Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 68

Tác giả: Diêp Phi Dạ

Khí phách và ôn nhu
“Đúng vậy, Trình tiểu thư là trợ thủ đắc lực nhất của Tô tiên sinh, khẳng định cô ấy sẽ có biện pháp.” Đội trưởng bảo vệ phụ họa.
Giám đốc đại sảnh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Trong điện thoại, Trình Thanh Thông nghe xong giám đốc đại sảnh thuật lại, không giúp anh giải quyết vấn đề, ngược lại trước hỏi một câu: “Tống tiểu thư có bị... bắt nạt không?”
Tống tiểu thư? Ai là Tống tiểu thư? Giám đốc đại sảnh sững sờ ngẩn ra, sau đó phản ứng được sợ rằng Tống tiểu thư này chính là cô gái trong phòng bao đó, đôi mắt vội vàng nhìn vào trong, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy váy Tống tiểu thư vẫn còn mặc trên người, do đó nhanh chóng mở miệng nói với Trình Thanh Thông: “Váy của Tống tiểu thư vẫn còn mặc trên người, đoán chừng không bị Dương tiên sinh bắt nạt...”
Trình Thanh Thông thở dài nhẹ nhõm một hơi ở trong điện thoại, mang theo vài phần vui mừng nói: “Còn may, còn mày, còn cứu được...” Sau đó Trình Thanh Thông liền dùng ngữ khí giỏi giang bắt đầu phân phó: “Đầu tiên, hiện tại khẳng định Tô tổng là lúc táo bạo nhất, các người tuyệt đối không nên đi lên trước ngăn cản anh ấy, nếu không các người tuyệt đối sẽ bị đưa vào bệnh viện giống như tên Minh tinh họ Dương kia. Tiếp đó, hiện tại Tô tổng hoàn toàn mất đi lý trí, các người phải dùng Tống tiểu thư ngăn cản anh ấy, ví dụ Tống tiểu thư khóc, tình huống Tống tiểu thư giống như không thích hợp, thật sự không được, các người liền đi tìm Tống tiểu thư, để cho cô ấy đi ngăn cản Tô tổng, dù bây giờ Tô tổng điên đến muốn Gi*t người, cũng sẽ không làm gì Tống tiểu thư. Cuối cùng, các người nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng bao ở Kim Bích Huy Hoàng, để chờ lát nữa Tô tổng ôm Tống tiểu thư xong sẽ có nơi để đi.”
Cắt đứt điện thoại với Trình Thanh Thông, giám đốc đại sảnh lập tức phân phó người của mình đi sắp xếp một phòng bao cho Tô Chi Niệm, sau đó liền nâng dũng khí, lớn tiếng gọi một câu vào trong phòng bao: “Tô tiên sinh, hiện tại tình huống của Tống tiểu thư thoạt nhìn giống như không phải rất tốt!”
Tô Chi Niệm không phản ứng, chân giẫm mạnh lên bụng Minh tinh họ Dương, trong lỗ mũi Minh tinh họ Dương có máu chảy ra.
Giám đốc đại sảnh gấp gáp muốn vào trong tìm “Tống tiểu thư” trong miệng Trình Thanh Thông đó, nhưng vừa đi đến cửa, tiếp xúc đến tầm mắt của Tô Chi Niệm, bị dọa đến lùi về trở lại, chỉ chỉ Tống Thanh Xuân cuộn tròn trong góc khuất của phòng bao, sức lực không đủ nhỏ giọng nói với Tô Chi Niệm: “Tô tiên sinh, tôi chỉ là muốn nhìn xem Tống tiểu thư cô ấy, cô ấy có sao không?”
Khóe môi Tô Chi Niệm kéo căng một chút, nhìn sang theo hướng anh ta chỉ, Tống Thanh Xuân chôn đầu ở trên đùi, bờ vai co rút, đang nhỏ giọng khóc lóc.
Đáy lòng Tô Chi Niệm hung hăng đau đớn một chút, dùng một cước đá bay Minh tinh họ Dương bên cạnh, xoay người, liền đi về phía Tống Thanh Xuân.
Chỉ là anh còn chưa đi được hai bước, Minh tinh họ Dương bị anh đá đến đau kêu thành tiếng, mở miệng với trợ lý của mình: “Có phải đầu mày bị lừa đá rồi không, bảo vệ mặc kệ, mày không biết đi báo cảnh sát sao?”
“Dạ, dạ, dạ, anh Dương.” Trợ lý Minh tinh họ Dương trả lời lắp ba lắp bắp, sau đó dùng đầu ngón run rẩy đặc biệt lợi hại lấy điện thoại di động ra, anh ta vừa nhấn một số 1, Minh tinh họ Dương lại hữu khí vô lực, gián đoạn mở miệng nói: “Trước đừng báo cảnh sát, trước gọi luật sư của tao tới, tao muốn kiện hắn...”
Kiện anh?
Tô Chi Niệm nghe được hai chữ này, lệ khí trong lòng lại tuôn ra, anh lùi về sau hai bước, đi đến trước mặt Minh tinh họ Dương, nhìn xuống hắn từ trên cao, gằn từng chữ, ngữ điệu trầm thấp mở miệng, hỏi: “Muốn thưa kiện?”
“Được rồi, cho mày một cơ hội lựa chọn, mày là muốn làm bị cáo, hay là muốn làm nguyên cáo?”
“Được rồi, cho mày một cơ hội lựa chọn, mày là muốn làm bị cáo, hay là muốn làm nguyên cáo?”
“Đoán chừng nếu mày làm một bị cáo ra tòa, sẽ có không ít cô gái nhảy ra tới kiện mày đi?”
“Dù sao mày có thể làm bị cáo rất nhiều lần, không bằng hiện tại tao lựa chọn giúp mày, cho mày một cơ hội làm nguyên cáo, như vậy nguyên cáo và bị cáo đều làm, rất đã ghiền, có đúng không?”
Tô Chi Niệm nói xong, đôi mắt liền nhìn trên dưới hắn một lần, sau đó tiếp tục mở miệng nói: “Vết thương trên người mày, sợ là không đợi mở quan tòa, đoán chừng cũng đã rất rõ ràng, hiện tại tao cho mày vết thương quan trọng, để cho mày có thể chống đỡ được với quan tòa!”
Một khắc tiếng nói vừa rơi xuống kia, Tô Chi Niệm bỗng nhiên giơ chân lên giậm về phía đũng quần Dương Minh Tinh.
Đau đớn này, không khác vạn tiễn xuyên tâm, rút gân lột da, tiếng kêu của Dương Minh Tinh giống như tiếng giết heo, vô cùng thê thảm.
Toàn bộ bảo vệ ở đây đều là nam, bao gồm cả trợ lý của Dương Minh Tinh, đều biết chỗ đũng quần bị nhẹ nhàng ᴆụng một cái liền đau đớn khó mà chịu đựng, càng huống chi hiện tại bị người giẫm lên như vậy... Tất cả mọi người đều mơ hồ cảm giác được trứng mình đau đớn một trận... Một giây sau tất cả mọi người lại nhìn thấy chân của Tô Chi Niệm dùng hết sức nghiền vài cái chỗ đũng quần Dương Minh Tinh... Dương Minh Tinh đau nằm ở trên mặt đất đã bắt đầu co giật, trong miệng cũng không hô ra được chút âm thanh nào nữa... Tất cả người vây xem nhìn thấy một màn này, bất giác kẹp chặt hai chân, yên lặng chuyển đầu đi, tránh né hình ảnh như vậy.
Tô Chi Niệm ngừng động tác, lấy ví tiền từ trong túi ra, rút một tấm danh thi*p, hơi hơi khom người, giơ danh thi*p, lắc lắc với hắn ta: “Đây là danh thi*p của tao, tên họ, phương thức liên lạc, địa chỉ công ty, phía trên đều ghi chép rành mạch rõ ràng, tao ngồi chờ thư luật sư của mày!”
Tô Chi Niệm hung hăng ném danh thi*p lên mặt Dương Minh Tinh, liền tách rời chân khỏi người hắn, không hề dừng lại một chút nào xoay người, đi về phía Tống Thanh Xuân.
Lúc anh đi về phía Tống Thanh Xuân, trên người vẫn là tràn ngập tức giận, nhưng khi anh ngồi xổm ở trước mặt Tống Thanh Xuân, tất cả mọi người đều rõ ràng xuyên thấu trên người anh không tỏa ra tức giận nồng đậm, chỉ nhìn thấy thương tiếc và tràn đầy nhu tình thật sâu.
Anh sợ cử động của mình dọa đến cô, không dám vươn tay ra chạm vào cô, mà là trước nhẹ nhàng mở miệng gọi tên cô một tiếng: “Thanh Xuân?”
Thân thể cô gái run nhẹ lên, tiếng khóc dần dần chuyển nhỏ.
“... Là anh.” Tô Chi Niệm lại ôn nhu mở miệng nói.
Tiếng khóc của Tống Thanh Xuân chậm rãi ngừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu từ trên đầu gối lên.
Tô Chi Niệm giơ tay lên, thử duỗi về phía đầu cô, thấy cô không có phản ứng kịch liệt như khi anh chạm vào lúc đầu, lúc này mới chậm rãi đặt tay ở trên tóc cô, nhẹ nhàng sờ hai cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Hiện tại anh mang em rời khỏi nơi này, được không?”
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm anh một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Phản ứng nho nhỏ của cô, khiến cho trong phút chốc mặt mày Tô Chi Niệm trở nên vô cùng dịu dàng, ngay cả tâm cũng giống như hòa tan theo, anh dùng động tác ôn nhu kéo càng chặt áo khoác âu phục phủ trên người cô một chút, sau đó liền kéo cô đứng dậy, xoay ngang ôm cô vào trong lòng, đi tới cửa phòng bao.
Đội trưởng bảo vệ nhìn thấy một màn này, lập tức phất phất tay, để cho bảo vệ ngăn ở cửa tạo ra một con đường.
Vào lúc Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi qua bên cạnh mình, giám đốc đại sảnh vội vàng dựa theo phân phó của Trình Thanh Thông, ân cần mở miệng nói: “Tô tiên sinh, Mẫu Đan đình đã chuẩn bị xong, ngài có thể mang Tống tiểu thư đi nơi đó nghỉ ngơi trước.”
Vào lúc Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi qua bên cạnh mình, giám đốc đại sảnh vội vàng dựa theo phân phó của Trình Thanh Thông, ân cần mở miệng nói: “Tô tiên sinh, Mẫu Đan đình đã chuẩn bị xong, ngài có thể mang Tống tiểu thư đi nơi đó nghỉ ngơi trước.”
Giám đốc đại sảnh không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong, bước chân Tô Chi Niệm đang ôm Tống Thanh Xuân xuyên qua đám người trùng điệp bỗng dưng ngừng lại.
Áo sơ mi màu trắng trên người anh dính rất nhiều giọt máu bắn tung tóe từ trên người Dương Minh Tinh, bởi vì vừa mới phát tiết тһô Ьạᴏ, toát ra một thân mồ hôi, lọn tóc treo mồ hôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuôi xuống.
Anh như vậy, quyến rũ xinh đẹp, người nhìn thấy đều bất giác nín thở trầm ngâm, anh mở miệng, âm sắc mát lạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí còn lộ ra một cổ biếng nhác: “Anh tới Kim Bích Huy Hoàng bao lâu rồi?”
Giám đốc đại sảnh bị Tô Chi Niệm hỏi đến ngẩn người, chẳng qua rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp: “Bốn năm lẻ ba tháng.”
Trong khoảnh khắc tiếng nói giám đốc đại sảnh vừa rơi xuống, ánh mắt lãnh đạm của Tô Chi Niệm bỗng nhiên trở nên hơi sắc bén, trong âm sắc tao nhã tràn đầy cường ngạnh: “Thế nào? Ngốc bốn năm lẻ ba tháng, còn không học được mở to mắt? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy từng theo tôi đến Kim Bích Huy Hoàng nhiều lần ư? Từ lúc nào thì người tôi mang tới Kim Bích Huy Hoàng lại có thể bị người tùy tùy tiện tiện bắt nạt như vậy hả?”
Giám đốc đại sảnh bị dọa đến trên đầu quả tim dâng lên một cỗ sợ hãi, tận lực cúi thấp đầu, ngay cả dũng khí giải thích cũng không có, chỉ dám run giọng mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, là sai lầm của tôi.”
Không phải anh chưa từng nhìn thấy Tô tiên sinh mang theo phụ nữ khác ngoại trừ Trình tiểu thư tới, nhưng đó đều là chuyện một hai tháng trước, người có tiền sẽ luôn đổi đi đổi lại bạn gái, anh cho rằng bọn họ đã không còn quan hệ gì, cho nên liền không để ý nhiều...
Tô Chi Niệm nghe được giám đốc đại sảnh nhận lỗi, không nói gì, ôm Tống Thanh Xuân tiếp tục bước tới phía trước một bước.
Tất cả mọi người ở tại chỗ đều cho rằng bão táp đã qua, không hẹn mà cùng đồng loạt lén hít một hơi, chỉ là hơi thở kia còn chưa hít xong, Tô Chi Niệm giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại ngừng bước chân, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp bắn tới đội trưởng bảo vệ, đè ép khiến hai chân đội trưởng bảo vệ mềm nhũn, suýt nữa liền quỳ rạp xuống đất: “Còn có anh, anh ta không có mắt, anh cũng không có mắt giống như anh ta hả? Chẳng lẽ sẽ không phái thêm mấy người đi theo cô ấy, nhìn xem cô ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Anh ta trong miệng Tô Chi Niệm, là chỉ giám đốc đại sảnh, tuy anh không nhìn giám đốc đại sảnh, nhưng vào lúc anh nói chữ “Anh ta” này ra, thân thể giám đốc đại sảnh vẫn run cầm cập hai cái, đội trưởng bảo vệ đứng một bên cũng run chân, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi chưa không gặp qua Tống tiểu thư, cho nên mới xảy ra ngoài ý muốn như vậy, lần sau, lần sau tôi nhất định chú ý, Tô, Tô tiên sinh...”
Lần sau? Chỉ một lần như vậy, anh đã muốn dỡ bỏ nơi rách nát này, còn nghĩ có lần sau sao?
Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Chi Niệm âm trầm đến cực hạn.
Đội trưởng bảo vệ ý thức được mình nói sai lời, vội vàng sửa miệng: “Là sau này, sau này... sau này Tống tiểu thư tới nữa, tôi cam đoan, cam đoan phái người đi theo toàn bộ hành trình...”
Vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, âm lãnh khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp, ôm Tống Thanh Xuân sải bước xuyên qua đám người, rời đi.
Đội trưởng bảo vệ và giám đốc đại sảnh vẫn luôn chờ đến sau khi Tô Chi Niệm bước vào thang máy, mới dám hít thở từng ngụm không khí.
Tô tiên sinh này đâu chỉ là giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, quả thực là vì Tống tiểu thư, tai họa đến cá dưới ao, tai họa đến kẻ vô tội, không phân tốt xấu bắt ai ngược ai!
...
Trên đường Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi về phía “Mẫu Đan đình”, gặp gỡ không ít người quen nhau và phục vụ.
Tống Thanh Xuân sợ bị người nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, mặt nhỏ luôn dán chặt ở trước иgự¢ Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình nghe thấy bao nhiêu câu “chào Tô tiên sinh”, thì bước chân của Tô Chi Niệm mới ngừng lại.
Theo tiếng quét thẻ, còn có một giọng nữ ôn nhu truyền tới: “Tô tiên sinh, xin hỏi ngài còn có phân phó gì không?”
Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vừa đi vào trong phòng, vừa nói với nữ phục vụ đứng ở cửa: “Chuẩn bị một bộ quần áo size S tới đây, nhớ mang theo áo ngủ, còn có hai túi chườm đá, nấu chín hai quả trứng gà, một bình thuốc mỡ làm giảm máu ứ đọng...”
Tô Chi Niệm nói xong lời cuối cùng, giống như là không yên tâm cái gì đó, lại bổ sung một câu: “... Gọi điện thoại bác sĩ Hạ, bảo ông ta tới Kim Bích Huy Hoàng một chuyến.”
“Dạ vâng, Tô tiên sinh.” Nữ phục vụ nói xong, liền khéo hiểu lòng người đóng cửa phòng lại.
Tô Chi Niệm đặt Tống Thanh Xuân ở trên ghế sofa, vừa mới chuẩn bị nâng đầu cô lên, đi kiểm tra một chút dấu bàn tay trên mặt cô, kết quả đầu ngón tay của anh còn chưa ᴆụng tới cằm cô, cô liền bỗng nhiên vội vàng nhảy xuống từ trên ghế sofa, cúi đầu, để cho mái tóc dài đến eo rối tung che lại khuôn mặt của mình, nhỏ giọng nói một câu: “Em... muốn đi tắm, bẩn...”
Lúc cô nói chữ “Bẩn”, âm điệu rõ ràng nhẹ nhàng run lên một cái, giống như là lại chảy nước mắt, cô cũng không chờ Tô Chi Niệm có phản ứng, liền xoay người, chạy tới nhà vệ sinh.
Rất nhanh, trong nhà vệ sinh liền truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Tô Chi Niệm dụa vào thính lực vượt qua người thường của mình, cách tiếng nước, vẫn rõ ràng bắt giữ được tiếng khóc nho nhỏ mượn tiếng nước để che giấu của cô gái.
Cổ lửa giận vốn chưa được dập tắt trong Ⱡồ₦g иgự¢ kia lại bắt đầu cháy rừng rực mãnh liệt một lần nữa, còn mang theo một cổ nghĩ lại mà sợ nồng đậm.
Đúng, nghĩ lại mà sợ.
Nếu như đêm nay anh không phải đúng dịp gặp gỡ Đường Noãn trên bữa tiệc, không phải đúng dịp có người nhắc tới anh và Đường Noãn là bạn học cùng trường, không phải mọi người ồn ào để Đường Noãn chủ động tới mời rượu anh, không phải anh thật sự là quá chán ghét bộ dáng lắc lư của cô ta, khó chịu nổi lên ý nghĩ rời đi, không phải con đường kia quá hẹp, dù anh tận lực tránh né vẫn ᴆụng phải cô ta, không phải anh đúng lúc có năng lực vượt qua người thường ... Vậy có phải hiện tại Tống Thanh Xuân, đã bị tên minh họ Dương đó chà đạp không?
Không ai có thể hiểu được, khi anh đọc được năm chữ “૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lúc hôn mê” kia ở trong đáy lòng Đường Noãn đã có bao nhiêu phẫn nộ; càng không có người nào có thể hiểu được, khi anh nhìn thấy cô gái anh muốn bảo vệ nhất, bị một người đàn ông xa lạ áp ở trên sàn nhà băng lãnh, dùng sức sỉ nhục, cảm xúc của anh có bao nhiêu không khống chế được đâu... Anh nghĩ, lúc đó tâm tình của anh, không khác gì bốn chữ: Chỉ muốn Gi*t người.
Cho tới bây giờ, ngoài cô ra, anh vẫn không nhìn thấy ai vừa mắt.
Tiếng khóc Tống Thanh Xuân còn chưa ngừng nghỉ, ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm đèn đuốc mọi nhà ở ngoài cửa sổ sát đất, trở nên càng lúc càng lạnh, đến cuối cùng, anh bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Trình Thanh Thông.
Nghĩ đến chắc là bởi vì nhận được điện thoại của giám đốc đại sảnh, Trình Thanh Thông còn chưa ngủ, điện thoại chỉ vang lên một tiếng, đường giây liền được nối: “Tô tổng.”
Tô Chi Niệm: “Bây giờ cô gọi điện thoại thông báo tất cả cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng đều tới đây một chuyến.”
Trong điện thoại, Trình Thanh Thông tạm dừng một lát, nhìn thoáng qua thời gian, đã mười giờ rưỡi tối, có chút không xác định hỏi: “Bây giờ sao?”
“Đúng, ngay bây giờ, tôi muốn mở hội đồng cổ đông suốt cả đêm.” Tô Chi Niệm dừng một chút, tiếp tục an bài: “Còn có, liên hệ luật sư Trương, để cho ông ta cũng tới đây, thuận tiện chuẩn bị một phần giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, còn có thư thu mua cổ phần.”
“Dạ được, Tô tổng.”
...
Cắt đứt điện thoại với Trình Thanh Thông, Tô Chi Niệm đứng ở trước cửa sổ sát đất không động.
Tiếng khóc trong phòng tắm phía sau dần dần chuyển nhỏ, biến mất.
Trái tim anh thít chặt, cũng chậm rãi giãn ra theo, buông lỏng.
Thời gian tí tách chảy xuôi qua, Tô Chi Niệm giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, Tống Thanh Xuân đã vào trong một tiếng đồng hồ, sao còn chưa tắm đi ra?
Tô Chi Niệm ngừng một lát, xoay người, đạp bước chân, đi đến cửa phòng rửa tay, đưa tay ra, gõ gõ cửa: “Thanh Xuân?”
Trong phòng vệ sinh rất an tĩnh, trừ bỏ tiếng nước, không có chút động tĩnh truyền tới.
Đáy lòng Tô Chi Niệm lộp bộp lộp bộp nhảy hai cái, lại giơ tay lên, gõ cửa phòng vệ sinh vài cái: “Thanh Xuân? Em tắm xong sao?”
Đáp lại anh vẫn là hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Tô Chi Niệm nhăn mi tăm lại, vừa mới chuẩn bị giơ tay lên đi gõ cửa lần thứ ba, cửa căn hộ liền bị người gõ vang.
Cửa phòng vệ sinh gần sát cửa căn hộ, Tô Chi Niệm thuận tay liền kéo cửa ra, nữ phục vụ đưa tới không thiếu thứ gì những món anh vừa muốn.
Tô Chi Niệm chuyển đầu một chút, ra hiệu cô ta đặt ở trên bàn trà, sau đó lại giơ tay lên gõ cửa phòng vệ sinh: “Thanh Xuân, em còn không ra nữa, anh liền vào trong .”
Vẫn là ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào, cũng không có tiếng vang nào khác nữa.
Tô Chi Niệm nghĩ đến bộ dạng vội vàng trước khi cô chạy vào nhà vệ sinh, đáy lòng càng bất an, trực tiếp mở miệng hỏi nữ phục vụ đã để đồ xong, chuẩn bị rời khỏi phòng: “Chìa khóa cửa này đâu?”
“Tôi đi lấy ngay đây, Tô tiên sinh, ngài chờ.” Nữ phục vụ cung kính trả lời một câu, liền vội vàng chạy ra khỏi căn hộ.
Chưa đến hai phút, trong tay cô liền lấy một chuỗi chìa khóa dài trở về, cô ta cầm một chiếc chìa khóa trong đó đưa cho Tô Chi Niệm: “Tô tiên sinh, là cái này.”
Tô Chi Niệm không lên tiếng, rút chìa khóa, liền nhanh chóng sáp nhập vào trong lỗ khóa, mở cửa.
Tô Chi Niệm ném chìa khóa cho nữ phục vụ bên cạnh, liền đẩy cửa, bước vào nhà vệ sinh.
Trên sàn nhà màu trắng của nhà vệ sinh, đâu đâu cũng chảy xuôi nước, nước nóng bốc ra hơi nước, lượn lờ đầy một phòng, khiến cho người ta không thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Tô Chi Niệm nhẹ nhàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, không có thời gian để lo giày da giẫm ở trên mặt đất sẽ bị tẩm ướt, trực tiếp cất bước đi vào bên trong.
Đi thẳng đến trước bồn tắm lớn, Tô Chi Niệm mới nhìn thấy Tống Thanh Xuân.
Cô cuộn tròn ở trong bồn tắm, vòi nước bên cạnh mở đến lớn nhất, dòng nước thô to chảy ào ào, nước trong bồn tắm đã sớm đầy tràn, giống như là thác nước nhỏ, từ chỗ giáp ranh chảy xuống liên tục không ngừng.
Vòi sen trên bồn tắm, cũng mở ở mức lớn nhất.
Ngoài bồn tắm lớn ném nhiều bình sữa tắm trống không, tất cả trong bồn tắm lớn đều là bọt, theo nhiều dòng nước, tràn ra nửa nhà vệ sinh.
Tống Thanh Xuân giống như hoàn toàn không có phát hiện được có người đang tới gần, cầm lấy một bình sữa tắm, nặn sữa tắm ra.
Bình sữa tắm trong tay cô rõ ràng đã đùng hết, nhưng cô vẫn liều mạng Ϧóþ, cuối cùng thấy sữa tắm chậm chạp không ra, liền ném bình sữa tắm lung tung về một phía, sau đó liền đưa tay ra, thuận tay lấy ra một chai từ trên những chai chai lọ lọ chưa mở nắp kia
Cô Ϧóþ hơn nửa bình sữa tắm, sau đó liền dùng sức thoa lên trên người.
Bởi vì ngâm ở trong nước quá lâu, làn da cô đã có chút nhăn, không biết cô cầm lấy bông tắm giày vò làn da chính mình bao lâu rồi, có nhiều chỗ, đã bị cô hung bạo ma sát ra tơ máu thật nhỏ.
Bởi vì tiến lại gần, Tô Chi Niệm nhìn thấy rõ ràng một tia chán ghét từ trong đôi mắt của Tống Thanh Xuân.
Loại chán ghét kia, người khác có lẽ không hiểu, nhưng anh lại hiểu.
Cô là đang ghét bỏ chính mình bẩn.
Bởi vì thời niên thiếu, anh từng giống như cô đêm nay, bị một người phụ nữ trung niên đè ở dưới thân, sờ mó thân thể lung tung... Lúc đó anh cũng giống như cô bây giờ, liều mạng mà chà lau da thịt của mình, chà đến ửng hồng, chà đến đổ máu, vẫn cảm thấy chính mình rất bẩn rất bẩn.
Tô Chi Niệm cúi khép mí mắt, khóe môi dùng sức mím lại một chút, sau đó cất bước tới phía trước, đoạt bông tắm trong tay cô.
Cô giống như là nhận được một sự kinh hãi nào đó, đột nhiên liền ngẩng đầu, giọng nói có chút sắc bén hô một câu: “Trả lại cho em!”
Nói xong, cả người liền đứng lên từ trong bồn tắm, duỗi thẳng cánh tay, đoạt lại từ anh.
Tô Chi Niệm sợ cô ngã sấp xuống, nắm cánh tay cô, sau đó thuận tay ném bông tắm ở một bên, cô giương nanh múa vuốt còn muốn đi lấy bông tắm, Tô Chi Niệm dứt khoát liền trực tiếp kéo cô vào trong lòng mình, khống chế thân thể giãy giụa của cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta không tắm nữa.”
Trong miệng cô vừa lẩm bẩm “Không đủ... Bẩn...”, vừa vùng vẫy ở trong lòng anh.
Áo của cô đã bị xé nát, lúc ngâm ở trong bồn tắm, tự động rơi xuống từ trên người, váy phía dưới ướt sũng dính ở trên người, nhích tới nhích lui ở trong иgự¢ anh không đầy một lát, liền thấm ướt đẫm toàn bộ áo sơ mi và quần tây của anh.
Tô Chi Niệm mặc cho cô giãy giụa không ngừng, ôm cô, từ đầu đến cuối đều không có buông tay.
Cô không thoát được kiềm chế của anh, nước mắt lại chảy xuống, lực đạo đẩy tay anh, theo tiếng khóc của cô, trở nên càng ngày càng nhỏ.
Tô Chi Niệm không lên tiếng, sức lực ôm cánh tay cô hơi thu lại một chút, ôm cô chặt hơn một chút.
Cử động không tiếng động như vậy của anh khiến cho cô bỗng chốc liền buông tha giãy giụa, cô giống như là tìm được chỗ dựa vào, rúc vào trong lòng anh, giống như chịu ủy khuất rất lớn, oa khóc ra tiếng.
Anh đứng yên lặng ở trước bồn tắm, ôm cô, bồi cô.
Tiếng khóc của cô, liền giống như là từng cái dao nhỏ, vạch xuống Ⱡồ₦g иgự¢ anh từng nhát khiến máu tươi đầm đìa.
Cô khóc, anh thật rất đau lòng, nhưng anh biết, nếu không cho cô phát tiết ra như vậy, cô sẽ khổ sở, cho nên anh liền để cho cô tùy ý phát tiết.
Cô tùy ý khóc rất lâu rất lâu trước иgự¢ anh, khóc đến cổ họng khàn khàn, Tô Chi Niệm mới giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, dỗ dành cô.
Tuy rằng anh không nói một câu nào, nhưng một chút vỗ về có tiết tấu kia lại khiến cho tiếng khóc của cô dần dần ngừng lại.
Tô Chi Niệm mượn cái ôm của hai người, cảm giác được cảm xúc đáy lòng cô đã khôi phục bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi kéo cô ra khỏi иgự¢ mình, nâng mặt nhỏ sưng đỏ của cô lên, dùng ngón cái, lau đi từng chút nước mắt trên mặt cô.
Tiếng khóc của cô hoàn toàn biến mất, nước mắt cũng ngừng, chỉ thừa lại tiếng hít mũi thỉnh thoảng.
Lúc này tay Tô Chi Niệm mới rời khỏi mặt cô, một tay ôm eo cô, một cái tay khác nhẹ nhàng bưng mặt cô, sau đó hơi cúi đầu, dùng trán chống đỡ trán cô, nhỏ nhẹ dùng ngữ khí thương lượng mở miệng, nói: “Chúng ta ngốc ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi, ở nữa sẽ cảm mạo, cho nên hiện tại anh giúp em tắm rửa một chút, ôm em ra ngoài được không?”
Tiếng nói anh rất thấp, lộ ra ôn nhu và che chở nồng đậm, xuyên qua tiếng nước chảy ào ào, có vẻ có một phen dịu dàng khác, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng dưng mềm nhũn, vô duyên vô cớ lại đỏ cả vành mắt.
Lòng bàn tay Tô Chi Niệm nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô một chút, ôn nhu hồi sức lại nói: “Sao lại muốn khóc? Không khóc, được không?”
Nước mắt của Tống Thanh Xuân theo lời nói của anh, bỗng chốc liền lăn một dòng xuống.
Tô Chi Niệm không chê phiền chút nào, lại giơ tay lên lau nước mắt giúp cô: “Không khóc, ngoan... Đang khóc nữa, mắt đã sưng ... Không khóc, hửm?”
Tống Thanh Xuân theo lời nói của anh, cuối cùng cũng có phản ứng, cô khẽ gật đầu, không hề nói gì, chỉ là cố nén sương mù nơi đáy mắt, tự động vùi đầu vào trong lòng anh, đưa tay nhỏ ra, nhốt chặt eo anh.
Tuy rằng cô không có bị người đàn ông đó làm bẩn, nhưng cảm giác hắn xé quần áo cô, liếm da thịt cô, liền giống như là một cơn ác mộng, vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu óc cô, càng khiến cho trên dưới trong trong ngoài ngoài toàn thân cô đều cực kỳ khó chịu.
Đêm nay cô thật là bị dọa hỏng, thậm chí vào lúc tuyệt vọng nhất, cô đã nghĩ muốn cắn lưỡi tự sát.
Dù cho tới bây giờ, cô rõ ràng đã thoát khỏi hoàn cảnh ghê tởm đó, nhưng trong đáy lòng cô vẫn hết sức bất an, cực kỳ sợ hãi, cô sợ đến mức bây giờ hoàn toàn không có thời gian để lo rốt cuộc Tô Chi Niệm đã từng cho cô bao nhiêu khổ sở đau đớn, thậm chí bao nhiêu oán hận, hiện tại cô chỉ muốn tìm một vòng tay ôm ấp dựa vào, đi hòa dịu khủng hoảng nơi đáy lòng...
Tô Chi Niệm đọc ý nghĩ đáy lòng cô, tâm co rút theo, đau đến hết sức lợi hại.
Giữa mặt mày tuấn nhã của anh đều là đau lòng.
Lúc này anh giống như cô, không có thời gian để lo lưng anh đeo một bí mật không thể để người biết, không thể tiến quá gần về phía cô, không thể đối với cô quá tốt, không có thời gian để lo rốt cuộc anh đã từng có bao nhiêu nhẫn tâm mới bức cô rời khỏi mình được, không có thời gian để lo lắng chuyện gì hết, lúc này chỉ muốn cho cô đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, một chút ấm áp, một chút an ủi.
Hai người không biết ở trong phòng tắm yên tĩnh ôm nhau như vậy bao lâu, thẳng đến khi tiếng điện thoại di động trong túi của Tô Chi Niệm vang lên, Tống Thanh Xuân mới chuyển dời đầu từ trước иgự¢ Tô Chi Niệm đi.
Tô Chi Niệm dùng một cái tay ôm eo cô, lấy ra một cái tay, móc điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua ba chữ “Trình Thanh Thông” trên biểu hiện cuộc gọi, sau đó tiếp nghe.
“Tô tổng, nhóm cổ đông của Kim Bích Huy Hoàng và luật sư Trương đều đến rồi, hiện tại đều chờ ở ngoài cửa Mẫu Đan đình, xin hỏi lúc nào mới mở cuộc họp đại hội cổ đông?”
“Chờ đi.” Tô Chi Niệm chỉ cho hai chữ, liền lấy điện thoại di động từ bên tai ra, một bộ dáng muốn tắt điện thoại.
“Vậy bác sĩ Hạ thì sao? Ông ấy cũng chờ ở ngoài cửa, muốn để vào trong không?”
Trước khi Tô Chi Niệm ấn phím cắt đứt, vừa nghe được câu nói này của Trình Thanh Thông, động tác của anh dừng một chút, sau đó lại nói năm chữ “Chờ tin tức của tôi” vào điện thoại di động, liền nhấn phím cắt đứt.
Tô Chi Niệm đặt điện thoại di động ở trước bồn rửa tay bên cạnh, cúi đầu, thấp giọng hỏi Tống Thanh Xuân: “Tắm rửa ra ngoài, được không?”
Vừa mới thời gian dài như vậy ôm ấp, sớm đã cho Tống Thanh Xuân bất an khủng hoảng tâm bình định xuống, cô tại nghe đến anh nói chuyện sau, rất nhanh liền khẽ gật đầu.
Vừa rồi anh thấy cảm xúc của cô không thích hợp, lại sợ cô ướt sũng đứng ở trong phòng tắm lâu sẽ sinh bệnh, mới nói giúp cô tắm rửa, hiện tại cô đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, Tô Chi Niệm liền sờ sờ tóc cô, vẫn là loại ngữ khí ôn tồn thương lượng kia: “Vậy anh ra bên ngoài chờ em?”
Cô tắm rửa phải cởi hết quần áo, nhưng hiện tại quần áo cô không chỉnh tề, gần như là trần trụi hơn nửa người... Mặt Tống Thanh Xuân bỗng dưng đỏ lên, cúi đầu xuống, cắn môi, không phản ứng.
Tô Chi Niệm đọc được ý nghĩ trong đáy lòng cô, cho rằng cô là thẹn thùng, liền buông eo cô ra, vừa mới chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, tay nhỏ của cô lại bắt lấy tay anh.
Cô cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nói chuyện.
Nhưng anh xuyên qua lòng bàn tay của cô, lại nhìn thấy rõ ý nghĩ đáy lòng cô.
Tuy rằng cô biết, để cho anh ở lại chỗ này bồi cô tắm rửa, có vẻ quá mức không dè dặt, nhưng cô vẫn không muốn để cho anh đi, cô không muốn ngốc một mình, bởi vì anh quay người, cô liền nghĩ đến một màn trong phòng bao Kim Bích Huy Hoàng kia... Nhưng, cô lại khó mà mở miệng nói với anh, bảo anh đừng đi...
Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, kéo tay Tô Chi Niệm, lực đạo buông xuống từng chút một.
Vào lúc đầu ngón tay sắp rời khỏi đầu ngón tay anh, Tô Chi Niệm khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ xoay người, trước cúi người mở chặn nước trong bồn tắm lớn ra, sau đó liền lấy vòi hoa sen, dội lên trên người Tống Thanh Xuân.
Trong phòng tắm trừ bỏ tiếng nước, lại không khác tiếng vang.
Tống Thanh Xuân giống như là mất đi khả năng sinh hoạt, đứng ở trong bồn tắm, e lệ rụt rè cúi thấp đầu đứng cứng đờ.
Vẻ mặt Tô Chi Niệm nghiêm túc giúp tẩy rửa tóc và thân thể cô, sau đó liền nhanh chóng kéo khăn tắm bên cạnh, bọc lên trên người cô, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền rút một cái khăn tắm nữa, thấm đi nước trên tóc cô, sau đó đổi một cái khăn lông, bao lấy mái tóc dài của cô, liền ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường trong phòng ngủ.
Tô Chi Niệm tìm áo ngủ và đồ lót từ trong đống đồ mà nữ phục vụ vừa đưa tới, đưa cho Tống Thanh Xuân, sau đó liền đi lấy máy sấy trong phòng tắm.
Lúc trở về, Tống Thanh Xuân đã mặc quần áo xong.
Lúc Tống Thanh Xuân bị minh tinh họ Dương bắt nạt, anh không ở bên cạnh, anh không biết ngoại trừ những vết tím bầm trước mắt này ra, có phải còn có vết thương anh không nhìn thấy không, cho nên khi Tô Chi Niệm cắm máy sấy vào nguồn điện, không sốt ruột thổi tóc cho cô, mà là trước hỏi một câu: “Để cho bác sĩ Hạ vào khám một chút, được không?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trên mặt còn dâng lên ửng đỏ bởi vì anh vừa mới giúp cô tắm rửa.
Tô Chi Niệm lấy được sự đồng ý của cô, mới đứng dậy, đi mở cửa.
Vào lúc mở cửa, Tô Chi Niệm đã nói với bác sĩ Hạ làm kiểm tra cho Tống Thanh Xuân thật kỹ, cho nên sau khi anh thổi khô tóc cho Tống Thanh Xuân, bác sĩ Hạ còn chưa kiểm tra xong.
Tô Chi Niệm đứng ở một bên, chờ khoảng năm phút, bác sĩ Hạ mới lấy dụng cụ chữa bệnh đeo bên tai xuống, nói: “Tống tiểu thư có thể bị hạ thuộc, nhưng lượng thuốc rất nhỏ, trong cơ thể đã tự giải quyết gần hết, không có gì đáng ngại, chẳng qua tôi vẫn là kê chút thuốc để uống, tránh phải khó chịu.”
“Hạ thuốc?” Tô Chi Niệm bỗng chốc liền nắm được trọng điểm từ trong lời nói của bác sĩ Hạ, sau đó anh liền nghĩ đến chữ “cưỡng gian lúc hôn mê” của Đường Noãn, vẻ mặt thật vất vả mới hòa hoãn lại, liền trầm thấp xuống lần nữa.
May mắn anh gọi bác sĩ Hạ tới đây, nếu như cô không nói, cũng không nghĩ, có phải chuyện cô bị hạ thuốc liền bị che giấu hay không. Tuy rằng anh chưa từng chơi những thuốc kia, nhưng lại biết, đều là một ít thuốc mãnh liệt khó tìm, sẽ tổn thương rất lớn với thân thể!
Tống Thanh Xuân cho rằng Tô Chi Niệm buột miệng nói ra tiếng thì thầm, là đang hỏi thăm hỏi mình bị hạ thuốc như thế nào, cô cầm lấy bông tăm đè cánh tay vừa mới bị bác sĩ Hạ rút máu qua, rủ lông mi, giọng nhỏ nhẹ nói: “Chính là lúc đang phỏng vấn, hắn đột nhiên động tay động chân, sau đó liền phát sinh tranh chấp, hắn tức giận, liền Ϧóþ cằm em, cứng rắn đổ thuốc vào miệng em, muốn để cho em thành thật một chút...”
Đôi câu vài lời của cô liền trình bày xong chuyện phát sinh trong phòng bao của cô và minh tinh họ Dương, nhưng Tô Chi Niệm lại nghe đến hãi hùng khi*p vía, động tay động chân, tranh chấp, Ϧóþ cằm, cường ngạnh đổ... Sắc mặt Tô Chi Niệm trở nên càng hỏng bét, xúc động muốn Gi*t người trong lòng anh lại cuồn cuộn lên lần nữa.
Lúc Tống Thanh Xuân nói dứt lời, nâng mí mắt nhìn Tô Chi Niệm một cái, vốn định giống như là đứa bé thấy được chỗ dựa, kể ra ủy khuất, lại nói một câu “Lúc hắn ta nổi giận, còn động thủ đánh em, còn mắng em” với Tô Chi Niệm, nhưng lúc đang xem đến khuôn mặt Tô Chi Niệm bỗng nhiên lạnh đến cực hạn, đáy lòng bị dọa đến run nhẹ lên, bất giác nhắm lại.
Tiễn bác sĩ Hạ đi, Tô Chi Niệm quay trở lại phòng ngủ, thần sắc vẫn rét lạnh băng hàn.
Tâm tình của anh giống như thật rất ác liệt, ngồi ở bên giường, cầm trứng gà nấu chín lên, gõ mạnh lên trên bàn, liền lột vỏ trứng gà xong, đều là bị anh hung hăng nện vào trong thùng rác.
Động tác anh dán trứng gà lên mặt cô đặc biệt тһô Ьạᴏ, nhưng động tác lăn trứng gà lại rất nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí còn lộ ra một chút ôn nhu và thương tiếc, khiến cho Tống Thanh Xuân vốn bởi vì vẻ mặt không vui mà hiện ra thấp thỏm, đã chậm rãi ổn định xuống.
Anh không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, từ đầu đến cuối sắc mặt của anh đều không có chút xíu chuyển biến tốt đẹp, thậm chí vào lúc cầm lấy thuốc mỡ bôi lên bầm tím trên người cô, ý lạnh giữa mặt mày cũng càng sâu hơn rất nhiều.
Sau khi anh xử lý xong toàn bộ vết thương trên người cô, vẫn có chút không yên lòng, nghiêm mặt, mở miệng hỏi: “Có còn bị thương ở nơi nào không?”
Ngữ khí anh rất lạnh, lại khiến cho Tống Thanh Xuân cảm thấy ấm nhè nhẹ, cô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Tuy rằng nhận được câu trả lời của cô, anh vẫn kiểm tra cẩn thận thân thể cô một lần, sau khi xác nhận thật không có vấn đề gì, đứng dậy, đi đến một bên, lấy một bình nước khoáng, vặn mở nắp, đưa cho Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân nhận lấy, anh đưa tới thuốc bác sĩ Hạ để lại.
Tống Thanh Xuân uống xong thuốc, gương mặt Tô Chi Niệm lạnh lùng, đắp chăn thay cô xong, âm điệu cứng rắn nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Dù Tống Thanh Xuân vẫn xem không hiểu ý nghĩ đáy lòng của Tô Chi Niệm, nhưng từ trong một loạt biểu hiện rõ ràng của anh, cô vẫn biết anh không cao hứng không phải là bởi vì cô, mà không cao hứng là bởi vì cô suýt nữa bị người bắt nạt...
Cô theo lời nói của anh, rất biết điều nhắm hai mắt lại.
Đêm nay trôi qua thật sự là quá kinh tâm động phách, mặc kệ là thân hay là tâm, đều đã mệt mỏi đến rối tinh rối mù.
Tô Chi Niệm ngồi ở bên giường, cổ hơi thở thanh nhã trên người anh không ngừng bay vào trong hơi thở của Tống Thanh Xuân, khiến cho sợi dây kéo căng trong đáy lòng cô rất lâu bỗng nhiên đứt đoạn, chưa đầy một lát, cả người liền dần dần rơi vào trong giấc mộng.
Trong thời gian ngắn bồi Tống Thanh Xuân tiến vào giấc mộng này, điện thoại di động đã chỉnh thành chế độ yên lặng của Tô Chi Niệm đi vào hơn mười cú điện thoại, đều là Trình Thanh Thông gọi tới ... Anh biết, là những cổ đông chờ ngoài cửa phòng đang thúc giục Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông chỉ đành kiên trì đến cùng tới thúc giục anh.
Anh dựa vào thính lực vượt qua người thường của mình, nghe được rành mạch rõ ràng tiếng nói chuyện của những bên ngoài cửa kia.
“Trình tiểu thư, phiền toái cô lại thúc giục Tô tổng một chút, giờ cũng đã gần một giờ rạng sáng, chúng ta đã chờ ở bên ngoài sắp hai tiếng rồi.”
“Đúng vậy, Trình tiểu thư... Lại gọi điện thoại một lần đi...”
Trình Thanh Thông: “Các vị, thật sự rất xin lỗi, tôi đã gọi rất nhiều cú điện thoại, Tô tổng ngài ấy đều không tiếp.”
“Trình tiểu thư, nếu như Tô tổng ngốc ở bên trong một đêm, chẳng lẽ chúng tôi cũng phải đứng theo ở cửa một đêm?”
...
Tô Chi Niệm nghe đến đó, cúi tầm mắt một chút, lấy điện thoại di động ra, nhấn nhẹ vài cái phía trên, qua khoảng một phút, ngoài cửa lại có tiếng nói rõ ràng chui vào trong tai anh.
Trình Thanh Thông: “Tô tổng gửi tin nhắn cho tôi.”
“Là gì?”
“Có phải chúng tôi có thể đi về trước không?”
Trình Thanh Thông đối mặt với câu hỏi thúc giục của mọi người, giống như khó có thể mở miệng, chần chờ một lát, mới một năm một mười đáp: “Tô tổng nói, hiện tại ngài ấy đang dỗ Tống tiểu thư vào mộng, để cho mọi người tiếp tục chờ.”
“Có lầm hay không? Chỉ vì dỗ một người phụ nữ đi ngủ, muốn để đoàn người chúng tôi đều đứng khô cằn ở chỗ này theo sao?”
“Đây cũng không khỏi có chút quá khoa trương đi?”
“Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì, nhất định phải mở cuộc họp cổ đông vào đêm nay, ngày mai không được sao?”
...
Những tiếng kháng nghị kia, rơi ở trong tai Tô Chi Niệm, hoàn toàn không có một chút kích thích cuộn sóng, anh vẫn là khuôn mặt không chút hoang mang canh giữ ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, dỗ cô vào mộng.
Rốt cuộc cô gái vẫn bị dọa sợ, tuy rằng đi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng luôn ngủ rất không ổn định.
Mỗi lần khi Tô Chi Niệm phát hiện đáy lòng cô hiện ra bất an, đều sẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ cô hai cái.
Không biết rốt cuộc lặp lại hành động như vậy bao nhiêu lần, Tống Thanh Xuân mới ngủ được ổn định, cô giống như là mơ được mộng đẹp, khóe môi đều nhẹ nhàng giương lên.
Lúc này Tô Chi Niệm mới giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã hai giờ rưỡi rạng sáng, anh sửa sang lại quần áo nhiều nếp nhăn một chút, đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay đi ra phòng ngủ, sau đó tận lực thả động tác đến nhẹ nhất, đóng cửa, lúc này mới đi đến cửa căn hộ, mở cửa, để cho đoàn người chờ ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ đi vào.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân là thật ngủ đến rất không ổn định, ở trong mộng vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng mình bị người đàn ông đó đè ở dưới thân.
Nhưng mỗi lần đáy lòng cô hiện ra kinh hoảng, sẽ luôn có người dựa vào ở bên tai của cô, vừa nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, vừa ngữ điệu trầm thấp ôn nhu: “Anh ở đây, đừng sợ, ngoan, đừng nghĩ lung tung, ngủ đi...”
Sau đó cô liền ở trong tiếng dỗ như thế, tâm tình trở nên bình tĩnh một lần nữa, chìm vào trong trong giấc ngủ say.
Trong giấc mộng, cô luôn có thể cảm giác được có một bàn tay tay đặt ở trên lưng mình, rất lớn, rất ấm áp, khiến cho cô rất thân thiết, thậm chí nhịn không được liền mỉm cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc