Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 69

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Tâm tro tàn của cô lại cháy
Không biết ngủ bình yên như vậy qua bao lâu, Tống Thanh Xuân mới mơ hồ phát hiện được lòng bàn ấm áp phía sau lưng mình đã biến mất không còn tăm hơi, cô nhẹ chau mi tâm lại một chút, bất giác liền sờ về phía mép giường.
Vốn giường nệm có chút lõm xuống, đã trở nên bằng phẳng, trên đó còn sót lại dư âm ấm áp từng được người ngồi qua.
Cô nhíu mi tâm càng ngày càng lợi hại, ở dưới trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, tiếp tục sờ sờ bốn phía lung tung, từ đầu đến cuối đều không có ᴆụng đến người Tô Chi Niệm, lông mi dài và cong nhẹ nhàng run hai cái, liền chậm rãi mở ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoài trừ ánh đèn ngủ yên tĩnh mơ hồ ở mép giường, cũng không còn nguồn sáng khác.
Ngoài hai mét rèm che cửa sổ sát đất không kéo, xuyên qua cửa sổ thủy tinh lớn sáng ngời sát vách tường, có thể nhìn thấy cảnh hàng vạn hàng nghìn đèn đuốc lộng lẫy chói mắt của thành Bắc Kinh đêm khuya.
Tống Thanh Xuân ôm chăn mền, chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt nhìn quanh một vòng phòng ngủ lớn gần bốn mươi mét vuông, không nhìn thấy thân ảnh của Tô Chi Niệm.
Anh đâu rồi? Rời đi, hay là?
Tống Thanh Xuân bất giác liền nhìn về phía cửa phòng ngủ, sau đó vén chăn lên, xuống giường.
Trên mặt đất phòng ngủ, trải thảm dày nặng nề, giẫm lên, mềm mại không tiếng động.
Cô đi đến cửa phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị đặt tay lên trên tay nắm cửa, cách cửa gỗ thật khắc hoa màu đỏ, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện trầm thấp.
“Tô tiên sinh, tôi không biết rõ ý tứ của anh, đang êm đẹp, vì sao cậu muốn thu cổ phần kếch xù trong tay tôi về?”
Cho dù tiếng nói bị tận lực đè xuống rất thấp, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn có thể phân biệt nhận ra được, đây là tiếng của một người đàn ông trung niên.
“Dương tổng, hiện tại tôi cho ông cái giá này chính là giá cả cao hơn thị trường gấp ba lần, tôi khuyên ông vẫn là ký tên đi, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ ông càng rõ ràng hơn tôi.” Tiếng nói đáp lại của người đàn ông trung niên này là giọng nói mà Tống Thanh Xuân không thể quen thuộc hơn nữa, là tiếng nói của Tô Chi Niệm. Anh giống như là đang hàn huyên với người được bị gọi là Dương tổng kia, trong giọng nói lãnh đạm, rõ ràng mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.
“Tô tiên sinh, đêm nay Dương Tranh - cháu tôi thật sự đã mạo phạm ngài, nhưng ngài xem, ngài cũng đã đánh người đến vào bệnh viện, lửa giận cũng vơi gần hết rồi, đâu cần phải đá tôi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng chứ? Tôi cam đoan, về sau Dương Tranh tuyệt đối sẽ không để tình huống như vậy phát sinh lần nữa, cho nên, ngài xem, có thể suy xét cân nhắc lại không?”
Lại là tiếng của người đàn ông trung niên kia, Tống Thanh Xuân nghe xong những lời này, cuối cùng rõ ràng bọn họ đang nói cái gì.
Dương Tranh chính là người bắt nạt cô ở trong phòng bao... Mà Dương tổng này, là chú của hắn, còn là cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng ... Mà hiện tại Tô Chi Niệm là muốn đá chú hắn ra khỏi cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng?
Lần này người đáp lời Dương tổng không phải Tô Chi Niệm, mà là giọng nói của Trình Thanh Thông, dùng là ngữ khí ôn nhu khách sáo trước sau như một của cô ấy: “Xin lỗi, Dương tổng, vẫn là phiền toái ngài ký tên đi.”
Trình Thanh Thông nói tới đó liền dừng lại, Tống Thanh Xuân không thấy rõ tình huống bên ngoài phòng, nhưng cô nghĩ hẳn là Tô Chi Niệm đã cho Trình Thanh Thông ám chỉ gì đó, Trình Thanh Thông tiếp tục mở miệng nói: “Dương tổng, hiện tại ngài ký tên, còn không tính là quá khó coi, nếu như ngài vẫn không ký tên, sợ rằng sau đó sẽ náo đến rất khó chịu nổi.”
“Tô tổng, ngài đây là xem như đang uy Hi*p tôi sao?” Tiếng nói của Dương tổng còn chưa rơi xuống, Tô Chi Niệm liền dùng ngữ khí không nặng không nhẹ mở miệng: “Dương tổng, ngài hiểu lầm, đây không phải là xem như uy Hi*p ông, đây chính là đang uy Hi*p ông.”
“Tô tổng, mọi người đều lăn lộn ở Bắc Kinh, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, ngài cần gì nhất định phải làm tuyệt tình như vậy? Bằng không như vậy đi? Sau khi thằng bé Dương Tranh kia ra viện, tôi bảo nó tự mình đi nhận lỗi với Tống tiểu thư, ngài thấy thế nào?” Ngữ khí Dương tổng rõ ràng có chút gấp gáp, nhưng vẫn dằn tính khí, ôn tồn thương lượng với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghiễm nhiên là không có ý tứ tiếp tục dây dưa với ông ta, ngay cả mở miệng nói lời tiếp theo cũng là nói với Trình Thanh Thông: “Nửa phút, nửa phút đồng hồ sau, ông ta vẫn còn chưa ký, trực tiếp động thủ.”
Trình Thanh Thông vẫn là loại ngữ khí vững vàng gặp nguy không loạn kia: “Vâng, Tô tổng.”
Có lẽ Dương tổng thấy chính mình uyển chuyển một lúc lâu vẫn không thuyết phục được Tô Chi Niệm thay đổi chủ ý, sau khi nghe đến những lời nói này của anh, nhất thời liền trở mặt: “Tô Chi Niệm, mày đừng cho rằng mày là người không chế cổ phần lớn nhất ở Kim Bích Huy Hoàng liền có thể khinh người quá mức! Cổ phần là của tao, tao muốn mua liền mua, muốn bán liền bán, mày dựa vào cái gì thao tác tư tưởng của tao?”
Đối mặt với lời nói đằng đằng sát khí của Dương tổng, Tô Chi Niệm không có chút xíu động tĩnh.
Trình Thanh Thông lại khuôn mặt mỉm cười lên tiếng nhắc nhở: “Dương tổng, còn thừa lại hai mươi giây đồng hồ.”
“Tô Chi Niệm, mày không phải là ỷ vào trong tay mình có chút tiền dơ bẩn, mới kéo như vậy sao? Mày cũng không nhìn một chút chính mình có xuất thân gì, một rác rưởi có mẹ sinh không có cha dạy, dù hiện tại kiếm rất nhiều tiền, trong xương vẫn là tránh không thoát mùi vị hèn mọn nồng đậm trên người mày...”
Tô Chi Niệm ngoài cửa, đối mặt với lời mắng có tính sỉ nhục đó, vẫn bình tĩnh không có phản ứng chút nào.
Nhưng Tống Thanh Xuân đứng sau cửa, tay lại bất giác nắm thành quyền, đáy mắt có một chút không vui dâng lên.
Ngữ khí của Trình Thanh Thông, rõ ràng không bình tĩnh như vừa rồi nữa, trong tiếng nói uyển chuyển hàm xúc dễ nghe pha lẫn một chút tức giận khách sáo: “Dương tổng, còn có năm giây phút.”
“Hôm nay TM ông đây liền không ký, tao xem tụi mày có thể làm gì tao, chẳng lẽ còn thực có can đảm bức tao ký? Tụi mày đây là phạm pháp ...”
“Thời gian đã hết.” Bốn chữ này của Trình Thanh Thông mới vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền tới một tiếng rống giận dữ: “Tô Chi Niệm, mày TM vì một kỹ nữ thối, có phải nổi điên...”
Lời ông ta còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng đồ vật ném lên mặt đất, theo sau đó trong miệng Dương tổng liền phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Chỉ là tiếng kêu của ông ta vừa mới phát ra tới khoảng một giây, miệng giống như liền bị nhân ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng vang ấp a ấp úng yếu ớt .
“Lúc vào phòng này, tôi đã nói, tiếng nói chuyện nhỏ một chút cho tôi, ai muốn đánh thức người bên trong, tôi liền cắt đầu lưỡi kẻ đó!”
Tô Chi Niệm cố ý hạ thấp giọng nói, lộ ra lệ khí nồng đậm, khiến cho thân thể Tống Thanh Xuân ở sau cửa cũng nhẹ nhàng run một cái lên theo.
“Còn có, Dương tổng, ông đừng cho rằng tôi không có cách nào khiến ông ngoan ngoãn ký tên, hiện tại tôi chịu cho ông tiền là nể mặt ông.”
“Lúc giải tỏa mảnh đất phía đông thành phố kia, một hộ họ Trương bị cưỡng chế rời đi, không hiểu tại sao trong vòng một đêm cả nhà liền bị xe đâm ૮ɦếƭ toàn bộ, ông thật cho rằng chuyện này làm đến mức áo tiên không thấy vết chỉ khâu sao?”
“Ngoài ra, một nữ sinh viên ở đại học A, sau khi bị ông cưỡng gian, bị vợ ông biết, chạy đến trường học đại náo một trận, bức cô gái kia nhảy lầu tự sát, cuối cùng ông còn tốn hai trăm vạn tìm người làm giả, nói là cô ta tự mình câu dẫn ông, không phải ông đã quên chuyện này rồi chứ?”
“Đương nhiên, chuyện ông làm, không đơn thuần chỉ có hai chuyện này, đây chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông, góp vốn phi pháp, sản phẩm giả... Đoán chừng hiện tại tôi muốn đếm, đếm tới mặt trời mọc cũng không đếm xong, đương nhiên ông có thể không ký, chẳng qua tôi nghĩ, bối cảnh nhà họ Dương các người trâu bò hơn nữa, cũng không nhất định có thể bảo vệ ông được đâu?”
Vốn Dương tổng nức nở không ngừng, vào lúc Tô Chi Niệm đầy nhịp điệu nói những lời này, dần dần yên tĩnh trở lại.
Qua một hồi lâu, ông giống như mới tỉnh táo lại từ trong rung động, bởi vì bị sưng môi, tiếng nói có vẻ hơi mơ hồ không rõ, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn có thể đoán được đại khái câu nói của ông ta là: “Sao mày biết những chuyện này?”
“Làm sao tôi biết không quan trọng, quan trọng là, từ khi nào thì Tống Thanh Xuân cũng là người mà nhà họ Dương các người có thể tùy tiện bắt nạt?”
Lúc Tống Thanh Xuân nghe được trong miệng Tô Chi Niệm phun ra câu nói này, mắt bỗng dưng mở đến lớn nhất, cô rõ ràng cảm giác được đáy lòng của mình, cảm xúc nào đó kịch liệt cuồn cuộn lên.
“Mày vì một người phụ nữ, không tiếc đắc tội nhà họ Dương tụi tao? Mày phải biết, nhà họ Dương vẫn có một chút phương diện hữu dụng với mày!” Dương tổng giống như vẫn có một chút không ૮ɦếƭ tâm, vừa nói mơ mơ hồ hồ, còn vừa cố gắng cho Tô Chi Niệm lợi ích, đổi lấy anh thay đổi thái độ: “Đại ca tao nói nói anh ấy có biện pháp có thể lấy được mảnh đất ở ngoại ô phía đông kia, chỉ cần lần này chuyện của chúng ta có thể xóa bỏ, giấy tờ mảnh đất kia, tao có thể chắp tay tặng cho...”
Tô Chi Niệm giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, đùa cợt nhẹ a một tiếng: “Dương tổng, nếu như Tô Chi Niệm tôi sợ nhà họ Dương các người, đêm nay tôi sẽ không ᴆụng vào Dương Tranh!”
“Nói thật cho ông biết, tôi đã sớm biết những chuyện xấu xa do hai chú cháu các người làm, chỉ là không liên quan gì tới tôi, tôi chẳng muốn đi để ý đến những cục diện rối rắm kia, nhưng muốn trách thì trách các người không có mắt, lại có thể dám trêu chọc người của tôi!”
Người của tôi... Thân thể Tống Thanh Xuân hung hăng run rẩy một chút, cô bất giác giơ tay lên, che miệng.
Tô Chi Niệm lại có thể nói, cô là người của anh... Cảm xúc vốn đã bắt đầu khởi động trong Ⱡồ₦g иgự¢, liền sôi trào giống như muốn phá đường mà ra.
“Đừng nói là vì một người phụ nữ, không tiếc đắc tội nhà họ Dương các người, tôi chính là vì một người phụ nữ, đắc tội hơn nữa thì như thế nào? Một câu nói, ký hay là không ký...”
Không biết rốt cuộc Tô Chi Niệm đã làm cái gì, Dương tổng bỗng nhiên nức nở nghẹn ngào mạnh hơn, bởi vì tốc độ nói chuyện quá nhanh, Tống Thanh Xuân hoàn toàn không nghe rõ ràng rốt cuộc anh đang nói cái gì, nhưng từ trong ngữ khí, có lẽ giống như đang cầu xin Tô Chi Niệm tha thứ.
Qua khoảng nửa phút, cuối cùng Dương tổng thở hồng hộc, chỉ có thể nói: “Tôi ký, tôi ký, cậu đừng báo cảnh sát!”
Theo tiếng Dương tổng vang lên, Tống Thanh Xuân giống như mơ hồ nghe thấy tiếng sàn sạt 乃út ký tên.
Ngoài cửa an tĩnh khoảng hai phút, tiếng nói của Trình Thanh Thông vang lên: “Tô tổng, Dương tổng ký xong rồi, luật sư Trương cũng đã xem qua, không có vấn đề gì, mời ngài xem qua.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, nhưng lại có tiếng vang lật giấy nhỏ nhặt truyền tới.
Chỉ qua mười giây đồng hồ, liền vang lên một loạt âm thanh văn kiện rơi trên mặt bàn.
Sau đó Trình Thanh Thông lại mở miệng: “Dương tổng, hiện tại nơi này không còn chuyện của ngài, ngài có thể rời đi.”
Tùy tiếng mở cửa đóng cửa rơi xuống, mở miệng nói chuyện vẫn là Trình Thanh Thông: “Tô tổng, xin hỏi hiện tại còn có chuyện gì không?”
Sau một lúc lâu, Trình Thanh Thông lại nói: “Vậy tôi và luật sư Trương rời đi trước .”
Sau một lúc lâu, Trình Thanh Thông lại nói: “Vậy tôi và luật sư Trương rời đi trước.”
Lần này Tô Chi Niệm có động tĩnh, rất nhẹ rất nhạt “ừ” một tiếng.
Sau đó ngoài cửa liền vang lên hai đạo tiếng bước chân, thẳng đến khi cửa bị cạch đóng lại, tất cả căn hộ hoàn toàn rơi vào trong hoàn toàn yên tĩnh .
Ngoài cửa Tô Chi Niệm không biết đang suy nghĩ gì, qua một lúc lâu, mới bước bước chân, đi về phía phòng ngủ.
Tiếng bước chân của anh, càng ngày càng gần, thẳng đến khi sắp đến gần ngưỡng cửa phòng ngủ, Tống Thanh Xuân đứng ngốc ở sau cửa mới giựt mình lấy lại tinh thần, cô giống như còn chưa lấy lại tinh thần từ trong lời nói của anh, lúc nghe được tiếng bước chân dần dần tới gần của anh, đáy mắt lại có thể xẹt qua một tia kinh hoảng, con ngươi tối đen chuyển vòng vo hai cái, sau đó liền vội vàng kiễng mũi chân, nhanh chóng nhảy lên đến bên giường, nằm lên đi, cô vừa che chăn ở trên người, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra.
Tống Thanh Xuân vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ra một bộ dáng ngủ say.
Động tác của Tô Chi Niệm đóng cửa rất nhẹ, xoay người đi tới mép giường.
Anh thả bước chân rất chậm, giẫm ở trên thảm lông dày nặng, không có chút xíu tiếng vang, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn cảm giác được anh tới gần, lúc anh dừng ở bên giường, cô khẩn trương đến mức máu toàn thân đều ngừng chảy.
Cô không dám mở mắt, cũng không biết Tô Chi Niệm đang làm những gì.
Toàn bộ thế giới giống như dừng lại, qua một lát thật lâu, cô cảm giác được một bóng đen phủ ở trên mặt mình.
Tô Chi Niệm đang cúi người... Anh cúi người làm cái gì?
Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa ổn định, đệm chăn liền bị nhẹ nhàng khẽ động một chút, lúc cô vội vàng đắp chăn, lộ ra một bàn chân ở ngoài chăn.
Sau đó Tống Thanh Xuân liền cảm giác được Tô Chi Niệm ngồi ở cạnh giường, dù cô chưa mở mắt nhìn anh, nhưng trực giác lại nói với cô, hiện tại anh đang nhìn cô chăm chú.
Tốc độ tim đập của Tống Thanh Xuân dần dần hơi không khống chế được, cô giấu tay ở trong chăn đệm, không tự chủ được nắm chắc khăn trải giường dưới thân.
Đêm khuya, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Vào lúc Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nhìn chăm chú, sắp giả ngủ không được nữa, tay người đàn ông đột nhiên duỗi tới, yên tĩnh rơi ở trên tóc cô.
Trong chớp mắt tim Tống Thanh Xuân ngừng đập, cô cảm giác được đầu ngón tay của anh đang dịu dàng vuốt ve tóc của cô, một loại động tình nói không ra lời đang chảy tán loạn ở trong đáy lòng cô, sau đó cô nhắm mắt, cảm giác được đầu ngón tay của anh rơi ở trên mặt cô, anh vốn cách xa đầu cô, liền nhích tới gần về phía cô... đến gần hơn nữa, lúc hô hấp cực nóng của anh phun ở trên mặt cô, trong đầu trống rỗng của cô, mới chậm rãi chuyển động lên: Tô, Tô Chi Niệm, tiến đầu tới đây, muốn, muốn làm gì?
Cô vẫn còn không hiểu rõ nghi hoặc nơi đáy lòng mình, môi Tô Chi Niệm đã hướng về phía trên môi của cô, Tống Thanh Xuân bỗng dưng nín thở, dưới đáy lòng lặng lẽ nghĩ: Anh, anh sẽ, sẽ không phải muốn hôn trộm cô chứ?
Theo ý nghĩ của cô, tay cô không tự chủ được gia tăng nắm lấy khăn trải giường.
Nhưng mà, anh, vì sao anh muốn hôn trộm cô?
Trong đầu Tống Thanh Xuân vừa mới nghĩ đến đây, động tác cúi đầu của Tô Chi Niệm bỗng nhiên ngừng lại.
Tống Thanh Xuân bất giác nhăn mi tâm một chút, sau đó cô liền cảm giác người đàn ông quay đầu sang một bên, lặng im một lát, liền đứng dậy, rút đầu đi từ trên mặt cô.
Hóa ra... Không phải anh muốn hôn trộm cô à? Vậy anh vừa mới tiến đến gần mặt cô như thế làm gì?
Cũng đúng thôi, cô đang miên man suy nghĩ gì vậy chứ, anh không thích cô, thậm chí lúc trước sau khi anh vui vẻ với cô một đêm, cô tỉnh lại nhìn thấy, chỉ là một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ anh để lại.
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ tới đây, liền cảm giác được đầu ngón tay Tô Chi Niệm đặt ở cạnh tay cô nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Tâm tư cô hơi ngừng một chút, lại chuyển về suy nghĩ lúc đầu.
Chính là... Nếu anh không thích cô, vì sao anh lại muốn sau khi thừa dịp cô ngủ, gọi Dương tổng tới đây, nghĩ đủ mọi cách bức ông ta rời khỏi hội cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng?
Hơn nữa, hơn nữa vừa rồi anh còn nói, còn nói, từ khi nào thì Tống Thanh Xuân cũng là người mà nhà họ Dương các người có thể tùy tiện mắng chửi bắt nạt?
Đây rõ ràng là ngữ khí bao che khuyết điểm...
Anh còn nói, anh đang vì cô, đi đắc tội đám nhà họ Dương, thậm chí anh còn dùng từ người của tôi...
Người của tôi... Ba chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cho Tống Thanh Xuân du lịch ở Nhật Bản hơn nửa tháng, mới thuyết phục chính mình ૮ɦếƭ tâm với anh, nay lại bắt đầu chậm rãi bị lay động.
Giá cổ phiếu Kim Bích Huy Hoàng không thấp, anh dùng giá cả cao gấp ba thị trường, mua đi cổ phần từ trong tay Dương tổng, là vì để cho người nhà họ Dương bọn họ không thể ỷ vào chính mình là cổ đông Kim Bích Huy Hoàng mà muốn làm gì thì làm sao?
Lúc trước, Trình Thanh Thông nói, cô thích tới Kim Bích Huy Hoàng, tối đó anh vốn không muốn tới Kim Bích Huy Hoàng tham gia bữa tiệc, mang cô theo cùng, lúc đó cô đang gặp phải nguy hiểm bị người đuổi Gi*t...
Cho nên, anh làm tất cả những thứ này, là vì để cho về sau anh tới Kim Bích Huy Hoàng này lần nữa, sẽ không gặp phải chuyện tương tự như đêm nay ư?
Đừng nói Tống Thanh Xuân đi chất vấn Tô Chi Niệm, ngay cả dưới đáy lòng của cô cũng không dám nói với chính mình rằng, phán đoán của cô là đúng.
Lúc trước anh đối với cô rất tốt, cô động tâm vô số lần, cho rằng trong lòng anh có cô vô số lần, cho nên đêm mừng sinh nhật của anh, mới xúc động tỏ tình với anh, nhưng đổi lấy lại là anh lạnh lùng cự tuyệt với cô...
Cô mãi mãi cũng không quên được, lúc đó chính mình có bao nhiêu chật vật bao nhiêu đau đớn...
Nhưng đêm nay, lúc anh nhìn thấy cô bị Dương Tranh bắt nạt, phẫn nộ như vậy, điên cuồng như vậy... Lúc đó cho dù cô bị dọa hỏng, rụt lại ở trong góc luôn rơi lệ, nhưng cô vẫn biết anh đã làm cái gì.
Tư thế kia của anh, rõ ràng giống như là người mình yêu thương nhất trên thế giới bị người bắt nạt, sau đó đang giúp cô đòi lại gấp bội...
Còn có, lúc anh ôm cô rời đi, tính khí hỏng bét như vậy, còn răn dạy cả giám đốc đại sảnh và đội trưởng bảo vệ vô tội.
Ở trong phòng vệ sinh, anh ôn nhu như vậy, có kiên nhẫn như vậy, dỗ cô, bồi cô, còn giúp cô tắm rửa...
Sau khi anh ôm cô ra, gọi bác sĩ Hạ, lúc đó vẻ mặt của anh rõ ràng còn giống như không tệ, nhưng sau khi nghe được cô bị hạ thuốc, sắc mặt liền trở nên đặc biệt khó coi.
Đêm nay từng ly từng tí chuyện mà Tô Chi Niệm làm cho cô, liền giống như là phim điện ảnh quay về, xẹt qua từng hình trong đầu cô.
Nếu giống như là trong miệng anh nói, anh không thích cô một chút nào, nhưng vì sao anh lại muốn đối với cô tốt như vậy, hơn nữa loại tốt đẹp này, vượt xa đối tốt cơ bản của một người đàn ông với một người phụ nữ.
Nhưng nếu như phán đoán nhỏ hiện ra ở dưới đáy lòng của cô, anh thích cô, vậy vì sao vào lúc cô tỏ tình, anh lại cự tuyệt cô, sau một đêm vui vẻ với cô, cho cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ?
Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân, hoàn toàn hỗn loạn.
Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân, hoàn toàn hỗn loạn.
Cô rõ ràng cảm giác được tâm vốn đã ૮ɦếƭ như tro tàn của mình, lại hồi phục cháy lên từng chút một.
Trong đáy lòng cô, liền giống như là có hai người tí hon đang đánh nhau, cô không biết bọn chúng ai có thể đánh thắng ai, nhưng cô lại biết, tâm cô loạn rất lâu rất lâu, hai người tí hon đó ai cũng không có đánh thắng ai, ngược lại cơn buồn ngủ mệt mỏi của cô đột kích đến, khiến cô rơi vào mộng đẹp. -
Tô Chi Niệm chờ đến khi hô hấp của Tống Thanh Xuân dần dần trở nên đều đặn lâu dài, ngón tay mới rút từ trong tay cô về.
Anh nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô một lát, đứng dậy, chậm rãi bước đi đến trước cửa sổ sát đất.
Nhìn chằm chằm đèn đuốc vạn nhà ngoài cửa sổ, anh rõ ràng cảm giác được lý trí của mình, hoàn toàn trở về vị trí ban đầu
Ngàn phòng vạn phòng, lại không nghĩ rằng, cô lại tỉnh lại sau khi anh rời khỏi phòng ngủ.
Ngàn trốn vạn tránh, lại không nghĩ rằng, vào lúc biết cô sẽ bị người làm bẩn, lại không có thời gian để lo lắng gì vọt tới trước mặt cô.
Đêm nay, anh thật là tức đỏ mắt, thế cho nên tất cả lý trí đều bị anh ném hết ở sau đầu, hoàn toàn không có suy nghĩ hành động việc làm như vậy của mình có thể dẫn tới nghi hoặc nơi đáy lòng cô không.
Nếu không phải vừa rồi trước khi anh chạm vào môi cô, anh đúng lúc đọc được ý nghĩ từ trong đáy lòng cô, biết cô đang giả bộ ngủ, vậy có phải hiện tại cô đã có thể thật sự nắm chắc, biết đáy lòng mình có cô không?
Thật là nguy hiểm, rất nguy hiểm... Nguy hiểm đến mức, chỉ sai một chút như thế, anh liền bại lộ tất cả lưu ý và thâm tình của mình ở trước mặt cô.
Tô Chi Niệm ở trước cửa sổ sát đất, luôn đứng yên tĩnh đến phía đông bầu trời nổi lên vầng sáng trắng, mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía người vẫn còn say ngủ ở trên giường.
Không biết cô mơ thấy mộng đẹp gì, mặt mày đều mang theo một nụ cười, trên gò má còn nhiễm hai vệt hồng đáng yêu, khiến cho người ta hận không thể xông lên trước, hung hăng hôn một phen.
Mặt mày Tô Chi Niệm rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, từ đầu đến cuối đều không đi về phía mép giường, mà là cố ý chọn một đường cách mép giường xa nhất, đi về phía cửa phòng ngủ, không hề dừng lại một chút nào kéo cửa ra, đi ra ngoài. -
Có thể là do uống thuốc của bác sĩ Hạ, một giấc ngủ này của Tống Thanh Xuân đặc biệt sâu đặc biệt dài, lúc cô tỉnh lai, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
Ánh mặt trời cuối mùa thu, xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt cô, chiếu đến mức cô không mở mắt nổi.
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che lấp ánh mặt trời một chút, yên tĩnh ôm chăn mền, nằm trên giường một lát, sau đó mới nhìn quanh bốn phía phòng ngủ.
Trong phòng vắng vẻ trống không, chỉ có một mình cô.
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mi tâm lại một chút, nghĩ đến đủ mọi chuyện phát sinh vào tối hôm qua, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường, chân trần kéo cửa phòng ngủ ra, xông ra ngoài.
Giống như trong phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu sáng rỡ nửa phòng khách, không có một chút bóng người.
Tống Thanh Xuân há to miệng, có chút không ૮ɦếƭ tâm chạy đến trước cửa thư phòng, đẩy ra, vẫn là không có người.
Cô không đóng cửa, trực tiếp xoay người xông về phía phòng tắm, nếu không phải bình sữa tắm trống không đầy đất nhắc nhở cô chuyện tối ngày hôm qua là thật sự tồn tại, cô đã cho rằng đó chẳng qua là một giấc mộng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà mình đã mơ thấy mà thôi.
Tô Chi Niệm, anh... đi rồi sao?
Tống Thanh Xuân chân trần, sau khi đứng thật lâu trên sàn nhà phòng tắm lạnh như băng, trong đầu mới hiện ra một suy nghĩ này.
Trong chớp mắt, một cổ cảm giác mất mác nồng đậm không có cách gì nói rõ thổi quét toàn thân cô.
Toàn thân cô uể oải lùi ra từ trong phòng tắm, còn chưa đi trở về phòng ngủ, liền nghe thấy cửa phía sau bị gõ vang.
Toàn thân cô uể oải lùi ra từ trong phòng tắm, còn chưa đi trở về phòng ngủ, liền nghe thấy cửa phía sau bị gõ vang.
Chẳng lẽ vừa rồi Tô Chi Niệm chỉ là ra ngoài một chuyến, hiện tại đã trở về?
Đáy mắt Tống Thanh Xuân sáng ngời, nhanh chóng xông đến trước cửa, dùng sức kéo cửa ra.
Phục vụ giống như là không ngờ tới phản ứng người bên trong lại mãnh liệt như vậy, hơi bỗng chốc ngây ngẩn, mới mỉm cười lễ phép mở miệng với Tống Thanh Xuân, nói: “Tống tiểu thư, đây là túi của cô, cô kiểm tra một chút, xem có thiếu thứ gì hay không.”
Hóa ra là phục vụ đưa túi hôm qua cô ném trong phòng bao tới đây... Trong chớp mắt, ánh mắt Tống Thanh Xuân phai nhạt xuống, cô uể oải mệt mỏi đưa tay ra, nhận lấy túi, có vẻ hơi tư tưởng không tập trung lục tìm hai cái, xem ví tiền, chìa khóa xe và điện thoại di động đều ở đó, liền kéo một khóe môi với phục vụ một cái, nói: “Đồ đều ở đây, cám ơn cô.”
Phục vụ tiếp tục hơi mỉm cười, vừa mới chuẩn bị rời đi, Tống Thanh Xuân liền giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mang theo vài phần mong đợi mở miệng hỏi: “Túi xách này, là Tô Chi Niệm bảo cô đưa tới?”
“Dạ vâng, Tô tổng phân phó lễ tân chỉnh sửa tốt đồ của cô, bảo khoảng mười một giờ trưa liền đưa tới đây cho cô.”
Anh bảo phục vụ mười một giờ trở lại đưa túi cho cô, là sợ quấy nhiễu giấc ngủ của cô sao?
Cô đã nói mà, túi xách của cô được người chủ động đưa tới, khẳng định là do anh phân phó ... Suy sụp khi tỉnh lại không nhìn thấy Tô Chi Niệm, trong chớp mắt liền tiêu tán rất nhiều, anh là bởi vì có việc, mới không đợi cô tỉnh lại, liền rời đi ư?
Đáy mắt Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm phục vụ liền nhiễm lên một chút tràn đầy vui vẻ: “Vậy Tô Chi Niệm đâu? Anh ấy đi lúc mấy giờ?”
“Tô tiên sinh sao?” Phục vụ nghĩ một chút, nói: “Sáng sớm Tô tiên sinh liền đi, đoán chừng khoảng năm giờ, có thể vẫn chưa tới.”
Trong phút chốc, ý cười trong đáy mắt Tống Thanh Xuân liền đông lại, cô sững sờ nhìn phục vụ, không phản ứng.
Phục vụ chờ giây lát, thấy cô chậm chạp không có mở miệng, trực tiếp thốt ra mục đích của mình: “Tống tiểu thư, xin hỏi bây giờ cô còn có yêu cầu gì không?”
Tống Thanh Xuân hoàn hồn, rũ mắt xuống, che cảm xúc nơi đáy mắt lại, lắc lắc đầu với phục vụ, đóng cửa lại, xách túi của mình, chậm rãi đi trở về phòng ngủ.
Tối hôm qua lúc cô ngủ đã là hơn ba giờ, anh chỉ đợi hơn một tiếng, liền đi ...
Hóa ra, anh không phải như cô nghĩ, bởi vì bản thân có việc nên mới rời đi... Hóa ra, từ đầu anh đã không nghĩ tới ở đây bồi cô...
Nhưng tối hôm qua, những chuyện anh làm cho cô, những tức giận, phẫn nộ, nhu tình của anh cho cô... Đều rõ mồn một trước mắt, rõ ràng chân thật.
Sao vừa tỉnh ngủ, anh liền hoàn toàn xem nhẹ cô như vậy?
Tống Thanh Xuân ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ thật lâu, mới chớp chớp mắt hơi thô ráp, thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, rửa mặt mặc áo, rời khỏi khách sạn.
...
Tống Thanh Xuân đi công ty TW, cho rằng sẽ bị trưởng đài răn dạy sao buổi sáng không nói tiếng nào, liền không tới công ty đi làm, kết quả vừa bước ra thang máy, đúng lúc trưởng đài đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cô, hơi sững sờ, sau đó liền nói: “Tống Thanh Xuân, không phải thân thể cô không thoải mái, sáng sớm cố ý gửi tin nhắn tới đây xin phép nghỉ à? Sao hiện tại lại tới đây? Thân thể đã tốt chưa?”
Xin phép nghỉ? Cô gửi tin nhắn xin phép nghỉ khi nào?
Đôi mắt Tống Thanh Xuân mờ mịt nhìn trưởng đài sững sờ một lát, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó,
Đôi mắt Tống Thanh Xuân mờ mịt nhìn trưởng đài sững sờ một lát, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì đó, cong môi nở nụ cười với trưởng đài: “Uống một chút thuốc, ngủ một giấc, đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến còn có một chút công việc phải xử lý, liền tới đây.”
“Vậy cũng được chú ý nghỉ ngơi, nếu như một lát nữa không thoải mái, liền tan tầm về nhà trước đi.”
“Cám ơn trưởng đài.”
Tống Thanh Xuân chờ đến sau khi trưởng đài đi, mới xách túi đi về phía phòng làm việc của mình.
Bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi buổi trưa, rất nhiều người đều nằm sấp ở trên bàn ngủ trưa, ngẫu nhiên có một hai đồng nghiệp đứng dậy đi phòng trà nước rót nước, lúc gặp mặtTống Thanh Xuân, sẽ thân thiện lên tiếng chào hỏi cô.
Đường Noãn ngồi ở trước bàn làm việc mình, nhìn như đang luôn nhìn chằm chằm máy vi tính xử lý công việc, thực ra dư quang khóe mắt vẫn luôn đang lưu ý Tống Thanh Xuân, thẳng đến khi cô vào phòng làm việc, đóng cửa, cô ta mới thu lực chú ý trở về.
Cô ta đem túi xách đến trước mặt, mở ra, nhìn chằm chằm bình thuốc nhỏ đặt an tĩnh ở bên trong, khuôn mặt giống như đang suy tư.
...
Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế làm việc, trước nhấn công tắc máy vi tính, sau đó liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tìm một tin nhắn, nhấn vào trong, quả nhiên giống như trưởng đài nói, nhìn thấy tin nhắn xin nghỉ mà cô đã gửi đi.
Gửi vào lúc 4 giờ 58 phút sáng.
Lúc đó cô đang ở trong giấc mộng... Cho nên là Tô Chi Niệm cầm điện thoại di động của cô xin nghỉ giúp cô sao?
Nếu anh cũng đã thừa dịp lúc cô đi ngủ, bỏ mặc cô rời đi , vì sao còn muốn giúp cô xin phép nghỉ nữa, còn phân phó phục vụ đừng tới đưa túi cho cô quá sớm?
Cách làm của anh tự mâu thuẫn như vậy, rốt cuộc là đáy lòng có cô, hay là không có cô?
Tâm trạng Tống Thanh Xuân phí rất nhiều sức lực mới bình ổn lại khi ở trong phòng Kim Bích Huy Hoàng, lại trở nên hỗn loạn cả lên.
Giống như tối hôm qua, hai người tí hon ở đáy lòng cô lại bắt đầu đánh nhau.
Tối hôm qua quá mệt mỏi, lại uống thuốc, hai người tí hon kia còn chưa phân ra một kết quả, cô đã tự mình đi ngủ trước rồi.
Nhưng hiện tại, cô không có chút xíu buồn ngủ, hai người tí hon ở dưới đáy lòng đánh tới đánh lui, vẫn luôn không phân ra một thắng bại, đến cuối cùng, ngược lại sắp đày đọa cô hỏng mất.
Tống Thanh Xuân buồn bực đứng dậy, đi tới đi lui quanh phòng làm việc, vào lúc cô phát điên hận không thể kéo tóc của mình xuống hết, cửa phòng làm việc bị người gõ vang.
Tống Thanh Xuân hít sâu một hơi, nỗ lực bảo trì trấn định trên mặt, sau khi ngồi tốt ở trên ghế làm việc, mới mở miệng nói: “Vào đi.”
Đẩy cửa vào là trợ lý của cô, tới báo cho cô tổng kết công việc tuần này.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân còn có thể nghe được mấy câu, về sau, suy nghĩ của cô liền bay tới trên người Tô Chi Niệm, chỉ có thể nghe thấy trợ lý ở một bên nói ồn ào không ngừng, về phần nói cái gì, cô lại hoàn toàn không biết.
Thật ra lúc trợ lý báo cáo công việc, thời gian cũng không hề lâu, nhưng cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cuối cùng vào lúc tầm mắt tiếp xúc đến một bó hoa tươi bày ở trên bàn làm việc, thuận tay liền rút một cành hoa hồng, bẻ cánh hoa, dưới đáy lòng lẩm nhẩm: Anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình, anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình...
... Một cánh hoa cuối cùng, là: Anh ấy không thích mình.
Anh ấy không thích cô rồi? Nếu thích, sao lúc trước anh sẽ tàn nhẫn bức cô uống Tђยốς tгáภђ tђคเ như vậy?
Nhưng mà...
Nếu như đổi lại là những buổi tối trước đây, Tống Thanh Xuân sẽ không tồn tại tâm lý may mắn này.
Nhưng tối hôm qua phát sinh đủ chuyện, khiến cho cô thật không có cách nào không có tâm lý may mắn kia.
Tống Thanh Xuân lại rút một cành hoa hồng, từng mảnh cánh hoa màu đỏ, trượt theo đầu ngón tay cô... Anh thích cô.
Anh thích cô sao? Hẳn là vậy đi, nếu như không thích, cần gì phải đối với cô tốt như vậy?
Nhưng mà...
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà cô sắp phiền ૮ɦếƭ rồi!
Tống Thanh Xuân nóng này ném cành hoa hồng nắm trong tay lên trên bàn làm việc.
Trợ lý đứng ở trước bàn làm việc, hít vào một hơi, về sau đột nhiên lùi một bước.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới nghĩ đến, còn có người đang ở trong phòng làm việc của mình, cô giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương có chút phiếm đau, hơi có vẻ hữu khí vô lực mở miệng nói với trợ lý: “Em đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, chị Tống.” Trợ lý giống như là sợ lại ngốc nữa sẽ vào tầm ngắm, sẽ bị cô nuốt sống vậy, vội vàng trả lời một câu, nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc của cô.
Tống Thanh Xuân ngồi yên ở trên ghế làm việc một lát, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tô Chi Niệm một cú điện thoại.
Vang rất nhiều tiếng, vẫn luôn không có người tiếp nghe.
Tống Thanh Xuân chỉ đành đổi thành gửi tin nhắn: “Tối hôm qua, cám ơn anh.”
Qua khoảng một phút, màn hình điện thoại di động biểu hiện, tin nhắn đã gửi thành công, Tống Thanh Xuân biết, đây là nhắc nhở Tô Chi Niệm đã nhìn thấy tin nhắn.
Cô chờ khoảng mười phút, lại chậm chạp không có chờ được trả lời của Tô Chi Niệm, do đó cô lại gọi cho anh một cú điện thoại, giống như vừa rồi, không có người tiếp nghe.
Tâm hỗn loạn của Tống Thanh Xuân, trở nên hơi trầm thấp, cô cầm điện thoại di động, yên tĩnh ngẩn người gần một tiếng đồng hồ, mới giống như là tìm được cánh cửa giải quyết nội tâm quấn quýt của mình, nhanh chóng quét cánh hoa hồng trên bàn làm việc sang một bên, kéo bàn phím đến trước mặt mình, cầm lấy con chuột nhấn mở một cái diễn đàn, sau đó mới tạo một cái topic, nhìn chằm chằm cột tiêu đề, cắn ngón tay ngẫm nghĩ, liền đánh một câu rất hài hước lên: “Gấp, online chờ, bị nam thần ngủ lại không phụ trách thì phải làm thế nào?”
Sau đó, Tống Thanh Xuân liền lách cách đánh chữ lên.
“Bạn bè vạn năng, tôi có một quấy nhiễu rất sốt ruột, cần mọi người giải quyết giúp tôi.”
“S quân nhiều tiền, đẹp trai, phù hợp với hình tượng nam thần trong mắt tất cả phụ nữ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, tôi và S quân tiếp xúc tương đối thường xuyên, sau đó liền thích S quân.”
“Lúc đầu bản thân tôi là không nghĩ muốn tỏ tình, nhưng vào ngày sinh nhật của S quân, tôi không khống chế tình cảm chính mình được, thổ lộ với S quân... Rất tiếc, tôi bị S quân tàn nhẫn cự tuyệt, nguyên nhân là anh có cô gái mình thích.”
“Tôi cho rằng vậy chính là kết cục câu chuyện giữa tôi và S quân, không nghĩ tới ở sau một thời gian ngắn, S quân uống say rượu, tôi đi chăm sóc S quân, sau đó tôi và S quân sai sót ngẫu nhiên liền ngủ với nhau... Rất bi kịch, ngày hôm sau tỉnh lại, S quân cho tôi một hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ.”
“Tôi thật vất vả thuyết phục chính mình ૮ɦếƭ tâm với S quân, nhưng vào tối hôm qua, tôi bởi vì nguyên nhân công việc bị người bắt nạt, vào thời khắc quan trọng nhất, S quân xuất hiện, chẳng những giải cứu tôi, còn đánh một trận vì tôi.”
“S quân và chú người bắt nạt tôi đó, ở trong một hội đồng cổ đông, sau khi S quân dỗ tôi ngủ (S quân chẳng hề biết sau khi anh ấy rời đi, tôi liền tỉnh, đều nghe được rành mạch rõ ràng lời nói của anh), gọi chú người đó tới, bức ông ta rời khỏi hội cổ đông, hơn nữa nói với chú người đó, anh chính là vì tôi, mới trở mặt với ông ta, muốn trách thì trách bọn họ trêu chọc người của anh!”
“Sau khi sáng sớm tỉnh lại, S quân đã rời đi, nhưng trước khi rời đi, S quân giúp tôi xin nghỉ trong công ty, phân phó phục vụ sinh không nên tới quấy rầy ta đi ngủ.”
“Vào lúc một tiếng trước, tôi muốn ra vẻ bộ dáng cảm ơn anh, thăm dò thái độ của anh, kết quả không gửi tin nhắn trở về, gọi điện thoại tới thì không tiếp.”
“Tôi là thật đoán không ra rốt cuộc đáy lòng của anh đang suy nghĩ gì, cho nên nhóm bạn vạn năng, các người có thể nói với tôi, rốt cuộc S quân là thích tôi, hay là không thích tôi?”
Sau khi Tống Thanh Xuân đánh xong tất cả lời nói, cẩn thận nhìn trong forum web hai lần, xác định không có vấn đề gì, liền nhấn gửi đi.
Cô còn chưa đi xem trang sau khi gửi đi, trợ lý liền tới thúc giục cô đi đến phòng hội nghị để họp, Tống Thanh Xuân chỉ đành rơi khỏi trang web, lấy văn kiện và điện thoại di động trên bàn đi, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
...
Họp xong, đã là giờ tan tầm.
Tối hôm qua Tống Thanh Xuân không đi bệnh viện thăm Tống Mạnh Hoa, cho nên trở lại phòng làm việc, liền vội vàng thu dọn đồ đạc xong, liền rời khỏi công ty.
Từ sáng sớm Tống Thanh Xuân tỉnh lại đến bây giờ vẫn còn chưa ăn gì, thức ăn bệnh viện quá thanh đạm, cô luôn không thế nào thích ăn, cho nên trước khi xuất phát đi bệnh viện, Tống Thanh Xuân quẹo đến tiệm ăn nhanh gần công ty, gọi một phần món ăn.
Vào lúc chờ phần món ăn, Tống Thanh Xuân nghĩ đến topic mình gửi đi trước khi họp, lấy điện thoại di động ra, đổ bộ lên diễn đàn, sau đó cả người liền bị giật nảy mình.
Topic cô gửi đi kia, lại có thể ở trong hai tiếng, bị hồi đáp một vạn cái.
Trước đây lúc dạo web forum hoặc là microblog, không phải chưa từng gặp qua loại nội dung đột nhiên nổ tung kia, nhưng lại không nghĩ rằng, có một ngày, biển mạng nổ tung trong nháy mắt đó sẽ trải qua trên người cô.
Tống Thanh Xuân nhấn mở nội dung topic, xem lướt qua câu trả lời của bạn bè trên mạng.
Bạn bè trên mạng 1: Lừa pháo, đề tài tiếp theo.
Bạn bè trên mạng 2: Bạn biết mà, chúng tôi vẫn luôn khuyên phân không khuyên ly.
Bạn bè trên mạng 3: Vấn đề này cực kỳ quan trọng, sẽ không đáp.
Bạn bè trên mạng 4: Chủ topic xem tiểu thuyết quá nhiều, đứt gân não rồi à?
Bạn bè trên mạng 5: Anh ta thích thân thể bạn, nhưng lại không thích con người bạn, cho nên không cho phép thân thể bạn bị người làm bẩn.
Bạn bè trên mạng 6: Vấn đề cuối, chủ topic, tôi cũng thích thân thể bạn.
...
Đây đều là một chút hồi đáp lộn xộn lung tung... Tống Thanh Xuân âm thầm oán thầm một chút “Hiện tại bạn bè trên mạng thật không thể tin cậy”, liền tiếp tục lật trang, không biết rốt cuộc lật bao nhiêu trang, cuối cùng nhìn thấy một ít nội dung có tính chân thật.
“Anh ta có người trong lòng, nhưng còn đối tốt với bạn, điều này nói rõ anh ta có thể có chút thích bạn, chỉ là còn nghĩ đến người mình thích đó, cho nên hiện tại anh rất có thể là đang do dự không ngừng giữa hai người các cô.”
“Chủ topic, lần trước không phải S quân uống say rượu sao? Bạn tìm lúc S quân tỉnh táo, vọt tới trước mặt anh ta, trực tiếp cường hôn anh ta, một người đàn ông có thích một người phụ nữ hay không, sau khi hôn môi mà thân thể anh ta có phản ứng, là thể hiện rõ ràng nhất!” Một bạn bè trên mạng tên “Tại sao A Cửu gọi là A Cửu” đáp.
“Đúng, giơ hai tay tán đồng, phải biết chuyện đoán tới đoán lui này là chán ghét nhất, thay vì một mình ngột ngạt quấn quýt dưới đáy lòng, không bằng trực tiếp vọt tới trước mặt anh, hỏi rõ ràng.” Có bạn bè trên mạng tên là “Diệp Phi Dạ viết sách thật là đẹp mắt” đáp lại câu trả lời của “Tại sao A Cửu gọi là A Cửu“.
Sau đó hai bạn bè trên mạng này liền bắt đầu bạn đáp một câu tôi đáp một câu tán gẫu lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc