chính là muốn đi tìm anh, thử đi thuyết phục anh, nhưng anh lại không cho em bất kỳ cơ hội mở miệng nào, mặc kệ em và anh đến nơi nào, đều muốn kéo ba theo bên cạnh anh, thậm chí cuối cùng còn nói muốn cưới người khác..."
Nước mắt theo gò má Tống Thanh Xuân, chậm rãi chảy xuôi xuống, ngữ khí cô vốn mềm mại, liền trở nên có chút phẫn hận: "... Tô Chi Niệm, anh có biết không, cho dù em không thể gả cho anh, em cũng không bằng lòng nhìn người phụ nữ khác gả cho anh, em không làm được giống như anh, nhìn người mình thích kết hôn, dù bức điên chính mình, cũng hờ hững lạnh nhạt."
"Anh biết." Tô Chi Niệm lãnh đạm mở miệng.
Anh luô biết anh đang tổn thương em, nhưng mà, đồng thời lúc anh tổn thương em, em đau bao nhiêu, anh liền đau hơn em gấp mười lần.
Thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời của anh, gặp gỡ em - ánh sáng rực rỡ nhất, cho tới hôm nay, đã qua hai mươi năm, em vẫn là tồn tại tinh khiết nhất ở trong thế giới của anh, anh thật không muốn nhuộm đen em, cho dù đáy lòng anh giấu một ý nghĩ điên cuồng, rất muốn nhuộm đen em, để cho em ở lại trong địa ngục, hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh.
Đình Đình, em xem, anh rất tàn nhẫn, rất hắc ám?
Trên mặt lạnh nhạt của Tô Chi Niệm, có bi ai nhàn nhạt dâng lên: "... Anh luôn biết, từ nhiều năm trước, vào thời khắc anh biết em là em gái ruột của anh đó, anh liền đã tổn thương em."
"Hiện tại thì sao? Hiện tại anh vẫn muốn tiếp tục tổn thương em sao?" Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm chăm chú, đáy mắt mang theo nước mắt, nổi lên từng sợi khẩn trương.
Anh ôm cô, biết rõ sợ hãi.
Sợ anh lại cự tuyệt lần nữa.
Anh còn đọc được từ trong đáy lòng cô, cô đang tính toán nếu anh cự tuyệt, tiếp theo cô nên dùng phương pháp như thế nào.
Cô đây là mặc cho anh cự tuyệt như thế nào, cũng quyết tâm muốn theo tiết tấu với anh sao?
Kiên trì của cô, cố chấp của cô, quấn quýt làm phiền của cô...
Các loại cảm xúc mãnh liệt, cấp tốc va chạm ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, liên tục khuấy động, đầu ngón tay Tô Chi Niệm vuốt ve Tống Thanh Xuân đều run rẩy lên theo, anh nhìn mắt cô chăm chú, gằn từng chữ hỏi: "Tống Thanh Xuân, em biết hiện tại em đang nói cái gì không?"
Ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn lại anh, trong suốt sáng ngời, không có chút xíu chần chờ: "Em biết."
Anh dựa vào thân thể tiếp xúc của cô, có thể đọc được rành mạch rõ ràng ý tưởng chân thật nhất ở trong đáy lòng cô, cho đáp án giống như trên miệng cô.
Như lúc mới quen biết, cô cho anh tín nhiệm sạch sẽ thuần túy không có bất kỳ tạp chất nào, anh trai nói chú là người xấu, chú chính là người xấu.
"En biết rất rõ, em đang nói cái gì." Tống Thanh Xuân chờ giây lát, không có chờ được Tô Chi Niệm nói chuyện, lại mở miệng, có mấy lời, cô từng nói với Tần Dĩ Nam, lại chưa nói với anh, cô không ngại lặp lại với anh lần nữa: "Em chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ, Tô Chi Niệm, em muốn ở cùng với anh."
"Ở trên thế giới này, anh là người đối tốt với em nhất, anh không thể sau khi nuôi dưỡng em lớn, liền không chịu trách nhiệm chứ."
"Toàn bộ thế giới tính là cái gì, toàn bộ thế giới cộng lại, đều không sánh bằng một mình anh..."
Theo từng câu vang dội của Tống Thanh Xuân, trong đầu óc Tô Chi Niệm lại nghĩ đến những lời đọc được từ đáy lòng Tần Dĩ Nam vào lúc sáng sớm.
-- Có Tô Chi Niệm, em liền không sợ.
-- Bởi vì toàn bộ thế giới, đối với em mà nói, đều không sánh bằng một mình Tô Chi Niệm.
-- Em không muốn toàn thế giới, em chỉ cần Tô Chi Niệm.
-- Tô Chi Niệm chính là cuộc đời của em.
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được máu trong cơ thể mình trở nên đặc biệt dao động, anh mở miệng, ngữ khí tận lực bảo trì bình ổn, lại vẫn biểu lộ ra từng sợi run sợ: "Đình Đình, vậy nếu như anh nói với em, một khi anh gật đầu đồng ý ở cùng với em, đời này kiếp này, em cũng đừng vọng tưởng rời đi từ bên cạnh em, dù tương lai em hối hận, anh cũng sẽ không thả em đi, em sợ không?"
"Em không sợ." Tống Thanh Xuân hồi đáp vẫn là rõ ràng như vậy, cô giống như là sợ anh không tin tưởng, còn rất dùng sức lắc đầu hai cái với anh.
"Không chỉ như thế, anh không thể giống như người khác, cho em một nghi thứccầu hôn lãng mạn, không thể giống như người khác, cho em một tỏ tình khiến người khác hâm mộ vào lễ tình nhân, càng không thể giống như người khác, cho em một lễ cưới thịnh thế, em không hối hận chứ?"
"Em không hối hận."
"Chúng ta không thể giống như tình nhân bình thường, ôm ấp quang minh chính đại, nói yêu lẽ thẳng khí hùng, cả đời chúng ta đều chỉ có thể trốn tránh ở trong hắc ám, em xác định đây là thứ em muốn sao?"
"Em xác định." Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, tiếng nói như ánh trăng ôn nhu, ngữ khí lại cứng rắn như tảng đá.
"Anh không có cách nào danh chính ngôn thuận viết tên em ở bên cạnh tên anh, thậm chí anh không thể cho em một đứa bé... Đình Đình, em nghĩ kỹ chưa?"
"Em nghĩ kỹ rồi, vào tối hôm qua khi em đi tìm anh Dĩ Nam, liền nghĩ kỹ rồi."
Tô Chi Niệm cũng không đợi tiếng nói Tống Thanh Xuân rơi xuống, mãnh mẽ đưa tay ra, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Có biết không? Trời cao đối với mỗi một người đều rất công bằng, trời cao cho anh, siêu năng lực người khác không có được, cũng cho anh cô độc và đau đớn mà người khác không thể có được, nhưng cuối cùng anh lại may mắn hơn những người khác, bởi vì anh có một Tống Thanh Xuân.
Tô Chi Niệm dùng sức ấn Tống Thanh Xuân vào trong lòng, lại cảm thấy xa xa không đủ, anh dùng sức lần nữa, một bộ dáng nghĩ hận không thể vùi cô vào trong tận xương máu.
Cảm giác ôm cô thật tốt, giống như là ôm toàn bộ thế giới.
Tô Chi Niệm cảm động đỏ cả vành mắt, anh dùng sức ôm cô, lại ôm cô, sau đó có một giọt lệ, liền theo gò má chậm rãi rơi xuống, rơi ở trong cổ cô, anh dán bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Đình Đình, thật là hết cách với em mà..."
Nước mắt tuy nhẹ, nhưng rơi ở trên da thịt, lại rất nặng.
Thân thể Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng co rúm lại một chút, giơ tay lên, nhốt chặt eo Tô Chi Niệm.