Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 74

Tác giả: Diêp Phi Dạ

CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI
"Dạ vâng, lão tiên sinh."
Tống Mạnh Hoa nghe được lão Chương cam đoan, bỗng nhiên cười ha ha lên: "Có phải ông cảm thấy tôi có chút phiền, mỗi ngày gặp ông, đều lặp lại lải nhải lời nói như vậy với ông."
"Lão tiên sinh, ngài nói gì vậy chứ?"
"Aizz, nói một lời chân thật, tôi cũng sợ, sợ chính mình bỗng nhiên buông tay đi, tôi còn muốn nhìn thấy Thanh Xuân kết hôn, nhìn thấy Thanh Xuân tìm được một chốn trở về tốt, tôi thậm chí còn muốn tự mình giao con bé cho đối phương... Ông nói Thanh Xuân nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, ưu tú như vậy, sao kết hôn có thể không có một người thân bồi chứ? Vào lúc Thanh Xuân còn rất nhỏ, tôi liền nghĩ đến cảnh tượng kết hôn tương lai của con bé, tôi nhất định muốn cho nó gả quang quang vinh vinh, huy huy hoàng hoàng... Chỉ là, aizz... Xem ra nó cũng không có ý tứ muốn kết hôn... Được rồi, không thúc giục nó ... Nó cao hứng liền được, nhiều nhất tôi tiếc nuối một chút... Aizz..."
Tống Thanh Xuân hơi hơi hơi cúi đầu, có một hai giọt nước mắt rơi xuống.
Cô không có đẩy cửa vào, mà là lặng lẽ lui về sau mấy bước, xoay người rời đi.
...
Tống Thanh Xuân ở dưới lầu bệnh viện, luôn luôn chờ đến chú Chương rời đi, mới lên lầu lần nữa, trở về phòng bệnh.
Tống Mạnh Hoa giống như chuẩn bị ngủ, chăm sóc đang giúp ông lấy gối dựa sau lưng ra.
Chăm sóc nhìn thấy Tống Thanh Xuân, cười tít mắt chào hỏi một tiếng: "Tống tiểu thư."
Tống Thanh Xuân đáp lại một nụ cười, đặt túi ở trên bàn, đi lên trước, thấp giọng nói với chăm sóc: "Để tôi."
Chăm sóc khẽ gật đầu, lùi người ra sau, Tống Thanh Xuân cẩn thận dè dặt đặt Tống Mạnh Hoa nằm ngang ở trên giường, đắp kín mền cho ông, sau đó ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm Tống Mạnh Hoa hai ngày không gặp, giống như đã già nua hơn rất nhiều, mặt mày cong cong nở nụ cười, hô một tiếng: "Ba."
"Ừ." Tống Mạnh Hoa hẳn là đã tán gẫu với lão Chương quá lâu, hơi mệt một chút, nhưng sau khi nghe được tiếng của cô, vẫn mở to mắt, nhìn cô chăm chú một lát, nói: "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Không có, chỉ là tăng ca nên có chút mệt mỏi..." Tống Thanh Xuân giống như là hồi còn bé, gối ở trên cánh tay Tống Mạnh Hoa, cô thật rất mệt mỏi, không muốn nói gì hết, chỉ muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật say, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng, nói với Tống Mạnh Hoa: "Ba, ba nhất định phải nhanh tốt lên... Sớm ra viện một chút..."
"Nhanh thôi, hôm nay lúc bác sĩ tới làm kiểm tra cho ba, nói rồi, qua thêm vài ngày, ba liền có thể ra viện ..."
Bịa chuyện! Đáy mắt Tống Thanh Xuân chứa đầy nước mắt, cô mỉm cười nói: "Phải không? Vậy thì tốt... Chờ đến khi ba ra viện, chúng ta đi thăm mẹ và anh đi? Đã lâu không đi thăm bọn họ, hơi nhớ bọn họ."
"Được, ba cũng nhớ bọn họ."
"Còn có... Ba, sau khi ra viện, ba nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt, phải sống lâu trăm tuổi, ba còn muốn nhìn con kết hôn sinh con mà..." Có nước mắt trượt theo gò má Tống Thanh Xuân xuống, nhưng lời nói trong miệng cô, rơi ở trong tai Tống Mạnh Hoa, giống như đứa bé không lớn đang làm nũng.
Tống Mạnh Hoa nghe được cô nói bốn chữ "Kết hôn sinh con" này, nghiễm nhiên rất vui vẻ, ngay cả lời nói sau đó, cũng có vẻ rất có sức lực: "Đó là khẳng định, ba khẳng định muốn thấy con gái bảo bối của ba, xinh đẹp đi lấy chồng..."
...
Tống Thanh Xuân không ngủ ổn định suốt cả đêm.
Không biết có phải do trong vòng một ngày, nhận được hai tin tức quá bi thương hay không, lúc năm giờ rạng sáng, cô còn sốt nóng lên.
Cô đang ở bệnh viện, lại không đi khám bác sĩ.
Tám giờ sáng, Tống Mạnh Hoa tỉnh lại, chăm sóc đi vào đưa bữa sáng.
Tống Thanh Xuân đầu nặng chân nhẹ, toàn thân mệt mỏi, gắng gượng tinh thần cùng dùng bữa sáng với Tống Mạnh Hoa, chờ đến khi chị dâu Phương Nhu đến, cô mới thu dọn đồ một chút, rời khỏi bệnh viện.
Tống Thanh Xuân trở về nhà họ Tống trước, cô tắm rửa, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, khi xuống lầu chuẩn bị xuất phát đi làm, trước mắt tối om, cả người suýt nữa lăn xuống từ trên cầu thang, may mà cô đúng lúc bắt lấy tay vịn.
Tống Thanh Xuân chờ một lát, mới chậm rãi bước bước chân đi xuống lầu, cô vốn là muốn lái xe đi công ty, nghĩ đến hiện tại thân thể mình không thoải mái như vậy, dứt khoát liền đặt chìa khóa xe ở chỗ cổng vòm, thả đôi giày cao gót tính muốn mang về lại trong tủ giày, sau đó đổi một đôi giày đế bằng đi bộ thoải mái.
Tống Thanh Xuân ra cửa nhà, vừa đi tới cửa tiểu khu, vừa lấy điện thoại di động gọi một chiếc xe taxi.
Sáng sớm giờ đi làm cao điểm, con đường có chút hỗn loạn, tuy rằng xe taxi cách cô hơi gần, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn là đợi ở cửa tiểu khu vài phút, mới chờ được chiếc xe cô gọi kia.
Lúc xe lái đến một nửa lộ trình, Tống Thanh Xuân nhận đượic điện thoại trưởng đài gọi tới, do đó cô lại tạm thời đổi địa điểm thành "câu lạc bộ kinh thành" .
Tống Thanh Xuân chịu đựng cả người không ngừng toát mồ hôi lạnh, lấy đồ trưởng đài bảo cô lấy ở "câu lạc bộ Kinh thành", sau đó liền chống đỡ hai chân mềm nhũn, đi đến ven đường, dựa vào đèn đường, chờ xe taxi.
"Câu lạc bộ Kinh thành" ở gần Cố Cung, xe taxi ít đến thương cảm, Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động gọi xe một lúc lâu, không chờ được một chiếc xe taxi, ngược lại chờ được Tô Chi Niệm.
Anh giống như có việc tới câu lạc bộ kinh thành, xe đúng lúc chậm rãi ngừng ở ngay trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân đặc biệt khó chịu, trước tiên là không có chú ý đến xe của Tô Chi Niệm, lúc đó cô đang lấy điện thoại di động cố gắng gọi xe riêng, sau đó liền nghe được một tiếng đóng cửa, tiếp nối chính là tiếng giày cao gót đi bộ cộc cộc, sau đó nữa chính là tiếng giày cao gót dừng lại, truyền tới tiếng nói của Trình Thanh Thông: "Tống tiểu thư?"
Tống Thanh Xuân nghe được tiếng của Trình Thanh Thông, cúi thấp đầu yên tĩnh chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu.
"Thật sự là cô sao..." Trình Thanh Thông cười xán lạn với cô, lễ phép thân thiện lên tiếng hỏi thăm: "Tống tiểu thư, thật trùng hợp."
"Đúng là trùng hợp." Tống Thanh Xuân miễn cưỡng kéo khóe môi một cái.
"Tống tiểu thư tới nơi này cũng là xử lý công việc sao?"
"Ừ, đúng vậy."
"Vậy Tống tiểu thư làm việc đi, tôi còn có việc, đi vào trước."
Tống Thanh Xuân gật đầu, không lên tiếng.
"Gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Chờ đến khi Trình Thanh Thông rời đi, Tống Thanh Xuân rũ mí mắt xuống, dán mắt vào màn hình điện thoại di động lần nữa.
Qua khoảng nửa phút, cô giống như là ý thức được cái gì, lại chậm rãi nhấc mí mắt lên về phía đường phố trước mặt.
Chiếc xe Tô Chi Niệm thích lái nhất trong ngày thường, cứ như vậy nhảy vào đáy mắt từng chút một.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh của xe, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm khí chất tao nhã, một thân giày da ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, hơi cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm máy vi tính đặt ở trên đầu gối bận rộn.
Chẳng qua mới qua mười mấy tiếng ngắn ngủn, Tống Thanh Xuân lại gặp gỡ Tô Chi Niệm, lại có một loại ảo giác hốt hoảng cách một thế hệ.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm hốt hoảng một chút, rất nhanh liền rút tinh thần về lại, cô giống như không nhìn thấy gì, vẻ mặt an tĩnh cúi đầu, nhét điện thoại di động vào trong túi, xoay người, đi về phía trước.
Tống Thanh Xuân đi thẳng đến chỗ cách xe Tô Chi Niệm khoảng 100 mét, mới ngừng lại.
Vừa rồi lúc cô dựa vào ở dưới đèn đường chờ xe, hai chân không thoải mái đã phát run, lúc này đi một khoảng cách ngắn ngủi như vậy, gần giống như là hao hết tất cả sức lực trong cơ thể cô, lại có thể khiến cho hô hấp của cô đều trở nên hơi khó khăn lên.
Tống Thanh Xuân bất giác vịn một cây cổ thụ ven đường, nhắm mắt lại, thở từng ngụm từng ngụm mấy hơi, mới chậm rãi xoay người, vô cùng suy yếu dựa vào ở trên thân cây.
Gửi đi tin nhắn gọi xe riêng, vẫn là không có đáp lại, đã bị tắt.
Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình không đi nữa, rất có thể sẽ té xỉu ở nơi này, cô nhấn một cái giá gấp đôi, gọi xe riêng lần nữa.
Trên màn hình điện thoại di động thông báo con số bao nhiêu chiếc xe riêng, vẫn luôn đang tăng lên một cách điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nhận đơn.
Tống Thanh Xuân cảm giác được mồ hôi toát ra từ trong cơ thể mình, đã tẩm ướt hết quần áo, cô dùng sức cầm điện thoại di động, gắng gượng chống đỡ ý thức, nghĩ dù muốn té xỉu, cũng phải chờ đến sau khi Tô Chi Niệm đi, rồi mới té xỉu.
Thời gian khi thân thể cô khó chịu, bị kéo dài vô hạn.
Con số phút trên màn hình điện thoại di động, chỉ mới nhảy năm lần, Tống Thanh Xuân đã cảm thấy chính mình bị giày vò sắp không chịu đựng nổi.
Lúc con số thứ bảy nhảy lên, cuối cùng Trình Thanh Thông đi ra từ trong cửa xoay tròn của "câu lạc bộ Kinh thành".
Bước chân cô ấy vững vàng nhanh chóng, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy không đủ rất xa, tầm mắt của cô gần như đều đã dính ở trên chân Trình Thanh Thông, vào lúc Trình Thanh Thông đi đến trước xe, mở cửa xe ngồi lên, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xe Tô Chi Niệm chậm rãi khởi động, theo khoảng cách càng ngày càng gần mình, Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm chưa chắc sẽ nhìn cô một lần, nhưng cô vẫn cúi đầu.
Qua khoảng nửa phút, Tống Thanh Xuân cho rằng xe Tô Chi Niệm đã lái đi, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, không nghĩ tới nhìn thế là xe anh không biết dừng lại từ khi nào.
Cách cô chỉ khoảng hai mươi mét, tầm mắt của cô vừa lúc có thể xuyên qua cửa sổ phía sau xe, nhìn thấy anh ngồi bên trong.
Có thể là bởi vì xe khởi động, anh đã ngừng làm việc, tư thế thanh nhã dựa vào ở trên lưng xe, hơi rủ mí mắt, tỏa ra một tràng khí chất cao quý lạnh nhạt.
Thật ra vào khoảnh khắc tầm mắt Tống Thanh Xuân chạm đến mặt mũi Tô Chi Niệm, liền muốn thu hồi ánh mắt, nhưng mà sốt cao khiến cho phản ứng của cô không theo kịp suy nghĩ của đầu óc, chậm chạp một hồi lâu, mới khống chế đầu chuyển đi một chút, chỉ là, tầm mắt còn chưa hoàn toàn chuyển dời từ trên mặt anh, anh bỗng nhiên hơi quay đầu, đối diện mắt cô.
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, động tác lại dừng lại.
Dù hiện tại cô sốt có chút không phân rõ được phương hướng, nhưng cô vẫn có thể rõ ràng bắt giữ được đạm đạm xa cách từ đáy mắt của anh.
Dư quang khóe mắt của Tống Thanh Xuân, nhìn thấy tài xế của Tô Chi Niệm để điện thoại di dộng xuống, lần nữa khởi động xe.
Anh và cô đối diện mắt, cách cô càng ngày càng gần, lúc đầu xe lái đến trước người cô, trước mắt cô tối om, cả người liền không chống đỡ nổi nữa ngã xuống mặt đất.
Đau đớn té ngã trên mặt đất, khiến cô rên khẽ một tiếng, trước khi cô hoàn toàn rơi vào hôn mê, tầm mắt của cô, không chịu khống chế bay về phía Tô Chi Niệm trong xe.
Người đàn ông đối diện với việc cô té ngã trên đất, vẻ mặt rất bình thản, thậm chí còn chậm rãi chuyển đi tầm mắt vốn hướng về phía cô.
Người đàn ông đối diện với việc cô té ngã trên đất, vẻ mặt rất bình thản, thậm chí còn chậm rãi chuyển đi tầm mắt vốn hướng về phía cô.
Xe đắt tiền chậm rãi chạy qua tầm mắt của cô, Tống Thanh Xuân không biết có phải chính mình xuất hiện nghe nhầm hay không, cô mơ mơ hồ hồ nghe được một tiếng thắng gấp sắc bén, nhưng chờ đến khi cô dùng hết toàn lực nâng mí mắt đi nhìn phương hướng xe rời đi, xe của Tô Chi Niệm, chẳng những không có bất kỳ dấu vết dừng lại nào, ngược lại bỗng nhiên tăng tốc, chẳng qua thời gian chỉ trong một nháy mắt, liền vượt ra một khoảng lớn.
Một trận đau đớn kịch liệt mà lại sắc bén, chớp mắt thổi quét toàn thân cô, khiến cho hô hấp của cô cứng lại, cả người liền hoàn toàn hãm vào trong một mảnh tối đen.
-
Tống Thanh Xuân không có xuất hiện nghe nhầm.
Trình Thanh Thông ngồi ở ghế cạnh tài xế, xuyên qua kính chiếu hậu, lúc nhìn thấy Tống Thanh Xuân mềm nhũn, nghĩ cũng không nghĩ liền buột miệng nói ra một câu: "Tài xế Vương, dừng xe!"
Tài xế Vương không rõ nguyên do, bị ngữ điệu nôn nóng của Trình Thanh Thông gọi đến thắng gấp một cái theo bản năng.
Trình Thanh Thông bởi vì quán tính, cả người nghiêng tới trước một chút, sau đó liền quay đầu, nói với Tô Chi Niệm: "Tô tổng, Tống tiểu thư té xỉu ở ven đường."
Trước đây lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cùng tới xí nghiệp Tô thị đi làm, Tống Thanh Xuân không nhẫn tâm quấy rầy bọn họ làm việc, chính mình đi phòng trà nước pha cà phê, cô ấy từng không dùng quen ấm nước, không cẩn thận làm phỏng chính mình, vào lúc thư ký vội vội vàng vàng chạy vào khu tổng giám đốc nói với Tô Chi Niệm, Tô tổng đang dặn dò cô chuẩn bị tư liệu cuộc họp sau đó, gần như vào khoảnh khắc lời nói của thư ký đó rơi xuống, cả người liền không thấy ở khu tổng giám đốc nữa.
Cho nên Trình Thanh Thông hết sức khẳng định cho rằng, chính mình nhắc nhở một câu như vậy, tuyệt đối sẽ làm cho Tô tổng gặp tống tiểu thư vào hôm nay, nhưng luôn không chút hoang mang, giống như như người lạ sẽ kích động xuống xe.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Trình Thanh Thông chính là, Tô Chi Niệm ngồi ở chỗ phía sau xe, sau khi nghe được cô nhắc nhở, thần tình lạnh nhạt giống như không có bất kỳ quan hệ gì với anh, chỉ là nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, lãnh đạm lên tiếng phân phó tài xế: "Lái xe."
Tài xế nhìn Trình Thanh Thông, lại nhìn Tô Chi Niệm, cuối cùng vẫn là giẫm ga.
Theo xe chậm rãi tăng tốc, Trình Thanh Thông có chút không thể tưởng tượng nổi phục hồi tinh thần lại, cô nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm vài lần, động môi, không hề nói gì, chậm rãi xoay người, nhìn về phía trước mặt, nhưng dư quang khóe mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn Tống Thanh Xuân từ trong kính chiếu hậu, cô gái giống như đã hôn mê, nằm ở trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.
Cô động môi, bất giác nghĩ muốn nói thêm câu gì đó với Tô Chi Niệm, nhưng lúc tiếp xúc đến tầm mắt lạnh đến không tưởng tượng nối của Tô Chi Niệm, cuối cùng vẫn ૮ưỡɳɠ éρ lời nói này xuống đáy lòng.
Lúc xe lái khoảng 100 mét, tầm mắt Tô Chi Niệm lại bay về phía kính chiếu hậu, anh thấy đúng lúc có người đi đường đi qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, giống như đang do dự có nên đi lên trước quan tâm một chút không.
Tô Chi Niệm nhẹ chau mày lại một chút, liền khống chế ý thức người đó, để anh ta khom người nhặt điện thoại di động của Tống Thanh Xuân lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài...
Lúc trên trán nóng bỏng của Tống Thanh Xuân được dán lên một thứ lạnh buốt, có một chút ý thức.
Cô mơ mơ hồ hồ cảm giác được, có người cởi mở cổ áo của cô, lộ ra bờ vai của cô, sau đó theo mấy tiếng vang thủy tinh thanh thúy, nơi bả vai của cô chợt lạnh, tiếp nối chính là đau đớn kim tiêm chui vào làn da truyền tới.
Cô bất giác giơ tay lên, muốn đi ngăn cản, nhưng lại có một đôi bàn tay to ấm áp ngăn cản cô trước tiên.
Kim tiêm đâm vào trong da thịt càng ngày càng sâu, giống như cũng đâm vào đầu khớp xương, theo thuốc chậm rãi đẩy đưa, đau đớn bị khuếch đại vô hạn, Tống Thanh Xuân nhịn không được liền chảy nước mắt xuống, nhỏ giọng hô nhỏ ra tiếng: "Đau, rất đau..."
Người nắm tay cô đó, vao lúc nghe được lời nói của cô, mang theo vài phần an ủi xoa mu bàn tay của cô, ôn nhu nhẹ giọng nói với cô: "Nhịn một chút, lập tức sẽ xong..."
Nhịn một chút... Nhưng cô càng nhịn, đau đớn liền càng rõ ràng, cuối cùng đau đến toàn thân cô đều run lên, trên trán toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh.
"Xong chưa?" Vẫn là giọng nam dễ nghe vừa rồi, theo tiếng của anh rơi xuống, có khăn lông mềm mại ấm áp rơi ở trên trán cô, giúp cô lau đi mồ hôi.
"Lập tức..." Đây là một giọng nữ, rất lạnh buốt, sau khi nói xong, Tống Thanh Xuân liền cảm giác được kim tiêm trên vai mình đột nhiên bị rút ra, sau đó có cái tăm bông liền áp lên bờ vai.
Trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được người đàn ông nắm tay mình đó, chỉnh sửa tốt quần áo của cô, thay cô đắp chăn xong, sau đó trò chuyện với giọng nữ đó một hồi lâu, nói một đống cái gì một ngày ba lần, một lần hai viên, sau đó chính là có tiếng bước chân người rời đi.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tống Thanh Xuân lại lờ mờ giống như nghe được âm thanh có người tới gần, sau đó trên người liền nhiều thêm một tầng chăn bông.
Sau đó nữa, chỗ bên cạnh cô lún xuống dưới, giống như là có người ngồi xuống.
Cô đợi rất lâu, cũng không đợi được người canh giữ bên cạnh mình nói chuyện, cô muốn mở to mắt đi xem người đó là ai, nhưng mí mắt nặng nề không thể nào xốc mở lên được, cuối cùng tác dụng thuốc nổi lên, cô hoàn toàn chìm đắm vào trong giấc mộng.
...
Lúc Tống Thanh Xuân mở mắt lần nữa, ngoài cửa sổ đã là một mảnh đen nhánh.
Miệng cô khô lợi hại, chuyển con ngươi, nhìn hoàn cảnh chung quanh một vòng, phát hiện trên bàn trà bên cạnh, đặt một ấm nước siêu tốc, do đó liền vùng vẫy ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường.
Mép giường không có dép lê, cô chỉ đành giẫm chân trần trên mặt đất lạnh buốt, đi tới.
Uống nước xong, Tống Thanh Xuân cảm thấy cả người thư thái hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo lên một chút, sau đó cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, vị trí của mình, là một căn hộ hoàn toàn xa lạ.
Cô nhớ được, sáng sớm cô dựa theo phân phó của trưởng đài, đi "câu lạc bộ Kinh thành" lấy đồ, sau khi ra gặp phải Tô Chi Niệm, sau đó... cả người liền hôn mê...
Cô mơ mơ hồ hồ nhớ được, vào lúc thần chí mình không rõ, giống như có một người vẫn luôn đang chăm sóc cô... Lau mồ hôi, mớm nước cho cô... Cho nên, cô đây là được người nào đó cứu đến trong căn hộ này sao?
Tống Thanh Xuân trầm tư vài giây, liền để ly nước bưng trong tay xuống, chân trần, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng khách không có ai, chỉ có đèn treo thủy tinh trong phòng ăn sáng rỡ, trong phòng bếp truyền tới tiếng ông ông máy hút khói phát ra.
Tống Thanh Xuân không nghĩ nhiều đi tới nhà bếp, cô vừa xuyên qua ghế sofa, cửa phòng bếp liền được người kéo ra, theo âm thanh hầm canh ùng ục phát ra từ bên trong, Tống Thanh Xuân nhìn thấy Tần Dĩ Nam đeo tạp dề, bưng một cái dĩa, đi ra.
Tống Thanh Xuân bất giác mở miệng: "Anh Dĩ Nam?"
Tần Dĩ Nam nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Thanh Xuân đứng ở phía trước không xa, chớp mắt mặt mày liền nhiễm lên nụ cười ôn nhuận: "Tỉnh rồi?"
Tần Dĩ Nam không đợi Tống Thanh Xuân đáp lời, mi tâm liền nhẹ nhăn một chút: "Sao không có mang dép liền chạy ra?"
Nói xong, anh lập tức vòng qua bàn ăn, đi tới chỗ cửa trước.
Anh mở tủ giày ra, trước lấy từ bên trong ra một đôi dép lê của nữ, nghĩ đến Đường Noãn từng mang khi đến vào trước đây, động tác hơi dừng một chút, thuận tay ném dép lê vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó đổi lại lấy một đôi dép lê khác thay cho đôi dép lê kia, để xuống trước mặt Tống Thanh Xuân: "Nơi này không thường có người ở, cho nên rất nhiều thứ đều không chuẩn bị đầy đủ, trước tùy tiện chịu đựng một chút."
Tống Thanh Xuân nhẹ "vâng" một tiếng, giơ chân lên, giẫm vào trong dép.
Tần Dĩ Nam giơ mu bàn tay lên, chạm vào cái trán của Tống Thanh Xuân, ngừng một lát, thu hồi: "Còn may, đã hạ sốt, em trước ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi một lát, chờ lát ăn cơm tối."
Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa chỉ ghế sofa trong phòng khách một chút, sau đó chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, liền xoay người, đi tới phòng bếp.
Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, không dựa theo phân phó của Tần Dĩ Nam đi ngồi lên ghế sô pha, mà là chậm rãi bước bước chân, theo sau Tần Dĩ Nam, đi phòng bếp.
Cửa phòng bếp không đóng, lúc cô đứng ở cửa, Tần Dĩ Nam đang xào rau nhận thấy được động tĩnh, hơi hơi nghiêng đầu: "Em tới nơi này làm gì? Khói dầu nhiều như vậy."
Tống Thanh Xuân nở nụ cười, không lên tiếng, tựa lên cột cửa, yên tĩnh quan sát bài trí trong phòng bếp một vòng.
Tần Dĩ Nam rất nhanh liền xào xong thức ăn, anh tắt máy hút khói, đặt thức ăn ở trong một cái dĩa hình trái xoan, vào khoảnh khắc Tần Dĩ Nam bưng lên, Tống Thanh Xuân duỗi tay về phía cái dĩa: "Để em cho."
Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, vẫn đưa tới trong tay cô.
Tống Thanh Xuân vừa để dĩa lên bàn, Tần Dĩ Nam liền bưng một nồi canh đi tới đối diện.
Tống Thanh Xuân lấy đệm cách nhiệt từ bàn ăn, bày ra trên chính giữa bàn, Tần Dĩ Nam đặt nồi canh lên, sau đó liền giơ tay lên, kéo tạp dề xuống, nói với Tống Thanh Xuân: "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì, nhanh đi rửa tay, ăn cơm."
Tống Thanh Xuân "À" một tiếng, hơi cúi thấp đầu, xoay người đi tới nhà vệ sinh.
Lúc cô rửa tay xong đi ra, Tần Dĩ Nam đã múc canh xong, đặt ở chỗ đối diện anh.
Tống Thanh Xuân đi lên trước, kéo ghế dựa ra, vừa ngồi xuống, Tần Dĩ Nam liền chuyển một cái thìa tới: "Bệnh nghiêm trọng như vậy, hiện tại tỉnh lại đoán chừng cũng không khẩu vị gì, trước uống chút canh."
"Cám ơn, anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam cười, không lên tiếng.
Lúc ăn cơm, hai người đều rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân bệnh nặng mới khỏi, thật sự là không có khẩu vị gì, chỉ là ăn non nửa chén cơm, liền ngừng lại.
Cô không sốt ruột rời khỏi phòng ăn, mà là ngồi ở trên chỗ, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam ở đối diện buông mắt không tiếng động ăn cơm một lát, hỏi: "Anh Dĩ Nam, sao anh biết em té xỉu?"
"Anh cũng không có ở..." Tần Dĩ Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống, mới nói tiếp: "Anh là đang trên đường đi làm, nhận được điện thoại em gọi tới, kết quả là người không quen biết, nói em té xỉu ở ven đường, anh mới vội vàng chạy qua."
"Là..." Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, mới thốt ra: "... Người lạ?"
"Đúng vậy, chính là một người lạ đúng lúc đi qua..."
Trong chớp mắt Tống Thanh Xuân liền trầm mặc lại, đầu cũng cúi thấp xuống dưới theo.
Tần Dĩ Nam thấy cô không lên tiếng, buồn bực hỏi một câu: "Thế nào?"
"Không, không có gì." Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, kéo một nụ cười với Tần Dĩ Nam, lắc lắc đầu.
Tần Dĩ Nam tin là thật, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chậm rãi xoay đầu về phía ngoài cửa sổ, ý cười nơi đáy mắt chớp mắt tiêu tán, thay vào đó là một chút trào phúng lãnh đạm.
Cô vừa mới đang suy nghĩ gì đấy? Chẳng lẽ cô còn ảo tưởng, Tô Chi Niệm tận mắt thấy cô té xỉu, giúp cô liên hệ với anh Dĩ Nam sao? Trước khi cô rơi vào hôn mê, rõ ràng tận mắt thấy xe anh tăng tốc, rời xa ...
Tần Dĩ Nam cơm nước xong, không có gấp thu dọn bàn ăn, mà là đi phòng ngủ trước, lúc đi ra, trong tay cầm thêm hộp thuốc, khi anh đi qua phòng khách, thuận đường rót một ly nước.
Đi đến trước bàn ăn, anh trước đặt ly nước ở trước mặt Tống Thanh Xuân, sau đó dựa theo phân phó của bác sĩ, lấy thuốc, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Trước uống thuốc, tránh cho lát nữa sẽ quên."
Tống Thanh Xuân nhẹ "vâng" một tiếng, nhận lấy thuốc.
Tần Dĩ Nam đứng ở một bên, sau khi thấy cô uống thuốc vào, mới đi thu dọn lộn xộn trên bàn ăn.
Tống Thanh Xuân đứng dậy, muốn giúp đỡ, lại bị Tần Dĩ Nam đuổi đi tới trên ghế sofa xem ti vi.
Trong ti vi chiếu là tiết mục giải trí cô thích xem nhất, nhưng tâm tư cô hỗn loạn, khiến cho cô nhìn chằm chằm màn hình TV rất lâu, cũng không biết rốt cuộc bên trong diễn cái gì.
Trong phòng bếp phía sau, truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Tống Thanh Xuân nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, Tần Dĩ Nam cúi người, đang rửa chén.
Cô không biết làm sao, liền nghĩ tới những lời nói mình nghe cha nói với chú Chương ở trong bệnh viện vào tối hôm qua...
Tần Dĩ Nam rửa chén xong, lúc đi ra, ngược lại bưng một dĩa đựng trái cây cho Tống Thanh Xuân.
Cô cầm lấy cây tăm, ăn không tới hai miếng, liền ngừng lại, nhìn chăm chú ti vi trước mặt một lát, cô quay đầu hỏi Tần Dĩ Nam: "Căn hộ này, anh mua lúc nào?"
"Mua vào năm ngoái." Thật ra, Tần Dĩ Nam mua căn hộ này, là nghĩ muốn tương lai kết hôn với Đường Noãn sẽ dùng, lúc trước anh chọn nhà cưới rất lâu, sở dĩ lựa chọn căn nhà này, là bởi vì tên của nó, gọi là "Nam Đường viên" .
Tần Dĩ Nam tạm dừng một lát, nói tiếp: "Chẳng qua, gần đây đã bàn với người ta, có thể tháng sau liền bán ."
"Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng buôn bán nhà?" Tống Thanh Xuân nửa đùa hồi.
Tần Dĩ Nam cười, không nói chân tướng.
Trong phòng lại rơi vào trong hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, Tống Thanh Xuân lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, em nên về nhà ."
"Anh tiễn em." Tần Dĩ Nam nói, liền đứng dậy, vào phòng ngủ.
Chưa đầy một lát, anh liền xách túi và áo khoác của cô đi ra.
Trước khi ra cửa, Tần Dĩ Nam đưa áo khoác cho cô: "Hiện nay buổi tối lạnh rồi, phủ thêm một chút."
Đêm nay tình hình giao thông đặc biệt thông thuận, xe Tần Dĩ Nam rất nhanh liền đến tiểu khu chỗ nhà họ Tống.
Tần Dĩ Nam không xuống xe, chỉ cởi dây an toàn, kéo khóa kéo túi xách của Tống Thanh Xuân ra, lấy toàn bộ hộp thuốc bên trong ra, thấp giọng nhỏ nhẹ dặn dò cô một lúc lâu thuốc đó nên uống thế nào.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng nói của Tần Dĩ Nam, từ đầu đến cuối trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong đầu giống như là đang đánh nhau, lại rối một nùi.
Cô nghĩ đến Tô Chi Niệm, lại nghĩ tới Tống Mạnh Hoa...
Nghĩ đến cuối cùng, lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền bỗng nhiên lên tiếng gọi tên anh: "Anh Dĩ Nam."
"Không, không có gì." Tống Thanh Xuân ngẩng đầu, kéo một nụ cười với Tần Dĩ Nam, lắc lắc đầu.
Tần Dĩ Nam tin là thật, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tống Thanh Xuân chậm rãi xoay đầu về phía ngoài cửa sổ, ý cười nơi đáy mắt chớp mắt tiêu tán, thay vào đó là một chút trào phúng lãnh đạm.
Cô vừa mới đang suy nghĩ gì đấy? Chẳng lẽ cô còn ảo tưởng, Tô Chi Niệm tận mắt thấy cô té xỉu, giúp cô liên hệ với anh Dĩ Nam sao? Trước khi cô rơi vào hôn mê, rõ ràng tận mắt thấy xe anh tăng tốc, rời xa ...
Tần Dĩ Nam cơm nước xong, không có gấp thu dọn bàn ăn, mà là đi phòng ngủ trước, lúc đi ra, trong tay cầm thêm hộp thuốc, khi anh đi qua phòng khách, thuận đường rót một ly nước.
Đi đến trước bàn ăn, anh trước đặt ly nước ở trước mặt Tống Thanh Xuân, sau đó dựa theo phân phó của bác sĩ, lấy thuốc, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Trước uống thuốc, tránh cho lát nữa sẽ quên."
Tống Thanh Xuân nhẹ "vâng" một tiếng, nhận lấy thuốc.
Tần Dĩ Nam đứng ở một bên, sau khi thấy cô uống thuốc vào, mới đi thu dọn lộn xộn trên bàn ăn.
Tống Thanh Xuân đứng dậy, muốn giúp đỡ, lại bị Tần Dĩ Nam đuổi đi tới trên ghế sofa xem ti vi.
Trong ti vi chiếu là tiết mục giải trí cô thích xem nhất, nhưng tâm tư cô hỗn loạn, khiến cho cô nhìn chằm chằm màn hình TV rất lâu, cũng không biết rốt cuộc bên trong diễn cái gì.
Trong phòng bếp phía sau, truyền tới tiếng nước chảy ào ào, Tống Thanh Xuân nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, Tần Dĩ Nam cúi người, đang rửa chén.
Cô không biết làm sao, liền nghĩ tới những lời nói mình nghe cha nói với chú Chương ở trong bệnh viện vào tối hôm qua...
Tần Dĩ Nam rửa chén xong, lúc đi ra, ngược lại bưng một dĩa đựng trái cây cho Tống Thanh Xuân.
Cô cầm lấy cây tăm, ăn không tới hai miếng, liền ngừng lại, nhìn chăm chú ti vi trước mặt một lát, cô quay đầu hỏi Tần Dĩ Nam: "Căn hộ này, anh mua lúc nào?"
"Mua vào năm ngoái." Thật ra, Tần Dĩ Nam mua căn hộ này, là nghĩ muốn tương lai kết hôn với Đường Noãn sẽ dùng, lúc trước anh chọn nhà cưới rất lâu, sở dĩ lựa chọn căn nhà này, là bởi vì tên của nó, gọi là "Nam Đường viên" .
Tần Dĩ Nam tạm dừng một lát, nói tiếp: "Chẳng qua, gần đây đã bàn với người ta, có thể tháng sau liền bán ."
"Vì sao vậy? Chẳng lẽ anh cũng buôn bán nhà?" Tống Thanh Xuân nửa đùa hồi.
Tần Dĩ Nam cười, không nói chân tướng.
Trong phòng lại rơi vào trong hoàn toàn yên tĩnh, một lát sau, Tống Thanh Xuân lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, em nên về nhà ."
"Anh tiễn em." Tần Dĩ Nam nói, liền đứng dậy, vào phòng ngủ.
Chưa đầy một lát, anh liền xách túi và áo khoác của cô đi ra.
Trước khi ra cửa, Tần Dĩ Nam đưa áo khoác cho cô: "Hiện nay buổi tối lạnh rồi, phủ thêm một chút."
Đêm nay tình hình giao thông đặc biệt thông thuận, xe Tần Dĩ Nam rất nhanh liền đến tiểu khu chỗ nhà họ Tống.
Tần Dĩ Nam không xuống xe, chỉ cởi dây an toàn, kéo khóa kéo túi xách của Tống Thanh Xuân ra, lấy toàn bộ hộp thuốc bên trong ra, thấp giọng nhỏ nhẹ dặn dò cô một lúc lâu thuốc đó nên uống thế nào.
Tống Thanh Xuân nghe tiếng nói của Tần Dĩ Nam, từ đầu đến cuối trên mặt không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng trong đầu giống như là đang đánh nhau, lại rối một nùi.
Cô nghĩ đến Tô Chi Niệm, lại nghĩ tới Tống Mạnh Hoa...
Nghĩ đến cuối cùng, lời của Tần Dĩ Nam còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền bỗng nhiên lên tiếng gọi tên anh: "Anh Dĩ Nam."
"Hả?" Tần Dĩ Nam chuyển tầm mắt từ hộp thuốc đến trên mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân hạ mí mắt, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Tần Dĩ Nam kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô vẫn luôn không có ý lên tiếng, lại hỏi: "Thế nào?"
Tay Tống Thanh Xuân đặt ở trên đầu gối, bất giác nắm thành quyền.
Có mấy lời, còn không nói ra, trong mắt liền có chua xót ấm áp.
Cô mấp máy khóe môi, dưới đáy lòng suy nghĩ cẩn thận chuyện đó một lần, xác định chính mình thật tính toán làm như thế, mới ngẩng đầu, đối diện mắt Tần Dĩ Nam, hỏi: "Anh Dĩ Nam, hiện tại anh và Đường Noãn còn liên lạc không?"
Tần Dĩ Nam nghiễm nhiên là không nghĩ tới Tống Thanh Xuân sẽ đột nhiên hỏi mình vấn đề này, anh có chút ngoài ý muốn bỗng chốc ngây ngẩn, sau đó mới khuôn mặt thản nhiên lắc đầu, khai báo chi tiết: "Đã lâu không liên lạc rồi."
Dừng một chút, Tần Dĩ Nam lại bổ sung một câu: "Anh và cô ta... chia tay."
Tống Thanh Xuân nghĩ, nếu như vào một năm trước, cô nghe được câu này từ trong miệng Tần Dĩ Nam, cô khẳng định sẽ hết sức cao hứng.
Chỉ tiếc, thời gian một năm, thay đổi quá nhiều quá nhiều, cô từng chờ câu nói này lâu như vậy, lúc này rơi vào trong tai cô, biến thành cục diện vô cảm.
Tần Dĩ Nam thấy Tống Thanh Xuân lại trầm mặc không lên tiếng, kéo môi nở nụ cười, lại mở miệng nói lần nữa: "Lại nói, anh và cô ta thật không thế nào thích hợp... Như vậy tiếp tục dây dưa, cũng không có ý tứ gì, chẳng qua... sao em đột nhiên muốn hỏi chuyện này?"
Tống Thanh Xuân nghe được câu hỏi của Tần Dĩ Nam, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng động, tiếp tục đè ép nước mắt bị cô liều mạng che giấu xuống dưới về lại trong bụng, mới mở miệng, nói lời nói không có chút liên quan gì với câu hỏi của Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, buổi tôi hôm sau ba em nằm viện, anh đã gọi điện thoại cho em, anh còn nhớ không?"
Tần Dĩ Nam trầm mặc vài giây, nghĩ đến Tống Thanh Xuân chỉ là chuyện lần đó, anh khẽ gật đầu: "Nhớ được."
Tống Thanh Xuân giống như không biết nên mở miệng như thế nào, có chút ngại ngùng cúi đầu, túm tóc, sau một lúc lâu, mới hỏi: "Vậy anh, còn nhớ được đêm đó, anh gọi điện thoại cho em nói gì không?"
Đêm đó anh nói gì?
Anh nói, Tống Tống, hiện tại thân thể bác Tống không tốt, có thể sẽ muốn để cho em mau chóng có chỗ dựa vào, một thời gian trước, không phải em nói với anh, cần anh phối hợp diễn kịch với em sao? Bây giờ anh gọi điện thoại cho em, là muốn nói với em, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời...
Tần Dĩ Nam lướt những lời nói này qua trong đầu một lần, sau đó giống như phán đoán được mục đích Tống Thanh Xuân nhắc tới chuyện này, do đó hỏi: "Em là muốn anh phối hợp diễn kịch với em sao?"
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, qua khoảng mười giây, mới mở miệng: "Không phải diễn kịch."
Không phải diễn kịch? Tần Dĩ Nam nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân cong khóe môi cười lần nữa, sau đó cô quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, nói: "Anh Dĩ Nam, không phải anh nói, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời sao?"
Tống Thanh Xuân nói đến đây, hít sâu một hơi, giữ ngữ điệu bình tĩnh tiếp tục nói: "Nếu như em nói, hiện tại em muốn, anh..."
Tống Thanh Xuân giống như chưa nghĩ ra lý do thoái thác, lại ngừng lại, chẳng qua rất nhanh, cô liền mở miệng lần nữa, đổi một loại phương thức, hoàn chỉnh biểu đạt ra ý tứ của mình: "Đơn giản mà nói, chính là anh Dĩ Nam, chúng ta kết hôn đi."
Tối hôm qua, lúc Tống Thanh Xuân nghe được những lời Tống Mạnh Hoa nói với chú Chương, cô đau lòng vì thương tiếc của Tống Mạnh Hoa, nhưng không nghĩ muốn hoàn thành nguyện vọng của ông.
Hôm nay sau khi cô té xỉu tỉnh lại, lúc hỏi Tần Dĩ Nam là ai gọi điện thoại cho anh, thật ra là cô đang ôm một tia hy vọng, là do Tô Chi Niệm chính mắt thấy cô té ngã trên đất liên lạc.
Biết rõ chân tướng bày ra ở trước mặt của cô, cô mới biết, anh tổn thương cô sâu đậm như vậy, nhưng còn muốn tuyệt tình lạnh bạc hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Cô không phải không khổ sở, nhưng càng nhiều hơn là tỉnh táo.
Sau khi cô sốt cao, khoảnh khắc nghe được chân tướng kia, trở nên đặc biệt, đặc biệt tỉnh táo.
Cuối cùng cô cũng xem hiểu chân tướng sự tình, anh đối với cô là không có chút tình cảm nào, dù trước đây có, đó cũng chỉ là cho bóng dáng cô gái khác lộ ra từ trên người của cô.
Lúc Tần Dĩ Nam đang rửa chén, một mình cô yên tĩnh nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Cô đã không có được mình muốn, cô không thể lại cô phụ tình thân ấm áp nhất của cô.
Cô là nhớ thương mà Tống Mạnh Hoa không bỏ xuống được nhất ở trên thế giới này, cô thật không muốn để cho ông rời đi, nhưng sống ૮ɦếƭ do trời định, cô không thể khống chế, nhưng cô phải làm một đứa con gái hiếu thuận, để cho ông an tâm ra đi... Thậm chí, từ nhỏ đến lớn cô vẫn không làm cho ông bớt lo, nên phải dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho ông vui vẻ.
Cô biết chính mình kết hôn vì tình thân là hành vi rất hèn hạ, nhưng cô không có thời gian để lo nhiều như vậy.
Thời gian Tống Mạnh Hoa còn lại ở trên thế giới này quá ngắn, ngắn đến mức cô không có cơ hội đi quên mất Tô Chi Niệm, gặp gỡ một người khác lần nữa, sau đó sinh ra nhớ thương kết hôn với anh...
Cô cũng biết, cách làm như thế của anh, đối với Tần Dĩ Nam là không công bằng, anh không có nghĩa vụ tiêu phí hôn nhân của mình với cô, anh đại khái có thể tìm một người vợ xinh đẹp hiền lành, nói một trận yêu đương oanh oanh liệt liệt, sau đó tại tiến vào cung điện hôn nhân.
Nhưng mà, Tần Dĩ Nam ngay trước mắt cô, là người cô có thể nghĩ đến, lựa chọn duy nhất.
Càng huống chi, ở trong nhận thức của Tống Mạnh Hoa, ông luôn cho rằng Tần Dĩ Nam là bạn trai của cô...
Tống Thanh Xuân không biết Tần Dĩ Nam trầm mặc lâu như vậy, là bị tin tức đột ngột xuất hiện này của cô dọa sợ, hay là đang tự hỏi phải cự tuyệt cô như thế nào.
Cô không có gấp gáp đi quấy rầy anh, cô rất kiên nhẫn chờ đợi, bên trong xe an tĩnh khoảng gần mười phút, Tống Thanh Xuân mới nhẹ giọng nói: "Anh Dĩ Nam, nếu như anh cảm thấy khó xử, không việc gì, có thể cự tuyệt em, em có thể thử đi xem mắt..."
Lúc Tần Dĩ Nam nghe được câu nói sau cùng của Tống Thanh Xuân, bỗng dưng đau lòng lên.
Không phải cô thích Tô Chi Niệm ư? Nhưng cô thích anh ta như vậy, cuối cùng lại muốn kết hôn với người khác, là tổn thương thấu tâm sao?
"Anh Dĩ Nam, tuy rằng lời kia là anh nói với em trước, em cũng biết anh là đứng ở góc độ bạn bè nghĩ đến giúp em, nhưng, không có nghĩa là anh nhất định phải giúp em, cho nên..."
"Tống Tống..." Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tần Dĩ Nam luôn rất an tĩnh bỗng dưng lên tiếng.
Tống Thanh Xuân ngừng lại, mắt nhìn thẳng Tần Dĩ Nam chăm chú.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm cây ngô đồng đã rơi sạch lá ngoài cửa sổ, cổ họng lên xuống trên dưới hai cái, giống như là làm quyết định sau cùng, quay đầu, đối diện mắt với Tống Thanh Xuân, nói: "... Nếu như lời em vừa mới nói, là sau khi em đã suy nghĩ kỹ càng, đã hoàn toàn làm tốt dự định cuối cùng, thì anh đồng ý."
Giờ đổi thành Tống Thanh Xuân sững sờ.
Tần Dĩ Nam dùng giọng nói ôn nhuận nói một lần nữa: "Anh đồng ý, chúng ta kết hôn đi."
Một tuần lễ sau, vào ngày đầu Tống Mạnh Hoa vào phòng phẫu thuật lần thứ hai, Tống Thanh Xuân nói tin tức mình tính toán kết hôn với Tần Dĩ Nam cho Tống Mạnh Hoa biết.
Như cô phán đoán, Tống Mạnh Hoa nghe được tin tức này liền cao hứng cười toe tóe cả ngày.
Cho dù Tống Thanh Xuân nói với Tống Mạnh Hoa, chỉ là tính toán kết hôn với Tần Dĩ Nam, nhưng Tống Mạnh Hoa nghiễm nhiên là coi như bọn họ đã muốn kết hôn, rất cao hứng nói tình tiết kết hôn với cô, thậm chí vào lúc Phương Nhu tới bệnh viện, còn nói với Phương Nhu, bảo chị ấy nhanh chóng đi chuẩn bị chuyện lễ cưới.
Phương Nhu nghe được tin tức cô kết hôn, cũng rất vui vẻ, còn theo Tống Mạnh Hoa thương lượng làm lễ cưới ở nơi nào, làm lễ cưới như thế nào.
Từ đầu đến cuối Tống Thanh Xuân đều không có lên tiếng cắt đứt ảo tưởng lúc này của Tống Mạnh Hoa.
Cô nhìn Tống Mạnh Hoa sau khi nghe tin tức mình kết hôn, trong chớp mắt liền lên tinh thần rất nhiều, mặt mày nở nụ cười nhàn nhạt.
Thật ra như vậy cũng rất tốt, không phải sao? Ít nhất, cô làm ra quyết định đau đớn, có thể đổi lấy được vui vẻ của người đối tốt với cô ở trên thế giới này nhất, cho nên thật rất đáng, không phải sao?
Ngày hôm sau, Tống Mạnh Hoa phẫu thuật rất thành công.
Sau khi hết thuốc mê, buổi tối ông tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động gọi cho cha Tần Dĩ Nam một cú điện thoại.
Chín giờ tối đó, Tần Dĩ Nam và cha mẹ anh xuất hiện ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cha mẹ Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân lớn lên từ nhỏ, rất thích, nghe nói cô muốn gả cho Tần Dĩ Nam, cao hứng không thôi, quả thực là ăn nhịp với nhau với Tống Mạnh Hoa, hoàn toàn không nghe ý kiến của cô và Tần Dĩ Nam, trực tiếp thao thao bất tuyệt thảo luận làm hôn lễ như thế nào.
Ba người già nói tới cuối cùng, đã bắt đầu lấy điện thoại di động tra ngày, lúc tra đến ngày hoàng đạo ngày 12 tháng 12, ba người già liền tự tiện hạ quyết định, sau đó ba người già tiếp tục bắt đầu thảo luận làm hôn lễ ở đâu.
Sau khi bọn họ thảo luận gần xong tất cả tình tiết hôn lễ, Tống Mạnh Hoa mới quay đầu, cười tít mắt hỏi Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam bị xem nhẹ rất lâu: "Dĩ Nam, Thanh Xuân, lễ cưới liền định vào ngày 12 tháng 12 được không? Còn có hai tháng, hoàn toàn đủ chuẩn bị ..."
Tần Dĩ Nam đối mặt với hỏi thăm của Tống Mạnh Hoa, phản ứng đầu tiên chính là nghiêng đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân tiếp xúc đến ánh mắt của Tần Dĩ Nam, cười nhàn nhạt, nói: "Anh Dĩ Nam không ý kiến, con liền không ý kiến."
Mẹ Tần cũng không chờ Tần Dĩ Nam mở miệng, liền trực tiếp đánh nhịp : "Dĩ Nam có ý kiến gì, cứ quyết định như vậy, chúng ta liền làm lễ cưới vào ngày 12 tháng 12!"
Cha Tần vẫn luôn sợ vợ, vội vàng phối hợp nói: "Đúng vậy, liền làm lễ cưới vào ngày 12 tháng 12."
Tống Mạnh Hoa: "Định ngày rồi, tiếp theo chính là khách sạn, chúng ta vừa mới thương lượng là khách sạn lớn Bắc Kinh, hai người các con không có ý kiến chứ?"
Tần Dĩ Nam đáp: "Tống Tống không có ý kiến, con không có ý kiến."
Tống Thanh Xuân nói: "Các người làm chủ là được, tụi con nghe các người."
...
Một câu này của Tống Thanh Xuân, quả thực là cho ba người già uống thuốc an thần, tiếp theo bọn họ cũng không hỏi ý kiến nữa, trực tiếp cầm lấy 乃út, bắt đầu viết hành trình hôn lễ.
Tống Thanh Xuân ngồi ở một bên, trên mặt bảo trì nụ cười rất điềm đạm, rất an tĩnh nghe bọn họ tán gẫu.
Tần Dĩ Nam ngẫu nhiên vẫn sẽ nói một đôi lời ý kiến, mà từ đầu đến cuối cô đều không mở miệng nói một câu.
Thậm chí vào lúc bọn họ nói đến kích động nhất, cô còn quay đầu, nhìn trời tối đen bên ngoài, hốt hoảng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc