Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 77

Tác giả: Diêp Phi Dạ

NGƯỜI ANH ẤY THÍCH LÀ CÔ
Nhờ vào ánh đèn đường mờ vàng, ngũ quan Tống Thanh Xuân trở nên đặc biệt mềm mại ấm áp, mặt mày Tần Dĩ Nam hơi lóe lên một cái, có thể là do bởi vì buổi tối lúc ăn cơm, hơi uống một chút rượu; cũng có thể là do anh ôm tư tâm, muốn đi dò xét cô, anh bỗng nhiên hơi hơi cúi đầu, tiến sát mặt của cô.
Hành động như vậy của anh, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn.
Chưa tới hai mươi ngày nữa, cô sẽ phải gả cho anh ... Hiện tại cô là vị hôn thê của anh, chính miệng cô nói, chỉ cần kết hôn, cô sẽ không đề xuất ly hôn, lại không nói đến Tần Dĩ Nam có tính toán sống cả đời với cô hay không, dù tương lai Tần Dĩ Nam sẽ đề xuất ly hôn với cô, nhưng bọn họ kết hôn, cô sẽ luôn phải làm hết bổn phận mà một người vợ nên làm...
Ví dụ... Hôn môi, lên giường, còn có sinh con...
Tần Dĩ Nam kết hôn với cô, vốn đã chịu ủy khuất, cô cũng không thể còn ích kỷ không làm hết nghĩa vụ của một người vợ chứ?
Theo Tần Dĩ Nam tới gần, trong đầu Tống Thanh Xuân thoáng hiện qua rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn chậm rãi rủ mí mắt xuống.
Cô rõ ràng cảm giác được hơi thở của Tần Dĩ Nam cách mình càng ngày càng gần, cô cũng trở nên càng lúc càng khẩn trương theo, một cổ cảm giác bài xích trong cơ thể khiến cho cô bất giác muốn né tránh, cô nỗ lực khống chế chính mình không nên cử động, nhưng vào lúc môi Tần Dĩ Nam sắp chạm vào môi cô, cô vẫn nhẹ nhàng chuyển đầu đi.
Cô hiểu những đạo lý đó, nhưng cô không làm được... Dù người đàn ông đó, không có chút quan hệ nào với cô, cô có thể kết hôn với một người đàn ông khác, nhưng cô lại không thể thân mật với một người đàn ông khác được...
Làn môi Tần Dĩ Nam rơi xuống khoảng không.
Không khí bên trong xe bỗng chốc trở nên hơi ngưng trệ.
Tống Thanh Xuân có chút không biết phải làm sao, tay nắm chặt túi xách, sau khi cô giãy giụa thật lâu, đang lúc chuẩn bị nói tiếng "Thực xin lỗi" với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam lại bỗng nhiên lại tiến về phía trước, tiến đến bên tai cô, nhìn cẩn thận một lát, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng cọ xát ở phía trên, ngữ khí mang theo một chút bất đắc dĩ: "Em ăn như thế nào vậy, lại ăn tới bên tai, vừa rồi anh nhìn hồi lâu, còn cho rằng là cái gì chứ?"
Tống Thanh Xuân có ngốc cũng biết, Tần Dĩ Nam đây là đang giải vây, đáy lòng cô không phải không cảm kích, nhưng trên mặt lại vẫn giả vờ ra bộ dáng tin là thật, bĩu môi, bày ra một bộ dáng không cao hứng với lời nói của anh.
Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng cười hai tiếng, đưa tay ra vỗ đầu cô, kéo thân thể về đến trên ghế lái: "Được rồi, không còn sớm, thân thể em không thoải mái, nhanh đi về tắm rửa rồi nghỉ ngơi."
"Anh Dĩ Nam, gặp lại sau." Cởi giây nịt an toàn ra, xuống xe, lắc lắc tay với Tần Dĩ Nam, chờ đến sau khi Tần Dĩ Nam nói "gặp lại sau", cô mới đóng cửa xe lại, xoay người, đi vào cửa nhà họ Tống.
Tần Dĩ Nam ngồi ở trong xe, luôn nhìn đến khi đèn phòng ngủ của Tống Thanh Xuân sáng lên, mới chuyển tay lái, rời đi.
...
Xe ngừng ở cửa nhà họ Tống mười mấy phút, Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân đều không có chú ý đến, bên cạnh cây trước mặt, đứng một người.
...
Vào xế chiều hôm nay, bởi vì cần gửi email, Đường Noãn mới đăng nhập vào QQ đã lâu không dùng.
Bắn ra rất nhiều khung tán gẫu, Đường Noãn quét qua một lần, lúc vừa mới chuẩn bị rời khỏi QQ, nhìn thấy có người nhắc đến tên của mình ở trong đám bạn đại học.
Cô thuần túy là bởi vì buồn bực, đi nhìn nội dung, sau đó liền nhìn thấy một câu: "Tôi luôn cho rằng Tần Dĩ Nam sẽ lấy Đường Noãn chứ".
Cô thuần túy là bởi vì buồn bực, đi nhìn nội dung, sau đó liền nhìn thấy một câu: "Tôi luôn cho rằng Tần Dĩ Nam sẽ lấy Đường Noãn chứ". Vào lúc đó, câu nói này thật sự chấn động đến cô. Cả người cô vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy người gửi tin tức này lại tiếp tục gửi một câu: "Lại không nghĩ rằng, cuối cùng anh ta lại cưới Tống Thanh Xuân."
Cuối cùng anh ta lại cưới Tống Thanh Xuân? Đây là ý gì? Đường Noãn chớp chớp mắt, sau đó liền nhìn thấy trong màn ảnh nhảy vào một câu rồi một câu. "Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới, thiệp cưới cũng bày ra rồi." "Hiện tại đã là ngày 23, thời gian cách ngày 9 tháng sau bọn họ kết hôn cũng không còn bao lâu." "Aizz, nhớ lúc đầu, Tần Dĩ Nam đối với Đường Noãn rất tốt đó..." "Thật sự là bưng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm vào trong miệng sợ tan ..." Tin tức còn có rất nhiều rất nhiều, Đường Noãn không có đi xem, mà là rời khỏi QQ, thất thần nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc đầu ở trên bữa tiệc, cô gặp phải Tô Chi Niệm, bị anh hung ác như vậy, mất hết thể diện của Hoàng tổng, về sau Hoàng tổng liền không để ý cô một quãng thời gian rất dài, thẳng đến có một ngày ông ta chạm mặt cô ở "Kim Bích Huy Hoàng", ngày đó cô ăn mặc chải chuốt xinh đẹp chói lọi, ông ta nhìn mà trợn tròn mắt, dỗ cô đủ kiểu, buổi tối dẫn cô trở về biệt thự của ông ta. Không vui lần đầu tiên giữa cô và Hoàng tổng, giống như liền trôi qua như vậy, Hoàng tổng vẫn đối với cô giống như trước, tiền, đồ trang điểm, túi xách nổi tiếng, không chút keo kiệt. Nhưng mà, cô nhìn những thứ đó, lại không có những cảm động và vui sướng trước kia nữa. Thậm chí, cô sẽ luôn dùng Hoàng tổng so sánh với Tần Dĩ Nam. Ví dụ: Lúc kinh nguyệt tới, Tần Dĩ Nam cho cô là một cốc trà gừng ấm áp, mà Hoàng tổng lại bởi vì không thể cùng phòng với cô, trực tiếp bỏ lại cô ra ngoài uống rượu với bạn bè. Lúc cô tâm huyết dâng trào nấu cơm, Tần Dĩ Nam sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, mà Hoàng tổng lại kén cá chọn canh ghét bỏ cô làm ăn không ngon. Cô đi làm cả một ngày, lúc đặc biệt mệt mỏi, Tần Dĩ Nam sẽ giúp cô rửa chân, mà Hoàng tổng lại cảm thấy cô kiểu cách... Càng so sánh, cô liền càng nhớ nhung những chuyện Tần Dĩ Nam từng đối tốt với mình. Mấy ngày qua, cô nghĩ tới muốn đi tìm Tần Dĩ Nam, nhưng kiêu ngạo và tự tôn khiến cho cô không kéo được thể diện xuống. Thẳng đến hôm nay... Cô chợt nghe tin tức anh muốn kết hôn. Tâm tình cô rớt xuống ngàn trượng, cô giống như là một người đần độn, ngẩn ngơ ngồi đến tan tầm, sau đó liền như một ma trơi, đi loạn ở trên đường cái, cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, liền đi loạn đến cửa nhà của Tống Thanh Xuân. Khi cô nhìn thấy hình ảnh anh và cô ta ở trong xe, cô rõ ràng cảm giác được thế giới của mình, trong tích tắc đó liền sụp đổ, trở nên vô cùng u ám. Đường Noãn nhìn xe Tần Dĩ Nam càng lúc càng xa, âm thầm cắn chặt răng, trước quay đầu nhìn nhà Tống Thanh Xuân một cái, đáy mắt mang theo vài phần không phục, sau đó liền vọt tới ven đường, chận một chiếc taxi, đuổi theo xe của Tần Dĩ Nam. Vào lúc Tần Dĩ Nam lái về phía bãi đỗ xe dưới lầu nhà của anh, Đường Noãn nhanh chóng đưa tiền cho tài xế xe taxi, liền chạy thẳng về phía chỗ ở của Tần Dĩ Nam. Lúc Đường Noãn đi ra từ trong thang máy, Tần Dĩ Nam đúng lúc đang tìm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa, cô không kịp thở một hơi, liền trực tiếp mở miệng gọi một câu: "Tần Dĩ Nam!" Động tác của Tần Dĩ Nam dừng một chút, chậm rãi quay đầu, lúc nhìn đến Đường Noãn, mặt mày rõ ràng lãnh đạm đi rất nhiều
"Tần Dĩ Nam..." Đường Noãn lại hô một tiếng tên Tần Dĩ Nam, sau đó dưới tình huống đến chính cô cũng không có phát hiện được, run giọng hỏi: "Anh muốn kết hôn với Tống Thanh Xuân sao?"
Tần Dĩ Nam thu hồi chìa khóa, không chút che giấu gật đầu một cái với Đường Noãn: "Đúng."
Dừng một chút, anh còn bổ sung ngày tháng: "Ngày chín tháng sau."
Đường Noãn không biết chính mình là đang không cam tâm, hay là có cảm xúc khác quanh quẩn ở Ⱡồ₦g иgự¢, hơi thở của cô bỗng chốc liền trở nên không ổn định: "Vì sao anh lại muốn kết hôn với cô ta?"
Tần Dĩ Nam có chút buồn cười kéo môi một chút, anh giống như cảm thấy chính mình quay đầu lại, nói hai câu kia với cô rất dư thừa, không hề nói gì liền xoay người đi, cầm chìa khóa mở cửa.
Tần Dĩ Nam giơ tay lên, vừa đẩy cửa ra, Đường Noãn bỗng nhiên liền nhào tới, nắm chặt cổ tay Tần Dĩ Nam, cô quen luôn cao ngạo ở trước mặt anh, lần đầu tiên thái độ dịu dàng: "Dĩ Nam, anh đừng kết hôn với cô ta được không?"
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, giơ tay lên, cạy mở ngón tay cô đang nắm lấy mình ra.
Đường Noãn liều mạng dùng sức, nhưng ngón tay vẫn bị Tần Dĩ Nam tách ra từng ngón một, cô giống như không thể quan tâm quá nhiều, lại vội vàng lên tiếng: "Chúng ta đừng chia tay, được không? Chúng ta lại ở cùng một chỗ được không? Dĩ Nam, chúng ta lại ở cùng một chỗ..."
Câu nói này bỗng chốc liền kéo lửa giận của Tần Dĩ Nam lên, anh bỗng nhiên dốc sức hất Đường Noãn ra, vẫn không hề nói gì đi vào trong nhà, đóng mạnh cửa lại.
Đường Noãn nhìn cửa đóng kín trước mặt, giống như như là phát điên đi lên trước gõ cửa, nhưng mặc kệ cô rất dùng lực gõ, gõ bao nhiêu, thậm chí đều ồn ào khiến người nhà đối diện đi ra, nhưng Tần Dĩ Nam rõ ràng ở bên trong, lại giống như là không nghe được, từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng nào.
Đường Noãn hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc lên.
Càng khóc, trong đáy lòng cô càng căm phẫn, cô căm phẫn đến cuối cùng, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên đứng dậy, liền vọt vào cầu thang, rời khỏi căn hộ của Tần Dĩ Nam.
Đường Noãn trở về nhà, liền bắt đầu lục tung, cô làm loạn cả căn phòng đến mức gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu, cuối cùng mới tìm được bình thuốc người phụ nữ đó cho mình vào lúc trước.
Đúng, trải qua mấy ngày nay, bình thuốc này ngốc ở trong tay cô lâu như vậy, cô lại luôn không có nổi lên dũng khí bỏ thuốc Tống Thanh Xuân.
Cô cực kỳ hận cô ta, hận đến mức sao cô ta không ૮ɦếƭ đi, nhưng lúc thật muốn đi Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, cô lại bắt đầu nhát gan.
Nhưng mà hiện tại, cô lại không bất kỳ kiêng dè nào, cô chỉ muốn Gi*t ૮ɦếƭ Tống Thanh Xuân, chỉ có cô ta ૮ɦếƭ đi, mới sẽ không gả cho Tần Dĩ Nam ...
-
Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, thuận tay để túi xuống, vừa mới chuẩn bị đi nhà vệ sinh tháo trang sức tắm rửa, điện thoại di động trong túi liền đột nhiên vang lên.
Tống Thanh Xuân cho rằng là chính mình có thứ gì rơi ở trên xe Tần Dĩ Nam, nên anh gọi điện thoại tới, nhưng khi cô lấy điện thoại di động ra, nhìn đến biểu hiện cuộc gọi trên màn hình, biểu tình bỗng chốc ngưng trệ xuống.
Từ đầu đến cuối cô đều không có giơ ngón tay lên nhận máy, sau khi điện thoại tự động cắt đứt, đối phương lại không bỏ qua không buông tha gọi tới.
Tống Thanh Xuân ghét bỏ tiếng chuông phiền toái, trực tiếp chuyển thành chế độ im lặng, sau đó liền ném điện thoại di động lên trên giường, vào phòng tắm.
Lúc cô đi ra từ phòng tắm, màn hình điện thoại di động lúc sáng lúc tối, dãy số điện thoại kia, vẫn còn đang kiên trì không ngừng gọi tới.
Tống Thanh Xuân cố gắng làm cho chính mình nhìn mà không thấy, sấy khô mái tóc dài, thoa sản phẩm dưỡng da xong rồi, lúc nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, dư quang khóe mắt vẫn lơ đãng nhìn chăm chú lên màn hình điện thoại di động.
Cuộc gọi đúng lúc cắt đứt, Tống Thanh Xuân nhìn thấy trên màn hình biểu hiện 26 cuộc gọi nhỡ, tất cả là đều là dãy số điện thoại kia gọi tới.
Cô gió êm sóng lặng qua hơn ba mươi ngày, sao bỗng nhiên đến hiện tại, thứ có liên quan tới anh lại thường xuyên bắt đầu xuất hiện ở trong thế giới của cô chứ?
Bình tĩnh mà xem xét, cô thật không muốn để cho chính mình lại có bất kỳ liên quan nào với anh nữa, nói chính xác, cô là có chút sợ chính mình lại có liên quan gì với anh.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm màn hình một lát, cuối cùng vẫn rút tầm mắt trở về, sau đó tắt đèn, nằm xong ở trên giường, nhắm hai mắt lại.
Lúc phụ nữ tới kinh nguyệt, rất dễ dàng mỏi mệt, vào lúc hơn chín giờ, Tống Thanh Xuân liền muốn ngủ, nhưng bởi vì dãy số điện thoại đó, khiến cho cô nhắm mắt lại, quanh quẩn bên tai đều là chuông điện thoại di động.
Tống Thanh Xuân buồn bực trở mình, sờ đến điện thoại, liền nhấn chốt tắt máy.
Cô biết cách làm như thế của mình chỉ là cách làm lừa mình dối người mà thôi, nhưng cô vẫn làm.
Chỉ là, một giây trước khi màn hình sắp tối đen, Tống Thanh Xuân nhìn thấy dãy số đó gửi cho mình một dòng tin nhắn: "Tống tiểu thư, tôi ở cửa nhà cô, sẽ luôn chờ đến khi cô nghe điện thoại, ra gặp tôi mới thôi."
Tống Thanh Xuân ném điện thoại di động xuống, cầm lấy chăn mền che kín mặt của mình, cô nằm thẳng không quá nửa phút, vẫn dùng sức vén chăn lên, xuống giường.
Cô đi đến trước cửa sổ, kéo cửa sổ sát đất ra, gió mùa thu rét lạnh đập vào mặt, Tống Thanh Xuân lạnh đến mức thân thể run lẩy bẩy một chút, sau đó liền thật trông thấy dưới đèn đường của cửa lớn nhà họ Tống, đứng một người.
Trời lạnh như vậy, cô ấy chỉ mặc một thân trang phục nghề nghiệp... Chân không ngừng đi tới đi lui, còn thường nâng tay đến bờ môi, thổi một hơi khí nóng.
Tay Tống Thanh Xuân dùng sức nắm quả đấm một chút, xoay người trở vào phòng, cô đi phòng thay quần áo thay đồ, cầm lấy ví tiền và điện thoại di động, đi xuống lầu.
Tống Thanh Xuân vừa đi đến cửa, Trình Thanh Thông đứng ở ven đường liền nhìn thấy cô, trong nháy mắt mặt nở rộ một nụ cười, bước bước chân, vội vàng đi tới phía cô: "Tống tiểu thư, cuối cùng cô cũng chịu ra gặp tôi."
Tống Thanh Xuân mím môi một chút, không có muốn ý tứ đi ra cửa sắt, cách lan can, mở miệng, giọng nói có vẻ hơi lãnh đạm: "Trình tiểu thư, cô tìm tôi trễ như vậy, có chuyện gì không?"
"Tôi..." Trình Thanh Thông nhìn chung quanh một chút, cô có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, nhưng đầu óc của cô có chút loạn, rồi lại không biết nói từ đâu, hai người cũng không thể cứ cách một cánh cửa nói chuyện như vậy chứ?
Trình Thanh Thông ngẫm nghĩ, nói: "Tống tiểu thư, chúng ta tìm một quán cà phê gần đây, ngồi xuống nói chuyện được không?"
Tống Thanh Xuân rủ lông mi, lặng im một lát: "Có chuyện gì, liền nói ở đây đi?"
Trình Thanh Thông nhìn thấy Tống Thanh Xuân thật không có ý tứ muốn đi ra, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi."
Tống Thanh Xuân kéo khóe môi một cái, dư quang khóe mắt nhìn thấy Trình Thanh Thông lạnh đến ngón tay đều ửng hồng, không đợi cô ấy nói chuyện, liền kéo cửa sắt ra, đi ra: "Bên trái tiểu thư, có quán cà phê Mạn, có thể không?"
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết Tống Thanh Xuân đây là đồng ý đề nghị đi quán cà phê vừa rồi của mình, lập tức nở nụ cười, nói: "Có thể."
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết Tống Thanh Xuân đây là đồng ý đề nghị đi quán cà phê vừa rồi của mình, lập tức nở nụ cười, nói: "Có thể."
Sau đó Trình Thanh Thông lại bổ sung một câu: "Cám ơn."
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt, không lên tiếng, trên mặt vẫn treo vẻ mặt không lạnh không nóng kia, đóng cửa sắt, liền dẫn đầu rẽ ngoặt, đi tới cửa tiểu khu.
Khoảng cách giữa Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông khoảng hai mét, trên đường hai người đều trầm mặc suy nghĩ tâm sự của mỗi người, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với ai.
Chủ quán cà phê Mạn gần chỗ Tống Thanh Xuân quen biết cô, thấy cô tới đây, tự mình tiến lên phía trước chiêu đãi : "Tống tiểu thư, sao muộn như vậy rồi mà còn tới đây?"
"Có chút chuyện." Tống Thanh Xuân nở nụ cười nhạt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trình Thanh Thông ngồi ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân không nói một chữ, ngựa quen đường cũ rút thực đơn ở một bên ra, đưa cho Trình Thanh Thông, sau đó quay đầu nói với chủ quán: "Tôi vẫn giống như trước..."
Câu nói kế tiếp Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, chủ quán liền cầm lấy 乃út viết lên soàn soạt: "Cà phê Hương Thảo."
Trình Thanh Thông chọn một ly "Trà chanh", chủ quán nói một câu "Chờ", liền trở về quầy bar.
Bởi vì sắc trời đã tối, tất cả chung quanh đây là khu dân cư, khách hàng trong quán cà phê rất ít, cỏ vẻ đặc biệt thanh u, chỉ có tiếng hát trầm thấp từ tính của Trần Dịch Tấn, trầm thấp quanh quẩn.
Tống Thanh Xuân thấy Trình Thanh Thông không có ý lên tiếng, cũng không vội, nhìn chằm chằm một bức tranh trên tường cách đó không xa, hơi thất thần.
Mà Trình Thanh Thông ngồi ở đối diện cô, nhìn thẳng gò má của cô, cũng đang trầm tư.
Thẳng đến khi chủ quán bưng cà phê và trà chanh lên, Tống Thanh Xuân mới thu tầm mắt trở về, cầm lấy thìa chậm rãi quấy cà phê, sau đó bưng lên, uống một ngụm, sau khi để xuống, liền nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông, mở miệng : "Trình tiểu thư, cô tìm tôi muốn nói gì?"
Trà chanh đã được Trình Thanh Thông giơ lên bờ môi, sau khi nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, cô không uống, ngược lại để lại trên bàn lần nữa, cười thấp, mới mở miệng nói: "Tống tiểu thư, thật rất xin lỗi, muộn như vậy, tôi còn tới quấy rầy cô."
Tống Thanh Xuân kéo kéo khóe môi, thật có chút không muốn nói không sao, cũng không nói không sao, dù sao là bởi vì thật rất có sao, cô ấy là thư ký của Tô Chi Niệm, mà cô và cô ấy ngoại trừ Tô Chi Niệm, cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ cá nhân.
Hai người hơi yên tĩnh một lát, Trình Thanh Thông lại mở miệng, cắt vào chủ đề: "Tống tiểu thư, tôi nghe nói, cô muốn kết hôn với Tần tiên sinh vào ngày chín tháng sau?"
Ba ngày trước, Tô Chi Niệm vừa hỏi cô vấn đề này, ba ngày sau, thư ký của anh liền tới đây hỏi vấn đề giống nhau.
Tống Thanh Xuân hoảng hốt một chút, mới nhẹ gật gật đầu, đáp lại giống như với Tô Chi Niệm ở vườn hồng ngày đó, "ừ" một tiếng.
Trình Thanh Thông thật sự suy nghĩ rất lâu, mới tới tìm Tống Thanh Xuân.
Cô biết, Tô Chi Niệm rất không thích người khác tự tiện đi can thiệp chuyện riêng của anh.
Cô cũng biết, cô bởi vậy mà tìm Tống tiểu thư, rất có thể tiếp theo liền phải rời khỏi cương vị công tác ở xí nghiệp Tô thị.
Những năm này, cô ở bên cạnh anh, trước giờ làm việc đều rất cẩn thận, bởi vì cô sợ chính mình chạm đến bãi mìn của anh, bị anh đuổi đi.
Nhưng mà, hiện tại, cô thật không có thời gian để lo nhiều như vậy, trong đoạn thời gian này, cô tận mắt nhìn thấy anh trôi qua có bao nhiêu không tốt, thậm chí hiện tại anh đã muốn một mình mang vết thương đầy người rời đi.
Cho nên, dù cô sẽ bị anh đuổi ra khỏi xí nghiệp Tô thị, từ nay về sau không còn liên quan với anh nữa, cô cũng không muốn để cho anh chật vật thống khổ như vậy nữa.
Cô bằng lòng dùng thống khổ của mình, đổi lấy thống khổ của anh.
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, bất giác liền nắm chắc ly trà chanh, cô cắn cắn khóe môi, trực tiếp thẳng thắn: "Tống tiểu thư, tôi tới là bởi vì Tô tổng."
Thật ra lúc Trình Thanh Thông gọi cuộc điện thoại đầu tiên cho cô, liền biết cô ấy tìm cô khẳng định là có liên quan với Tô Chi Niệm, nhưng khi cô nghe đến cái tên "Tô Chi Niệm" này từ trong miệng của cô ấy, đầu ngón tay Tống Thanh Xuân vẫn nhẹ nhàng run lên một cái, rũ mắt xuống, che đau đớn nơi đáy mắt lại.
Lần này Trình Thanh Thông đối mặt với sự trầm mặc của Tống Thanh Xuân, không ngồi trầm mặc theo, mà là tiếp tục mở miệng nói: "Tô tổng viết một phong thư xin từ chức, muốn từ chức vị CEO xí nghiệp Tô thị với hội đồng cổ đông."
Đáy lòng Tống Thanh Xuân xẹt qua một tia kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh, liền bị cô cười khổ ép xuống.
Coi như anh giày vò xí nghiệp Tống thị đóng cửa, cũng không tới phiên cô tới bận tâm, không phải sao?
"Tô tổng đặt một tấm vé máy bay đi tới nước Pháp, chính là ngày ba mươi mốt tháng này."
"Tô tổng chỉ đặt vé máy bay đi, không có đặt trở về ... Anh ấy làm việc luôn có sắp xếp, sở dĩ anh ấy làm như vậy, rõ ràng là muốn đi nước Pháp, liền không trở lại nữa."
"Tống tiểu thư, sở dĩ Tô tổng muốn rời đi, là bởi vì cô..."
So sánh với ngữ khí có vẻ hơi dao động vào lúc này của Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân vẫn là bộ dạng buông mắt an tĩnh, lông mi dài dài, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, chỗ hốc mắt phản chiếu ra hai mảnh bóng râm xinh đẹp.
Lãnh đạm của cô khiến cho Trình Thanh Thông trở nên hơi bất an, cô gần như không có bất kỳ suy nghĩ nào, liền đề xuất thỉnh cầu với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, cô có thể đừng kết hôn không? Cô có thể khiến cho Tô tổng đừng đi không?"
Vào lúc Tống Thanh Xuân nghe đến hai câu cuối cùng của Trình Thanh Thông, mắt trở nên hơi chua xót, nhưng khóe môi của cô lại nâng lên một cười.
Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, đáy mắt đen nhánh, trong trẻo trong suốt: "Thực xin lỗi, Trình tiểu thư, tôi nghĩ cô có thể đã lầm, Tô Chi Niệm anh ta đi cũng được, từ chức cũng tốt, nhưng cũng không thể có liên quan tới tôi... Hơn nữa..."
Tống Thanh Xuân ngừng một chút, mới nỗ lực ổn định ngữ điệu, tiếp tục nói: "... Hơn nữa... Tôi cũng không có bản lãnh có thể làm cho Tô Chi Niệm không muốn rời đi, cô thật sự tìm nhầm người rồi."
Tống Thanh Xuân nói xong, liền giơ tay lên, gọi chủ quán: "Tính tiền."
"Tống tiểu thư, tôi thề vừa rồi tôi nói đều là thật ..." Trình Thanh Thông thấy tư thế Tống Thanh Xuân lấy tiền ra, trở nên hơi nôn nóng, cô thừa dịp khe hở chủ quán trở về lấy tiền lẻ, hoàn toàn không có quá nhiều suy xét, trực tiếp buột miệng mở miệng nói ra: "... Tống tiểu thư, lúc trước không phải cô rất hiếu kỳ, những món quà trong phòng làm việc của Tô tổng kia, là tặng cho ai sao? Toàn bộ đều là tặng cho co."
Đầu ngón tay Tống Thanh Xuân đặt ở trên mặt bàn, hơi hơi run một chút, nhưng biểu tình trên mặt cô, rõ ràng vẫn là không tin tưởng.
"Còn có, Tống tiểu thư, sinh nhật của cô có phải là ngày 8 tháng 12 không?"
"Cô biết không? Những năm gần đây, mỗi khi đến ngày này, Tô tổng đều sẽ bảo tôi đi đặt một cái bánh ngọt sinh nhật, sau đó đến buổi tối lại vứt bỏ cho tôi..."
Khóe môi Tống Thanh Xuân dùng sức mấp máy.
Sinh nhật đúng là ngày 8 tháng 12, nhưng mà... trên thế giới này, không phải chỉ có sinh nhật một mình cô là ngày 8 tháng 12.
Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân vẫn là bộ dạng hờ hững lạnh nhạt kia, vì để cho cô tin tưởng, đã giơ lên tay, bắt đầu thề thốt: "Tống tiểu thư, tôi thề mỗi một câu của tôi đều là thật... Nếu như cô đều không tin tưởng những chuyện kia, còn có, cô ở trong điện thoại của Tô tổng, được lưu tên là người giấu ở trong hồi ức, đây là tôi nhìn thấy tận mắt..." Người giấu ở trong hồi ức... Cái tên này, cô cũng nhìn thấy ở trong điện thoại của anh, chỉ là cô chẳng hề biết phía sau cái tên đó giấu dãy số điện thoại nào... Tống Thanh Xuân nhịn không được nâng mí mắt, nhìn về phía Trình Thanh Thông. Phản ứng như thế của Tống Thanh Xuân khiến cho đáy lòng Trình Thanh Thông dấy lên một chút hy vọng, cô cho rằng cô đã thuyết phục được cô ấy, ngữ khí có vẻ hơi kích động: "... Tống tiểu thư, từ lúc tôi mới vào xí nghiệp Tô thị đi làm, liền biết đáy lòng Tô tổng có thích một người, qua nhiều năm như vậy, tôi luôn không biết là ai, thẳng đến khi tôi nhìn cái tên đó, tôi mới biết, Tô tổng, người anh ấy thích là cô..." Người anh ấy thích là cô... Mấy chữ này, khiến cho tâm Tống Thanh Xuân hơi đau đớn một chút, mắt cô vốn nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, nhịn không được chuyển hướng ngoài cửa sổ, cô nhìn chằm chằm đường phố đen nhánh mờ ảo, mặt mày có vẻ hơi hốt hoảng, bên tai mơ hồ liền nhớ lại đối thoại lúc trước của anh và cô. -- Tô Chi Niệm, em thích anh... Em không biết rốt cuộc em thích anh từ lúc nào, cũng không biết rốt cuộc em thích anh bởi vì cái gì ... Em chỉ biết từ khi em biết em thích anh, liền luôn luôn rất thích anh... -- Thanh Xuân, em rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, xuất thân cũng không tệ, là một cô gái rất tốt, nhưng rất xin lỗi... Tôi rất không thích em... Đây là câu trả lời anh cho cô khi đối mặt với lời tỏ tình của cô, anh đáp rất thong dong và thản nhiên, không có chút xíu chậm chạp, đủ để nói rõ sự lạnh bạc của anh. Bây giờ đây, thư ký của anh chạy tới vào lúc hơn nửa đêm, nói với cô, anh thích là cô... Nếu như đổi lại là lúc trước, Trình Thanh Thông nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ vui vẻ hoa chân múa tay, thậm chí kích động cười to lên, nhưng hiện tại, cô không có bất kỳ vui mừng và kích động gì, cô có chỉ là tràn đầy mờ mịt. Cô nên tin tưởng lời nói của Trình Thanh Thông sao? Nhưng lại muốn cô lấy cái gì để tin tưởng? Chủ quán cầm lấy tiền lẻ quay trở về, Tống Thanh Xuân chớp chớp da mắt, thu liễm tất cả trầm tư lại, lúc nhận lấy tiền lẻ, ngữ điệu lãnh đạm nói một câu "Cám ơn". Chờ đến sau khi chủ quán rời đi, Tống Thanh Xuân mới nhìn về phía Trình Thanh Thông một lần nữa, từ trên mặt cô ấy có thể thấy được, cô ấy rất khẩn trương, giống như là đang sợ chính mình không tin tưởng. Tống Thanh Xuân rủ mắt xuống, giọng nói lãnh đạm nói: "Trình tiểu thư, cô hiểu lầm chuyện này rồi, người mà Tô Chi Niệm thích không phải tôi, là người khác, tôi chỉ là trùng hợp có dáng dấp hơi giống người anh ta thích..." -- Cô đối với tôi mà nói, cũng chỉ là một thế thân của cô ấy mà thôi... Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, câu nói Tô Chi Niệm nói với cô ở trong phòng họp của xí nghiệp Tô thị, bỗng nhiên liền bay tới bên tai cô. Màu môi của cô hơi trở nên trắng bệch một chút, giống như là ૮ɦếƭ lặng, hoàn thuật lại câu nói kia của cho Trình Thanh Thông: "... Tôi đối với Tô Chi Niệm mà nói, chẳng qua chỉ là một thế thân." Trình Thanh Thông sững sờ. Thế thân? Tống tiểu thư là thế thân của cô gái mà Tô tổng thích? "Cho nên, vừa rồi cô nói Tô Chi Niệm đối tốt vì một người, đều không phải cho tôi ..."
"Cho nên, vừa rồi cô nói Tô Chi Niệm đối tốt vì một người, đó đều không phải cho tôi ..."
Từ mới bắt đầu Tống Thanh Xuân liền biết, chỉ cần tới gặp Trình Thanh Thông, liền sẽ hung hăng rắc một nắm muối lên trên những vết thương chồng chất trong lòng của chính mình.
Cho nên, lúc cô nhìn thấy là Trình Thanh Thông gọi điện thoại tới, liền làm như nhìn mà không thấy, tránh không tiếp, nhưng cuối cùng, cô vẫn mềm lòng ra, mềm lòng ngồi ở nơi đây với cô ấy, sau đó chính mình mềm lòng, đổi lấy sẹo vết thương cũ bị tàn nhẫn xé mở một lần nữa.
Có vài đau đớn, xâm nhập cốt tủy, khi nào trở về vị trí cũ lần nữa, đều có thể khiến bạn đau đến ruột gan đứt đoạn.
Lúc Tống Thanh Xuân nói đến mấy chữ "Đều không phải cho tôi" này, lời nói dừng lại, bỗng nhiên không muốn nói gì nữa, cô cầm ví tiền và điện thoại di động trên bàn lên, nhếch nhác lưu lại một câu "gặp lại sau", liền đứng lên.
Lần thứ hai nhìn thấy Tống Thanh Xuân muốn đi, Trình Thanh Thông trở nên càng nôn nóng hơn cô liên tục gọi nhiều tiếng "Tống tiểu thư", cuối cùng liền rất thất thố đưa tay ra, bắt lấy cổ tay của Tống Thanh Xuân.
Cô không tin, không tin đại BOSS coi Tống tiểu thư như thế thân... Đại BOSS chỉ có ở trước mặt Tống tiểu thư, mới sẽ trở nên có tình cảm... Đại BOSS là người rất ít tình cảm, nhưng chỉ riêng đối với Tống tiểu thư liền tốt đến không thể tốt hơn, nếu chỉ là thế thân, cần gì để tâm như vậy? Thậm chí, lúc trước đại BOSS chính là vì Tống tiểu thư...
Trình Thanh Thông nghĩ tới đây, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời, giống như bắt lấy nhánh cỏ cứu mạng, tốc độ nói chuyện rất nhanh, mở miệng nói: "Tống tiểu thư, cô có biết hay không, lúc trước Tô tổng vì cô, ngay cả mạng cũng không cần?"
Tống Thanh Xuân bị Trình Thanh Thông quấn quýt đến mức thật sự có chút phát cáu lên, cô đưa tay ra, dùng sức bắt đầu đi tách ngón tay cô ấy ra khỏi tay mình.
Trình Thanh Thông sợ một khi Tống Thanh Xuân giãy thoát, người liền chạy đi , cô không thèm đếm xỉa một mạch liền lớn tiếng nói ra điều mình biết: "Tống tiểu thư, cô còn nhớ lần cô bị người bắt cóc, Tần tiên sinh đi cứu cô không?"
Tống Thanh Xuân vốn cố gắng hất Trình Thanh Thông đo, khi nghe được câu này, động tác hơi dừng một chút.
Trình Thanh Thông bắt lấy cơ hội, vội vàng nói rõ ra: "Lúc đó, cô và Tần tiên sinh đều bị thương rất nặng, cuối cùng cô và Tần tiên sinh đều được cứu, nhưng, cô có biết không? Ở trong lúc khẩn cấp, người đuổi tới cứu cô và Tần tiên sinh là Tô tổng!"
Người đó... Tống Thanh Xuân đều luôn đang tìm kiếm, cô nằm mơ cũng muốn biết, rốt cuộc là ai cứu mạng của cô và anh Dĩ Nam.
Thậm chí cô còn ngày đêm không rời đeo cái cúc áo kia - manh mối duy nhất người đó lưu lại ở hiện trưởng lên trên cổ.
Tống Thanh Xuân há to miệng, không lên tiếng, nhưng lực đạo muốn tránh thoát Trình Thanh Thông, lại biến mất từng chút một.
Về vì sao Tống Thanh Xuân lại xảy ra chuyện, Tô Chi Niệm lại cứu bọn họ như thế nào, Trình Thanh Thông không có tận mắt nhìn thấy, cho nên cũng không biết chuyện, chẳng qua cô đều nói ra những gì mình biết: "Ngày đó tôi vốn là muốn đi phi trường đón một khách hàng quan trọng, ở trên nửa đường nhận được điện thoại của Tô tổng, anh ấy bảo tôi gọi bác sĩ Hạ, xác định vị trí của anh ấy, đi theo anh ấy..."
"... Tôi không biết rốt cuộc lúc trước phát sinh cái gì, tôi chỉ biết, lúc tôi đuổi tới, bụng Tô tổng bị thương, rất nghiêm trọng, máu chảy đầy đất, nằm ở bên cạnh cô, gần như đều sắp không còn hơi thở."
Trình Thanh Thông chính mắt nhìn thấy một màn thê thảm đó, lúc này nhớ lại, vẫn là nhịn không được đỏ cả vành mắt.
"Lúc đó câu nói đầu tiên khi anh ấy nhìn thấy tôi, chính là bảo tôi trước nhìn xem cô có sao không..." Cô rõ ràng nhìn thấy, tâm thật vất vả ૮ɦếƭ đi của mình, bắt đầu trở nên hỗn loạn, dao động, nhấp nhô. "... Sau khi Tô tổng xác định xong cô không có việc gì, câu nói thứ hai, là để cho bác sĩ Hạ tiêm một mũi giảm đau cho anh ấy, bảo tôi mang anh ấy đi."
"... Một dau kia, thật đâm rất nặng, Tống tiểu thư, cô hẳn phải biết, trong ba kẻ bắt cóc kia, có một người bụng trúng đao, về sau cấp cứu vô hiệu nên ૮ɦếƭ đi..." "Tô tổng hôn mê tròn hai tháng, đều không có tỉnh lại, cuối cùng là bác sĩ Hạ mang anh ấy đi Vân Nam..." Nước mắt của Trình Thanh Thông đã chậm rãi chảy xuôi xuống: "Tống tiểu thư, cô không ở đó, cô không tận mắt nhìn thấy bộ dáng Tô tổng là như thế nào đâu, trong một thời gian ngắn đó, Tô tổng thật là sẽ rời khỏi nhân thế vào bất cứ lúc nào, thậm chí còn có vài lần, trái tim thật sự đã muốn ngừng đập ..." Theo Trình Thanh Thông càng nói càng nhiều, trong đầu Tống Thanh Xuân liền càng lúc càng loạn. Từ trong miệng Trình Thanh Thông, cô nghe thấy là một Tô Chi Niệm vì cô ngay cả sống ૮ɦếƭ cũng có thể vứt bỏ không thèm để ý . Nhưng cô tận mắt nhìn thấy, lại là một Tô Chi Niệm đối với cô tàn nhẫn đến không thể tàn nhẫn hơn, tuyệt tình đến không thể tuyệt tình hơn.
Rốt cuộc Tô Chi Niệm nào mới là Tô Chi Niệm thật? "Tô tổng thật là phúc lớn mạng lớn, nhặt được một cái mạng... Thật ra Tống tiểu thư, cô có biết không? Lúc Tô tổng chậm chạp không tỉnh, tôi đã muốn đi tìm cô rất nhiều lần, nhưng tôi không dám, là Tô tổng nói, không cho tôi đi ... Vết đao nặng như vậy, trước khi anh ấy hôn mê, lại không nghĩ đến chính mình có thể sống sót được hay không, anh ấy nghĩ đến là cô... Anh thật sự cực kỳ yêu cô, mới sẽ ngốc nghếch như vậy..." Tô Chi Niệm cực kỳ yêu cô sao? Nếu như anh thật cực kỳ yêu cô, vậy vì sao anh muốn cự tuyệt lời tỏ tình của cô? Vì sao sau khi phát sinh quan hệ với cô lại cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ? Vì sao muốn cho cô nhục nhã lớn như vậy ở trong phòng họp công ty anh? Thân thể Tống Thanh Xuân bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, cô cảm thấy lúc này chính mình cực kỳ giống lúc trước sau khi tận mắt thấy anh vì cô hành hung người ở Kim Bích Huy Hoàng. Lúc đó, cô cũng nản lòng thoái chí với anh giống như hiện tại, nhưng mà, lại bị anh trêu chọc khiến cho tro tàn lại cháy... Chẳng lẽ hiện tại, cô muốn giẫm lên vết xe đổ sao? "Tô tổng là sợ chính mình chịu không nổi, ૮ɦếƭ đi, sau đó sợ cô hổ thẹn cả đời, trôi qua không tốt..." Trình Thanh Thông nghĩ đến lúc trước người đàn ông hấp hối, ho ra máu nói ra lời như vậy, nhịn không được nhẹ nhàng nức nở lên. Mỗi một câu nói của Trình Thanh Thông, đối với Tống Thanh Xuân đều là một trận đày đọa. Nghe đến cuối cùng, đáy lòng Tống Thanh Xuân đều có chút sợ hãi lên, cô sợ đây là một cái bẫy, sợ chính mình giống như trước đây, nghe được anh đối tốt với cô một chút, liền cho rằng trong lòng anh có cô, sau đó ngây ngốc chìm đắm vào trong, kết quả là, phát hiện kia chỉ là cô một bên tình nguyện. Dù sao, anh từng nói, anh vì cứu cô, thật sự đã trả giá rất nhiều, nhưng anh chỉ coi cô như người anh thích đó, để tìm chút tâm lý an ủi. Cô đã tự mình đa tình rất nhiều lần ... Cô chỉ có một trái tim, cô chịu không được lăn qua lộn lại bị anh trêu chọc, bị anh tổn thương như thế... "Tô tổng còn nói, chỉ cần Tống tiểu thư sống tốt, anh liền yên tâm ... Hơn nữa Tô tổng, ngay cả khi rời đi, anh ấy vẫn nghĩ cho cô, anh ấy còn bảo tôi..." Trình Thanh Thông nghĩ đến ba chuyện Tô Chi Niệm dặn dò mình làm cho anh vào lúc trước.
Trình Thanh Thông nghĩ đến ba chuyện Tô Chi Niệm dặn dò mình làm cho anh vào lúc trước -- tất cả ba chuyện đều liên quan với Tống tiểu thư. Chỉ là câu nói kế tiếp của Trình Thanh Thông còn chưa nói ra, Tống Thanh Xuân luôn trầm mặc đứng nghe cô nói chuyện, bỗng nhiên phản ứng kịch liệt hất tay cô ra, nhanh chóng chạy về phía cửa quán cà phê. Vào lúc Tống Thanh Xuân an tĩnh lại, lực đạo Trình Thanh Thông nắm cổ tay Tống Thanh Xuân cũng chậm rãi giảm lại theo.
Hành động bất thình lình của Tống Thanh Xuân, khiến cho Trình Thanh Thông hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, cho nên Trình Thanh Thông đặt tất cả lực chú ý ở trên ngôn ngữ, bị Tống Thanh Xuân dùng sức nhất hất như vậy, cả người liền lui về sau nhiều bước. Trình Thanh Thông mang một đôi giày cao gót nhọn, đánh lên trên ghế dựa phía sau, không đứng vững, liền không cẩn thận ngã rầm trên mặt đất. Chờ khi cô được người phục vụ tốt bụng dìu đỡ đứng lên, Tống Thanh Xuân đã chạy ra khỏi quán cà phê. Cô hoàn toàn không có thời gian để lo cổ chân đau của mình, khập khiễng cà nhắc ra ngoài theo, nhưng hai bên đường, một mảnh trống trải, Tống Thanh Xuân sớm đã không biết đi về hướng nào. Trình Thanh Thông cầm điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Tống Thanh Xuân, vừa tiếp thông, liền bị cắt đứt, cô lại gọi tới, liền là âm thanh đường dây bận. Trình Thanh Thông biết, cô đây là bị Tống Thanh Xuân kéo vào danh sách đen. Cô nói nhiều với cô ấy như vậy, cuối cùng vẫn không có thuyết phục được tâm cô ấy sao? Cô ấy vẫn kiên trì muốn gả cho Tần tiên sinh ư? Hoặc giả, cô ấy bị những lời nói của cô làm chấn động?
Có lẽ, cô không nên bức cô ấy gấp gáp như vậy, cô nên phải cho cô ấy chút thời gian để tiêu hóa, dù sao cách ngày Tô tổng rời đi còn có một tuần... Trình Thanh Thông yên tĩnh nghĩ một lát, đi đến ven đường, chận một chiếc taxi, rời đi. ... Mãi cho đến khi chiếc xe taxi Trình Thanh Thông đón biến mất không còn tăm hơi, Tống Thanh Xuân mới đi ra từ trong hẻm nhỏ tối đen bên cạnh quán cà phê. Cô đứng ở ven đường rất lâu, mới chậm rãi xoay người, trở về nhà. Trở lại phòng ngủ, cô đổi áo ngủ, tắt đèn lên giường, nhắm mắt vào mộng. Một loạt phản ứng, bình thường như nước giống như hoàn toàn không có gặp qua Trình Thanh Thông. Tống Thanh Xuân không chỉ giống như đêm nay thoạt nhìn không phát sinh chuyện gì, ngay cả ngày hôm sau, cô vẫn là bộ dạng này, đúng giờ rời giường, rửa mặt xuống lầu, ăn xong bữa sáng đi công ty, bận rộn xong công việc liền đi bệnh viện bồi Tống Mạnh Hoa, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn là giống nhau như đúc với sau khi đáp ứng kết hôn với Tần Dĩ Nam. Chẳng qua Tần Dĩ Nam thận trọng, vẫn phát hiện Tống Thanh Xuân sẽ bỗng nhiên thất thần ỏ trong một hai ngày này. Ví dụ khi ngồi ở trên xe, nói chuyện phiếm với anh, liền ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ xe. Lại ví dụ một giây trước hỏi cô muốn ăn cái gì, một giây sau liền im lặng không nói nhìn chằm chằm lên vách tường tuyết trắng. Thậm chí còn có một lần, cô đi rửa tay, không đi ra tròn hai mươi phút, cửa phòng rửa tay không đóng, lúc Tần Dĩ Nam đi gọi cô, nhìn thấy cô duỗi tay ở dưới vòi nước, ngẩn ngơ nhìn thẳng chính mình trong gương. Chẳng qua lúc Tống Thanh Xuân đang ngẩn người, biểu tình trên mặt đều là một dạng, đạm mạc bình tĩnh, không có bi thống cũng không có vui sướng, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, hoặc như là cũng không nghĩ gì cả. Theo thời gian cách hôn lễ của Tống Thanh Xuân càng ngày càng gần, bệnh tình Tống Mạnh Hoa đã ổn định, cũng bắt đầu giải quyết thủ tục xuất viện. Ngày đầu tiên Tống Mạnh Hoa ra viện, đúng lúc là cuối tuần, Tống Thanh Xuân không đi làm ở trong phòng bệnh thu dọn lại những thứ mang đến theo quãng thời gian nằm viện này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc