Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 72

Tác giả: Diêp Phi Dạ

ANH THÍCH EM, ĐÚNG KHÔNG?
"Đúng vậy..."
Tần Dĩ Nam gật đầu. Không đợi anh ta nói xong, Tống Thanh Xuân đột ngột xoay người, chạy về phía thang máy.
"Tống Tống à!" Tần Dĩ Nam bị Tống Thanh Xuân làm cho không hiểu ra sao cả. Anh tà cất cao giọng gọi cô, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Tống Thanh Xuân hiểu ý của Tần Dĩ Nam. Không đợi anh ta chạy tới, cô ấn nút thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời, “Anh Dĩ Nam, bây giờ em không có thời gian gian để giải thích với anh, đợi em đi gặp một người, sau đó em sẽ từ từ nói cho anh biết.”
Cô còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở ra. Tống Thanh Xuân vội vàng chạy vào, ấn nút đóng lại cửa.
Xuống đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Tống Thanh Xuân vội vàng nói với người đang đứng chắn trước mặt mình, “Thật ngại quá! Cho tôi qua một chút” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chạy từ từ khỏi công ty. Bên vệ đường có một chiếc taxi đang đậu, vị khách trong đó đang tính tiền.
Cô xông lên, không nói hai lời liền mở cửa sau ra, ngồi xuống.
Vị khách kia ngồi ở bên tay lái phụ vừa xuống xe, Tống Thanh Xuân liền lập tức mở miệng, nói với tài xế taxi bốn chữ, "Xí nghiệp Tô thị.”
Xe chạy khoảng 5 phút. Tống Thanh Xuân ôm hộp quà nhăn nheo trong tay, lắc nhẹ nó.
Thật ra thì ban đầu cô cũng không chắc đây có phải là món quà mà Tần Dĩ Nam tặng hay không. Mãi cho đến khi nhìn thấy vệt màu trên nội y của Tô Chi Niệm và váy của mình giống hệt nhau, cô mới có can đảm để nghĩ tới một việc, cho nên cô đi tìm Tần Dĩ Nam để xác định mọi chuyện... Nào ngờ, nếu như dự đoán của cô là đúng, hộp quà này chính là thứ mà anh ta tặng cho cô trong đêm Giao Thừa.
Đêm Giao Thừa, lúc cô đang định nghe điện thoại Phương Nhu gọi tới thì bất thình lình bị người ta bắt đi, ném vào trong hồ.
Bởi vì khi đó Tống Thanh Xuân đang mò tìm di động trong túi xách, khóa kéo cứ thế mở bung ra, tất cả mọi thứ trong đó đều chìm rải rác dưới hồ nước.
Trong đó có cả món quà chưa được mở ra mà Tần Dĩ Nam đã tặng cho cô.
Vào thời điểm đó, cô còn cảm thấy tiếc nuối một khoảng thời gian vì chuyện này.
Cô thật sự không thể nào ngờ được. Chín tháng sau, cô phát hiện hộp quà đã chìm dưới đáy hồ ở trong căn biệt thự của Tô Chi Niệm!
Hộp quà ở trong nhà anh. Điều đó rõ ràng chứng tỏ... Chứng tỏ, cái đêm mà cô ngã vào trong hồ, đứng giữa lằn ranh sinh tử, người cứu cô không ai khác ngoài Tô Chi Niệm!
Nghĩ đến đây, tay Tống Thanh Xuân càng lúc càng run, máu trong người tựa như sôi trào hẳn lên. Thậm chí, cô cảm giác được mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang rung chuyển kịch liệt.
Vì vậy... Cô đột nhiên bị người ta đuổi Gi*t. Có một khoảng thời gian ngắn, người ta luôn muốn dồn cô vào chỗ ૮ɦếƭ. Hơn nữa, có một người luôn đứng đằng sau che chở cho cô... Tất cả những chuyện này, xem ra không thể không liên quan đến anh!
Không! Không phải không thể không liên quan, mà đó nhất định là anh!
Lúc ở trong phòng làm việc, khi cô suýt bị nhân viên chuyển phát đâm một dao, vẫn là Tô Chi Niệm lao đến cứu cô!
Hộp quà này giống như chiếc chìa khóa mở ra những bí ẩn trong đầu Tống Thanh Xuân. Tất cả những suy nghĩ miên man trong đầu liền thông suốt.
Khó trách ngày trước khi có cuộc họp lớn ở xí nghiệp Tống thị, lúc cô ở trong toa lét rửa tay soi gương, bỗng dưng cảm thấy cái hôn của anh vào một ngày nọ giống hệt cái hôn triền miên trong đêm Giao Thừa khi cô rơi xuống nước.
Khó trách anh làm cho cô có cảm giác, trong nháy mắt cô cảm thấy người nhắn tin cho cô, có chút giống anh, thậm chỉ cô còn hỏi anh có phải là người kia không, kết quả bị anh vô tình phủ quyết, còn nói vì mắc nợ cô.
Nhưng hiện tại, không phải như anh nói……………..
Nếu anh vì cảm thấy mắc nợ cô, nếu vì mắc nợ, anh cắt đứt quan hệ với cô, nhưng lại còn chi ra một khoảng tài lực và tinh lực lớn, bí mật giúp cô điều tra cái ૮ɦếƭ của Tống Thừa.
Nếu anh vì cảm thấy mắc nợ cô, nếu vì mắc nợ, lúc trước cô bị nhốt ở rừng núi hoang vắng của Nam Thành không thể về được, rõ ràng anh đang ở nội thành, lại giả bộ là ở vùng lân cận, cấm tấp tới đón cô là sao?
Nếu anh vì cảm thấy mắt nợ cô, nếu vì mắc nợ ………………… Từng từng chuyện trôi qua, giống như đang tua lại, mội hình ảnh trong đầu Tống Thanh Xuân đều chạy qua rất nhanh.
Đôi khi, có người giúp mình một số chuyện, lúc ấy mình rất cảm động, nhưng cảm động quá đi, con người luôn đi về phía trước, cảm động này cũng bị che dấu theo thời gian.
Tại thời khắc nào đó, hồi tưởng lại những điều cảm động thì mình chợt phát hiện, thật ra có một người, làm rất nhiều chuyện cho mình, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều,…………….. So với tưởng tượng của mình còn nhiều hơn nữa.
Tống Thanh Xuân đếm tới cùng, cũng nhớ không rõ rốt cuộc Tô Chi Niệm đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, cô càng đến, trí nhớ càng rõ rang, trí nhớ càng rõ ràng, cô lại càng phẫn nộ.
Rõ ràng Tô Chi Niệm đã để ý cô, so với từ để ý mà cô nghĩ thì xa rất rất nhiều, anh để ý cô như vậy, vì sao tại thời điểm cô tỏ tình, lại cự tuyệt cô? Anh để ý cô như vậy, vì sao sau những đêm cùng cô hoan-hảo, bắt cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ? Anh để ý cô như vậy, vì sao còn muốn làm cô khổ sở như vây?
Tống Thanh Xuân bỗng nhiên nghĩ đến, lúc trước cô ở trong xe của anh phát hiện anh cầm tờ hóa đơn liền nghĩ cho anh một biệt hiệu: Tô lừa gạt.
Ban đầu cô không muốn dùng “Tô biến thái” để hình dung anh, cô viết biệt hiệu của anh lên giấy, tuyển chọn biệt hiệu cho anh, do dự một lúc, trước hết là loại trừ “Tô lừa đảo”
Hiện tại chỉ còn, Tô nhiều chuyện, Tô kỹ thuật, Tô mỹ nhân……….. Đều là giả, chỉ có Tô lừa đảo là thật.
Nếu không phải hôm nay cô vô ý phát hiện vé máy từ Nhật Bản về Bắc Kinh của anh cùng ngày với của cô, quần áo có dính màu vẽ, hộp quà phao thủy, có phải cô rất ngốc hay không, lúc nào cũng bị anh lừa gạt?
Trong khoảng thời gian ngắn này, bởi vì Tô Chi Niệm mà cô đã rơi nước mắt rất nhiều, đau đớn khổ sở cũng nhiều, cảm xúc của cô nhiều lần xuống dốc không thể giải thích được, lửa giận trong lòng càng ngày càng muốn bùng nổ, giận không thể nào kiềm chế được…………… Hôm nay cô nhất định vạch trần cái tên lừa gạt này, không nuốt nổi cơn giận này!
Xe dừng trước cửa công ty Tô thị, Tống Thanh Xuân cực kỳ tức giận, mở miệng hỏi tài xế taxi giọng cũng có vẻ hung hăng: “Bác tài, bao nhiêu tiền?”
Lúc lên xe là một cô gái dịu dàng, không biết sao khi xuống xe trở nên hung dữ?
Tài xế taxi ngẩn người, chỉ bản giá trên xe cho Tống Thanh Xuân biết.
Tống Thanh Xuân tìm tiền lẻ trong túi, liếc mắt một cái, có thể thấy đủ tiền trả xe, đưa tiền cho tài xế taxi, vội vàng xuống xe.
Tống Thanh Xuân đứng ở dưới lầu công ty Tô thị, ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc cao ✓út, sau đó đứng trước cửa thủy tinh chỉnh trang lại một chút rồi vuốt lại mái tóc, hít một hơi sâu, mang giày cao gót, từng bước từng bước lên bậc thang.
Cánh cửa cảm ứng được Tống Thanh Xuân, chậm rãi mở cửa.
Một năm nay, Tống Thanh Xuân tới công ty Tô thị rất nhiều lần.
Thời điểm cô còn ở nhà Tô Chi Niệm, hay theo anh đến công ty làm việc, cho nên Tống Thanh Xuân đã quen thuộc công ty Tô thị như trong lòng bàn tay.
Cô bước vào đại sảnh công ty Tô thị, không quan sát xung quanh, theo thoái quen đi đến thang máy.
Cô tiếp tân thấy cô, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô muốn tìm ai?”
“Tô Chi Niệm” Tống Thanh Xuân trả lời câu hỏi của cô tiếp tân không có nửa điểm chậm chạp.
“Thật xin lỗi, cô có hẹn trước chưa?”
“Không có.” Tống Thanh Xuân thành thật trả lời, sau đó cô đứng trước thang máy, giơ tay lên, nhấn nút thang máy.
“Tiểu thư, thật sự xin lỗi, cô chưa hẹn trước, thì không thể gặp Tô tổng được.” Cô tiếp tân thấy Tống Thanh Xuân định đi vào thang máy, vội vàng chạy tới, ý muốn ngăn lại.
Tống Thanh Xuân thấy cô tiếp tân vội vàng chạy lại, không để ý tới cô ta, trực tiếp bước vào trong thang máy, nhấn nút tầng cao nhất.
Chữa số trong thanh máy có màu đỏ, không ngừng chạy lên trên, cùng với tiếng “Leng keng” âm thanh nhắc nhở, chữ số màu đỏ cũng không nhảy lên nữa, cửa thang máy mở ra.
Tiếp tân gọi điện thoại báo cho thư ký biết, Tống Thanh Xuân từ trong thang máy đi ra, lập tức có người chặn lại: “Thật xin lỗi, tiểu thư, cô không thể đi vào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Xuân lạnh như băng, không nói một lời, vòng qua người ngăn trở mình, đi đến phòng của tổng giám đốc.
Từ trước đến nay nhân viên của công ty Tô thị rất tốt, mặc dù ngăn cảng Tống Thanh Xuân, vẫn không động thủ, chỉ dùng lời nói để thuyết phục cô: “Tiểu thư, nếu cô vẫn muốn đi vào trong, chúng tôi sẽ gọi bảo an.”
Bước chân của Tống Thanh Xuân cũng không có ngừng lại, ngược lại càng đi nhanh hơn, thời điểm cô bước qua bàn thư ký, cô thư ký ngăn cảng cô, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi bảo an.
Trình Thanh Thông từ phòng nước đi ra, thấy một màn này, sửng sốt một chút, sau đó gọi một tiếng “Tống tiểu thư”, sau đó mới nháy mắt với thư ký cầm điện thoại, ý bảo cô ta đi làm việc, nơi này giao cho cô.
Trình Thanh Thông cầm ly ca phê đặt lên bàn làm việc của mình, sau đó đi về phía Tống Thanh Xuân: “Tống tiểu thư, cô tìm Tổng sao?”
Âm thanh trong lời nói của Trình Thanh Thông ổn định, Tống Thanh Xuân dứt khoát giơ tay lên, dùng lực thật mạnh đẩy cửa văn phòng của Tô Chi Niệm.
Văn phòng to lớn quen thuộc, ánh sáng tĩnh lặng chiếu nửa căn phòng, bàn làm việc rộng hai thước, trống rỗng.
Tống Thanh Xuân nhìn quanh phòng làm việc một vòng, lên tiếng hỏi: “Tô Chi Niệm, anh ở đâu?”
"Hiện tại Tô tổng ở phòng họp thứ hai..."
Lời của Trình Thanh Thông còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền xoay người, giẫm giày cao gót hùng hùng hổ hổ đi tới phòng họp thứ hai, Trình Thanh Thông sững sờ một giây, giống như phản ứng được Tống Thanh Xuân đang muốn làm cái gì, mở miệng gọi một câu "Tống tiểu thư", vội vàng xoay người tính đi ngăn cản, kết quả ai biết vẫn là muộn một bước, cô vừa mới xoay người, Tống Thanh Xuân đã giơ chân lên, nộ khí đằng đằng dùng sức đá văng cửa phòng họp.
Trong phòng họp, giám đốc bộ phận nghiệp vụ đứng ở trước màn ảnh lớn, cầm lấy điều khiển từ xa, đang chậm rãi nói. Trong chớp mắt, âm thanh liền im bặt, sau đó tầm mắt tất cả mọi người trong phòng họp đều đồng loạt rơi lên người Tống Thanh Xuân đang đứng ở cửa phòng họp.
Sau khi Tô Chi Niệm bỏ lại Tống Thanh Xuân lái xe rời đi, vẫn luôn có chút tâm thần không yên, vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không hay muốn phát sinh, cho nên lúc mở cuộc họp, anh đều đang thất thần trong toàn bộ quá trình.
Sau khi cả căn phòng hội nghị rơi vào một mảnh an tĩnh kỳ lạ, anh mới chậm chạp kéo tinh thần về.
Anh hơi nghi hoặc một chút nhìn giám đốc bộ phận nghiệp vụ một cái, vừa mới chuẩn bị hỏi anh ta "Nói xong rồi?", liền phát hiện được giám đốc bộ phận nghiệp vụ nhìn chằm chằm cửa, vẻ mặt có chút cổ quái.
Tô Chi Niệm ngẩn người, nhìn thấy những người khác trong phòng họp cũng đang nhìn về phía cửa, do đó bất giác cũng chậm rãi quay đầu theo, sau đó liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân đang ở cửa phòng họp, mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của cô giống như là dao nhỏ, hận không thể đâm từ trên xuống dưới toàn thân anh đầy lỗ thủng.
Tô Chi Niệm vẫn luôn không chú ý âm thanh bên ngoài, hoàn toàn không biết Tống Thanh Xuân tới công ty mình khi nào, anh nhăn mày lại, liền rơi tầm mắt lạnh lẽo rét buốt ở trên người Trình Thanh Thông vừa tới cửa theo.
Trình Thanh Thông bất giác hơi cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt trách cứ của anh, mang theo vài phần xin lỗi mở miệng nói: "Tô tổng, thực xin lỗi, là tôi không có ngăn Tống tiểu thư lại, hiện tại tôi liền mang Tống tiểu thư rời đi."
Nói xong, Trình Thanh Thông liền nhanh chóng quay đầu, nhỏ giọng mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, cô trở về khu tổng giám đốc với tôi trước, chờ Tô tổng họp xong..."
Lời của Trình Thanh Thông mới vừa nói phân nửa, Tống Thanh Xuân liền giẫm chân đi vào phòng họp.
Trước mắt bao người, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Chi Niệm, sau đó không nói hai lời cầm hộp quà đã có chút biến dạng trong tay, "bốp" một tiếng hung hăng đập lên trên mặt bàn hội nghị trước mặt Tô Chi Niệm: "Em có chuyện muốn nói với anh, là anh cho người trong cả phòng họp này của anh đi ra ngoài trước, chúng ta nói ở nơi này, hay là một mình anh ra ngoài với em, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện!"
Có âm thanh hít một hơi nhỏ nhặt truyền tới từ các phương hướng trong phòng họp.
Tầm mắt mọi người nhìn Tống Thanh Xuân đều thoáng hiện qua một tia khâm phục.
Ở cùng Tô tổng nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy có người dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh...
Chẳng qua sau khi khâm phục, là lo lắng... Sợ tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp này sẽ chịu tai ương rồi? Tô tổng cũng không phải người dễ trêu chọc... Mọi người đều không hẹn mà cùng nín thở.
Nhưng mà, khiến cho người cả một phòng rớt bễ mắt kính là, Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm hộp quà méo mó trên bàn mấy lần, liền ngẩng đầu, ngữ điệu lãnh đạm ném một câu: "Các người đều đi ra ngoài trước đi."
Đáy mắt người cả một phòng đồng thời nhiễm lên kinh ngạc, trước là không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Chi Niệm, sau đó liền có chút không dám tin tưởng nhìn Tống Thanh Xuân một chút, sau đó mọi người rối rít đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng họp
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi xong, Trình Thanh Thông biết điều đóng cửa phòng họp lại.
Trong phòng họp lớn như vậy, chỉ còn lại hai người Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Trên màn ảnh lớn trước mặt, bởi vì vượt qua thời gian không có người thao tác, đã biến thành màn hình khóa, phía trên có các loại "xí nghiệp Tô thị" lớn nhỏ tung bay.
Tô Chi Niệm một thân thanh nhã ngồi ở trên ghế trầm mặc một lát, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước màn ảnh lớn, cầm điều khiển từ xa lên, nhấn nút, sau đó nắm điều khiển từ xa về phía bàn hội nghị, theo một tiếng tiếng vang lanh lảnh, tầm mắt thật yên lặng của anh liền rơi ở trên người Tống Thanh Xuân, bởi vì tức giận mà Ⱡồ₦g иgự¢ nhấp nhô không ngừng: "Nói đi, em tìm tôi nói cái gì."
Cô cũng đã hành văn dứt khoát đập hộp quà đó tới trước mặt anh, anh luôn thông minh, sao sẽ không biết mục đích cô tới tìm anh?
Nhưng mà, anh mở miệng nói với cô câu đầu tiên, không phải giải thích hộp quà này là tới như thế nào, mà là hỏi cô muốn nói cái gì?
Lửa giận trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền bị một câu nói nhẹ nhàng như vậy của Tô Chi Niệm đốt đến cực hạn, cô bước về phía trước một bước, nắm lấy hộp quà mình mới đập ở trên mặt bàn, liền hung tợn ném về phía Tô Chi Niệm, trong miệng còn nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Tô Chi Niệm, anh là một tên đại lừa đảo!"
Người đàn ông toát ra tao nhã đứng ở chỗ cũ, không có né tránh.
Hộp quà bay sát qua bên tai anh, đập lên trên màn ảnh phía sau, bắn trở về, rơi xuống bên chân anh.
Anh đối mặt với tiếng mắng phẩn nộ của Tống Thanh Xuân, vẫn không chút hoang mang cúi người, nhặt hộp quà lên.
Anh vừa đứng thẳng người, Tống Thanh Xuân liền kéo khóa kéo túi xách của mình ra, ném một mạch đồ ở bên trong lên trên bàn hội nghị, sau đó cầm vé máy bay trong đó lên, dùng sức ném về phía Tô Chi Niệm, trong miệng tiếp tục căm giận mắng một câu: "Anh là một kẻ đại lừa đảo không hơn không kém!"
Vé máy bay mỏng nhẹ, cho dù Tống Thanh Xuân dùng sức lực rất lớn, cũng vẫn không có đập đến trên người Tô Chi Niệm, mà là lúc cách Tô Chi Niệm một đoạn, nhẹ nhàng rơi ở trên mặt bàn trước mặt anh.
Tô Chi Niệm hơi cúi tầm mắt một chút, nhìn thoáng qua chữ phía trên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh đến mức rối tinh rối mù.
Tống Thanh Xuân nắm hai bộ đồ bị mình vò lại thành một đoàn, đi đến trước mặt Tô Chi Niệm, dốc sức mở ra ở trên mặt bàn trước mặt anh, đầu ngón tay run rẩy vừa chỉ váy của mình, vừa chỉ áo sơ mi của Tô Chi Niệm: "Màu xanh, màu đỏ, màu xanh lá, màu vàng... Lúc em vẽ tranh bên cạnh quảng trường Nhật Bản, dùng thuốc màu nào, cũng đều có trên áo của anh!"
Tống Thanh Xuân rút tấm vé máy bay từ dưới quần áo ra, dùng sức lắc lắc với Tô Chi Niệm: "Ngày em trở về từ Nhật Bản, anh cũng đúng lúc trở về từ Nhật Bản, hơn nữa còn là cùng chuyến bay với em!"
"Lúc em ở Nhật Bản, còn nhận được điện thoại thư ký của anh, Trình tiểu thư gọi, hỏi em anh đi nơi nào..."
Tống Thanh Xuân nâng mí mắt, chăm chú đối diện với mắt đen nhánh thâm thúy của Tô Chi Niệm, gằn từng chữ hỏi: "... Mấy ngày đó, anh ở Nhật Bản, đúng không?"
Tô Chi Niệm rũ mí mắt, không nói gì.
"Thời gian em ở Nhật Bản, anh cũng ở Nhật Bản, hơn nữa anh vẫn luôn đi theo em, có phải không?"
"Được rồi... Anh không nói lời nào, không việc gì, vậy cái này thì sao?" Tống Thanh Xuân ném vé máy bay ở trên bàn hội nghị, đoạt lấy hộp quà Tô Chi Niệm nắm trong tay, tiếp tục ép hỏi.
"Được rồi... Anh không nói lời nào, không việc gì, vậy cái này thì sao?" Tống Thanh Xuân ném vé máy bay ở trên bàn hội nghị, đoạt lấy hộp quà Tô Chi Niệm nắm trong tay, tiếp tục ép hỏi: "... Đây là món quà sinh nhật anh Dĩ Nam tặng cho em vào đêm giao thừa, anh có thể nói cho em biết, sao món quà sinh nhật này lại xuất hiện ở trong nhà anh không?"
Khó trách sau khi anh rời khỏi nhà, vẫn luôn tâm thần không yên, hóa ra là thật có việc phát sinh...
Trên mặt Tô Chi Niệm vẫn là loại lạnh nhạt phong khinh vân đạm kia, nhưng tay để ở bên người lại im lặng không tiếng động dùng sức nắm chặt lại.
Anh thật không nghĩ tới, những chứng cớ nhỏ tùy tiện nhét vào thùng phế phẩm khi anh cứu cô và bồi cô, lại có thể sẽ bị cô phát hiện... Nếu anh biết sẽ có một ngày như thế, lúc trước, anh tuyệt đối sẽ một mồi lửa đốt toàn bộ bọn chúng thành tro tàn trước tiên.
"Anh vẫn không nói lời nào, đúng không?" Tống Thanh Xuân bởi vì tức giận, ngữ khí đều run rẩy lên, cô nhìn mắt anh chăm chú, mắt cũng không nháy tiếp tục nói tiếp: "Được rồi, vẫn là không việc gì, em có thể trả lời giúp anh, món quà này, sở dĩ sẽ xuất hiện ở trong biệt thự của anh, đó là bởi vì, lúc trước sau khi em bị người đẩy xuống nước ở công viên Bắc Hải, là anh đã cứu em!"
Có lẽ ánh sáng nơi đáy mắt của Tống Thanh Xuân quá mãnh liệt, vẻ mặt quá mức chắc chắn, cô như vậy, làm đau đớn mắt Tô Chi Niệm, khiến cho anh đã có chút không nhẫn tâm nhìn thẳng cô, theo bản năng xoay đầu đi, tránh né tầm mắt của cô.
Tống Thanh Xuân giống như là quyết tâm, muốn ép anh ra một kết quả, anh quay đầu, cô liền cất bước đi theo, đối diện mắt anh lần nữa.
Cô vẫn luôn tìm người bảo vệ cô trong bóng tối đó, cho dù ở trong hiện thực, anh chưa từng chăm sóc cô vào lúc cô ngã bệnh, cũng chưa từng làm bạn với cô lúc cô khổ sở, thậm chí bọn họ cũng không có tán gẫu một lần nào trong cả một ngày trời, nhưng anh lại cho cô rất nhiều ấm áp và cảm động.
Phải biết, mạng của cô đều là được anh cứu... Nếu như không có anh, có lẽ không biết lúc trước cô đã sớm bị mất mạng ở nơi nào.
Theo sự khẳng định cho ra đáp án thay anh của cô, lửa giận bốc cháy kịch liệt trong Ⱡồ₦g иgự¢coo chậm rãi bắt đầu ổn định.
Cô nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc của Tô Chi Niệm, mặt mày trừng mắt căm tức trở nên mềm mại xuống, ngay cả ngữ điệu vẫn luôn sắc bén vừa rồi cũng hòa hoãn rất nhiều, nhưng trong giọng nói vẫn pha lẫn chắc chắn nồng đậm: "Trong thời gian ngắn em bị người điên cuồng đuổi Gi*t đó, mỗi một lần gặp phải nguy hiểm, vẫn luôn có thể chạy trốn trong thời khắc quan trọng nhất, cũng là bởi vì anh đang giúp em, đúng không?"
Tô Chi Niệm mấp máy khóe môi, giống như bị Tống Thanh Xuân bức bách không còn chỗ để trốn, nhìn thẳng mắt cô lặng im một lát, sau đó cuối cùng ở dưới cái nhìn hùng hổ dọa người của cô, mở miệng : "Thanh Xuân..."
"Tô Chi Niệm..." Tống Thanh Xuân giống như đang đề phòng cái gì, vào khoảnh khắc Tô Chi Niệm mở miệng kia, bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt anh: "... Em không muốn nghe anh nói chuyện khác, em chỉ cần anh nói với em, những lời em vừa nói, đúng, hay là không đúng?"
Mặt mày Tô Chi Niệm hơi lóe lên một cái, sau đó lại nghe được tiếng nói của Tống Thanh Xuân truyền tới: "Hoặc là, Tô Chi Niệm, chúng ta cũng có thể đổi một phương thức đến trả lời, thật ra từ trước đến nay, người em luôn muốn tìm đó, chính là anh, đúng, hay là không đúng?"
Liên tục hai câu "Đúng, hay là không đúng?", hỏi đến mức đáy lòng Tô Chi Niệm một mảnh hỗn loạn.
Anh trợn tròn mắt, nhìn cô, im lặng một lát, làn môi khẽ nhúc nhích: "Thanh Xuân..."
Anh trợn tròn mắt, nhìn cô, im lặng một lát, làn môi khẽ nhúc nhích: "Thanh Xuân..."
"Em nói, em không muốn nghe gì khác, em chỉ cần nghe, đúng hay là không đúng?!" Hốc mắt của Tống Thanh Xuân bỗng dưng đều đỏ lên, mở miệng ngữ khí lại trở nên hơi kích động.
Lời nói của anh bị cô cắt đứt lần nữa, liền trầm mặc.
Tống Thanh Xuân yên tĩnh nhìn sắc mặt bình thản của Tô Chi Niệm, cô rất muốn nhìn ra chút manh mối từ trên người anh, nhưng anh che giấu quá tốt, cô không nhìn ra gì cả, cuối cùng cô hung hăng cắn khóe môi một cái, giống như là dưới đáy lòng âm thầm hạ quyết định gì đó, bỗng nhiên cả người cô liền bước tới phía trước một bước, dưới tình huống Tô Chi Niệm chưa kịp phản ứng, tay cô liền khoát lên trên vai của anh, sau đó hung hăng dùng sức một cái, đẩy anh lùi về sau liên tục nhiều bước, sau lưng dựa vào trên màn ảnh lớn phía sau.
Tô Chi Niệm còn không chưa hiểu rõ rốt cuộc Tống Thanh Xuân muốn làm gì, Tống Thanh Xuân liền ôm lấy cổ anh, đè đầu anh xuống dưới, kiễng chân lên, hôn lên môi anh.
Kích thích môi răng ᴆụng nhau, khiến cho toàn thân anh hung hăng run rẩy, sau đó tâm trạng liền hoàn toàn đại loạn.
Môi cô mềm mại, ôn nhu, mang nhiệt độ âm ấm thơm ngọt, là dụ hoặc khó chống cự nhất trong đời này của anh.
Đầu óc anh trống rỗng một hồi lâu, mới phản ứng được, lúc này cô và anh đang làm những gì, anh vô thức đưa tay ra, muốn kéo cô ra ngoài từ trong lòng anh, nhưng cô giống như dự liệu được anh sẽ làm như vậy, cánh tay ôm cổ anh càng dùng sức, ngay cả chân cũng nhốt chặt chân anh, giống như là bạch tuộc, dính chắc ở trên người anh.
Cách quần áo, anh có thể cảm giác được thân thể mềm mại và trơn mịn của cô.
Anh nâng tay lên, liền giằng co ở giữa không trung.
Cô hôn rất trúc trắc, không có bất kỳ kỹ xảo nào, cũng không có bất kỳ khiêu khích nào, chỉ là cứng đờ vuốt ve môi anh.
Nhưng ngay cả như vậy, cử động vụng về như thế vẫn là trêu chọc xúc động trong cơ thể anh lên.
Anh liều mạng muốn kéo về lý trí của mình, nhưng ai ngờ cô lại giống như đập nồi dìm thuyền đưa lưỡi nhọn ra, liếm lên làn môi anh.
Anh giống như điện giật, cả người đột nhiên sợ run, tay ngừng ở giữa không trung, chậm rãi rơi ở bên eo cô.
Anh biết chính mình nên phải kéo cô từ trong lòng ra, đẩy ra, những lưỡi của cô, giống như là con rắn nhỏ linh hoạt, cạy mở hàm răng của anh, chui vào trong miệng anh.
Tay anh, đột nhiên liền không chịu khống chế kiềm nén eo cô, cũng không thể chống cự nụ hôn cứng đờ của cô nữa, hung hăng nuốt lấy môi cô, hôn sâu hơn nụ hôn cô chủ động đưa tới.
Hô hấp của anh và cô, dần dần đều loạn, bọn họ đều đắm chìm ở trong nụ hôn dài này.
Thân thể anh, càng lúc càng nóng, mặt nhỏ của cô, càng lúc càng hồng.
Vốn trong phòng họp rút kiếm giương cung, trong nháy mắt không khí trở nên ái muội mà dịu dàng.
Thậm chí, còn có tiếng hôn môi khiến người ta mặt đỏ tim đập, mơ hồ bay ra từ giữa môi răng quấn quýt của bọn họ.
Không biết hai người hôn hít quên mình như vậy bao lâu, chỉ biết cuối cùng lúc dừng lại, toàn thân Tống Thanh Xuân đều là nhẹ bổng.
Cô ôm cổ anh, anh ôm eo cô.
Cô thở hồng hộc, hơi thở của anh cũng dồn dập không ổn định.
Khoảng cách tách ra giữa làn môi của anh và cô chỉ có một centimeter, hô hấp của hai người chặt chẽ quấn quanh cùng một chỗ.
Hình ảnh giống như dừng lại, qua một lúc lâu, hơi thở Tống Thanh Xuân hỗn loạn, chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Tô Chi Niệm, trầm thấp thì thào lên tiếng hỏi: "Người đó chính là anh, đúng không?"
Vào lúc em khổ sở mất mác vô số lần, người gửi tin nhắn an ủi tôi, là anh, đúng không?
Lúc em không hiểu ra sao cả bị người truy sát, người ở phía sau yên lặng vảo vệ em, là anh, đúng không?
Sau khi Tống Thừa ૮ɦếƭ, xí nghiệp Tống thị thất bại thảm hại, lúc tất cả mọi người đều hận không thể rời xa em, chỉ còn một người ở bên cạnh em không rời không bỏ đó, là anh, đúng không?
Vào lúc tới đây, Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm chọc giận đến không thể lột da anh, khi hỏi xong câu này, bỗng nhiên nước mắt liền rơi xuống.
Anh có biết không? Em đã tìm anh bao lâu...
Anh có biết không? Tuy rằng giữa chúng ta không có tình cảm, nhưng anh đối với em lại rất quan trọng...
Anh còn biết không? Anh đi con đường bóng tối trong con đường ánh sáng của em...
Anh càng biết không? Em cao hứng biết bao nhiêu, người em yêu, vẫn luôn đối tốt với em như vậy...
Thật ra em có chút hận anh, hận anh từng dùng một chậu nước lạnh giội tắt tràn đầy nhiệt tình của em.
Thật ra em có chút oán anh, oán anh không thể cho em cả đời, vì sao còn tới trêu chọc tình cảm của em.
Thật ra em cũng có chút trách chính mình, trách chính mình anh đã đối với em như vậy, e, còn không ૮ɦếƭ tâm với anh được; trách chính mình nhìn thấy anh đối tốt với mình một chút, đáy lòng liền không có tiền đồ, bắt đầu dâng lên hy vọng; trách chính mình ở trước mặt anh, sẽ luôn không có cốt khí như vậy...
Em biết em nên giữ lại tự tôn, kiêu ngạo tránh đi...
Nhưng mà, sau khi em biết, anh là người từng cứu em, những oán hận với anh, tự tôn cốt khí của em, đều trở nên không quan trọng, không trọng yếu chút nào... Bởi vì không có cái gì, quan trọng hơn anh đẫ kéo em trở về từ quỷ môn quan rất nhiều lần.
Nước mắt Tống Thanh Xuân chảy xuôi càng lợi hại, cô chậm rãi buông cánh tay ôm anh ra, chậm rãi đặt ở trên mặt mày anh, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve : "Tô Chi Niệm, anh không thể lừa em, em biết anh không phải bởi vì mắc nợ mới đối tốt với em..."
"Anh không cần che giấu, em biết, anh quan tâm em ..."
"Nếu không anh luôn đối xử máu lạnh với phụ nữ, sẽ không dung túng em uống say càn quấy ở trong nhà anh một đêm..."
"Nếu không anh sẽ không vào lúc thấy em té ngã, lập tức chạy tới, ôm em lên, xử lý vết thương giúp em..."
"Càng sẽ không vào lúc nhìn thấy em bị người bắt nạt ở Kim Bích Huy Hoàng, điên cuồng nổi điên đi đòi lại giúp em..."
Tuy cô từng yêu mến Tần Dĩ Nam, nhưng đời này của cô, chưa có khát vọng mãnh liệt cùng trôi qua một đời, bạc đầu chẳng xa nhau với một người như thế.
Tuy rằng người người đều nói, của bạn cuối cùng sẽ là của bạn, không phải của bạn, cưỡng cầu cũng không được.
Nhưng mà, nếu như anh không phải của cô, vì sao lại muốn đối tốt với cô như vậy?
Thử hỏi trên thế giới này, sẽ có mấy đàn ông có thể đối tốt với một người phụ nữ như vậy?
Cho nên, nếu anh không bằng lòng bước ra một bước kia, cô không ngại chính mình tiến một bước về phía trước.
Càng huống chi, dũng khí cô bước ra một bước này, là anh cho.
Đời người ngắn ngủi, cô thật không muốn bỏ qua, cô muốn tự mình đi nắm chắc hạnh phúc của cô.
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi đều hơi hơi cong lên, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: "Tô Chi Niệm, thật ra, anh thích em, đúng không?"
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi đều hơi hơi cong lên, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: "Tô Chi Niệm, thật ra, anh thích em, đúng không?"
Một câu nói nhàn nhạt của cô, giống như là một quả bom rất lớn, nổ tung ở bên tai của Tô Chi Niệm, khiến ánh mắt anh hơi chấn động một chút, sau đó liền hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn kịch liệt vừa rồi.
Đáy mắt đen nhánh trầm tĩnh thâm thúy của anh còn sót lại sóng lớn mê loạn, nhưng lý trí của anh đã ép toàn bộ tình triều cuồn cuộn trong cơ thể xuống.
Anh đối mặt với câu hỏi của cô, không có mở miệng đáp lại trước, mà là đưa tay ra, kéo cô kéo ra ngoài từ trong lòng của anh.
Lực đạo anh rất nhẹ, lại một tia kiên quyết không phản kháng được.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền trở nên hơi hoảng hốt, cô theo bản năng rơi bàn tay dừng ở trên mặt anh lên trên vai của anh, hung hăng bắt lấy anh, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh, làm ra giải đáp cho phản ứng của anh: "Đã như vậy rồi, mà anh vẫn muốn đẩy em ra sao?"
Tô Chi Niệm mấp máy môi, quay đầu đi, tránh né tầm mắt của cô, hất tay cô đặt ở trên vai anh xuống.
Tống Thanh Xuân biết, anh đây là muốn kéo mở tay cô, cô bất giác gia tăng lực đạo nắm lấy quần áo của anh, ngữ điệu vốn mềm mại, bỗng chốc trở nên hơi nôn nóng lên: "Tô Chi Niệm, anh rõ ràng thích em, vì sao nhất định phải giả vờ không thích em?"
"Có phải anh đang lo lắng do dự chuyện gì không? Hoặc là, có phải anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào không?" Trực giác của phụ nữ nói cho Tống Thanh Xuân biết, suy đoán của cô là thật, cô sợ anh bỗng nhiên đẩy cô ra, không cho cô cả cơ hội nói chuyện, cô gần như là không hề dừng lại một chút nào tiếp tục nói: "Anh có thể nói với em mà..."
Tống Thanh Xuân nỗ lực khắc chế run rẩy trong giọng nói của mình, ánh mắt nhìn anh, đều tràn ngập một chút mong đợi: "... Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt."
Cùng nhau đối mặt... Lúc bốn chữ này rơi vào trong tai Tô Chi Niệm, khiến cho động tác hai tay vốn muốn kéo Tống Thanh Xuân xuống của anh bỗng nhiên liền ngừng lại.
Cùng nhau đối mặt... Câu nói thật tốt đẹp... Anh nằm mơ cũng muốn có một ngày, có thể cùng cô cùng nhau đối mặt... Nhưng nếu như thật có thể cùng cô cùng nhau đối mặt, như vậy những năm gần đây, anh cần gì phải một mình yên lặng chịu đựng?
Anh thật sự bởi vì câu "Cùng nhau đối mặt" của cô mà rất xúc động, thậm chí là có chút cảm động ... Thậm chí là, anh thật rất muốn bỏ xuống tất cả, mang cô cùng xuống địa ngục.
Nhưng mà, anh yêu cô như vậy, thật làm không được chuyện ích kỷ như thế.
Anh thà rằng cô cực kỳ hận anh, cũng phải để cô lại trong thiên đường tốt đẹp.
Tống Thanh Xuân cũng không nháy mắt nhìn anh chăm chú, cô không biết, tiếp theo chính mình sẽ đối mặt rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục, hô hấp của cô đều đã dần dần dừng lại theo.
Anh chậm chạp không chịu mở miệng như vậy, khiến cho tâm cô càng lúc càng thấp thỏm, càng lúc càng bất an, cuối cùng cô có chút không chịu nổi lại mở miệng, gọi tên anh: "Tô Chi Niệm?"
Theo tiếng nói của cô, anh chậm rãi hướng tầm mắt lên trên mặt cô.
Trong tròng mắt thật sâu của cô, có tâm tình rất phức tạp giống như thủy triều đang lăn lộn, qua một hồi lâu, mới bình tĩnh lại, sau đó anh liền nhẹ giọng gọi tên cô: "Thanh Xuân..."
"Em nói không sai, đêm giao thừa, người cứu em ở trong công viên Bắc Hải là tôi."
Anh đây là có ý muốn thừa nhận sao? Đáy mắt thấp thỏm bất an của Tống Thanh Xuân dâng lên một chút ánh sáng chói mắt.
Tô Chi Niệm nhìn đáy mắt sáng ngời của cô, đáy lòng hơi co rút đau: "Trong đoạn thời gian em bị đuổi Gi*t kia, tôi cũng thật sự là người tiêu phí không ít tâm huyết bảo vệ em..."
"Nhưng..." Cho dù Tô Chi Niệm điều chỉnh biểu tình trên mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng vào lúc mở miệng tiếp theo, vẫn có một chút run rẩy rất nhỏ nhặt chảy xuôi ra: "... Tôi không phải là người mà em luôn muốn tìm."
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mày lại, biểu tình trên mặt rõ ràng là không tin tưởng.
"Còn có..." Anh dừng lại một chút, dùng thời gian ngắn nhất điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, sau đó tiếp tục mở miệng, ngữ khí là loại thanh nhã dễ nghe lại không chút hoang mang kia: "... Tôi cũng không thích em."
Ánh mắt sáng ngời của Tống Thanh Xuân phai nhạt xuống từng chút một.
Tô Chi Niệm giống như không có chú ý đến vẻ cô đơn của cô gái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hốt hoảng một lát, giống như là đang hồi tưởng cái gì, sau một lát, bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu hoàn toàn lệch đề tài với Tống Thanh Xuân: "Em còn nhớ được, ban đầu tôi đi vào trường cao chung của em, có một lần tôi ở cửa trường học, chủ động tìm em nói chuyện không?"
Cô đơn nơi đáy mắt của Tống Thanh Xuân bị tất cả không hiểu thay thế, cô nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một hồi lâu, ở trong đầu giống như không bắt giữ được một màn trong lời nói của anh, chậm rãi lắc đầu với anh.
Đúng vậy... Cô đã không còn nhớ rõ rất nhiều quá khứ của anh và cô... Anh không biết rốt cuộc lúc này mình nên phải vui vì cô không nhớ rõ, hay là nên khổ sở vì cô không nhớ rõ... Bởi vì, nhưng bởi vì cô không nhớ rõ, mới khiến cho anh làm cho cô hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm.
"Đó là một buổi tan học cuối hè, em đứng ở cửa trường học chờ người, tôi đi đến trước mặt em, chủ động hỏi em một câu, bạn... tên là Đình Đình sao?" Tô Chi Niệm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, mắt không có chút chớp động nào, ngữ khí trong miệng là loại lãnh đạm không tưởng tượng nổi kia, giống như là đang nói một chuyện cũ không liên quan đến mình: "Bạn nói, Đình Đình? Xin lỗi, bạn học, bạn nhận nhầm người, mình không phải tên Đình Đình."
"Lúc em tránh đi, tôi còn kéo lấy cổ tay em, tôi đến lời cũng chưa kịp nói, em đã vội vội vàng vàng nói với tôi một câu, bạn học, tôi thật không phải tên Đình Đình, bạn thật nhận nhầm người, mình tên Tống Thanh Xuân, sau đó liền chạy đến đối diện."
Theo lời nói của Tô Chi Niệm, ở trong đầu Tống Thanh Xuân mơ hồ tìm được những đoạn ngắn nhỏ vụn.
Lúc đó cô giống như đang học lớp mười một, Tống Thừa và Tần Dĩ Nam hẹn cô buổi tối cùng đi chơi đánh bida, lúc đó cô ở cửa trường học chờ Tần Dĩ Nam tới đón cô, thật sự là có một người đi lên trước, hỏi cô những lời này.
Chỉ là lúc đó đáy mắt cô ngoại trừ Tần Dĩ Nam, không còn ai khác nữa, cho nên hoàn toàn không có lưu ý đến, người nói chuyện ngày đó với cô, chính là anh.
Cô nhớ được, ngày đó khi anh hỏi cô những lời này, cô còn nghĩ ở dưới đáy lòng, người đó là ai vậy, Đình Đình lại là ai, chẳng lẽ Đình Đình lớn lên rất giống cô sao?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm liền yên tĩnh mở miệng: "Ngày đó tôi nhận nhầm người..."
Thật ra Đình Đình chính là cô, nhưng mà, anh lại nói dối với cô lần nữa: "... Sở dĩ tôi nhận nhận người, là bởi vì, em lớn lên rất giống Đình Đình."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc