Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 71

Tác giả: Diêp Phi Dạ

VÔ TÌNH PHÁT HIỆN RA ĐIỀU GÌ ĐÓ
Có tiếng đẩy cửa truyền tới, sau đó tiếp tục là tiếng bước chân của anh, túi của cô được thuận tay ném ở trên ghế sofa truyền tới tiếng vang nhỏ nhặt, ngay sau đó là tiếng nói chuyện thanh nhã của anh: “Em ngồi ở chỗ này đừng động, anh đi xả nước tắm cho em.”
Lúc này Tống Thanh Xuân tỉnh táo, hoàn toàn không hiểu chính mình khi say rượu, đáy lòng đang suy nghĩ gì, tóm lại vừa rồi cô còn càn quấy, trong nháy mắt liền trở nên đặc biệt ngoan ngoãn, “ừ” mạnh một tiếng với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm giống như bởi vì cô quá mức biết điều, thật để tâm xuống, xoay người đi vào phòng tắm, chỉ là Tô Chi Niệm hẳn là còn chưa đi đến ngưỡng cửa phòng tắm, trong tai nghe liền truyền tới tiếng nôn mửa.
Tối hôm qua cô còn ói nữa sao?
Tống Thanh Xuân lúng túng cắn cắn khóe môi, liền nghe thấy lời nói của Tô Chi Niệm: “Đừng động, rất bẩn!”
Bước chân của anh rất nhanh, hai ba bước liền đến trước mặt cô, sau đó chính là tầng tầng lớp lớp tiếng chân không đồng nhất, sau đó nữa chính là âm thanh cửa phòng tắm bị kéo ra, tiếp nối chính là tiếng nước chảy ào ào.
Lúc đó điện thoại di động được ở trong phòng ngủ, cô và Tô Chi Niệm lại ở phòng tắm, cho nên thu được âm thanh có vẻ hơi nhỏ, Tống Thanh Xuân chỉnh âm lượng điện thoại di động đến lớn nhất, cách tiếng nước, nghe thấy chính mình không ngừng kêu gào : “Em không muốn tắm rửa, anh không được tưới vào em...”
Có thể là cô náo ở trong phòng tắm quá hung, theo một câu “Cẩn thận” của Tô Chi Niệm, liền truyền tới một tiếng thân thể ngã xuống đất.
Cô vốn cho rằng sẽ nghe thấy tiếng kinh hô đau đớn của mình, không nghĩ tới lại là một tiếng kêu rên của Tô Chi Niệm.
Biểu tình của Tống Thanh Xuân hơi ngơ ngác một chút.
Chẳng lẽ lúc cô ngã sấp xuống, là Tô Chi Niệm bảo vệ cô?
Từ trong tiếng kêu rên của anh, có thể phán đoán ra, anh hẳn là đã vì cứu cô, ᴆụng đau chỗ nào đó.
Phán đoán trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, liền nghe thấy tiếng nói bởi vì mình say rượu, nên có vẻ hơi mềm nhũn: “Anh trai, anh lớn lên thật xinh đẹp nha, sao lại giống như người em thích vậy chứ...”
Anh trai? Tống Thanh Xuân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Chỉ là cô còn chưa hít xong một hơi này, liền nghe thấy tiếng rống giận dữ hơi kéo căng của Tô Chi Niệm truyền tới: “Tống Thanh Xuân, em dừng tay cho anh! Anh sờ nơi nào vậy hả!”
Sờ nơi nào? Cô sờ nơi nào?
“Tống Thanh Xuân, em ở trên người anh thành thật một chút, còn nhích tới nhích lui nữa, anh liền bỏ mặc em!”
Hóa ra là anh làm đệm thịt, lót ở dưới thân thể của cô... Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng run lên một cái.
“Tống Thanh Xuân, em nghe không nghe lời anh nói hả?!” Theo một câu gầm nhẹ này của Tô Chi Niệm, trong tai nghe còn truyền tới âm thanh anh hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó chính là anh nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Tống Thanh Xuân, em dừng lại cho anh, không được sờ xuống dưới nữa!”
“Gì? Đây là cái gì nha? Sao lại cứng như vậy?”
Lúc nghe được câu này của mình, rốt cuộc Tống Thanh Xuân biết chính mình sờ tới nơi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô soạt một tiếng liền nóng lên.
Cô, cô, cô lại vào lúc say rượu, sờ, sờ, sờ nơi đó, nơi đó của Tô Chi Niệm...
Tống Thanh Xuân cảm thấy hai chân của mình đã bắt đầu nhũn ra.
Trong tiếng ghi âm kế tiếp là một trận náo loạn, khiến cho cô không nhận rõ rốt cuộc anh và cô ở trong phòng tắm, đã phát sinh cái gì, nhưng cô nghĩ, có thể là Tô Chi Niệm ngăn cản hành động của cô... Qua khoảng nửa phút, bên trong lại truyền tới tiếng nói của cô: “Anh trai, sao anh lại dùng nước lạnh tắm rửa?”
Tống Thanh Xuân tỉnh táo, bỗng chốc liền hiểu được hàm ý che giấu trong lời nói này.
Tống Thanh Xuân tỉnh táo, bỗng chốc liền hiểu được hàm ý che giấu trong lời nói này, cô e lệ rụt rè cắn cắn môi, liền nghe thấy Tô Chi Niệm dùng ngữ khí nóng nảy hung dữ cô một câu: “Em đi ra ngoài cho anh!”
Sau đó, trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước, cũng không còn tiếng vang nào khác.
Qua khoảng một phút, Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh nức nở của chính mình.
Thật không biết xấu hổ... Rõ ràng là cô đùa giỡn lưu manh trước, bị người dạy dỗ, kết quả còn chính mình không biết ngượng khóc lên trước!
Tống Thanh Xuân nhịn không được âm thầm xem thường chính mình ở dưới đáy lòng.
“Được rồi, đừng khóc.”
Tô Chi Niệm lại đang dỗ cô?
Tống Thanh Xuân há to miệng, hoàn toàn không có thời gian để lo xem thường chính mình say rượu, dưới tiếng ôn tồn nhẹ dỗ của Tô Chi Niệm, ngược lại không biết tốt xấu biến nhỏ giọng khóc lóc thành toét miệng khóc lớn.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tiếng nói của Tô Chi Niệm có vẻ đặc biệt rõ ràng: “Được rồi, không khóc, vừa rồi là anh không tốt, ngữ khí quá lớn ... Không khóc, hửm?”
Lúc này Tống Thanh Xuân đứng yên tĩnh ở trong phòng rửa tay, nghe lời nói tối hôm qua của anh, trong chớp mắt trái tim trong иgự¢ trái mềm mại thành một vũng nước xuân.
Nhưng mà cô say rượu ở trong đoạn ghi âm này, lại có thể lòng tham không đáy vỗ tay Tô Chi Niệm một cái, sau đó liền bịch bịch bịch chạy ra từ trong phòng tắm, tiếp đó lại quay trở lại phòng tắm, sau đó tiếng trong ghi âm trở nên càng rõ ràng hơn.
Tống Thanh Xuân nghĩ, cô vừa mới ra ngoài, hẳn là xách túi vào trong phòng tắm.
Trong tai nghe truyền tới một đống âm thanh hỗn loạn, tiếp nối chính là tiếng nói phẫn hận của cô truyền tới: “Tô Chi Niệm anh là tên khốn kiếp!”, “Tô Chi Niệm, anh là quả trứng thúi!”, “Tô Chi Niệm, anh là vương bát đản!”
Theo lời nói trong miệng của cô, Tống Thanh Xuân còn nghe thấy âm thanh sạt sạt sạt truyền tới, sau đó cuối cùng cô đã hiểu rõ, những chữ trên gương này, rốt cuộc là bị viết lên dưới tình huống như thế nào.
Cô mắng Tô Chi Niệm thành như thế, nhưng từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm đều không có thốt ra một tiếng
Trong ghi âm cô viết viết, không biết xảy ra chuyện gì, ngữ điệu liền trở nên mềm mại lên, những lời mắng người kia đều biến thành lời tâm tình sầu triền miên.
“Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm.”
“Tống Thanh Xuân rất yêu Tô Chi Niệm.”
“Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân cả đời vĩnh viễn không chia lìa...”
Cô viết đến hưng trí bừng bừng, âm thanh son môi gõ ở trên gương, vang dội một tiếng hơn một tiếng.
Trong lúc say rượu, cô lại có thể cảm thấy một mình viết không tận hứng, còn mời mọc Tô Chi Niệm viết theo.
Có lẽ Tô Chi Niệm cảm thấy nhàm chán, ban đầu không đồng ý, nhưng cô lại không khoan dung không buông tha bắt đầu làm nũng, thậm chí còn không biết xấu hổ kéo mũi lên.
“Được, anh viết, anh viết...”
“Anh viết Tô Chi Niệm là vương bát đản!”
Theo cô chỉ huy, thật có âm thanh ghi chữ truyền tới.
“Còn có Tô Chi Niệm là tên khốn kiếp, Tô Chi Niệm là trứng thúi!”
Rõ ràng cô nói đều là lời mắng anh, nhưng anh giống như không chút để ý, thuận theo lời nói của cô, nhanh chóng viết, âm thanh sạt sạt sạt, giống như một bài ca dao êm tai, thậm chí sau khi viết xong, anh còn hỏi cô một câu: “Còn nữa không?”
Cô kéo dài giọng “ừ” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Viết, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân.”
Có lẽ qua khoảng mười giây đồng hồ, trong tai nghe lại truyền tới âm thanh viết chữ.
Hóa ra, Tô Chi Niệm viết những lời tỏ tình thâm tình tuyệt vời như vậy, lại có thể viết ra ở dưới tình huống cô càn quấy, ... Chẳng qua, vì sao anh lại muốn viết?
Thì ra, Tô Chi Niệm viết lời tỏ tình nồng nàn mủi lòng này thực ra là dưới tình huống bị cô càn quấy ….
Nhưng vì sao anh muốn viết?
Rõ ràng anh không thích cô mà… Anh sợ cô khóc vì say rượu sao? Thế nhưng dưới tình trạng tỉnh táo lại nuông chiều cô không giới hạn, còn khi cô say khướt lại phát điên như thế.
Lúc Tống Thanh Xuân đang sửng sốt xuyên qua tai nghe cô nghe thấy Tô Chi Niệm người trong quá trình viết chữ vẫn luôn im lặng không lên tiếng, thế nhưng lần viết này lại lặp lại lời cô bắt anh viết ra: “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân.”
Anh đọc bảy chữ này tốc độ rất chậm, như là sau khi viết xong một chữ thì mới đọc chữ tiếp theo.
Trong phòng tắm rất yên tĩnh, ngoài trừ tiếng nói trầm thấp êm tai và tiếng vang rất nhỏ của son môi viết lên vách tường “Lạch cạch,” thì không còn tiếng động nào khác.
Trong lòng Tống Thanh Xuân hiểu rõ Tô Chi Niệm nói câu kia không phải là đang nói cho bản thân mình nghe.
Nhưng cô đứng trước bồn rửa tay, nghe tiếng động nhỏ vụn vang ra từ đoạn ghi âm, đáy lòng trong thoáng chốc trở nên ấm áp, căng lên đầy ắp.
Tống Thanh Xuân không biết là thính giác của mình có vấn đề không, cô cảm thấy sau khi Tô Chi Niệm viết xong bảy chữ này, giọng điệu nói với cô trở nên mềm mại rất nhiều: “Đủ chưa?”
“Chưa đủ, chưa đủ, chưa đủ!” Cô say rượu nói liên tục ba lần, sau đó lại giống như vừa rồi kéo dài từ “Ừm” một lát, rồi nói thêm: “Còn phải viết tiếp một câu, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất.”
“Được.” Lúc này đây Tô Chi Niệm trả lời rất dứt khoát, không dừng lại giây nào đã bắt đầu viết lên vách tường, cũng giống như vừa rồi anh vẫn đọc ra lời anh đang viết.
Anh vừa viết xong cô lại mở miệng: “Tô Chi Niệm rất yêu Tống Thanh Xuân !”
Giọng anh rất nhàn nhạt: “Ừ…” một tiếng, rồi “Lạch cạch” tiếng son môi chạm lên vách tường, lần này anh viết vô cùng yên ắng, viết cho đến cuối cùng xong thì thôi. Có lẽ đã dùng hết son môi, Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng động của đồ đạc bị vứt vào sọt rác, sau đó chính là giọng cô lẩm bẩm trong men say mịt mờ: “Tô Chi Niệm rất yêu Tống Thanh Xuân…. Oa, không đúng, sao lại thừa một chữ? Tô Chi Niệm rất yêu Tống Thanh Xuân….. Tô Chi Niệm, anh là một kẻ lừa đảo, anh viết không phải là Tô Chi Niệm rất yêu Tống Thanh Xuân, anh là một tên lừa đảo!”
Cô như bị uất ức gì lớn lắm, lại khóc ầm lên, anh có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, hình như kéo cô vào lòng, ngón tay gõ lên vách tường gằn từng chữ cẩn thận đọc cho cô nghe: “Vừa rồi tôi nghe nhầm, tôi viết thành cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất.”lêquydon
“Cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất….” Cô dựa vào lời anh nói rồi so sánh với từng chữ trên vách tường, sau đó nín khóc, cười tươi: “Thật đúng rồi, anh không gạt tôi… Thật là cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất….”
“Ừ, không lừa cô….”
“Đáng ghét, nói thì nói sao lại phải xoa đầu tôi….”
“…. Đúng là ….. Cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất….”
Rõ ràng không phải tỏ tình nhưng xuyên qua tai nghe Tống Thang Xuân mơ hồ cảm giác được tràn đầy thâm tình.
Không biết có phải do ghi âm hay là do cô xuất hiện ảo giác, cô cảm thấy giọng điệu Tô Chi Niệm rất nghiêm túc, như đang đưa ra một lời hứa hẹn trang trọng.
Giọng nói anh quanh quẩn trong phòng tắm, trầm thấp có từ tính, đầu độc khiến đáy lòng cô dập dềnh bồng bềnh không ngừng.
Thậm chí trong giây phút này Tống Thanh Xuân cho rằng Tô Chi Niệm chính là đang tỏ tình với bản thân mình với giọng điệu tình cảm ẩn giấu trong chỗ sâu nhất chân thực nhất.
Đợi đến lúc Tống Thanh Xuân từ trong câu “Cuộc đời này Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất” phục hồi tinh thần lại, tiếng động trong tai nghe thoáng qua có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Từ tất cả ồn ào va chạm nhau hỗn loạn trong tiếng động, Tống Thanh Xuân có thể đoán ra được mình say rượu làm ầm ĩ một phen rồi mệt mỏi, nằm trên giường Tô Chi Niệm ở bên cạnh và vỗ về dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Có lẽ nhiều khi cô đang ngủ mà Tô Chi Niệm đứng dậy rời đi cô liền tỉnh lại, lẩm bẩm kháng nghị không ngừng, lúc nào Tô Chi Niệm cũng sẽ vội vươn tay vỗ nhẹ sau lưng cô: “Tôi ở đây, ngủ đi….”
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thế giới trong tai nghe hoàn toàn yên tĩnh lại.
Qua ước chừng mười giây Tống Thanh Xuân nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó có tiếng vang vụn vặt, như là anh đang dọn dẹp vất bẩn do cô nôn ra để lại.
Phía trước chắc là có cửa sổ, sau khi dọn dẹp phòng xong anh đóng cửa sổ lại, bên trong nghe có vẻ càng yên tĩnh hơn.
Từ tiếng động bên kia Tống Thanh Xuân có thể biết Tô Chi Niệm đi toilet, sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, chắc là tới bên cạnh giường. Nói tóm lại trong tai nghe ngoại trừ tiếng ma sát hết sức tinh vi thì không có tiếng vang gì khác.
Ngay lúc Tống Thanh Xuân cho rằng mình đã ngủ say, sau khi say rượu gây ra tình cảnh gà bay chó sủa cũng đến hồi kết thúc, lúc cô muốn kéo tai nghe bên tai xuống thì nghe giọng rất nhàn nhạt của Tô Chi Niệm truyền tới: “Em nói, rốt cuộc tôi nên làm gì với em bây giờ?”
Nói xong bên trong tai nghe lại yên tĩnh một lúc lâu, sau đó chính là tiếng thở dài rất nhẹ nhàng của Tô Chi Niệm, rồi tiếp đó nữa anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Rốt cuộc tôi nên làm gì với em bây giờ?
Mấy chữ đơn giản này như ẩn chứa sức mạnh rất lớn hung hăng đánh vào trái tim Tống Thanh Xuân.
Vì sao Tô Chi Niệm lại nói một câu như vậy với cô?
Tràn ngập thất vọng, lại xen lẫn đầy đau đớn, giống như giãy dụa rối rắm không thoát ra được…..
Chẳng lẽ thật sự giống bạn trên mạng đã trả lời cô, thật ra đáy lòng Tô Chi Niệm có cô, nhưng trong lòng vẫn không quên Đình Đình người anh đã từng yêu sâu đậm kia, cho nên anh mới do dự không quyết định được.
Biết tro tàn lại cháy là cảm giác như thế nào không?
Tống Thanh Xuân cảm thấy tâm tình mình lúc này chính là tro tàn lại cháy.
Lúc trước một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ của Tô Chi Niệm đã đuổi cùng Gi*t tận hi vọng cuối cùng duy nhất còn sót lại trong lòng cô.
Cô thật sự cho rằng cuộc đời này anh và cô không có nửa chút khả năng.
Nếu nói tối hôm qua khi cô suýt chút nữa bị người ta khi dễ ở Kim Bích Huy Hoàng, biểu hiện của anh khiến cô hoài nghi trong lòng anh có cô; thì lúc này đây trong đoạn ghi âm của điện thoại cô, hoàn toàn khiến cô khẳng định trong lòng anh có cô.truyện của diễnđànlequydon
Mặc dù cô không biết trong lòng anh rốt cuộc cô có bao nhiêu quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải không quan trọng như anh biểu hiện ra bên ngoài như vậy.
Như vậy là đủ rồi…. Vậy là đủ rồi….
Cho tới nay cô sợ nhất là tới bây giờ cũng không phải là anh từ chối, mà là cô với anh mà nói chỉ là râu ria không quan trọng.
Cô không quan tâm anh thích người khác, không phải cô cũng từng như anh thích anh Dĩ Nam đó sao? Hơn nưa, cả đời này anh đã không có cơ hội ở cùng một chỗ với người trong lòng anh mà….
Đầu ngón tay cầm điện thoại di động của Tống Thanh Xuân bắt đầu có chút run rẩy, khoé môi cô cũng không khống chế được khẽ cong lên.
Cô đoán đây chắc là Iphone của Tô Chi Niệm, khi biết anh có chút quan tâm tới mình cô đã vui mừng giống như mình có cả thể giới vậy.
Trái tim của cô khổ sở trong thời gian dài như vậy bỗng chở nên tươi sáng, Tống Thanh Xuân cảm giác sự dũng cảm đang tràn đầy trong cơ thể mình, không giống như ngày hôm qua ở phòng làm việc chỉ vì nhu nhược và hèn nhát nên cô đã không dám đi tìm Tô Chi Niệm hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, giờ đã không còn bóng dáng đó nữa rồi.
Thì ra khi yêu một người có thể làm cho một người trong nháy mắt trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng cũng trong nháy mắt làm cho họ trở nên vô cùng dũng cảm.
Chỉ cần trong lòng anh giành một chỗ cho sự tồn tại của cô thì cô đã có hi vọng rồi……….
Cô có thể chủ động đi hỏi anh, cô có thể dây dưa với anh đến ૮ɦếƭ, cô còn có thể mặt dày đi theo bên cạnh anh……….
Thời gian là minh chứng lớn mạnh nhất, nó có thể làm cho ta quên một người, nhưng cũng có thể làm cho ta yêu một người.
Cho nên chỉ cần cô không từ bỏ, chỉ cần cô không ngừng kiên trì thì cô cũng có thể khiến Tô Chi Niệm buông tha nhớ nhung từ trong đáy lòng người yêu cũ nhiều năm như như vậy để yêu cô!
Tống Thanh Xuân càng suy nghĩ lại càng kích động, càng về sau máu toàn thân cô càng sôi trào, đến cuối cùng thì cô chỉ hận bản thân mình không thể lập tức chạy xuống lầu hướng về phía Tô Chi Niệm để tỏ tình thêm một lần nữa.
Chỉ là, như vậy có vẻ không tốt………Lần trước trong lúc cô kích động cũng nói rõ mọi việc với anh nhưng lại bị anh cự tuyệt một cách tàn nhẫn…….. Tô Chi Niệm không chịu tiếp nhận cô, đã vậy anh cũng chưa nói rõ với cô là anh yêu Đình Đình sâu đậm……..Cho nên, dù cô có tỏ tình lần nữa thì kết quả chắc là vẫn bị anh cự tuyệt.
Nếu muốn Tô Chi Niệm thích mình thì việc đầu tiên là cô phải cùng Tô Chi Niệm phải tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần……….Giống như bây giờ, anh và cô đến ngay cả mặt mũi cũng không thấy thì lấy gì để làm gia tăng tình cảm đây? Ngày trước là cô đi tìm anh nhờ anh cứu vớt tập đoàn Tống thị thì cô mới vào nhà anh ở…………mà mấy lần sau anh và cô có tiếp xúc là vì lúc đó cô gặp chuyện không may, lần này là do cô uống rượu say…….Nhưng cô cũng không thể mỗi ngày đều để cho mình gặp chuyện không may hoặc mỗi ngày đều phải uống rượu đến say để gặp được anh chứ?
Tống Thanh Xuân vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để mình có thể đến gần Tô Chi Niệm.
Cô lắc đầu một cái, chuẩn bị về thì trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra, sau đó lúc trên đường tới toilet cô đem mọi chuyện nghĩ trong đầu sửa lại một chút, cô quyết định làm một việc quan trọng hơn.
Chính là theo chủ ý của các bạn trên mạng, nhưng trước hết cô phải xác nhận lại một lần nữa Tô Chi Niệm có quan tâm tới cô hay không.
Mặc dù có ghi âm làm chứng, nhưng dù sao tối hôm qua cô cũng uống rượu say không ở trong trạng thái tỉnh táo để nhìn phản ứng của anh.
Các bạn trên mạng cho phương án thứ nhất là: Để cô mạnh mẽ hôn Tô Chi Niệm để nhìn xem thân thể anh có phản ứng hay không……….
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay, ở trong đầu suy nghĩ một chút, cảm giác mình có dũng khí mạnh mẽ để hôn anh hay không, cô lắc đầu một cái, phương án này loại.
Còn lại một phương án, đó chính là cô giả vờ đau bụng, giả vờ đau chân, giả vờ……. Nói tóm lại là chính mình giả vờ bị thương để nhìn xem mức độ khẩn trương của anh một chút ……….
Tống Thanh Xuân âm thầm gật đầu một cái, từ trên bệ toilet đứng dậy, sau đó cô nhấn nút xả nước. Hít một hơi thật sâu cô đi ra khỏi phòng ngủ xuống lầu.
Đi tới chỗ khúc quanh của cầu thang, Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền từ trong bếp ra.
Cô biết Tô Chi Niệm đang ở phòng bếp.
Vì vậy Tống Thanh Xuân hít một hơi thật sâu liền chậm rãi bước tiếp. Đi vào phòng khách, cô hướng phía phòng ăn đi tới.
Lúc khoảng cách của Tống Thanh Xuân tới phòng ăn còn khoảng hai mét thì âm thanh trong phòng bếp dừng lại, Tô Chi Niệm bê một mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Lúc anh đặt mâm xuống bàn ăn mới phát hiện cô sắp đi tới cửa phòng, ánh mắt anh rất nhạt liếc cô, không nóng không lạnh nói: “Ăn cơm đi.”
Nói xong, anh theo thói quen liền kéo cái ghế và ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân chỉ khẽ gật đầu một cái cũng không lên tiếng.
Trong lòng cô trở nên khẩn trương, tay cô đặt bên cạnh dùng sức nắm chặt thành nắm đấm một cái sau đó mới lê dép đi vào.
Từ phòng khách đến phòng ăn cần phải đi qua hai bậc thang.
Lúc Tống Thanh Xuân bước lên bậc thứ nhất thì len lén hít một hơi, sau đó cô liền cắn chặt răng, nhắm mắt lại để lúc mình dẫm lên bậc thang thứ hai sẽ dẫm vào khoảng không.
Mặc dù Tống Thanh Xuân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc cả người cô ngã lăn trên mặt đất thì vẫn đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Cô không quan tâm tới việc mình bị ngã đau đớn đến mức nào, ngược lại cô còn dùng ánh mắt của mình nhìn về phía Tô Chi Niệm đang ngồi trên bàn ăn.
Cô rõ ràng nhìn thấy động tác của người đàn ông vốn đang cầm bát múc canh, lúc cô ngã xuống anh đều ném bát và muỗng xuống bàn, cũng không quan tâm nước canh nóng bắn lên tay làm mình bị thương, anh dứt khoát đá văng cái ghế sau lưng sải bước về phía cô.
Trên đường đi anh còn không cẩn thận ᴆụng phải một cái ghế, nhưng hình như anh lại không hề phát hiện ra, chỉ nhấc chân lên đá văng cái ghế sang một bên rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn để ý thấy tâm tư của anh đang chấn động, cô còn nhạy cảm nhận thấy sự quan tâm và khẩn trương rất nhỏ của anh, “Có bị thương ở chỗ nào không?”
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, cũng không dám nháy mắt một cái mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm cho là cô bị đau đến choáng váng, nên cũng không nói hai lời đã bế cô từ trên mặt đất lên, sau đó liền bước lên bậc thang đi về phía sofa phòng khách đặt cô lên đấy.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, sau đó kiểm tra thân thể cô, thấy trên chân của cô có một chút vết thương thì ấn đường của anh hung hăng nhíu một cái, rồi nhỏ giọng nói một câu “Đợi tôi một lát”, sau đó anh đứng lên nhanh chóng lên lầu.
Lúc anh trở lại trong tay đã cầm một hòm thuốc.
Anh quỳ một chân trước mặt cô rồi vội vàng mở hòm thuốc, anh cầm lấy một lọ cồn từ bên trong hòm thuốc ra, vừa nói một câu “Cô chịu đựng một chút” vừa cầm cái kẹp có bông tẩm cồn bôi vào vết thương ở chân của cô.
Bởi vì bị đau, thân thể Tống Thanh Xuân run lên, sau đó cô cũng cảm thấy người đàn ông vốn đang bôi rất nhẹ nhàng lại càng dịu dàng cẩn thận hơn.
Vết thương không nghiêm trọng lắm, máu ra cũng không nhiều, sau khi rửa sạch vết thương, Tô Chi Niệm thuận tay cầm lấy băng keo cá nhân vừa xé ra vừa dán lên vết thương của cô.
Tống Thanh Xuân cụp mắt xuống, cô nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang chuyên chú, nghiêm túc của Tô Chi Niệm thì cảm xúc của cô lập tức sôi trào dữ dội.
Lúc trước kia anh không phải là không có quan tâm tới cô, chẳng qua khi đó cô không có cảm tình, chỉ là cảm động mà thôi, nên cô cũng không có để ý tới ánh mắt của anh thay đổi.
Còn lần này, chính cô vì muốn nhìn phản ứng của anh mới bị thương, cho nên cả quá trình này cô sợ mình sẽ bỏ qua gì đó, cô nhìn cực kỳ rõ ràng………
Dân mạng nói, nếu một người đàn ông thật sự quan tâm một người phụ nữ, khi người phụ nữ gặp nguy hiểm, anh ta sẽ là người đầu tiên chạy đến bên cô ấy... Đúng vậy. Vừa nãy, Tô Chi Niệm quả thực y hệt như thế.
Dân mạng còn nói, nếu một người đàn ông thật sự quan tâm một người phụ nữ, lúc cô ấy bị thương, cho dù anh ta cố gắng che giấu thế nào, nét mặt vẫn sẽ lộ ra sự đau lòng xen lẫn căng thẳng... Đúng vậy, Tô Chi Niệm cũng giống hệt như thế.
Tổng kết: Tô Chi Niệm thật sự thích cô.
Tống Thanh Xuân vì đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không phát hiện thấy động tác dán băng cá nhân cho cô của Tô Chi Niệm đột ngột dừng lại.
Vì vậy, lúc nghe được câu nói "Rốt cuộc anh nên làm sao với em đây?" của Tô Chi Niệm từ đoạn ghi âm trong điện thoại di động, Tống Thanh Xuân liền hiểu được nội tâm của anh giằng xé dữ dội.
Là do anh quan tâm cô sao? Giống hệt như cô trước đây vậy, không hiểu rõ tình cảm của mình, mọi chuyện lúc nào cũng khiến nó phức tạp, thậm chí bản thân còn do dự, không biết phải làm sao mới thoát ra được...
Hóa ra, cô ngã sấp xuống là để thử anh, ngay cả việc tối qua cô say rượu rồi tìm tới nhà anh, thậm chí còn mở cả điện thoại ghi âm... Khóe môi của Tô Chi Niệm thoáng chốc cứng đờ.
Mới vừa lúc nãy, anh ở trong bếp hâm nóng đồ ăn, không để ý động tĩnh khi cô ở trên lầu.
Huống hồ, anh tưởng cô rửa mặt, sau đó có lẽ sẽ tắm rửa một chút rồi vào toa lét... Tuy anh rất thích những tiếng động nho nhỏ mà cô tạo ra, điều đó không có nghĩa anh hèn hạ đến mức cái gì cũng muốn nghe thấy.
Nếu ban nãy anh biết vì sao cô ở trên lầu lâu như vậy, cô đã làm gì, anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu của cô!
Cho tới bây giờ, anh vẫn luôn cố gắng che giấu bản thân mình, lại không nghĩ đến việc có một ngày lộ ra dấu vết sơ hở như vậy!
Anh phải che giấu hay bỏ qua quá khứ thế nào đây?
Từ trước tới nay, mỗi lần gặp chuyện, Tô Chi Niệm đều mang vẻ mặt “thấy nguy không loạn”, thế nhưng lúc này, nội tâm anh trở nên kích động.
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Tô Chi Niệm suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra được cách nào hay cả. Thấy Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mình, anh bỗng dưng thẹn quá hóa giận mà đứng bật dậy.
"Tô Chi Niệm?" Tống Thanh Xuân không hiểu vì sao, liền gọi tên anh. Anh vừa mới dịu dàng xử lý vết thương cho cô kia mà, sao trong chốc lát lại trở thành như vậy?
Tô Chi Niệm dường như không nghe tiếng gọi của Tống Thanh Xuân. Sắc mặt anh trầm xuống, không thèm liếc mắt nhìn cô, xoay người một cái, bước thẳng ra ngoài cửa căn biệt thự.
"Tô Chi Niệm!" Tống Thanh Xuân bật dậy khỏi ghế sô pha, đuổi theo anh.
Tô Chi Niệm mở cửa. Tống Thanh Xuân lập tức kéo lấy tay anh. Anh giằng tay ra khỏi người cô, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô một cái rồi buông lời lạnh lùng, “Hy vọng sau khi tôi trở về thì cô đã rời khỏi đây.”
Nói xong, anh liền đóng cửa lại. Dường như cảm thấy chưa đủ, lúc sắp khép cánh cửa, Tô Chi Niệm để lại một khe nhỏ, không lưu tình chút nào mà nói thêm một câu, "Còn nữa, chuyện tối qua là lần cuối cùng. Từ nay về sau, cô có uống rượu cũng đừng tìm tới tôi!”
Ngay sau đó, Tô Chi Niệm đóng cửa một cái “rầm”.
Tống Thanh Xuân sững sờ một hồi lâu. Sau khi bình tĩnh lại, cô đi ra ngoài cửa thì đã không còn xe thấy bóng dáng chiếc xe của Tô Chi Niệm.
Cô mặc áo ngủ, đứng cứng đờ ở cửa hồi lâu rồi mới quay người đi vào nhà.
Bởi vì phát hiện tình cảm của Tô Chi Niệm, đáy lòng Tống Thanh Xuân trở nên phấn khích. Cũng vì chuyện vừa rồi, trong nháy mắt, nội tâm của cô trở nên băng lãnh, lạnh đến cực điểm.
Bởi vì phát hiện tình cảm của Tô Chi Niệm, đáy lòng Tống Thanh Xuân trở nên phấn khích. Cũng vì chuyện vừa rồi, trong nháy mắt, nội tâm của cô trở nên băng lãnh, lạnh đến cực điểm.
Tống Thanh Xuân đứng ngẩn ngơ ở trong phòng khách, đứng rất lâu. Cô không nghĩ ra được vì sao Tô Chi Niệm lại trở mặt với mình.
Làm người sợ nhất chính là suy nghĩ quá nhiều. Vì vậy, vốn dĩ đã xác định anh để ý đến mình, Tống Thanh Xuân lại trở nên do dự như ngày hôm qua, bao nhiêu dũng khí trong người thoáng chốc đã bị tan vỡ như quả khí cầu xì hơi.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng kiềm chế sự chua xót, lê từng bước một lên trên lầu.
Mỗi một bước đi của cô đều thong thả hơn bình thường. Tống Thanh Xuân vẫn còn nhớ rõ mấy chục phút trước, khi ấy, cô đã bước xuống lầu trong tâm trạng vui mừng phấn khích đến cỡ nào.
Nhưng mà mấy chục phút ấy, chỉ trong gang tấc đã như một trời một biến cách xa.
Một giây ngắn ngủi, bởi vì cô ngã sấp xuống, anh lo lắng cho cô, căng thẳng vì cô...
Giây tiếp theo, anh giáng cho cô một câu đau đớn: Từ nay về sau, cô có uống rượu cũng đừng tìm tới tôi!...
Cô nghĩ, có lẽ trên thế giới này, người có thể khiến cô giây trước vui sướng như ở thiên thiên đường, giây sau bị giày vò trong địa ngục tối đen, không ai khác ngoài Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ. Cô mặc quần áo xong đâu đấy, đi vào toa lét rửa tay, nhìn lên tấm gương trên vách tường với những dòng chữ mà anh dùng son của cô để viết, hốc mắt không nhịn nổi mà đỏ cả lên.
Cô nhúng khăn vào nước, lau sạch những dòng chữ trên tấm gương, sau đó cầm lấy điện thoại di động rồi rời khỏi phòng tắm của anh.
Tống Thanh Xuân đi đến bên chiếc ghế sô pha, lấy từng thứ một rải rác trên đó mà cất vào trong túi xách, cẩn thận kéo khóa lại. Cô đứng lên, tay cầm túi xách, chân bước từng bước tiêu sái khỏi phòng.
Tống Thanh Xuân nín thở, không dám dừng lại một khắc nào, cứ như thế mà đi thẳng xuống lầu. Thậm chí lúc đi ngang qua phòng khách, cô cũng không quay đầu lại để nhìn cách bài trí quen thuộc của nó.
Cô sợ sau khi mình nhìn rồi thì sẽ luyến tiếc, sẽ khóc thành tiếng.
Tống Thanh Xuân ra đến cửa. Lúc cô thay giày, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Mang xong giày, chuẩn bị rời khỏi nhà Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân chợt để ý thấy nhà anh có một cái tủ giày chưa đóng.
Thì ra lúc anh bỏ đi, tiện tay lấy giày đã quên.
Tống Thanh Xuân vươn tay, định đóng cửa lại thay anh. Cô còn chưa kịp hành động thì đã nhìn thấy một đôi giày hết sức quen thuộc trong đó.
Hai hàng chân mày khẽ cau lại. Tống Thanh Xuân chậm rãi ngồi xổm xuống, mở toang cánh cửa của tủ giày ra.
Lúc trước, khi hợp đồng của cô và anh kết thúc, Trình Thanh Thông đến nhắc cô rời đi, cô đã cảm thấy khó chịu. Vài chiếc giày còn chưa cất vào rương nhanh chóng bị cô quăng vào thùng rác.
Ngày đó, cô không để ý đến số giày này, vì vậy mà khi mang về Tống gia, đa phần chúng đều không đủ một đôi..
Nhưng mà chúng đã bị cô ném vào thùng rác, sao bây giờ lại được xếp gọn gàng trong tủ nhà anh thế này?
Là ai đã nhặt chúng trở về?
Nếu Tô Chi Niệm không thích cô, sao anh lại giữ giày của cô?
Tống Thanh xuân cắn môi, theo thói quen mà sờ vào số giày này, mãi đến khi chạm đến chiếc giày cao gót màu vàng ở trên cùng, cô chợt phát hiện bên trong cái thùng là một hộp quà rất quen.
Tống Thanh Xuân biết hành vi tùy tiện lục lọi đồ người khác là không đúng, cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn vươn tay, bê cái thùng trong tủ giày ra, sau đó lấy hộp quà xem thử.
Giấy gói quà có hơi nhăn nheo, hình như đã từng bị nhúng quá nước.... Cái hộp vẫn y nguyên, không có ai mở ra.
Tống Thanh Xuân xem kỹ cái hộp một hồi lâu, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, giống như đã thấy nó ở đâu. Cô vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra một chút ký ức nào về cái hộp quà này.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, định bụng đặt hộp quà lại vào thùng, nào ngờ vô tình nhìn thấy trong tủ có một bộ quần áo sặc sỡ.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là bộ nội y mà Tô Chi Niệm thích mặc.
Phía trên bề mặt có vết màu sậm, chắc là tẩy đi không được. Anh trước giờ là người ưa sạch sẽ nên mới tiện tay nhét vào chỗ này rồi sẽ vứt đi sau.
Nhưng mà, sao cô lại cảm thấy vết màu này quen mắt đến vậy?
Tống Thanh Xuân nghi ngờ. Cô đưa tay, lấy bộ quần áo trong đó đem ra, nào ngờ có một trang giấy vô tình rơi xuống từ trong đó.
Theo thói quen, Tống Thanh Xuân cúi đầu. Thì ra là vé máy bay. Cô nhặt lên, nhìn vào đoạn đường được đóng dấu từ Nhật Bản qua Bắc Kinh.
Nhật Bản đi Bắc Kinh à?
Tống Thanh Xuân nhíu mày. Dường như cảm giác được cái gì đó, cô nhìn qua ngày khởi hành.
Cùng ngày với ngày cô từ Nhật Bản bay về Bắc Kinh, hơn thế nữa, anh đi cùng chuyến bay với cô!
Ánh mắt Tống Thanh Xuân tối lại, cổ họng cô ực một tiếng. Nghĩ lại lúc bản thân đang đi du lịch ở Nhật Bản, Trình Thanh Thông từng liên lạc với cô, hỏi cô có nhìn thấy Tô Chi Niệm hay không... Không lẽ lúc đó, anh đang ở Nhật Bản?
Anh đi Nhật là vì...
Tống Thanh Xuân biết chữ còn lại mình đang nghĩ trong đầu là “em” nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại, cô không dám tưởng tượng thêm nữa.
Đáy lòng trở nên rối loạn. Cô nắm chặt tấm vé máy bay, thân người bắt đầu run rẩy. Hồi lâu sau, cô đột nhiên đứng lên, cầm lấy hộp quà đã từng bị nhúng qua nước cùng với nội y của Tô Chi Niệm rồi chạy nhanh ra khỏi nhà anh, vẫy một chiếc taxi, trở về Tống gia.
...
Xe dừng trước cửa Tống gia, Tống Thanh Xuân vừa chạy vào trong vừa tìm chìa khóa. Đồ trong túi xách lẫn lộn cả lên, cô tìm mãi mà không thấy chìa, đành phải gõ cửa.
Người ra mở là chị dâu Phương Nhu. Vừa thấy cô, Phương Nhu hơi yên lặng một chút rồi vội hỏi với giọng quan tâm thân thiết, “Thanh Xuân, em , đã gặp nàng, thoáng lặng đi một chút, quan tâm thân thiết hỏi: "Thanh xuân, em sao vậy, tóc rối hết cả rồi kìa!”
"Em không sao.” Tống Thanh Xuân trả lời qua loa, ngay cả giày vẫn chưa thay đã vội chạy vào phòng.
Cô chạy vào phòng ngủ của mình, quăng hết đồ ở trên giường đi, lục tung cả tủ quần áo, sau đó lấy từ trong ngăn tủ phía duối ra một cái quần trắng bằng vải bông.
Tống Thanh Xuân trải váy ra trên giường, sau đó trải tiếp nội y của Tô Chi Niệm ở bên cạnh.
Quả nhiên, vết màu dính trên váy cô và trên đồ anh y hệt nhau!
Khó trách cô cảm thấy vết màu kia quen mắt. Hóa ra, lúc trước khi ở Nhật, anh là người đã cứu cô khi cô bị đẩy xuống nước.
Thì ra dự cảm vừa nãy của cô là thật! Tô Chi Niệm biết cô đến Nhật để du lịch, anh liền theo cô đi Nhật trong cùng một ngày!
Thì ra dự cảm vừa nãy của cô là thật! Tô Chi Niệm biết cô đến Nhật để du lịch, anh liền theo cô đi Nhật trong cùng một ngày!
Hơi thở của Tống Thanh Xuân trở nên dồn dập. Cô nhìn chằm chằm hai bộ quần áo trải trên giường một hồi lâu, sau đó túm lấy chúng, nhét vào túi xách, chạy thật nhanh xuống lầu.
"Thanh Xuân, em vội tới bệnh viện thăm ba phải không?" Đứng trước ghế sô pha trong phòng khách, Phương Nhu vừa khom người gấp quần áo vừa nhìn cô chạy từ trên lầu xuống, mở miệng hỏi.
"Tối qua em tới rồi. Bây giờ em có việc gấp cần phải giải quyết.” Tống Thanh Xuân ra tới cửa đúng lúc cô trả lời xong câu hỏi của Phương Nhu.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Về cũng vội mà đi cũng vội..." Phương Nhu còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân đã dùng sức đóng cửa “rầm” một cái, cắm đầu chạy thẳng ra khỏi nhà.
Tống Thanh Xuân đứng ở ngoài công, liên tục vẫy tay để gọi taxi.
Sau khi ngồi vào ghế, cô vội đọc tên công ty của Tần Dĩ Nam cho tài xế.
May là không gặp giờ cao điểm, xe taxi cứ như thế mà chạy thẳng một đường. Nửa giờ sau, nó đã đậu trước cửa công ty của Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động, cô vừa gọi cho Tần Dĩ Nam vừa chạy vội về nơi anh ta làm việc.
Hình như Tần Dĩ Nam đang làm việc nên không bắt điện thoại của cô. Tống Thanh Xuân tự mình ấn thang máy, lên lầu.
Đúng lúc thang máy sắp dừng, điện thoại báo Tần Dĩ Nam gọi lại.
Tống Thanh Xuân vội ấn nút nghe, không đợi anh ta gọi mình hai chữ “Tống Tống”, cô liền mở miệng, “Anh Dĩ Nam, anh đang ở đâu vậy?”
"Anh ở công ty." Tần Dĩ Nam vốn dĩ phải quay vê làm việc, chỉ là sau khi nghe cô hỏi, nhận thấy giọng của cô chút hối hả, anh ta liền hỏi lại, “Sao vậy em? Đã xảy ra chuyện gì?”
"Em đã đến trước cửa công ty anh. Anh mau ra đây đi. Em có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh!”
Tần Dĩ Nam đang cùng đối tác thảo luận về một dự án. Vừa nghe thấy mấy chữ “có chuyện rất quan trọng”, anh ta lập tức buông 乃út trong tay xuống, nói với bên đối tác một câu, “Thật xin lỗi. Tôi ra ngoài một chút.” Dứt lời, Tần Dĩ Nam chạy ngay ra ngoài cửa, ngay cả thẻ làm việc vẫn chưa tháo ra.
Từ xa, Tần Dĩ Nam đã thấy Tống Thanh Xuân đứng bên ngoài cửa kính.
Anh ta vội chạy thêm vài bước, đi ra ngoài, gọi hai tiếng “Tống Tống”.
"Anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân bước nhanh đến trước mặt anh ta, đưa ra chiếc hộp nhăm nhúm vì đã từng bị nhúng qua nước, hỏi thẳng vào chủ đề chính, “Anh có nhận ra hộp quà này không?”
"Dĩ nhiên nhận ra.” Tần Dĩ Nam cảm giác được có gì đó vừa buồn cười lại vừa đang chê cười mình, liền dịu dàng đáp một tiếng, "Tống Tống, em chạy tới đây tìm anh chỉ để hỏi về việc này sao? Hôm nay đâu phải là ngày Cá Tháng tư?”
"Vậy thì em hỏi anh, có phải anh đã tặng em hộp quà này không?" Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào mắt Tần Dĩ Nam, chặn lại mấy lời bông đùa của anh ta.
Tần Dĩ Nam thấy Tống Thanh Xuân nghiêm túc như vậy, chân mày anh ta khẽ nhíu lại, "Tống Tống, em sao vậy? Đây dĩ nhiên là hộp quà anh đã tặng em. Đêm Giao thừa, trên thuyền tại công viên Bắc Hải, anh tặng em món quà đầu năm, em không nhớ sao...”
“Đêm Giao thừa, trên thuyền tại công viên Bắc Hải, anh tặng quà đầu năm cho em à?" Tống Thanh Xuân bắt lấy điểm chính trong câu nói của Tần Dĩ Nam, lặp lại từng chữ một để hỏi.
"Đúng vậy..."
Tần Dĩ Nam gật đầu. Không đợi anh ta nói xong, Tống Thanh Xuân đột ngột xoay người, chạy về phía thang máy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc