99 BỨC MAILTuy rằng tiếng Tô Chi Niệm rất nhỏ, nhưng lại vẫn truyền vào trong tai Tống Thanh Xuân rõ ràng.
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân dừng một chút, sau đó tiếp tục vang lên gián đoạn.
Thật bi thương, chúng ta thật vất vả yêu nhau, chúng ta lại phải tách ra.
Thật tàn nhẫn, chúng ta yêu nhau như vậy, chúng ta lại không thể không tách ra.
-
Ở trong mấy ngày Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm “hẹn hò”, trong thành phố Bắc Kinh bọn họ rời xa, phát sinh hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất, là ngày đó Tống Thanh Xuân bị anh Khôn bắt cóc, ૮ưỡɳɠ éρ đẩy xuống lầu, anh Khôn thấy tình thế không đúng, sau khi lao xuống từ trên lầu, liền bắt đầu lái xe chạy trốn, chỉ là trong quá trình chạy trốn, không cẩn thận xảy ra tai nạn xe cộ, tuy rằng hắn bị tóm lấy tại chỗ, nhưng lại bị trọng thương, rơi vào hôn mê bất tỉnh, vào ngày thứ ba Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm rời khỏi thành phố Bắc Kinh, anh Khôn không trị bỏ mình.
Anh Khôn ૮ɦếƭ, khiến cho vì sao Tống Thanh Xuân bị đuổi Gi*t, rốt cuộc là bị anh Khôn truy sát, hay là phía sau hắn ta có người sai khiến, đều trở thành một câu đố. Cũng như vậy, anh Khôn ૮ɦếƭ, có phải đại biểu nguy hiểm của Tống Thanh Xuân giải trừ hay không, cũng trở thành một đáp án khó giải.
Chuyện thứ hai, là về Tần Dĩ Nam và Trình Thanh Thông.
Một đêm Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ôm nhau ngủ ở Lệ Giang, bọn họ đều không làm gì, nhưng Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam ở ngoài ngàn dặm, lại ngủ ở cùng một chỗ vào một đêm kia.
Đúng, ngủ ở cùng một chỗ.
Lần đầu tiên của Trình Thanh Thông, cho lần đầu tiên của Tần Dĩ Nam. Lệ Giang bốn mùa như xuân, thời tiết ngày đó đặc biệt tốt, nhưng mà thành phố Bắc Kinh lại nghênh đón một ngày đầy sương mù nhất trong năm.
Từ sau khi Tần Dĩ Nam đi làng du lịch, nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nắm tay nhau rời đi, tâm tình vẫn luôn rất không thuận, tính tình anh luôn ôn hòa, vào lúc đi làm, đã phát hỏa nhiều lần với thư ký.
Thật ra trên thế giới này, có rất nhiều trùng hợp.
Ngày Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đến Lệ Giang, Đường Noãn đúng lúc cũng du lịch Lệ Giang với Hoàng tổng, nhưng trùng với ngày bọn họ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đi sân bay Lệ Giang trở về Bắc Kinh.
Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm không có phát hiện Đường Noãn, nhưng lúc đó Đường Noãn mang một cái kính râm, ngồi ở trong đại sảnh khách sạn, chờ Hoàng tổng trả phòng tính tiền, lại nhìn thấy bọn họ.
Lúc đó Đường Noãn đang cầm điện thoại di động, gọi điện thoại với một chị em tốt của mình, khi cô ta trông thấy Tống Thanh Xuân kéo Tô Chi Niệm, cùng đi vào một gian phòng, nhịn không được liền cúp điện thoại, lấy điện thoại di động chụp mấy tấm hình.
Sáu giờ tối hôm đó, Đường Noãn trở lại thành phố Bắc Kinh.
Vừa xuống máy bay, Hoàng tổng liền nhận được điện thoại, buổi tối có một xã giao, cho nên ông ta đưa Đường Noãn về nhà, ngay cả cửa cũng không vào, trực tiếp rời đi.
Đường Noãn giống như cửa cũng không vào, chỉ là mở cửa, quăng lung tung hành lý vào trong phòng, đóng cửa, liền chận một chiếc taxi, đi tìm Tần Dĩ Nam.
Lúc Đường Noãn đến dưới lầu công ty Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam đúng lúc tan tầm.
Tần Dĩ Nam rõ ràng nhìn thấy cô, lại giống như là không nhìn thấy, cầm chìa khóa xe của mình, mở khóa xe.
Tần Dĩ Nam làm ra vẻ coi thường không thấy như vậy, khiến cho đáy lòng Đường Noãn không khỏi nén giận, cô giẫm giày cao gót, cạch cạch liền đi đến trước xe của Tần Dĩ Nam, kéo cửa lái của anh một cái, mở điện thoại di động ra ở trước mặt anh, không hề che giấu trào phúng của mình chút nào, cười lạnh mở miệng: “Tần Dĩ Nam, đây chính là vị hôn thê anh tìm? Đã sắp kết hôn với anh, lại cùng người khác nghỉ phép ở Lệ Giang, còn ở cùng một chỗ!”
Đường Noãn giống như sợ anh xem không đủ cẩn thận, vừa nói, còn vừa thay anh trượt màn hình, bày những tấm hình cô từng chụp ở trước mặt anh.
Hóa ra, ngày đó sau khi Tống Tống và Tô Chi Niệm rời đi, hai người cùng đi Lệ Giang... Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm những tấm hình kia, im lặng không tiếng động mím chặt môi một chút, liền quay đầu, mở cửa xe, ngồi lên xe, sau đó ngó cũng không thèm ngó Đường Noãn đứng bên cạnh xe một cái, trực tiếp giẫm ga, chuyển tay lái chạy đi, xuyên qua kính chiếu hậu, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy được bộ dáng Đường Noãn bị anh ném ở sau xe, tức điên lên dậm chân.
Đêm nay Tần Dĩ Nam, vốn tính toán về nhà họ Tần ăn cơm tối với cha mẹ, Đường Noãn kia vừa giày vò, khiến cho trong chốc lát anh liền không có tâm tình, lúc ở trên đường kẹt xe, nhận được điện thoại của bạn đại học, do đó liền rẽ đầu xe ở giao lộ phía trước, đi “Kim Bích Huy Hoàng”.
Tô Chi Niệm không ở Bắc Kinh, công việc của Trình Thanh Thông cũng không có giảm bớt chút nào, ngược lại trở nên càng nhiều.
Tối nay là lần thứ ba cô tới “Kim Bích Huy Hoàng” trong tuần này.
Thật ra Trình Thanh Thông không tính là quen thuộc Tần Dĩ Nam, ngoại trừ một lần Tần Dĩ Nam đã giúp cô, coi như tiếp xúc ở khoảng cách gần, những thời điểm khác, chỉ có thể trở thành bèo nước gặp nhau. Chẳng qua, anh và cô giống như tương đối có duyên phận, số lần bèo nước gặp nhau có chút nhiều, giống như là thượng đế cố ý sắp đặt cho bọn họ.
Mà đêm nay, thượng đế giống như là lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, lại thả một lần nước cho bọn họ.
Lúc Trình Thanh Thông rút người ra từ trong bữa tiệc, đã là mười một giờ khuya.
Trình Thanh Thông tựa vào trên vách tường hành lang, lấy điện thoại di động kêu một chiếc xe riêng, sau khi cúp cuộc điện thoại gọi tài xế xe riêng tới, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đi đến cửa “Kim Bích Huy Hoàng” chờ, cửa phòng bao đối diện bỗng nhiên bị kéo ra.
Trình Thanh Thông theo quán tính nâng đầu một chút, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đi ra từ bên trong.
Trình Thanh Thông từng gặp mặt Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, tuy rằng chưa tính là bạn bè của anh, nhưng cũng không phải người lạ, cho nên phản ứng đầu tiên của Trình Thanh Thông chính là lễ phép mỉm cười chào hỏi một tiếng: “Tần tiên sinh, thật trùng hợp.”
Tần Dĩ Nam rất hiển nhiên là uống say rượu, mở to mắt nhìn cô một lúc lâu, cũng không nhận ra được cô là ai, đầu lưỡi đánh quyền đáp một chữ “Ừ”, liền đỡ vách tường, đi tới nhà vệ sinh, lung la lung lay đi qua.
Bước chân của anh đi rất không ổn định, cho dù đỡ vách tường, nhưng vẫn không cẩn thận liền té quỵ trên đất.
Trình Thanh Thông trông thấy một màn này, theo bản năng hô một tiếng “Tần tiên sinh”, sau đó liền bước nhanh đi lên trước, dìu đỡ Tần Dĩ Nam lên: “Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?”
Tần Dĩ Nam đối mặt với lời nói của cô, chần chờ một chút, mới quay đầu nhìn về phía cô, nhìn cô chăm chú một lát, bỗng dưng thốt ra, khẽ gọi một câu: “Tống Tống.”
Tiếng anh gọi rất hàm hồ, Trình Thanh Thông hoàn toàn không hề nghe rõ anh lẩm bẩm cái gì, sau khi cô thấy anh đứng vững, liền buông cánh tay anh ra, cả người vừa lùi về sau một bước, anh liền lại đổ về phía trước, Trình Thanh Thông gấp gáp vội vươn tay ra, kéo cánh tay anh, miễn cưỡng kéo anh lại, thấy bộ dáng anh say bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến lần trước anh giúp đỡ mình, do đó liền gọi một phục vụ cách đó không xa, để cho anh ta giúp đỡ thuê một gian phòng, giúp mình dìu đỡ Tần Dĩ Nam vào trong.
Trình Thanh Thông đặt Tần Dĩ Nam ngã xuống giường, sau khi tốn sức cởi giày anh, thay anh đắp chăn mền, liền muốn rời khỏi.
Trình Thanh Thông đặt Tần Dĩ Nam ngã xuống giường, sau khi tốn sức cởi giày anh, thay anh đắp chăn mền, liền muốn rời khỏi.
Nhưng mà, khi cô đi đến cửa, Tần Dĩ Nam say rượu bỗng nhiên xoay người mạnh một cái, té xuống từ trên giường, phát ra một tiếng vang “rầm” thật lớn.
Trình Thanh Thông theo bản năng ngừng bước chân, nhìn thấy Tần Dĩ Nam nằm ở trên mặt đất, tốn sức muốn đứng lên, do dự một chút, lại quay trở về lần nữa, dìu đỡ anh lên giường.
Lúc Tần Dĩ Nam ngã xuống, Trình Thanh Thông không có phòng bị, cả người bỗng chốc bị anh liền mang nằm xuống theo.
Mặt cô đúng lúc đối diện mặt anh.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô và một người đàn ông dựa vào gần như vậy, khi hơi thở của anh phun ở trên gò má cô, tốc độ tim đập của Trình Thanh Thông bỗng chốc liền loạn lên.
Cho dù Tần Dĩ Nam say rượu, nhắm mắt lại, hoàn toàn không biết chung quanh phát sinh cái gì, nhưng Trình Thanh Thông lại vẫn kích động rủ mí mắt xuống, luống cuống vài giây, sau đó giống như là ý thức được cái gì, đỏ mặt, nhanh chóng bò dậy từ bên cạnh Tần Dĩ Nam.
Cô giống như nhận được kinh hãi gì đó, không hề dừng lại một chút nào đứng lên từ trên giường, lui về sau hai bước, lúc này hô hấp mới thông thuận lên.
Trình Thanh Thông nhẹ nhàng vỗ mặt, cắn môi dưới, liền vội vàng chạy đến cửa, khi cô sắp đi đến trước cửa, bỗng nhiên trong đầu liền đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, sau đó cả người liền bỗng dưng ngừng lại.
Cô đứng đưa lưng về phía Tần Dĩ Nam một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông nằm ở trên giường một cái.
Anh là vị hôn phu của Tống tiểu thư, hôn sự của bọn họ đã định xong, liền sắp làm lễ cưới...
Lúc trước cô vì đại BOSS, từng đi tìm Tống tiểu thư, nhưng Tống tiểu thư đều luôn không có bất kỳ suy nghĩ muốn hủy hôn nào; về sau đại BOSS vì Tống tiểu thư, nhảy xuống từ độ cao tám mươi mét, bị thương nặng như vậy, nhưng Tống tiểu thư chỉ chăm sóc đại BOSS vài ngày, liền rời đi, sau đó cũng chưa từng xuất hiện nữa...
Mà hiện tại, cách ngày đại BOSS xuất viện đã nửa tháng, nhưng hôn sự của Tống tiểu thư và Tần tiên sinh vẫn còn tiếp tục tồn tại...
Đây là nói, đại BOSS vì Tống tiểu thư trả giá nhiều như vậy, Tống tiểu thư vẫn là muốn gả cho Tần tiên sinh sao?
Nhưng mà, đại BOSS rất yêu Tống tiểu thư mà... Trình Thanh Thông nghĩ đến Tô Chi Niệm khóc lóc ở trong phòng làm việc, nghĩ đến sắc mặt Tô Chi Niệm trắng bệch nhìn chằm chằm nhẫn ngây người, nghĩ đến những năm gần đây, Tô Chi Niệm vì Tống Thanh Xuân thương cảm vô số lần, tay cô bất giác liền nắm thành quả đấm.
Nếu như không thể giải trừ hôn ước từ chỗ Tống tiểu thư, có phải cô có thể bắt tay thử nghiệm từ chỗ Tần tiên sinh không?
Trình Thanh Thông bị ý nghĩ xuất hiện trong đầu mình chấn động đến mức tốc độ tim đập lỡ một nhịp.
Cô biết, phương pháp suy nghĩ ở đáy lòng mình vào lúc này, người chịu tổn thương nhất đó là chính cô, bởi vì dù cô phải hy sinh chính mình, Tần tiên sinh cũng chưa chắc sẽ giải trừ hôn ước, nhưng mà... Cô là thật rất muốn giúp cho đại BOSS hạnh phúc... Dù không có nắm chắc mười phần, cô cũng bằng lòng thử một lần... Nói không chừng liền thành công đó!
Trình Thanh Thông âm thầm cắn cắn khóe môi, rủ lông mi hít sâu một hơi, giống như quyết tâm, quay đầu, đưa lưng về phía Tần Dĩ Nam thong thả cởi ra từng món quần áo trên đồ của mình, sau đó liền chân trần giẫm thảm trải sàn, chậm rãi đi đến trên giường Tần Dĩ Nam...
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam bởi vì say rượu, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại phát ra tiếng kêu rên, móng tay nắm thành quả đấm, dùng sức Ϧóþ lòng bàn tay, sau đó liền ổn định hô hấp, chậm rãi cúi người xuống, đưa ra tay, ᴆụng vào cúc áo trên áo sơ mi của Tần Dĩ Nam.
Đầu ngón tay cô run rẩy đặc biệt lợi hại, tám viên cúc áo đơn giản, cô cởi đủ một phút.
Khi da thịt bóng loáng bền chắc của người đàn ông đập vào đáy mắt cô, cô giống như giật điện, cả người bất ngờ không phòng ngự run rẩy một cái.
Ngón tay Trình Thanh Thông dừng ở giữa không trung một hồi lâu, mới rơi xuống trên dây lưng của Tần Dĩ Nam, theo tiếng vang thanh thúy dây lưng mở ra, trái tim Trình Thanh Thông hung hăng nhảy lên hai cái theo.
Lúc ở trường học, cô là một cô gái ngoan ngoãn, bởi vì một câu không cho yêu sớm của cha mẹ, cô gần như đều rất ít nói chuyện với bạn học nam, sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền trực tiếp vào xí nghiệp Tô thị, từng ấy năm tới nay, ngoại trừ cô từng thầm mến đại BOSS cấp trên của cô, tình cảm thuần túy chính là một tờ giấy trắng, càng huống chi lúc này cô phải đi câu dẫn một người đàn ông... Đối với cô mà nói, thật là có một chút không biết ra tay từ đâu.
Trình Thanh Thông nghĩ tới nghĩ đi, cuối cùng chỉ là vụng về dán lên da thịt lộ ra ngoài của Tần Dĩ Nam, cô rõ ràng cảm giác được thân thể anh bắt đầu chậm rãi biến hóa lên.
Nhiệt độ thân thể Tần Dĩ Nam càng lúc càng cao, nóng đến mức da thịt Trình Thanh Thông cũng có chút phiếm đau, cảm giác chưa từng gặp này đánh thẳng vào giác quan, khiến cho cô kinh hoảng muốn chạy trốn.
Trình Thanh Thông nỗ lực kiềm nén cổ cảm giác bài xích nơi đáy lòng kia, giơ tay sờ lung tung lên da thịt của Tần Dĩ Nam.
Cô run dẫu môi, muốn học hình ảnh xuất hiện ở trong truyện ngôn tình mà mình từng đọc không nhiều kia, đi hôn môi của anh một chút, nhưng làn môi lại chậm chạp không có rơi xuống, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng hôn lên hõm vai của anh...
Giác quan tê dại hơi ngứa, cho nên mi tâm Tần Dĩ Nam khẽ nhúc nhích một chút, giơ tay lên, thân mật cưng chiều ôm lấy vai cô, ngữ khí ôn nhu giống như là che chở châu báu mình trâи áι nhất: “Ngoan, đừng náo...”
Ở trong ký ức của Trình Thanh Thông, trước giờ chưa có ai từng dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô, thân thể cô theo bản năng cứng đờ một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Người đàn ông say rượu, chẳng biết đã mở to mắt ra từ lúc nào, ánh mắt anh là ánh hoàng quang ôn nhuận khi mỗi lần gặp gỡ anh, cả người thoạt nhìn nho nhã thân thiết, hoàn toàn không giống là bộ dáng uống say, anh nhìn cô rất lâu, sau đó liền cong môi nở nụ cười: “Tống Tống... em trở về rồi...”
Tần Dĩ Nam cười, giống như gió xuân ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Nhưng vào lúc anh mở miệng nói chuyện, lại mang theo một loại bị thương và tiếc nuối.
Anh không đợi cô nói chuyện, liền bỗng nhiên ôm cô chặt hơn một chút: “Trở về, liền đừng đi nữa, được không?”
Có lẽ chỉ có ở trong mộng, anh mới có thể làm càn nói ra câu nói này như thế.
Hiện tại anh biết lúc trước người anh thật sự nên thích là ai, nhưng em cũng đã đi xa, bây giờ cuối cùng em cũng trở về, có thể đừng đi nữa không?
Tần Dĩ Nam dán đầu lên mái tóc của Trình Thanh Thông, mang theo vài phần thỏa mãn nhắm hai mắt lại, trong miệng còn đang không ngừng gọi: “Tống Tống, Tống Tống...”
Hóa ra, anh là coi cô như Tống tiểu thư... Trình Thanh Thông thật có chút không quen mật với một người đàn ông như vậy, nhưng mà chịu đựng một chút, vượt qua rồi, liền xong, không phải sao?
Trình Thanh Thông cắn cắn môi dưới, liền nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Là em, em đã... Em trở về rồi...”
“Tần...” Trình Thanh Thông theo thói quen muốn gọi “Tần tiên sinh”, nhưng cô vừa gọi một chữ, liền nghĩ đến xưng hô của Tống Thanh Xuân với Tần Dĩ Nam, do đó liền nhỏ giọng sửa miệng: “... anh... Dĩ Nam...”
Cô dịu dàng thấp giọng gọi một tiếng “Anh Dĩ Nam”, liền giống như là mang theo một cổ ma lực, bỗng nhiên liền thúc giục cuốn lên điên cuồng bão táp trong cơ thể Tần Dĩ Nam.
Tình cảm bị đè nén quá lâu nhưng vẫn không thể phát tiết, cứ như vậy nhanh chống nổ sập trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, khiến cho động tác của anh vô cùng vội vã liền trở mình, đè cô ở dưới thân thể...
Hành động điên cuồng của Tần Dĩ Nam dọa cho đầu óc Trình Thanh Thông có chút lờ mờ, phản ứng theo bản năng của cô là nghĩ muốn đẩy anh ra chạy thoát, nhưng khi tay cô đẩy bờ vai anh ra, cô nghĩ đến Tô Chi Niệm, lại ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính mình nhịn xuống.
Cô biết, cô làm như vậy là rất không đạo đức, nhưng mà, trước giờ cả đời này của cô đều là trung quy trung củ, chưa từng làm bất kỳ chuyện sai nào, không có yêu điên cuồng bất cứ người nào, thế cho nên khi cô biết Tô Chi Niệm thích một người, sau đó đã tự động buông tha, cô không thể vì chính mình điên cuồng yêu một lần, nhưng cô nghĩ vì người mình yêu mà điên cuồng một lần...
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, liền đổi tay vốn muốn đẩy Tần Dĩ Nam ra, biến thành ôm lấy cổ anh.
Cô chủ động như vậy, khiến cho lý trí Tần Dĩ Nam càng thêm mất mác, anh gần như không có bất kỳ thân mật nào, liền trực tiếp hung bạo chạy vào chủ đề.
Lần đầu tiên của Trình Thanh Thông đau đến nước mắt bỗng chốc tuôn ra, ngay cả một tiếng hô đau cũng phát ra, cô chỉ có thể cắn môi, hít vào khí lạnh một ngụm lại một ngụm.
...
Sau khi kết thúc, Tần Dĩ Nam rất nhanh liền ôm Trình Thanh Thông, khuôn mặt thỏa mãn ngủ thi*p đi.
Trình Thanh Thông chờ đến sau khi anh ngủ say, liền lặng yên không một tiếng động lấy cánh tay anh ra, bò ra từ trong lòng anh.
Anh say rượu, hạ thủ không nhẹ không nặng, giày vò xương cốt toàn thân cô giống như đều tan vỡ, nơi nào cũng đau.
Trình Thanh Thông miễn cưỡng run chân, đứng vững ở trên mặt đất, sau đó chậm rãi đi về nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, bắt đầu tắm rửa thân thể của mình.
Tắm rửa, nước mắt Trình Thanh Thông liền tuôn ra, cô ngồi xổm ở phía dưới vòi hoa sen, ở dưới tiếng nước che giấu, rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng nức nở lên.
Cô hỏi mình, làm như vậy, rốt cuộc đáng giá hay không đáng giá?
Nhưng mà, chuyện trong tình yêu, đâu có cái gì đáng giá với không đáng giá, có chỉ là có nguyện ý hay không thôi.
Cô là thật rất bằng lòng hy sinh tất cả vì đại BOSS, loại bằng lòng cam tâm tình nguyện kia, chính là không đại biểu, cô sẽ không vì chính mình mà cảm thấy khổ sở và đau lòng.
-
Lúc Tần Dĩ Nam tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Say rượu khiến cho đầu óc của anh đau dữ dội, anh xoa huyệt thái dương, ngồi dậy từ trên giường, lúc theo thói quen đi sờ tìm điện thoại di động, mới phát giác, đây không phải phòng ngủ của mình.
Tần Dĩ Nam hơi động mi tâm, sau đó, cảm giác những hình ảnh chuyện tối ngày hôm qua liền nhảy vào trong óc của anh.
Anh uống nhiều, nhưng không uống đến mức bất tỉnh nhân sự, giả sử nếu thật sự bất tỉnh nhân sự, làm sao có thể làm chuyện kia với một người phụ nữ?
Chỉ là... Dước sự thúc giục của rượu cồn, thần trí của anh thật có chút không minh mẫn.
Anh nghĩ, anh có thể nhận sai người vào tối hôm qua... Coi đối phương như Tống Thanh Xuân...
Tần Dĩ Nam nhắm hai mắt lại, lén thở phào nhẹ nhõm, liền vén chăn lên, nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc lên một món một món.
Lúc anh đi tới nhà vệ sinh, mới chú ý đến trên ban công cửa sổ sát đất của gian phòng, ngồi một người phụ nữ, bọc áo tắm, cách thủy tinh, đang nhìn xuống thế giới vô biên bên ngoài.
Đây là người phát sinh quan hệ... với anh vào tối hôm qua?
Bước chân của Tần Dĩ Nam dừng một chút, nhìn chằm chằm bóng lưng kia, nhìn một lát, bước bước chân, chậm rãi đi tới.
Trình Thanh Thông nghe được tiếng bước chân, xoay đầu từ ngoài cửa sổ về.
Lúc Tần Dĩ Nam xem rõ khuôn mặt của cô gái kia, vẻ mặt nhất thời giật mình, nghiễm nhiên là có chút không dám tin tưởng, tối hôm qua với anh... lại có thể là Trình Thanh Thông...
Anh chần chờ một hồi lâu, mới mở miệng: “Trình... Trình tiểu thư?”
Sắc mặt Trình Thanh Thông thoạt nhìn có chút tái nhợt, sau khi tiếng nói anh rơi xuống, nhẹ nhàng gật đầu với anh một cái, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam cũng không hỏi cái gì nữa, bởi vì trên cổ lộ ra bên ngoài của cô, trải rộng dấu hôn xanh xanh tím tím, đã nói rõ một chút.
Hơn nữa, Tần Dĩ Nam cũng không biết chính mình nên nói cái gì, sự tình phát sinhquá đột ngột, đột ngột đến mức anh hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị nào, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông im lặng một lát, chỉ chỉ nhà vệ sinh: “Cô chờ tôi một lát, tôi đi rửa mặt trước một chút.”
“Được rồi...” Ngữ điệu của Trình Thanh Thông còn tự nhiên hơn Tần Dĩ Nam rất nhiều.
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, lúc xoay người đi tới nhà vệ sinh, tầm mắt lơ đãng bay về phía trên giường lớn, lúc anh nhìn thấy trên giường tuyết trắng đó, có một mảnh nhỏ màu đỏ kia, bước chân hơi dừng một chút, sau đó liền sải bước chân đi đến trước cửa phòng rửa tay, đẩy cửa vào. Qua khoảng nửa giờ, Tần Dĩ Nam đi ra từ trong phòng rửa tay.
Anh sửa soạn xong, khôi phục rõ ràng lưu loát trước sau như một, anh cầm lấy khăn lông, xoa xoa lung tung tóc cắt được có chút ngắn, sau đó liền thuận tay ném khăn lông lên trên bàn ở một bên, tóc nửa ướt, đi đến trước mặt Trình Thanh Thông, kéo một cái ghế, ngồi xuống: “Sau khi cô tỉnh lại, vẫn luôn chưa ăn gì?”
Trình Thanh Thông khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Vậy có nên ăn gì trước một chút không?” Tần Dĩ Nam nói xong, liền muốn đứng dậy, đi gọi điện thoại cho lễ tân.
“Không cần, buổi chiều tôi còn có buổi họp...” Trình Thanh Thông vừa nói, vừa nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường: “... Còn có hai mươi phút, tôi sẽ phải đi.”
Tần Dĩ Nam ngồi trở lại trên ghế sofa lần nữa, nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, mở miệng: “Chuyện tối ngày hôm qua, thật rất xin lỗi.”
Trình Thanh Thông cúi thấp đầu, không nói gì.
Thật ra chuyện tối ngày hôm qua, không trách anh, không phải sao? Kíp nổ là cô mà... Là cô có mục đích mượn anh say rượu, chế tạo ra tất cả...
Tần Dĩ Nam chà xát tay, sau đó giống như là hạ quyết tâm gì đó, lại mở miệng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ phụ trách.”
Câu trả lời này của Tần Dĩ Nam, ngược lại khiến cho Trình Thanh Thông sững sờ ngẩn ra.
Thật ra tối hôm qua, lúc đầu xảy ra những chuyện kia, đáy lòng là có chút thấp thỏm, trên thế giới này quá nhiều người đàn ông luôn miệng nói yêu bạn, nhưng sau khi ăn sạch sành sanh liền không công nhận, càng huống chi cô và Tần Dĩ Nam không có một chút quan hệ, cô là thật không nghĩ tới, câu nói đầu tiên anh mở miệng nói với cô lại có thể là phụ trách.
“Chẳng qua, có thể không thể nhanh, bởi vì bên phía tôi...” Tần Dĩ Nam dừng một chút, nói tiếp: “... Cô biết mà, tôi và Tống Tống có hôn ước, nhưng, cô yên tâm, tôi sẽ phụ trách cô, chỉ là có thể phải phiền toái cô chờ một chút...”
Thật ra cũng chờ không được bao lâu đâu... Tống Tống cùng Tô Chi Niệm du ngoạn ở Lệ Giang, đến hiện tại vẫn còn chưa trở lại, sợ là sau khi trở lại Bắc Kinh, liền sẽ tới tìm anh giải trừ hôn ước đi?
Tần Dĩ Nam đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, nhưng sau khi Trình Thanh Thông im lặng một hồi, vẫn nửa tin nửa ngờ mở miệng, hỏi: “Anh... là muốn kết hôn... với tôi sao?”
“Ừ.” Tần Dĩ Nam gần như không chần chờ chút nào khẽ gật đầu, “Cưới cô.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền quay đầu, nhìn sang hướng khác, không có chú ý đến Trình Thanh Thông trước mặt anh, sau khi nghe được anh nói hai chữ “Cưới cô”, đáy mắt có kinh hỉ chợt lóe lên.
Chẳng qua một giây sau, Trình Thanh Thông liền nhìn chằm chằm sườn mặt của Tần Dĩ Nam thất thần.
Không biết người đàn ông đang suy nghĩ gì, ánh mắt xa xôi, trên mặt luôn ôn tồn lễ độ của anh dâng lên một tầng bi thương như có như không.
Đáy lòng Trình Thanh Thông rầu rĩ đau một cái, theo hổ thẹn không thể đè giữ cuồn cuộn lên.
Anh là thích Tống tiểu thư đi? Bằng không tối hôm qua uống say, trong miệng sẽ không gọi đến đều là tên của Tống tiểu thư, nhưng anh thích Tống tiểu thư, lại bị cô chặn ngang một đao như vậy... Chỉ là, anh có thể lựa chọn không phụ trách mà...
Trình Thanh Thông cắn cắn khóe môi, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng: “Anh... Vì sao muốn phụ trách? Anh...”
Thật ra Trình Thanh Thông muốn nói “Anh có thể không phụ trách”, chỉ là lời nói đến bờ môi, cô lại sợ chính mình thật nói như vậy, anh sẽ làm như vậy, cho nên lại nuốt trở vào.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bầu trời sương mù xa xa, hơi chớp động lông mi hai cái, không nhìn Trình Thanh Thông, trực tiếp cho cô đáp án: “Là tôi uống say, phạm sai, đây đối với cô mà nói, đã rất ủy khuất, tôi nhất định phải phụ trách hành vi của mình.”
Ngữ điệu Tần Dĩ Nam ôn hòa, liền giống như là cái tát vang dội, hung hăng vung lên trên mặt Trình Thanh Thông, đánh đến gò má cô nóng lên, cô đến nhìn cũng không nhìn anh trực tiếp vội vàng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thật ra cô nên phải vui mừng, Tần tiên sinh là một người đàn ông có lòng trách nhiệm, không giống như những người đàn ông trong thế giới vô biên kia, thích xem chơi đùa người khác thành trò chơi, sau khi kết thúc hoặc là cho tiền, hoặc là cho đồ quý giá, sau đó cắt đứt quan hệ, hai bên thoả thuận tiền bạc hàng hóa xong xuôi.
Nhưng mà, nhưng mà Tần Dĩ Nam có lòng trách nhiệm như vậy, khiến cho Trình Thanh Thông cảm thấy hổ thẹn.
Cả đời này của cô chưa từng làm qua người xấu, luôn đều cẩn thận đi làm một người tốt, nhưng cô không nghĩ tới, lần đầu tiên làm chuyện xấu trong cuộc đời mình, liền bắt nạt người hiền lành nhất như vậy...
Trình Thanh Thông càng nghĩ, đáy mắt càng chua nóng, cuối cùng cô rõ ràng trực tiếp đứng dậy từ trên ban công: “... Tôi đi đến công ty.”
Cô không đợi Tần Dĩ Nam hồi đáp, liền ôm quần áo trên ghế sofa lên, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Trình Thanh Thông thay xong quần áo, sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, cũng không dám tới gần bên cạnh Tần Dĩ Nam, cô lấy túi xách trên bàn trà, nói một câu “gặp lại sau”, liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Theo cửa bị một tiếng “cạch” nhẹ nhàng đóng lại, lúc này Tần Dĩ Nam mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu nên đã có chút phiếm chua.
Lời anh vừa mới nói, đều là lời nói thật lòng, anh là thật muốn phụ trách, lần đầu tiên của một cô gái, bị anh vào lúc say rượu, coi thành thế thân đoạt đi, anh không có đạo lý không phụ trách.
Chỉ là, anh không nghĩ tới là, lần đầu tiên của mình, lại có thể không còn... dưới tình huống như vậy.
Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm trở lại biệt thự từ bờ biển, đã là mười một giờ khuya.
Trước đó Tô Chi Niệm gọi tài xế tới, tài xế đã chờ đợi ở cửa biệt thự.
Tài xế nhìn thấy Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân trở về, lập tức đẩy cửa xe ra, xuống xe, quy củ khách khí mở miệng: “Tô tiên sinh, Tống tiểu thư.”
Mượn đèn đường ngoài cửa biệt thự, Tống Thanh Xuân nhận ra người tài xế này, là người ở cửa nhà vệ sinh công cộng bên bờ biển, nói với cô Tô Chi Niệm chờ mình ở đâu.
Hóa ra, từ ban đầu Tô Chi Niệm đã tính toán xong muốn cho cô một trận kinh hỉ... Tống Thanh Xuân giương cong khóe môi với tài xế, không lên tiếng, trực tiếp vào nhà, đi lên lầu thu dọn hành lý.
Tống Thanh Xuân xách vali hành lý, lúc đi xuống từ trên cầu thang, Tô Chi Niệm vốn đứng ở cửa nói chuyện với tài xế, đã không thấy bóng dáng.
Tài xế vừa nhìn thấy cô ra, lập tức nhiệt tình đi lên trước, giúp cô xách vali hành lý.
Tống Thanh Xuân đứng ở bên cạnh xe, không nói một tiếng nhìn tài xế bỏ vali hành lý của mình vào trong cốp sau, chờ đến khi tài xế giúp cô mở cửa xe, đưa tay ra hiệu xin mời với cô, nói “Tống tiểu thư, mời lên xe”, cô mới bất giác quay đầu về sau một chút.
Biệt thự lớn, xa hoa an tĩnh như vậy, nhưng Tô Chi Niệm vẫn luôn không có xuất hiện.
“Tống tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, bằng không sẽ không tới kịp sân bay...” Tài xế thấy Tống Thanh Xuân chậm chạp không động, lại lên tiếng nhắc nhở một câu. Tống Thanh Xuân thu tầm mắt trở về, nhìn chằm chằm cửa xe nhẹ mím môi một chút, khom người, chui vào trong xe.
Cửa xe bị tài xế đóng mạnh lại.
Lúc xe khởi động, Tống Thanh Xuân quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe một cái, dưới ánh đèn, biệt thự giống như cung Thủy Tinh chế tạo từ thủy tinh, theo xe chạy, biệt thự biến mất từng chút một ở trong đáy mắt này, mà người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đều không có ra tiễn cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm cảnh vật không ngừng lui về phía sau, hốc mắt đỏ lên từng chút một.
Liền kết thúc như vậy... Người đàn ông mà cô đã từng rất hận, bây giờ lại rất yêu, người đàn ông đó cho cô rất nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều đau đớn, người đàn ông đó khiến cho cô muốn bor xuống vô số lần, nhưng mỗi lần đều không bỏ xuống được... Cứ như vậy kết thúc với cô...
...
Mãi cho đến khi xe lái đi cực xa, Tô Chi Niệm mới chậm rãi đi ra từ sau vách tường phòng ngủ lầu hai, anh đứng ở trên sân thượng, nhìn phương hướng xe rời đi, vẻ mặt bình đạm lại hốt hoảng.
Cứ kết thúc như vậy... Cô gái mà anh tìm kiếm mười năm, cô gái sau khi gặp lại anh thời khắc chú ý, cô gái khiến anh mất ngủ một đêm mới ý thức được mình đã yêu, cô gái vào thời niên thiếu từng gập ghềnh mấp mô sống dưới một mái hiên trong một năm, là cô gái dù sau khi mỗi người đi một ngả, nhưng anh vẫn thời khắc bảo hộ làm bạn... Cứ như vậy kết thúc với anh...
Tống Thanh Xuân trở lại Bắc Kinh, không ngừng phập phồng lo sợ Tống Mạnh Hoa nổi điên tìm cô giũa cho một trận, chẳng qua còn may, khi Tống Thanh Xuân nói với Tống Mạnh Hoa, cô chuẩn bị sắp kết hôn với Tần Dĩ Nam, Tống Mạnh Hoa thấy cô hoàn hảo không chút tổn hại trở về, hỏa khí vẫn rất nhanh tiêu tán.
Về chuyện trước khi Tống Thanh Xuân hẹn hò với Tô Chi Niệm, đề xuất với anh kiến nghị “Nhận lại cha” đó, Tô Chi Niệm từng nói anh cần thương lượng với mẹ Tô một chút, chẳng qua hiệu suất làm việc của anh cao hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, ngày thứ ba trở về Bắc Kinh, Tô Chi Niệm liền gửi tới cho cô một dòng tin nhắn.
“Thanh Xuân, mẹ anh đồng ý rồi.”
Về chuyện Tô Chi Niệm là con trai ruột của Tống Mạnh Hoa, sau khi Tống Thanh Xuân nhận được dòng tin nhắn Tô Chi Niệm gửi tới, liền về nhà nói với Tống Mạnh Hoa.
Cô nói là cô vô tình nghe lén được đối thoại của mẹ Tô và Tô Chi Niệm, mới biết được.
Lúc mới đầu Tống Mạnh Hoa nghe được cái tin tức này, đích xác là bị chấn động đến có chút thẫn thờ, chẳng qua thời niên thiếu, ông thật sự là từng náo sai lầm một lần, trong lúc tốt nghiệp, sau khi ông say rượu từng ngủ nhầm với một người phụ nữ, chỉ là khi ông tỉnh lại, người phụ nữ ấy đã không còn ở đó, những năm gần đây, sự kiện kia liền giống là một cây gai trong lòng ông, mỗi lần nghĩ đến liền thấp thỏm bất an, ông luôn cho rằng chuyện này sẽ trở thành một điều bí ẩn trong lòng ông, bị ông mang đến dưới đất vàng, lại không nghĩ rằng, vào lúc tuổi thọ buông xuống, lại có thể có manh mối.
Cả đêm đó Tống Mạnh Hoa đều không ngủ, ông nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đào gốc bới rể, tìm kiếm chân tướng.
Chẳng qua đây là sai lầm ông phạm vào thời niên thiếu, nếu như Tô Chi Niệm thật là con trai của ông, như vậy liền đại biểu Tống Thanh Xuân bỗng nhiên nhiều thêm một người anh trai, cho nên khi Tống Mạnh Hoa ăn bữa sáng, vẫn trưng cầu ý kiến Tống Thanh Xuân một chút.
"Thanh Xuân, hôm nay ba muốn đi tìm Chi Niệm và dì Tô của con, con xem..."
Tống Thanh Xuân đương nhiên biết phía sau câu nói này của Tống Mạnh Hoa đại biểu hàm ý gì, động tác húp cháo của cô hơi dừng một chút, sau đó liền ngẩng đầu, cười chói lọi: "Được ạ..."
Rốt cuộc Tống Mạnh Hoa vẫn có chút không yên tâm, khi cô ra cửa đi làm, lại hỏi vấn đề giống nhau một lần nữa.
Khuôn mặt Tống Thanh Xuân dịu dàng an ủi Tống Mạnh Hoa hai câu, thẳng đến khi ông yên lòng, cô mới đẩy cửa rời đi.
Vào lúc Tống Thanh Xuân còn rất nhỏ, xem truyền hình, thường xuyên sẽ xem đến một ít hình ảnh cha mẹ và con cái nhận nhau, mỗi khi đến lúc đó, bối cảnh âm nhạc đều sẽ trở nên vô cùng mủi lòng, khiến người xem cảm động lệ nóng doanh tròng.
Thật ra Tống Thanh Xuân cũng rất tò mò, lúc Tô Chi Niệm và Tống Mạnh Hoa nhận nhau sẽ là hình ảnh như thế nào, nhưng cô hiếu kỳ thì hiếu kỳ, vào lúc xế chiều, khi Tống Mạnh Hoa đi tìm Tô Chi Niệm ngả bài nhận nhau, cô cũng không có xuất hiện.
Chạng vạng tan tầm, khi Tống Thanh Xuân về đến nhà, vừa kéo cửa ra, còn chưa đi vào, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười vui sướng của Tống Mạnh Hoa, là truyền tới từ thư phòng, ông giống như là tâm tình rất tốt, tiếng nói hơi lớn: "Không được, không được, mỗi lần chơi cờ với con, đều đánh không thắng con..."
Theo lời nói của ông, Tống Thanh Xuân còn lờ mờ nghe thấy tiếng vang con cờ va chạm.
"Đánh cả một buổi chiều, nên ra ngoài đi dạo một chút. Tới, Chi Niệm, dìu đỡ ba một cái..."
Lúc Tống Thanh Xuân nghe đến hai chữ "Chi Niệm" này, bước chân hơi dừng một chút, sau đó liền im lặng không nói cúi người xuống, cởi bỏ dây giày, đổi dép lê.
Cô vừa vòng qua cửa nhà, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy nơi cửa thư phòng không xa bị kéo ra, Tô Chi Niệm dìu đỡ Tống Mạnh Hoa đi ra từ bên trong.
Thân thể Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, đáy lòng bỗng nhiên liền dâng lên một cổ xúc động muốn xoay người chạy trốn, chỉ là cô còn chưa kịp làm gì, Tống Mạnh Hoa liền đã cười tít mắt mở miệng: "Thanh Xuân, trở về rồi sao?"
"Chào ba." Sau khi Tống Thanh Xuân chào hỏi với Tống Mạnh Hoa xong, hoàn toàn không dám đi nhìn Tô Chi Niệm đứng bên cạnh Tống Mạnh Hoa, cô sợ cô nhìn, bình tĩnh mà mình liều mạng giả vờ liền bị đánh nát toàn bộ, cô nỗ lực giơ khóe môi lên, nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa, chào hỏi với Tô Chi Niệm: "Tô Chi Niệm."
Tô Chi Niệm đối mặt với tiếng chào hỏi của Tống Thanh Xuân, còn chưa lên tiếng đáp lại, Tống Mạnh Hoa liền mở miệng: "Gọi Tô Chi Niệm gì chứ... Thanh Xuân, về sau con phải sửa miệng, nó là anh trai của con, về sau phải gọi là anh hai..."
Anh hai... Lúc hai chữ này chạm vào trong tai Tống Thanh Xuân, khiến cho đáy mắt cô trong chốc lát liền chợt hiện lên một chút hoảng hốt, cô bất giác rủ tầm mắt xuống, tay dùng sức nắm túi xách, ngừng thở an tĩnh hai giây, mới khiến cho chính mình nâng khuôn mặt tươi cười lên, ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm: "Đúng rồi, em đều quên, em nên phải sửa miệng gọi anh là anh hai..."
Lúc này Tống Thanh Xuân cười có bao nhiêu xán lạn, đáy lòng liền có bấy nhiêu đau đớn, thậm chí cô đã đau đến không còn tri giác, cô cứng đờ để cho khóe môi của mình lại giơ lên trên, sau đó nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm ngừng một lát, lại mở miệng, gọi một câu: "Anh hai..."
Một xưng hô đơn giản, bỗng chốc liền hung bạo mở ra khoảng cách giữa anh và cô.
Mắt Tô Chi Niệm không chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, thần sắc rõ ràng khiến cho người ta đoán không ra ý nghĩ trong lòng anh, qua một lát, anh mới "ừ" một tiếng.
Đối với Tống Mạnh Hoa mà nói, một tiếng "anh hai" kia của Tống Thanh Xuân, quả thực là khiến ông nghe đến nở gan nở ruột.
Lúc trước Tống Thừa ૮ɦếƭ, với ông mà nói, quả thực là đả kích trí mệnh, lúc này Tô Chi Niệm - đứa con trai này xuất hiện, liền giống như là Tống Thanh Xuân từng nói Tô Chi Niệm, thật mang đến cho ông rất nhiều an ủi.
Tuy rằng sớm đã biết sẽ có một màn như vậy, nhưng lúc thật sự đối mặt, Tống Thanh Xuân vẫn là đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình, một tiếng "anh hai" vừa rồi kia, gần như là hao hết tất cả thể lực của cô, sau khi cô nghe được Tô Chi Niệm đáp lại, tìm lung tung một cái cớ muốn tắm rửa, liền vội vàng chạy lên lầu.
Đêm đó, Tống Thanh Xuân luôn ở trong phòng của mình, ngốc đến ăn cơm tối mới xuống.
Ở trên bàn cơm, Tống Mạnh Hoa hiển nhiên là người hưng phấn nhất; Phương Nhu vẫn luôn là tính khí nhẫn nhục chịu đựng, Tống Mạnh Hoa cao hứng, chị ấy cũng cao hứng theo; Tô Chi Niệm lăn lộn ở trên thương trường đã lâu, quen che giấu cảm xúc của mình, ánh mắt yên tĩnh tán gẫu với Tống Mạnh Hoa; chỉ riêng Tống Thanh Xuân, tuy rằng rất nỗ lực để cho chính mình thoạt nhìn như là người không có chuyện gì, nhưng chính cô biết, ăn bữa cơm này xong, cô gần như là mệt mỏi đến toàn thân tê liệt.
Nhưng mà, đêm nay, chỉ là vừa mới bắt đầu.
Tống Mạnh Hoa có lẽ là bởi vì tuổi thọ của mình quá ngắn, ba ngày bốn bữa sẽ gọi Tô Chi Niệm tới nhà họ Tống ăn cơm.
Đây đối với Tống Thanh Xuân mà nói, quả thực chính là lăng trì ૮ɦếƭ đi sống lại một lần lại một lần.
Nhưng mà, không đơn thuần như thế, khi Tống Mạnh Hoa không biết Tô Chi Niệm là con trai ruột của mình, liền đã nói muốn quan tâm hôn nhân đại sự của anh, hiện tại biết, càng để tâm hơn, một lần Tống Thanh Xuân tan tầm về nhà, Tống Mạnh Hoa lại cầm lấy một xấp hình dày đặc, lần lượt chỉ cho Tô Chi Niệm xem.
Tống Thanh Xuân vốn muôn trực tiếp trốn tránh lên lầu, nhưng ai ngờ, lại bị mắt sắc của Tống Mạnh Hoa phát hiện, ông lấy kính mắt xuống, trực tiếp gọi cô tới đây, sau đó bày ra từng tấm ông thu thập được ở trước mặt của cô, để cho cô giúp Tô Chi Niệm cùng xem xét.
Những cô gái trong tấm hình kia, xách người nào ra ngoài, đều là ưu tú bậc nhất, nhưng rơi ở đáy mắt của Tống Thanh Xuân, toàn bộ đều cực kỳ chướng mắt, cô là thật không muốn phát biểu ý kiến một chút nào, nhưng lại chỉ có thể nhịn đau lòng, miễn cưỡng cười vui giả thành tư thế một người em gái nên có, giúp lựa chọn cẩn thận.
Có một số việc, người ngoài không biết, nhưng nhà họ Tần có quan hệ thân mật với nhà họ Tống lại sẽ biết.
Tần Dĩ Nam vốn cho rằng sau khi Tống Thanh Xuân trở về, khẳng định là sẽ liên lạc với mình muốn gặp mặt nói chuyện hôn ước, thậm chí trước khi cô chưa tới tìm anh, anh đều đã nghĩ xong, đến lúc đó anh liền thẳng thắn với cha mẹ và bác Tống, là sau khi anh say rượu phạm sai lầm, ngủ với người phụ nữ khác, sau đó ngăn tất cả sai lầm ở trên người mình, trả lại tự do cho Tống Thanh Xuân.
Nhưng anh không nghĩ tới, anh làm tốt tất cả chuẩn bị, cuối cùng chờ đến lại là hai tin tức, một cái là tìm thời gian cử hành hôn lễ với Tống Thanh Xuân, một cái khác là Tô Chi Niệm là con riêng bên ngoài của Tống Mạnh Hoa.
Tô Chi Niệm là con riêng bên ngoài của Tống Mạnh Hoa, cũng chính là nói, Tô Chi Niệm là anh trai cùng cha khác mẹ với Tống Thanh Xuân... Mà Tống Thanh Xuân thích là Tô Chi Niệm, nhưng cả đời này của cô đều khó có khả năng gả cho Tô Chi Niệm ...
Hai tin tức này, không thể nghi ngờ là xáo trộn toàn bộ suy nghĩ đã tính toán ở đáy lòng Tần Dĩ Nam.
Người đàn ông có trách nhiệm, nói cho anh biết, anh hẳn nên phụ trách với Trình Thanh Thông.
Nhưng mà, những lời thề ước với tình cảm ở đáy lòng, lại khiến cho anh không có cách gì cứ như vậy bỏ lại mặc kệ Tống Thanh Xuân.
Lúc anh chậm chạp chưa làm ra quyết định, cha mẹ hai bên đã quyết định hôn sự của anh và cô vào 14 tháng 3, ngày lễ tình nhân trắng kia.
-
Tống Thanh Xuân vốn cho rằng chính mình làm em gái Tô Chi Niệm một thời gian lâu một chút, chính mình sẽ liền đau đến ૮ɦếƭ lặng, rồi quen thuộc thôi, nhưng cô không nghĩ tới, cô càng làm càng mệt mỏi, đến cuối cùng, cô đã bắt đầu yếu đuối trốn tránh .
Chỉ cần Tô Chi Niệm đi nhà họ Tống, cô hoặc là tăng ca ở trong công ty, hoặc là một mình lang thang ở bên ngoài, mãi cho đến đêm khuya Tô Chi Niệm rời đi, cô mới sẽ về nhà.
Chẳng qua dù cô không gặp Tô Chi Niệm, lại vẫn là có thể biết được hướng đi gần đây của Tô Chi Niệm từ trong miệng Tống Mạnh Hoa.
Tô Chi Niệm gặp mấy cô gái Tống Mạnh Hoa giới thiệu cho anh... Trong đó có một người, anh gặp mặt ba lần, Tống Mạnh Hoa rất cao hứng, nói có hi vọng...
Lúc đó Tống Thanh Xuân cúi đầu húp canh, đáy lòng cũng nghĩ như vậy.
Tô Chi Niệm luôn cự tuyệt phụ nữ bên ngoài ngàn dặm, có thể gặp mặt một cô gái ba lần, sợ là thật có hi vọng ...
Lúc đầu tháng ba, Tống Thanh Xuân còn gặp được cô gái mà mọi người đều cảm thấy có hi vọng với Tô Chi Niệm ở nhà họ Tống.
Cô lấy thân phận em gái của Tô Chi Niệm, theo cô ta tán gẫu một lúc lâu, tính khí cô gái kia rất tốt, ôn ôn nhu nhu, thoạt nhìn rất ôn hòa.
Lúc cô gái đó và Tô Chi Niệm đứng chung một chỗ, tuy rằng Tống Thanh Xuân cảm thấy rất chói mắt, nhưng cô cũng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
Tống Thanh Xuân cảm thấy như vậy rất tốt, thật rất tốt.
Cô nỗ lực đi hoàn thành nguyện vọng lúc trước của anh, gả cho Tần Dĩ Nam, làm Tần phu nhân, sống ở trong thế giới quang vinh chói lọi, rời xa hắc ám và tội ác.
Mà anh, cũng đang hoàn thành nguyện vọng của cô, tìm một cô gái tốt, thử tiếp xúc, thử kết giao, sau đó chậm rãi cho cô ta thay thế cô.
Như vậy thật rất tốt, rất tốt... Tuy rằng rất đau, nhưng thật rất tốt.
Cô gái đó ngốc ở nhà họ Tống hơn nửa ngày mới rời đi, buổi tối Tô Chi Niệm ở nhà họ Tống không đi.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy Tô Chi Niệm tiếp xúc với cô gái đó, đêm đó Tống Thanh Xuân chậm chạp không thể ngủ được.
Nửa đêm cô khát nước, lúc xuống lầu rót nước, nhìn thấy phòng ăn sáng đèn.
Là ai, muộn như vậy còn chưa ngủ?
Tống Thanh Xuân buồn bực đi lên trước, cửa phòng ăn không đóng, cô vừa nhìn liền thấy được Tô Chi Niệm đứng bên trong, cúi đầu, đang lấy thuốc từ trong một bình thuốc màu trắng.
Tống Thanh Xuân buồn bực đi lên trước, cửa phòng ăn không đóng, cô vừa nhìn liền thấy được Tô Chi Niệm đứng bên trong, cúi đầu, đang lấy thuốc từ trong một bình thuốc màu trắng.
Viên thuốc rơi vào lòng bàn tay, anh đếm cũng không đếm, trực tiếp liền nhét vào trong miệng, đưa ra tay bưng ly nước trước mặt, nuốt xuống toàn bộ.
Bởi vì cách một khoảng cách, Tống Thanh Xuân không thấy rõ chữ trên bình thuốc, nhưng vào lúc Tô Chi Niệm giơ tay lên, nhét thuốc vào trong miệng, cô thấy rõ trong lòng bàn tay anh, viên thuốc chất đầy cả lòng bàn tay giống như là một ngọn núi nhỏ.
Anh uống thuốc gì? Sao lại uống nhiều như vậy?
Tống Thanh Xuân nhẹ nhăn mi tâm một chút, liền cất bước, đi vào phòng ăn.
Tô Chi Niệm phát hiện được động tĩnh, theo bản năng xoay đầu về phía cửa một chút, lúc anh nhìn thấy là Tống Thanh Xuân, đáy mắt có một chút bất ngờ nhưng không hốt hoảng xẹt qua, chẳng qua, rất nhanh liền bị anh ૮ưỡɳɠ éρ xuống, đáy mắt thâm thúy biến thành bình tĩnh và đạm mạc trước sau như một, anh chần chừ một lúc, hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Tống Thanh Xuân "ừ" một tiếng, tầm mắt hướng về bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay.
Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân nhìn như vậy, đầu ngón tay run nhẹ lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng động, che bình thuốc màu trắng lại, sau đó hắng giọng một cái, giống như là che giấu cái gì, lại chủ động mở miệng: "Uống... Uống nước sao?"
Tô Chi Niệm nói chuyện lắp bắp, khiến cho Tống Thanh Xuân nhịn không được lại nhìn mặt anh một cái, vẻ mặt anh tuấn nhã, sắc mặt bình đạm, vẫn là bộ dạng thanh quý cao nhã kia, nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy anh là lạ, nhưng cô lại nói không ra là lạ ở nơi nào...
Tô Chi Niệm thấy cô không có phản ứng, tự ý lấy một ly nước, giúp cô rót một cốc nước ấm, đưa tới.
"Cám ơn." Lúc Tống Thanh Xuân nhận lấy, lại nhìn chăm chú bình thuốc Tô Chi Niệm nắm trong tay đó, sau đó uống nước, hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái à? Sao uống nhiều thuốc như vậy?"
"Ừ... Có hơi cảm mạo..." Sau khi Tô Chi Niệm giải thích, dừng lại, chỉ chỉ trên lầu: "Anh đi lên đây, ngày mai phải dậy sớm."
Tống Thanh Xuân gật đầu, nuốt nước trong miệng, nói: "Ngủ ngon."
"... Ngon..." Tô Chi Niệm đáp xong, liền lướt qua bờ vai Tống Thanh Xuân, rời khỏi phòng ăn, lên lầu.
Trong phòng rất an tĩnh, tiếng bước chân của Tô Chi Niệm có vẻ đặc biệt rõ ràng, một chút một chút, giống như giẫm ở trong lòng Tống Thanh Xuân, khiến cho tâm cô trở nên nặng nề.
Tối hôm qua Tống Thanh Xuân ngủ muộn, ngày hôm sau tỉnh lại cũng muộn hơn bình thường, buổi sáng trong công ty còn có buổi họp, Tống Thanh Xuân nhanh chóng rửa mặt xong, liền vội vàng xách túi, chạy xuống lầu.
Tô Chi Niệm lại vẫn chưa đi, ngồi ở trong phòng ăn theo ăn bữa sáng với Tống Mạnh Hoa.
Bữa sáng làm rất thịnh soạn, có lẽ bởi vì thời gian, Tống Thanh Xuân không có quá nhiều tâm tư nhấm nháp, ăn lung tung một chén cháo, để chén xuống, lúc vừa mới chuẩn bị đứng dậy nói gặp lại sau, Tô Chi Niệm bỗng nhiên rút từ phía sau ra một phần văn kiện, đẩy đến trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân kinh ngạc nhìn Tô Chi Niệm một cái, ௱ôЛƓ vừa rời khỏi ghế dựa liền chậm rãi rơi xuống trở về.
Tô Chi Niệm tiếp xúc đến nghi hoặc của cô, không có bất kỳ ý tứ muốn mở miệng giải thích nào, rút 乃út từ trong túi áo, đặt ở trên văn kiện, nói hai chữ: "Ký tên."
Ký tên, ký tên cái gì?
Tống Thanh Xuân mở văn kiện ra, mới biết, đó lại có thể là văn kiện chuyển nhượng cổ phần xí nghiệp Tô thị và mấy chỗ bất động sản ở khu vực rất tốt trong thành phố Bắc Kinh.
Không nói đến hiện tại cổ phần xí nghiệp Tô thị có giá trị cao bao nhiêu trong thành phố, giá trị ba mươi phần trăm cổ phần anh cho cô bao nhiêu tiền, chỉ riêng mấy bất động sản ở vị trí hoàng kim kia, giá trị đã đến mấy ngàn vạn ... Anh không hiểu ra sao cả cho cô nhiều tiền như vậy làm gì?
Tống Thanh Xuân nhìn về phía Tô Chi Niệm lần nữa.
Lần này Tô Chi Niệm đối mặt với sự không hiểu của cô, không trầm mặc nữa, mà là sắc mặt bình tĩnh húp cháo, nói hai chữ: "Đồ cưới."
Đồ cưới... trong chốc lát biểu tình Tống Thanh Xuân liền cứng đờ.
Tô Chi Niệm nói ngắn gọn, nhưng Tống Mạnh Hoa lại giải thích tỉ mỉ cho cô: "Đồ cưới vốn nên phải là ba chuẩn bị cho con, nhưng bởi vì lớn tuổi, thật sự không quan tâm tới được, liền giao cho A Niệm, không nghĩ tới A Niệm lại còn lấy cổ phần công ty và một ít bất động sản tới làm đồ cưới cho con..."
Cũng chính là nói, đồ cưới của cô, là do một tay Tô Chi Niệm xử lý?
Tống Thanh Xuân đột nhiên cúi đầu, bất kỳ cô gái nào xuất giá, nếu nhìn thấy đồ cưới như vậy, nhất định là sẽ vui mừng không thôi?
Nhưng những đồ cưới này, lại giống như là ngàn vạn thanh đao, hung hăng đâm vào trên thân thể cô.
Cô muốn kết hôn, người đàn ông cô yêu mến không phải chú rể của cô, người đàn ông cô yêu mến tự tay làm đồ cưới cho cô...
Tống Thanh Xuân hoàn toàn không biết rốt cuộc lúc đó mình đã dùng vẻ mặt như thế nào, nắm 乃út viết một 乃út một vạch ký tên của mình lên những văn kiện đó như thế nào, cô chỉ biết, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, cô đã lên taxi đi tới công ty.
Mãi cho tới trưa, Tống Thanh Xuân vẫn rất hốt hoảng, lúc họp bởi vì thất thần thường xuyên tẻ nhạt, buổi sáng lúc đi phòng trà nước pha coffee, nước nóng đổ ở trên tay, buổi trưa gọi đồ ăn mua ngoài bình thường thích ăn nhất, nhưng mở hộp ra, ăn chưa được vài miếng, trong dạ dày liền bắt đầu lăn lộn, rất muốn ói.
Tống Thanh Xuân ném đồ ăn mua ngoài, nằm sấp ở trên bàn làm việc muốn ngủ trưa một lát, lại nhận được điện thoại của Tần Dĩ Nam, sau đó cô mới đột nhiên nghĩ đến, ngày 6 tháng 3 này, cô và Tần Dĩ Nam phải đi đến tiệm mặc thử lễ phục kính rượu.
Tiếp đãi cô và Tần Dĩ Nam là một cô gái xinh đẹp còn trẻ tuổi, cô gái đó gần như đều kéo ra những bộ lễ phục mới, bày ra cho bọn họ.
Tư tưởng Tống Thanh Xuân không tập trung nhìn một bộ lễ phục, lại nhìn một bộ lễ phục.
Có lẽ cô gái đó nhìn ra cô không hăng hái lắm, vì thành tích nghiệp vụ, liền biến đổi tâm tư muốn dỗ cô cao hứng: "Hôn sự của tiên sinh và tiểu thư, là vào 14 tháng 3, ngày lễ tình nhân màu trắng kia sao? Sau lễ cưới đó, tiên sinh và tiểu thư chuẩn bị đi nơi nào hưởng tuần trăng mật vậy?"
Hưởng tuần trăng mật... Tuy rằng cha mẹ hai bên từng nhắc đến, nhưng trước giờ Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam đều không cân nhắc qua chuyện này.
Lúc Tần Dĩ Nam đi đón Tống Thanh Xuân, liền nhìn ra cô rầu rĩ không vui, cho dù mấy ngày nay anh bởi vì chuyện của Trình Thanh Thông, cũng là tâm sự nặng nề, nhưng anh vẫn thuận theo vấn đề của cô gái đó, mở miệng, cố gắng giúp Tống Thanh Xuân điều chỉnh tâm tình: "Tống Tống, em muốn đi nơi nào?"
"Nhật Bản? Anh quốc? New Zealand? Rome? Hay là nước Pháp?"
Theo địa danh Tần Dĩ Nam đề xuất, động tác thờ ơ chọn lựa lễ phục của Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền ngừng lại, bên tai cô, lờ mờ liền nghĩ tới một đêm ở Hải Nam kia, cô kéo cánh tay Tô Chi Niệm, đi ở trên bờ cát, anh và cô cùng giả thuyết tương lai của bọn họ, cô nói với anh: "... Chúng ta kết hôn xong, liền đi hưởng tuần trăng mật, em muốn đi Maldives, em muốn đi Hàn Quốc, em muốn đi nước Đức, em còn muốn đi nước Pháp mua mua mua..."
Tần Dĩ Nam dừng một chút, lại nói: "... Nếu đi nước Pháp, chúng ta còn có thể thuận tiện đi Provence ngắm hoa oải hương..."
Khi câu nói này của Tần Dĩ Nam vang lên, trong tai Tống Thanh Xuân đúng lúc nghĩ đến một câu cô đã nói với Tô Chi Niệm: "... Đương nhiên cũng phải thuận tiện rẽ đi Provence ngắm hoa oải hương..."
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân bắt đầu không khống chế được liền dùng sức, lúc này cô đúng lúc nắm một bộ lễ phục trong tay, vải dệt chế tác tinh sảo bị cô nắm đến có chút phiếm nhăn.
Cô gái nhỏ tiếp đãi bọn họ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, xin lỗi, không thể dùng sức nắm lễ phục như vậy."
"Tiểu thư?"
"Tiểu thư?"
Cô gái nhỏ gọi nhiều tiếng, Tống Thanh Xuân đều không có phản ứng, cô ta có chút luống cuồng nhìn sang Tần Dĩ Nam đứng ở một bên.
Tần Dĩ Nam đi tới đối diện, đưa ra tay, nắm chặt cổ tay Tống Thanh Xuân, nhẹ nhàng rút đi lễ phục từ trong tay cô: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân đột nhiên hoàn hồn, cô nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình lại thất thố, cô cười áy náy, nói một câu: "Em không có việc gì." Cũng không chờ Tần Dĩ Nam lại mở miệng, liền tự ý xoay đầu đi, tiếp tục đi nhìn một bộ lễ phục, vừa xem, cô vừa trì độn đáp lại vấn đề lúc trước của Tần Dĩ Nam: "Rome đi."
Tần Dĩ Nam giật mình một lát, mới phản ứng được Tống Thanh Xuân chỉ là hưởng tuần trăng mật, là đi Rome đi.
Ở trong ký ức của anh, Tống Thanh Xuân rất không thích Rome? Sao cô sẽ chọn nơi này chứ?
Tần Dĩ Nam buồn bực nhìn sườn mặt của Tống Thanh Xuân một cái: "Không phải em không thích Rome sao?"
"Em không thích..." Tống Thanh Xuân lấy một lễ phục dài màu trắng nạm kim cương, giơ lên trước người, soi gương ướm thử, vẻ mặt lãnh đạm nói tiếp: "... Chẳng qua, không phải anh thích sao?"
"Anh?" Tần Dĩ Nam ngừng cười, anh lấy âu phục đồng bộ với lễ phục dài màu trắng của Tống Thanh Xuân, cũng đo ở trước người: "Anh nói anh thích Rome khi nào? Sao anh không nhớ rõ?"
Tống Thanh Xuân để lễ phục màu trắng này lại trên giá áo, nghiêng liếc mắt nhìn Tần Dĩ Nam một cái, không nghĩ quá nhiều liền tiếp tục lấy một bộ lễ phục, vừa so sánh, vừa nói: "Anh Dĩ Nam, anh giả mất trí nhớ cái gì, lúc trước anh gửi mail với em, chính là không chỉ nói với em một lần chuyện anh thích Rome ."
Tống Thanh Xuân cảm thấy bộ lễ phục trong tay mình lúc này cũng không tệ, liền ra hiệu cô gái nhỏ muốn mặc thử.
Tần Dĩ Nam để cho cô gái nhỏ lấy một bộ đồng bộ, đuổi theo Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, em nói bức mail nào? Anh gửi mail cho em khi nào chứ?"
Tống Thanh Xuân sắp tiến vào phòng thay quần áo liền dừng bước.
Cô còn chưa quay đầu, liền nghe thấy Tần Dĩ Nam phía sau lại nói một câu: "Sao anh không có chút ấn tượng nào?"
Lời Tống Thanh Xuân vốn muốn nói, trong chốc lát liền nghẹn ở chỗ cổ họng, cô nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam không hiểu ra sao một lát, xác định anh không giống như là đang bịa chuyện, đáy lòng không hiểu ra sao cả liền lộp bộp một chút, sau đó nhăn mày, nói: "Chính là lúc trước, năm anh nhập ngũ, thường cách một đoạn thời gian sẽ gửi cho em một bức mail đó..."
Tần Dĩ Nam vẫn là vẻ mặt không rõ nguyên do kia.
Mi tâm của Tống Thanh Xuân càng nhăn lợi hại hơn, một loại cảm giác nói không nên lời, dâng đầy phía sau lưng cô, cô nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục nói rõ ràng hơn một chút: "Chính là số hộp thư 7107207@qq. com đó."
Có lẽ là Tần Dĩ Nam cảm thấy số hộp thư này rất quen tai, nhưng rồi lại hoàn toàn không có ấn tượng nào, biểu tình có vẻ hơi đờ đẫn.
Có thể là do tâm tình không tốt, khiến cho tính khí Tống Thanh Xuân có chút nóng nảy, lúc cô vừa mới chuẩn bị thiếu kiên nhẫn lại nhắc nhở một câu "Lúc trước anh gửi cho em 99 bức mail", Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền tỉnh ngộ "à" một tiếng, mở miệng nói: "Tống Tống, hóa ra là hộp thư đó..."
Tống Thanh Xuân gật đầu: "Đúng vậy..."
Lời của cô còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam lại mở miệng: "... Hộp thư đó, vào lúc anh nhập ngũ không bao lâu, liền bị đánh cắp, hoàn toàn chưa từng dùng hộp thư đó gửi bưu kiện đi..."
Trong chốc lát, lời muốn nói trong miệng Tống Thanh Xuân liền bị nửa câu nói sau của Tần Dĩ Nam, nghẹn ở chỗ cổ họng.
Tần Dĩ Nam hoàn toàn chưa sử dụng hộp thư đó? Vậy lúc trước, người gửi 99 bức mail cho cô, là ai?
"... Cho nên, Tống Tống, người lúc trước gửi mail với em, không phải anh, có thể là người đã đánh cắp số đó..."
"Chẳng qua, số đó rất tốt, có lẽ bị người ta bán, rốt cuộc là ai, thì không biết ..."
Tần Dĩ Nam nói liên miên cằn nhằn phán đoán rất nhiều rất nhiều, Tống Thanh Xuân lại không nghe được một chữ, thẳng đến cô gái nhỏ bên cạnh nhắc nhở bọn họ vào trong thay quần áo, hai người mới hoàn hồn, mỗi người chọn một phòng thay quần áo đi vào.
Tống Thanh Xuân ôm lễ phục, ngồi ở trên ghế đẩu, chậm chạp không hề động thủ thay quần áo, suy nghĩ đầy trong đầu cô đều là những bức mail kia...
Anh Dĩ Nam nói, số mail kia bị trộm đi, rất có thể là một người lạ, nhưng mà không đúng, nếu như là người lạ, sao sẽ hiểu rõ chuyện của cô và anh Dĩ Nam như vậy... Hơn nữa rất hiển nhiên người đó là đang dùng thân phận anh Dĩ Nam, để gửi mail với cô... Rốt cuộc sẽ là ai chứ?
Trong đầu Tống Thanh Xuân loạn rất lâu, bỗng nhiên giống như là ý thức được cái gì, nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô nhấn hộp thư, nhập vào 7107207@qq. com tài khoản hộp thư, sau đó nhìn chằm chằm mật mã một lát, liền gõ sáu con số lên trên.
961008.
Sáu con số này, là mật mã trong nhà Tô Chi Niệm, cũng là mật mã tấm thẻ lúc trước Tô Chi Niệm cho cô.
Lúc đó cô còn buồn bực, sao mật mã nào của anh đều là sáu con số này, cô còn nói thầm có phải mật mã két sắt, máy vi tính, các thứ của anh đều là sáu con số này không... Chỉ là lúc đó cô nói thầm thì nói thầm, lại không có lần lượt kiểm tra qua.
Lúc này, cô không hề xác định mật mã hộp thư này nhất định sẽ là sáu con số đó, nhưng mà khi cô biết những bức mail kia không phải Tần Dĩ Nam gửi, mà là có người giả mạo anh gửi cho mình, trực giác hiện ra đầu tiên trong đầu cô chính là Tô Chi Niệm.
Bởi vì ở trên thế giới này, người chú ý còn hiểu rõ cô như vậy, chỉ có Tô Chi Niệm.
Tín hiệu trong phòng thay quần áo không tốt, sau khi nhập mật mã vào, màn hình trên điện thoại di động chuyển vòng tròn một hồi lâu, cuối cùng mới bắt đầu nhảy chuyển trang.
Tống Thanh Xuân kéo căng hô hấp, mí mắt cũng không nháy nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, như tất cả dự cảm của cô, nhắc nhở cô không phải sai mật mã, mà là tiến vào trang chủ email.
Hộp thư rất sạch sẽ, trong hộp nhận có 99 bức mail, trong hộp gửi cũng là 99 bức mail.
Tài khoản hộp thư, là tài khoản hộp thư của cô.
Cô quả nhiên không có đoán sai... Hóa ra vào năm ấy, mail của Tần Dĩ Nam mà cô si ngốc chờ đợi, đều là do một người đàn ông tên là Tô Chi Niệm gửi tới
Rốt cuộc anh ở phía sau lưng nơi cô không nhìn thấy, đã làm bao nhiêu chuyện ấm áp cho cô rồi?
Tim ngây ngô dại dột cả ngày này của Tống Thanh Xuân, đột nhiên tốc độ nhảy lên trở nên càng nhanh hơn, cô nắm đầu ngón tay, run rẩy đặc biệt lợi hại, từ khi trở về từ Hải Nam, tâm tình luôn bị cô đè nén, hoàn toàn nổ sập vào giây phút nào, trong đầu cô rất loạn, cô không có bất kỳ tâm tình muốn mặc thử lễ phục nào, cô muốn tìm một chỗ, một mình yên tĩnh...
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, liền đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế đẩu, cô kéo cửa phòng thử áo ra, cô gái nhỏ tiếp đãi lập tức cười nghênh đón tiến tới: "Tiểu thư, cô mặc thử lễ phục..."
Cô gái nhỏ nhìn thấy lễ phục cô ôm trong tay, ngừng một chút: "... Sao vậy? Tiểu thư, lễ phục này không thích hợp à?"
Tống Thanh Xuân nhét lễ phục vào trong lòng cô gái nhỏ, không lưu lại lời nào, liền lướt qua bên cạnh cô ta, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến cửa tiệm.
"Tiểu thư? Tiểu thư?" Cô gái nhỏ nhìn thấy bóng lưng của Tống Thanh Xuân, lại nhìn Tần Dĩ Nam ở phòng thử áo, chần trừ tại chỗ hai giây, mới chạy đến trước phòng thứ áo của Tần Dĩ Nam, đưa tay ra gõ cửa: "Tiên sinh, tiên sinh, tiểu thư đi ..."
Tần Dĩ Nam mặc lễ phục đến một nửa, nghe được câu này, vội vàng kéo lễ phục xuống, đổi lại quần áo trước đó của mình, áo sơ mi còn chưa nhét vào trong quần tây, liền một thân hỗn loạn vọt ra từ trong phòng thay đồ, đưa lễ phục cho cô gái tiếp đãi, nói qua loa câu "Xin lỗi", liền đuổi theo ra ngoài cửa, chỉ là trong trung tâm thương mại, người đến người đi, Tần Dĩ Nam chạy trong trung tâm nhiều vòng, đều không tìm được thân ảnh của Tống Thanh Xuân, anh đứng ở trước tiệm đồ uống, hơi thở không ổn định, thở hổn hển mấy hơi, mới sờ sờ túi, lấy điện thoại di động từ bên trong ra, vừa định gọi điện thoại cho Tống Thanh Xuân, lại nhìn thấy tin nhắn Trình Thanh Thông gửi tới, tay anh run lên, điện thoại di động liền trượt từ đầu ngón tay, rơi mạnh ở trên mặt đất, màn hình vỡ vụn ra vô số nếp nhăn nhỏ.
-
Sau đêm đó, hai người Trình Thanh Thông và Tần Dĩ Nam luôn chưa từng liên lạc.
Chẳng qua Trình Thanh Thông lại luôn lưu ý hướng đi bên phía Tần Dĩ Nam, cô còn cố ý thỉnh thoảng thông qua một vài người lui tới trên thương trường, cố ý vô ý thăm dò tin tức Tần Dĩ Nam một chút, lấy được hồi đáp luôn là giống như không có ý tứ muốn kết hôn.
Tuy rằng Tần Dĩ Nam từng nói muốn phụ trách với cô, nhưng một tháng trôi qua, Tần Dĩ Nam đều luôn chưa từng liên hệ với cô nói chuyện phụ trách, Trình Thanh Thông ngược lại không quá thất vọng, cô chỉ là muốn để cho anh đừng cưới Tống tiểu thư, về phần anh có cưới cô hay không, cô không sao cả.
Mà Tô Chi Niệm không ra ngoài, giống như thường ngày, đi làm sớm về trễ, thoạt nhìn cảm xúc của anh cũng rất bình thường, có một lần Trình Thanh Thông tới đưa văn kiện cho Tô Chi Niệm, nhìn thấy anh đang gửi tin nhắn, người liên hệ là "Người giấu ở trong hồi ức" .
Mỗi một ngày trôi qua, tâm Trình Thanh Thông dần dần ổn định xuống.
Đại BOSS và Tống tiểu thư đang liên lạc, Tần tiên sinh và Tống tiểu thư không có tin kết hôn truyền ra, càng quan trọng hơn là đại BOSS thường xuyên tới nhà Tống tiểu thư sau khi tan việc, đủ loại dấu vết biểu lộ rõ ràng... rất có thể chuyện tốt của đại BOSS và Tống tiểu thư sắp tới gần rồi?
Mỗi khi nghĩ tới đây, Trình Thanh Thông liền sẽ không khắc chế được cười nhạt một chút, tuy rằng đáy lòng sẽ có một chút co rút đau đớn sắc bén.
Nhưng, cô vẫn rất vui vẻ, vui vẻ vì đại BOSS có thể có được tình yêu của anh...
Vào lúc Trình Thanh Thông cảm thấy sự tình đã ổn định, khi cô theo Tô Chi Niệm tham gia một tiệc tối từ thiện, gặp mặt với người bạn cô nghe được tin tức của Tần Dĩ Nam vào mấy ngày hôm trước, lúc hai người hàn huyên, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới, khi tách ra với cô, nói với cô: "Không phải mấy ngày hôm trước cô hỏi thăm tin tức của Tần Dĩ Nam sao? Anh ta và thiên kim xí nghiệp Tống thị quyết định ngày kết hôn vào ngày 14 tháng 3 lễ tình nhân màu trắng kia..."
Trình Thanh Thông nghe được tin tức này, đầu óc lờ mờ một lúc lâu, mới miễn cưỡng ổn định thần trí, cười nhạt nói một câu cám ơn với người bạn đó.
Ở trong bữa tiệc, Trình Thanh Thông luôn xã giao tự nhiên, nhưng vào đêm đó lại tìm một góc trốn tránh rất lâu.
Đèn thủy tinh chiếu nguy nga lộng lẫy cả hiện trường bữa tiệc, cô luôn có thể rất chuẩn xác liếc mắt liền tim được thân ảnh của Tô Chi Niệm ở trong đám người, thần sắc người đàn ông tự nhiên, bình tĩnh có thừa, mặc kệ là mời rượu hay là trò chuyện, đều là cổ khí độ ung dung trầm tĩnh kia.
Cô chính là bị cổ ung dung trầm tĩnh này của anh lừa gạt... Mỗi ngày cô đều gặp được anh, thế nhưng không có nhìn ra một chút sơ hở từ trên người anh... Là anh che giấu quá tốt sao? Đều yên lặng cắn nuốt nỗi đau một mình... Trong đêm đen, có phải anh cũng giống như trước đây khi biết Tống tiểu thư muốn kết hôn, thâu đêm khó ngủ, hoặc là thương tâm rơi lệ không?
Trình Thanh Thông không đợi bữa tiệc kết thúc, gửi cho Tô Chi Niệm một tin nhắn, nói thân thể không thoải mái, liền một mình rời đi.
Tối đó cô không ngủ một đêm, ngày hôm sau cô xin nghỉ, không đi làm, mà là đi bệnh viện.
Cô tìm một người bạn cũ quen thuộc, tán gẫu với cô ấy rất lâu, cuối cùng trả cho cô ấy một khoản tiền, cuối cùng lấy được chứng từ giả từ trong tay cô ấy.
Lúc ra khỏi bệnh viện, đã là ba giờ chiều, cô đón xe trở lại tiểu khu, không có gấp lên lầu, mà là ngồi ở trên ghế dài nghỉ ngơi trong gió lạnh gào thét của tiểu khu, sững sờ nghĩ rất lâu, liền cầm giấy tờ giả lấy từ trong bệnh viện lên, sau đó cẩm điện thoại di động chụp liên tiếp mấy tấm hình, cùng gửi cho Tần Dĩ Nam.
Cô đã hư một lần, không để ý lại hư thêm lần nữa, không phải sao?
Cô nghĩ cô điên rồi? Có lẽ là, chỉ cần cô ở đây một ngày, cô sẽ không cho phép bất kỳ ai ςướק lấy cô gái đại BOSS thích.
-
Tống Thanh Xuân dọc theo đường phố mùa đông lạnh buốt, đi lung tung không có mục đích rất lâu, cuối cùng liền theo dòng người vào bến tàu điện ngầm.
Cô kiểm tra an ninh, quét thẻ, vào trạm, tất cả một loạt cử động máy móc giống như bị người thao tác.
Cô ngồi đến trạm cuối cùng của tàu điện ngầm, lại ngồi trở về, sau đó khi nhìn thấy một địa danh quen thuộc liền đứng dậy.
Đi ra từ tàu điện ngầm, cô theo bản năng quẹo trái, đi tới trước, khoảng mười phút, cô quẹo vào Vĩnh Huy Hoa Uyển.
Cô dọc theo đường giành cho người đi bộ, quẹo trái quẹo phải, đi khoảng mười phút, liền ngừng lại, sau đó cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, chính mình vào lúc suy nghĩ đần độn, lại có thể bất tri bất giác tới biệt thự của Tô Chi Niệm.
Từ lần trước cô ở trong biệt thự của anh, nghe được đối thoại của anh và dì Tô, cô liền không tới đây nữa.
Từ khi anh và cô quen biết cho đến bây giờ, lúc câu chuyện phát triển tốt đẹp nhất, chính là phát sinh ở trong căn biệt thự này.
Rất nhiều chuyện, từ sau ngày nói hẹn gặp lại ở Hải Nam kia, cô liền không để cho mình ᴆụng chạm đến nữa, nhưng khi cô đứng ở ngoài cửa căn biệt thự này, ngửa đầu nhìn tường đỏ ngói xanh đắm chìm dưới ánh mặt trời, ký ức vẫn giống như là thủy triều chôn vùi cô.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm biệt thự rất lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi đi lên trước, nhập mật mã vào, đẩy cửa sắt ra, đi vào.
Trong nháy mắt, đã là một năm ... Năm ngoái vào lúc này, cô chuyển đi từ trong biệt thự của anh... Lúc đó tình cảm của cô với anh còn rất hồ đồ, cô bực tức anh vì sao phái thư ký tới đuổi cô, cho tới bây giờ, cô mới biết, lúc đó cô đã lặng yên không một tiếng động yêu thích anh thật sâu, cô là bởi vì không muốn đi, mới sẽ phẫn nộ như vậy.
Trong sân biệt thự, vẫn là như cũ, chẳng qua mấy cây hồng mai mới trồng, nở rải rác mấy đóa hoa mai.
Căn biệt thự này, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại cực kỳ quen thuộc, nhưng cô vẫn là vừa đi vừa nghỉ, quan sát rất nghiêm túc.
Lúc cô đi đến trước cửa phòng, nhìn chằm chằm cửa khép kín một lát, mới bước bước chân lên bậc thềm, động tác lưu loát nhập mật mã vào, kéo cửa ra, đi vào.
Trong biệt thự, giống như mỗi lần cô tới, an tĩnh gọn gàng sạch sẽ, trên giá vẽ không xa, mới cắm một bó hoa hướng dương đang nở rộ.
Tống Thanh Xuân cúi người, mở tủ giày ra, đôi dép lê lúc mình từng ở nơi này, quy quy củ củ bày biện ở phía xa, thoạt nhìn, giống như là cô chưa bao giờ rời đi.
Hốc mắt Tống Thanh Xuân đỏ lên, lấy dép ra, nhẹ nhàng bày ở trước mặt mình, thay đổi, sau đó liền đi vào phòng.
Biệt thự lớn hơn ba trăm mét vuông, chỉ có một mình cô, an tĩnh đến rối tinh rối mù, tiếng cô đi bộ lẹp xẹp, có vẻ lọt vào tai đặc biệt rõ ràng.
Tống Thanh Xuân vòng một vòng ở tầng một, liền giẫm cầu thang lên lầu, cô trước đi phòng ngủ mình từng ở qua, ngoại trừ đồ của cô không còn, những đồ trang trí khác đều còn ở đây, ngay cả 乃úp bê sứ lúc trước cô tâm huyết dâng trào mua tới vẫn an tĩnh bày biện ở trên tủ đầu giường.
Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường một lát, mới đi ra, cô vừa quẹo, liền vào phòng ngủ của anh.
Cửa sổ trên ban công không đóng, gió lạnh từ từ thổi vào phòng, khiến cho nhiệt độ trong phòng anh có vẻ còn thấp hơn ngoài hành lang một chút.
Tống Thanh Xuân đóng cửa sổ phòng ngủ của Tô Chi Niệm lại, lúc xoay người, nhìn thấy trên tủ đầu giường của anh đặt nhiều bình thuốc.
Tống Thanh Xuân nhận ra, đó là thuốc anh uống khi ở nhà họ Tống vào hai ngày trước.
Cô đi lên trước, cầm bình thuốc lên, lúc nhìn thấy ba chữ "Thuốc an thần" ở phía trên, mi tâm bất giác liền nhíu lại.
Thuốc an thần? Tô Chi Niệm uống thuốc an thần? Anh uống nhiều thuốc an thần như vậy làm cái gì?
Ánh mắt Tống Thanh Xuân hỗn loạn một lúc, liền nắm bình thuốc, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, quẹo đi thư phòng, giống như cô phán đoán, bên cạnh máy vi tính trên bàn sách của Tô Chi Niệm, cũng đặt mấy bình thuốc màu trắng giống vậy.
Đây là nói... Gần như ở những nơi anh thường ngây ngốc trong nhà, đều đặt thuốc an thần? A, không đúng, anh còn mang theo bên mình...
Tống Thanh Xuân không hề hiểu nhiều về thuốc an thần, cô đi đến trước bàn sách của Tô Chi Niệm, trực tiếp bật máy vi tính lên, sau đó ngồi ở trên ghế dựa của anh, chờ máy vi tính khởi động.
Tuy rằng máy vi tính thi*p lập mật mã, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn dễ như trở bàn tay liền tiến vào, cô nhanh chóng ấn trình duyệt, mở baidu ra, nhập vào ba chữ thuốc an thần kia, sau đó liền nhảy ra một hàng chữ.
"Thuốc an thần là một loại thuốc có lợi cho trấn an, điều hòa về tinh thần và giấc ngủ. Theo như sách hướng dẫn dùng thuốc an thần có lợi khiến cho người bị bệnh khỏe mạnh về tinh thần và thân thể. Thuốc an thần có lợi ích với thân thể bao gồm khiến người ta trấn định, cải thiện giấc ngủ. Thuốc an thần còn có thể có hiệu quả phòng ngừa dễ nóng nảy, có hiệu quả trị liệu uất ức. Thuốc an thần cũng có hiệu quá trị lo âu."
Tô Chi Niệm là giấc ngủ không tốt, hay là tâm lý xuất hiện vấn đề?
Cô lại gõ ở trên bàn phím mấy câu, sau đó liền xuất hiện nội dung "Uống nhiều thuốc an thần, sẽ nghiện, sản sinh ảo giác, ngủ mê không tỉnh, thậm chí nghiêm trọng hơn, sẽ bởi vì tê liệt thần kinh quá lâu mà gây ra ngừng hô hấp khi đang ngủ".
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đêm đó, cảnh anh uống rất nhiều rất nhiều thuốc, trong chốc lát làn môi liền run rẩy lên, con chuột nắm trong tay, "rầm" một tiếng rơi ở trên mặt đất.
Anh uống nhiều thuốc an thần như vậy, là nghiện, hay là sản sinh ảo giác, hay lại là... ?
Tống Thanh Xuân không dám tiếp tục suy nghĩ, cô cảm thấy một cỗ khí lạnh chậm rãi dâng lên từ phía sau lưng, nếu như hôm nay cô không có vào biệt thự của anh, có phải tiếp theo đó, cô biết chính là tin tức anh dùng lượng thuốc an thần quá lớn phải đi bệnh viện cấp cứu hoặc là bỏ mình không?
Rốt cuộc anh làm sao? Sao lại phải uống thuốc an thần? Rõ ràng thoạt nhìn anh không có vấn đề gì mà...
Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi xong, mới ép xuống từng chút một run sợ nơi đáy lòng.
Trong biệt thự cực kỳ an tĩnh, Tống Thanh Xuân ngồi yên lặng không biết bao lâu, chậm rãi nhấc mí mắt lên, cô đứng dậy, tính toán đi ném hết thuốc an thần trong nhà Tô Chi Niệm ra ngoài, bởi vì động tác quá mạnh, không cẩn thận ᴆụng đến văn kiện trên bàn, rơi ở cùng một chỗ.
Tống Thanh Xuân ngồi xổm người xuống, nhặt từng phần văn kiện lên, có một phần văn kiện rơi xuống tận cùng bên trong bàn sách, cô quỳ rạp trên mặt đất, tốn sức rất lớn, vừa cầm lấy văn kiện chuẩn bị đứng lên, bên trong lại rơi ra nhất cuốn sổ.
Cuốn sổ kia, Tống Thanh Xuân không thể nào quen thuộc hơn nữa, đó là sổ nhật ký của anh... Lúc cô ở trong biệt thự của anh, không chỉ nhìn thấy anh viết viết vẽ vẽ trên cuốn sổ này một lần.
Trước đây Tống Thanh Xuân từng hiếu kỳ rốt cuộc trong sổ nhật ký này viết cái gì, nhưng lại chưa từng nghĩ muốn đi xem, chỉ là hiện tại, cô nhìn cuốn nhật ký này, trầm tư rất lâu, có một loại xúc động muốn đọc.
Bởi vì cô muốn biết, tâm sự của anh, suy nghĩ mỗi ngày của anh là gì, rốt cuộc sau khi anh và cô tách ra có trôi qua tốt hay không, có lẽ cô còn có thể biết, vì sao anh muốn uống nhiều thuốc an thần như vậy...
Tống Thanh Xuân ngồi xổm trên mặt đất, sau khi nhìn chằm chằm sổ nhật ký trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi đứng lên, sửa sang lại xong những văn kiện bị cô ᴆụng ngã, đặt ở trên bàn sách, sau đó liền cầm lấy nhật ký của Tô Chi Niệm, chậm rãi đi đến ghế sofa một người trước cửa sổ sát đất ngồi xuống.
Ánh mặt trời ngã về phía tây, xuyên qua cửa sổ sáng ngời, đúng lúc chiếu lên người cô, chiếu đến khiến cho không khí đặc biệt an nhàn.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm sổ da nhật ký rất lâu, mới chậm rãi mở ra.
Lần này, cô không có giống như lúc vô ý mở ra trước đó, tùy tiện liền lật một tờ xem.
Lần này, cô là từ trang thứ nhất, nghiêm túc chuyên chú xem từng chữ.
"Chuyện, ngày 1 tháng 10 năm 1996."
Lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy ngày này, mi tâm nhíu lại một chút, năm 1996, rất đã qua rất lâu, lúc đó sợ là bộ dáng Tô Chi Niệm chỉ mới khoảng bảy tám tuổi?
Lúc đó anh nhỏ như vậy, đã bắt đầu ghi nhật ký à?
Tống Thanh Xuân vừa buồn bực, vừa nhìn xuống nội dung, chỉ có một câu nói đơn giản: "Hôm nay cuối cùng mẹ cũng đón tôi ra từ trong bệnh viện tâm thần."
Bệnh viện tâm thần? Tô Chi Niệm từng ở bệnh viện tâm thần? Hơn nữa còn là vào lúc anh bảy tám tuổi?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân co rút đau một cái, tiếp tục nhìn xuống.
"Chuyện, ngày 3 tháng 10 năm 1996. Tôi đi vào trường học mới, tôi đã ra khỏi bệnh viện tâm thần được ba ngày, nhưng tôi cảm thấy thế giới của tôi vẫn là một màu tối đen, tất cả chung quanh, rõ ràng ở trước mắt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy cách tôi rất xa xôi rất xa xôi."
"Ngày 5 tháng 10 năm 1996, ba giờ rạng sáng, không trăng sao. Tôi lại bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng lần nữa, động tác đầu tiên sau khi vén chăn lên nhảy xuống giường, chính là vọt vào nhà vệ sinh. Trong ký túc xá không có nước nóng, tôi ở đêm cuối thu, tắm nước lạnh tròn một tiếng đồng hồ. Bạn cùng phòng khác đều đang ngủ say, trong ký túc xá rất an tĩnh, tôi lạnh đến toàn thân phát run, nằm ở trên giường, lại không có chút xíu buồn ngủ. Tôi cảm thấy chính mình rất bẩn."
Bẩn? Vì sao Tô Chi Niệm lại cảm thấy chính mình bẩn chứ?
Trang thứ nhất sổ nhật ký, đã viết ba ngày nhật ký, nhưng lại khiến cho Tống Thanh Xuân có rất nhiều nghi vấn.
Cô nhẹ nhàng lật giấy, nhìn tới trang thứ hai.
"Ngày 6 tháng 10 năm 1996, trời đầy mây, mưa nhỏ. Tôi lại gặp ác mộng, vẫn là cảnh tượng trong bệnh viện tâm thần đó, rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi, ở trong mộng vẫn là đặc biệt rõ ràng, tôi rất ghê tởm, trốn tránh trong nhà vệ sinh ói nửa tiếng, sau đó tiếp theo vẫn là tắm nước lạnh hơn một tiếng. Ban ngày lên lớp, cảm thấy nơi nào trong phòng học cũng rất bẩn, ngay cả bạn học cũng bẩn đến muốn mệnh, buổi chiều bắt đầu phát sốt. Hôm nay là thứ sáu, chạng vạng tan học trở về nhà, mẹ tăng ca, trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi sốt cao khó chịu, không giống như trước gọi điện thoại cho mẹ tìm kiếm chỗ dựa, mà là tìm lung tung chút thuốc uống, nằm ở trên giường ngủ thi*p đi."
"Cảm giác người phụ nữ già kia tiếp xúc trên người tôi", câu nói này, Tống Thanh Xuân liên tục nhìn nhiều lần, mới hậu tri hậu giác hiểu được là ý tứ gì.
Lúc nhỏ Tô Chi Niệm từng bị người bắt nạt sao? Khó trách cô vẫn cảm thấy anh thích sạch sẽ đến sợ, hóa ra, là bởi vì chuyện này...
Trước mắt cô, xuất hiện như ẩn như hiện cảnh tượng Tô Chi Niệm xinh đẹp lúc còn nhỏ, bị người bắt nạt; cảnh một mình sinh bệnh, ở trên giường hôn mê bất tỉnh... Tống Thanh Xuân cảm thấy trái tim của mình, giống như là bị vật nào đó trói chặt, dùng sức co rút lại, đau đến hô hấp của cô đều có chút khó khăn.
Cô không hề biết, lúc nhỏ anh, lại có thể từng trải qua chuyện hắc ám như vậy...
"Ngày 8 tháng 10 năm 1996, trời trong không gió. Cuối tuần, nhàm chán, một mình mang tai nghe tùy tiện ra ngoài đi dạo một chút, trên đường phố nhiều người như vậy, ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi và trên thế giới này, không hợp nhau. Ở đầu hẻm Minh Kính, tôi gặp gỡ một cô bé, có một người đội mũ lưỡi trai hỏi cô bé có muốn ăn kẹo bông gòn không, cô lại có thể ngốc hồ hồ gật đầu đáp ứng. Người đội mũ lưỡi trai đó, là tên вυôи иgườι. Tôi vốn là không muốn để ý chuyện này, nhưng lúc cô bé đó lướt qua tôi, nhặt lấy ví tiền của tôi. Tôi đơn thuần là bởi vì không muốn thiếu cô nhân tình, nói với cô, chú đó là một người xấu. Cô chớp mắt nhìn tôi, không nói lời nào, dáng dấp kia thật là cực kỳ ngốc nghếch, là loại ngốc nghếch đến hết thuốc chữa, cho tôi cảm thấy cô căn bản là không hiểu tôi đang nói cái gì, vào lúc tôi đã có chút hối hận chính mình lắm miệng, chuẩn bị xoay người ly rời đi, cô lại có thể nói với người đàn ông đó, cháu không muốn đi với chú, anh trai đó nói chú là người xấu."