Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 83

Tác giả: Diêp Phi Dạ

VIẾT NHẬT KÝ VÌ MỘT NGƯỜI
"Tên вυôи иgườι kia không ૮ɦếƭ tâm, lại luôn dụ dỗ cô, tôi thật không muốn để ý quá nhiều, dù sao trên thế giới này không có người sẽ tin tưởng tôi, nhưng tôi không nghĩ tới, cô bé đó lại vô cùng kiên quyết nói với tên вυôи иgườι một câu mà cho tới bây giờ vẫn còn đang quanh quẩn bên tai tôi, anh trai đó nói chú là người xấu, chú chính là người xấu! Cô gái nhỏ này thật rất đần, lúc nhấn mạnh với tên вυôи иgườι chú là người xấu, cắn nát kẹo bông gòn, sau khi ném que xuống đất, liền bắt đầu khóc lớn, tên вυôи иgườι vội vàng chạy trốn. Tôi chưa từng dỗ bé gái, sau khi tôi ra khỏi bệnh viện tâm thần, luôn không thế nào mở miệng nói chuyện, đối mặt với cô bé khóc không ngừng được, cuối cùng tôi thật sự không có cách nào, lấy toàn bộ của cải của mình ra, lần nữa mua cho cô hai cái kẹo bông gòn lớn, cô rất vui vẻ, cười đến mức vô cùng xán lạn, tâm tình sương mù nhiều ngày như vậy của tôi, trong nháy mắt đó trở nên đặc biệt buông lỏng, cô gái nhỏ đó nói rất nhiều, thật ra tôi rất muốn nói chuyện phiếm, trò chuyện với cô, nhưng mà ta không biết chính mình nên giao lưu với cô thế nào, mãi cho đến cuối cùng, tôi hỏi cô tên là gì, cô nói cô tên Đình Đình, Tống Đình Đình... Đình Đình, Tống Đình Đình, Đình Đình, Tống Đình Đình, Đình Đình, Tống Đình Đình..."
Đây có lẽ là một phần nhật ký dài nhất mà Tô Chi Niệm đã viết đi, viết đủ suốt cả đêm, cuối cùng viết "Đình Đình, Tống Đình Đình" gần một trăm lần.
Tống Thanh Xuân nhìn năm chữ kia, hốc mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Cô không phải chưa từng tò mò rốt cuộc Đình Đình là ai, cô từng thật sự cho là có người Đình Đình này tồn tại, về sau khi cô biết Tô Chi Niệm luôn thích cô, cô liền cho rằng Đình Đình chỉ là một cái tên giả dối hư ảo anh soạn ra để lừa gạt cô.
Bởi vì thời gian quá lâu, lúc đó cô quá nhỏ tuổi, cô thật không nhớ rõ những chuyện này, cô chỉ là nhớ một chút hình ảnh, thẳng đến khi cô nhìn thấy đoạn nội dung này, cô mới chắp vá lại được từ trong ký ức rải rác, sau đó biết, hóa ra Đình Đình trong miệng anh, người mà cho tới nay anh vẫn nhớ mãi không quên, hàng năm không quên đó, lại chính là cô.
Lúc trước khi cô biết anh thích người tên Đình Đình, còn nghĩ tới chuyên hồi nhỏ mình ghét bỏ tên khó nghe, đổi tên rất nhiều lần, trong đó có một cái tên chính là Đình Đình... Nhưng cô thật không nghĩ tới, trong quá trình mình cưỡi ngựa xem hoa đổi tên, lại có thể gặp được anh...
"Ngày 5 tháng 11 năm 1996, tuyết nhỏ. Tôi lại đi tới đầu hẻm Minh Kính, tôi đứng hai tiếng, lại vẫn không có chờ được cô."
"Ngày 25 tháng 12 năm 1996, lễ giáng sinh. Tôi mua hai cây kẹo bông gòn, đặc biệt chờ một ngày ở đầu hẻm Minh Kính, từ sáng đến tối, lạnh đến toàn thân tôi lạnh buốt, cô vẫn không xuất hiện."
"Ngày 8 tháng 3 năm 1997, trời trong chuyển nhiều mây. Mùa xuân tới, tôi không biết đây là lần thứ mấy mình tới đầu hẻm Minh Kính, mang hy vọng tới, mang mất mác đi."
"Ngày 8 tháng 10 năm 2000, trời trong. Trong nháy mắt, đã qua bốn năm, tôi luôn tìm cô, lại luôn không có tìm được cô, mỗi khi tâm tình tôi đặc biệt không tốt, nghĩ đến cô, tôi liền sẽ trở nên đặc biệt an tĩnh."
"Ngày 1 tháng 6 năm 2004, ngày quốc tế thiếu nhi, đã quá sắp tám năm, tôi học lên cao trung, cô cũng đã học sơ trung rồi đi, tôi vẫn luôn chưa từng quên cô, tôi biết chính mình có thể cả đời này đều sẽ không gặp mặt cô lần thứ hai, nhưng tôi vẫn tìm, tìm cô - người ở trong lúc tối tăm nhất của tôi, cho tôi ánh sáng duy nhất."
“Ngày 3 tháng 12 năm 2005, bão tuyết. Tâm tình rất uể oải, mẹ bệnh, đặc biệt nhớ cô.”
“Ngày 1 tháng 9 năm 2006, mặt trời gay gắt. Mẹ muốn chuyển viện, vì để tiện đi bệnh viện, quyết định chuyển trường, đã sắp qua mười năm, ấn tượng cô ở trong đầu càng ngày càng khắc sâu, hôm nay lúc dựa vào mép giường bệnh của mẹ ngủ trưa, mơ thấy cô, lúc tỉnh lại, cả người có chút hốt hoảng, có chút không nhận rõ mười năm trước, cô gái tôi nhìn thấy đó, rốt cuộc là thiên sứ hay là nhân gian.”
“Ngày 17 tháng 9 năm 2006, trời đầy mây. Chuyển trường thành công, hoàn cảnh trường học mới không tệ, phiền toái duy nhất là, sáng sớm mỗi ngày, đều có thể ᴆụng đến đủ kiểu phong thư từ trong ngăn kéo.”
“Ngày 31 tháng 9 năm 2006, gió to. Nhớ tên hai nam sinh, Tống Thừa, Tần Dĩ Nam. Nguyên nhân rất đơn giản, nghe nói là hot boy? Hiện tại biến thành tôi? Cái quỷ gì? Nhàm chán.”
“Ngày 27 tháng 10 năm 2006, trời trong xanh. Vua nhật ký, ông biết không? Hôm nay tôi thật rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng tôi, cũng đã gặp gỡ cô! Mười năm, mười năm sau, cuối cùng tôi cũng gặp được cô, cho dù cách mười năm, nhưng tôi vẫn là liếc mắt liền nhận ra được cô, cô chính là Đình Đình tôi muốn tìm đó! Chỉ là, cô nhìn cũng không nhìn tôi, liền đi qua từ trước mặt tôi.”
“Ngày 2 tháng 11 năm 2006, trời đầy mây. Cô tên Tống Thanh Xuân, có lẽ Đình Đình là nhũ danh của cô.”
“Ngày 4 tháng 11 năm 2006, trời trong. Ở bờ hồ trường học, tôi thấy có một nam sinh thổ lộ với cô.” “Ngày 25 tháng 12 năm 2006, tuyết nhỏ. Cô là em gái ruột của Tống Thừa, hôm nay lúc Tống Thừa tới lớp chúng tôi, để nói cám ơn với tôi, tôi trả lời một câu ừ, chỉ vì anh là anh trai của cô.”
“Ngày 4 tháng 1 năm 2007, trời trong. Sắp nghỉ đông, không thể nhìn thấy cô một tháng, phiền.”
“Ngày 14 tháng 3 năm 2007, lễ tình nhân trắng, một mình cô đứng ở cửa trường học, tôi do dự rất lâu, cuối cùng đi đến trước mặt cô, mở miệng nói câu nói đầu tiên sau khi tìm được cô, chào cậu. Đáy mắt cô nhìn tôi, đều là xa cách như nhìn người lạ, xin hỏi, cậu có chuyện gì không? Tôi hỏi cô, bạn tên là Đình Đình sao? Cô nói tôi nhận nhầm người, tôi nghĩ nói với cô, tôi không nhận nhầm cô, hơn mười năm trước, tôi và cô từng gặp mặt ở đầu hẻm Minh Kính, nhưng tôi chưa kịp nói những lời này, cô liền thiếu kiên nhẫn lại nói với tôi một câu, tớ không phải tên Đình Đình, tớ tên là Tống Thanh Xuân, nam sinh tên là Tần Dĩ Nam kia chạy tới, khổ sở.”
“Ngày 15 tháng 3 năm 2007, một giờ rạng sáng, không thể ngủ. Trên thế giới khoảng cách đau nhất, là tôi luôn tìm em, mà em lại quên tôi.”
“Ngày 15 tháng 3 năm 2007, bảy giờ sáng, đến hiện tại vẫn luôn không ngủ, không mệt, đặc biệt tỉnh táo. Tôi thật là nhớ cô gái tôi yêu thích đã tìm kiếm mười năm đó.”
“Ngày 18 tháng 4 năm 2007, mười giờ tối, giáo viên vật lý cho một đống bài tập, không có một chút khó khăn, tôi viết liền ngủ thi*p đi, sau đó mơ thấy cô. Ở trong mộng, tôi nói một câu với cô, tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.”
“Ngày 8 tháng 5 năm 2007, trời râm. Hôm nay đánh nhau, nguyên nhân là có hai bạn học nam nói Đình Đình làm ra vẻ thanh cao, nhìn thanh thuần kiêu ngạo, trên thực tế là kỹ nữ, tức giận hỏng, bị giáo viên phạt quét dọn vệ sinh đến khi thi tốt nghiệp trung học kết thúc.”
“Ngày 14 tháng 5 năm 2007, trời trong. Cô và bạn học của cô đi dạo phố, nói thích một sợi dây chuyền trong quầy, không mua, sau khi cô đi, tôi đi đến quầy hàng đó, giá cả dây chuyền có chút dọa người, tôi đi quán ăn đêm làm phục vụ, mùi son phấn và mùi nước hoa bên trong quá nồng, có rất nhiều phụ nữ lắc lư ở trước mặt tôi, ghê tởm, ói đến đau bao tử.”
“Ngày 15 tháng 6 năm 2007, trời âm u. Bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, phải lưu ban, quán ăn đêm phát tiền lương xuống, miễn cưỡng góp đủ tiền sợi dây chuyền kia, rốt cuộc cũng không cần đi nơi ghê tởm đó, một tháng ói gầy bốn ký.”
“Ngày 28 tháng 6 năm 2007, trời trong. Cuối cùng tôi len lén để sợi dây chuyền kia vào trong cặp của cô, buổi chiều tôi nhìn thấy cô mang dây chuyền đi nhà vệ sinh, rất vui vẻ.”
“Ngày 31 tháng 8 năm 2007, trời trong. Mẹ gặp gỡ một người bạn cũ, người bạn cũ đáp ứng bà, giúp đỡ chăm sóc tôi, thật ra tôi không cần bất kỳ ai chiếu cố, nhưng khi tôi biết người bạn cũ của mẹ tên Tống Mạnh Hoa, tôi đồng ý, bởi vì con gái Tống Mạnh Hoa tên Tống Thanh Xuân.”
“Ngày 23 tháng 9 năm 2007, trời đầy mây. Tôi vào ở nhà họ Tống hai mươi ngày, cô giống như không thế nào thích tôi, cô thích Tần Dĩ Nam.”
“Ngày 23 tháng 11 năm 2007, trời trong. Cách lễ giáng sinh còn có một tháng, cô đã bắt đầu chuẩn bị quà cho Tần Dĩ Nam, taôi rất muốn cùng cô lâu thêm một lát, cho nên liền theo cô chọn quà, nhưng cô luôn miệng liến thoắng đều không rời Tần Dĩ Nam, uống dấm, phát hỏa, bỏ đi, buổi tối áy náy không thể ngủ.”
“Ngày 14 tháng 12 năm 2007, tuyết nhỏ. Cô đã lâu đều không để ý tôi, cũng không có nhìn thẳng tôi một chút, rất muốn nói câu thực xin lỗi với cô, chính là, ngay cả cơ hội nói một câu thực xin lỗi mà cô cũng không cho tôi, bởi vì mỗi lần cô nhìn thấy tôi, chính là lạnh lung hô một tiếng, xoay người rời đi.”
“Ngày 25 tháng 12 năm 2007, lễ giáng sinh. Cô đi tìm Tần Dĩ Nam, cha Tống mẹ Tống đều không ở nhà, nửa đêm nhận được điện thoại của cô, mất ví tiền, một mình khóc rất khổ sở ở sân bay, tôi đi đón cô. Sau khi tôi ở nhà họ Tống, đó là lần đầu tiên cảm giác đặc biệt hạnh phúc.” “Ngày mùng 5 tháng 1 năm 2008, tâm tình càng ngày càng tốt, bởi vì quan hệ của tôi và cô cũng càng ngày càng tốt.”
“Ngày mùng 7 tháng 5 năm 2008, lần đầu tiên có xúc động muốn Gi*t người, mặc kệ là Đường Noãn, hay là những tên côn đồ lưu manh trong quán bar, tốt đẹp trong lòng bàn tay tôi, không cho phép bất cứ người nào bắt nạt!”
“Ngày 23 tháng 5 năm 2008, sinh nhật của tôi, hẹn cô cùng nhau ăn cơm.”
“Ngày 24 tháng 5 năm 2008, tối hôm qua cô lỡ hẹn, tôi uống say, sau đó cường ngủ cô... Tìm một ngày, không tìm được cô...”
“Ngày 25 tháng 5 năm 2008, tôi bán đi tất cả mọi thứ mình gom góp được, cũng bán đi nick trò chơi mình đã chơi rất lâu, dùng toàn bộ tiết kiệm trong thẻ, mua một cái nhẫn kim cương, chỉ cần cô chịu gặp tôi, tôi liền cầu hôn cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, tôi đều sẽ nỗ lực làm đến khi cô bằng lòng.”
Ngón tay lật xem sổ nhật ký của Tống Thanh Xuân bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên.
Hóa ra, lúc trước sau khi anh cường ngủ cô, từng mua nhẫn, còn muốn cầu hôn cô...
“Ngày 27 tháng 5 năm 2008, một ngày khó quên nhất trong đời, một ngày tuyệt vọng nhất trong đời, tôi biết được một bí mật, giấc mộng của tôi hoàn toàn vỡ nát.”
“Ngày 31 tháng 5 năm 2008, say khướt...”
Tống Thanh Xuân nghĩ, lúc Tô Chi Niệm viết câu nói này, nhất định đã say đến rối tinh rối mù rồi, chỉ viết hai chữ, phía sau chính là đường cong nhếch nhác.
Cô luôn cho rằng, trước đây mình mất đi lần đầu tiên, trôi qua tối luống cuống tuyệt vọng nhất, lại không nghĩ rằng, người từng cho cô tuyệt vọng và vô thố nhất, hóa ra còn muốn thống khổ hơn cô gấp trăm lần.
“Ngày 11 tháng 6 năm 2008, trời trong. Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, nhưng thế giới của tôi lại là một mảnh âm trầm, nhận được báo cáo kiểm tra bệnh viện nhanh chóng đưa tới, tôi thật là con trai của Tống Mạnh Hoa, người tôi yêu là em gái ruột cùng cha khác mẹ với tôi... A a...”
“Ngày 23 tháng 6 năm 2008, thành tích tốt nghiệp trung học công bố, điểm số vượt xa điểm số Thanh Hoa nhập học, tiếp đến vô số điện thoại trường đại học và cao đẳng mời nhập học, chưa từng có chút xíu vui sướng, không biết là tung ra tin tôi ngủ với Đình Đình ở trong trường học, lời đồn đãi chuyện nhảm đặc biệt tổn thương người, một ý nghĩ đầu tiên chính là xông về nhà, muốn nhìn một chút cô sao rồi, không nghĩ tới nghênh đón lại là sự phẫn nộ của cô, hoài nghi là anh phát tán tin tức. Thật ra thật sự không cần cãi nhau với cô, nhưng tôi thật rất phiền, bởi vì tin tức cô là em gái ruột của tôi phiền đến không khống chế nổi cảm xúc mình, lúc cô bảo tôi cút, tôi thật sự cút, còn ném cho cô một tờ chi phiếu, nghĩ cắt đứt quan hệ như vậy rất tốt.” “Ngày 25 tháng 12 năm 2008, lễ giáng sinh, lúc về nhà, đi qua một cái tủ kính, mua một quả táo thủy tinh đóng gói xinh đẹp, sau khi mua xong, mới biết, hóa ra là mình muốn tặng cho cô, cô là em gái ruột của tôi đó, sao tôi còn có thể có ý nghĩ như vậy?”
“Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2008, tết Nguyên Đán, cùng uống rượu với Đường Nặc, uống say, nhưng lại vẫn có chút ý thức, rõ ràng nghe thấy trong miệng mình thì thào gọi Đình Đình, Đình Đình, Đình Đình... Làm sao? Có thể xem cô như là em ruột của tôi, nhưng tôi vẫn là không khống chế nổi chính mình.”
“Ngày mùng 5 tháng 3 năm 2009, lại là một mùa xuân, đi ở trên đường cái, nhìn thấy một cô gái, mặc một váy trắng viền hồng, tôi nhớ được Đình Đình cũng có một cái váy như vậy, ở trên đường phố người đến người đi, tôi liền ngây người như vậy, rất nhớ cô, nhớ đến... lúc viết báo cáo, khi viết tên của mình, lại có thể viết thành Tống Thanh Xuân.”
“Ngày mùng 7 tháng 9 năm 2009, nghỉ hè, cô trở về Bắc Kinh, tôi ở trên đường cái vô tình gặp gỡ cô, cô trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, vóc dáng tựa hồ cũng cao hơn một chút, một khắc đó, tôi mới biết rõ, rốt cuộc mình có bao nhiêu nhớ thương cô, có một thứ tình yêu, cố chấp đến mức biết rõ cô là người thân của tôi, lại vẫn tùy ý tồn tại, ánh mặt trời ngày đó rất tươi đẹp, tôi ngồi ở trong xe, thấy rõ ràng chính mình sa đọa về phía trong bóng tối, tôi biết, tôi nỗ lực muốn để cho chính mình đừng đi thích em gái ruột của mình, nhưng một khắc cô bất ngờ không để phòng xuất hiện ở trước mặt đó, tất cả phòng bị của tôi đều vỡ vụn, tội ác bẩn thỉu nhất đời tôi, từ khoảnh khắc này liền chính thức bắt đầu.”
“Ngày 28 tháng 11 năm 2009, tôi đi Thượng Hải làm báo cáo, đúng lúc là trường học của cô, gặp gỡ cô, cô cũng nhìn thấy tôi, chẳng qua cô không thèm chú ý đến tôi, cô giống như là nhìn thấy một người lạ không quan trọng không liên quan, đi qua từ trước mặt tôi.”
“Ngày 25 tháng 12 năm 2009, lễ giáng sinh, cô vì Tần Dĩ Nam khóc thật đau lòng, rơi lệ là cô, đau đớn lại là tôi, tôi rất muốn an ủi cô, cũng không dám tới gần cô, bởi vì tôi sợ, sợ tôi mưu đồ bất chính với cô, ảnh hưởng đến cuộc đời tốt đẹp của cô, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp, làm một số điện thoại không có bất kỳ trói buộc chứng minh thân phận, gửi cho cô một dòng tin nhắn, lễ giáng sinh vui vẻ, cô không trả lời, chẳng qua cũng không có việc gì, dù sao anh đã quen với chuyện cô không thèm chú ý.”
“Ngày mùng 8 tháng 10 năm 2010, tôi ở Bắc Kinh chính thức đăng ký công ty, chọn ngày này, là bởi vì tôi và cô gặp gỡ là vào ngày mùng 8 tháng 10.”
“Ngày mùng 5 tháng 4 năm 2011, phỏng vấn thư ký, thật ra rất không cần thư ký, bởi vì quen độc lai độc vãng, nhưng công việc càng ngày càng bận rộn, không có cách nào, tới phỏng vấn rất nhiều người, tôi lại chọn Trình Thanh Thông, nguyên nhân rất đơn giản, ngày đó Trình Thanh Thông tới phỏng vấn, mặc một cái váy ô vuông xanh mà Tống Thanh Xuân cũng có.”
“Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2012, Tần Dĩ Nam đi tham gia quân ngũ, cô luôn chờ mail của anh ta, nhưng Tần Dĩ Nam lại chậm chạp không trả lời, thấy cô khổ sở, tôi cũng nhịn không được khổ sở theo, tôi nghĩ tôi là thật yêu cô yêu đến mức không thể tự giải thoát, đã bỏ mặc chính mình ở trong hắc ám và bẩn thỉu cả đời, cho nên mới sẽ phát điên, đánh cắp mật mã hộp thư của Tần Dĩ Nam, trả lời mail cho cô, sau khi nhận được mail cô rất vui vẻ, thấy cô vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ, tuy rằng chua xót và đau đớn, chỉ là cũng đã quen với đau đớn đó rồi.”
...
“Ngày mùng 8 tháng 4 năm 2013, một năm này, tôi và cô 99 bức mail, cô không biết là tôi gửi, cô cho rằng là Tần Dĩ Nam gửi, cô càng ngày càng thích Tần Dĩ Nam rồi đúng không? Tuy rằng tôi sẽ rất khổ sở, chẳng qua không việc gì, cô yêu người khác, sẽ luôn tốt hơn yêu tôi. Nhưng, có một bí mật nhỏ, không có ai biết, 99 bức mail kia, số lượng từ mỗi một bức, đều là giống nhau như đúc, đều là 520 chữ, 520, anh yêu em, 99 bức mail, 99 lần nói yêu em.”
...
“Ngày mùng 7 tháng 8 năm 2015, Tống Thừa ૮ɦếƭ, có lẽ là bởi vì quan hệ huyết thống, lúc nghe được tin này, tim tôi co rút một chút, theo sau liền nghĩ đến cô, sau đó đi tìm cô, quả nhiên thấy cô khóc giống như là đứa bé.”
“Ngày 17 tháng 9 năm 2015, thị trường chứng khoán xí nghiệp Tống thị rớt mạnh, Tống Mạnh Hoa nhập viện.”
“Ngày mùng 2 tháng 10 năm 2015, cô tới tìm tôi, tôi không gặp cô.”
“Ngày 29 tháng 10 năm 2015, không nghĩ tới cô cố chấp như vậy, tôi nói cực kỳ khó nghe với cô, cô lại vẫn không hề từ bỏ.”
“Ngày mùng 2 tháng 11 năm 2015, cô ở dưới lầu công ty tôi chờ một ngày, thật ra tôi rất muốn giúp cô, nhưng tôi không dám mở miệng, tôi chỉ dám dùng lần cãi vả kia với cô, mắt lạnh đợi cô, tôi không dám đối tốt với cô, không dám chút nào, bởi vì tôi rất muốn đối tốt với cô, tôi sợ chính mình một khi đối tốt với cô, liền không khắc chế được muốn vẫn một mực đối tốt với cô, tôi sợ tôi tốt, sẽ ảnh hưởng tới cô, tôi sợ kéo cô xuống địa ngục, cho nên tôi chỉ có thể để cho tâm mình cứng rắn, đi làm một người khiến cho cô chán ghét đến tận xương.”
“Ngày 23 tháng 11 năm 2015, cô quấn quýt tôi càng chặt, tôi rất buồn bực, tôi cảm thấy chính mình càng lúc càng lung lay, tôi muốn cách cô gần một chút, vẫn luôn rất muốn, nhưng mà tôi sợ sự ích kỷ của mình sẽ phá hủy cô.”
“Ngày 25 tháng 11 năm 2015, cô đau bụng kinh, té xỉu ỏ trước mặt tôi, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi liền nghe thấy cô đang nhận điện thoại của Tần Dĩ Nam, tôi biết cô không thể yêu tôi, nhưng vẫn bởi vì ghen tuông nên rất tức giận, cô bị tôi đuổi đi, nhưng tôi lo lắng thân thể cô không khỏe sẽ có nguy hiểm, vẫn lao ra kéo cô lại, tôi nghĩ rất lâu, vẫn là lựa chọn ích kỷ, tôi cho cô ở bên cạnh tôi một trăm ngày, chỉ cần một trăm ngày, tôi nghĩ ở trong một trăm ngày này, ở trong một trăm ngày cô không biết gì này, cho chính mình một hồi ức tốt đẹp.”
...
“Ngày mùng 2 tháng 1 năm 2016, cô vui vẻ, tôi không tham dự, cô khổ sở, tôi phụng bồi tới cùng.”
“Ngày mùng 5 tháng 1 năm 2016, tôi cười bởi vì cô... Cười, tôi nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt của mình trong gương, ngốc đủ hơn mười phút, tôi đã không cười rất nhiều năm.”
“Ngày 20 tháng 2 năm 2016, thường xuyên gặp ác mộng, cảm giác thật không tốt, vẫn luôn cảm thấy có việc phát sinh, đêm nay mang theo cô đi đầu hẻm Minh Kính.”
...
“Ngày 10 tháng 6 năm 2016, tôi trở về Bắc Kinh, không nghĩ tới chính mình lại có thể còn sống, cũng không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về Bắc Kinh liền gặp gỡ cô. Thực xin lỗi, Đình Đình, tôi chỉ có thể làm ra vẻ không quen em, bởi vì tôi đã từng ích kỷ một lần, tôi không thể lại ích kỷ lần nữa.”
...
“Ngày 19 tháng 6 năm 2016, cô dùng thẻ của tôi, cà thẻ cho tôi một phòng tiểu thư, tôi bị ghê tởm ói một lúc lâu, rất tức giận, xuống lầu muốn tính sổ với cô, kết quả lại nhìn thấy cô trật thương chân, tức giận gì đó đều không còn, chỉ có tràn đầy đau lòng.”
“Ngày 25 tháng 6 năm 2016, năm nay Dương lịch và âm lịch chênh lệch thời gian hơi lớn, khiến cho tôi thường trôi qua sinh nhật vào tháng năm, năm nay biến thành cuối tháng sáu, ngày đó tôi nghĩ sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi, cô tỏ tình với tôi. Rất vui vẻ, tựa hồ đều nghe thấy âm thanh hoa nở. Rất khổ sở, bởi vì tôi không thể không tàn nhẫn cự tuyệt cô. Cô không biết, thật ra người cô mở miệng tỏ tình đó, sớm đã yêu cô cực kỳ lâu rồi...”
...
“Ngày 25 tháng 9 năm 2016, nghe thấy tin tức cô và Tần Dĩ Nam muốn kết hôn, uống say, cho rằng là nằm mơ, không nghĩ tới lại có thể là thật, tôi lại ngủ với cô lần thứ hai, tôi để lại cho cô một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, rời đi. Đêm đó cô ở ngay trước mặt tôi nuốt vào Tђยốς tгáภђ tђคเ, sau khi cô đi, tôi đứng một mình ở cửa nhà ngây ngốc đến hơn nửa đêm, sau đó đi tiệm thuốc mua rất nhiều hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ, giống như là nhai kẹo đậu, lần lượt nhai ăn, rất đắng.”
“Ngày mùng 4 tháng 10 năm 2016, cô đi Nhật Bản, tôi cũng đi Nhật Bản cùng với cô, trong hành trình, cô gặp được rất nhiều chuyện có ý nghĩa, cô chẳng hề biết, những chuyện kia đều là tôi bỏ tiền sắp xếp cho cô.”
...
Từng ly từng tí trong hành trình ở Nhật Bản, chậm rãi hiện ra ở trước mắt Tống Thanh Xuân.
Từng giọt nước mắt lớn thuận theo gò má cô rơi xuống.
Hóa ra những kỳ ngộ tốt đẹp khi cô du lịch ở Nhật Bản, không phải bởi vì cô may mắn, mà là bởi vì cô có một Tô Chi Niệm.
...
“Ngày 30 tháng 12 năm 2016, tuyết lớn, tôi đưa cô trở về nhà, tôi nghĩ đây là một lần cuối cùng tôi gặp cô đi, chuyến bay ngày mai, tôi phải đi, tôi nghĩ, cả đời này tôi đều sẽ không trở về nữa. Hẹn gặp lại Đình Đình, hẹn gặp lại cô gái tôi rất yêu, chúc em hạnh phúc.”
“Ngày mùng 6 tháng 2 năm 2017, sương mù. Trở về từ Hải Nam, tôi nhận lại cha ruột, cô gọi tôi một tiếng anh hai, một khắc đó, cho tôi biết, cuộc đời của tôi, không có tối tăm nhất, chỉ có càng hắc ám hơn. Rất lâu không viết nhật ký, có chút không biết nên viết từ chỗ nào, trước nói về từ thực xin lỗi đi. Đình Đình, một đêm ở Hải Nam kia, chúng ta giao hẹn, em trở về lấy chồng, tôi quen biết cô gái mới, chúng ta đều bắt đầu cuộc sống mới, gặp lại, liền làm anh em của nhau. Nhưng thực xin lỗi, tôi lại lừa em, sở dĩ tôi đáp ứng em, là bởi vì tôi muốn để em ở lại thiên đường. Tôi ở trong địa ngục tăm tối, ngốc rất nhiều năm, tôi không thể lại trở lại nhân gian, nếu bảo tôi vứt bỏ tình yêu với em, không bằng để cho tôi đi ૮ɦếƭ. Em vĩnh viễn đều sẽ không biết, ngày tôi gặp gỡ em vào năm 1996, liền chú định nếu không phải em, tôi liền phải đơn thương độc mã qua cả một đời. Nếu thật có người có thể thay thế em, vậy trước đây khi tôi biết em là em gái ruột, tôi liền đã buông tha em. Có lẽ thật sự là tôi quá mức cố chấp, nhưng không có cách nào, vào một khắc khi tôi biết tôi yêu thích em, tôi liền đã khóa tâm mình lại, tôi quy định cho mình phạm vi hoạt động, sau đó dùng hết khí lực toàn thân ném chìa khóa, tâm tôi mở không ra, cũng sẽ không có bất cứ người nào đi vào nữa, mà em cũng không ra ngoài được.”
“Ngày 10 tháng 2 năm 2017, Tống Mạnh Hoa chọn lựa cho tôi rất nhiều đối tượng kết hôn, còn gọi Tống Thanh Xuân tới giúp tôi xem xét, tôi nhìn ra được, cô có chút khổ sở, chẳng qua cô vẫn rất nghiêm túc giúp tôi xem xét các cô gái. Trở về nhà từ nhà họ Tống, đã mười một giờ đồng hồ, tắm rửa xong, nằm ở trên giường, làm sao cũng không thể ngủ, tôi nhớ lại từ đầu tới đuôi của tôi và cô một lần, vẫn không có buồn ngủ, sau khi trở về từ Hải Nam, đây là lần thứ bốn tôi xuất hiện tình huống không thể ngủ cả đêm, tôi biết, cô nhất định phải gả cho Tần Dĩ Nam, tôi cũng biết, mặc kệ chính mình có bao nhiêu đau đớn, cũng phải để cho cô thấy tôi không đau, nhưng tôi càng biết, tôi có thể sẽ không chống đỡ nổi đi, tôi không có cường đại như vậy, không cường đại đến mức nhìn người tôi yêu cả đời gả cho người đàn ông khác, còn có thể thản nhiên ung dung, không cường đại đến mức bình tĩnh tự nhiên ở trên lễ cưới của cô, nâng ly nói một câu trăm năm hảo hợp với cô.”
“Ngày 14 tháng 2 năm 2017, hôn sự của cô đã định xong, ngày 14 tháng 3, lễ tình nhân trắng, sáng hôm nay, tôi nhức đầu gần ba tiếng, tôi đứng ở trước cửa sổ sát đất, lúc ngắm mặt trời lặn, đột nhiên liền đi tới phía trước, may mắn có cửa sổ sát đất ngăn trở tôi, khoảnh khắc đó, tôi ý thức được, tôi có thể đã sinh bệnh, bởi vì ở dưới tình huống chính tôi không chút phát hiện, có ý đồ coi thường mạng sống của mình. Tôi biết tôi như vậy, nên phải khám bác sĩ, chỉ là tôi không đi khám bác sĩ, mà là tự mình mua một ít thuốc an thần, nguyên nhân tôi không muốn khám bác sĩ tâm lý rất đơn giản, tôi yêu thích em gái ruột của mình, bị người phỉ nhổ, xem thường, chán ghét, phản cảm, đều không việc gì, dù sao lúc còn rất nhỏ, tôi đều đã trải qua những chuyện này, nhưng tôi không muốn để cho người ta biết, em gái ruột của tôi là cô, tôi không muốn cô bởi vì tôi, bị người phỉ nhổ chán ghét, cô là tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của tôi, tôi liều ૮ɦếƭ cũng phải bảo hộ tốt đẹp nhất.”
“Ngày 16 tháng 2 năm 2017, Tư Niệm có một biệt danh, gọi là tự đâm ngàn đao, tôi rất nhớ cô, mỗi ngày đều đang tự đâm ngàn đao.”
“Ngày 19 tháng 2 năm 2017, tình huống của tôi còn muốn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, tất cả giác quan của tôi đang dần dần mất đi, không có cảm giác cười, không có cảm giác khóc, không có cảm nhận sâu sắc, giống như là một cái xác không hồn, từ ban đầu thuốc an thần một lần bốn viên, tăng đến hiện tại một lần tám viên.”
“Ngày 21 tháng 2 năm 2017, hôm nay lúc tôi ăn đồ ăn, đã nếm không ra mùi vị, càng quan trọng là, hôm nay khi tôi mở họp, hai chữ tan họp đơn giản, quẩn quanh ở đầu lưỡi tôi rất lâu, tôi lại nói không ra, sau khi vị giác của tôi mất đi, có phải tiếp theo tôi sẽ xuất hiện chứng im bặt không?”
“Ngày 23 tháng 2 năm 2017, tôi rất sợ hãi, tôi bỗng nhiên ngã xuống, không chống đỡ được đến khi cô kết hôn, không chống đỡ được đến khi Tống Mạnh Hoa ૮ɦếƭ, không chống đỡ được đến khi tôi rời khỏi Bắc Kinh, tôi gia tăng liều lượng thuốc an thần, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất nôn nóng, rất phiền muộn, tôi lại xé đi một hợp đồng mấy ngàn vạn. Tôi như vậy, chính tôi cũng cảm thấy rất xa lạ, tôi đáp ứng đề nghị của Tống Mạnh Hoa, gặp mặt một cô gái lần thứ hai, bởi vì tôi muốn cho cô biết, tôi thật đang rất nỗ lực đi hoàn thành hứa hẹn mà tôi đã từng đồng ý với cô.”
“Ngày 25 tháng 2 năm 2017, cả ngày hôm nay, tôi không nói ra được một chữ, buổi tối trở về nhà, tôi nỗ lực để cho chính mình lầm bầm lầu bầu, thật rất sợ đột nhiên không biết nói chuyện, tôi phát hiện, bốn chữ Đình Đình và Thanh Xuân này, tôi đọc vẫn là thuận miệng trước sau như một, thuốc an thần đêm nay, uống nhiều hơn lúc trước rất nhiều, buổi tối ngủ được rất sâu, tôi biết, đó không phải ngủ được rất sâu, mà là rơi vào hôn mê.”
“Ngày 27 tháng 2 năm 2017, tôi đắm chìm ở trong giấc mộng đó, không chịu tỉnh lại, rất muốn cứ như vậy nằm ngủ lâu dài luôn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, tôi mới có thể yêu nhau với cô.”
“Ngày mùng 3 tháng 3 năm 2017, tôi tìm luật sư, chia hai phần cổ phần dưới tên, ba mươi phần trăm cho cô, hai mươi phần trăm để lại cho mẹ tôi và Tống Mạnh Hoa, bất động sản chia làm hai, mẹ và cô mỗi người một nửa, sau khi luật sư đi, tôi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sững sờ thất thần rất lâu, tôi đã từng biết, sẽ có một ngày tôi mất đi cô, dù tôi chưa bao giờ có được cô, nhưng cách hôn sự của cô càng ngày càng gần, cách tôi hoàn toàn mất đi cô càng ngày càng gần, tôi phát hiện, tôi không quá kiên cường như trong tưởng tượng, hóa ra, một đêm ở Hải Nam kia, khi tôi cho cô một giấc mơ đẹp, tỏ tình một lần, lại nói hẹn gặp lại, Tô Chi Niệm đó đã ૮ɦếƭ ở chỗ bờ biển đó vào đêm ấy.”
Kẻ lừa đảo, kẻ đại lừa đảo... Rõ ràng mới bắt đầu, người đề xuất sau khi hẹn hò một lần, lưu lại giấc mộng đẹp cho nhau, mỗi người sẽ trở lại nhân gian sống dưới ánh mặt trời là anh, nhưng cuối cùng làm ngược lại cũng là anh.
Anh luôn lừa cô như vậy, nhưng cô luôn ngốc hồ hồ mắc lừa như vậy.
Kẻ đại lừa đảo, kẻ đại lừa đảo...
Tống Thanh Xuân vừa nức nở, vừa lại lật trang, chỉ còn một phần nhật ký cuối cùng.
“Ngày mùng 5 tháng 3 năm 2017, tôi mang cô gái gặp mặt ba lần kia về nhà họ Tống, Đình Đình cũng ở nhà, cô và cô gái đó tán gẫu rất hợp, nói tới chỗ khôi hài, tôi và cô gái kia đến một câu hoàn chỉnh cũng chưa từng nói qua, thật ra tôi thật rất không muốn cười với cô gái đó, nhưng tôi lại vẫn là bức mình cười với cô ta, bởi vì tôi muốn cười cho Đình Đình xem, tôi đáp ứng trở về, hai người bỏ qua nghiệt duyên, bắt đầu trôi qua cuộc sống bình thường, cho nên tôi muốn cho cô xem, dù chỉ là giả vờ, cũng phải cho cô xem, bởi vì tôi muốn để cho cô an tâm gả cho Tần Dĩ Nam.”
“Tôi bằng lòng cô đơn một mình, dù mất đi sinh mệnh, dù phải vứt bỏ tất cả, tôi chỉ cầu cô có thể tốt đẹp sạch sẽ sống ở trong nhân gian.”
“Buổi tối, nghe thấy cô và Tần Dĩ Nam gọi điện thoại, hẹn ngày hôm sau đi thử mặc lễ phục, suy nghĩ tràn ngập trong đầu đều là bộ dạng nhìn thấy cô mặc áo cưới ở trong vườn hồng, ba giờ rạng sáng, tâm tình ngột ngạt đến bạo, lúc xuống lầu uống thuốc, lại bị cô bắt gặp, có chút kích động, lúc đang nói chuyện với cô, một câu đơn giản uống nước à, tôi lại lắp bắp một cái, mới nói đầy đủ, cuối cùng tìm một lý do, vội rời đi, nghe thấy cô nói ngủ ngon với tôi, tôi rất muốn đáp lại một câu buổi tối bình an, tối là thế giới tôi, an là cho một mình cô an, nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể nói ra một chữ an.”
“Trở lại phòng, một vốc thuốc an thần, giống như cũng không có cách nào để cho tâm tình tôi ổn định lại, tất cả ánh đèn trong phòng, tia sáng chói mắt đâm đau mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy toàn bộ thế giới hắc ám mà lại tuyệt vọng, cũng sẽ không giống với mùa thu ngày mùng 8 tháng 10 năm 1996 đó nữa, có một ánh sáng chiếu vào trong sinh mệnh của tôi, cũng sẽ không có một ánh sáng nào chiếu vào trong sinh mệnh của tôi nữa...”
Cũng sẽ không giống với mùa thu ngày mùng 8 tháng 10 năm 1996 đó nữa, có một ánh sáng chiếu vào trong sinh mệnh của tôi...
Cũng sẽ không có một ánh sáng nào chiếu vào trong sinh mệnh của tôi nữa...
Giống như có một cây đao, hung hăng đâm thấu tâm Tống Thanh Xuân, cảm giác toàn thân cô bỗng nhiên lạnh buốt thấu xương.
Tay nắm sổ nhật ký của cô, run rẩy đặc biệt lợi hại, một giọt tiếp một giọt nước mắt, ngã nhào từ khóe mắt của cô, nện ở trên sổ nhật ký, bôi nhòe 乃út tích Tô Chi Niệm vừa viết xong vào sáng sớm không lâu.
Bắt đầu từ giờ phút cô biết anh là yêu cô, cô liền chưa từng hoài nghi tình yêu của anh, nhưng cô lại không biết, hóa ra anh yêu cô, yêu đến trình độ như vậy.
Cho tới nay, cô đều cảm thấy chính mình vì yêu anh, chịu rất nhiều ủy khuất, cho tới bây giờ cô mới biết, những ủy khuất của cô, ở trước mặt anh, hoàn toàn là không đáng giá được nhắc tới.
Cô từng rất tổn thương khi anh một thân lạnh bạc cự tuyệt tỏ tình của cô, từng rất oán anh một thân tuyệt tình cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, từng rất hận anh ở trong phòng làm việc nhục nhã cô thật sâu... Thẳng đến lúc này cô mới biết, hóa ra trước khi anh tổn thương cô, đã tổn thương chính mình trước...
Anh chính là một tên lường gạt, kẻ đại lừa đảo không hơn không kém, từ vừa mới bắt đầu liền đang lừa cô, luôn luôn lừa cô đến cuối cùng, nhưng cô hoàn toàn không hận được sự lừa gạt của anh, có cũng đều là đau lòng...
Cô là ánh sáng của anh... Cô là ánh sáng của anh... Cô là ánh sáng của anh... Anh biết rõ ràng, bản thân anh sẽ không rời khỏi cô, nhưng anh vẫn liều mạng ở trước mặt cô, giả vờ thành bộ dáng chính mình trôi qua rất tốt, vì chính là cho cô có thể sống ở trong nhân gian, mà anh thì sao, ở nơi phía sau người ta không biết, một mình giãy giụa, tuyệt vọng, điên cuồng ở trong vực sâu tăm tối...
Cô luôn cho rằng, trong một tháng trở về từ Hải Nam này, cô trôi qua rất thống khổ, chính là cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông thoạt nhìn hờ hững lạnh nhạt suốt một ngày, tâm cũng đã ૮ɦếƭ... ૮ɦếƭ... ૮ɦếƭ...
Anh từng nói, anh yêu cô hoàn chỉnh cả một Thanh Xuân, thật ra không phải, anh là dùng thêm cuộc đời của anh yêu cô...
Sổ nhật ký rơi ra từ đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân, nện mạnh xuống đất.
Tống Thanh Xuân khóc không kiềm chế được, thân thể trượt xuống từ trên ghế sofa bằng da thật, ngồi ở trên sàn nhà băng lãnh, khóc thương tâm muốn ૮ɦếƭ.
Cửa sổ thư phòng không đóng, có gió lạnh ban đêm từ từ thổi tới, thổi đến tờ giấy sổ nhật ký không ngừng lật xem, phát ra tiếng vang sàn sạt, chữ viết màu đen phía trên, từ thành thục, đến ngây ngô, lại đến non nớt...
Trong tiếng sàn sạt gián đoạn như vậy, Tống Thanh Xuân đang khóc lóc, trong đầu đột nhiên liền thoáng hiện một câu nói.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Lúc trước, khi anh đi ngoại ô phía bắc đón cô, buổi tối anh và cô tâm sự, cô hỏi về câu chuyện của anh và Đình Đình, sau đó đây là một câu nói anh đã cho cô.
Lúc đó cô cho rằng Đình Đình là một cô gái anh thích lúc còn trẻ, cho tới bây giờ cũng không vứt bỏ.
Cho đến giờ phút này, cô mới trì độn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân, không đơn thuần là anh vì một cô gái, chấp niệm toàn bộ thanh xuân, câu nói này còn có một hàm ý càng quan trọng hơn, một hàm ý cô đã từng không đọc hiểu, cũng hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao thanh xuân?
Một câu nói, mười hai chữ đơn giản, bao hàm tên của anh và cô, là anh trao cho chuyện xưa của anh và cô, một câu nói đẹp nhất.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Đúng vậy... Nếu trên thế giới này không có Tô Chi Niệm, hiện nay làm gì còn có Tống Thanh Xuân cô?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, bỗng nhiên liền bò dậy từ trên mặt đất, cô bất chấp nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sáng sớm lúc cô rời khỏi nhà, Tống Mạnh Hoa hỏi Tô Chi Niệm buổi tối có trở về ăn cơm không, Tô Chi Niệm nói buổi tối có bữa tiệc ở “Kim Bích Huy Hoàng“.
Cô muốn đi tìm anh, cô muốn hiện tại, lập tức, lập tức đi “Kim Bích Huy Hoàng” tìm anh...
Tống Thanh Xuân không đổi cả dép lê, liền vội vàng đẩy cửa nhà ra, xông ra, áo khoác của cô rơi ở trên lầu, gió lạnh mùa đông thổi tới, lạnh đến toàn thân cô run rẩy lên, cô không có bất kỳ suy nghĩ muốn xoay người lấy áo khoác nào, liền chạy ra ngoài sân.
Nguồn: thich .com - mọi người toàn xem những web từ thich hum sau mình giảm tốc độ up >”< Ai quan tâm truyện này comment dưới cho mình biết còn tăng cường up
Dép lê chạy hơi bất tiện, động tác cô gấp gáp, chờ đến khi cô vọt tới bên cạnh đường phố chặn xe taxi, mới phát hiện chạy mất một chiếc dép lê.
Xe taxi vừa tới cửa “Kim Bích Huy Hoàng”, còn chưa dừng ổn, Tống Thanh Xuân liền đưa cho tài xế xe taxi một tờ trăm đồng, đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe, bởi vì theo quán tính, cả người cô nghiêng tới trước một chút, suýt nữa té ngã trên đất, may mà cô đúng lúc giữ vững thân thể, ngay cả miệng cũng không kịp thở, liền vội vàng chạy vào trong đại sảnh “Kim Bích Huy Hoàng”.
Lúc trước, khi Tống Thanh Xuân ở “Kim Bích Huy Hoàng” suýt nữa bị người bắt nạt, Tô Chi Niệm một lần nổi điên, khiến cho từ trên xuống dưới tất cả nhân viên của “Kim Bích Huy Hoàng” đều ghi nhớ Tống Thanh Xuân.
“Kim Bích Huy Hoàng” không cho người quần áo không chỉnh tề đi vào, nhưng mà nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Xuân một thân chật vật, cũng không dám có chút lười biếng nào, thậm chí giám đốc đại sảnh tự mình nghênh đón trước, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Tống tiểu thư, xin hỏi cô có gì cần trợ giúp không?”
“Tô Chi Niệm đâu?” Tống Thanh Xuân nhìn quanh trái phải đại sảnh một vòng.
“Tô tiên sinh sao? Tô tiên sinh ở 1008 trên lầu...”
Lời của giám đốc đại sảnh còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền chạy tới thang máy.
Một bàn chân mang dép lê, một chân trần, đi đường đặc biệt khó chịu, khi đi qua bên cạnh thùng rác, Tống Thanh Xuân ném chiếc dép lê kia từ trên chân đi, sau đó cúi người nhặt lên, thuận tay ném vào trong thùng rác, liền hai chân trần, bước vào thang máy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc