ĐỘ CAO 80 MÉT, ANH BỒI CÔ RƠI XUỐNG
Cô tạm thời để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay, cầm điện thoại ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi.
Tô mỹ nhân...
Tô mỹ nhân gọi điện thoại tới...
Hiện tại là mười một giờ đúng, cách thời gian anh cất cánh còn có một tiếng đồng hồ, sau khi cắt đứt liên lạc, cô liền không có liên lạc với anh nữa, sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cô?
Tống Thanh Xuân cảm giác được tốc độ tim đập của mình không khỏi bắt đầu tăng tốc, cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối, thở sâu mấy hơi, mới lấy hết dũng khí, ấn phím nghe.
Điện thoại tiếp thông, cô nghe thấy giọng nói của anh có chút nôn nóng truyền tới: "Thanh Xuân?"
Tống Thanh Xuân theo bản năng muốn "Hở?" Một tiếng, chỉ là cô còn chưa mở miệng, miệng đã bị người đột nhiên che lại, điện thoại di động từ trượt từ đầu ngón tay của cô, nện mạnh xuống mặt đất, sau đó trước mắt cô liền bị bịt kín một mảnh vải đen, cả người bị một cỗ lực đạo mãnh liệt kéo trượt đi về phía sau.
-
Tô Chi Niệm nhìn như nhắm mắt lại, thực ra hoàn toàn không có buồn ngủ.
Anh yên lặng đếm thời gian, chờ đến thời khắc mình rời đi.
Thật ra anh biết, anh không nên khổ sở như vậy, bởi vì từ khi anh vừa biết bí mật kia, liền chú định anh chỉ có thể sống một mình.
Thật ra anh biết, anh không nên thương cảm như vậy, dù sao giữa anh và cô từng có hai đêm, đối với cô mà nói có lẽ là hai đêm ác mộng, với anh mà nói lại là mộng đẹp không dám tham vọng quá đáng.
Anh nên phải thỏa mãn, dù sao anh và cô từng chung sống một trăm ngày đêm, có rất nhiều điều tốt đẹp, có rất nhiều ấm áp, cũng có rất nhiều vui vẻ, cho dù cũng có thật nhiều bi thương, nhưng anh tha hương nơi đất khách quê người, một thân một mình ngồi ở trên ghế dài, nhìn đám người tóc vàng mắt xanh, một khi nhớ lại, đáy lòng nên phải đều là tràn đầy hạnh phúc chứ.
Từ nay về sau, anh chỉ có thể dựa vào cuộc họp, sống hết quãng đời còn lại.
Quãng đời còn lại quá dài, dù dài nhưng anh cũng không thể chiếm được cô.
Quãng đời còn lại quá ngắn, dù ngắn nhưng anh chỉ có thể một mình yêu cô.
Tô Chi Niệm khép kín khóe mắt, tràn ra một chút ướƭ áƭ.
Tiếng máy bay vù vù bên tai không ngừng, Tô Chi Niệm bỗng nhiên rất muốn vào trước khi đi, nghe tiếng nói của cô một lần cuối cùng.
Tuy rằng anh đã ghi nhớ thật sâu tiếng nói của cô, nhưng anh vừa đi, sợ là cuộc đời còn lại cũng sẽ không nghe thấy nữa.
Sân bay cách trung tâm thành phố xa xôi như vậy, thính lực anh tốt hơn nữa, cũng chưa hẳn có thể nghe thấy, nhưng mà, anh vẫn nhắm mắt lại, tập trung tất cả tinh lực, đi thử tìm kiếm tiếng nói của cô.
Chỉ là Tô Chi Niệm còn chưa tìm được tiếng nói của Tống Thanh Xuân, liền nghe thấy một giọng nam quen thuộc trước.
"Vé máy bay, tiền, hộ chiếu, đều giúp tôi chuẩn bị xong chưa?"
Giọng nói này thật rất quen thuộc, quen thuộc đến mức Tô Chi Niệm đột nhiên liền nhíu chặt mày lại.
"Được... Tôi cam đoan lần này chuyện sẽ tuyệt đối thành công, nhưng cô phải cam đoan tôi có thể thuận lợi chạy trốn ra nước ngoài... Cô yên tâm, có thất bại lần trước dạy bảo, lần này sẽ không xuất hiện sai lầm nữa, càng huống chi, không phải hôm nay Tô Chi Niệm luôn quấy rối đó muốn rời khỏi Trung Quốc sao?"
Khoảnh khắc nghe được tên mình, Tô Chi Niệm đột nhiên nghĩ ra được, rốt cuộc chủ nhân giọng nói này là ai... Khó trách trong chốc lát anh liền nghĩ không ra, hóa ra là anh Khôn - người mà anh chỉ nghe qua giọng một lần!
Anh Khôn đó đã từng chỉ huy người đuổi theo Gi*t Tống Thanh Xuân, nhưng sau khi cục cảnh sát đuổi bắt lơi lỏng hắn ta, hắn liền trở về Bắc Kinh lần nữa!
Hắn ta trở về, chẳng phải là đại biểu Tống Thanh Xuân có nguy hiểm sao?
Tô Chi Niệm đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi!
Tô Chi Niệm đột nhiên liền đứng lên từ trên ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó anh liền nghe thấy tiếng anh Khôn truyền tới lần nữa: "... Chỉ cần Tô Chi Niệm cản trở đó không ở đây, tất cả đều dễ nói chuyện..."
Hắn ta giống như là nói chuyện khi đang lái xe, âm điệu nói chuyện càng ngày càng thấp, đoạn phía sau, Tô Chi Niệm hoàn toàn nghe không rõ hắn ta đang nói cái gì.
Anh gần như là không có bất kỳ suy nghĩ nào, liền chạy về phía nguồn gốc tiếng nói của anh Khôn, anh từ một phía này của sân bay, dưới cái nhìn soi mói của người đến người đi, giống như là thi chạy trăm mét, vẫn luôn chạy đến một chỗ khác của sân bay, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghe thấy tiếng nói của anh Khôn cách ở một khoảng cách rất rất xa, từng đợt từng đợt yếu ớt truyền tới: "... Tôi lập tức liền đến Kim Lăng, một tiếng đồng hồ... cho... Một tiếng đồng hồ..."
"Sau một tiếng... Tôi cam đoan tin tức thiên kim... Tống thị, nữ TW... rơi lầu... từ Thủy...các... Đại giang nam bắc..."
Tô Chi Niệm dùng hết tất cả tập trung sức lực, cũng chỉ nghe được mấy chữ này.
Nhưng, ý tứ trong lời nói vừa rồi của anh Khôn rất rõ ràng, ở trong một tiếng đồng hồ, hắn ta sẽ khiến cho Tống Thanh Xuân rơi lầu bỏ mình...
Tô Chi Niệm cảm giác được lông tơ sau cổ mình đều dựng thẳng lên, trái tim anh thình thịch bắt đầu gia tăng tốc độ, ngay cả huyệt thái dương cũng nhảy thình thịch dựng lên.
Đầu óc anh chuyển rất nhanh, quanh quẩn lời nói vừa mới nghe được ở trong đầu hai lần, sau đó đoán ra được, lúc này Tống Thanh Xuân nên hẳn là đang ăn cơm ở Kim Lăng.
Tô Chi Niệm bất giác đưa tay ra muốn tìm điện thoại di động, lúc này mới phát hiện chính mình gấp gáp đi ra từ trong phòng khách quý, để quên điện thoại di động ở trên chỗ ngồi, anh lại vội vàng nhanh chóng quay trở lại phòng khách quý.
Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay mở khóa, run rẩy đặc biệt lợi hại.
Lúc này anh hoàn toàn không có thời gian để lo những không vui giữa mình và Tống Thanh Xuân, anh cũng không có nhấn vào sổ danh bạ, trực tiếp nhận số điện thoại của cô lên trên bàn phím, nhanh chóng gọi đi.
Điện thoại tiếp thông, vang nhiều tiếng, đều không có người tiếp nghe, Tô Chi Niệm nôn nóng nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ sát đất, hoàn toàn không có tâm tư đi nghĩ hành lý của mình và chuyến bay sắp cất cánh, trực tiếp liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài phi trường.
Trên đường đi, Tô Chi Niệm không biết chính mình không cẩn thận ᴆụng phải bao nhiêu người, nói bao nhiêu câu thực xin lỗi, lúc anh lao ra sân bay, chạy về phía bãi đỗ xe đối diện, cuối cùng điện thoại của Tống Thanh Xuân liền được tiếp nghe.
Tô Chi Niệm phập phồng lo sợ, bức thiết muốn xác nhận lúc này Tống Thanh Xuân an toàn, vào một khắc điện thoại tiếp thông, anh liền lập tức nôn nóng gọi tên cô: "Thanh Xuân?"
Nhưng mà, trong điện thoại truyền tới không phải an tĩnh của Tống Thanh Xuân, cũng không phải cô đạm mạc đáp lại, mà là một tiếng "Á" trầm thấp và dồn dập, theo sau chính là tiếng ô ô rất yếu ớt.
Đó là tiếng của cô, giống như là bị người bịt miệng.
"Thanh Xuân? Tống Thanh Xuân?" Tô Chi Niệm liên tiếp gọi tên Tống Thanh Xuân nhiều lần, nhưng mà đáp lại anh lại là tiếng "cạch" điện thoại di động rơi xuống đất, sau đó nữa, nhưng sau khi điện thoại cúp đi, liền có tín hiệu báo bận.
Âm thanh vừa rồi trong điện thoại của cô, là cô đã xảy ra chuyện?
Theo ý nghĩ này rơi xuống, có mồ hôi lạnh chảy xuống theo má của Tô Chi Niệm, anh không có nhìn đường, lúc qua đường cái, suýt nữa bị một chiếc xe ᴆụng phải.
Anh vừa thở hồng hộc chạy đến bãi đổ xe, vừa gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam.
Nhưng mà, điện thoại của Tần Dĩ Nam, chậm chạp không có người nhận nghe, thậm chí vào lúc anh mở cửa xe, ngồi lên xe, điện thoại của Tần Dĩ Nam còn tự động tắt máy.
Tô Chi Niệm còn chưa cài dây an toàn, liền trực tiếp dùng một cước đạp ga đến cùng, anh đánh tay lái, đấu đá lung tung vọt ra khỏi bãi đỗ xe, chạy lên đường cao tốc về thành phố.
Một tiếng đồng hồ... Hiện tại đã mười một giờ... Cách thời gian anh Khôn cam đoan với người trong điện thoại đó, chỉ còn lại bốn mươi phút... Anh phải ở trong vòng ít nhất là bốn mươi phút, tìm đến Tống Thanh Xuân, ngăn cản thảm kịch phát sinh.
Tô Chi Niệm nghĩ tới đây, lại dùng lực đạp lên chân ga đã đến tận cùng.
Lúc này anh giống như là sẽ nổ sập vào bất cứ lúc nào, tế bào toàn thân đều kéo căng, anh nhìn thẳng con đường trước mặt, vừa thuần thục đổi làn đường vượt qua, đầu óc vừa nhanh chóng chuyển động .
Lời nói của người đàn ông tên "anh Khôn" đó, anh nghe được gián đoạn, không phải toàn bộ.
Nhất là nửa câu sau, gián đoạn đặc biệt lợi hại.
"Tôi cam đoan tin tức thiên kim... Tống thị, nữ ... TW rơi lầu ... Từ thủy...các... Đại giang nam bắc..."
Hắn ta hẳn phải muốn nói là: Tôi cam đoan tin tức thiên kim xí nghiệp Tống thị, nữ dẫn chương trình TW, ... có lẽ là không cẩn thận hoặc là sẩy chân... rơi lầu từ thủy X các truyền khắp đại giang nam bắc.
Tô Chi Niệm phân tích đến cuối cùng, mi tâm liền nhíu chặt lại, thủy X các, hẳn là nơi anh Khôn mang Tống Thanh Xuân đi, đây là một tin tức quan trọng nhất trong những lời nói của hắn ta, chính là vẫn không có nghe hết...
Nếu như báo cảnh sát, như vậy có khả năng cảnh sát còn chưa phân tích ra được địa điểm Tống Thanh Xuân xảy ra chuyện, Tống Thanh Xuân đã ૮ɦếƭ rồi.
Cho nên, lúc này biện pháp tốt nhất chính là anh có thể biết rốt cuộc "Thủy X các" là địa phương nào, sau đó trực tiếp nói với bộ phận phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, cấp cứu, để cho bọn họ làm xong nệm hơi an toàn trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ là, rốt cuộc tên đầy đủ của "Thủy X các" này là cái gì?
Trí nhớ của Tô Chi Niệm vẫn luôn rất tốt, anh sinh trưởng ở Bắc Kinh, cho nên đi qua rất nhiều nơi, đều có ấn tượng với rất nhiều tên địa danh và kiến trúc.
Về sau anh thành lập xí nghiệp Tô thị, tiến quân trước hết vẫn là giới đất đai, thành Bắc Kinh có rất nhiều kiến trúc, cũng đều có ít nhiều móc nối với xí nghiệp Tô thị...
Tô Chi Niệm vắt hết óc tìm tòi tên những kiến trúc có chữ "Thủy" và chữ "Các" một lúc lâu, nhưng anh tìm kiếm nửa ngày, cũng chỉ tìm ra được một "Thủy Nhất Phương", Tô Chi Niệm nhìn lướt qua thời gian chỗ màn hình của xe, mười một giờ hai mươi phút, thời gian chỉ còn lại nửa tiếng...
Mồ hôi trên trán Tô Chi Niệm càng ngày càng nhiều, anh càng nghĩ không ra liền càng khẩn trương, càng khẩn trương liền khiến cho đầu óc càng chuyển động không được.
Đến cuối cùng, Tô Chi Niệm trực tiếp tìm điện thoại di động, điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhận được điện thoại của anh, rõ ràng rất ngoài ý muốn: "Tô tổng, ngài không đi sao?"
Tô Chi Niệm nào có tâm tư đi đáp lại vấn đề mang theo kinh hỉ và mong đợi của cô, trực tiếp rõ ràng lưu loát ra lệnh: "Hiện tại cô lập tức lập tức giúp tôi đi tìm tòi tên kiến trúc có chữ thủy và các..."
Trình Thanh Thông ở dưới sự bồi dưỡng của anh, hiệu suất làm việc rất cao, chỉ ba mươi giây đồng hồ, tiếng nói của cô và tiếng lách lách lách cách trên bàn phím liền truyền tới đây: "Thủy trong hồ nước? Các trong các hạ sao?"
"Đúng rồi..."
Tô Chi Niệm vừa dứt lời, liền nghe thấy từ trong điện thoại di động, truyền tới âm thanh lách cách truyền tới từ bên phía Trình Thanh Thông, lại qua khoảng một phút, Trình Thanh Thông mở miệng: "Tô tổng, tìm ra được khoảng 28 tên kiến trúc có hai chữ này."
Nhiều như vậy?
Tô Chi Niệm liếc nhìn kính chiếu hậu, rõ ràng lưu loát vượt qua làn đường khác, vượt qua một chiếc BMW, mới tiếp tục trầm giọng nói: "Ở trong vòng Tứ Hoàn Bắc Kinh có bao nhiêu cái?"
Rất nhanh Trình Thanh Thông liền hồi đáp với anh: "Mười lăm cái."
"Gần nhà hàng Kim Lăng thì sao?" Nếu anh Khôn đã cam đoan trong vòng một tiếng sẽ xử lý xong Tống Thanh Xuân, vậy nói rõ hắn ta sẽ không đi quá xa, dù sao con đường Bắc Kinh đều có thể xuất hiện ngoài ý muốn tùy thời tùy chỗ, hơn nữa anh nghe được khi anh Khôn nói chuyện, anh Khôn hẳn là nên phải cách sân bay không xa, cho nên "Thủy X các" khẳng định đang ở gần nhà hàng Kim Lăng.
"Bốn cái."
Còn may... bốn chọn một... Tô Chi Niệm: "Khóa chặt bốn kiến trúc này, phân biệt nói cho tôi biết nơi cao nhất?"
"Thủy Nguyên Các, là một hội sở làm đẹp, ở tầng ba trung tâm thương mại Kim Nguyên..."
Khẳng định sẽ không phải là cái này, độ cao ba tầng, người rơi xuống từ trên đó, xác suất tử vong không hề lớn, hơn nữa lại là trung tâm thương mại, không có lợi cho chạy trốn... Tô Chi Niệm theo báo cáo của Trình Thanh Thông, bắt đầu loại bỏ ở dưới đáy lòng.
"... Thủy Thiên Nhất Các, là một tòa nhà công sở, cao 34 tầng..."
Tòa nhà công sở, giờ đi làm, người ra vào thang máy sẽ rất ít, hơn nữa ba mươi bốn tầng lầu, là địa phương tốt để nhảy lầu tự sát ... Tô Chi Niệm mở miệng: "Địa điểm này nằm ở đâu?"
"Số 196 phía tây Nhị Hoàn..." Trình Thanh Thông trả lời vấn đề của Tô Chi Niệm xong, nói tiếp: "Lệ Thuỷ Thủy Các..."
Trình Thanh Thông còn chưa nói giới thiệu về "Lệ Thuỷ Thủy Các", còn không nói, Tô Chi Niệm liền mở miệng ngắn gọn: "Cái cuối cùng."
Lúc anh Khôn nói tên, là có chữ giữa chữ thủy và các, cái này lại nối liền ở cùng một chỗ, tuyệt đối không phải.
"Cái cuối cùng là Quan Thủy Lâu Các, tầng cao nhất là tầng 27, nằm ở công viên phía sườn đông Kim Lăng... Cách nhà hàng Kim Lăng khoảng năm km..."
Thủy Thiên Nhất Các là ba mươi tư tầng, Quan Thủy Lâu Các là hai mươi bảy tầng, độ cao hai địa điểm này, đủ để cho người ta ngã xuống liền tan xương nát thịt.
Hơn nữa hai chỗ này cách nhà hàng Kim Lăng đều không xa, cho nên bốn chọn một biến thành hai chọn một?
Thủy Thiên Nhất Các và Quan Thủy Lâu Các... rốt cuộc là cái nào?
-
Vào lúc Tống Thanh Xuân bị người cường ngạnh kéo lên một chiếc xe, cô mới phản ứng được, chính mình lại gặp phải bắt cóc một lần nữa.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân từng bị bắt cóc, nhưng cũng không có nghĩa là sau lần cô bị bắt cóc, cô liền có thể bởi vì từng có kinh nghiệm bắt cóc mà có thể khiến cho biểu hiện của chính mình trấn định thong dong.
Ngược lại, bởi vì lần chuyện bắt cóc lúc trước quá mức mạo hiểm, cho tới bây giờ cô còn thỉnh thoảng nhớ lại hình ảnh một đêm thê thảm kia, khiến cho lần này cô bị bắt cóc, đáy lòng càng thêm kinh hoảng.
Tống Thanh Xuân trực tiếp bị bọc ở trong một cái túi tối đen, túi bịt kín quá tốt, khiến cho hô hấp của cô liền có chút không thoải mái.
Miệng cô bị dán băng dính, nói không nên lời, bên tai ngoại trừ âm thanh xe khởi động, và tiếng còi xe mơ hồ, cũng không còn tiếng vang nào khác.
Xe khi thì tăng tốc, khi thì phanh lại, đầu cô bởi vì theo quán tính, thỉnh thoảng đánh lên chỗ ngồi của và lưng xe.
Lần trước tốt xấu gì cô chỉ là bị chặn miệng, trói chặt tay chân, có thể nhìn rõ ràng người bắt cóc chính mình là ai, hơn nữa lần trước bị bắt cóc, cô còn lưu lại manh mối, nhưng lần này, thật sự là đã đánh cô một cái bất ngờ không thể phòng ngự, đừng nói là manh mối, ngay cả điện thoại di động cũng bị rơi ở bãi đỗ xe dưới đất của Kim Lăng, cắt đứt hết tất cả cơ hội cầu cứu.
Theo không khí trong túi màu đen càng ngày càng ít, hô hấp của Tống Thanh Xuân càng lúc càng tốn sức.
Theo không khí trong túi màu đen càng ngày càng ít, hô hấp của Tống Thanh Xuân càng lúc càng tốn sức.
Thiếu dưỡng khí khiến tâm vốn hỗn loạn của cô, trở nên tuyệt vọng từng chút một, thân thể cô bị vây ở trong túi màu đen, bắt đầu không chịu khống chế phát run lên.
Xe rẽ ngoặt một cái, tương đối an tĩnh đi rất nhiều, nhưng con đường bắt đầu không bằng phẳng, xe xóc nảy lợi hại.
Tống Thanh Xuân bị lay động đến suýt nữa ói ra, xe ngừng lại, cô nghe thấy âm thanh cửa xe đẩy ra, sau đó chính là cửa xe trước đầu mình được mở ra, theo khí lạnh thổi vào trong xe, Tống Thanh Xuân bị trùm vào trong túi liền bị người kéo xuống xe, sau đó cô người người đó khiêng ở trên vai, bắt đầu đi đường.
Bước chân hắn đi rất nhanh, một bước nặng một cước nhẹ, đầu Tống Thanh Xuân hướng xuống, máu chảy ngược, khiến cho cô còn khó chịu khi còn bị lắc lư ở trong xe.
Tống Thanh Xuân không biết chính mình bị người này mang tới nơi nào, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra từ sắt thép va chạm nhau, sau đó cô bị người đó gánh bước hai bước về phía chỗ cao, cũng không biết vào địa phương nào, cô liền bị người đó ném ở trên mặt đất.
Phần lưng đánh lên một thứ giống như gậy sắt, Tống Thanh Xuân đau đến hít vào một hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, liền giống như là đi thang máy, cô bắt đầu không ngừng ổn định tốc độ đi lên trên cao.
Nói là thang máy, nhưng lại không giống như là thang máy, càng giống như là một cái thang điện, bởi vì theo độ cao tăng lên, tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi đến tay chân người ta lạnh run.
Lên cao đến cuối cùng, Tống Thanh Xuân cảm giác được thứ đang chở mình, ở dưới cơn gió nổi lên, trở nên hơi lay động, giống như là sẽ đứt đoạn vào bất cứ lúc nào.
Theo một tiếng "Loảng xoảng " vang dội, dừng lên cao, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng vang cửa sắt bị đá văng.
Người đó xách cô, bước qua một bước dài, sau đó cửa sắt bị đá văng, lại bị dùng sức ném lên, tiếp nối chính là lên cầu thang.
Đi chỉ mới năm bậc thềm, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy tiếng gió gầm rú.
Người đó xách cô đi tới đi lui, giống như cũng là mệt ૮ɦếƭ, ngồi ở bên cạnh cô, thở hồng hộc.
Không biết trải qua bao lâu, người ngồi ở bên cạnh cô đó, kéo cô xoay một vòng, sau đó miệng túi ở chỗ lòng bàn chân mở ra một chút, có không khí lạnh mãnh liệt, rót vào trong túi từ lòng bàn chân.
Sau đó người kia liền vòng đến đầu cô, dùng một cước kéo lấy túi, trực tiếp đổ cô ra khỏi túi giống như đổ rác.
Bởi vì thời gian ngốc ở trong tối có chút lâu, ánh mặt trời sáng rỡ bỗng nhiên chiếu vào trong đáy mắt, chói đến mức Tống Thanh Xuân không mở mắt ra được, cô nằm sấp ở trên mặt đất giá lạnh, hòa hoãn một lát, mới nhấc mí mắt lên, nhìn thấy dưới người mình là tuyết thật dầy.
Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, nhìn quanh hoàn cảnh chung quanh một vòng, mới phát hiện, chính mình lại có thể đang ở trên sân thượng cao nhất của tòa nhà.
Bởi vì hiện tại cô ở giữa sân thượng, chỉ có thể nhìn thấy một ít nhà cao tầng nơi xa.
Tống Thanh Xuân còn chưa hiểu rõ đây rốt cuộc là nơi nào, cánh tay liền bỗng nhiên bị người nắm lấy, sau đó cô mới quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất chật vật, râu ria xồm xàm, tóc cũng rất dài, che lại nửa gương mặt, giống như là đẫ rất lâu không tắm rửa, trên cần cổ còn có bùn màu đen, quần áo trên người cũng có vẻ hơi rách tung toé.
Người đó nghiễm nhiên là không có ý tứ muốn nhiều lời với cô, một bộ dáng tốc chiến tốc thắng, nắm cánh tay cô, đi đến bên sân thượng.
Tiến tới gần, Tống Thanh Xuân mới nhìn rõ ràng đây là một tòa nhà mới, còn chưa xong hoàn toàn, giống như là đang ở giai đoạn kết thúc, bốn chữ nơi xa, nói với cô địa điểm nơi này.
Quan Thủy Lâu Các.
Tiểu khu này, Tống Thanh Xuân có chút ấn tượng, là một nhà đầu tư ở phương nam, tốn giá tiền lớn mua mảnh đất này, nhưng lúc sắp đến kết thúc, chuỗi tiền vốn đứt đi, khiến cho hiện tại đã qua nửa năm, vẫn còn chưa không thi công lại.
Khó trách lúc cô vừa mới đi lên, cảm thấy thang máy kia không giống là thang máy, hóa ra là loại thang máy che lưới sắt bốn phía dùng trong thi công.
Vào lúc sắp đến gần mép sân thượng, người đàn ông ba mươi tuổi này bỗng nhiên đẩy cô một cái, dưới nguồn lực đạo thúc đẩy này, cả người Tống Thanh Xuân đột nhiên liền nằm ở trên hàng rào sân thượng.
Người đàn ông ba mươi tuổi này, mang theo cô đi lên là một tòa nhà cao nhất trong tiểu khu Quan Thủy Lâu Các, lúc cô ngã nhào, nhìn thoáng qua dưới lầu, gần như không thấy rõ cảnh tượng trên mặt đất.
Tống Thanh Xuân không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, hỏi người đàn ông này rốt cuộc là ai, muốn làm gì.
Nhưng mà người kia hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với âm thanh ấp a ấp úng của cô, níu chặt cổ áo của cô, đặt cả người lên trên hàng rào sân thượng.
Dù hắn không nói gì, lúc này Tống Thanh Xuân cũng biết, đây là tiết tấu hắn muốn đẩy cô xuống lầu, cô liều mạng bắt lấy cánh tay người đó, vùng vẫy, kháng cự, sống ૮ɦếƭ không chịu đi lên.
Nhưng mà tuy rằng người đó thoạt nhìn gầy teo yếu ớt, nhưng lực đạo lại vô cùng lớn, mặc kệ cô đưa tay ra nắm hắn, cào hắn thế nào, hắn cũng giống như là một người không có cảm giác đau, dựa vào một thân mạnh bạo, trực tiếp kéo cô lên hàng rào bảo vệ của sân thượng.
Một bàn chân của Tống Thanh Xuân bước ra ngoài.
Cảm giác bay lên, khiến cho trong đáy lòng cô lạnh run thành một mảnh, cô liều mạng muốn trở về trên sân thượng, nhưng người đàn ông kia lại dùng thân thể nhốt chặt thân thể cô, đưa tay ra, chợt xé toang băng dán trên mặt cô.
Đau đớn khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc đỏ tròng mắt, cô mở miệng, chỉ vừa nói một chữ "Anh..." với người đàn ông kia, câu nói kế tiếp, Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng vang chân giẫm cửa sắt, Tống Thanh Xuân và người đàn ông đó đồng thời quay đầu sang, nhìn thấy một thân ảnh có tốc độ cực nhanh nhảy lên trên.
Là có người tới cứu cô, hay là người đi đường tới nơi này?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân lăn lộn nổi lên vui mừng nồng đậm, theo bản năng cầu sinh khiến cho cô không thèm đếm xỉa liền mở miệng ra, gọi lên: "Cứu mạng... Cứu..."
Tống Thanh Xuân kêu cứu, người ngoài đột nhiên xông vào, khiến cho kẻ bắt cóc cô trở nên hết sức kích động, hắn nghiễm nhiên đã nóng nảy mắt, giống như là sợ lần này sẽ có sai lầm gì, gần như là phản xạ có điều kiện dùng hết khí lực toàn thân đều đặt ở trên tay, liền đẩy cả người Tống Thanh Xuân lên.
Sức lực cường đại, khiến cho Tống Thanh Xuân hoàn toàn không kỳ cơ hội phản ứng nào, liền trực tiếp ngã xuống từ trên hàng rào sân thượng.
Chữ "mạng" tiếp theo của Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, liền bị cảm giác mất trọng lượng cấp tốc rơi xuống bao phủ.
Hơi thở của cái ૮ɦếƭ, chớp mắt bao phủ toàn thân cô, đè ép khiến hô hấp của cô đều dừng lại theo
Cô đã từng chơi nhảy bungee, cực kỳ giống với cảm giác hiện tại, nhưng lúc đó cô theo đuổi là kích thích, thậm chí còn vui mừng kích động, trong quá trình rơi xuống đều một đường thét lên, mà giờ này khắc này cô cóchỉ là tuyệt vọng nồng đậm không tan được.
Gió thật to, cũng rất lạnh, đánh ở trên mặt, thổi qua sinh đau.
Tống Thanh Xuân xuyên qua tiếng gió gầm rú, mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình, tiếng nói kia dễ nghe mà lại quen thuộc, khiến cho cô nhịn không được mở to mắt, ngẩng đầu, nhìn lên trên.
Cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có một người thò nửa người ra khỏi sân thượng, cô còn không nhìn thấy rõ anh là ai, cả người liền lùi ra khỏi sân thượng.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, thấy mép sân thượng vắng vẻ trống không, cho rằng vừa rồi là chính mình xuất hiện ảo giác và nghe nhầm, cảm giác rơi xuống đè ép trái tim cô rất khó chịu, cô vừa định nhắm mắt lại, liền thấy có người nhảy xuống từ trên sân thượng...
Hình ảnh như thế, vô cùng oanh liệt, rung động lòng người.
Tống Thanh Xuân cho rằng là chính mình nhìn lầm, mắt bất giác mở đến lớn nhất, cô nhìn thấy một bóng người màu đen, giống như cô, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh.
-
Cuối cùng Tô Chi Niệm có thể chắc chắn Tống Thanh Xuân ở "Quan Thủy Lâu Các", là bởi vì một câu nói của Trình Thanh Thông.
"Tô tổng, Quan Thủy Lâu Các không phải chính là tiểu khu vào hơn nửa năm trước đây, bởi vì chuỗi tiền vốn đứt đoạn, còn luôn chưa hoàn thành sao?"
Câu nói này bỗng chốc liền đánh thức Tô Chi Niệm.
Nếu như một người muốn chế tạo ra biểu hiện giả dối tự sát nhảy lầu, một tiểu khu chưa hoàn công gần như không có ai thường lui tới, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Càng huống chi, tiểu khu chưa hoàn công, thường thường công trình sẽ chưa hoàn thành, mặc dù có mấy cái webcam, cũng không nhất định sẽ quay phim.
Tô Chi Niệm nghe xong câu nói sau của Trình Thanh Thông, quyết định thật nhanh liền báo cảnh sát.
Lúc anh đến Quan Thủy Lâu Các, cảnh sát và bộ phòng cháy chữa cháy đều đã đến, anh hoàn toàn không kịp đi xem nệm hơi an toàn có làm tốt hay chưa, liền trực tiếp dùng thang máy thi công, lên đỉnh lầu.
Theo thang máy càng lên càng cao, tiếng gió càng lúc càng lớn, tạp âm mặt đất càng ngày càng nhỏ, anh có thể nghe thấy tiếng Tống Thanh Xuân nức nở nghẹn ngào.
Loại âm thanh này, khiến anh nghe được liền rất đau lòng, lại cũng khiến anh rất yên tâm, ít nhất nói rõ, cô tạm thời sẽ không có vấn đề.
Tốc độ thang máy không chậm, nhưng Tô Chi Niệm lo lắng, phẫn hận giơ chân lên, đá lưới sắt hai cái.
Thật vất vả mới đến tầng cao, Tô Chi Niệm gần như là mặc kệ bộ dáng, xô đẩy cửa sắt, chạy lên đến sân thượng.
Tống Thanh Xuân nhận biết được có người tới, kéo giọng bắt đầu kêu cứu, anh vượt qua hai cái bậc thềm, cuối cùng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên sân thượng, nhưng mà hình ảnh đập vào mắt lại là Tống Thanh Xuân giống như là diều đứt dây, thẳng tắp ngã xuống từ trên hàng rào ...
Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được trái tim của mình, ở trong chớp mắt này nhanh chóng bắt đầu co rút lại, chân anh mềm nhũn, tiếp cận bên sân thượng ᴆụng vào liền sụp đổ, nhìn Tống Thanh Xuân rơi xuống, khàn giọng tận lực la lên tên cô: "Tống Thanh Xuân!"
Nhưng mặc kệ anh gọi có bao nhiêu đau đớn, đều không thể ngăn cản tốc độ cô rơi xuống.
Anh trơ mắt nhìn cô, cách anh, càng ngày càng xa...
Tô Chi Niệm rõ ràng nghe thấy tiếng vang thế giới của mình ầm ầm sụp đổ, anh hoàn toàn không có để ý tới anh Khôn đẩy cô xuống lầu, gần như là theo bản năng bỗng nhiên lui về sau hai bước, sau đó nhảy lên cao, vượt qua hàng rào bảo vệ sân thượng, nhún người xuống theo.
Cảm giác mất trọng lương, khiến cho Tô Chi Niệm hôn mê một chút, sau đó anh liền liều mạng muốn đi đuổi kịp tốc độ Tống Thanh Xuân rơi xuống.
Nhưng mà, anh và cô tăng tốc rơi xuống là giống nhau, mặc kệ trong đầu óc anh có bao nhiêu liền muốn lập tức đến cạnh cô, từ đầu đến cuối khoảng cách giữa anh và cô đều không có bất cứ rút ngắn nào.
Tô Chi Niệm hé mắt, nhìn chằm chằm áo lông mỏng dài Tống Thanh Xuân mặc trên người, lại nhìn xem gió mãnh liệt gào thét, nhất thời linh quang chợt lóe...
-
Bóng đen kia nghịch sáng, Tống Thanh Xuân không thấy rõ dung nhan của anh.
Cô nỗ lực muốn nhìn rõ, nhưng ánh mặt trời sáng rỡ quá chói mắt, rơi vào đáy mắt cô chỉ là một vòng một vòng vầng sáng nhàn nhạt.
Trong một vùng ánh sáng chói mắt đó, Tống Thanh Xuân mơ hồ nhìn thấy dung nhan khuynh thành điên đảo chúng sinh của Tô Chi Niệm.
Đây là trước khi cô ૮ɦếƭ, xuất hiện mộng ảo sao?
Tống Thanh Xuân nhìn nhìn, bất giác liền muốn đưa tay ra, sờ gò má Tô Chi Niệm một chút, nhưng mà đầu ngón tay của cô vừa mới động một chút, ánh mắt bỗng nhiên liền trở nên hơi tan rã, vốn muốn duỗi ngón tay ra phía trước, đột nhiên biến thành đi kéo khoá kéo áo.
Trong chớp mắt gió gào thét rót vào trong áo lông của cô, giống như là một khinh khí cầu, tràn ngập không khí.
Áo lông của cô đủ lớn, mặc dù không có cách nào đánh đồng với dù để nhảy, nhưng lực cản sau khi mở rộng áo vẫn là giảm tốc độ rơi xuống của cô.
Khoảng cách giữa anh và cô, càng kéo càng gần, lúc anh rơi ở độ cao giống như cô, anh phản ứng nhanh nhẹn đưa tay ra, đúng lúc bắt lấy cổ tay cô.
Đồng thời lúc này, đầu óc cô vừa mới bị anh khống chế ý thức, cũng tỉnh táo lại theo, vẻ mặt cô có vẻ hơi mờ mịt, trước là nhìn cổ tay bị nắm của mình một cái, vào lúc nhìn thấy đồng hồ trên cánh tay anh, biểu tình rõ ràng cứng đờ một chút.
Da thịt anh và cô ᴆụng nhau, khiến cho anh đọc được rõ ràng ý nghĩ ở đáy lòng cô: Mình là đang nằm mơ sao? Sao bên cạnh lại bỗng nhiên nhiều ra một người, hơn nữa tay người này mang đồng hồ giống anh như đúc...
Tô Chi Niệm không đợi cô nghĩ xong tâm sự của mình, liền kéo cổ tay cô, khẽ dùng một chút sức lực, kéo cả người cô vào trong lòng mình, nâng một cái tay khác lên, nhốt chặt eo cô.
Động tác của anh, khiến cho toàn thân cô run nhẹ lên, lông mi dài và cong của cô giống như là cánh bươm bướm, run rẩy một hồi lâu, mới chậm rãi mở ra.
Theo cử động cô chậm rãi mở mắt, dung nhan kinh thế hãi tục tuyệt thế của Tô Chi Niệm chiếu vào đáy mắt từng chút một.
Đường nét cằm hoàn mỹ, môi mềm mỏng, cánh mũi cứng chắc, hốc mắt xinh đẹp thâm thúy, lông mày giống như vẽ vậy...
Ánh mặt trời tươi đẹp xán lạn đúng lúc chiếu xuống từ trên cái ót của anh, khuếch đại ra một ánh sáng màu vàng nhàn nhạt quanh thân anh, càng tôn ngũ quan tinh xảo độc nhất vô nhị của anh đến càng nổi bật xuất chúng.
Một màn xinh đẹp trước mắt này, xinh đẹp đến giống như là ảo cảnh, khiến cho Tống Thanh Xuân bất giác nín thở, nhìn Tô Chi Niệm chăm chú thật sâu, thất thần đi.
Cô nhất định là đang nằm mơ... Tuyệt đối là đang nằm mơ...
Tống Thanh Xuân nghĩ đến chờ mình rơi xuống liền sẽ ngã đến tan xương nát thịt, ánh mắt nhìn Tô Chi Niệm, hiện ra một chút ai oán.
Cô ở trong cảm giác nhanh chóng rơi xuống, chậm rãi vươn tay ra về phía gò má của anh.
Đầu ngón tay của cô vừa rơi xuống, xúc giác âm ấm mềm mại...
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mày lại một chút, ngón tay nhanh chóng di chuyển trên mặt Tô Chi Niệm, lúc cô chạm đến làn môi của anh, cô rõ ràng cảm giác được hô hấp âm ấm của anh, phun ở trên mu bàn tay của cô, tê dại hơi ngứa.
Tay Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, giống như là ý thức được cái gì, tầm mắt lại đối diện với mắt Tô Chi Niệm lần nữa.
Từ đáy mắt thâm thúy xinh đẹp của anh, cô rõ ràng nhìn thấy ảnh ngược khuôn mặt của cô.
Một màn này quá giống như thật... Giống như thật hoàn toàn không giống là nằm mơ...
Đầu óc của Tống Thanh Xuân, còn chưa xoay qua, Tô Chi Niệm vừa ôm cô vào trong иgự¢ giống như nhận biết được cái gì, bỗng nhiên buông tay nắm cổ tay cô ra, đột nhiên ép cô vào trong иgự¢ càng chặt hơn một chút, sau đó dùng thân thể của mình làm màng bảo hộ, vây chặt cô lại.
Ôm ấp che chở cực hạn như vậy, khiến cho thân thể Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, hết thảy phát sinh quá nhanh, nhanh đến cô còn chưa xoay người lại từ trong suy nghĩ, nhanh đến cô còn chưa ý thức được vì sao anh muốn ôm cô như vậy, hai người anh và cô liền rơi mạnh xuống mặt đất từ trên độ cao mấy chục mét...
Lại không giống là mặt đất, lực cản rất lớn, lực đánh vào cũng rất lớn, đè ép trái tim Tống Thanh Xuân đều ngừng nhảy lên theo, cả người suýt nữa hôn mê.
Suýt nữa... Cuối cùng chỉ là suýt nữa, trước mắt Tống Thanh Xuân tối đen một hồi lâu, máu cuồn cuộn trong cơ thể liền chậm rãi hòa hoãn lại, ý thức trong đầu cô cũng bắt đầu dần dần thức tỉnh theo.
Cô cảm giác được toàn thân mình giống như tan rã, nơi nào cũng không thoải mái, cô nhắm mắt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ nhấp nhô đặc biệt lợi hại, cả người cô còn chưa mở to mắt nhìn xem chính mình đây là ૮ɦếƭ hay là sống, bên tai liền truyền tới một giọng nói: "Thanh Xuân?"
Âm sắc thanh nhã, âm sắc êm tai, là giọng nói cô không thể quen thuộc hơn... giọng nói của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân nghe đến mặt đầy mờ mịt.
"Thanh Xuân?" Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng mình, chậm chạp không có phản ứng, lại gọi tên cô lần nữa.
Cô đây là đến thiên đường sao? Tiếng nói của anh, lại có thể sẽ dán trên đầu cô, không ngừng truyền tới.
Tô Chi Niệm cảm giác được phản ứng nơi đáy lòng cô, lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm, anh nhịn nỗi đau xé rách tim gan xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, cắn chặt răng gắng gượng tiếp tục mở miệng, cũng chỉ là miễn cưỡng nói ra bốn chữ: "... Em vẫn ổn chứ?"
Tống Thanh Xuân giống như nằm mơ vậy, động thân thể mềm nhũn, nhẹ nhàng "vâng" một tiếng, sau đó mới phát hiện đến xúc giác dưới thân có chút không đúng, cô lại tiếp tục động hai cái.
Cô giống như con sâu vậy, ngọ nguậy ở trên người anh, kéo theo đau đớn trong cơ thể anh trở nên càng phát ra tùy ý, Tô Chi Niệm rõ ràng cảm giác được mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng anh.
Tống Thanh Xuân rất nhanh liền ý thức được chính mình giống như đè ở trên thân một người, cô đột nhiên liền bò dậy, vào khoảnh khắc nhìn thấy mặt mũi Tô Chi Niệm, cô ổn định lại rồi, liền đưa tay ra, giống như lúc rơi xuống từ trên cao, sờ đến trên mặt anh.
Xúc giác chân thật đến không thể chân thật hơn, khiến cho Tống Thanh Xuân tin tưởng, cô không phải đang nằm mơ, Tô Chi Niệm thật liền ở cạnh cô, vừa rồi anh thật gọi tên cô hai lần, còn nói với cô một câu...
Nhưng mà Tống Thanh Xuân vẫn cảm thấy một màn này có chút không thể tin tưởng, cô nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không ý thức ngây ngốc mở miệng, hỏi một câu: "Tô Chi Niệm, là anh sao?"
Tô Chi Niệm rất muốn đưa tay ra, đi sờ một chút mái tóc dài bởi vì rơi xuống mặt đất nên hơi hỗn loạn của cô, nhưng sao cánh tay của anh lại không nhấc lên nổi, anh chỉ có thể nằm cứng đờ, chậm rãi gật đầu với cô: "Ừ, anh ở đây."
Ừ, anh ở đây...
Bốn chữ đơn giản như vậy của anh, chớp mắt liền khiến cho cô đỏ cả vành mắt.
Có cái gì so với trên đường đi ૮ɦếƭ, mở miệng hỏi một câu "Là anh sao?", có thể đổi lấy một câu đáp lại "Anh ở đây", càng khiến cho người ta xúc động hơn chứ?
Tống Thanh Xuân cảm giác được tâm của mình, giống như là bị vật gì đó rót đầy, căng đầy, ê ẩm, còn nhiễm đau nhàn nhạt.
Trong đầu Tống Thanh Xuân liền lặp lại không ngừng câu nói của Tô Chi Niệm với mình rất nhiều lần, sau đó ý thức hỗn loạn bị người đẩy xuống lầu, đến bây giờ liền hoàn toàn tỉnh táo lại.
... Cô tận mắt nhìn thấy anh nhún người nhảy một cái; trong khi rơi xuống anh cố gắng đưa ra tay; anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong иgự¢ anh; lúc thời khắc quan trọng rơi xuống mặt đất, anh dùng thân thể của mình bảo vệ thân thể của cô... Hóa ra vừa rồi cô cho rằng là cô một bên tình nguyện xuất hiện ảo cảnh, tất cả đều không phải ảo giác... Mà là tồn tại chân thật...
Sau khi anh nhìn thấy cô rơi xuống lầu, lại có thể cùng nhảy xuống theo cô...
Tống Thanh Xuân cả kinh, lông mi run run, đáy mắt có nước mắt tích trữ lên, cô giống như là bị dọa đần độn, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác hỏi: "Còn anh thì sao?"
Tống Thanh Xuân nói xong, tay liền bắt đầu nhích tới nhích lui ở trên người anh lại.
Mỗi một cái ᴆụng chạm của cô, với anh mà nói đều là một trận ђàภђ ђạ của địa ngục.
Cô không đợi được anh nói chuyện, lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt anh, hỏi: "Tô Chi Niệm, anh vẫn ổn chứ?"
Anh ổn không? Anh thật không tốt... Tuy rằng bộ phòng cháy chữa cháy đúng lúc bơm nệm hơi an toàn lên, nhưng tòa nhà cao 27 tầng, độ cao 80 mét, thời khắc cuối cùng anh liền bồi cô cùng rơi xuống, bảo vệ cô ở trong lòng, sau khi mình làm đệm thịt rơi ở trên nệm hơi an toàn vẫn là giống như té bị thương ...
Anh không biết rốt cuộc mình bị thương tới nơi nào, bởi vì đau đớn khiến anh mất đi tất cả giác quan khác, nhưng Tô Chi Niệm đối mặt với hỏi thăm của Tống Thanh Xuân, vẫn nỗ lực biểu hiện chính mình giống như là một người không có việc gì, ánh mắt cô ôn nhu như rút nước, gần như là dùng hết sức lực cuối cùng, mới ngữ điệu rất nhẹ rất nhạt nói ra hai chữ: "Còn may."
Thật ra ý tứ anh thật sự muốn biểu đạt là, còn may mà em không có việc gì.
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho Tống Thanh Xuân thật cho rằng anh không có việc gì, cô theo bản năng liền mở miệng, tiếng nói vừa nhẹ vừa ôn nhu hỏi lên cảm xúc vừa lăn lộn ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình: "Vì sao anh muốn nhảy xuống theo em?"
Theo giọng nói cô rơi xuống, nước mắt của cô liền giống như là con sông gãy đê, cuộn trào mãnh liệt ra từ đáy mắt này, cô không đợi anh hồi đáp, lại mở miệng, cô giống như là sẽ không nói lời nào khác, lặp lại lời nói vừa rồi nhiều lần, chỉ là ngữ khí một lần càng kịch liệt hơn một lần: "Tô Chi Niệm, vì sao anh muốn nhảy xuống theo em? Vì sao muốn nhảy xuống theo em? Vì sao? Vì sao?"
Tống Thanh Xuân hỏi đến cuối cùng, nức nở khóc ra tiếng.
Anh nghe tiếng khóc của cô, thấy nước mắt của cô, rất muốn giơ tay lên giúp cô lau nước mắt, nhưng anh không thể động, thậm chí anh không còn dư thừa sức lực, để cho chính mình mở miệng đi an ủi cô, ngay cả hai chữ "Đừng khóc" đơn giản, quýt quấn quanh giữa môi răng anh rất lâu, anh vẫn không nói ra, cuối cùng anh chỉ có thể lựa chọn ôn nhu nhìn cô.
Vì sao muốn nhảy xuống theo cô?
Cần lý do sao? Vậy lý do này đủ không?
Lúc đó anh không biết nệm hơi an toàn có chuẩn bị tốt hay không, coi như đã chuẩn bị xong, độ cao 80 mét, cô té xuống cũng rất có thể chưa biết sống ૮ɦếƭ.
Khi còn sống, anh không thể ở cùng một chỗ với cô, nhưng trên đường hoàng tuyền, anh tuyệt đối muốn không chút do dự bồi theo cô thôi.